Chương 10: Lộ tẩy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Lạc Nhiên vừa thấy Trần Tư ăn xong bữa sáng, liền nhảy xoẹt qua bên người nàng, đứng bên cạnh kéo kéo y phục nàng, vẻ mặt chờ mong hỏi: "Tỷ tỷ hiện tại có thể cùng em chơi chưa?"

"Được rồi, đây là có tân hoan liền quên cựu ái." Tưởng Vân trở mình xem thường, không khách khí nhéo nhéo tiểu cô nương mặt béo đô đô, "Baba còn đang nói con hôm nay sao không quấn quít lấy ba rồi? Thì ra là coi trọng tỷ tỷ xinh đẹp?"

Vương Lạc Nhiên ủy khuất cứu vớt khuôn mặt nhỏ của mình, nói: "Ba ba buổi chiều có mẹ đi cùng, Nhiên Nhiên không muốn đến Tưởng gia đâu..." Bé xoay người ôm lấy tay Trần Tư, bán manh nói: "Tỷ tỷ xinh đẹp cùng Nhiên Nhiên chơi đùa được không?"

Trần Tư tuy rằng không giống Tưởng Vân, bởi vì bản thân nguyên nhân đối đứa nhỏ gia đình đơn thân sẽ càng thiên vị, nhưng vẫn hoàn toàn ngăn cản không được tiểu cô nương đáng yêu bán manh, nàng cúi xuống thắt lưng, cười tủm tỉm nói: "Nhiên Nhiên hôn tỷ tỷ một cái tỷ tỷ liền cùng Nhiên Nhiên chơi được không?"

"Ưm..." Tiểu cô nương bỉu môi, cúi đầu chọt chọt hai đầu ngón tay, xấu hổ rồi. Một lát sau, bé vẫn là víu tay Trần Tư, kiễng mủi chân, hôn Trần Tư một cái. Nhạ cho Vương Hiểu Giai lắc lắc đầu, dở khóc dở cười. Tiểu hài nhi này về sau thật sự sẽ tìm một người bạn gái đi...

Vương Hiểu Giai kỳ thực ngày hôm qua đã muốn được bảo mẫu, đúng lúc gặp gỡ một bảo mẫu đánh giá đặc biệt cao bởi vì cố chủ phải xuất ngoại mà không có công tác. Bất quá bảo mẫu này trong nhà có chút chuyện, phải đến thứ hai mới có thể đi làm.

"Giai tỷ, hai người buổi chiều có việc sao?" Trần Tư đem Vương Lạc Nhiên ôm lấy phóng trên đùi, ngẩng đầu hỏi.

"Phải, buổi tối có một tiệc rượu, xế chiều đi làm tạo hình." Vương Hiểu Giai nhéo nhéo mi tâm, nghĩ đến uống rượu nàng liền đau đầu.

"Ừm vậy à ~" Trần Tư một bên đùa với Vương Lạc Nhiên, trong lòng ngược lại có cái ý tưởng. "Dù sao em cũng không có việc, bằng không em giúp chị trông Nhiên Nhiên? Chờ hai người trở về?"

Vương Hiểu Giai do dự trong chốc lát, cũng không chịu nổi con gái đáng thương đôi mắt nhỏ cùng Trần Tư chủ động, đáp ứng.

Vương Lạc Nhiên cùng mẹ mình và tỷ tỷ xinh đẹp cùng nhau làm ầm ĩ cho tới trưa, rất nhanh liền mệt mỏi. Trần Tư nhìn tiểu cô nương dáng ngủ điềm tĩnh, đột nhiên nhớ tới một vấn đề.

"Giai tỷ, tại sao Nhiên Nhiên lại gọi Tưởng Vân là ba ba?"

"Con bé thích thế, Tưởng Vân lại chiều nó, chị cũng hết cách." Vương Hiểu Giai nhún nhún vai, nghiền ngẫm nhìn Trần Tư, "Nhưng mà, điều em muốn biết phải là ba ruột của Nhiên Nhiên đi đâu rồi đúng không?"

Bị chọc thủng tiểu tâm tư Trần Tư có chút ngượng ngùng nở nụ cười, lại vội khoát tay nói: "Nếu Giai tỷ không tiện nói thì không cần phải nói."

"Cũng không có gì" Vương Hiểu Giai thuận thế nằm trên đùi Trần Tư, cười nói: "Chuyện này phỏng chừng toàn bộ nhân viên công ty cũng chỉ có mình em cách biệt với đời không biết thôi. Lúc ở nước ngoài du học gặp một học trưởng Hoa kiều, truy chị hai năm, chị cảm giác người cũng không tệ, đáp ứng. Về sau mang thai Nhiên Nhiên, vốn tính toán kết hôn, đáng tiếc chị phát hiện hắn ngoại tình, liền tự mình trở về."

Trần Tư không nghĩ tới là một đoạn qua lại như vậy. Nàng nghĩ đến, nữ nhân như Vương Hiểu Giai, sao lại có người có thể làm được chuyện như ngoại tình? Lại còn là trong lúc nàng mang thai? Nàng lại nghĩ đến ba mình, trong lòng không khỏi cười lạnh một tiếng: trên đời này nam nhân có thể không ngoại tình phỏng chừng so với gấu trúc còn quý hiếm hơn. Bất quá cái tên nấu cơm ngoài kia không tính, hắn là nữ. Trần Tư ở trong lòng phun tào nói. Nàng mềm nhẹ sờ sờ đầu Vương Hiểu Giai, ánh mắt ôn nhu, nói: "Em nghĩ, đó là tổn thất lớn nhất đời hắn. Tỷ tỷ của em tốt như vậy, Nhiên Nhiên lại đáng yêu như vậy, nếu em là hắn ruột đều hối đến xanh lét ~ "

Vương Hiểu Giai xì một tiếng nở nụ cười, nàng vươn tay nhéo nhéo mặt Trần Tư, ừm, xúc cảm cũng tốt lắm. "Tiểu Tư sao em lại đáng yêu như vậy ~ thật ấm áp a, cứ như mặt trời nhỏ ~ "

"Hắc hắc hắc ~" Trần Tư không có né tránh, tùy ý Vương Hiểu Giai nắm bắt, "Chị là người thứ hai nói em như vậy ~ "

"Hửm? Người thứ nhất là khuê mật của em sao?"

"Đúng thế ~ cậu ấy cũng là mặt trời nhỏ của em ~" Trần Tư mặt mày cong cong, bất quá trong ánh mắt còn có một tia cô đơn, nàng không biết khi nào thì Tưởng Vân mới có thể chủ động nói cho nàng. Có lẽ rất nhanh, có lẽ vĩnh viễn sẽ không.

Vương Hiểu Giai thấy được một tia cô đơn kia, nàng đứng dậy ôm lấy Trần Tư, an ủi: "Tiểu cô nương, về sau có việc cũng có thể nói với chị, chị có dự cảm, chúng ta nhất định trở thành hảo bằng hữu."

"Ừ ~" Trần Tư cũng ôm lấy Vương Hiểu Giai, ở chỗ cổ nàng cọ cọ, nói: "Em cũng rất thích Giai tỷ ~ "

Vì thế Tưởng Vân vừa đẩy cửa ra, đang chuẩn bị kêu ba người ăn cơm trưa, thấy đến hình ảnh "hài hòa" như thế. Hắn không khỏi sửng sốt một giây đồng hồ, làm một cái bí mật bách hợp khống, hắn giờ phút này nội tâm là: làm sao bây giờ, khuê mật của ta hình như muốn cùng muội muội của ta bách hợp???

Lúc Tưởng Vân ở nhà mình thu thập chuẩn bị ra cửa, Trần Tư tới rồi. Nàng thấy chưa có gì khác thường, tiến lên giúp Tưởng Vân sửa sang lại quần áo, mỉm cười nói: "Tôi phía trước nhìn nhà cậu trong tủ lạnh chỉ có sữa tinh khiết, không có sữa chua, hiện tại uống sữa tinh khiết không thành vấn đề sao?"

"Hẳn là có thể, hình như sẽ không mẫn cảm." Tưởng Vân thuận miệng đáp, Trần Tư động tác dừng lại, nàng cúi đầu, Tưởng Vân không có nhìn đến ngay khoảnh khắc đó mắt tràn đầy nước mắt.

Lời vừa ra khỏi miệng, Tưởng Vân liền biết hỏng bét rồi. Hôm này bầu không khí thoải mái hắn cư nhiên đều cho rằng mình bây giờ còn là Tưởng Vân ngày xưa, Trần Tư vừa hỏi liền theo bản năng trả lời như vậy. Trước kia ở đại học thời điểm Tưởng Vân muốn đi tham gia liên hoan ngành, không thể thiếu bị chuốc rượu, nàng lại mẫn cảm với sữa tinh khiết, Trần Tư mỗi lần đều giúp nàng lúc ra cửa sửa sang lại quần áo, cho nàng một lọ sữa chua.

Tưởng Vân nhìn Trần Tư nhanh chóng rời đi, trong lòng thầm nghĩ, nàng đã biết. Quả nhiên vẫn là chính mình quá không chú ý, mặc kệ là ngày hôm qua sau khi nàng say gọi Tư Tư, hay là hôm nay canh giải rượu cùng đồ ăn, hắn không nên trông chờ vào tâm lý may mắn.

Tưởng Vân biết, Trần Tư vừa nãy đã xác định rồi. Nhưng nàng cái gì cũng không nói. Tưởng Vân trong lòng ngũ vị tạp trần, có lẽ, ngay từ đầu không nên giấu diếm. Trần Tư không chọc thủng, là nghĩ hắn có bất đắc dĩ. Hắn biết, nàng đang đợi chính hắn thẳng thắn.

Vương Hiểu Giai mang theo Tưởng Vân đi làm tạo hình trước. Người dựa vào ăn mặc những lời này thật đúng không sai chút nào, Tưởng Vân đem đầu tóc xén một ít, thay một thân tây trang vừa vặn, thật là có một bộ dáng điệu tinh anh.

Vương Hiểu Giai tiêu phí thời gian càng lâu hơn một ít. Thời điểm nàng thay xong y phục ra tới, Tưởng Vân đã chờ ở ngoài.

"Không tồi, rất tuấn tú." Vương Hiểu Giai nhìn Tưởng Vân ngồi trên ghế sa lon, cười khích lệ nói.

"Muội muội của ta một thân này cũng siêu đẹp mắt ~" Tưởng Vân đứng dậy, tiến lên hai bước nói. Vương Hiểu Giai thay đổi một thân váy dài, màu đỏ đem nàng nguyên bản làn da trắng nõn phụ trợ lên càng như thạch bích không tỳ vết. Tóc đen nhánh làm thành búi tóc, càng hiện lên hơi thở dịu dàng.

"Thật sao?" Vương Hiểu Giai xoay người đưa lưng về phía Tưởng Vân, một tay chống nạnh, quay đầu hỏi: "Chỉ đẹp mắt thôi?"

Nàng thực hài lòng thấy Tưởng Vân ngẩn người 3 giây, nghe thấy hắn hít sâu một hơi.

Tưởng Vân giờ phút này nội tâm: Má ơi! Nữ nhân này thật quá đáng! Lại còn lộ lưng! Trời đất ơi nữ nhân này sao lại đẹp đến như vậy...

Tưởng Vân biểu tình nghiêm túc, nghiêm trang nói: "Vương Thiên Thảo, tối nay không cho phép cô rời khỏi tầm mắt của tôi!" Quỷ biết mấy lão nam nhân không có hảo tâm kia có thể làm ra cái gì, nữ nhân này thật sự là, một chút cũng không biết thu liễm! Tôi biết cô xinh đẹp nhưng mà để cho tôi xem thôi là được rồi thôi để làm chi mặc đẹp như vậy mà đi tiệc rượu...

Vương Hiểu Giai mày liễu khẽ nhướn, xoay người nhìn chính mình trong gương, từ chối cho ý kiến.

Hai người đến thời gian vừa mới bắt đầu, tiệc rượu người đến gần như đông đủ. Vương Hiểu Giai chủ động kéo Tưởng Vân, đi về phía trước. Nàng cảm giác được người bên cạnh có chút khẩn trương, liền vỗ vỗ tay hắn, ôn nhu nói: "Đừng khẩn trương, có tôi ở đây."

Tưởng Vân vốn bởi vì một câu nói kia bình tĩnh không ít, đến lúc cùng Vương Hiểu Giai tiến vào hội trường lại khẩn trương. Trận tiệc rượu này không chỉ có thương nhân, còn có không ít ngôi sao được cho có danh tiếng của giới giải trí. Bên trong hơn phân nửa người ánh mắt đều tập trung tới hai người bọn họ, mà rất nhiều ánh mắt nam nhân nhìn về phía Vương Hiểu Giai làm cho hắn thập phần khó chịu. Tham lam, thèm khát. Tưởng Vân không chút nghi ngờ, nếu quả thật Vương Hiểu Giai không phải có địa vị như hiện tại, nàng như vậy, phỏng chừng bị ăn đến ngay cả xương cốt bột phấn đều không còn. Hắn có loại xúc động muốn đem cặp mắt của những thứ nam nhân này đào ra, bọn họ cái dạng này, ngay cả liếc nhìn nàng một cái cũng không xứng.

Vương Hiểu Giai kéo Tưởng Vân, lập tức hướng mấy người giữa sân đi đến, nói với một nam tử trung niên trong đó: "Lương đổng, đã lâu không gặp."

"Nga, Hiểu Giai đến rồi?" Nam tử cười ha ha đến sát Vương Hiểu Giai bắt tay, Tưởng Vân nhìn hắn tuy rằng mặt ngoài nho nhã lễ độ, nhưng ánh mắt lại không khác những thứ nam nhân kia, còn nhiều một tia có thế tất có được. Tưởng Vân ở trong lòng cười nhạo một tiếng, liền đại thúc hói đầu như ngươi còn muốn có được nàng? Mộng tưởng hão huyền cũng đẹp như vậy.

"Yeah, Vương tổng cũng mang bạn đồng hành, xem ra tôi lần sau không mang không được." Bên cạnh một nữ nhân xinh đẹp cười nói, lập tức vươn tay ôm chầm lấy eo Vương Hiểu Giai, cùng nàng kề tai nói nhỏ: "Thảo tử ca hôm nay xinh đẹp như vậy, đến tôi cũng muốn đem cậu mang về nhà rồi đó ~ "

Vương Hiểu Giai thuận thế buông ra Tưởng Vân, vươn tay khơi cằm nữ nhân, tà mị cười, nói: "Tuệ Nhi mới là người làm tôi nghĩ muốn mang về nhà giấu đi ấy ~ "

"Ha ha, hai người các ngươi cảm tình thật đúng là tốt mà" Lương đổng ưỡn cái bụng to cười nói, lập tức bất động thanh sắc đánh giá Tưởng Vân, nghi hoặc nói: "Vị này chính là? Tưởng Vân?"

Vương Hiểu Giai cười buông lỏng ra Trần Quan Tuệ, lại dắt lấy Tưởng Vân, nói: "Phải, giới thiệu một chút, đây là Tưởng Vân, công tử của Tưởng đổng."

"Vị này chính là Lương đổng của Lương thị, vị này chính là CFO* của Thẩm thị, Trần Quan Tuệ."

"Sao Tiểu Tưởng hôm nay cũng có hứng thú lại đây? Đã lâu không gặp cậu a." Lương đổng bắt lấy tay Tưởng Vân đưa qua, cười nói.

"Là tôi trước kia quá bất hảo, không hiểu chuyện" Tưởng Vân giải thích nói: "Về sau xin Lương đổng chiếu cố nhiều hơn."

Rất nhanh có người lại đây, Lương đổng lại cùng những người khác xã giao đi. Trần Quan Tuệ lúc này mới hỏi Vương Hiểu Giai: "Chính là hắn? Thoạt nhìn cũng không tệ lắm."

Vương Hiểu Giai cười nhìn lại Tưởng Vân liếc mắt một cái, nói: "Hắn gần đây ngoan thật sự, điển hình lãng tử hồi đầu a."

Tưởng Vân thấy Lương đổng đi rồi, mới thở dài một hơi, đối Trần Quan Tuệ lễ phép cười, nói: "Nghe đại danh của Trần nữ vương đã lâu, về sau xin nữ vương chiếu cố nhiều hơn."

Nhờ có Trần Tư đột nhiên một ngày liền làm fan của Trần Quan Tuệ vị thương nhân trộn lẫn trên weibo này, còn thường thường share cho hắn, hắn đối Trần Quan Tuệ vẫn là có một hiểu biết nhất đích. Thạc sĩ kiêm nghiên cứu sinh của đại học tài chính số 1 quốc nội, trung gian còn có xuất ngoại trao đổi, trên weibo cũng trộn lẫn đến nổi gió tạo nước, lượng fan phút chốc gϊếŧ sạch một đống minh tinh. Năm trước bị hai tỷ muội Thẩm thị lấy đi làm CFO, xem ra, bốn nữ nhân này quan hệ vô cùng tốt.

(*CFO: Giám đốc tài chính)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net