Chương 11: Động tâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Hiểu Giai lại mang Tưởng Vân dạo qua một vòng, nhận thức không ít người. Tưởng Vân biểu hiện hào phóng khéo léo, còn thực dẻo miệng, làm cho Vương Hiểu Giai rất hài lòng. Tưởng Vân chính đang cùng vài người trò chuyện, nàng cùng Tưởng Vân nói một tiếng, đến một bên góc, thở gấp một hồi. Vừa nãy uống không ít, dạ dày nàng không tốt lắm, trước khi đến lại quên ăn trước một chút gì đó, lúc này dạ dày đau đến thiêu đốt. Chỉ là mới vừa yên tĩnh không được mấy phút, lại có người tới. Lần này là vài tiểu thịt tươi đang nổi. Có lẽ là Vương Hiểu Giai bề ngoài một bộ hòa hòa khí khí, có lẽ bọn họ cảm thấy được một nữ nhân độc thân 30 tuổi tương đối dễ "ôm đùi" hơn, càng chủ yếu là, cùng Vương Hiểu Giai bọn họ cũng không lỗ.

Không thể không nói, hiện tại tiểu thịt tươi bản lĩnh đoán ý nhìn mặt quả thật không tồi, Vương Hiểu Giai cảm thấy, so với đi ứng phó mấy lão nam nhân thành tinh kia, thà nghe đàn tiểu thịt tươi này tâm sự, ít nhất người ta lớn lên đẹp mắt một chút, nàng còn không cần dùng não.

Tưởng Vân cùng người hàn huyên trong chốc lát, quay đầu lại đã không thấy tăm hơi Vương Hiểu Giai. Hắn khắp nơi nhìn, rốt cục nhìn thấy. Chính là không nghĩ tới còn có một đống nam nhân vây quanh. Không biết sao, hắn liền có chút khó chịu.

Bên kia một gã tiểu thịt tươi chính đang cầm lấy hai chén rượu, đưa một chén cho Vương Hiểu Giai, nói: "Vương tổng, tôi mời ngài một ly."

Liền nghe thấy sau lưng một giọng nam, kìm nén phẫn nộ nói: "Cút."

Rõ ràng nói dạ dày đau, lúc này cư nhiên còn cùng một đám tiểu thịt tươi tán gẫu "khí thế ngất trời ", hừ, quá đáng! Hắn đi lên trước, đem áo khoác tây trang cởi ra phủ thêm cho Vương Hiểu Giai, vươn tay ôm vai nàng, có chút hối hận lúc ấy tại sao không có bắt nàng đổi béng bộ y phục này đi.

Tưởng Vân liếc một cái những người ở đằng kia, lạnh lùng nói: "Còn không đi, chờ lão tử đây động thủ sao?"

Bọn họ thường trộn lẫn trong giới con cháu đại gia có thể không biết Tưởng Hoành, nhưng không có khả năng không biết Tưởng Vân, không có biện pháp, tiểu tổ tông này chính là một Hỗn Thế Ma Vương, chọc tới hắn liền chờ chết đi. Mấy người tựa như chuột chạy qua đường, lượn nhanh như chớp.

Tưởng Vân không thèm thanh minh, liền mang theo Vương Hiểu Giai đi ra ngoài, toàn bộ hành trình không nói một câu. Vương Hiểu Giai đột nhiên cảm thấy được tiểu nam sinh nàng nghĩ "mềm mềm" này hóa ra cũng khí phách như vậy. Thì ra, hắn không chỉ như mấy ngày nay nàng chứng kiến ôn hòa, cẩn thận.

"Làm sao vậy? Tức giận?" Vương Hiểu Giai khẽ chọt chọt Tưởng Vân, thấy hắn liếc mình một cái, lạnh lùng nói: "Làm gì có, tôi tức giận cái gì nha, Vương tổng tài đừng trách tôi quấy rầy cô nói chuyện phiếm với soái ca là may lắm rồi".

Êu? Sao mà nổi cáu không minh bạch như vậy đâu? Nàng vừa tức vừa buồn cười, giải thích nói: "Cùng bọn họ nói chuyện không cần động não mà, hơn nữa, tôi còn lâu mới uống với họ."

Tưởng Vân nhìn ngoài cửa sổ xe, không có trả lời.

Vương Hiểu Giai bật cười, vụ này sao giống thời điểm Nhiên Nhiên sinh hờn dỗi như vậy? Nàng đột nhiên tâm tình có chút tốt, nghĩ muốn đùa giỡn hắn.

Nàng dịch vào, sát vào Tưởng Vân, kéo tay hắn, nhuyễn nhuyễn nói: "Rainbow ~ Đừng giận mà ~" Nàng thẳng thắn cả người dựa vào Tưởng Vân, ra vẻ ủy khuất nói: "Rainbow, tôi đau đầu..."

Tưởng Vân vào lúc nàng thấu lại gần cả người đều không ổn rồi. Nữ nhân này sao mà quấy phá người ta như vậy nha! Hoàn toàn không tức giận nổi được không! Bản thân thuộc tính nhan khống khi nào mới có thể thay đổi một chút! Hắn yên lặng quay đầu, hai tay mát xa huyệt thái dương Vương Hiểu Giai, lại biến trở về bộ dáng "mềm mềm".

Vương Hiểu Giai khóe miệng khẽ nhếch, hóa ra này tiểu nam sinh còn chống cự không được làm nũng nga.

Tưởng Vân nếu biết Vương Hiểu Giai cho hắn dán nhãn "mềm mềm", nhất định sẽ không chút do dự quay đầu bỏ của chạy lấy người. Thật là, rõ ràng trước kia đồng nghiệp còn nói nàng cao lãnh đây này. Nàng cho dù không có nữ vương phong phạm khi khí tràng toàn bộ khai hỏa như Vương Hiểu Giai, nói thế nào cũng là một ngự tỷ được không?

Rất nhanh về đến nhà, đã không còn sớm, Vương Lạc Nhiên đã sớm ngủ. Trần Tư giờ phút này chính đang oa trên ghế sa lon nhà Vương Hiểu Giai, vẽ tranh. Thấy Vương Hiểu Giai trở về, nhãn tình sáng lên, tiến lên phía trước nói: "Giai tỷ, thật xinh đẹp ~ trời ạ, em nếu là nam nhất định phải cưới chị về nhà ~"

Vương Hiểu Giai vươn tay phết phết cái mũi Trần Tư, cười nói: "Tiểu cô nương miệng đúng là ngọt nga ~ hôm nay vất vả em, giúp chị chăm sóc Nhiên Nhiên."

Trần Tư vẫn như mọi khi, cùng Tưởng Vân chào hỏi, Tưởng Vân có chút mất tự nhiên cười, nói ngủ ngon liền xoay người quay về nhà mình. Cái kiểu đó, Vương Hiểu Giai nhìn thế nào cũng thấy giống như là chạy trối chết.

Thời gian không còn sớm, Vương Hiểu Giai thực khoái trá lưu lại Trần Tư cùng nàng cùng nhau ngủ, Trần Tư cũng rất khoái trá đáp ứng rồi. Hai người rửa mặt xong, nằm ở trên giường, Vương Hiểu Giai cùng nàng nói về chuyện phát sinh tối hôm nay.

"Chị lần đầu tiên thấy hắn khẩn trương như vậy, cứ như là sợ người khác nhào lên ~ có điều lúc sau quát lên với mấy tên tiểu thịt tươi bảo bọn họ cút đi cũng khí phách lắm ~" Vương Hiểu Giai hồi tưởng lại phía trước một màn kia, không tự chủ được khóe miệng khẽ nhếch.

"Ừm hửm?" Trần Tư trở thân mình, bắt đầu nằm úp sấp, nhìn về phía Vương Hiểu Giai, biểu tình nghiền ngẫm, làm sao bây giờ, nàng cảm thấy được khuê mật của nàng hình như phải lòng một nữ nhân mất rồi? Bất quá Vân Vân tử bây giờ là nam nhân, thích nữ nhân hình như mới đúng nga...

"Giai tỷ, em cảm thấy hắn thích chị nha ~ "

"Hả?" Vương Hiểu Giai sửng sốt, lập tức cười khua áo, "Sao thế được, hắn chỉ xem chị như muội muội mà thôi."

Trần Tư lại không đồng ý, nàng nhận thức Tưởng Vân lâu như vậy, còn không biết hắn thích người là dạng gì? Bất quá lấy bộ dáng Vân Vân tử có chút trì độn, phỏng chừng chính hắn còn không rõ ràng lắm đâu. Nàng cười hỏi ngược lại: "Giai tỷ vì cái gì cảm thấy hắn không thích chị?"

"Ách..." Trần Tư những lời này thật đúng là làm khó Vương Hiểu Giai rồi. Nàng quả thật không có cách nào khẳng định nha, nhưng mà Tưởng Vân không phải thích Trần Tư sao?

"Chị lại cảm thấy hắn thích em."

"Không đồng dạng như vậy nga ~" Trần Tư mặt mày cong cong, nàng biết lời của nàng làm cho Vương Hiểu Giai dao động, "Em và hắn... Ừm, quan hệ có thể có điểm phức tạp, bất quá bọn em chính là tình hữu nghị thuần khiết nga ~ điểm ấy sẽ không thay đổi đâu ~ không nói hắn nữa, vậy chị có thích hắn không?"

"Chị không thích hắn." Vương Hiểu Giai cười xua tay, vươn tay chuẩn bị tắt đèn: "Không còn sớm, ngày mai còn phải đi làm, ngủ đi, ngủ ngon."

Trần Tư nghe vậy, lấy điện thoại ra phát cho Tưởng Vân cái tin nhắn, sau đó tắt máy, nằm xuống, cũng nói ngủ ngon. Khóe miệng nàng cong cong, tâm tình sung sướng. Hóa ra, Vân Vân tử thích là hình mẫu như vậy nga ~

Mà bên kia Vương Hiểu Giai lại là lâm vào trầm tư: hồi tưởng lại Tưởng Vân mấy ngày qua biểu hiện, mặc kệ là hắn nấu cơm, hay là cùng Nhiên Nhiên ở chung, toàn bộ đoạn thời gian nàng và hắn cùng một chỗ đều thực vui vẻ. Hơn nữa, Vương Hiểu Giai không phải không thừa nhận, bộ dáng hắn ôm nàng nói hung ác với những người đó, quả thật làm cho nàng có điểm động tâm.

Sáng sớm hôm sau, khi Vương Hiểu Giai thức dậy, trên bàn cơm vẫn là đã dọn xong bữa sáng, chẳng qua người ở phòng bếp bận rộn không phải Tưởng Vân.

Bảo mẫu thấy nàng đi ra, đầu tiên là chào hỏi, lập tức nói: "Phía trước có vị Tưởng tiên sinh tới, thấy tôi đang làm bữa sáng liền đi trở về, bảo tôi nói với cô hôm nay cậu ấy tự đi làm."

"Được, tôi biết rồi, vất vả, Lưu a di." Vương Hiểu Giai gật gật đầu, vào buồng vệ sinh. Tâm tình chẳng biết tại sao lại đột nhiên có chút hạ xuống.

Tưởng Vân buổi sáng làm như vậy, một mặt là thật có điểm chột dạ không dám gặp Trần Tư, về phương diện khác, đêm qua Trần Tư cái tin nhắn kia như đột nhiên bừng tỉnh hắn.

Trần Tư nói: "Từ khi nào mà cậu có ham muốn chiếm giữ mạnh như vậy? Hửm?"

Tưởng Vân lúc này mới cẩn thận nhớ lại một chút hôm nay buổi tối hắn sở tác sở vi, quả thật có gì đó sai sai. Hắn đột nhiên có chút sợ hãi, sợ hãi mình sẽ thích Vương Hiểu Giai.

Nhưng mà Vương Hiểu Giai một người ưu tú như vậy, còn đối hắn ôn nhu như vậy tốt như vậy, ai mà không thích?

Đáng tiếc, không đợi Tưởng Vân chủ động kéo giãn khoảng cách, hắn đã không thế gặp được Vương Hiểu Giai cùng Trần Tư.

Trần Tư cùng ngày hôm đó sau khi trở về nhà mình, bị nháo đến khó chịu, lại bởi vì không có linh cảm, dứt khoát cùng Vương Hiểu Giai nói một tiếng chạy ra ngoài du lịch.

Về phần Vương Hiểu Giai, nàng hôm đó chỉnh lý lại tâm tình đi làm, nhưng đến công ty rồi, tâm tình của nàng thế nào cũng tốt không nổi. Tưởng thị gần đây làm một hạng mục phòng điền sản xảy ra chuyện trên công trường, rất nghiêm trọng đích, vì thế một tuần tiếp đó, Vương Hiểu Giai mỗi ngày bận đến chân không chạm đất. Tưởng Vân trên cơ bản cũng chỉ có thể ở thời điểm nàng giao việc cùng nghiệm thu thành quả mới có thể nhìn thấy nàng. Buổi tối, Vương Lạc Nhiên sẽ đến tìm hắn chơi đùa, hắn đem tiểu cô nương hống ngủ về sau sẽ đưa qua. Có buổi tối nọ, đã 11h, Tưởng Vân ôm Vương Lạc Nhiên trở về giường, mà Vương Hiểu Giai thư phòng đèn vẫn sáng, chỉ thấy cơm mà bảo mẫu Lưu a di lưu lại cho nàng trên bàn đều không có động vào.

Tưởng Vân thở dài, lắc đầu, nghĩ: người đã lớn đầu rồi, còn không biết hảo hảo chiếu cố chính mình.

Vốn tính toán mệt không chịu được chuẩn bị đi ngủ, hắn lại vào phòng bếp, đeo tạp dề, chuẩn bị bắt đầu ngao cháo.

Nhưng mà, không đợi đến cháo xong, hắn liền thấy Vương Hiểu Giai đi ra, chỉ là một tay băng bó dạ dày, sắc mặt tái nhợt.

"Thiên Thảo? Làm sao vậy? Dạ dày đau?" Tưởng Vân vội vàng tiến lên, đem nàng đỡ ngồi xuống trên ghế salon.

"Có thuốc không? Chúng ta đi bệnh viện được không?" Tưởng Vân có chút luống cuống tay chân, nghe thấy Vương Hiểu Giai khe khẽ nói "Cái hòm thuốc", liền vô đi lúc lọi tủ dưới TV, lại nhanh đi rót một ly nước ấm, vội đưa qua, nhẹ giọng nói "Thiên Thảo, đến, uống thuốc, uống nước."

Vương Hiểu Giai liền uống nước từ tay Tưởng Vân, thật sự là một chút khí lực cũng không có, ở trên ghế salon cuộn thành hình tròn. Gần đây luôn vội vội vàng vàng liền quên ăn cơm, không nghĩ tới bệnh bao tử lại tái phát.

Tưởng Vân lấy qua một cái gối cho Vương Hiểu Giai ôm, giúp nàng khảy sợi tóc hỗn độn ra sau tai, trong mắt của hắn tràn đầy đau lòng. Hắn lại có chút may mắn tối hôm nay lúc này mới qua đây, bằng không, nàng phát bệnh cũng chẳng ai biết.

Vương Hiểu Giai nhắm mắt lại, cau chặt mày, dạ dày đau thiêu đốt có chút giảm bớt, nàng có thể cảm nhận được tay Tưởng Vân khẽ vỗ về đầu nàng, trấn an. Vương Hiểu Giai có điểm muốn cười, nàng cũng không phải con nít, còn dùng chiêu số trấn an Nhiên Nhiên tới dùng với nàng. Nhưng nàng cũng hiểu được, bàn tay Tưởng Vân thật ấm áp, thật giống như, dạ dày thật sự tốt hơn một chút.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net