Chương 13: Quyết tâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tưởng Vân vội vã chạy về nhà, trước đó hắn gọi điện thoại cho Lưu a di giúp hắn chuẩn bị tốt nguyên liệu nấu ăn, chờ hắn đến nơi cũng liền đều chuẩn bị tốt. Tưởng Vân đột nhiên trở về làm cho Vương Lạc Nhiên mắt sáng lên, kinh hỉ ôm hắn hỏi: "Ba ba ~ Sao lại trở về?"

"Mẹ không nghe lời, ba trở về nấu cơm, Nhiên Nhiên ngoan ngoãn đi theo Lưu nãi nãi chơi được không? Chờ ba làm cơm trưa ~" Tưởng Vân ngồi xổm xuống ôm tiểu cô nương, xoa xoa tóc nàng, tiểu cô nương vừa nghe là có liên quan mẹ, ngoan ngoãn đứng sang một bên.

Tưởng Vân rất nhanh làm vài món ăn, một khắc không ngừng lại mang về công ty. Thời điểm trở lại trước mặt Vương Hiểu Giai, vừa mới qua một giờ.

Hắn đem cà mèn phóng tới trước mặt Vương Hiểu Giai, chỉ chỉ nói: "Ăn cơm đi."

Vương Hiểu Giai hồ nghi nhìn hắn một cái, cà mèn này không phải nhà nàng sao? Chẳng lẽ hắn cho Lưu a di làm cơm trở về lấy? Bất quá lại nói tiếp nàng thật có điểm đói bụng, liền mở ra hộp thức ăn, chính là mới vừa ăn một ngụm, nàng lại ngẩng đầu nhìn về phía Tưởng Vân ngồi ở một bên uống nước trên ghế salon, có chút khó có thể tin hỏi: "Anh về nhà nấu cơm?"

"Ừ, dạ dày còn không tốt đừng ăn cơm hộp, cà phê cũng không được uống." Tưởng Vân nghiêm túc nói.

Mới một giờ, còn tự mình làm nhiều đồ ăn như vậy, hắn chẳng lẽ lái máy bay sao? Vương Hiểu Giai để đũa xuống, biểu tình cũng nghiêm túc lên, "Anh đi trên đường mất bao nhiêu thời gian?"

Tưởng Vân đột nhiên cảm thấy được không khí có điểm sai sai, không phải hắn đang "giáo huấn" nàng sao? Hắn nghĩ nghĩ nói: "25 phút đi."

Vương Hiểu Giai cười lạnh một tiếng, "Bình thường đi qua đi lại nhanh cũng phải 50 phút, anh lái máy bay chắc? Không muốn sống nữa a?!" Vương Hiểu Giai nhìn hắn đã cảm thấy cáu, biết nàng dạ dày không tốt không thể ăn bậy, hắn sao lại không biết dễ dàng ra tai nạn xe đâu!

"Không phải, tôi về đổi môtô đi đường tắt mà..." Tưởng Vân có chút khiêm tốn rụt rụt đầu, than thở nói: "Nói gì tôi cũng là dân đua xe a..." Điểm ấy tốc độ, nguyên chủ căn bản không để vào mắt được không...

Vương Hiểu Giai hai tay khoanh trước ngực, dựa vào ghế dựa, "lạnh lùng" nhìn hắn, nhìn cho Tưởng Vân cả người đều không ổn rồi, hắn vội tiến lên phía trước nói: "Được rồi lần sau sẽ không thế nữa, cô nhanh ăn đi, đợi lát nữa nguội mất..."

Xem Tưởng Vân cam đoan, Vương Hiểu Giai lúc này mới lần nữa cầm lấy đũa, chậm rãi ăn lên.

Tưởng Vân thở dài một hơi, ngồi trở lại trên ghế salon, có chút buồn bực: rõ ràng là hắn tức giận trước, sao mà mỗi lần về sau lại biến thành chính mình hụt hơi?

Tuy rằng Tưởng Vân làm cơm quả thật so với bên ngoài ngon hơn nhiều lắm, nhưng người này sắp vào cũng quá nhiều, Vương Hiểu Giai nhìn hộp thức ăn còn thừa hơn phân nửa đồ ăn, phạm khó. Nếu bình thường đồ ăn ngoài lãng phí thì cứ lãng phí, nhưng đây là tên ngốc kia chạy trở về làm...

"Ăn no rồi à?" Tưởng Vân đi tới nhìn lên, nhớ tới mình nhất thời không chú ý hình như bỏ quá nhiều...

Vương Hiểu Giai theo bản năng đem hộp thức ăn thu thu về phía mình, nói: "Không có."

Tưởng Vân bĩu môi, còn biết lừa hắn, cùng nhau ăn cơm lâu như vậy, hắn còn có thể không biết lượng cơm ăn của nàng?

Hắn từ trong tay Vương Hiểu Giai cầm lấy đũa, đem Vương Hiểu Giai kéo lên đến bên cạnh trên ghế sa lon, nói: "Không được, tôi còn chưa ăn đâu" hắn lập tức trở về chỗ Vương Hiểu Giai mới vừa ngồi, bắt đầu phấn đấu xử lý đồ ăn thừa trong hộp thức ăn. Bận việc cả nửa ngày, hắn đúng là đói bụng.

Vương Hiểu Giai mặt đỏ lên, đây chính là chính mình ăn thừa mà. Nàng yên lặng nghiêng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tưởng Vân rất nhanh đem đồ trong hộp thức ăn ăn sạch sẽ, lại nhìn hướng Vương Hiểu Giai, nàng tựa vào trên ghế salon, có điểm buồn ngủ. Vương Hiểu Giai hôm nay phá lệ hóa trang xông khói, Tưởng Vân biết, đó là bởi vì đôi mắt đen quá nghiêm trọng. Liên tục một tuần công tác cường độ cao, nàng đã rất mệt mỏi.

Tưởng Vân tiến lên, ôn nhu hỏi: "Áo khoác cởi ra, tôi giúp cô ấn ấn một chút nhé?"

"Hả? Anh còn có kỹ năng này?" Vương Hiểu Giai giương mí mắt, Tưởng Vân mắt tràn đầy đau lòng lại làm cho nàng theo bản năng né tránh, theo lời hắn nói, cởi áo khoác nằm xuống.

Vốn là Trần Tư thường xuyên cứ vẽ là lại mấy giờ bất động, mỗi lần vẽ xong liền cả người đau nhức, nàng xem đau lòng, không có việc gì đi tiệm mát xa tìm sư phụ học hỏi, tay nghề cũng không tệ lắm. Trần Tư sau lại trêu ghẹo nàng nói, về sau không muốn công tác còn có thể mở tiệm mát xa nuôi sống chính mình.

Vương Hiểu Giai toàn bộ lưng đều cứng ngắc, Tưởng Vân mát xa trong chốc lát làm nàng thư thái không ít. Nàng ghé vào gối đầu, nghiêng lệch đầu, cổ áo sơmi lộ ra chiếc cổ thon dài trắng nõn, làm cho Tưởng Vân có chút hoảng thần, hắn nghĩ muốn tận tay kiểm tra, xúc cảm nhất định tốt lắm.

Vương Hiểu Giai ngủ mơ mơ màng màng, cảm nhận được cổ có chút ngứa, bất mãn rầm rì một tiếng, rụt cổ, ngược lại làm Tưởng Vân sợ tới mức nhanh rút tay về, cũng như chạy trốn khỏi văn phòng. Thật là, nữ nhân này vì sao dễ nhìn như vậy... Rõ ràng mình cũng là nữ được không sao lại còn cầm giữ không được như vậy... Chỉ là hắn mới đi ra ngoài không bao lâu, lại lộn trở về, từ phòng nghỉ lấy ra tấm thảm nhỏ đắp cho Vương Hiểu Giai, thu thập cà mèn, mới lại đi ra ngoài.

Chẳng được bao lâu, Trương tỷ cùng Lê tỷ cũng đều trở về chỗ bí thư. Gặp Tưởng Vân ở chỗ ngồi, Trương tỷ cười hỏi: "Vương tổng ăn xong rồi?"

"Ừm, đang ngủ, Khổng tỷ đợi lát nữa ngăn đừng cho ai vào, chuyện không quan trọng đừng làm ồn đến nàng, nàng đã một tuần không có ngủ tử tế."

"Chậc chậc" Ngũ Triết vỗ vỗ bả vai Tưởng Vân, "ngươi thích Vương tổng của chúng ta rồi?"

Hai người bọn họ vốn tưởng rằng Tưởng Vân sẽ phủ nhận, ai ngờ hắn lại vẻ mặt nghiêm túc gật gật đầu, nói: "Ừ, tôi thích nàng."

Nghe xong lời này, Khổng tỷ thu lại ý cười trên mặt, nói: "Tiểu Tưởng, muốn truy nàng, so với lên trời còn khó hơn. Hai năm nay, tôi nhìn thấy thanh niên tài giỏi theo đuổi nàng nhiều phát hoảng, nhưng cho tới bây giờ nàng đều không liếc mắt ai nhiều hơn một cái."

"Nhưng mà tôi chính là thích nàng nha, có biện pháp nào đâu? Tôi nhìn nàng bận bịu cũng rất đau lòng, tối hôm qua nàng đau dạ dày thiếu chút nữa dọa tim tôi nhảy khỏi người, tôi chưa từng khẩn trương người nào đến như vậy." Tưởng Vân cau mày, hắn mơ hồ cũng có thể cảm giác được, Vương Hiểu Giai đối hắn hảo nguyên nhân chỉ bởi vì mẹ hắn. Nói thêm một bước, Kỳ Ngọc Dung thậm chí cũng không phải mẹ hắn, nàng, Tưởng Vân, chỉ là một Tưởng Vân cùng tên, một cô gái bình thường. Nhưng mà, nàng chính là thích nàng nha.

Khổng tỷ cùng Ngũ Triết liếc lẫn nhau, lập tức Ngũ Triết hỏi: "ngươi biết Vương tổng có đứa con gái không?"

"Đương nhiên." Bé con kia còn gọi hắn ba ba đây này.

Khổng l tỷ lập tức nói: "Vậy có biết Vương tổng vì sao độc thân không?"

Cái này trong trí nhớ nguyên chủ có một chút, "Nghe nói là lúc mang thai Nhiên Nhiên tên tra nam đó đi ngoại tình..., nên nàng một mình quay trở lại." Tưởng Vân oán hận nắm chặt nắm tay, hừ, tra nam này, đúng là quá đáng! Có vị hôn thê tốt như vậy còn ngoại tình! Lại còn ở thời điểm nàng mang thai!

Khổng tỷ trấn an vỗ vỗ Tưởng Vân, Tưởng Vân phản ứng làm cho nàng thực vừa lòng, nhìn ra được hắn đối Vương Hiểu Giai nghiêm túc. Nàng lại mở miệng nói: "Vậy cậu có biết gã tra nam kia mang thương tổn đến cho nàng nhiều thế nào không? Gã tra nam đó theo đuổi hai năm, đối xử nàng rất tốt, mới khiến cho nàng đáp ứng hắn, thế mà lại có thể ngoại tình lúc nàng mang thai..., cậu có biết nàng thương tâm đến bao nhiêu? Lúc ấy thiếu chút nữa Nhiên Nhiên không bảo trụ được."

???!!! Tưởng Vân hận đến vỗ cái bàn, phải rồi, Vương Hiểu Giai không phải sẽ không biết nhìn người, nhưng cái nam nhân kia cùng nàng có đứa nhỏ, nàng nhất định là thực thương hắn, mới có Nhiên Nhiên, nhưng hắn vẫn là cô phụ nàng như vậy. Tưởng Vân chỉ hận chính mình không có sớm một chút xuất hiện, bằng không hắn nói gì cũng phải đem nàng đoạt lấy!

Khổng tỷ tiếp tục nói: "Vài năm này, không phải không có nam nhân tốt, gia thế, bối cảnh, thực lực đều thật sự hảo, cũng có rất nhiều người không ngại sự tồn tại của Nhiên Nhiên, nhưng bọn họ không biết, vấn đề chưa bao giờ là Nhiên Nhiên, vấn đề là, cô ấy, Vương Hiểu Giai, không dám yêu thêm lần nữa. Trên thương trường mọi người nói nàng thông minh, bẫy rập có bí mật đến đâu, nàng đều ngửi được nguy hiểm mà tránh xa, thế nên trên phương diện này có một cái hố ngã lớn như vậy, sao còn có thể để người khác có cơ hội một lần nữa thương tổn mình?"

Ngũ Triết thở dài, nói tiếp: "Nàng chính là một khi bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Cho nên a, Tưởng Vân, nếu quả thật trong đầu anh không ôm ý niệm cùng nàng cả đời, thì đừng đi trêu chọc người ta."

Tưởng Vân giờ phút này chỉ cảm thấy ngực mình vô cùng đau đớn, hắn vừa nghĩ tới nàng từng gặp phải chuyện như vậy, vừa nghĩ tới nàng hoài thai Nhiên Nhiên một mình nằm trong bệnh viện lạnh lẽo, một người công tác, chiếu cố đứa nhỏ, hắn liền ánh mắt lên men. Nàng thơ ấu đã không tốt, vì sao còn phải chịu thương tổn như vậy đâu?

Hắn nhắm mắt lại, lập tức nói: "Khổng tỷ, Ngũ Triết, các người yên tâm, tôi sẽ không để cho nàng phải khổ sở thêm nữa."

Hắn vốn cho là mình sẽ không yêu ai, thậm chí sẽ không biết tư vị thích. Nhưng cố tình hắn từ nàng biến thành hắn, còn gặp Vương Hiểu Giai. Tưởng Vân tinh tường biết, tuy rằng hắn là nam nhân, nhưng nội tại lại là nữ nhân, thích Vương Hiểu Giai, chính là đồng tính luyến ái. Thế thì lại như thế nào? Nàng chính là thích nàng, nàng nghĩ muốn chăm sóc nàng, cả đời. Hắn không hiểu tâm lý những thứ nam nhân này, hình như phàm là nam nhân hắn nhận thức, tốt đến đâu cũng đều ngoại tình, hắn từng thực hâm mộ Trần Tư, bởi vì phụ mẫu nàng thực ân ái, nhưng cho dù như vậy, phụ thân của nàng vẫn ngoại tình. Có lẽ nam nhân dễ dàng ngoại tình, khả hắn không phải nha. Tưởng Vân biết mình, thà thiếu không ẩu. Có Vương Hiểu Giai, hắn làm sao còn có thể coi trọng người khác? Những thứ đồ dưa méo táo nứt đó?

Hắn đã quyết định, nếu Vương Hiểu Giai không tin hắn, hắn liền giống như bây giờ, luôn luôn cùng nàng. Thẳng đến cuối cùng, nàng sẽ có thể biết được hắn thật lòng.

Vương Hiểu Giai ngủ một giấc thẳng đến 4h chiều. Khi tỉnh lại Tưởng Vân còn ngồi đối diện nàng, đang làm việc. Thấy nàng tỉnh lại, cười đưa cho nàng một ly nước ấm, hỏi: "Ngủ xong thấy thế nào?"

"Cũng không tệ lắm." Vương Hiểu Giai uống một hớp, cảm thấy được bên ngoài sắc trời có điểm không đúng lắm, nàng đưa tay nhìn đồng hồ, dọa nàng nhảy dựng.

"4h?! Sao không gọi tôi dậy."

Tưởng Vân mỉm cười đáp: "Nhìn cô ngủ ngon, không nghĩ quấy rầy."

Vương Hiểu Giai chính đang ảo não một đống văn kiện chưa nhìn, liền lại nghe Tưởng Vân nói: "Tôi đã đem văn kiện trên bàn nhìn qua một lần, trọng điểm đều liệt kê ra, cô xem thử xem?"

"Hửm hừ?" Vương Hiểu Giai có chút hoài nghi nhìn hắn một cái, thấy hắn cười đưa cho mình một tập văn kiện. Nàng cầm lấy lật lật, quả nhiên, trọng điểm đều liệt kê ở trên, xem ra nàng đỡ không ít công sức. Nhưng mà nàng sao cứ cảm thấy Tưởng Vân lại không quá giống nhau rồi đó? Dĩ vãng tuy rằng cũng cười, nhưng một hồi này cười cũng nhiều quá đi? Còn ôn nhu như thế? Sao nàng cảm thấy được còn có đau lòng đây?

Được Tưởng Vân trợ công, Vương Hiểu Giai thành công trước khi tan tầm đem sự tình đều làm xong. Hôm nay rốt cục không cần thức đêm, nàng thở dài một hơi, cuối cùng sự việc hạ xuống một đoạn rồi.

Nhưng nhìn Tưởng Vân, nàng lại có chút tâm tình phức tạp. Tưởng Vân hôm nay quá khác thường. Nhất là sau khi nàng ngủ trưa tỉnh lại, trong mắt hắn cảm tình càng ít che dấu, làm cho nàng có chút sợ hãi.

Tôi không phải là người thích hợp với anh.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net