Chương 14: Ôn nhu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tan tầm về đến nhà, rõ ràng hai người là một chiếc xe trở về, Vương Hiểu Giai bất thình lình không để cho Tưởng Vân đi nhà nàng ăn cơm, mà là xoay người nói: "Bye bye."

"Hả??? " Tưởng Vân vẻ mặt mờ mịt, sao mà đột nhiên đối với mình lãnh đạm như vậy? Mới vừa trở về dọc đường đi cũng không nói gì, chẳng lẽ là mình dọa đến nàng? Hắn ủy khuất cúi đầu nhìn Vương Hiểu Giai, than thở nói: "Nhưng mà nhà tôi không có đồ ăn... Cô nhẫn tâm để tôi bị đói sao... Nhiên Nhiên còn chờ tôi chơi cùng mà..."

Vương Hiểu Giai mới không tin trong nhà không đồ ăn cái cớ rách nát này đâu, mỗi ngày a di đi quét tước đều sẽ mua đủ nguyên liệu phóng tủ lạnh được không, nhưng mà không đợi nàng lần nữa cự tuyệt, Vương Lạc Nhiên tiểu bằng hữu đã trực tiếp mở cửa, nhào vào lòng Tưởng Vân, bất mãn nói: "Ba ba, gạt người! Không cùng Nhiên Nhiên ăn cơm trưa!"

"Thực xin lỗi bảo bối con, giữa trưa mẹ còn đang chờ mà, dạ dày mẹ không tốt không thể đói được, chúng ta cùng ăn cơm tối được không?" Tưởng Vân cười giải thích với Vương Lạc Nhiên, mắt sáng quắc, con gái ngoan! Tới thật đúng lúc!

Tiểu cô nương chu chu miệng, đem tóc Tưởng Vân xoa thành một nùi loạn, nói: "Hừ, nể mặt mẹ, con không tính toán với ba nữa."

Vương Hiểu Giai liền trơ mắt nhìn Tưởng Vân ôm Vương Lạc Nhiên vào cửa nhà mình, há miệng thở dốc, nhưng lại không phát ra âm thanh gì. Bực, cho dù nàng nghĩ muốn cách Tưởng Vân xa một chút, con gái lại hoàn toàn không cho mình cơ hội... Thật là biết cách bán mẹ...

Vương Hiểu Giai lắc lắc đầu, thở dài, đi theo vào, đóng cửa lại.

Cũng may, bữa cơm này còn ăn bình thường, Tưởng Vân biểu hiện giống như bình thường, cũng không có gì không ổn, Vương Hiểu Giai mới thở dài một hơi, bằng không, nàng còn thật không biết làm sao bây giờ. Ăn cơm xong, Tưởng Vân lại mang theo Vương Lạc Nhiên chơi đùa, Vương Hiểu Giai đợi trong chốc lát, đang muốn giúp bé tắm rửa, lại bị Tưởng Vân giành trước, hoàn toàn không để nàng nhúng tay. Bất quá hai người kia nhìn nhau một cái, Vương Hiểu Giai đã biết không có chuyện tốt lành gì. Quả nhiên, Tưởng Vân một bên giúp Vương Lạc Nhiên tắm rửa một bên quay đầu hỏi nàng: "Thiên Thảo, ngày mai cuối tuần, chúng ta mang Nhiên Nhiên đi khu vui chơi được không?"

Vương Lạc Nhiên cũng nháy mắt nhìn mẹ xin xỏ: "Mẹ, mang Nhiên Nhiên đi chơi được không? Đều đã một tuần rồi không chơi với con..." Ngữ khí ủy khuất cứ như giây tiếp theo nước mắt sẽ hạ xuống, Vương Hiểu Giai nào chịu được bị một lớn một nhỏ nhìn như vậy nha, giằng co nửa ngày, nàng rốt cục ngăn không được, gật gật đầu. Kết quả hai người ye một tiếng, Tưởng Vân liền giục nàng đi ra ngoài, mà ngay cả Vương Lạc Nhiên đều giúp đỡ Tưởng Vân đuổi nàng tới ghế salon ngồi. Vương Hiểu Giai nằm trên ghế salon, buồn bực con gái mình cùng Tưởng Vân quan hệ hình như càng ngày càng tốt, lúc ấy thực không nên đưa ra điều kiện như vậy, tự đem mình vứt xuống mương...

Tưởng Vân cấp Vương Lạc Nhiên tắm xong, nói chuyện xưa hống ngủ mất, đi ra chỉ thấy Vương Hiểu Giai nằm nghiêng trên ghế sa lon, cũng nhắm mắt lại. Hắn nở nụ cười, không uổng phí hắn cùng tiểu cô nương "hợp mưu" cho nàng nhàn rỗi.

Tuy rằng giữa trưa ngủ rõ lâu, nhưng vừa nằm trên ghế sa lon, nàng lại có chút mệt nhọc. Bất quá, nàng cũng không có ngủ say, cho nên thời điểm Tưởng Vân bồng lấy nàng, nàng liền tỉnh.

"Ngại quá, làm cô thức rồi." Tưởng Vân có chút ảo não, đáng ra chờ một chút nữa.

Vương Hiểu Giai có điểm mặt đỏ, tối hôm qua hắn ôm nàng là bởi vì nàng bị bệnh, lúc ấy cũng không tinh lực nghĩ nhiều, lúc này sao cứ cảm thấy có chút xấu hổ đâu... Nàng uốn éo, ý bảo Tưởng Vân phóng nàng xuống dưới, đáng tiếc Tưởng Vân cũng không nghe, ngược lại đem nàng ôm chặt hơn chút, vào phòng ngủ, mới phóng nàng lên giường.

Tưởng Vân cho nàng đắp chăn, hạ thấp đèn, nghiêm túc nói: "Hảo hảo ngủ, không cho phép ngồi dậy, không cho phép nghĩ đến công tác, di động tịch thu, ngày mai buổi sáng trả lại cho."

Vương Hiểu Giai có chút bất đắc dĩ, thấp giọng nói: "Tưởng Vân, anh không thể như vậy..."

"Hử? Cái gì? Cô gọi tôi hả? Tôi không nghe thấy gì cả." Tưởng Vân cố ý đem cái lỗ tai để sát vào chút, nói.

Vương Hiểu Giai từ từ thở dài, tràn mắt đều là không biết làm sao, giọng nói của nàng mềm nhẹ, tựa như cầu xin tha thứ: "Rainbow~..."

Tưởng Vân lúc này mới nở nụ cười, ấm áp nói: "Không có gì là không thể, thiếu cô một hồi Tưởng thị liền phá sản chắc? Ngoan, hảo hảo nghỉ ngơi, đừng lại để sinh bệnh, tối qua thật làm tôi sợ chết khiếp, ngày mai tôi sẽ chuẩn bị tốt, yên tâm." Hắn đưa tay sờ sờ đầu Vương Hiểu Giai, nói ngủ ngon, tắt đèn, xoay người rời đi.

Vương Hiểu Giai nhắm mắt lại, thở dài. Hắn biết rất rõ ràng nàng nói không phải ý này.

Tưởng Vân trên mặt ý cười từ lúc đóng cửa phòng ngủ môn liền biến mất, hắn tự nhiên biết nàng nói không thể như vậy là có ý gì. Không thể như vậy đối nàng, không thể yêu nàng. Nhưng dựa vào cái gì không thể? Hắn cho tới bây giờ đều là, không đụng tường không quay đầu lại. Mà đối với Vương Hiểu Giai, Tưởng Vân nghĩ, lúc này đây, chính là có đánh vỡ tường, hắn cũng tuyệt không quay đầu lại.

Sáng sớm hôm sau, trước sau như một, Tưởng Vân làm tốt bữa sáng, giúp Vương Lạc Nhiên rửa mặt hảo, mới gõ cửa phòng kêu Vương Hiểu Giai. Vương Hiểu Giai nhìn hai người bọn họ vẻ mặt chờ mong bộ dáng hưng phấn, lời nói cự tuyệt như thế nào cũng nói không nên lời.

Tưởng Vân tự mình đeo một cái balo, lại tượng trưng đeo cho Vương Lạc Nhiên tiểu bằng hữu một ba lô nhỏ thả điểm vật nhỏ, một tay ôm lấy mọi việc. Lúc ra cửa, Vương Hiểu Giai vốn định cầm lấy túi Tưởng Vân cho mình đeo, không nghĩ tới bị hắn trừng mắt một cái, nói: "Đây là của tôi, không cho phép động vào."

Tuy rằng đồ vật cũng không phải rất nhiều, Tưởng Vân mới không để cho Vương Hiểu Giai đeo ba lô đâu, nàng chỉ cần xinh xinh đẹp đẹp đi theo là được rồi.

Tới khu trò chơi, bởi vì là cuối tuần, người vẫn là rất nhiều, không ít tình lữ cùng cha mẹ mang theo con. Tưởng Vân đem Vương Lạc Nhiên đặt ở đầu vai cho bé cưỡi, khiến tiểu cô nương còn chưa tiến vào khu vui chơi đã hưng phấn không ngừng được.

Chung quanh cũng có không ít ba ba khiêng con mình như vậy, Vương Lạc Nhiên nhìn một chút, vẻ mặt tự hào sờ sờ lỗ tai Tưởng Vân, khen nói: "Ba ba giỏi quá ~ Nhiên Nhiên là cao nhất ~ "

Vương Hiểu Giai ôn hòa cười, nói: "Nhiên Nhiên, cẩn thận một chút đừng để rơi xuống." Thấy con gái cao hứng như thế, nàng rất vui mừng. Có thể bồi thường chút nào hay chút đó đi. Bất quá, Vương Hiểu Giai nhìn chung quanh chung quanh, nhìn những đứa nhỏ cưỡi ở đầu vai ba ba, cũng có một chút hâm mộ, nàng chưa từng giống như những tiểu hài tử này, được ba ba khiêng như vậy. Nàng không biết thân sinh cha mẹ mình là ai, nàng cũng chưa bao giờ nghĩ đi tìm bọn họ. Nếu lúc trước bọn họ từ bỏ nàng, nàng cần gì phải tìm đâu? Về phần cha mẹ nuôi, cha nuôi của nàng là nhân viên bình thường, mỗi ngày công tác xong đã rất mệt mỏi, tự nhiên cũng sẽ không theo nàng chơi như vậy. Vương Hiểu Giai thơ ấu, đại bộ phận thời gian đều là một người. Nàng từ nhỏ thành tích cũng rất tốt, mới trước đây nàng cảm thấy được, thành tích tốt sẽ làm cha mẹ cao hứng, nàng liền ra sức học tập. Đáng tiếc, dù cho thành tích cũng không qua được quan hệ huyết thống. Từ khi cha mẹ nuôi sinh con lúc sau, nàng ở cái nhà kia chẳng khác gì ngoại nhân.

Tưởng Vân hơi hơi nghiêng đầu nhìn thoáng qua Vương Hiểu Giai bên người, không có bỏ qua ánh mắt phức tạp của nàng. Hắn mỉm cười, một tay che chở Vương Lạc Nhiên, một tay kéo Vương Hiểu Giai bỏ chạy, nói: "Đi thôi ~ đi xem cá heo~ "

Bị hắn lôi kéo như vậy, Vương Hiểu Giai cũng bị lôi chạy, Vương Lạc Nhiên ở đầu vai Tưởng Vân cười khanh khách không ngừng, kéo theo tâm tình của nàng cũng trở nên tốt lên.

Tiểu cô nương lần đầu tiên tới khu vui chơi, thấy cái gì đều thực hưng phấn. Xem qua cá heo biểu diễn, Tưởng Vân lại mang theo các nàng đến xoay tròn ngựa gỗ. Vương Hiểu Giai thấy Tưởng Vân còn lôi kéo nàng đi qua, vội nói: "Anh mang Nhiên Nhiên đi ngồi đi, tôi ở chỗ này chờ."

"Đừng nha, không dễ gì đến một lần, cớ gì lại không ngồi, Nhiên Nhiên, muốn mẹ đi cùng không?"

Tiểu cô nương lớn tiếng trả lời: "Muốn ~ "

Vương Hiểu Giai bất đắc dĩ, giải thích: "Tôi đều 30, còn ngồi ngựa gỗ xoay tròn cái gì chứ."

Tưởng Vân lại không vui, hắn sắc mặt trầm xuống, nói: "Ai quy định ngựa gỗ chỉ cho công chúa ngồi không cho phép nữ vương ngồi?" Không cho phép phân trần, hắn liền lôi kéo nàng vào bên trong. Vương Hiểu Giai không lay chuyển được hắn, thần tình bất đắc dĩ ngồi lên ngựa gỗ bên cạnh hai người. Tưởng Vân lúc này mới cười hì hì hướng nàng làm cái mặt quỷ, còn lấy điện thoại di động ra tự chụp, thấy nàng không phối hợp, lại trừng mắt nhìn nàng một cái, nói: "Thật không ngoan."

Vương Hiểu Giai bật cười, đành phải nhìn màn ảnh mỉm cười, Tưởng Vân vừa lòng nhấn nút. Trong ảnh chụp, một lớn một nhỏ làm mặt quỷ, mà Vương Hiểu Giai ở phía sau, biểu tình ôn nhu cưng chìu.

Lúc sau lại chơi hai giờ đồng hồ, tiểu cô nương chơi rất cao hứng, mệt kinh khủng, ngủ ngay trong lòng Tưởng Vân. Vương Hiểu Giai đưa khăn tay xoa mồ hôi trên trán con gái, mắt tràn đầy cưng chìu. Nàng ngẩng đầu, ôn nhu cười nói: "Cám ơn, Rainbow."

Tưởng Vân hơi hơi cúi đầu, đáng thương hề hề nói: "Tôi cũng đổ mồ hôi nè..."

Vương Hiểu Giai bất đắc dĩ cười, vươn tay giúp hắn lau đi mồ hôi lấm tấm trên trán. Tưởng Vân vừa lòng nở nụ cười, hắn cho Vương Lạc Nhiên ghé vào đầu vai hắn, một tay nâng, tay kia thì dắt tay Vương Hiểu Giai, cũng không quay đầu lại, đi về phía trước.

"Muốn cảm tạ thì theo tôi đi bánh xe chọc trời nào."

Vương Hiểu Giai đi theo hắn, ánh mắt dừng hai tay bọn họ giao nhau, hôm nay hắn dắt tay mình cũng quá nhiều lần đi.

Lên bánh xe chọc trời, bọn họ phân hai bên ngồi, bên ngoài, vừa lúc hoàng hôn, ánh sáng màu vàng rơi xuống đại địa, phảng phất thế giới này tràn ngập mỹ hảo. Vương Hiểu Giai nhìn Tưởng Vân ôm con gái ngồi đối diện, trời chiều xuyên thấu qua cửa sổ, chiếu vào trên người Tưởng Vân, hắn khẽ mỉm cười, có vẻ ấm áp nhu hòa.

Hai người cứ như vậy ngồi lẳng lặng, nhìn ngoài cửa sổ. Bánh xe chọc trời sắp đến đỉnh, Tưởng Vân đứng dậy, nói: "Giúp tôi ôm bé một lát, tiểu cô nương gần đây béo thêm rồi."

Vương Hiểu Giai đứng dậy đón lấy, phun tào nói: "Còn không phải tại anh mỗi ngày đều làm đồ ngon cho nó? Bế nửa ngày trời, tôi còn nghĩ anh không biết mệt."

Tưởng Vân bĩu môi, từ chối cho ý kiến. Hắn cước bộ chợt chuyển, đến sau lưng Vương Hiểu Giai, vòng tay ôm lấy nàng.

Vương Hiểu Giai bị một động tác này biến thành cả người cứng ngắc, "Rainbow..."

Tưởng Vân nắm thật chặt hai tay, ở bên tai nàng ôn nhu nói: "Tôi không mệt, tôi chỉ là muốn ôm em một cái. Lúc ngồi ngựa gỗ, em bảo em đã 30, nhưng đối với tôi, em là nữ vương của tôi, cũng là công chúa của tôi."

Vương Hiểu Giai đầu mày giương lên, đuôi mày rủ xuống, đó là biểu tình bi thương. Nàng cố gắng làm cho mình nghe lạnh lùng, "Buông ra."

"Không, lần này tôi sẽ không nghe lời đâu." Tưởng Vân tiếp tục nói: "Tôi không hứa hẹn gì với em, tôi nghĩ em cũng sẽ không tin, tôi muốn em tự mình nhìn thấy, để cho thời gian chứng minh, tôi sẽ luôn luôn ở bên cạnh em."

Vương Hiểu Giai nghe được hốc mắt lên men, nàng không hề nghi ngờ người nói ra lời thề một khắc kia là thật lòng, nhưng nàng cũng tin tưởng vững chắc, lòng người dễ dàng thay đổi. Bỗng nhiên người thay lòng đổi dạ, lại nói nhân tâm dễ đổi thay.

"Rainbow, buông tôi ra đi..." Vương Hiểu Giai nghẹn ngào, cầu xin: "Tôi không thích hợp, anh sẽ gặp được rất nhiều cô gái tốt, tôi không phải là người phù hợp dành cho anh... Không phải..."

Tưởng Vân buông nàng ra, xoay người đến trước mặt nàng, hai tay nâng lên đầu nàng, làm cho nàng nhìn hắn. Nước mắt trong mắt nàng làm hắn đau lòng, hắn nhẹ nhàng dùng ngón cái lau đi nước mắt trên mặt Vương Hiểu Giai, ôn nhu an ủi: "Không có gì là không thích hợp, cho dù trên thế giới này có rất nhiều người so với em ưu tú hơn, nhưng bọn họ lại không phải là em. Tôi không mong em có thể lập tức tiếp nhận tôi, tôi chỉ muốn em, đừng bắt tôi rời khỏi... Tôi chờ em, chờ em một ngày nào đó nguyện ý để cho tôi được nói ra lời thề." Tưởng Vân kéo Vương Hiểu Giai vào trong lòng, cúi đầu hôn tóc nàng, "Trước lúc đó, xin em hãy để tôi được ở bên cạnh, để tôi chăm sóc em, chăm sóc Nhiên Nhiên, được không?"

Vương Hiểu Giai không trả lời. Nàng chỉ lẳng lặng ở trong lòng Tưởng Vân, không có đẩy ra. Tưởng Vân mỉm cười, không đẩy ra hắn là một sự khởi đầu tốt. Bánh xe chọc trời sắp kết thúc, hắn buông ra Vương Hiểu Giai, giúp nàng lau khô nước mắt trên mặt, lại từ tay nàng đón lấy Vương Lạc Nhiên, dắt tay nàng hướng về bãi đỗ xe.

Vương Hiểu Giai nhìn hai tay bọn họ mười ngón giao nhau, trong lòng thở dài. Nàng hình như, luôn không thể cự tuyệt Tưởng Vân. Chính mình, vẫn là quá tham luyến phần ôn nhu đó.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net