Chương 15: Trần Quan Tuệ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trần Tư vốn đặt tốt vé máy bay chiều chủ nhật trở về, đáng tiếc, ba mẹ nàng sáng sớm chủ nhật đã thay nhau oanh tạc nàng, làm cho nàng không thể không sửa thành chuyến bay gần nhất chạy về. Ở phòng chờ, Trần Tư điện thoại vẫn không ngừng đoạn.

"Tiểu Tư, xem như ba ba cầu con, khuyên mẹ con ly hôn đi, cứ tiếp tục như vậy ai cũng không có lợi a!" Trần Hồng Vĩnh ngồi trên salon, nắm tay "chân ái" Đoạn Như Vân, thái độ hạ giọng xuống nước này mấy tháng qua khó có được.

"Ba cho là con chưa có khuyên sao? Mỗi ngày nhìn cái mặt ba nhăn nhó đứng trước mặt bộ con thoải mái lắm sao? Mẹ không chịu nghe con có biện pháp nào!" Trần Tư khó được có chút hổn hển, đột nhiên lại ý thức được thanh âm của mình có chút lớn, vội phóng thấp giọng nói: "Chờ con về rồi nói sau, phải lên máy bay rồi, trước treo máy đã."

Trần Quan Tuệ bị muội tử bên cạnh thoạt nhìn nhuyễn manh nhuyễn manh đột nhiên cất cao giọng kinh đến, không tự chủ được nghiêng đầu đánh giá nàng một phen, lại thấy nàng hạ thấp thanh âm, nhưng là trong đó không kiên nhẫn không chút nào che dấu, ngược lại đối nàng có chút ngạc nhiên. Dù sao rất ít gặp cô nương nào nhuyễn manh như muội tử bên cạnh này, mà con thỏ nhỏ này còn đang thở hổn hển, không hiểu sao có một loại tương phản manh đây này. Nàng cong cong khóe miệng, lén chọt chọt lấy điện thoại di động ra, không chút tiết tháo nào chụp ảnh.

Bên này Trần Tư mới vừa cắt đứt điện thoại của Trần Hồng Vĩnh, mẹ nàng Hứa Quỳnh Hoa lại gọi tới. Trần Tư hít sâu một hơi, áp chế không kiên nhẫn ban nãy, ôn nhu nói: "Mẹ, con đang chờ bay, giữa trưa về đến nhà."

"Mẹ biết chuyện gì xảy ra rồi, Trần a di nói với mẹ, chiều hôm qua thấy ba con cùng con tiện nhân kia đi bệnh viện, dì ấy hỏi đồng nghiệp, con tiện nhân kia bị ung thư, nên ba con mới khẩn cấp muốn ly hôn như vậy!" Hứa Quỳnh Hoa cười lạnh một tiếng, "Ha, hắn nghĩ đến là đẹp, vội vã ly hôn lấy tiền đưa cho tiện nhân chữa bệnh sao!" Cũng không nghĩ đến năm xưa là ai luôn luôn cùng hắn dốc sức làm mới được đến tình trạng bây giờ, cư nhiên nghĩ muốn cầm tiền nàng đi cứu tiểu tam, nằm mơ!

Trần Tư nghe được tin tức này ngược lại ngây ngẩn cả người, nàng tuy rằng đối Đoạn Như Vân hận đến nghiến răng, nhưng thật sự nghe được người xảy ra chuyện, trong lòng lại rất không phải tư vị, nàng cũng không biết nên nói cái gì...

"Mẹ... thôi thì coi như hết, tốt xấu gì hai người cùng nhau sinh hoạt nhiều năm như vậy, tuy rằng ba con không đúng, nhưng mà hắn quyết tâm như thế, nháo thêm nữa mẹ cũng sống không thoải mái a..."

"Con nói cái gì đó! Mẹ biết con từ nhỏ thân với ba hơn, chưa bao giờ hiểu mẹ... Mẹ với ba con như vậy con cũng không khó chịu..." Hứa Quỳnh Hoa nghĩ đến đều đã lúc này con gái còn ở bên ngoài du lịch, bộ dáng giống như một chút cũng không quan tâm, nước mắt lại chảy ra.

Trần Tư quả thực ủy khuất vô cùng, nàng kỳ thực luôn có chút sợ hãi tiếp điện thoại của Hứa Quỳnh Hoa, mỗi lần Hứa Quỳnh Hoa cùng nàng oán giận, rõ ràng trong lòng nàng cũng khó chịu muốn chết, còn phải giữ vững tinh thần đi an ủi mẹ, nhưng nàng mỗi lần khổ sở đến không chịu được tự ôm lấy chính mình khóc, lại không thể nói cho mẹ, chỉ có thể khóc xong lại lấy khăn lạnh đắp mắt, bởi vì ngày hôm sau còn phải xuất môn, không thể làm cho mình quá khó khăn.

Trần Quan Tuệ nhìn con thỏ nhỏ bên người rõ ràng một bộ muốn khóc lên, lại cưỡng chế ủy khuất an ủi người trong điện thoại, không biết sao có chút đau lòng.

Thẳng đến lúc đăng ký, Trần Tư mới vội vàng cúp điện thoại. Trần Quan Tuệ đi theo phía sau nàng, sau đó phát hiện, con thỏ nhỏ mất hồn mất vía, ngồi chỗ ngồi của mình.

Trần Quan Tuệ mỉm cười, vỗ nhẹ nàng một chút, lễ phép nói: "Tiểu muội muội, ở đây hình như là chỗ ngồi của tôi."

Không nghĩ tới Trần Tư nhìn nàng, hốc mắt nhanh chóng đỏ, lập tức nước mắt từng giọt từng giọt lớn hạ xuống. Trần Quan Tuệ bị hoảng sợ, nàng nhìn thoáng qua vé máy bay trong tay Trần Tư, thì ra chỗ ngồi ngay tại bên cạnh mình. Nàng vội ngồi xuống chỗ ngồi ban đầu của Trần Tư, từ trong túi rút ra khăn tay đưa cho nàng, vội hỏi: "Oái em đừng khóc, sao lại biến thành cứ như tôi bắt nạt vậy nè..."

Trần Quan Tuệ nghĩ nghĩ cũng biết này con thỏ nhỏ này nhất định là bởi vì chuyện trong nhà tâm tình không tốt, ủy khuất thật sự, gặp người chung quanh đều nhìn lại đây, tiểu cô nương trước mắt này còn không đón khăn tay, nàng đành phải giúp Trần Tư chùi nước mắt, hống nói: "Ngoan a không khóc nha, hết thảy đều sẽ tốt hơn a..."

Kết quả không nghĩ tới nàng an ủi một cái, Trần Tư khóc còn ác hơn. Trần Quan Tuệ đầu đều phình ra, nàng không biết nhất là an ủi người. Nhớ tới chiêu số của bạn tốt Vương Dịch, nàng quyết tâm, dứt khoát đem con thỏ nhỏ kéo vào trong lòng, mỗi lần Vương Dịch dùng một chiêu này với Châu Thi Vũ bạn gái nàng, Châu Thi Vũ rất nhanh liền ngừng khóc.

Hoàn hảo, Trần Tư khóc trong chốc lát cũng thu liễm, nàng thập phần ngượng ngùng rời khỏi Trần Quan Tuệ, nức nở nói: "Thật xin lỗi..."

Trần Quan Tuệ cuối cùng thở dài một hơi, xem ra một chiêu này vẫn là vô cùng dùng được thôi, nàng cười nói: "Giờ thì hay rồi, y phục đều ướt."

Trần Tư đỏ mặt, vội từ trong túi lấy ra khăn tay, giúp Trần Quan Tuệ chùi đầu vai bị nước mắt nàng ướt nhẹp một khối, thẹn thùng nói: "Thực xin lỗi, nữ vương..."

"Ấy?" Trần Quan Tuệ tùy ý Trần Tư giúp chính mình lau y phục, nghiêng đầu cười nói: "Em biết tôi?"

"Ừ..." Trần Tư không dám cùng nàng đối diện, thấp giọng nói: "Em có theo dõi weibo của chị..."

"Hửm?" Trần Quan Tuệ không nghĩ tới thế này còn có thể thu hoạch một fan, cười hỏi: "Weibo em là gì?"

"Thỏ con Trần gia... Nhưng mà em chỉ thường bấm like, chưa trả lời bao giờ..."

Ha? Tên thật đúng là thỏ con? Trần Quan Tuệ nói cười uyển chuyển, "Đúng là một bé thỏ con đáng yêu a ~" nàng sờ đầu Trần Tư, an ủi: "Thỏ con mắt hồng hết cả rồi kìa, tuy không biết em gặp phải chuyện gì, nhưng mà sự việc nhất định rồi sẽ tốt hơn ~ vui lên một chút đi ~ "

"Ừm em biết rồi, cảm ơn." Trần Tư vòng vòng ngón tay của mình, có chút ngượng ngùng hướng Trần Quan Tuệ nở nụ cười.

Cô nương trước mắt ngay cả lỗ tai đều hồng hồng, ánh mắt ướt sũng nhìn nàng, tươi cười ấm áp, rất là đáng yêu. Trần Quan Tuệ nhất thời nhìn đến có chút sửng sốt, nàng giống như có thể nghe được tiếng tim đập bùm bùm.

"Sao vậy ạ?" Trần Tư gặp Trần Quan Tuệ bộ dáng lăng lăng, đưa tay ở trước mắt nàng quơ quơ.

Trần Quan Tuệ có một tia quẫn bách, nàng hắng giọng một cái, ngồi thẳng, nói: "Không có gì."

Vừa lúc này tiếp viên hàng không tới, Trần Quan Tuệ muốn một chén nước, lại nhìn về phía Trần Tư, "Muốn uống nước không?"

Trần Tư nhu thuận gật gật đầu, ngọt ngào cười nói: "Muốn, cảm ơn ~ "

Trần Quan Tuệ tim mới vừa bình phục một chút lại đập bùm bùm vang lên, nàng vội vàng quay đầu, ra vẻ rất bình tĩnh nói với tiếp viên hàng không: "Làm ơn cho chúng tôi hai chén nước ấm, cảm ơn." Thầm nghĩ: đáng chết, con thỏ con này sao lại đáng yêu như vậy...

Máy bay chỉ bay một giờ, Trần Quan Tuệ cùng Trần Tư chưa tán gẫu được bao lâu đã phải xuống máy bay. Hai người cùng đi ra phòng chờ, Trần Quan Tuệ vừa định hỏi Trần Tư phương thức liên lạc, liền thấy một người nam tử cao cao đi tới, tiếp lấy túi du lịch của Trần Tư, xoa xoa tóc nàng, mỉm cười hỏi: "Trực tiếp về nhà? Hay là đi ăn cái gì? Có đói bụng không?"

Trần Tư vừa thấy Tưởng Vân, cảm giác ủy khuất lại nổi lên, nàng quệt quệt miệng, nhẹ giọng nói: "Tôi không đói."

Tưởng Vân thấy bên cạnh đi cùng Trần Tư cư nhiên là Trần Quan Tuệ, hướng nàng lễ phép cười nói: "Quan Tuệ tỷ, trùng hợp quá, vừa đi công tác về?"

"Đúng vậy, không ngờ hai người cũng biết nhau" Trần Quan Tuệ cũng lễ phép cười, hướng Trần Tư phao cái mị nhãn, nói: "Chị đi trước, rất hân hạnh được quen em, thỏ con ~ "
Trần Tư nhu thuận huơ tay, "Nữ vương bye bye ~ "

Trần Quan Tuệ xoay người rời đi, khóe miệng ý cười thu liễm. Nàng đột nhiên cảm thấy Tưởng Vân có điểm chướng mắt.

Hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì Tưởng Vân giờ phút này chính đang mang theo Trần Tư lái xe về nhà nàng. Có một đôi người đang chờ nàng đàm phán đây này. Buổi sáng nhận được điện thoại cha mẹ quyết định thay đổi chữ ký, Trần Tư liền cấp Tưởng Vân gọi điện thoại, Tưởng Vân không đợi nàng nhiều lời, đã nói: "Tôi ra đón cậu, chúng ta cùng đi." Một tháng không ở kia, hắn để cho một mình Trần Tư đối mặt nhiều lắm. Rõ ràng thời điểm hắn khổ sở, Trần Tư luôn luôn đều ở bên.

Không ngoài sở liệu, lại là một trận tranh cãi vô nghĩa. Cuối cùng thậm chí đã đến nông nỗi song phương động thủ ném đồ vật. Trần Tư lạnh mặt nhìn hết thảy trước mắt, tâm đều là lạnh. Nàng không biết vì sao cha mẹ nguyên bản ân ái bao nhiêu lại biến thành như vậy, không biết vì sao người từng thề muốn làm bạn cả đời hiện giờ xem đối phương như kẻ thù. Vì sao, không thể hảo tụ hảo tan đâu?

Trần Tư đứng lên, vừa định nói các người đừng sảo nữa, lại chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, lập tức trời đất ngả nghiêng.

Tưởng Vân bị hoảng sợ, hắn vội nhanh tiếp được Trần Tư, hô: "Tư Tư! Làm sao vậy?! Tỉnh tỉnh! Cậu đừng làm tôi sợ!"

Trần Hồng Vĩnh cùng Hứa Quỳnh Hoa chính đang cãi túi bụi, nghe hắn gọi như vậy, quay đầu liền thấy con gái mình té xỉu ở trong lòng Tưởng Vân, lập tức liền ngây ngẩn cả người, không biết làm sao.

"Thất thần làm gì! Gọi 120!" Tưởng Vân quát về phía hai người, trong lòng thầm mắng: đứa nhỏ này rốt cuộc là nhịn bao nhiêu ngày, một chút đều không nghe lời! Nói bao nhiêu lần không cần thức đêm chính là không nghe!

Trần Hồng Vĩnh lúc này mới luống cuống tay chân lấy điện thoại ra đánh 120, Hứa Quỳnh Hoa nhanh tiến lên xem con gái, hô: "Tiểu Tư, làm sao vậy?! Đừng dọa mẹ mà!"

Tưởng Vân thật sự là nhẫn không được, cũng không trông nom có lễ phép hay không, quát hai người bọn họ: "Các người đều bao nhiêu tuổi rồi?! Náo loạn lâu như vậy có ý nghĩa sao?! Chính mình nháo còn chưa tính, còn để cho con gái mỗi ngày đều phải suy nghĩ lo lắng cho, các người mỗi ngày gọi cho cậu ấy để oán giận, cho rằng cậu ấy không quan tâm các người! Đừng tưởng rằng các người là thân sinh thì biết được cậu ấy nghĩ gì! Ban đêm cậu ấy khóc bao nhiêu lần, các người biết không?! Thúc thúc chú đã ngoại tình lại còn muốn chia đều tài sản, nào có chuyện tốt như vậy?! Người ta với chú qua nửa đời người, chẳng lẽ thời điểm chú cưới người ta không cảm thấy nàng là chân ái sao?! A di dì cũng vậy, nam nhân như vậy chẳng lẽ không nên nhanh chóng ly hôn rồi ghét bỏ tránh đi cho xa sao? Cần gì phải tự làm khó chính mình? Giữ lại ăn tết chắc!"

Nói xong, cũng không trông nom hai người phản ứng, ôm lấy Trần Tư xuống dưới lầu. Chính là không nghĩ tới, ra cửa liền gặp một người ngoài dự liệu.

Vương Hiểu Giai vốn là đến tìm viện trưởng của nhà trẻ tốt nhất thành phố để bàn chuyện Vương Lạc Nhiên tháng sau đi nhà trẻ, mới vừa tán gẫu xong ra khỏi cửa nhà viện trưởng, chợt nghe cách vách truyền đến tiếng rống giận. Nghe rất giống giọng Tưởng Vân, nàng không khỏi dừng chân lại, không nghĩ tới rất nhanh liền thấy Tưởng Vân ôm Trần Tư vọt ra. Vương Hiểu Giai bị hoảng sợ, nhanh đến thang máy giữ, hỏi: "Rainbow, đây là chuyện gì?"

Tưởng Vân cũng không công phu chú ý Vương Hiểu Giai sao lại ở chỗ này, khó thở nói: "Trong nhà cãi nhau bị tức ngất! Đáng chết! Thang máy sao lại chậm như vậy!"

Vương Hiểu Giai lúc này mới nhìn lại chỗ mở cửa, bên trong một đôi vợ chồng trung niên chính đang luống cuống tay chân theo sát ra.

Tưởng Vân buổi sáng lúc ra cửa liền cùng nàng nói qua đi đón Trần Tư, còn sợ nàng nghĩ nhiều, giải thích nói hắn cùng Trần Tư chính là đem đối phương làm bạn tốt, tuyệt đối không quan hệ tình yêu. Vương Hiểu Giai một bộ không thèm để ý chút nào nói: "It's your business." Trong lòng vẫn là có chút vui vẻ, Tưởng Vân có thể chủ động cùng nàng giải thích. Tuy rằng người bình thường nói lời như thế đều là không thể tin, bất quá nàng cũng không biết vì sao, chính là thực tin tưởng Trần Tư và Tưởng Vân. Hai người bọn họ ở cùng với nhau, càng giống như bạn già lâu năm, không có tí nào liên quan đến tình yêu.

Xe cứu thương rất nhanh tới rồi, Vương Hiểu Giai cũng theo bọn họ cùng đi bệnh viện. Cũng may, bác sĩ nói Trần Tư chính là mệt nhọc quá độ, truyền hai bình nước hảo hảo nghỉ ngơi một chút là được. Bốn người lúc này mới thở dài một hơi. Tưởng Vân phỏng chừng Trần Tư cho dù tỉnh cũng không muốn gặp Trần Hồng Vĩnh cùng Hứa Quỳnh Hoa, khuyên can mãi mới đem hai bọn họ khuyên đi.

Vương Hiểu Giai đứng ở giường bệnh, vuốt gương mặt tái nhợt của Trần Tư, thở dài nói: "Haiz, cô gái đáng thương."

Tưởng Vân đi đến phía sau nàng ôm lấy nàng, nhẹ nhõm thở dài một hơi, "Tôi còn chưa từng mắng người thành như vậy đâu, thật là bực bội."

Vương Hiểu Giai có chút hồ nghi nhìn phía hắn, nhất thời quên đẩy ra. Vốn dĩ Tưởng Vân cũng không ít lần phát hỏa, lần trước ở bữa tiệc chúc thọ Tưởng Hoành lên cơn tức có thể sánh bằng lần này, hắn cư nhiên nói như vậy? Từ từ, thời điểm nàng ở ngoài cửa giống như nghe thấy Tưởng Vân gọi Trần Tư là Tư Tư? Nàng nhớ rõ, thời điểm nàng cùng Trần Tư mới gặp mặt, tán gẫu hăng say, cũng nói giỡn bảo bằng không kêu nàng Tư Tư đi, bất quá bị Trần Tư khéo léo từ chối, nàng nói, đây là xưng hô đặc biệt của Tưởng Vân khuê mật nàng với nàng. Chẳng lẽ...

Tưởng Vân không có phát hiện Vương Hiểu Giai có gì không đúng, hắn chui đầu vào cổ nàng cọ cọ, nhẹ giọng nói: "Em về đi, nơi này tôi xem chừng dùm là được, Nhiên Nhiên khẳng định chờ ở nhà."

Vương Hiểu Giai không nhiều lời, đáp trả một tiếng, liền rời đi. Trước khi ra cửa phòng bệnh, nàng xoay người, ánh mắt phức tạp nhìn thoáng qua Tưởng Vân, một lát sau mới nhẹ giọng nói: "Anh cẩn thận chăm sóc cô ấy."

Trên thế giới này, chẳng lẽ sẽ có chuyện hoang đường như vậy?

Trần Tư buổi tối mới tỉnh lại, Tưởng Vân đầu tiên là phụng phịu giáo huấn nàng một chút, Trần Tư không thể không làm nũng nhận sai: "Thực xin lỗi Vân Vân tử, đây là tình huống đặc biệt, cam đoan không có lần sau..." Nàng lại đáng thương hề hề sờ sờ bụng mình, nói: "Tôi đói..."

Tưởng Vân không còn cách nào khác, trừng mắt nhìn nàng một cái, nói: "Chờ."

Trần Tư lúc này mới thở dài một hơi, vừa mới nghe Tưởng Vân nói chuyện lúc nàng hôn mê, kỳ thực Tưởng Vân rống những thứ này đều là nàng giấu trong lòng đã lâu, chỉ là luôn khó mà nói, ngược lại làm cho Tưởng Vân giúp nàng nói ra rồi.

Nàng lấy điện thoại di động, chỉ thấy thông tri weibo có tin tức, mở ra thì thấy, hóa ra là Trần Quan Tuệ phát một tin trên weibo.

"Trần Quan Tuệ: @Thỏ con Trần gia: Hôm nay gặp gỡ một chú thỏ con siêu đáng yêu, không ngờ lại còn là fan của tôi ~ tặng em bức ảnh chụp xinh đẹp này, mời thỏ con tự giác chủ động nhắn tin cho tôi cách thức liên lạc ~ thỏ con phải vui vẻ lên nha ~ bộ dạng cười lên của em thật sự siêu cấp ấm áp." Ảnh đăng kèm là bức ảnh chụp xinh đẹp của chính nàng.

Trần Tư khóe miệng giơ lên, bảo tồn ảnh chụp, phát tư tín cho Trần Quan Tuệ.

"Nữ vương ~ hòm thư của em đây ~ cảm ơn nữ vương ~ "

Hết thảy đều sẽ tốt hơn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net