Chương 16: Bệnh viện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rất nhanh, Trần Tư liền nhận được một thông báo kết bạn, nàng cười tủm tỉm nhận, trước cấp Trần Quan Tuệ phát tin: "Nữ vương chào buổi tối ~ "

Oh, cư nhiên giành trước. Trần Quan Tuệ nhìn tin nhắn của Trần Tư, khóe miệng cười nghiền ngẫm, hôm nay buổi sáng thất thố nàng còn canh cánh trong lòng đâu, phải đem mặt mũi tìm trở về. Trần Quan Tuệ đè thấp thanh âm phát giọng nói hỏi: "Thỏ con đang làm gì? Hm?"

Cái từ hm ngữ điệu giơ lên, Trần Tư nghe lỗ tai ngứa. Nàng xoa xoa lỗ tai mình, đánh chữ: "Ở bệnh viện, chờ bằng hữu mua cơm ~ nữ vương đang làm gì?"

"Làm sao? Bị bệnh? Buổi sáng không phải còn khỏe mạnh sao?" Trần Quan Tuệ khẽ nhíu mày, có chút lo lắng.

Cảm nhận được quan tâm trong giọng nói Trần Quan Tuệ, Trần Tư hì hì nở nụ cười, rất nhanh gõ bàn phím: "Một chút ngoài ý muốn thôi, hiện tại đã không có việc gì à, chỉ là bằng hữu lo lắng, không cho em lập tức xuất viện"

"Nga vậy a ~ hảo hảo chiếu cố chính mình ~" Trần Quan Tuệ giãn mày, nhất thời hứng khởi, thu cái video ngắn. Nàng giờ phút này nửa nằm ở ghế sô pha, thay áo ngủ tơ tằm, trong tay là một ly rượu đỏ, đối diện là một mặt cửa sổ sát đất. Nàng chụp về phía cửa sổ sát đất, nói: "Hôm nay mới mở rượu đỏ uống rất tốt, lần sau có cơ hội chia xẻ với em nga ~ "

Cửa sổ sát đất ảnh phản chiếu hình người cũng không rõ lắm, Trần Tư chỉ có thể nhìn bộ dáng Trần Quan Tuệ mơ hồ. Trần Quan Tuệ lơ đãng lộ ra chân cùng cánh tay làm cho Trần Tư không tự chủ nuốt cái ực, nàng cầm lấy chén nước bên cạnh mạnh mẽ uống liền một ngụm, sao đột nhiên cảm thấy có điểm khát nước đâu... Xem bộ dáng Trần Quan Tuệ, rượu đỏ của nàng hình như thật sự uống ngon lắm...

Trần Tư yên lặng gõ xuống: "Được đó ~ thực chờ mong ~ "

Trần Quan Tuệ mừng thầm, tốt lắm, đúng là con thỏ ngoan. Nàng khẽ uống một ngụm rượu, làm bộ như lơ đãng hỏi: "Phải rồi, Tưởng Vân là bạn trai em?"

"Không phải, Vân Vân tử là bạn thân của em ~" Trần Tư vội giải thích, lại đột nhiên nghĩ đến, nếu quả thật Trần Quan Tuệ sẽ hiểu lầm, vậy Vương Hiểu Giai có thể cũng hiểu lầm hay không đâu? Thế này lại không tốt...

Ừm hừ? Trần Quan Tuệ nhíu mày, nàng đã nói nhìn bữa tiệc rượu Lương thị như vậy, rõ ràng Tưởng Vân thích chính là Vương Hiểu Giai mà.

"Thỏ con, em có biết Vương Hiểu Giai không?"

Trần Quan Tuệ mỗi lần kêu thỏ con đều gãi cho Trần Tư tâm ngứa, nàng cũng không biết sao lại thế này, chỉ cho rằng Trần Quan Tuệ chính là mê người như vậy, mặc kệ đối nam nhân hay là nữ nhân. Dù sao mỗi ngày ở phía dưới weibo Trần Quan Tuệ nam nhân nữ nhân gào khóc kêu cầu đều không ít, trong hiện thực nam nhân truy nàng lại càng nhiều.

Trần Tư ghét bỏ đánh chữ phiền toái, dứt khoát cũng phát giọng nói, "Đương nhiên biết a, dù sao cũng là lão bản của người ta mà ~ hì hì ~ em siêu thích Giai tỷ ~ "

Trần Tư thanh âm rất ngọt, cũng không phải cái loại làm ra vẻ khiến người ta phát ngấy, Trần Quan Tuệ không thể không thừa nhận, nàng thực thích giọng Trần Tư. Bất quá Vương Hiểu Giai là lão bản của nàng... Chẳng lẽ nàng chính là nhà thiết kế châu báu rất có tài thời gian trước Vương Hiểu Giai nói với nàng? Nhưng mà, trọng điểm của lời mà Trần Quan Tuệ nói ra chính cô ta đều không nghĩ tới: "Xí, thích Giai Giai không thích tôi sao?"

Trần Tư bấm mở giọng nói, sửng sốt hai giây, ngữ khí này đúng là chua chua đi? Không nghe lầm chứ?

"Không có không có, cũng rất thích chị!"

Trần Quan Tuệ nhìn đến hồi phục này, bĩu môi, vẻ mặt bất mãn, đánh chữ hồi phục: "Ờ "

Làm sao bây giờ nữ vương hình như bực rồi... Trần Tư yên lặng nhớ lại một chút bộ dáng trước kia Tưởng Vân hằng ngày tán nàng, nghĩ nghĩ lại phát giọng nói nói: "Nữ vương và Giai tỷ phong cách bất đồng mà, không thể so sánh, cả hai người em đều siêu thích ~ thật muốn cùng các chị làm bạn tốt ~" Thời điểm ở chung, Vương Hiểu Giai là nước, ôn nhu như chị gái nhà bên, mà Trần Quan Tuệ lại là lửa, xinh đẹp chủ động. Các nàng một là hoa hồng trắng, một là hoa hồng đỏ.

Trần Quan Tuệ ngạo kiều hừ một tiếng, than thở nói: "Thế còn tạm được." Bất quá chủ yếu là Trần Tư giải thích có phần lớn tác dụng, Trần Quan Tuệ mới không thừa nhận, nàng đối ngữ khí hơi làm nũng kia của Trần Tư hoàn toàn không có sức chống cự đâu. Bất quá nàng cuối cùng nhớ tới chuyện nàng muốn hỏi "Nói chính sự đi " , "Thỏ con, em là nhà thiết kế châu báu?"

Trần Tư đáp trả một biểu tình gật đầu, Trần Quan Tuệ thật là có chút kinh ngạc, nàng vốn trong lúc vô ý có xem qua tác phẩm của nàng, rất có tân ý. Nàng nhớ rõ lúc trước xem qua chuỗi tác phẩm "Hỏa", tràn đầy tính xâm lược, cảm giác so với con thỏ nhỏ kia hoàn toàn không giống nhau.

Tưởng Vân từ bên ngoài gói một ít đồ ăn trở về, thấy khuê mật một mình ngồi trên giường bệnh cầm di động, cười đến "ngốc hề hề".

"Xem cái gì mà cười ngu như vậy." Hắn đem đồ ăn lấy ra bày trước mặt Trần Tư, đem đũa đưa cho nàng, nói: "Không kịp quay về làm, cậu chấp nhận ăn tạm đi."

Trần Tư chu miệng, giải thích với Trần Quan Tuệ xong liền để điện thoại di động xuống, cầm lấy đũa mới ăn chưa được hai cái, chỉ thấy nàng vẻ mặt thâm cừu đại hận nhìn Tưởng Vân, đối hắn nói: "Hự hự hự ngày mai cậu phải làm đồ thật ngon cho tôi, muốn ăn thịt bò hầm, cà ri gà, sườn xào chua ngọt, chao cá, cá kho tiêu..."

Tưởng Vân bật cười, vội đánh gãy nàng: "Đủ rồi baby, đừng báo thực đơn nữa, thời gian đâu ăn được nhiều như vậy nha? Trước đem mớ này giải quyết."

Trần Tư thở dài, lại cầm đũa lên.

"Baby, hiện tại có định thuận tiện giải thích một chút cho tôi nghe không đây?" Tưởng Vân nghĩ bản thân cũng đang rảnh, thẳng thắng đem chuyện này giải quyết đi.

"Ừm ~" Trần Tư ngồi nghiêm chỉnh, làm cái động tác mời, nghiêm túc nói: "Mời bắt đầu biểu diễn." Nàng thật muốn nhìn hắn cấp cho ra cái dạng gì nguyên nhân.

"Ừ thì là vậy đấy, khi tôi tỉnh lại trong thân thể này đã là một tháng sau, chính là một ngày trước hôm cậu gặp tôi, tôi vừa mới tỉnh."

"À ra vậy..." Trần Tư gắp một khối sườn gặm, có chút mồm miệng không rõ mà nói: "Nể tình việc cậu vừa tỉnh lại liền nghĩ đi gặp tôi, tôi sẽ tha thứ một chút ~"

"Tôi có mang theo ký ức của hắn, gã này 31 tuổi, tốt nghiệp thạc sĩ, đầu năm nay mẹ qua đời, một ngày trước khi tôi tỉnh lại là sinh nhật ba hắn, ông ta đem tiểu tam cùng đứa con riêng chính thức giới thiệu mọi người, hắn tức giận không kìm được, kết quả uống rượu nhiều đến mức tự đem bản thân uống chết luôn. Hắn nói tôi chiếm thân thể hắn phải giúp hắn đem gia sản cướp về, không thể tiện nghi tặng cho tiểu tam và con riêng, chuyện nhà bọn họ có điểm phức tạp, tôi sẽ nói chi tiết cho cậu sau. Kế đó tôi tìm Thiên Thảo, bảo nàng dạy tôi."

"Nhưng mà chuyện này không liên quan đến việc cậu không chịu nhận tôi." Trần Tư oán hận trừng mắt nhìn hắn, thật là, rõ ràng thấy mình khổ sở như vậy, còn không thẳng thắn.

"Muốn đoạt gia sản đâu có dễ dàng như vậy, hơn nữa, hai mẹ con kia cũng không phải đèn cạn dầu, tôi chỉ là không muốn để cậu gặp nguy hiểm thôi..." Tưởng Vân vẻ mặt ủy khuất, hắn một thân một mình cũng thực đau khổ mà.

"Ờ." Trần Tư bày ra cái mặt lạnh, bất quá trong lòng vẫn là tiếp nhận giải thích của Tưởng Vân. Vân Vân tử của nàng luôn luôn thực vì nàng suy nghĩ.

"Được rồi đừng giận nữa, tôi sai rồi, tuyệt đối không có lần sau!" Tưởng Vân giơ lên một bàn tay thề, còn thật sự nghiêm túc.

Trần Tư trợn trắng mắt, "Cậu còn muốn có lần sau, nghĩ thật là đẹp." Chuyện quỷ dị như hồn xuyên, một lần cũng đã rất kỳ quái, còn muốn có lần thứ hai?

Tưởng Vân cười hì hì, lập tức lại nói: "Bất quá trước mặt người bên ngoài chúng ta phải bảo trì chút khoảng cách, đừng để người khác cho rằng cậu rất quan trọng với tôi là được."

"Ờ được rồi ~ cơ mà Giai tỷ thì sao? Hai người hiện tại thế nào?"

Nói lên Vương Hiểu Giai, Tưởng Vân đầu liền cúi xuống dưới, hắn chầm chậm thở dài, "Gánh thì nặng mà đường thì xa a."

"Chậc chậc, vậy phải cố lên ~ có điều quan hệ hai chúng ta cậu định giải thích thế nào?" Trần Tư nghiêng đầu, đột nhiên nhớ tới vấn đề này, "Cậu hiện tại là nam đó, Giai tỷ trước còn nói cảm thấy cậu thích tôi đây này, để cho hiểu lầm không tốt đâu nha."

"Tôi đều đã báo cáo rồi... Cô ấy nhìn giống như thực sự tin tưởng hai chúng ta ~" Nhớ tới Vương Hiểu Giai sáng nay không chút để ý, hắn lại có chút buồn bực, "Sáng nay tôi nói đi đón cậu, sau đó lúc cậu té xỉu cũng gặp cô ấy, cô ấy hoàn toàn không thèm để ý chúng ta... Cậu nói xem, có phải là cô ấy không thích tôi? Nhưng mấy ngày nay tôi cảm giác cô ấy hình như cũng thích tôi mà..."

Trần Tư cười sờ sờ đầu Tưởng Vân, cổ vũ nói: "Đừng có nghĩ nhiều, cậu hảo hảo biểu hiện là được ~ nhưng mà cũng cần che dấu một chút, tuy rằng chị ấy không quen cậu của trước kia, nhưng thấy quan hệ chúng ta tốt lên nhanh như vậy, khẳng định sẽ hoài nghi, huống hồ cậu biến hóa quá lớn, trước chị ấy còn đùa tôi bảo là cậu tựa như thay đổi một người khác."

"Ặc..." Tưởng Vân có chút hóa đá, hắn đột nhiên nhớ tới buổi chiều ánh mắt Vương Hiểu Giai đi lên nhìn hắn, rõ ràng là tìm tòi nghiên cứu."Đúng là... cậu không nói tôi cũng quên mất... Tuy rằng loại sự tình này trên cơ bản sẽ không nghĩ đến, nhưng cô ấy thông minh như vậy, nhỡ đâu..." Tưởng Vân cau mày, xem ra về sau hắn phải gấp bội cẩn thận lời nói và việc làm.

Tuy rằng nội tâm của hắn không nghĩ lừa gạt Vương Hiểu Giai, cũng không muốn giấu diếm nàng bất cứ chuyện gì, nhưng dù sao chuyện này nghe quá rợn người, huống hồ, Tưởng Vân không biết, nếu Vương Hiểu Giai biết sau, sẽ đối hắn như thế nào. Dù sao, hắn không phải 'hắn', không phải đứa con của ân nhân mà nàng muốn hết sức trợ giúp.

"Được rồi cậu cũng đừng quá lo lắng, khuya quá rồi về nhà đi, giúp tôi đưa bản vẽ cho Giai tỷ." Trần Tư lấy qua túi ở một bên, từ bên trong xuất ra một bản vẽ, đưa cho Tưởng Vân. Nàng đi ra ngoài một tuần, cuối cùng cũng hoàn thành tác phẩm sau cùng.

"Được rồi" Tưởng Vân cầm lấy bản vẽ cất kỹ, "Sáng mai tôi đem bữa sáng lại đây, ngày mai hẳn là có thể xuất viện, bằng không đi nhà tôi ở một thời gian ngắn đi?" Xem tình huống nhà nàng, Tưởng Vân biết nàng khẳng định không nghĩ tiếp tục ở.

Trần Tư bĩu môi, quyết đoán cự tuyệt, "Không cần đâu, không giải thích được với Giai tỷ, tôi thuê cái phòng ở là được."

Tưởng Vân nghĩ nghĩ, lại nói: "Hay là tôi mua hẳn một căn hộ đi, cậu vào ở, coi như đầu tư, nhất cử lưỡng tiện."

"Chậc chậc, đại gia Vân Vân tử muốn bao dưỡng tôi sao ~" Trần Tư mặt mày cong cong, Tưởng Vân trước kia hay cùng nàng nói giỡn nói về sau kiếm tiền nhiều liền nuôi nàng, bất quá tuy rằng nói như vậy, Tưởng Vân vẫn cảm thấy Trần Tư bao dưỡng hắn trước tỷ lệ khá lớn.

Nói chưa dứt lời, vừa nói như thế, Tưởng Vân đột nhiên nhớ tới, "Hai ngày trước có người bạn cùng tôi đề cập đến một tòa căn hộ không tồi, do nhà bọn họ xây, tôi đi mua luôn, có khi còn được chiết khấu~ nhưng mà chắc cậu phải đi khách sạn ở hai ngày."

"Wao được đó ~ ôm chặt đùi đại gia ha ha ha ~ khách sạn tôi tự lo, cậu nhanh về đi ~" Trần Tư cười tủm tỉm, đồ của nàng cùng Tưởng Vân chưa bao giờ phân ta ngươi, bọn hắn bây giờ vẫn là như thế này, có một bằng hữu như vậy thật sự là chuyện may mắn nhất của nhân sinh.

Tưởng Vân đi rồi, Trần Tư liền lấy điện thoại di động ra bắt đầu xem khách sạn, nhìn hồi lâu sau, chứng lựa chọn khó khăn lại tái phát. Nàng sầu mi khổ kiểm phát tin trong vòng bằng hữu: "Các bảo bối đáng yêu có biết khách sạn nào không đề cử đi? Cần ở vài ngày, nhưng mà chứng khó chọn của mị lại tái phát..."

Trần Quan Tuệ rất nhanh nhắn tin riêng đến, "Sao thế thỏ con? Muốn trụ khách sạn?"

"Ừm, trong nhà náo loạn không muốn ở nữa, có bằng hữu chuẩn bị mua một bộ phòng cho em mượn ở trước, nhưng phải chờ vài ngày, cho nên cần tìm khách sạn ở trước, nữ vương có đề cử sao?" Trần Tư phát giọng nói, trong giọng nói tràn đầy buồn bực, nhiều khách sạn như vậy nàng xem đầu đều hôn mê.

"Hử? Vậy à?" Trần Quan Tuệ đột phát sáng kiến, hỏi: "Thỏ con có muốn đến nhà tôi ở không? Thoải mái lắm đó ~ "


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net