Chương 18: Ghen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Hiểu Giai mặc dù là tổng tài, nhưng thái độ của nàng đối với mọi người đều là điềm điềm đạm đạm ôn ôn nhu nhu, rất được chúng nhân viên yêu thích. Cho nên chờ đến lúc nàng tiến vào khách sạn trong sự bao vây của mọi người, xong lại bị đẩy đến nhận phòng thì, đã sớm nhìn không thấy Tưởng Vân. Thời điểm đến khách sạn vừa lúc giữa trưa, công ty an bài chính là cơm tối, cơm trưa để cho mọi người tự mình giải quyết, thích làm gì thì làm. Vương Hiểu Giai đem cất xong hành lý, đang muốn gọi điện thoại cho Tưởng Vân hỏi muốn cùng đi ăn hay không, mới phát hiện túi áo nhiều hơn một cái di động. Lấy ra liền thấy, là của Tưởng Vân. Trên đó còn nối với dây tai nghe, Vương Hiểu Giai lúc này mới muộn màng phát hiện mình hóa ra vẫn luôn mang ống nghe... Chẳng trách ban nãy dọc đường đi lại đây không có người nào bắt chuyện với nàng... Ặc, nàng không biết số phòng Tưởng Vân, lại không gọi được điện thoại. Vương Hiểu Giai cũng không biết nên liên lạc hắn thế nào, tháo xuống ống nghe cùng di động đặt hết lên bàn, lặng lẽ di chuyển đến bên cửa sổ, thưởng thức biển khơi xanh thẳm.

Không lâu sau đó, di động nàng đặt trên bàn rung lên. Nàng đến gần thì thấy, trên màn ảnh hiện ra một cái tin nhắn: "Vân ca, em nghe nói bên này có một tiệm hải sản đặc biệt ngon, anh không phải yêu nhất ăn hải sản sao ~ người ta cùng anh đi ăn được không nà ~ "

Người gửi là La Tố, Vương Hiểu Giai nhớ rõ nàng, một nữ nhân rất là "bạch liên hoa", bạn gái thứ không biết bao nhiêu của Tưởng Vân. Bất quá năng lực công tác không có gì trở ngại, Vương Hiểu Giai cũng sẽ không quản nhiều. Xem ra Tưởng công tử vừa xuất hiện liền làm cho rất nhiều người kiềm chế không được tâm tư muốn ôm đùi. Vương Hiểu Giai khẽ nhíu mày, lẩm bẩm nói: "Chia tay lâu như vậy còn lưu số người ta, có ý tứ a..."

Tưởng Vân đến lúc trở về phòng thu thập xong hành lý nghĩ muốn nhắn tin cho Vương Hiểu Giai mới nhớ mình trước khi xuống xe nhét điện thoại vào túi nàng. Chẳng qua là Vương Hiểu Giai không có cách tìm hắn, hắn tìm Vương Hiểu Giai ngược lại thật dễ dàng. Tùy tiện chụp một phục vụ sinh hỏi cái liền biết. Hắn vui vẻ "nhảy nhót" đến trước cửa phòng tổng thống, sung sướng nói: "Rốt cục không ai đi theo ta cướp người ~ " Nhưng mà, Vương Hiểu Giai mở cửa thấy hắn, biểu tình lại vô cùng lãnh đạm.

"Thiên Thảo, đi ăn cơm đi?" Tưởng Vân vẻ mặt mờ mịt, không biết ai lại nhạ Vương tổng tài tức giận.

"Không đi." Vương Hiểu Giai xoay người vào nhà, đem di động đưa cho hắn, thản nhiên nói: "Tưởng công tử cùng cô nương xinh đẹp đi ăn đi, người ta phát tin nhắn hẹn anh kìa."

"Hả?" Tưởng Vân vẻ mặt khó hiểu đón lấy điện thoại nhìn một cái, cau mày suy nghĩ kỹ trong chốc lát mới nhớ tới La Tố là ai. Thảo nào gần đây hắn cứ cảm thấy có cái mặt nào đó cứ thẹn thùng lắc lư trước mặt hắn, thì ra chính là nàng. Tưởng Vân nguyên bản cũng từng để tâm đến La Tố một thời gian ngắn, cơ mà với nguyên hình cặn bã của Tô đại công tử, sớm đã không biết đem người ta quên đến tận đẩu tận đâu. Dãy số còn lưu đơn thuần là vì quên xóa.

Tưởng Vân mỉm cười, tiến lên ôm lấy Vương Hiểu Giai đang đứng trước cửa sổ vọng ra bên ngoài, ở bên tai nàng nói: "Thiên Thảo đây là ghen sao?"

Hơi thở ấm nóng của hắn chui vào lỗ tai, làm cho Vương Hiểu Giai cảm thấy có chút ngứa, nàng né qua, vẫn lạnh lùng nói: "Hoàn toàn không có, là anh suy nghĩ quá nhiều."

"À... Vậy hả..." Tưởng Vân cười càng vui vẻ, hắn đem Vương Hiểu Giai ôm chặt hơn, giải thích nói: "Tôi đã cải tà quy chính rồi mà, tôi gần đây cùng với về sau đều sẽ thật ngoan ~ tin tưởng tôi Thiên Thảo ~ người kia thuần túy muốn ôm đùi thôi, trời đất chứng giám, tôi chưa từng phản ứng cô ta."

"Hơn nữa, cho dù muốn cùng cô nương xinh đẹp ăn cơm, ai có thể xinh đẹp bằng em?"

"Người so với tôi xinh đẹp hơn còn rất nhiều" Vương Hiểu Giai hừ nhẹ một tiếng.

Vương Hiểu Giai ngạo kiều lại càng chọc người ngứa, Tưởng Vân nhịn không được, hôn lên tai nàng, kề sát thì thầm nói: "Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, ai cũng không đẹp bằng."

Vương Hiểu Giai lỗ tai thoắt cái biến đỏ, nàng một tay đẩy ra Tưởng Vân, "Tránh ra, ngứa chết, tôi muốn đi ăn cơm."

Tưởng Vân cười buông nàng ra, "Tuân mệnh, nữ vương bệ hạ ~ chúng ta đi ăn thôi ~ "

Thấy Vương Hiểu Giai không nói chuyện, hắn lập tức đi ra cửa, tiến lên hai bước chạy nhanh đuổi kịp nàng, trên mặt ý cười lại thế nào cũng không thu lại được. Thiên Thảo ghen, ừm, đúng là hiện tượng tốt ~

Buổi chiều, những người khác nếu không phải hưởng thụ rượu trên hành lang khách sạn cùng các loại đãi ngộ bình thường khó có, thì chính là bơi lội hoặc là chơi đùa trên bờ cát. Vương Hiểu Giai cảm thấy hơi mệt, cũng không muốn dưới tình huống nhiều người đi theo như vậy ra bờ cát lắc lư, dứt khoát oa ở trong phòng nghỉ ngơi. Tưởng Vân cũng xỏ lá chui vào phòng tổng thống của Vương Hiểu Giai, mỹ danh viết: cho tiện thỉnh giáo Vương Hiểu Giai. So với việc nháo cùng một đám người không quá thân, hắn càng nguyện ý trông coi Vương Hiểu Giai, làm công tác. Mặc dù là khách du lịch, nhưng hắn không thật sự ôm ý nghĩ như vậy. Thời gian nhanh vô cùng. Hắn sớm một chút có thể một mình đảm đương, bọn họ có thể sớm ngày thoải mái một chút.

Vương Hiểu Giai vốn là oa trên ghế salon đọc sách, kết quả nhìn nhìn liền mệt nhọc, ngay cả Tưởng Vân khi nào thì đem nàng ôm trở về trên giường cũng không biết. Lần kế tiếp tỉnh lại đã là hơn 4h chiều.

"Tỉnh?" Tưởng Vân ôm máy tính dựa vào đầu giường bên kia, thấy nàng giật giật, rầm rì một tiếng, vươn tay nhẹ nhàng vỗ về tóc nàng hỏi.

Tưởng Vân động tác khiến Vương Hiểu Giai thoải mái vô cùng, nàng giống như con mèo nhỏ ở trong lòng bàn tay hắn cọ cọ, lẩm bẩm hỏi: "Mấy giờ?"

"4h hơn, thêm một lúc nữa cũng nên rời giường chuẩn bị đi ăn tối rồi." Tưởng Vân vẻ mặt cưng chìu tiếp tục giúp Vương Hiểu Giai "thuận lông ", hắn đặc biệt thích Vương Hiểu Giai lúc vừa mới tỉnh, mơ mơ màng màng, đặc biệt nhuyễn manh đáng yêu.

Vương Hiểu Giai rất hài lòng nằm ỳ thêm một chốc, sau đó ngồi dậy lẳng lặng một hồi, mới bắt đầu đuổi Tưởng Vân: "Tôi phải thay đồ."

"Hả? Bộ này không tốt sao đổi làm cái gì?" Vương Hiểu Giai mặc một thân trang phục hưu nhàn, cũng rất đẹp a vì sao muốn đổi, Tưởng Vân tỏ vẻ nghi vấn.

Vương Hiểu Giai bất đắc dĩ nhìn hắn, "Tưởng công tử, anh có tin đợi lát nữa chỉ một mình anh mặc một thân hưu nhàn trang không? Cho dù là đi nghỉ, nhưng loại tiệc tối ở khách sạn nơi toàn thể nhân viên tập hợp thế này, anh nghĩ bọn họ sẽ mặc trang phục hưu nhàn?"

Tưởng Vân đúng là không biết "quy tắc ngầm" này, nguyên chủ căn bản chưa từng công tác, còn Tưởng Vân tuy rằng có, nhưng mà công ty không lớn, cũng không có phúc lợi giống Tưởng thị vậy.

"Tôi hình như... thật sự không mang y phục chính thức nào..." Tưởng Vân có chút cảm giác sinh không thể luyến.

Vương Hiểu Giai thở dài, vẻ mặt biết ngay là thế mà, đi đến tủ quần áo đưa cho hắn một bộ y phục cùng thắt lưng, nói: "Giày để trong tủ giày." Người này gần đây mỗi lần tắm rửa xong đều cầm áo quần mang sang đưa cho Lưu a di giặt, còn lấy mỹ danh tiết kiệm tiền, Lưu a di liền thẳng tay đem quần áo phơi trong nhà nàng, đợi khô rồi mới mang sang nhà hắn. Kết quả không hiểu vì sao nhà nàng càng ngày càng nhiều đồ của Tưởng Vân. Buổi tối trước ngày xuất hành, Tưởng Vân mang Vương Lạc Nhiên ra ngoài dạo siêu thị, thời điểm nàng thu thập hành lý liền đoán được, người này khẳng định sẽ không nghĩ tới chuyện mang theo y phục chính thức, dứt khoát thuận tay giúp hắn thu thập một bộ, sau lại quên nói cho hắn biết.

!!! Tưởng Vân quả thực sợ ngây người, hắn phi người qua đem Vương Hiểu Giai ôm lên xoay vài vòng, "Thiên Thảo em thật sự quá tuyệt vời ~ "

"Được rồi được rồi, mau thả tôi xuống." Vương Hiểu Giai bị hắn đột nhiên tập kích choáng cả đầu, Tưởng Vân nghe lời buông nàng ra, ở trên mặt nàng hôn một ngụm, nói: "Chụt chụt chụt ~ tôi qua phòng khách thay đồ ~ "

Vương Hiểu Giai dở khóc dở cười, lại còn chụt chụt chụt cơ đấy, nhưng mà hôm nay lá gan đúng là to ra, hết hôn tai đến hôn mặt.

Vương Hiểu Giai thay đổi một thân váy dài không tính quá chính thức, cắt xén đúng chỗ đem dáng người tuyệt hảo của nàng tôn lên càng thêm mê người, màu đen càng hiển lộ ưu nhã lý trí. Cần cổ tuyết trắng mang theo một vòng cổ kim cương tinh tế, trang sức đúng chỗ làm cho chỉnh thể thoạt nhìn không đến mức đơn điệu. Nàng còn hóa trang nhàn nhạt, Tưởng Vân xem đến có chút lăng ngốc, sao mà mỗi lần nữ nhân này đều có thể cho hắn kinh diễm.

Vương Hiểu Giai đánh giá toàn thân chính mình trong gương, hài lòng. Bộ váy mới mua này quả nhiên vẫn là rất dễ nhìn. Trong gương, Tưởng Vân chậm rãi tới gần nàng, vươn tay ôm hông nàng, ánh mắt phức tạp: "Làm sao bây giờ, tôi muốn mang em giấu quách đi."

Vương Hiểu Giai cười khẽ, xoay người giúp hắn sửa sang lại áo, chủ động khoác cánh tay hắn. Tốt lắm, không uổng phí nàng tỉ mỉ ăn mặc. Nàng thật muốn nhìn, đêm nay những thứ "tiện nhân yêu diễm" muốn ôm đùi có thể xuất ra bao nhiêu bản lĩnh.

Lúc bọn họ đến phòng ăn đã tụ tập không ít người, tiến vào hội trường, cơ hồ mọi người lực chú ý đều ở trên người bọn họ. Tưởng Vân tùy ý nhìn, quả nhiên, tuy rằng mọi người mặc không phải thực chính thức, nhưng là tuyệt đối không ai mặc tùy tiện. Bất quá vài phó tổng cùng với tổng giám ngồi một bàn, chỉ cấp Vương Hiểu Giai lưu lại một chỗ ngồi, Tưởng Vân đành phải đem nàng đưa đến chỗ ngồi sau rồi đến bàn bên cạnh Khổng tỷ cùng Ngũ Triết. Chờ Vương Hiểu Giai nói vài câu sau, bữa tối bắt đầu. Vừa mới bắt đầu mọi người còn có chút câu nệ, vài chén rượu rót xuống lúc sau không khí rất nhanh liền dâng lên. Không ít người đều đến bàn Vương Hiểu Giai mời rượu nàng, Tưởng Vân nhìn xem sốt ruột, đang muốn đi qua chắn, không nghĩ tới mình bên này bị kéo lại. Một đống người quen lẫn không quen đều lại đây mời rượu, tuy rằng không phải mọi người hắn đều cần phản ứng, nhưng không chịu nổi còn có mấy người phó tổng lại đây cùng hắn uống. Cũng may, Tưởng Vân liếc liếc mắt một cái Vương Hiểu Giai bên kia, thấy tuy rằng nhiều người mời rượu, Vương Hiểu Giai cũng chỉ nhấp một miệng nhỏ, mới yên tâm, chuyên tâm đối phó đám người trước mắt mình. Thật vất vả qua một vòng, Tưởng Vân đã uống có chút hôn mê, La Tố lại mang theo vài đồng nghiệp lại đây, nói: "Vân ca, cảm ơn anh đã chiếu cố em, anh đối tốt với em, em sẽ luôn ghi nhớ trong lòng."

Tưởng Vân cau mày, lại không tiện ở trước công chúng đánh rớt mặt mũi nàng, tuy rằng không vui, vẫn uống rượu La Tố đưa tới, nói: "Tất cả mọi người là đồng nghiệp, giúp chút việc nhỏ mà thôi, không có gì đáng nhớ." Ý là, ta căn bản không xem ngươi như chuyện gì, đừng cứ mãi ở trước mặt ta lắc lư chọc người phiền.

La Tố xấu hổ cười, trở về chỗ ngồi mình, rất nhanh liền lấy cớ không thoải mái rời hội trường, không ai chú ý tới khóe miệng nàng lóe lên nụ cười không dễ phát hiện.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net