Chương 19: Dược

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Qua không lâu sau, Tưởng Vân chỉ cảm thấy cả người nóng lên, có chút không bình thường. Hắn nghiêng đầu đối Khổng Tiếu Ngâm nói: "Khổng tỷ, tôi có chút không thoải mái, đi về trước."

"Làm sao vậy? Uống nhiều quá? Có cần tìm người đưa về không?"

Tưởng Vân khoát tay ý bảo không cần, chính mình đứng dậy, tận lực ổn định tình huống của mình bước nhanh rời đi.

Chưa từng ăn thịt heo cũng gặp qua heo chạy, chỉ là Tưởng Vân thật không ngờ La Tố lại to gan như vậy dám kê đơn mình. Hắn vươn tay ngăn nút thắt ở cổ áo, tay kia thì lẳng lặng nắm tay vịn trong thang máy. Lạnh lẽo xúc cảm làm cho đầu óc hắn thoáng thanh tỉnh một ít, hắn chỉ hy vọng nữ nhân ngu xuẩn kia không cần lại làm sự tình gì. Tưởng Vân cười lạnh một tiếng, cho là mình bị hạ dược sẽ tìm nàng? Buồn cười, đâu ra tự tin? Thân thể càng ngày càng nóng, Tưởng Vân cắn chặt răng, hận không thể hung hăng đập La Tố một trận.

Bất quá rất nhanh, Tưởng Vân liền biết nàng hoàn toàn không cần tự tin lớn như vậy, bởi vì khi hắn vọt tới gian phòng của mình, La Tố mặc áo choàng tắm, dựa ở trên cửa, chờ hắn.

Nhưng mà giờ khắc này Tưởng Vân đã không quản được nhiều như vậy, hắn đẩy ra La Tố, rầm rập vào cửa, thẳng đến buồng vệ sinh, mở ra vòi hoa sen, nước lạnh từ trên đầu xuống, cuối cùng thư hoãn một ít.

La Tố thật không ngờ Tưởng Vân cư nhiên sẽ như vậy, dù sao dựa theo hiểu biết của nàng đối Tưởng Vân, cùng nữ nhân lên giường là chuyện quá bình thường, không nghĩ tới hắn cư nhiên sẽ đẩy mình ra. Bất quá nàng vẫn chưa từ bỏ ý định, đã đến một bước này, vị trí tổ trưởng nàng nhất định phải cầm vào tay. Huống hồ, hắn đây khẳng định chỉ là có điểm tức giận nàng kê đơn hắn, qua đêm nay chuyện gì cũng không có nữa. Cùng Tưởng Vân cùng một chỗ nàng cũng không lỗ, Tưởng Vân bộ dạng suất vóc người đẹp, thời gian cùng người cùng một chỗ đối xử vẫn tốt lắm.

Nàng cắn cắn môi, chậm rãi bỏ đi áo choàng tắm của mình, bên trong nàng trừ bỏ một cái quần lót một dây ra không còn tí vải nào. Nàng đẩy ra cửa phòng tắm, Tưởng Vân đưa lưng về phía cửa, vài phút trước áo sơmi còn ở trên người hắn giờ phút này đã thấm ướt cuộn trong góc. La Tố tiến lên, ôm lấy tấm lưng tinh tráng của Tưởng Vân, một tay trên da thịt hắn nhẹ ma sát, nhẹ giọng dụ dỗ: "Vân ca... Người ta cũng giống anh nha..."

Bên kia, Khổng tỷ nghĩ nghĩ, vẫn là đến bên Vương Hiểu Giai cùng nàng thì thầm nói: "Tiểu Tưởng nói hắn không thoải mái, đi về trước."

"Hửm? Không thoải mái? Làm sao vậy?"

"Không biết, ban nãy vài đồng nghiệp đi qua mời rượu hắn, uống một hồi không lâu sau hắn đã đi rồi."

"Đồng nghiệp? Ai?" Vương Hiểu Giai khẽ nhíu mày, có chút dự cảm bất hảo.

"Hắn uống là rượu do La Tố cầm tới."

Vương Hiểu Giai nhìn chung quanh một vòng, quả nhiên, La Tố cũng không thấy. Nàng gắt gao nhíu mày, đứng dậy đối người bên cạnh nói: "Tôi có chút không thoải mái, đi về trước."

Vương Hiểu Giai thẳng đến phòng Tưởng Vân, gõ cửa nhưng không có phản ứng. Nàng cau mày, hô: "Tưởng Vân, ở bên trong sao?"

Kết quả cánh cửa vẫn không mở, nàng ngược lại mơ hồ nghe thấy tiếng vật nặng rơi xuống đất.

Nàng áp chế bực dọc trong lòng, cấp Khổng tỷ gọi điện thoại: "Khổng tỷ, đi tiền sảnh lấy thẻ phòng Tưởng Vân, mau."

Khổng tỷ nhận được điện thoại, một khắc không dám trì hoãn, rất nhanh đã đem thẻ phòng đưa đến.

Vương Hiểu Giai vừa mở cửa ra, chỉ thấy La Tố nằm nghiêng trên sàn nhà cuộn thành một đoàn. Vương Hiểu Giai vào quá nhanh, nàng chỉ kịp kéo qua một bên áo choàng che trên người, hoảng sợ nhìn Vương Hiểu Giai, ngập ngừng nói: "Vương... Vương tổng..."

Vương Hiểu Giai cau mày, lạnh lùng nhìn La Tố, "Con gái vẫn nên biết tự trọng một chút thì tốt hơn, tự mình đều coi rẻ chính mình, còn mong người khác để mắt đến?"

Nàng tựa như một nữ vương cao cao tại thượng, làm cho La Tố cảm thấy được mình chính là một con kiến nho nhỏ. Ánh mắt của nàng bao hàm rất nhiều, La Tố lại chỉ nhìn thấu thương hại, cười nhạo.

Nàng gian nan bò lên, mặc y phục tử tế, ôm bụng không nói một lời, trốn ra căn phòng làm cho nàng xấu hổ vô cùng này.

Bên cạnh cửa phòng tắm đóng chặt, bên trong truyền đến tiếng nước chảy xào xào. Vương Hiểu Giai hít một hơi, quay đầu đối Khổng tỷ nói: "Khổng tỷ, chị về đi."

Khổng tỷ yên lặng đóng cửa lại, lui ra ngoài, nghĩ: "Hy vọng Tưởng Vân nhẹ nhàng một chút..."

Vương Hiểu Giai tiến lên gõ phòng tắm cánh cửa, lo lắng nói: "Rainbow, sao rồi? Có thể đi bệnh viện sao?"

"Cô đi ra ngoài!" Tưởng Vân tựa vào cửa đè lại cánh cửa, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, gầm nhẹ nói. Hắn thật vất vả đem La Tố đá đi ra đóng cửa lại, khách sạn cửa phòng tắm cũng không khóa, hắn sợ nàng lại tiến vào, đành phải chính mình ngồi ở cạnh cửa để chống đỡ, nhưng giờ nghe được Vương Hiểu Giai thanh âm, hắn chỉ cảm thấy càng khó chịu, cả người như muốn vỡ nứt ra, nước lạnh đều không có tác dụng.

Nghe như vậy, đại khái là không đi được bệnh viện... Vương Hiểu Giai cũng có chút không biết làm sao, lại không thể thật sự thả một mình hắn ở chỗ này, cũng không biết La Tố cho hắn hạ thuốc gì có di chứng hay không...

"A!" Tưởng Vân quả thực muốn điên rồi, vì sao dược này mạnh như vậy a! Chết tiệt Vương Hiểu Giai còn ở cửa! Thật sự là muốn mạng già của hắn! "Cô đi ra ngoài ngay!"

Hắn cơ hồ dùng toàn bộ tâm thần, mới có thể làm cho mình nhịn xuống không lao ra, nhưng mà vừa nhắm mắt, lại sẽ nhớ tới dáng người của nàng, hắn thực hận hiện tại không thể ngất xỉu đi.

Vương Hiểu Giai đang do dự có đi ra ngoài hay không, chợt nghe thanh âm bang bang bên trong phòng tắm, Tưởng Vân thật sự là chịu không nổi đã bắt đầu đập đầu vào tường. Chỉ có rõ ràng đau nhức mới có thể làm hắn thanh tỉnh một ít. Nhưng này lại dọa tới Vương Hiểu Giai rồi, nàng vội vàng gõ cửa: "Rainbow, sao rồi?"

"Cô đi ra ngoài!!!" Tưởng Vân va chạm càng hung ác, hắn không biết qua một hồi nữa mình còn có thể khống chế được chính mình hay không, hắn không muốn thương tổn Vương Hiểu Giai.

Tưởng Vân lúc này đã không còn tâm tư lại đi trông nom cánh cửa, Vương Hiểu Giai thực dễ dàng đẩy được ra. Nàng xem Tưởng Vân nửa thân trần ngồi dưới đất, cái trán gân xanh đều rõ ràng có thể thấy được, ánh mắt đỏ bừng, thấy nàng tiến vào, hắn hơi có chút gian nan rụt lui vào góc tường, gầm nhẹ nói: "Đi ra ngoài!"

Vương Hiểu Giai thở dài, chậm rãi đi về phía hắn, ánh mắt mềm mại. Nàng ở trước mặt hắn ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vỗ về bên mặt hắn, ôn nhu nói: "Không sao, có tôi ở đây."

Tưởng Vân hết thảy lý trí vào lúc Vương Hiểu Giai hôn lên hắn một khắc kia tan thành trò bụi. Hắn giống như lữ khách thiếu nước nhiều ngày gần chết, mà Vương Hiểu Giai là nước suối thơm ngọt nhất trên đời này. Hắn gắt gao ôm nàng, đầu lưỡi linh hoạt đẩy ra khớp hàm Vương Hiểu Giai, dễ dàng tìm kiếm đến cái lưỡi kia, triền miên cùng múa.

Đôi môi Tưởng Vân dần di chuyển xuống chiếc cổ trắng ngần mời gọi của Vương Hiểu Giai mà cắn mút. Chiếc váy dài tuột xuống yên vị dưới sàn theo từng động tác của hắn, núi đồi hùng hồn như ẩn như hiện trước đôi mắt mờ ảo của kể say tình, đôi tay nhẹ nhàng du tẩu, đỉnh đồi đang được bờ môi hắn không ngừng mút lấy.

Những nụ hôn dồn dập của Tưởng Vân rơi trên khắp cơ thể của Vương Hiểu Giai, hắn quỳ xuống hôn lên bụng nhỏ của nàng rồi lần mò đi xuống, u cốc bí ẩn xinh đẹp như đang mời gọi hắn vào thám hiếm. Nuốt khan một ngụm nước bọt, hắn nhẹ nhàn đưa lưỡi rà soát bên ngoài hang động "ưmmm.... Rainbow ~" hành động bất ngờ của hắn làm cho nàng không khỏi rùng rùng kêu lên, những âm thanh đầy ma mị câu đi hồn phách của kẻ thám hiểm đang tìm nguồn nước trong cơn khát tột cùng. Chiếc lưỡi linh hoạt dò tìm long mạch một đường luồng lách tiến vào, suối nhỏ bên trong u cốc như được khởi động mà bắt đầu tuôn ra khiến kẻ truy tìm hưng phấn mà liếm mút giải tỏa cơ khát trong cơ thể mình. Để mở rộng đường vào hang động, Tưởng Vân đặt một chân Vương Hiểu Giai lên vai mình, hai tay ôm lấy mông nàng mà nhào nặn, trong khi chiếc lưỡi linh hoạt đó không ngừng ra ra vào vào huyệt đạo của nàng.

Một chân không chậm đất Vương Hiểu Giai rung rẫy cả người, hai tay nàng ôm lấy đầu người bên dưới, chưa được bao lâu nàng đã không còn sức chống cự mà tuột dần xuống. Tưởng Vân rút chiếc lưỡi lưu manh kia ra, hắn đứng dậy bế nàng ra khỏi phòng tắm, đặt nàng lên chiếc giường kingside, trên người hắn lúc này chỉ còn mỗi chiếc quần tây của bộ âu phục nàng mà lúc chiều nàng chuẩn bị cho hắn, hắn đứng đó tự mình tháo thắc lưng rồi cởi nốt những gì còn sót lại. Tưởng Vân nằm xuống giường bên cạnh Vương Hiểu Giai, cầm lấy tay Vương Hiểu Giai đặt lên Tiểu Tưởng Vân bên dưới, nhẹ giọng nói "giúp anh~"

Vương Hiểu Giai lúc này đã mây đỏ đầy mặt, nhưng nàng không thể từ chối hắn. Nàng nhắm mắt, tay nắm lấy tiểu đệ đệ của hắn loát động lên xuống. Tiểu Tưởng Vân dưới sự tác động của nàng mà không ngừng bành trướng thế lực càng nóng lên dài to, cũng càng cứng cáp hơn. "Ưmmm... em nhẹ chút~ dừng lại, dùng lại..." Tưởng Vân cuối cùng cũng xuôi tay chịu khuất phục. Hắn ngồi dậy quỳ gối trước người Vương Hiểu Giai, nhẹ nhàng kéo hai chân nàng đặt sang hai bên, một tay hắn chóng bên hong nàng, tay còn lại từ từ giúp tiểu đệ đệ dò tìm u cốc. Suối nhỏ róc rách chảy ra giúp Tiểu Tưởng Vân dễ dàng tiến bước, một đường trơn tuột vào thẳng tận cùng sơn cốc. Vách đá cheo leo, đường hang nhỏ hẹp, Tiểu Tưởng Vân ra vào theo nhịp nhẹ nhàng tiến, từ từ lui làm cho chủ nhân sơn động không khỏi cảm thấy cả người như đang ở chín tầng mây.

Vương Hiểu Giai đưa hai tay câu lấy cổ Tưởng Vân kéo hắn xuống chủ động trao hắn nụ hôn cuồng nhiệt, môi lưỡi hai người không ngừng quấn quýt nhau, mà bên dưới cũng dần gia tăng tốc độ. Cả căn phòng rộng lớn giờ phút này đây nhiệt độ đã không ngừng tăng cao cùng với những âm thanh yêu mị.

.................................

Rốt cục trầm tĩnh lại Tưởng Vân nhẹ nhàng giúp Vương Hiểu Giai vỗ về phần bụng run rẩy, ở bên tai nàng khẽ nói: "Anh yêu em, định mệnh của đời anh".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net