Chương 2. Mẹ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tưởng Vân ôm Vương Lạc Nhiên vào nhà, nghĩ bụng không có dép nhỏ vừa với cô bé, liền dứt khoát đem bé ôm đến ghế salon, tìm khăn lau lau gót chân, "Được rồi, có thể giẫm lên sàn rồi."

"Ba ba, đừng nổi giận với mẹ được không?" Vương Lạc Nhiên ôm lấy Tưởng Vân âm thanh ngọng nghịu hỏi.

"Mẹ tốt với Nhiên Nhiên lắm, ban ngày còn phải ra ngoài đi làm kiếm tiền nuôi Nhiên Nhiên, buổi tối trở về còn tắm rửa cho Nhiên Nhiên, chơi đùa với Nhiên Nhiên, còn kể chuyện cho Nhiên Nhiên nghe nữa ~ "

"À? Vậy à..." Thật nhìn đoán không ra, cho nên hắn đây là hiểu lầm Vương Hiểu Giai? Một người mẹ độc thân quả thật cũng không dễ dàng. Cơ mà tiểu cô nương này đúng là hiểu chuyện, còn biết nói tốt cho mẹ.

"Ba ba không tức giận, Nhiên Nhiên đừng lo ~ Ba ba làm cơm tối cho Nhiên Nhiên ăn nhé? Nhiên Nhiên muốn ăn gì?"

Phòng ở lúc này đã được quét dọn sạch sẽ, trong tủ lạnh chắc cũng có nguyên liệu nấu ăn mới, nghĩ vậy Tưởng Vân liền ôm cục bột nhỏ đến trước tủ lạnh, mở cửa tủ ra để bé con tự mình tuyển.

"Nhiên Nhiên ăn cái gì cũng được hết ~ mẹ nói kén ăn thì không phải bé ngoan, Nhiên Nhiên ngoan nhất ~ "

Cho nên không kén ăn chứ gì? Tưởng Vân nở nụ cười, không hiểu sao hắn càng ngày càng thích tiểu cô nương này rồi đó ~

"Phải rồi, Nhiên Nhiên ngoan nhất, thế Nhiên Nhiên hiện tại có đói bụng không? Có muốn ăn trái cây trước hay không?"

Tiểu cô nương do dự một chút, yên lặng gật gật đầu, chỉ chỉ trái táo trong tủ lạnh. Tưởng Vân cắt nửa quả, để bé con ăn từ từ, bản thân bắt đầu nấu cơm.

Cách bên này một mảnh tường, không khí bên kia lại không tốt được như vậy.

Vương Hiểu Giai lạnh lùng nhìn người đàn bà trung niên trước mặt, "Về sau bà không cần đến nữa. Tôi sẽ phản ánh chi tiết tình trạng làm việc cho cấp trên của bà."

"Đừng mà Vương tiểu thư, cô cho tôi một lần cơ hội đi, tôi cam đoan sẽ hảo hảo chăm sóc Nhiên Nhiên, cả nhà tôi đều phải dựa vào tôi, xin cô cho tôi thêm một lần cơ hội a..." Người đàn bà trung niên chỉ còn kém điểm quỳ xuống trước mặt Vương Hiểu Giai, công việc nhẹ nhàng lại có tiền như vậy rất khó tìm, huống chi nếu Vương Hiểu Giai báo cho cấp trên của bà, về sau khẳng định sẽ không có cơ hội tốt nữa.

"Lời tôi chỉ nói một lần, hôm nay may mà Nhiên Nhiên không xảy ra chuyện gì, nếu con bé gặp chuyện không may bà cho là bà còn có thể rời đi dễ dàng như vậy? Khuyên bà một câu, đừng ở chỗ này náo loạn với tôi, cho dù tôi là một phụ nữ độc thân đi nữa thì cũng không dễ bị bắt nạt đâu!" Giỡn hoài, từ trước đến nay chỉ có nàng bắt nạt người khác, đâu đến lượt một bà cô như này đến gây phiền hà cho nàng chứ.

Bảo mẫu lần này bị dọa rồi, nói thế nào Vương Hiểu Giai cũng là CEO của Tưởng thị, khí tràng cường thế cũng chẳng phải loại vừa. Tuy rằng không cam lòng, bảo mẫu cuối cùng vẫn không thể không hết hy vọng, bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.

Vương Hiểu Giai trở về lúc bảo mẫu đang chuẩn bị nấu cơm, nàng trực tiếp ngăn lại, chờ bảo mẫu thu thập xong xuôi rời đi, đã qua nửa giờ. Vương Hiểu Giai đè huyệt thái dương, nàng ngày mai còn phải đi làm, xem ra chỉ có thể kính nhờ Tưởng Hoành giúp nàng tìm một bảo mẫu đáng tin hơn. Chỉ là buổi tối nay hiển nhiên phải ra ngoài ăn rồi.

Tưởng Vân chính còn đang nấu cơm, chợt nghe chuông cửa vang lên, quay đầu gặp tiểu cô nương trợn to mắt nhìn hắn, không khỏi trong lòng mềm nhũn, "Nhiên Nhiên, biết mở cửa không? Đi ra mở cửa cho mẹ con."

"Vâng! Đi đây!" Tiểu cô nương lạch bạch lạch bạch chạy tới mở cửa, lôi kéo Vương Hiểu Giai vào cửa, còn một bộ ngữ khí khoe khoang: "Mẹ, ba đang làm đồ ăn ngon cho Nhiên Nhiên đó!"

"Hả?" Vương Hiểu Giai theo phương hướng Vương Lạc Nhiên chỉ nhìn lại, chỉ thấy Tưởng Vân đang ở phòng bếp bận rộn, không quay đầu hô một câu: "Dép lê ở giá giày, cô tự đổi đi, tôi còn đang bận."

Vương Hiểu Giai thay dép, đi thẳng đến cửa phòng bếp, dựa vào, Vương Lạc Nhiên cũng học theo mẹ bày ra tư thế y hệt, nhìn Tưởng Vân.

Tưởng Vân vừa quay đầu lại, thiếu chút bị hai người này hù đến, "Sao thế, nhìn tôi như vậy làm chi?" Chẳng lẽ là đang nhìn đồ ăn hắn làm có đủ không... "Thích thì cứ ăn thoải mái, tôi làm rất nhiều, đủ ba người ăn..."

Vương Hiểu Giai sửng sốt, người này thái độ chuyển biến quá nhanh đi? Ban nãy còn một bộ khó chịu nhìn nàng, hiện tại lại giúp nàng làm cơm?

"Tôi chỉ không ngờ anh còn có thể nấu cơm, hôm nay cảm ơn anh." Vương Hiểu Giai biểu tình nhu hòa, lông mi cong cong, nở nụ cười.

Tưởng Vân vừa quay đầu, thiếu chút cắt trúng ngón tay, cẩn thận nhìn nhìn, nữ nhân này sao lại đẹp mắt như vậy...

"Không có gì... Tôi cũng không phải làm vì cô..." Hắn chỉ là thích Vương Lạc Nhiên tiểu bằng hữu mà thôi.

"Cô đem bộ bát đĩa trẻ con của Nhiên Nhiên qua đây đi, nhà tôi không có, mà cô không kén ăn chứ?"

Vương Hiểu Giai xoa nhẹ tóc con gái, hơi chút bất đắc dĩ mở miệng: "Vốn là không ăn rau cần, nhưng mà hiện tại không sao."

Tưởng Vân bĩu môi, may mà hắn không quen làm rau cần, Trần Tư không thích ăn rau cần, mỗi lần làm cho cô ăn cô liền làm nũng, Tưởng Vân hoàn toàn không chống cự được bộ dáng nhuyễn nhuyễn moe moe của Trần Tư.

Tưởng Vân nấu nướng rất nhanh, chờ Vương Hiểu Giai chậm rãi mang bát đĩa qua hắn cũng đã êm đẹp làm xong món cuối.

Vương Hiểu Giai về nhà lượn một vòng, suy nghĩ trong chốc lát mới từ giá rượu rút ra một chai rượu đỏ tốt nhất. Dù sao Tưởng Vân hôm nay giúp nàng một việc lớn, lại còn nấu cơm cho hai mẹ con họ, cũng không thể mang tay không đi nhà hắn cọ cơm được. Tưởng Vân nhìn chai rượu trong tay nàng, nhíu nhíu mày, không khách khí cầm lấy bỏ vào tủ rượu nhà mình, tiếp đó gọi một lớn một nhỏ ngồi xuống ăn cơm.

"Ba ba, giỏi quá!" Mới ăn một miếng, tiểu cô nương đã không chút keo kiệt khen ngợi Tưởng Vân.

"Cám ơn ~" Tưởng Vân cười tủm tỉm xoa xoa đầu cô bé, "Nhiên Nhiên ăn nhiều một chút ~ "

Vương Lạc Nhiên tiểu bằng hữu một chút cũng không khoa trương, Tưởng Vân làm cơm quả thật rất ngon. Vương Hiểu Giai nhướn mày, không ngờ tên nhị thế tổ này còn có một mặt khác như vậy? Sao cứ cảm giác hắn hôm nay so với trước kia gặp được không quá giống nhau nhỉ?

Sau khi tiễn Vương Hiểu Giai và Vương Lạc Nhiên về nhà thì đã là 8h tối. Tưởng Vân thu thập xong phòng bếp, lên trên sân thượng. Nhà Tưởng Vân gần trung tâm thành phố, đưa mắt nhìn xuống, chung quanh tràn ngập đèn Neon chói mắt, thành phố này vẫn bình thường như mọi khi, người đến người đi, như thoi đưa nước chảy, bước chân chưa bao giờ ngừng. Tưởng Vân cầm di động tra tới tra lui, vụ tai nạn xe của bản thân, trừ bỏ tin tức lúc phát sinh, liền không ai nhắc tới nữa, có lẽ cũng chẳng ai nhớ rõ. Trên thế giới này, người còn có thể thật lòng vì bản thân mà đau buồn, có lẽ chỉ có Trần Tư. Nhớ tới cô ấy, Tưởng Vân đột nhiên nở nụ cười, kỳ thực cô còn tốt hơn nhiều so với nguyên chủ của khối thân thể này, tuy rằng cha mẹ cô qua đời, nhưng vẫn còn có một người, thật lòng thật dạ quan tâm cô. Mà hắn, trừ một đám hồ bằng cẩu hữu, cái gì cũng không có. Tuy rằng phụ thân khoẻ mạnh, nhưng phụ thân như vậy có cũng như không. Một ngày trước khi hắn tỉnh lại, chính là sinh nhật của Tưởng Hoành, hắn vốn vô cùng cao hứng đi qua chúc sinh nhật phụ thân, kết quả không ngờ được, Tưởng Hoành đem một phụ nhân ăn mặc hoa lệ cùng một gã thanh niên nhỏ hơn hắn ba tuổi đưa đến trước mặt hắn, nói cho hắn biết, đây là mẹ kế và đệ đệ của hắn. Mẫu thân của Tưởng Vân đầu năm nay vì bệnh qua đời, Tưởng Vân luôn cho rằng cha mẹ mình quan hệ tốt đẹp, không nghĩ tới ông ta thế mà lại có con riêng, lại còn chỉ nhỏ hơn Tưởng Vân 3 tuổi, cái này bảo Tưởng Vân làm sao có thể nhẫn nhịn? Chưa kể đến là không thể không nói, đứa con riêng kia quả thật so với Tưởng Vân thoạt nhìn tiến bộ hơn. Tưởng Vân nổi điên, cùng Tưởng Hoành nháo lớn một trận, Tưởng Hoành trong cơn tức giận đuổi Tưởng Vân ra khỏi Tưởng gia. Tưởng Vân mặt ngoài một bộ cà lơ phất phơ, thực tế nội tâm rất mẫn cảm. Từ nhỏ, Tưởng Hoành chỉ lo công việc, chưa bao giờ trông nom hắn, trời biết hắn khát vọng phụ thân có thể quan tâm bản thân đến thế nào. Cho nên nhìn thấy cảnh Tưởng Hoành ân cần hỏi han đứa con riêng kia, hắn sao mà nuốt nổi cơn tức đây? Trên sàn vứt rượu bừa bãi, Tưởng Vân có lẽ là do nốc quá nhiều rượu dẫn đến đột tử.

Giọng nói nghe được trước khi tỉnh lại, hẳn là vì hắn không cam lòng.

Tưởng Vân, tôi sẽ thay cậu sống cho thật tốt. Tưởng Vân đưa tay đặt trước ngực, nghĩ thầm. Nếu hiện tại mình thay hắn tiếp tục sống, vậy thì chuyện hắn muốn làm lại làm không được, sẽ do bản thân đi làm. Nhưng mà hiện tại phải làm việc chính mình muốn làm trước cái đã.

Tưởng Vân cười nhếch mép, bước nhanh xuống lầu, gõ vang cửa nhà hàng xóm.

"Vương tổng tài, có thể cho tôi mượn xe của cô một lát không? Tôi rất gấp." Tưởng Vân hỏi rất vội vàng, cười lại vô cùng sáng lạn.

Vương Hiểu Giai vừa mở cửa liền nghe được một câu như vậy, ngẩng đầu nhìn, thấy Tưởng Vân cười như tỏa nắng, nàng bỗng nhiên cảm giác người trước mắt so với buổi chiều gặp dường như lại có chút không giống.

"Porsche." Vương Hiểu Giai cầm lấy chìa khóa ở bên cạnh, "Sao vậy, xảy ra chuyện gì sao?" Nể tình hắn hôm nay hữu hảo giúp đỡ, Vương Hiểu Giai đương nhiên bằng lòng giúp hắn việc nhỏ như này.

"Không có việc gì ~ tôi chỉ là khẩn cấp muốn đi gặp một người, cảm ơn nhé!" Tưởng Vân vừa chụp lấy cái chìa khóa liền xoay người chạy, Vương Hiểu Giai ngớ người một chút, đã không thấy bóng dáng Tưởng Vân đâu, nàng bất đắc dĩ lắc đầu, người trẻ tuổi a, thật đúng là khẩn cấp, mà nàng quên mất một đều, Tưởng Vân so với nàng còn lớn hơn 1 tuổi.

Tưởng Vân rất nhanh lao xuống lầu, tìm được xe Vương Hiểu Giai, chạy xe về hướng thành đông. Bên cạnh nhà Trần Tư có một quán cà phê rất khá, các nàng lúc rảnh rỗi thường thích đến đó, ngắm tranh chữ tranh vẽ.

Tưởng Vân đỗ xe trước cửa quá cà phê, nhưng cũng không xuống xe. Bên trong quán, ở một góc cửa sổ, một cô gái tóc dài đang cầm một quyển sách, lẳng lặng ngồi, ánh đèn mờ chiếu vào trên người cô, cảm giác bình yên ấm áp. Chỉ là cô gái rõ ràng có hơi thất thần, sự chú ý của cô tựa hồ không ở trên cuốn sách cầm trong tay, mà là ở chỗ ngồi đối diện. Trên bàn bày hai cái cốc, Tưởng Vân nhận ra được, là cặp cốc mà bọn họ gửi lại trong quán, do Trần Tư tự mình làm. Qua một hồi lâu, Tưởng Vân thấy Trần Tư vươn tay cầm cái cốc phía đối diện, cái miệng nhỏ uống hết trà sữa bên trong cốc, liền khẽ mỉm cười, miệng khép mở như đang nói gì đó, Tưởng Vân nghĩ, có lẽ là: "Mình giúp cậu uống xong rồi ~ Vân Vân tử ~ "

Ngốc cô nương. Tưởng Vân nóng vành mắt, lẳng lặng nhìn Trần Tư thu thập đồ đi ra cửa. Cũng không dám xuống xe gặp cô một lần, không dám nói cho cô, Tư Tư, tôi là Tưởng Vân của cậu đây.

Chỉ đến khi bóng hình của Trần Tư biến mất bên góc đường, Tưởng Vân mới chậm rãi mở tay lái, hướng về nhà.

Cô nên làm cái gì bây giờ? Nói với Trần Tư cô kỳ thực không có chết, hồn còn xuyên qua? Tuy rằng Trần Tư luôn tin tưởng cô, nhưng về sau thì sao? Cô muốn cùng đưa Trần Tư nhập vào trong phong ba sao? Dựa theo tính tình của Trần Tư, khẳng định không nói hai lời liền giúp cô, nhưng mà, cô ấy cũng là người bạn chân thành nhất của cô, cô làm sao nỡ lòng để cho cô ấy lo âu đây?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net