Chương 20: Biến cố

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời điểm Vương Hiểu Giai tỉnh lại đã là buổi chiều.

Tia nắng lung linh hắt qua song cửa, xa xa biển rộng phản chiếu ánh quang. Vương Hiểu Giai mở to mắt, một thoáng hoảng hốt, đây là gian phòng của chính mình, cứ như đêm qua kỳ thực chỉ là giấc mộng mà thôi.

"Tỉnh?"

"Ưm?" Vương Hiểu Giai quay đầu, thấy Tưởng Vân một tay chống đầu, ôn nhu nhìn nàng. Được rồi tối qua quả đúng là sự thực... Vương Hiểu Giai mặt có chút nóng lên, ở trong lòng phun tào: La Tố tiểu cô nương kia cũng thật là, dùng thuốc mạnh như vậy, cũng không sợ chính cô ta chịu không nổi...

Vương Hiểu Giai vừa động nhẹ, liền hít một hơi lạnh, nàng cảm giác cả người như muốn rời ra từng mảnh, đau xót không chịu được.

"Làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái?" Tưởng Vân có chút khẩn trương ngồi dậy, hỏi.

Vương Hiểu Giai hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, còn không phải tại hắn! Tối hôm qua sự tình cuối cùng thế nào bản thân đều nhớ không rõ, đại khái là ngất mất tiêu... Vương Hiểu Giai không hiểu sao cảm giác thẹn thùng, nói: "Tôi muốn tắm rửa, anh ra ngoài đi."

"Anh tối qua đã giúp em tắm qua..." Tưởng Vân thoáng ngượng ngùng gãi gãi đầu, cảm nhận được ánh mắt Vương Hiểu Giai càng ngày càng tàn nhẫn, nói nhanh: "Bằng không đi ngâm một chút? Anh ra xả nước cho em!" Nói xong hắn liền nhanh như chớp chạy ra ngoài. Hắn thật đúng là có chút lo lắng Vương Hiểu Giai lưng xót chân đau đứng không vững, cơ mà đương nhiên không thể nói như vậy, bằng không mắt đao của nữ vương không biết phải giết hắn bao lần cho đủ.

Vương Hiểu Giai trừng mắt nhìn bóng dáng chạy như thỏ kia một cái, gian nan ngồi dậy, xốc chăn lên, cúi đầu thì thấy, Tưởng Vân đã thay áo ngủ cho nàng, nhưng vài chỗ lộ ở bên ngoài cũng có không ít điểm lốm đốm. Vương Hiểu Giai thở dài, chính mình tối qua tại sao liền mềm lòng như vậy...

Đêm qua lăn đi lăn lại đến nửa đêm, dược hiệu mới hoàn toàn tiêu đi, mà Vương Hiểu Giai thì đã bị Tưởng Vân giày vò cho bất tỉnh. Tưởng Vân áy náy khủng khiếp, ôm lấy Vương Hiểu Giai giúp nàng tắm sạch, thay áo tắm ôm trở về phòng nàng. Phòng hắn giờ đã thành một mảnh hỗn loạn...

Hôm nay buổi sáng hắn tỉnh lại, Vương Hiểu Giai vẫn còn đang ngủ, Tưởng Vân tuy rằng thực hưởng thụ thời gian nhìn người yêu ngủ say, nhưng đồng dạng cũng hơi lo, không biết Vương Hiểu Giai tỉnh lại sẽ đối xử hắn như thế nào.

Một lát sau, hắn về lại bên giường, ôn nhu hỏi: "Nước xả xong rồi, anh ôm em qua nhé?"

"Không cần." Vương Hiểu Giai quyết đoán cự tuyệt, tự mình động thân, ôm đi tắm rửa gì đó đều rất mắc cỡ biết không.... Đáng tiếc, Vương tổng tài đánh giá thấp độ đau xót của lưng và bắp đùi, vừa đứng lên liền trụ không vững muốn ngã xuống. Tưởng Vân tay lanh mắt lẹ, nhanh chóng tiếp được nàng, bế lên, lập tức thẳng tiến phòng tắm.

Mới vừa đem nàng buông, không đợi Vương Hiểu Giai mở miệng đuổi người, Tưởng Vân đã chạy nhanh ra khỏi phòng tắm đóng cửa lại. Vương Hiểu Giai nghe thấy hắn ở ngoài cửa nói: "Chậm rãi tắm, anh ra ngoài mang bữa sáng về, chờ anh trở lại a, đừng té ngã."

Vương Hiểu Giai lặng lẽ trợn trắng mắt, chờ hắn trở về ôm mình ra ngoài sao... Nàng chỉ là nhất thời sơ ý được không... còn lâu mới lại ngã. Có điều ngâm nước ấm một chốc, nàng lại cảm thấy thoải mái hơn. Vương Hiểu Giai nhẹ nhàng ấn ấn lưng, nàng đúng là đã lâu không có thể nghiệm cảm giác cả người đau nhức...

Tưởng Vân ra cửa, đi trước đại sảnh khách sạn tìm quản lí gọi hắn đi bảo nhà ăn làm chút đồ ăn, lại hỏi địa chỉ tiệm thuốc, thẳng đến tiệm thuốc. Chờ hắn đem theo thuốc cùng bữa sáng trở về, vừa lúc Vương Hiểu Giai cũng tắm rửa xong ra khỏi cửa phòng tắm.

"Tắm xong rồi?" Tưởng Vân thấy nàng, vội vàng đem đồ trong tay để qua một bên, đi qua đỡ nàng đến trên ghế salon. Vương Hiểu Giai một chút cũng không ủy khuất chính mình, tìm tư thế thoải mái nằm nghiêng, Tưởng Vân lấy bữa sáng qua trước mặt nàng bày một hàng, cầm lấy một chén cháo, ở trước mặt nàng ngồi xổm xuống.

"A... há mồm."

"... Để tự tôi ăn..." Lần trước bị bệnh còn chưa tính, lần này nàng vẫn đang khỏe mạnh, đút ăn cái gì thật xấu hổ!

Ai biết Tưởng Vân cúi đầu, nguyên bản khuôn mặt anh khí lúc này tràn đầy ủy khuất, hắn yếu ớt mở miệng: "Em tức giận sao?"

"Hả?" Vương Hiểu Giai cũng không biết tư duy của Tưởng Vân là chuyện gì xảy ra, không cho đút cháo chính là tức giận? Tối qua cũng là nàng tự nguyện, muốn tức giận chẳng lẽ tự tức chính mình?

Nàng bất đắc dĩ chọt chọt trán hắn, "Đầu óc của anh sao lại thế này nhỉ?" Nàng nghiêng thân về phía trước ngậm lấy chiếc thìa Tưởng Vân còn chưa có buông, "Bộ dạng như vậy còn muốn đút ăn cái gì? Bắt người ta tự mình động sao?"

"Hì hì ~" Tưởng Vân cười ngây ngốc, vội chuyên tâm đút cháo cho nàng. Vương Hiểu Giai trong lòng buồn cười, tên ngốc này, cười hề hề ngu như vậy, không biết còn tưởng được mấy ngàn vạn đâu.

Tưởng Vân đút cháo cho nàng, lại rót chén nước, cầm thuốc lại đây, ngập ngừng nói: "Cái này... Tuy rằng ăn cái này không tốt cho thân thể... Nhưng mà anh cảm giác em hiện tại cũng không muốn sinh con cho anh... Anh cam đoan, đây là lần đầu tiên cũng tuyệt đối là lần cuối cùng!"

Tưởng Vân biểu tình nghiêm túc là Vương Hiểu Giai chưa từng thấy qua, nàng có thể từ trong mắt của hắn nhìn ra áy náy, hối hận, đau lòng. Kỳ thực hắn cũng không cần như vậy, nếu quả thật nàng không muốn, ai cũng không thể bắt buộc nàng. Tưởng Vân săn sóc nàng đều xem ở trong mắt, tối hôm qua cho dù khó chịu như vậy hắn cũng chịu đựng, chỉ không nghĩ làm đau nàng. Vương Hiểu Giai mặt mày cong cong, cầm lấy thuốc và nước trong tay hắn, một hơi nuốt vào, cười xoa đầu tóc hắn, nói: "Anh đúng là đứa trẻ ngốc."

Tưởng Vân bất mãn cọ cọ trong lòng bàn tay nàng, nói: "Người ta không phải đứa trẻ!" Anh không phải đứa trẻ, cho nên anh có thể chăm sóc cho em.

Vương Hiểu Giai tiếp tục xoa đầu tóc hắn, cười mà không nói.

Bất quá bầu không khí hài hòa rất nhanh bị di động của Tưởng Vân rung động phá vỡ, hắn bất mãn nhíu nhíu mày, cầm lấy di động.

"Uy, Vân ca, Lâm Tử nói trận đấu đêm nay anh cũng không tham gia?"

Là Tôn Nhuế. Tưởng Vân xoay người dựa vào sô pha ngồi xuống, nghe ngữ khí người điện thoại đầu kia có chút kinh ngạc, thản nhiên trả lời: "Ừ, không có hứng thú, về sau cũng không chơi nữa, xe của anh nếu cậu thích thì cho cậu."

"Ấy đừng mà, ngài muốn làm việc em không ngăn cản, nhưng cũng không thể cứ như vậy vứt bỏ bọn em đi? Anh nói xem anh đã bao lâu không tụ họp với bọn em rồi?" Tôn Nhuế bất mãn lên án, thiếu Tưởng Vân hắn chơi đều không thấy high.

Tưởng Vân ha ha cười, "Lúc trước cậu không phải vẫn luôn mơ ước xe anh đấy thôi, giờ tặng cho cậu lại còn không vui? Được rồi, anh còn đang ở địa phương khác, chờ trở về tìm mấy cậu được chưa? Xe cậu thích thì thu, không thích thì giúp anh bán đi."

"Uầy, bán nhớ phải đến tìm bọn em nha" Tôn Nhuế vội nói, lập tức lại có chút ngượng ngùng: "Xe kia em giữ lại nhé, hì hì ~ lần trước mượn anh nhưng tiếc là ngày đó cũng đột nhiên có việc còn không có chơi đủ đâu ~ "

"Được được được, cậu chơi cho đã đi, anh đây có việc, không nói nữa, bye bye." Tưởng Vân cười cười, cúp điện thoại.

"Ô? Tưởng đại công tử lại không chơi đua xe? Gần đây số lần mặt trời mọc hướng tây đúng là nhiều lắm ~" Vương Hiểu Giai cười trêu ghẹo nói, Tưởng Vân yêu đua xe cứ như yêu cái gì, nguyên thời đại học hơn phân nửa sinh hoạt phí đều ném vào xe.

"Chơi chán rồi." Tưởng Vân nhún nhún vai, hắn tuy rằng cũng thích xe, nhưng đối với đua xe vẫn là không có cuồng nhiệt như vậy. "Hơn nữa, lần trước anh phóng nhanh em không phải tức giận sao... Anh không muốn lại chọc em tức giận đâu."

"Xí, ai thèm quản anh." Vương tổng tài ngạo kiều hừ một cái, khóe miệng ý cười ngược lại không thèm che dấu chút nào.

Đáng tiếc chẳng được bao lâu, nàng lại nghe Tưởng Vân ôm di động gào khóc kêu: "A! Mẫu xe quá xá đẹp!" Lại tiến đến trước mặt nàng, "Thiên Thảo ~ em xem này ~ có phải là siêu cấp ngầu không ~ "

Vương Hiểu Giai bật cười, hừ, đua xe có thể không chơi, xe thể thao không thể không mua là đây.

"Thích thì mua đi." Vương Hiểu Giai nhún nhún vai, dù sao cũng không phải tiêu tiền của nàng.

Tưởng Vân vẻ mặt hưng phấn ngồi dậy ôm Vương Hiểu Giai cắn một miếng, "Thiên Thảo em thật tốt ~ "

Vương Hiểu Giai bị hắn làm giật mình, chẳng hiểu chuyện gì, "Cũng không phải tiêu tiền của tôi..."

"Hì hì hì ~ nếu em không thích anh sẽ không mua ~ không sao, cho dù mua chiếc xe này anh vẫn có thể nuôi em và Nhiên Nhiên ~ "

"Ai cần anh nuôi... Tự tôi vẫn nuôi tốt..." Vương Hiểu Giai cảm thấy mặt tự dưng nóng nóng.

"Không thể nói thế, em có thể kiếm tiền không có nghĩa là anh có thể không nuôi em, vợ con của mình phải tự mình nuôi! Đây là vấn đề nguyên tắc!" Tưởng Vân vẻ mặt nghiêm túc.

Vương Hiểu Giai không chút khách khí khẽ đạp hắn một cái, "Ai là vợ anh?!"

Tưởng Vân còn lâu mới thèm để ý cú đạp không chút lực sát thương này của nàng, hắn rất nhanh cắn một cái lên môi Vương Hiểu Giai, lập tức đứng dậy chạy ra, nói: "Vương tổng tài rõ ràng môi thực mềm ~ "

Hừ, người này còn dám nói mình chỉ là mạnh miệng, thật bực! Nếu không phải trên người không thoải mái, Vương Hiểu Giai nhất định đuổi theo đạp hắn vài cước, đáng tiếc nàng hiện tại động cái gì cũng khó chịu...

"Vương tổng tài, hảo hảo nghỉ ngơi ~ phu quân ở ngay bên cạnh công tác, có việc liền gọi ~ "

"Cút!" Vương Hiểu Giai thẹn quá hóa giận, ném một cái gối ôm về phía hắn, chọc cho Tưởng Vân cười ha ha.

Buổi tối, Tưởng Vân lấy cớ Vương Hiểu Giai động đậy bất tiện, cứng rắn chơi xấu nằm ỳ trên giường nàng không chịu đi.

"Thiên Thảo ~ cho anh ở lại đi mà ~ hơn nữa người ta quen giường, một mình ngủ nhất định không ngon!"

Vương Hiểu Giai liếc cái xem thường, thầm nghĩ: ai quản anh a.

"Giường này cũng không phải giường của anh."

"Nhưng em ở đây mà ~ anh mặc kệ anh mặc kệ, anh cứ nằm đấy. Thiên Thảo ~ anh cam đoan không quấy rối em ngủ!" Tưởng Vân bất chấp, bắt đầu làm nũng quăng hết tiết tháo.

??? Gã nam nhân này làm nũng sao lại tự nhiên như vậy??? Vương Hiểu Giai cảm thấy chính mình cũng có vấn đề, lại còn cảm thấy hắn thực đáng yêu...

"Được rồi, anh dám lộn xộn tôi lập tức đạp xuống."

Đạt được mong muốn Tưởng Vân cười khì khì, nhanh chóng nằm, vươn tay qua Vương Hiểu Giai, "Đến đây nào, ôm một cái ~ "

Vương Hiểu Giai oán trách nhìn hắn, vẫn để mặc hắn ôm chính mình.

Một đêm vô mộng.

Buổi sáng Tưởng Vân đang ngủ say, Vương Hiểu Giai lại nhìn di động, cau mày.

"Bạn trai quốc dân đua xe xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sinh tử không rõ?!"

"Xe hào môn báo hỏng, bạn trai quốc dân sinh tử chưa biết?!"

..........................

Sáng sớm đều là tin tức như vậy, Vương Hiểu Giai mở ra thì thấy, đúng là xe đua của Tưởng Vân, nhưng Tưởng Vân ở trong này, vậy gặp chuyện không may chính là Tôn Nhuế ngày hôm qua gọi điện thoại cho hắn?

Nàng lắc lắc Tưởng Vân, "Rainbow, mau dậy, đã xảy ra chuyện."

"A? Cái gì?" Tưởng Vân mơ mơ màng màng dụi mắt, Vương Hiểu Giai đưa điện thoại di động đặt trước mắt hắn, Tưởng Vân rất nhanh tỉnh táo lại, cau mày, nói: "Không phải chứ, sao lại có thể xảy ra tai nạn?"

Hắn vội lấy qua di động bấm điện thoại Tôn Nhuế, nghe chính là một phú nhị đại chơi cùng với bọn họ, Đới Manh.

"A lô, Vân ca." Đới Manh theo Tôn Nhuế cả đêm, trong giọng nói đều là mỏi mệt.

"Ừ? Đới Manh? Tam Ca đâu? Hắn thế nào?"

"Tình huống xem như ổn định, nhưng mà Vân ca, anh sắp tới cẩn thận một chút, Tam Ca phía trước tỉnh một lần, nói là phanh không nhạy." Đới Manh dừng một chút, tiếp tục nói: "Anh cũng biết, Tam Ca lái xe so với anh chậm rất nhiều, hắn lúc thử xe phát hiện không thích hợp, tốc độ xe không nhanh, nếu giống như anh ngay từ đầu trực tiếp lên tay, phỏng chừng hiện tại đã ở nhà tang lễ..."

Tưởng Vân cau mày, đây là muốn mạng hắn? "Đới Manh, giúp anh một việc..."

"Vân ca, anh đừng khách khí, Tam Ca nói anh ở ngoại địa, chuyện này em sẽ tra, anh cũng đừng lo lắng Tam Ca."

"Ừ, vất vả cậu..." Tưởng Vân trong lòng ngũ vị tạp trần, tràn đầy áy náy với bạn bè của nguyên chủ. Bọn họ tuy rằng ham chơi không tiến tới, nhưng đối xử bạn bè đều là moi tim moi phổi, bản thân đoạn thời gian trước chưa bao giờ tìm bọn họ, có lẽ cũng khiến bọn họ có chút không vui.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net