Chương 21: Lý Vũ Kỳ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tưởng Vân cúp điện thoại, thần sắc phức tạp, nhìn về phía Vương Hiểu Giai, nói: "Phanh không nhạy."
 

"Sao lại thế?! Mấy người hội phí nhiều như vậy đều nộp không công sao?" Vương Hiểu Giai cau mày, "Chuyện này sợ là không đơn giản như vậy..."

"Anh đã để Đới Manh giúp tra xét, đừng lo lắng." Tưởng Vân mỉm cười, giống như muốn trấn an Vương Hiểu Giai, hắn xoa xoa tóc nàng, "Vương tổng tài, em vừa cứu anh một mạng nha, em nói anh nên báo đáp như thế nào? Lấy thân báo đáp được không?"

Vương Hiểu Giai không chút khách khí trừng mắt liếc hắn một cái, đều lúc nào rồi còn nói giỡn, nàng đánh bốp một tiếng vào cái tay đang vuốt ve của Tưởng Vân, "Tránh ra, tôi không có thèm đâu." Tự mình xuống giường, đi rửa mặt.

Tưởng Vân nhìn bóng dáng Vương Hiểu Giai biến mất, khóe miệng ý cười thu liễm, cúi đầu lại cầm di dộng phát tin nhắn cho Đới Manh: "Giúp anh tìm hai bảo tiêu đáng tin."

Nếu chuyện này không phải ngoài ý muốn, vậy thì, người muốn mạng hắn, có lẽ chính là đôi mẹ con kia. Tưởng Vân cười lạnh một tiếng, hắn còn chưa tìm bọn họ gây phiền toái, cư nhiên còn động thủ trước. Cũng thật là đủ nhẫn tâm, nếu hắn không phải đã không còn là Tưởng Vân ngày xưa, nói không chừng liền thật sự để cho bọn họ thực hiện được.

Không chỉ bọn họ bên này không khí ngưng trọng, khoảng cách họ không đến trăm mét, trong phòng Tưởng Uyên, hắn tức giận quăng chén nước trong tay.

"Đáng chết!"

Tưởng Vân rõ ràng yên ổn ở trong này, ra tai nạn xe không thể là hắn. Hắn tìm nhiều tiền như vậy mua chuộc kỹ sư sửa chữa, chỉ còn chờ Tưởng Vân đi, không nghĩ tới hắn hơn một tháng không đi không nói, cư nhiên còn để cho người khác phá hủy chuyện này.

Hắn rất nhanh thăm dò được, là Tôn Nhuế mượn xe Tưởng Vân, người hiện tại ở bệnh viện, không có nguy hiểm tánh mạng.

"Chết tiệt! Ở trường học ngáng chân ta thì đã đành, đến bây giờ còn vướng víu, con mẹ nó sao ngươi không bị đâm chết luôn đi!"

Tưởng Uyên một cước đem ghế dựa đá thật xa, hổn hển nói.

Tưởng Uyên cùng tuổi Tôn Nhuế, hai người học chung đại học. Năm đó Tưởng Uyên không thể nói thân phận của mình, trường học phú nhị đại quan nhị đại có vòng tròn của riêng mình, Tôn Nhuế chướng mắt hắn, nhìn thấy hắn chưa từng có sắc mặt hòa nhã, đương nhiên làm cho hắn trong lòng khó chịu, chính là lúc ấy ngại tình thế chưa cùng hắn trở mặt, sau lại cùng hắn đoạt bạn gái, giờ còn chưa chịu thôi, cư nhiên còn gây trở ngại hắn chuyện này, Tưởng Uyên sao có thể không tức? Hắn thật sự là hận không thể gϊếŧ chết hắn.

Hắn chính đang bực bội, Hướng Mẫn Yến điện thoại liền đánh tới. Tưởng Uyên hít sâu vài hơi, làm cho mình bình phục trong chốc lát, mới đón điện thoại, "Alo, mẹ."

"Tưởng Vân không phải cùng các ngươi đi nghỉ phép sao?! Tai nạn xe kia là ai?!"

"Tôn Nhuế, hắn mượn xe Tưởng Vân."

"Sao con lại như vậy?! Sao không làm người khác bớt lo?!" Hướng Mẫn Yến vừa mở điện liền bắt đầu mắng, "Làm việc sao không thể cẩn thận một chút? Chuyện gì cũng đều muốn mẹ dạy sao?! Giờ thì hay rồi, đả thảo kinh xà!"

Tưởng Uyên vốn tâm tình đã không tốt, thật vất vả đè nặng cơn tức cùng mẹ hảo hảo nói chuyện, không nghĩ tới Hướng Mẫn Yến mở miệng liền mắng, hắn cũng nổi cáu: "Mẹ ban đầu nói hắn bảo bối xe lắm, chưa bao giờ cho ai mượn, ai biết hắn lại cho Tôn Nhuế mượn?! Trách con sao?! Sai đều là con được chưa!"

Hướng Mẫn Yến nghe con mình phát hỏa, sửng sốt trong chốc lát, đứa con trai này của nàng cho tới bây giờ đối nàng nói gì nghe nấy, ngoan vô cùng, số lần lớn tiếng nói chuyện đều có thể đếm trên đầu ngón tay, nàng cũng ý thức được chính mình không đúng, vội hòa hoãn ngữ khí: "Uyên Nhi con đừng nóng giận, mẹ đây không phải là nhất thời nóng nảy sao? Trách mẹ, không đem tin tức hỏi thăm rõ ràng. Mẹ cũng là lo lắng con, sợ ra vấn đề, con không lưu lại chứng cớ gì chứ?"
Tưởng Uyên nghe mẫu thân mình "ngôn ngữ nhỏ nhẹ", cũng nhịn nhẫn, thản nhiên nói: "Không có, gã nhân viên bảo trì đã sớm cầm tiền không biết đi quốc gia nào tiêu dao rồi."

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi" Hướng Mẫn Yến thở phào một cái, "Con tự mình chú ý một chút, a."

"Ừm, mẹ bên kia lo cho ba con là đủ, con còn có việc, cúp máy đây." Tưởng Uyên nói xong, không đợi Hướng Mẫn Yến đáp lời, đã trước cúp điện thoại. Đây là hắn lần đầu tiên ngắt điện thoại của mẫu thân.

Tưởng Uyên nằm ngửa về phía sau, ném chính mình lên giường, xiết chặt di động. Vì sao, mẹ hắn không thể giống như mẫu thân của Tưởng Vân? Hắn từ nhỏ phải chăm chỉ học tập, đi đủ các loại học thêm, còn bị nói là đứa nhỏ không có ba ba, mẫu thân hắn từ trước cũng chỉ nói bản thân phải học tập chăm chỉ, biểu hiện giỏi giang, mới có thể làm cho ba ba thích. Hắn rõ ràng có ba ba, nhưng từng cái cuối tuần chỉ có thể thấy hắn một lần, chưa bao giờ có thể nói cho người khác biết, rằng hắn cũng có phụ thân. Hắn cùng Tưởng Vân cùng học một trường tiểu học, Tưởng Vân lớp 4 hắn lớp 1, Tưởng Vân có thể cùng bạn học ở bên ngoài chơi đùa, mà hắn lại chỉ có thể chăm chỉ đi học, học ở trường xong còn phải đi học đàn dương cầm. Sau bọn họ lại là cùng trung học, sơ trung cao trung hợp lại, hắn lớp 7 Tưởng Vân lớp 10, Tưởng Vân vẫn là trốn học đánh nhau, là bá vương trường học, còn luôn có rất nhiều người thích. Mà hắn, vẫn là phải chăm chỉ học tập, đi các loại học thêm, là đệ tử tốt trong mắt lão sư. Trời biết, hắn có bao nhiêu khát vọng có thể giống Tưởng Vân cố tình làm bậy. Nhưng hắn không thể. Kỳ Ngọc Dung dung túng Tưởng Vân như vậy, cho dù hắn phạm lỗi to bằng trời cũng luyến tiếc mắng hắn nửa câu, mà hắn thì sao? Thi cử không ở trong top 10 liền bị mẹ hắn đánh chửi. Hướng Mẫn Yến nói là vì tốt cho hắn, hắn cũng biết là vì tốt cho hắn, nàng luôn nói với hắn, Kỳ Ngọc Dung cưng chiều đứa nhỏ như vậy, Tưởng Vân không có tiền đồ, về sau Tưởng thị liền đều là của hắn. Nhưng mà trong lòng hắn luôn nhịn không được nghĩ muốn, nếu như có thể cho hắn một gia đình đầy đủ hạnh phúc, không có được Tưởng thị cũng không phải là cái gì to tát a.

Tuy rằng xảy ra chuyện như vậy, Tưởng Vân cũng không tính toán đi về trước. So với trở về, chẳng thà ở chỗ này nhìn chằm chằm Tưởng Uyên.

Buổi chiều, Vương Hiểu Giai rốt cục vẫn là kiềm chế không được tâm tư muốn đi ra ngoài chơi trong chốc lát, thay đổi bikini, ở địa phương lộ ra thoa thật dày che chắn, mới ngăn trở được dấu hôn còn chưa hoàn toàn biến mất. Nàng mặc đồ chống nắng từ phòng tắm đi ra, lại oán trách trừng mắt nhìn Tưởng Vân một cái, xoay người đi ra ngoài. Tưởng Vân tràn đầy chột dạ, le lưỡi, đợi một hồi cũng thay quần áo ra khỏi cửa.

Thời điểm Tưởng Vân đến bãi biển, Vương Hiểu Giai đã cùng vài đồng nghiệp cùng nhau xuống biển, hắn khắp nơi nhìn, người phần lớn không phải đang bơi lội thì chính là đang từng đôi từng đôi cùng một chỗ chơi trò chơi, chỉ có dưới một chỗ che nắng nọ chỉ có một người, còn là một người quen mặt. Hắn đi qua, ngồi xuống, mỉm cười nói: "Học bá, không đi chơi đùa sao?"

Lý Vũ Kỳ như bị hắn dọa đến, rụt lui, ngập ngừng nói: "Tưởng... Tưởng trợ lý..."

"Sao thế? Tôi làm cô sợ?" Tưởng Vân cười cười, nàng cái dạng này thực giống mình trước kia.

"Không có, tôi chỉ là có điểm ngoài ý muốn..." Lý Vũ Kỳ đẩy kính mắt, nhẹ giọng đáp.

Tưởng Vân nhìn phía mặt biển, Vương Hiểu Giai đã biến thành một cái chấm. Hắn cười nhạt nói: "Tôi có một bằng hữu rất tốt, nhìn khá là giống cô."

"Nga..." Lý Vũ Kỳ cũng không biết nên nói tiếp như thế nào.

"Cô biết không, kỳ thực tôi trước đây đặc biệt nhát gan, còn thực hay xấu hổ, giống như cô hiện tại." Tưởng Vân nghiêng đầu nhìn nàng, "Đều là bằng hữu kia luôn luôn cổ vũ tôi, tôi mới có thể như bây giờ."

"Vậy sao... Thật tốt..." Lý Vũ Kỳ mỉm cười, nàng nếu cũng có một bằng hữu như vậy thì tốt rồi.

"Tôi cùng Vương tổng từng nhắc đến cô, nàng nói cô rất có tài hoa."

"Thật sự?" Lý Vũ Kỳ ánh mắt chợt lóe, chờ mong nhìn Tưởng Vân.

Tưởng Vân mỉm cười, "Đương nhiên, tôi lừa cô để làm chi? Hơn nữa, cô chính là học bá tốt nghiệp trường đại học tốt nhất cả nước a, làm chi còn nghi ngờ chính mình? Tự tin một chút thôi ~ "

Xa xa Vương Hiểu Giai càng ngày càng gần, nàng đứng dậy lên bờ. Tưởng Vân lấy khăn tắm một bên đứng dậy, nói: "Học bá, cô rất giỏi, tự tin một chút, nói không chừng cô sẽ làm tốt hơn cả tôi ~" Nói xong, Tưởng Vân liền hướng Vương Hiểu Giai đi đến. Lý Vũ Kỳ nhìn bóng lưng của hắn, như có điều suy nghĩ.

Tưởng Vân đem khăn tắm phủ thêm cho Vương Hiểu Giai, cười nói: "Vương tổng tài thể năng không tệ, bơi xa như vậy ~ "

Vương Hiểu Giai xoa xoa tóc, thản nhiên nói: "Tôi vốn có thể bơi xa hơn." Nếu không phải hiện tại nàng trên người còn đau nhức, nàng ban nãy sẽ thi đấu bại bởi Ngũ Triết sao.

Nàng liếc mắt tới phương hướng Tưởng Vân vừa đi đến, nghi hoặc nói: "Anh có hứng thú với Lý Vũ Kỳ?"

Tưởng Vân theo sau lưng nàng, nhiều người như vậy hắn cũng không dám dắt tay nàng, "Ừm, anh chỉ là cảm thấy được cô ấy rất giống anh trước kia, thực tự ti, hy vọng cô ấy cũng có thể tự tin một chút, nhân sinh sẽ phấn khích rất nhiều. Hơn nữa, anh cảm thấy được cô ấy là một trợ thủ rất tốt."

"Chậc chậc, nhìn không ra Tưởng công tử còn có thiên phú làm thầy hướng đạo?" Vương Hiểu Giai trêu ghẹo hắn, "Thật nhìn không ra anh mà còn có lúc tự ti? Tôi còn tưởng rằng anh luôn luôn là tiểu bá vương vô pháp vô thiên."

Tưởng Vân nghiêm túc mặt: "Vương tổng tài, em gần đây có điểm không được thân thiện."

Vương Hiểu Giai ôn nhu cười, "Con người tôi đây, thời điểm thân thể không thoải mái liền dễ trở nên cáu kỉnh không tốt."

Đệt, đều là lỗi của ta. Tưởng Vân yên lặng quay đầu đi, không nói.

"Nhưng mà Lý Vũ Kỳ cô nương này năng lực quả thật rất mạnh, tôi đang tính toán trọng điểm bồi dưỡng. Xem ra là cần tất yếu bồi dưỡng thêm một chút tự tin." Vương Hiểu Giai nhấp một chút nước, nhàn nhạt nói: "Ánh mắt anh cũng không tệ lắm."

Tưởng Vân khì khì nở nụ cười, sao mà Vương Hiểu Giai khen ngợi hắn một chút như vậy so với khi hắn đi học được toàn trường biểu dương còn vui vẻ hơn đâu?

Buổi tối an bài chính là ở bờ biển tự mình đốt nướng, các đồng nghiệp chơi đến high, còn có hỏi khách sạn mượn nhạc khí diễn tấu hiện trường. Vương Hiểu Giai thật vất vả theo từ trong "ma trảo" của một đám người trốn tới, chỉ thấy Lý Vũ Kỳ một người yên lặng ở một bên nướng đồ, không ít đồng nghiệp lại đây cầm đồ nàng nướng ăn rồi bước đi, nàng cũng không nói cái gì, liền như vậy lẳng lặng đợi.

"Ừm ~ không thể tưởng được cô còn có kỹ năng này ~" Vương Hiểu Giai cầm lấy một chuỗi thịt nướng, nếm một ngụm, rất nhanh bị kinh diễm, khen nói.

Lý Vũ Kỳ hiển nhiên bị hoảng sợ, theo bản năng né tránh, nhẹ giọng nói: "Vương tổng xin chào..."

"Tôi cũng không hung dữ lắm mà... Sao cô nhìn thấy tôi cứ như thỏ gặp hổ vậy..."

Lý Vũ Kỳ vội phủ nhận: "Không phải không phải, tôi chỉ là không ngờ thôi..."

Vương Hiểu Giai mỉm cười, vươn tay đáp lên bả vai nàng, ôn nhu nói: "Vũ Kỳ, tôi rất xem trọng năng lực của cô, nếu thật sự lần tới tôi tiếp tục nghe tên cô ở đại hội tuyên dương nhân viên, cô liền đến làm cho phòng tổng tài, thế nào?"

"Thật sao?!" Lý Vũ Kỳ biểu tình rốt cục linh động hơn một ít, có sức sống nên có của người trẻ tuổi.

"Đương nhiên ~" Vương Hiểu Giai nghiêng đầu cười, nhìn nàng từ trên xuống dưới, lập tức nắm nàng đi đến khách sạn, "Bất quá người ở phòng tổng tài ai cũng đều biết ăn nói, cô như bây giờ không thể được, tôi muốn cải tạo cải tạo cô trước ~ rõ ràng nhan giá trị cao dáng người cũng tốt, làm chi mai một chính mình như vậy ~ "
Nàng nhớ rõ, liên hoan năm ngoái, tiểu cô nương này ăn mặc thoáng cái vẫn rất đẹp, đáng tiếc người khác khen nàng một cái nàng làm cứ như bị phê bình, về sau lại là trắng đen xám thay phiên nhau mà đến. Giờ đã đến bờ biển còn mang theo kính đen, ngay cả ngoài áo tắm còn bọc áo khoác, chẳng lẽ không nóng sao? Phương pháp tốt nhất tăng tự tin cho một nữ nhân, chính là làm cho nàng can đảm đem vẻ đẹp hiện tại của mình trình ra trước mắt mọi người.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net