Chương 23: Đại chiêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tưởng Vân đeo balo, trực tiếp đi vào cửa nhà Vương Hiểu Giai, hoàn toàn xem nhẹ nhà mình phía đối diện.

Vương Hiểu Giai còn đang cho Vương Lạc Nhiên xem ảnh chụp, nghe thấy cửa mở, ngẩng đầu hỏi: "Tôn Nhuế thế nào?"

"Tỉnh rồi, tạm ổn." Tưởng Vân ném túi đến trước cửa, đứng trước mặt hai người, nhấc Vương Lạc Nhiên lên, trừng mắt, "Tiểu bại hoại, vì sao tối qua không để mẹ mở cửa cho ba? Hử?"

"Hừ! Ba ba hư hỏng!" Vương Lạc Nhiên bỉu môi phất đầu, mới không phản ứng hắn đâu.

"Hở??? Tiểu bại hoại, con nói rõ ràng, ba ba sao lại hư hỏng?" Tưởng Vân không biết mình làm sao đắc tội tiểu cô nương này, dở khóc dở cười.

"Được rồi, hai người đừng làm rộn." Vương Hiểu Giai đón lấy Vương Lạc Nhiên, đưa di động cho bé, xoa xoa cái đầu nhỏ, ôn nhu nói: "Nhiên Nhiên, con tự ngồi xem ảnh chụp một lát, mẹ có chuyện nói với ba ba."

"À." Tiểu cô nương gật gật đầu, cầm di động quẹt quẹt. Tưởng Vân bất đắc dĩ nhìn bé con đang làm lơ hắn, đi theo Vương Hiểu Giai vào thư phòng.

Vương Hiểu Giai ngồi trên ghế dựa, biểu tình nghiêm túc, "Đới Manh tra ra cái gì?"

"Tưởng Uyên làm." Tưởng Vân cầm lấy chén nước trước mặt Vương Hiểu Giai thập phần tự nhiên uống liền một ngụm, đem lời Đới Manh nói với hắn phát lại một lần.

"Bàn tính đánh thật khá a" Vương Hiểu Giai cười lạnh, "Anh gặp chuyện không may di sản chính là của ba anh, cuối cùng vẫn sẽ là của hai mẹ con họ."

"Anh một chút cũng không bất ngờ a" Tưởng Vân nhún nhún vai, "Dù sao Hướng Mẫn Yến có thể kéo nhiều năm như vậy mới để cho mẹ anh phát hiện, còn thành công lên chức Tưởng thái thái, bà ta ngốc anh mới thấy kỳ quái."

Vương Hiểu Giai bất đắc dĩ, tuy rằng chuyện đúng như vậy, nhưng nghe Tưởng Vân nói ra không hiểu sao thấy không được tự nhiên.

"Vậy anh định làm như thế nào? Kỹ sư tu sửa tìm không thấy, cũng không có biện pháp đi theo hướng pháp luật."

"Anh bảo Đới Manh tìm hai người bảo tiêu lợi hại, một người đi theo Nhiên Nhiên, một người đi theo em, coi như làm tài xế."

"Tưởng công tử anh có lộn trọng điểm không hả?!"

"Không có a" Tưởng Vân vẻ mặt vô tội, "Anh đâu có rời khỏi em, thế nên đưa cho em làm lái xe cũng đúng lúc thôi mà, lại không gây sự chú ý."

"..." Vương Hiểu Giai hồi tưởng lại trạng thái gần đây của bọn họ, chỉ cảm thấy 'anh nói quá đúng làm tôi không lời nào đỡ được'.

"Nhưng mà bảo tiêu chỉ là dự phòng thôi, anh vẫn còn đại chiêu ~" Tưởng Vân ấm áp nở nụ cười, hắn còn lâu mới để cho Vương Hiểu Giai cùng hắn gặp nguy hiểm.

Vương Hiểu Giai nghe vậy, hơi nhướn nhướn mày, "Hừ? I'm listening."

Tưởng Vân cởi cởi nút áo, "Ngày mai em sẽ biết ~ yên tâm ~ cơ mà vì sao Nhiên Nhiên bảo anh hư hỏng?"

Không có được đáp án Vương Hiểu Giai không hài lòng bĩu môi, hời hợt bâng quơ nói: "Bởi vì anh bỏ lỡ cuộc gọi video với nó, vốn định đợi lát nữa ra ngoài bảo nó đừng giận nữa, nhưng mà hiện tại thì..." Vương Hiểu Giai đứng lên, hướng hắn mỉm cười, "Tưởng công tử tự mình dỗ đi thôi ~ "

Tưởng Vân vẻ mặt mờ mịt nhìn Vương Hiểu Giai rời đi, mới đứng dậy đuổi kịp, cười khổ: báo ứng tới cũng quá nhanh đi.

Sáng sớm hôm sau, Tưởng Vân ăn xong bữa sáng liền xuất môn đi qua nhà Trần Quan Tuệ đón Trần Tư.

Trần Tư dường như béo hơn một chút so với lần trước gặp, Tưởng Vân trêu ghẹo nói: "Tiểu cô nương gần đây trôi qua thật thoải mái ~ "

Trần Tư bất giác có chút đỏ mặt, vội phủ nhận: "Nào có, đã nói tôi chỉ là chăm sóc chị ấy thôi."

Tưởng Vân cười mà không nói. Hắn đem phòng ở thu phục sau liền cùng Trần Tư nói, kết quả không nghĩ tới Trần Quan Tuệ đem chân chặn một cước, cho Trần Tư lưu lại chiếu cố nàng, Trần Tư cũng đáp ứng, ở thẳng đến hiện tại. Trần Quan Tuệ tâm tư hầu như có thể nói là lòng dạ Tư Mã Chiêu, đáng tiếc khuê mật này của mình chính là vịt chết còn mạnh miệng, mỗi ngày cùng chính mình nói nữ vương lại thế nào thế nào đó chọc ghẹo làm nàng cầm giữ không xong lại vừa không mở miệng được.

Trần Tư bị Tưởng Vân cười cho chột dạ, nhanh nói sang chuyện khác, "Phải rồi, người bạn bị tai nạn xe thế nào?"

"Trạng thái cũng không tệ lắm, thầy thuốc nói cẩn thận dưỡng là được." Tưởng Vân lại nghĩ tới ý tưởng trước kia của mình, đùa cợt nói: "Cậu xem, tôi lúc ấy không nói cho cậu biết để cho cậu cách xa một chút là quyết định chính xác cỡ nào a ~"

"Câm miệng!" Trần Tư hiếm khi hung dữ, hốc mắt lập tức liền hồng hồng.

"Ài đừng có khóc" Tưởng Vân cười cười xoa tóc nàng, "Yên tâm, tôi không có việc gì. Thật vất vả mới gặp được người mình thích, còn chưa tới tay sao tôi nỡ đi chết nha?"

Trần Tư nghe lời này, trở mình cái xem thường, phun tào: "Trọng sắc khinh hữu."

"Ha ha ha." Tưởng Vân hiếm khi thấy Trần Tư như vậy, bị chọc cười không ngừng được, vì thế lại nhận được vài ánh mắt khinh bỉ.

.........................

"Tưởng tiên sinh, ở chỗ này ký tên là xong."

"Được." Tưởng Vân nhanh chóng ký xuống tên mình, lại chụp ảnh văn kiện, cười nói: "Tương luật sư, làm phiền anh."

Tưởng Vân phát tấm hình lên weibo, đưa Trần Tư trở về, còn không đợi hắn về đến nhà, liền nhận được điện thoại của Vương Hiểu Giai.

"Đại chiêu mà anh nói chính là cái này?!"

Vương Hiểu Giai giọng nói tràn đầy kinh ngạc, Tưởng Vân cười cười, ôn nhu nói: "Đúng rồi, Vương tổng tài không nên kích động, anh thực thông minh có phải không hì hì hì ~ "

"... Ha ha ngài thật thông minh, nhanh về đây nói rõ ràng cho tôi." Vương Hiểu Giai hết lời để nói, người này, lập di chúc đến là thẳng tay.

"Chờ một lát, sắp đến nhà rồi."

Tưởng Vân vừa vào cửa, đã bị Vương Hiểu Giai kéo vào thư phòng. Vương Lạc Nhiên vẫn là lần đầu tiên thấy mẹ mình bộ dạng như vậy, yên lặng ở trong lòng thay Tưởng Vân cầu nguyện một hồi: ba ba, chúc may mắn.

Vương Hiểu Giai khoanh hai tay trước ngực, lạnh lùng nhìn Tưởng Vân, chờ hắn giải thích.

Tưởng Vân bất đắc dĩ, tiến lên kéo gần khoảng cách với nàng, vẻ mặt vô tội: "Chẳng lẽ biện pháp lập di chúc này không tốt sao?"

"..." Tuy rằng lý trí Vương Hiểu Giai nói cho nàng, đây đúng là một phương pháp hay, ít nhất đôi mẹ con kia sẽ không bởi vì mơ ước 20% cổ phần công ty mà tiếp tục hại hắn, nhưng cái nội dung kia sao lại thế này!

"Không phải là cho em 14% cổ phần và bất động sản, rồi Nhiên Nhiên và Tư Tư 3% sao, chẳng lẽ em khó chịu anh đưa cổ phần cho Tư Tư?" Tưởng Vân đưa tay ôm hông nàng, cười xấu xa: "Vương tổng tài, em đang ghen hả?"

"... Anh buông ra cho tôi."

"Tư Tư đối với anh giống như muội muội, em không cần lo lắng." Tưởng Vân thần sắc ôn nhu, mỉm cười nói.

"Ai quản anh a! Vấn đề là anh đưa cho tôi và Nhiên Nhiên nhiều như vậy làm gì!" Vương Hiểu Giai quả thực không ổn rồi. Tưởng Vân như thế, sẽ làm cho bọn họ trở nên phức tạp. Nàng không muốn vậy.

Tưởng Vân ôm chặt lấy Vương Hiểu Giai đang giãy dụa, "Tài sản của anh đương nhiên nên đưa cho người anh yêu, chưa kể 10% vốn là của em, anh vẫn cảm thấy những thứ mình có thể đưa em quá ít. Những lời trước kia trên bánh xe chọc trời nói với em không phải lời ngon tiếng ngọt, anh thật sự nghĩ như vậy đấy. Anh muốn cùng em qua cả đời."

Tưởng Vân biết, cho dù Vương Hiểu Giai hiện tại không cự tuyệt hành vi cử động của hắn, thậm chí đêm hôm đó nàng chủ động, nhưng những điều này không có nghĩa là Vương Hiểu Giai thật sự tin tưởng hắn. Tuy rằng Vương Hiểu Giai không phải người tùy tiện, nhưng cũng không phải loại người vừa lên giường liền kết hôn. Tưởng Vân không chút nghi ngờ, giờ phút này hắn cầu hôn Vương Hiểu Giai, Vương Hiểu Giai sẽ không chút do dự cự tuyệt hắn. Nàng có thích hắn, nhưng thích còn chưa đủ để tan biến hết nỗi băn khoăn do thương tổn trước kia mang lại.

Vương Hiểu Giai ngưng giãy dụa, mặc cho Tưởng Vân ôm chính mình. Nàng như đột nhiên mất đi khí lực, không nói ra được lời nào.

"Hiện tại, Vương tổng tài, em có tin tưởng anh hơn chút nào không?" Tưởng Vân cười bên tai nàng nỉ non, Vương Hiểu Giai không nói gì, kể từ khi hắn biểu lộ tâm ý đến nay, lần đầu tiên đưa hai tay ra sau lưng Tưởng Vân, ôm lấy hắn.

Trong lúc cư dân mạng đang cảm khái "Bạn trai quốc dân" phóng đại chiêu cưa gái thuận tiện phun tào Tưởng Vân thế mà lại coi trọng nữ nhân vừa lớn tuổi lại còn có con gái như Vương Hiểu Giai, Tưởng Uyên cùng Hướng Mẫn Yến tự nhiên cũng biết cái tin tức này.

"Vương Hiểu Giai nữ nhân này thật có bản lĩnh, lại có thể khiến Tưởng Vân lập được cái di chúc như vậy." Hướng Mẫn Yến nhấp một hơi hồng trà trong chén, cười lạnh nói: "Giờ thì chúng ta lại không tiện động thủ rồi, suy cho cùng nếu để cổ phần công ty vào tay Vương Hiểu Giai thì khẳng định càng khó lo liệu."

"Chỉ là không biết còn 6% hắn đưa cho ai..." Tưởng Uyên cau mày, lúc Tưởng Vân phát weibo đã đem tên Vương Lạc Nhiên cùng Trần Tư che mất, "Chuyện này có cần nói cho ba để ba giải quyết không? Dù sao ba có ơn với Vương Hiểu Giai, cũng không thể trơ mắt nhìn cổ phần công ty đến tay người ngoài đi?"

"Hửm? So với 14% Tưởng thị cộng thêm nhiều bất động sản như vậy, ơn huệ tính cái gì?" Hướng Mẫn Yến cười nhạt, "Có không nói đi nữa phỏng chừng ba con cũng đã biết, hơn nữa, cho dù hắn biết sợ là cũng vô dụng, dù sao Tưởng Vân cũng còn trẻ, ông ấy khẳng định cho là hắn nhất thời hứng khởi mà thôi. Xem xét lại đã, chúng ta nên cẩn thận tính toán."

"Ân..." Tưởng Uyên trầm tư trong chốc lát, đột nhiên nhớ tới: "Lưu phó tổng, chủ quản thị trường bộ, con quơ được nhược điểm của hắn, thừa cơ đổi thành người của chúng ta đi?"

"Nga? Tốt lắm" Hướng Mẫn Yến ngón cái chà sát cái chén, như có điều suy nghĩ nói: "Chẳng qua nhân tuyển này chúng ta phải hảo hảo xem xét một chút."

Bên này hai mẹ con ở mưu đồ kế hoạch, Tưởng Vân bên kia không khí lại thoải mái hơn. Bốn người nếm qua cơm tối, Vương Lạc Nhiên liền lôi kéo Tưởng Vân muốn ra ngoài chơi đùa, Vương Hiểu Giai dứt khoát để cho Lưu a di cũng cùng đi tản bộ. Vương Lạc Nhiên tiểu bằng hữu buổi chiều ngủ lâu, hiện tại tinh thần thật sự, chỉ chốc lát sau liền cùng một đám tiểu bằng hữu ở bên ngoài chơi high. Tưởng Vân cười lắc đầu, đối Lưu a di nói: "Lưu a di, hai chúng tôi đi tản bộ thêm lát nữa, bà xem Nhiên Nhiên, mệt mỏi liền trực tiếp mang bé trở về đi."

"Ài, hai người đi đi, yên tâm ~" Lưu a di rất tri kỷ, lưu lại thế giới hai người cho cặp "vợ chồng son".

Vương Hiểu Giai cơm tối ăn hơi nhiều, lúc này hơi khó tiêu, cũng không cự tuyệt Tưởng Vân, mặc kệ hắn dắt mình đi.

Chỉ có điều Vương Hiểu Giai lúc ra cửa tùy tiện mang một đôi dép mỏng, không nghĩ tới vậy mà có chút đau chân, đi được nửa giờ, chân nàng cảm giác như phồng rộp lên rồi. Nàng kéo kéo Tưởng Vân, nói: "Quay về đi."

"Làm sao vậy?"

"Dép chật sát, đau."

"A?" Tưởng Vân nhanh chóng kéo Vương Hiểu Giai ngồi xuống một bên, nâng chân trái của nàng lên, hỏi: "Chân này?"

"Ừ..."

Tưởng Vân nâng lên nhìn một cái, quả nhiên lòng bàn chân có dấu hiệu muốn phồng lên, hắn bất đắc dĩ nhìn nàng, "Không nói sớm, đau cũng chỉ có bản thân, anh cõng em về."

"Không đến mức như vậy, tự tôi đi được rồi." Cũng không phải chuyện gì ghê gớm.

Cơ mà Tưởng Vân lại đột nhiên nảy ra ý tưởng khác, cười nói: "Lại đây, cưỡi lên cổ ~"

Vương Hiểu Giai có điểm hoài nghi lỗ tai của mình, "!!! Excuse me?"

"Anh mặc kệ, hôm nay em không chịu, hai chúng ta liền ngồi lỳ ở đây."

Tưởng Vân không thuận theo không buông tha, mặc cho Vương Hiểu Giai nói cái gì cũng không nhả ra. Cuối cùng, mắt thấy trời đã tối, Vương Hiểu Giai thật sự nói không lại, mới cỡi lên cổ hắn, chỉ cảm thấy thẹn thùng lại mê man.

Tưởng Vân vừa lòng thỏa mãn khiêng nàng lên, đi về phía trước, "Tiểu cô nương, không khí mặt trên có được không nha ~ "

"... Cũng không tệ lắm."

Thì ra cưỡi trên cổ là cảm giác như thế. Sau khi xấu hổ ban đầu trôi qua, Vương Hiểu Giai không thể không thừa nhận, cảm giác cũng không tệ lắm. Khóe miệng nàng khẽ nhếch, ừm, xem như bù lại một cái tiếc nuối thời thơ ấu đi.

May là Tưởng Vân thể lực tốt, Vương Hiểu Giai cũng nhẹ, khiêng như vậy đi nửa giờ hắn cũng mệt mỏi. Vương Hiểu Giai thực tri kỷ đợi Tưởng Vân đem Vương Lạc Nhiên dỗ ngủ xong, gọi hắn đến phòng mình.

"Nằm úp xuống, xoa bóp một lúc cho."

Tưởng Vân vui vẻ tiếp nhận, hưởng thụ đãi ngộ khó có được. Sau đó còn rất tự nhiên nằm ỳ trên giường Vương Hiểu Giai.

"Mệt mỏi quá, không động đậy nổi nữa." Hắn chui vào trong chăn, nhắm mắt lại: "Ngủ rồi, ngủ ngon."

Vương Hiểu Giai vừa tức vừa buồn cười, người này còn vô lại như vậy. Không có cách nào khác, nàng cũng chỉ đành tùy ý hắn. Cũng may, Tưởng Vân ngoan thật sự, không lo hắn làm chút chuyện không nên làm.

Tưởng Vân một tay ôm lấy Vương Hiểu Giai kéo vào trong lòng, qua hồi lâu, mới nhẹ giọng nói: "Anh sẽ tận lực dùng hết khả năng của mình, để tiếc nuối của em không còn là tiếc nuối."

Vương Hiểu Giai cũng chưa ngủ.

Thì ra, hắn đều biết a.

Nàng ngẩn người, hốc mắt ướt át. Một lát sau, mới gợi lên khóe miệng.

Tưởng Vân, đừng làm em thất vọng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net