Chương 3: Trần Tư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiều hôm sau Tưởng Vân đem xe của mình về, lập tức liền lái đi. Tưởng Vân đỗ xe, đẩy cửa đi vào, chị chủ quán "chào mừng quý khách" vẫn cứ quen thuộc như vậy, hắn nhìn thoáng qua chỗ ngồi cũ của bọn họ, chưa có ai.

"Xin chào, xin hỏi cậu muốn uống chút gì không?"

"Như... Cà phê sữa, cảm ơn." Tưởng Vân mỉm cười đáp trả chị chủ quán, một câu "như cũ" định thốt ra, may mà kịp dừng.

Chị chủ quán lễ phép mỉm cười, nói: "Vâng, mời ngồi trước, xin chờ một lát."

Tưởng Vân nhìn chung quanh một vòng, nghĩ nghĩ, có lẽ vẫn nên ngồi ở bàn bên cạnh chỗ ngồi cũ. Hắn thuận tay từ giá sách bên cạnh rút ra một quyển, tập truyện ngắn của Maugham, phiếu sách vẫn còn kẹp ở nơi mà lần trước hắn nhìn thấy.

Lúc này trong tiệm người còn không nhiều, chị chủ quán bưng cà phê lại đây, còn mang theo một đĩa bánh ngọt.

"Xin chào, cà phê của cậu, đây là bánh ngọt chúng tôi tặng cho những vị khách mới, hy vọng cậu thích."

"Cảm ơn" Tưởng Vân buông sách, chủ động bắt lấy khay, bưng cà phê xuống. Hắn thấy chị chủ quán hơi sửng sốt nhìn thoáng qua cuốn sách hắn lấy, liền cười hỏi: "Quyển sách này không tiện xem sao?"

Chị chủ quán nét mặt tối sầm lại, nói: "Cũng không có gì, trước đây có một vị bằng hữu rất thích Maugham, nên lúc mua tôi để ý mua nhiều một ít, chỉ là cô ấy... xảy ra một số chuyện, sẽ không đến nữa..."

Tưởng Vân nghe chị chủ quán nói cô là bằng hữu, trong lòng cảm động, cô chú ý đến một mặt tường quá tăng lên không ít tấm thiệp, phía dưới còn bày nến, liền hỏi: "Mặt tường kia cũng là dùng để kỷ niệm vị bằng hữu đó sao?"

Chị chủ quán mỉm cười, nụ cười ngập tràn hoài niệm, "Đúng thế, có vài tấm là cô ấy gửi tôi, còn một vài tấm là do khuê mật của cô ấy viết, mỗi ngày đều qua viết một tấm. Hai người họ chữ đẹp, cũng không ít khách hỏi tôi đâu."

"Vậy à..." Tưởng Vân nóng mắt, đứng dậy đi tới. Trần Tư đã đem những câu mà cô thích viết lên đây.

"Thế gian có cách nào song toàn, không phụ Như Lai không phụ khanh."

"Lệ đỏ ngầu, say túy lúy, lại tuôn ròng. Từ đây kiếp người trường hận, nước xuôi đông. "

"Mang thương tích lưu lạc thiên nhai, vẫn ở nơi xưa theo lời hẹn"

"Tương tư nghìn lệ gửi theo dòng, nước trôi chẳng đến, Giang Đông đất Sở "

......................

Còn có một câu được viết nhiều nhất, "Xúc xắc lung linh hòa đậu đỏ, thương nhớ đậm sâu người có hay". Hai người bọn họ viết thư qua lại, câu này, lúc Trần Tư xuất ngoại ba năm, là câu mà cô viết nhiều nhất. Hiện tại, đổi thành Trần Tư viết.

"Xem ra, bọn họ cảm tình thật tốt." Tưởng Vân khẽ vuốt qua tấm thiệp, suýt nữa không khống chế được nước mắt.

"Phải đó, hai tiểu cô nương này tình cảm vô cùng tốt, đôi khi tôi còn trêu hai người cứ cùng một chỗ luôn cho rồi, bọn họ thì lại đồng thanh nói với tôi là không đúng mẫu hình," Chị chủ quán chợt ý thức được mình hình như nói quá nhiều, liền chuyển giọng, "Được rồi không quấy rầy cậu, có việc bảo tôi là được."

Nói xong liền rời đi, Tưởng Vân còn nhìn một hồi lâu, mới trở lại chỗ ngồi của mình.

Hôm nay Trần Tư thẳng đến 4h chiều mới đến, sắc mặt lại vội vàng. Tưởng Vân chú ý đến, viền mắt cô vẫn còn xanh nhàn nhạt. Hôm nay Trần Tư trang điểm, nhưng vẫn chưa che khuất đôi mắt thâm đen. Trong mắt đều là tơ máu, cứ như cả đêm không ngủ. Tưởng Vân có chút đau lòng, Trần Tư rất kiên cường, chuyện gì cũng đều khiêng, chưa bao giờ cho người khác thêm phiền toái, mỗi lần chỉ bức ép chính mình.

"Tỷ tỷ, cho em một ly cà phê sữa, em cảm giác mệt không chịu nổi." Trần Tư vô lực cười cười, cũng không có ngồi ở chỗ cũ, mà chọn ngồi cạnh bàn Tưởng Vân.

Chủ quán tỷ tỷ rất nhanh cho nàng cà phê, còn nói nói nàng không ngoan, Trần Tư khổ sổ khuôn mặt giải thích: "Em cũng có muốn đâu, chỉ là đợi lát nữa có người đến bàn việc với em, em cũng không thể vẻ mặt khốn đốn đi gặp lão bản tương lai a..."

Tưởng Vân nghe các nàng đối thoại, tầm mắt vẫn ở trong sách, lại khẽ nhíu mày. Trần Tư thân thể đối cà phê đặc biệt mẫn cảm, vừa uống cà phê tim sẽ đập rất nhanh, Tưởng Vân biết sau liền cấm nàng đụng vào cái loại đồ uống cà phê cùng trà này.

Không bao lâu, cửa chuông vang lên, ý nghĩa có tân khách tiến vào. Trần Tư cửa trước nhìn lại, quả nhiên là người nàng đợi. Đối phương nhìn thấy nàng, liền hướng bên này đi tới, lại đến lúc nhìn thấy chỗ ngồi bên cạnh nàng là Tưởng Vân, hơi hơi dừng một chút.

"Vương tổng, xin chào."

Vương Hiểu Giai thu hồi ánh mắt, cùng người đối diện bắt tay, cũng cười nói: "Xin chào, Trần tiểu thư."

Á? Vương Hiểu Giai? Tưởng Vân kinh ngạc quay đầu, quả nhiên là nàng.

Vương Hiểu Giai cũng cảm nhận được Tưởng Vân động tác, quay đầu cùng hắn chào hỏi, "Trùng hợp ghê, Tưởng Vân."

"Vương tổng tài đến bàn công việc?" Tưởng Vân bị đoạt trước, bĩu môi đứng lên cùng Vương Hiểu Giai chào hỏi.

"Tưởng Vân?" Trần Tư thoáng giật mình, khẽ đọc ra tiếng. Vương Hiểu Giai nghe thấy được, liền chuyển lại hướng nàng giới thiệu, "Trần tiểu thư, tôi đến giới thiệu một chút, vị này chính là Tưởng Vân, con trai Tưởng đổng." Con riêng gì đó, trực tiếp xem nhẹ là được rồi. Lại hướng Tưởng Vân nói: "Vị này chính là quốc tế châu báu thiết kế tân tú, Trần Tư tiểu thư, lần này là muốn mời nàng gia nhập bộ thiết kế của Tưởng thị."

Tưởng Vân bày ra mỉm cười thỏa đáng, vươn tay phải, cười tiếp đón, "Trần tiểu thư, xin chào."

Trần Tư nhẹ nhàng quay về bắt tay Tưởng Vân một chút, mỉm cười nói: "Tưởng tiên sinh xin chào"

"Thật trùng hợp, tôi cũng có một người bạn tên Tưởng Vân" Trần Tư biểu tình càng thêm nhu hòa, "Khuê mật của tôi tên cùng Tưởng tiên sinh giống nhau."

"Tôi có xem tờ giấy trên mặt tường kia, hai vị chữ rất đẹp." Tưởng Vân nhìn mặt Trần Tư, nàng một tháng này gầy không ít, thật vất vả dưỡng trở về một chút thịt lại đều tiêu xuống, so với trước kia còn gầy hơn. Tưởng Vân nhìn tràn đầy đau lòng. "Hai người bàn chuyện đi, không cần để ý tôi."

Thấy hắn nói như vậy, Vương Hiểu Giai cùng Trần Tư cũng liền theo lời ngồi xuống, tán gẫu chuyện các nàng. Tưởng Vân trở về chỗ ngồi của mình, tiếp tục đọc sách, bất quá cái lỗ tai lại là chú ý đến các nàng bên kia.

Kỳ thực phía trước Tưởng thị đã từng mời Trần Tư, chỉ là bởi vì chuyện Tưởng Vân mà Trần Tư luôn luôn vội vàng, không để ý đến, không nghĩ tới lần này Vương Hiểu Giai sẽ tự mình đến tìm nàng.

Tưởng Hoành mấy tháng trước đem đứa con riêng Tưởng Uyên kia phóng tới Tưởng thị, tổng giám bộ thiết kế, đáng tiếc Tưởng Uyên này chỉ mới tốt nghiệp đại học, có là ưu tú như thế nào đi nữa cũng gánh không nổi gánh nặng như vậy, chớ nói chi là Tưởng Uyên cũng không phải cái nhân tài hiếm có nào, chỉ có thể nói so với người bình thường tốt hơn một chút thôi. Cũng không biết có phải bởi vì "nhất thời đắc thế " hay không, tuổi trẻ khí thịnh, thế nhưng đem vài người thiết kế sư làm cho từ chức. Vương Hiểu Giai nghĩ tới đầu đều đau, Tưởng Hoành một người như thế sao lại không biết dạy con đâu? Không một gã nào làm cho người ta bớt lo. Bản thân hắn cư nhiên còn trốn đi xa mất, để cho mình thay hắn thu thập cục diện rối rắm... Bất quá Tưởng Vân cứ như đột nhiên thay đổi một người, hôm nay ánh mắt nhìn Trần Tư nàng vừa nhìn liền thấy có vấn đề, không nghĩ tới hoa hoa công tử này cư nhiên nhịn được, một bộ nho nhã lễ độ. Chẳng lẽ là muốn cùng con riêng tranh gia sản, biểu hiện tốt một chút? Mặc kệ như thế nào, cấp bách hiện tại là đưa Trần Tư đến Tưởng thị đã, Trần Tư là thiết kế tân tú hiếm có, ở quốc tế cầm không ít giải thưởng lớn, Vương Hiểu Giai còn thật không nghĩ tới nàng sẽ về nước. Bất quá nếu người đã trở lại, dĩ nhiên phải tiên hạ thủ vi cường. Tưởng thị bộ thiết kế... nếu không có vài người thiết kế sư tốt bù đắp, liền thật sự không ổn rồi.

Lần này nói chuyện so với Vương Hiểu Giai tưởng tượng càng thuận lợi, Trần Tư cô nương này còn rất dễ nói chuyện, Tưởng thị lập nghiệp từ châu báu, tuy rằng đến hiện tại liên quan không ít lĩnh vực, nhưng châu báu mảng này vẫn luôn luôn không buông. Vương Hiểu Giai hứa hẹn trên phương diện thiết kế cấp Trần Tư tự do thật lớn, song phương ăn nhịp với nhau. Tái hàn huyên trong chốc lát, đã thân thiết gọi Giai tỷ cùng Tiểu Tư.

Vương Hiểu Giai lo lắng đứa nhỏ, hai người hàn huyên nửa giờ, Vương Hiểu Giai để cho Trần Tư ngày mai trực tiếp đi công ty tìm nàng, cùng Tưởng Vân lên tiếng chào hỏi cũng bước đi. Trần Tư một lát sau, lại trở về chỗ ngồi cũ, cho chủ quán tỷ tỷ lấy cho nàng một ly trà sữa.

Tưởng Vân cũng không có đi quấy rầy nàng, tiếp tục nhìn sách của mình. Thẳng đến qua một hồi lâu, hắn xem xong sách, khép lại, nhìn thoáng qua đồng hồ, 6h. Mà bên kia Trần Tư vẫn còn lẳng lặng ngồi, không có động tĩnh. Tưởng Vân nhíu nhíu mày, cô nương này phỏng chừng lại lười đi ăn cơm tối. Rõ ràng dạ dày không tốt tẹo nào còn tự mình gây sức ép, nói bao nhiêu lần cũng vô dụng.

Tưởng Vân đem sách thả về chỗ cũ, lấy điện thoại di động ra bấm bấm trong chốc lát, đứng dậy tới đối diện Trần Tư.

"Trần tiểu thư để ý tôi ngồi xuống sao?"

Trần Tư nghe vậy liền nhấc đầu, giật mình một chốc, mới mỉm cười nói: "Mời ngồi, Tưởng tiên sinh, gọi tôi Trần Tư là tốt rồi." Nàng nhất định là quá mệt mỏi, mới có thể cảm thấy được Tưởng Vân này vừa nãy tươi cười cư nhiên rất giống Vân Vân tử của nàng.

"Vậy cô cũng gọi tên của tôi." Tưởng Vân kéo ra ghế dựa, ngồi xuống. Đây mới là cảm giác quen thuộc của hắn nha.

Trần Tư sửng sốt, nhìn hắn trong chốc lát, mới thử nói: "Tưởng Vân." Quả nhiên cảm giác vẫn có chút kỳ quái.

"6h, không đi ăn cơm sao?" Tưởng Vân quen tay chống cằm, hơi hơi phiết đầu.

"Ừm... Không có khẩu vị."

"Như vậy sao được, đối dạ dày không tốt." Tưởng Vân biểu tình trở nên nghiêm túc, rất là chăm chú nói.

Trần Tư lễ phép cười, nói: "Tôi lát nữa lại đi ăn, anh ở Tưởng thị công tác sao?"

"Không có, bất quá có quyết định này" Tưởng Vân biết nàng muốn chuyển hướng qua hắn, may mà hắn sớm đã chuẩn bị, liền phối hợp Trần Tư thay đổi đề tài, "Nói không chừng mấy ngày nữa chúng ta chính là đồng nghiệp nga."

"Vậy xin hãy chiếu cố nhiều hơn ~ "

"Cũng vậy." Tưởng Vân trả lời, nghĩ thầm nếu muốn vào Tưởng thị, mấy ngày nay phải quay về Tưởng trạch, hy vọng không đụng đến vị "Tưởng thái thái" cùng cái đứa con riêng Tưởng Uyên làm người ta khó chịu kia.

Hai người tiếp tục trò chuyện, Tưởng Vân rất rõ ràng, làm một cái nam nhân coi như là xa lạ, Trần Tư thái độ đối với hắn hảo như thế, có lẽ là hưởng lợi từ cái tên này. Hắn cũng không chọc thủng, lẳng lặng chờ di động kêu. Cũng không lâu lắm, Tưởng Vân di động liền vang lên, hắn mỉm cười, đứng dậy hướng Trần Tư cáo biệt, "Tôi còn có việc, đi trước, lần sau gặp lại."

Trần Tư cũng cười nói cúi chào, nhìn Tưởng Vân thanh toán rời đi. Nội tâm của nàng có chút phức tạp, Tưởng Vân này... cùng Vân Vân tử của nàng, không biết vì cái gì, nàng cảm thấy có điểm giống. Động tác đọc sách, ánh mắt chuyên chú, còn có mặt mũi mỉm cười, rõ ràng thời điểm đối với Vương Hiểu Giai là nho nhã lễ độ, lại khi bọn họ một mình nói chuyện với nhau trong chốc lát này, vẻ mặt hắn trong lúc vô ý biểu lộ, giống như bọn họ đã nhận thức nhau hồi lâu vậy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net