Chương 34: Liên hoan cuối năm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Làm phó tổng, cuộc sống của Tưởng Vân so với trước kia bận hơn chút. Bất quá hắn cùng Vương Hiểu Giai sinh hoạt ngược lại thực quy luật, đi làm công tác, về nhà trông con gái, có thể nói là bình thản, lại làm cho Tưởng Vân thực thỏa mãn. Lần phong ba đó hắn về sau cũng nói với Trần Tư, hai người cùng nhau phát sầu một hồi, kết quả lại sầu cũng không ra được cái gì, dứt khoát không nghĩ nữa.

Đảo mắt đã đến cuối năm, lại đến lúc các nhà công ty mở liên hoan cuối năm.

Năm nay Tưởng thị tuy trải qua hai lần rung chuyển, bất quá công trạng vẫn tốt lắm, nhìn đến thời điểm cuối năm chia hoa hồng, nhóm hội đồng quản trị trên mặt đều cười nói, ngay cả Tưởng Vân cũng ở nhà cười trộm đã lâu, bảo là lại đủ để nuôi vợ cùng con gái rồi, ngày hôm sau liền mang Vương Lạc Nhiên đi ra ngoài mua một đống đồ ăn ngon, làm Vương Hiểu Giai không ngừng lắc đầu, cảm giác cứ như bình thường không cho hai bọn hắn ăn không bằng.

Tưởng thị cùng Thẩm thị sang năm có ý tưởng hợp tác, có hạng mục đã bắt đầu đàm phán rồi, Tưởng Hoành làm chủ, thẳng thắn ở liên hoan cuối năm cũng mời vài vị cao tầng Thẩm thị.

Như thường lệ, Tưởng Vân cùng Vương Hiểu Giai đầu tiên là đi làm tạo hình. Trùng hợp vô cùng, hai người vừa đến không bao lâu, liền đụng phải Trần Quan Tuệ cùng Trần Tư đồng dạng lại đây làm tạo hình.

Trần Quan Tuệ chưa nói đã cười, dắt Trần Tư tiến lên, đánh giá Vương Hiểu Giai cùng Tưởng Vân, vui đùa nói: "Hô? Trùng hợp như vậy? Giai Giai, đã lâu không gặp, xem ra ngày trôi qua rất thoải mái a ~ "

Vương Hiểu Giai còn lâu mới chịu thua trận, cũng cười cười nhìn kỹ nàng, nói: "Như nhau cả thôi, xem ra thỏ con đem hồ ly cậu nuôi tốt lắm a ~ "

Tưởng Vân cười trộm, hướng Trần Tư làm cái mặt quỷ, Trần Tư mặt ửng đỏ, oán trách kéo kéo Trần Quan Tuệ, mềm mại cùng Vương Hiểu Giai chào hỏi: "Giai tỷ ~"

Không đợi Vương Hiểu Giai hồi đáp, Trần Quan Tuệ đã bất mãn bĩu môi, lôi kéo nàng bước đi, còn nói: "Không cho phép kêu người khác ngọt như vậy!"

Trần Tư quay đầu lại hướng về phía hai người bọn họ làm cái mặt quỷ, chọc cho Vương Hiểu Giai cùng Tưởng Vân cười không ngừng. Vương Hiểu Giai kéo Tưởng Vân, bắt kịp bước chân các nàng, cười nói: "Không ngờ Tuệ Nhi con hồ ly này lại bị Tiểu Tư ăn gắt gao, ngày trước đều là một đám đàn ông vây quanh nàng tranh giành tình nhân ~ "

Tưởng Vân nhớ lại tình huống của các nàng từ nhỏ đến lớn, nở nụ cười, "Nói thế nào nhỉ, Tư Tư thuộc loại người mỗi lần cười là làm cho người ta không chút phòng bị, rất nhiều người đều bất tri bất giác lọt hố, căn bản chưa có ai gặp cô ấy mà không thích."

"Cũng đúng" Vương Hiểu Giai tỏ vẻ đồng ý, "Nụ cười của Tiểu Tư rất có lực tương tác."

Nói đến chỗ này, Tưởng Vân dừng lại, vẻ mặt đứng đắn đặt lên hai vai Vương Hiểu Giai, nhìn nàng, nghiêm túc nói: "Vương tổng tài, kỳ thực em đối ngoại có thể lạnh một chút, theo Thẩm Mộng Dao băng sơn kia học tập một chút, em dịu dàng như thế, rất nhiều người thích, anh áp lực rất lớn."

Vương Hiểu Giai mỉm cười, nhéo nhéo mặt hắn, cười nói: "Có áp lực mới có động lực, Vân bảo, không ngừng cố gắng ~ "

"... Vương tổng tài, anh đây cũng rất được hoan nghênh đó..." Nếu lúc này có thể ném icon cảm xúc, Tưởng Vân nhất định phải ném cho Vương Hiểu Giai một cái lạnh lùng.

Vương Hiểu Giai ôm lấy cổ hắn, mị nhãn như tơ, "Hử? Anh muốn hồng hạnh xuất tường sao?"

"Anh... hồng hạnh xuất tường là hình dung nữ nhân mà..." Tưởng Vân yên lặng nuốt nước miếng, đây là đùa giỡn trắng trợn! Phạm quy!

Đằng trước Trần Quan Tuệ cùng Trần Tư vừa quay đầu lại, liền thấy hai bọn họ "liếc mắt đưa tình", Trần Quan Tuệ bất đắc dĩ hô gọi: "Có thể chú ý tình hình không hai vị? Còn định chọn y phục không đây?"

Vương Hiểu Giai ha ha cười, buông ra Tưởng Vân, bước nhanh đến trước mặt hai nàng, kéo cánh tay bên kia của Trần Tư, cười nói: "Tiểu Tư, đi, y phục hôm nay tỷ tỷ tặng cưng ~" Nói xong, nàng quay đầu nghịch ngợm đối Tưởng Vân mở trừng hai mắt, liền kéo Trần Tư đi rồi.

Tưởng Vân yên lặng đuổi theo, nội tâm hỏng mất, ay ay ay vì sao khuê mật của ta và bạn gái của ta quan hệ tốt như vậy?! Vương tổng tài, người ta có bạn gái rồi! Em buông cô ta ra! Có bản lĩnh đến ta đây này!

Bốn người chọn xong quần áo, đều tự đi làm tạo hình. Tưởng Vân làm xong đầu tiên, đi ra một bên chờ ba nàng. Không lâu sau Trần Tư cũng làm tốt rồi.

Trần Tư rất ít khi mặc lễ phục dạ hội như vậy, màu đỏ thực tôn lên màu da của nàng. Lễ phục này không gợi cảm như kiện lễ phục màu đỏ ngày trước Vương Hiểu Giai mặc, mà là có chút hoạt bát đáng yêu, thực phù hợp khí chất của Trần Tư.

"Wow~Hi beauty, có thể cho cái số điện thoại không?" Tưởng Vân lông mày khẽ nhếch, cười trêu ghẹo.

"Uầy, không được đâu, dù sao người ta cũng có bạn gái rồi hì hì hì ~ "

"What?!" Tưởng Vân đã bị một vạn điểm thương hại, hắn có chút khoa trương che ngực, "Bi thống" nói: "Thật thương tâm, con thỏ trọng sắc khinh hữu! Nhà người vốn không phải như thế!"

Trần Tư nhún nhún vai, cười xấu xa, "Tôi phải nói cho Giai tỷ biết cậu muốn chọc ghẹo tôi ~ "

Tưởng Vân sinh không thể luyến, lắc đầu nói: "Tiêu rồi, con thỏ này biến hư hỏng, tôi muốn đổi khuê mật... Sống không nổi nữa..."

"Ha ha ha ~" Trần Tư nghĩ muốn xoa bóp tóc Tưởng Vân, lại nghĩ hắn vừa làm tóc, sửa hướng đi niết mặt hắn, bình thường đều là nàng bị đùa giỡn, rốt cục có một ngày nàng có thể "trả thù", quả thực đại khoái nhân tâm a ~

"Được rồi không khóc, có quà cho cậu ~" Nói xong, Trần Tư đi ra một bên, lấy túi xách mình, từ bên trong lấy ra cái cái hộp nhỏ, đưa cho hắn, "Nè ~ hàng mới ra lò ~ "

Tưởng Vân bĩu môi, cầm lấy, mở ra thì thấy, là một bộ khuy măng sét.

(*)khuy măng sét: tên một món trang sức ở cổ tay áo, google là biết

"Lợi hại quá đại thiết kế sư của tôi!" Tưởng Vân không chút nào che dấu kinh diễm trong mắt, khích lệ nói, bất quá lại nghĩ tới trước kia Trần Tư ngồi vẽ có nói chờ có tiền liền làm tặng hắn vòng cổ dây xích tay nhẫn cái gì đó, lập tức đau lòng tột đỉnh, "Ay ay ay thật đau lòng, mấy món trước kia cậu nói sẽ tặng tôi tôi hiện tại không thể đeo nữa rồi..."

Nói đến đây, Trần Tư cũng thở dài, "Ài, chính thế, cho nên tôi mới vẽ cái này, cơ mà không sao ~ trang sức về sau của cậu tôi nhận thầu cũng được mà ~ đồ trước kia thì... có thể đưa cho Giai tỷ ~ "

"Làm sao? Muốn đưa tôi cái gì?"

Vương Hiểu Giai vừa ra tới, chợt nghe thấy hai bọn họ đang nói cái gì tặng đồ linh tinh.

"Oa nga!" Trần Tư sợ hãi than một tiếng, "Giai tỷ, bộ y phục cũng thật xinh đẹp ~ "

Tưởng Vân ngẩng đầu nhìn hướng Vương Hiểu Giai liền sửng sốt, trong chốc lát mới hoàn hồn, đứng dậy đến trước mặt nàng, ngăn trở tầm mắt Trần Tư, nghiêng đầu nói: "Tiểu tỷ tỷ kia, đi nhìn bạn gái của mình đi, đừng có nhìn chằm chằm bạn gái của tôi, tôi sẽ ghen."

Trần Tư bật cười, nhẹ nhàng đá hắn một cước, "Lại còn không biết xấu hổ nói tôi trọng sắc khinh hữu, hừ ~" Lập tức đi đến gian thử đồ tìm Trần Quan Tuệ.

Tưởng Vân ôm Vương Hiểu Giai, bất mãn chu miệng, "Không được, đúng là phải đem giấu đi..."

Rất nhanh, bốn người đều làm xong tạo hình. Trần Tư thần bí từ túi xách của nàng xuất ra hai hộp trang sức, phân biệt đưa cho Vương Hiểu Giai cùng Trần Quan Tuệ, mặt mày cong cong, cười nói: "Kinh hỉ nga ~ quà mừng năm mới ~ "

Hai người mở ra thì thấy, Vương Hiểu Giai là một dây xích tay tinh xảo, Trần Quan Tuệ thì là một đôi khuyên tai. Trần Quan Tuệ hôm nay không mặc váy, mà mặc một bộ quần áo tương tự quân trang, tóc cũng búi lên, đôi khuyên tai này vừa hợp, làm nàng càng tăng thêm vẻ suất khí. Dây xích tay của Vương Hiểu Giai cũng thập phần đẹp mắt, phối với nàng hôm nay một thân váy tím tao nhã cao quý, vừa đẹp.

Trần Quan Tuệ mang khuyên tai, cười xấu xa, cắn cắn lỗ tai Trần Tư, nhả khí nói: "Mưu đồ đã lâu nha, thỏ con, có phải nhìn lén tin nhắn không?"

Trần Tư né tránh, co rụt lỗ tai, xoa xoa, vẻ mặt vô tội: "Người ta vô tình nhìn thấy thôi..."

"Được rồi, hai người chú ý tình hình một chút, còn không đi là muộn rồi." Vương Hiểu Giai để cho Tưởng Vân giúp nàng mang dây xích tay, thản nhiên liếc mắt các nàng một cái.

Trần Quan Tuệ hướng nàng làm cái mặt quỷ, phun tào: "Thực là thù dai." Mang theo Trần Tư đi trước một bước ra ngoài.

Thời gian đều là vừa vặn, cũng không chậm trễ được. Để tránh người khác nói ra nói vào, Trần Tư theo Vương Hiểu Giai cùng Tưởng Vân tới hội trường trước, Trần Quan Tuệ một lát sau mới tiến vào. Tưởng thị châu báu sáu tháng cuối năm lượng tiêu thụ tăng, đều là Trần Tư công lao. Hội đồng quản trị đều biết, một đám từng người từng người đối Trần Tư đều rất khách khí. Những người khác trong công ty thấy nhóm đổng sự thái độ tốt như vậy, Vương Hiểu Giai cùng Tưởng Vân đối nàng lại chiếu cố như thế, không khỏi có người đi lên nghĩ muốn cùng nàng giao hảo quan hệ.

Bên kia Vương Hiểu Giai cùng Tưởng Vân còn có Trần Quan Tuệ đang cùng một đám đổng sự xã giao, bên kia liền có một đống nam đồng nghiệp vây đến cạnh Trần Tư. Trần Tư người rất tốt, từ nhỏ đã không quá biết cự tuyệt người khác, đồng nghiệp này mời rượu nàng uống một ngụm, đồng nghiệp kia mời rượu nàng cũng uống một ngụm, ba người bên này nhìn mà nóng ruột.

Tưởng Uyên tự nhiên cũng nhìn thấy "người đang hot" của bộ môn mình, thấy nàng bị một đám người vây quanh, liền nghĩ tới giải vây, cùng Trần Tư kéo gần quan hệ một chút. Lần trước thấy nàng cùng Tưởng Vân cùng một chỗ, bất quá Tào Phong gửi ảnh chụp cho Vương Hiểu Giai, hai người bọn họ cũng không động tĩnh gì, nghĩ đến Trần Tư hẳn là bị đá mới đúng. Hắn từ cửa sau đi vào cùng Tưởng Hoành và Hướng Mẫn Yến, dĩ nhiên không biết Trần Tư lại là cùng hai người kia đi vào.

Vương Hiểu Giai thấy Tưởng Uyên đi qua, vội hướng Tưởng Vân ra hiệu, Tưởng Vân liền cười cười rời khỏi phạm vi đang nói chuyện phiếm.

"Hi, Trần tiểu thư, liên hoan cuối năm chỉ vừa mới bắt đầu, cô uống như vậy sẽ bị say đấy ~" Tưởng Uyên thân sĩ cười, làm như vui đùa nói. Bên cạnh vài nam đồng nghiệp thấy hắn lại đây, cũng vội kêu "Tưởng tổng giám" liền rời khỏi.

Thấy bọn họ đều đi rồi, Tưởng Uyên vừa lòng cười cười, nói: "Bọn họ mời rượu cô có thể không uống, bằng không thực dễ dàng say."

"Đa tạ Tưởng tổng giám, nhưng mà Tưởng tổng giám yên tâm, người của tôi tôi sẽ chăm sóc, cậu có thể đi tìm những người khác để đánh chủ ý rồi." Tưởng Vân lấy qua ly rượu trên tay Trần Tư, cho nàng đổi ly nước trái cây, thản nhiên nói, ngay cả mắt cũng không nhìn Tưởng Uyên một cái.

Tưởng Uyên nắm chặt nắm tay, Tưởng Vân ngươi thật sự là khinh người quá đáng!

Hắn trên mặt lại vẫn là cười, làm như vô tình đề cao thanh âm, nói: "Ca, nói như vậy, em phải gọi Trần tiểu thư là tẩu tử rồi? Vậy thì Vương tổng..."

Hắn vừa nói như thế, người bên cạnh ánh mắt đều tụ tập đến bên này.

Tưởng Vân sắc mặt lập tức càng lạnh, ngược lại Trần Tư, hơi hơi nghiêng người ngăn lại Tưởng Vân, bằng hữu của nàng nàng biết, Tưởng Uyên công kích hắn, hắn quyết không thèm để ý, nhưng Tưởng Uyên lời nói cố tình quanh co lòng vòng muốn Vương Hiểu Giai cũng trở thành chuyện cười, Tưởng Vân khẳng định sẽ không nhẫn nhịn.

Trần Tư hướng Tưởng Uyên lễ phép cười, nói: "Tưởng tổng giám nói đùa, tôi và Tưởng Vân chỉ là bạn tốt mà thôi, về phần muốn kêu tẩu tử, cậu nên hỏi Vương tổng một chút xem chị ấy có đồng ý không."

"Ha" Tưởng Vân hừ lạnh một tiếng, "Không dám nhận, tôi là con một!"
Tưởng Uyên dư quang thoáng nhìn, vừa lúc thấy mẫu thân hắn mang theo Tưởng Hoành đi đến bên này. Hắn liền bày ra một bộ hạ thấp tư thái, ôn nhu nói: "Ca, anh có thể không chịu nhận em, nhưng hôm nay dù sao cũng là liên hoan cuối năm, nói sao cũng phải lưu chút mặt mũi cho ba..."

"Ta lặp lại lần nữa, ta là con một, không nhận nổi Tưởng tổng giám một tiếng 'ca'." Tưởng Vân lạnh lùng nói xong, liền dắt Trần Tư muốn đi, Tưởng Hoành đến gần nghe thấy câu này, tức giận vô cùng, liền muốn phát hỏa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net