Chương 36: Kế hoạch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Liên hoan cuối năm kết thúc, liền sau đó là đến thời gian nghỉ. Vương Hiểu Giai ngược lại rất thích ý, không dễ gì có một kỳ nghỉ dài hạn có thể đem công tác ném sang một bên, đáng tiếc Tưởng Vân mỗi ngày vẫn ngồi trước máy tính, lại còn thỉnh thoảng than thở.

Nghỉ ngày đầu tiên, Tưởng Vân ở thư phòng ngồi hai ngày, ngày thứ ba, vẫn là ở thư phòng làm tổ. Ngay cả thói quen bình thường thích làm các loại đồ ăn ngon cho hai mẹ con Vương Hiểu Giai và Vương Lạc Nhiên cũng bỏ xuống, làm cho bé con thèm muốn chết, vẻ mặt khó hiểu hỏi mẹ mình: "Mẹ, không phải nghỉ sao? Vì sao ba ba còn bận hơn mẹ?"

Trong ấn tượng của tiểu cô nương, mẹ bé là người bận bịu nhất mà bé từng gặp. Có đôi khi bé ngủ một nửa dậy đi nhà cầu, đèn trong thư phòng mẹ vẫn sáng này.

Vương Hiểu Giai cũng hết cách, tên kia hiển nhiên là cãi nhau một trận với Tưởng Hoành bị kích thích đến rồi. Nàng xoa xoa tóc con gái, cười nói: "Ba ba đang học tập, muốn kiếm tiền nuôi Nhiên Nhiên nha ~ "

"Ưm..." Tiểu cô nương chớp chớp mắt to, nghiêng đầu nói: "Nhiên Nhiên có thể ăn ít một chút, ba ba không cần vất vả như vậy."

"Con gái ngoan ~ không sợ, mẹ nuôi được con ~" Vương Hiểu Giai đem bé ôm lấy đến hôn một ngụm, mang theo bé đi đến cửa thư phòng, ôn nhu nói: "Ngoan, đem lời con vừa nói lặp lại lần nữa cho ba con nghe."

"Vâng ~ "

Tiểu cô nương đẩy cửa ra, bước bước cặp chân ngắn, lạch bà lạch bạch chạy đến trước mặt Tưởng Vân, bò lên chân hắn, động tác liền mạch lưu loát, dọa Tưởng Vân hoảng sợ.

Tưởng Vân vội ôm lấy con gái, sợ bé ngã xuống, khó hiểu hỏi: "Bảo bối con, làm sao vậy?"

"Ba ba, Nhiên Nhiên ăn rất ít, đồ chơi cũng có thể mua ít một chút, ba ba không cần vất vả như vậy ~ "

Tưởng Vân trong đầu còn đang là một đống con số, nhất thời không kịp phản ứng, ngẩn ra, lại thấy Vương Hiểu Giai dựa ở cửa thư phòng, mỉm cười nói: "Tưởng công tử, ăn một ngụm không thể béo lên ngay được đâu."

Thì ra là ý tứ này. Tưởng Vân bừng tỉnh đại ngộ, nở nụ cười. Hắn ôm lấy Vương Lạc Nhiên, đi đến Vương Hiểu Giai, ôn nhu nói với người trong lòng: "Không sao, ba ba vẫn có thể nuôi con rất tốt ~ ngày mai chúng ta đi dạo phố được không? Năm mới cần phải mua quần áo mới nha ~ "

Tới cửa, hắn một tay vòng qua eo Vương Hiểu Giai, mang hai người ra phòng khách, đem con gái thả xuống dưới, để cho bé tự chơi đồ chơi một chút.

Vương Hiểu Giai xoa bóp vai cho Tưởng Vân, ngồi một thời gian dài làm bắp thịt vai hắn cứng ngắc.

"Em biết anh gấp, nhưng chúng ta hiện tại cách mục tiêu còn rất xa, không phải anh như vậy một hồi là có thể vượt qua..."

"Haiz, anh cũng biết" Tưởng Vân thở dài thật lâu, nhắm mắt xoa xoa mi tâm, "Đúng là không nhìn không biết, hai ngày này tính tới tính lui, cứ theo đà này, phải kiếm bao nhiêu năm mới có thể mua đủ cổ phần Tưởng thị a..."

Vương Hiểu Giai nở nụ cười, nàng trêu ghẹo nói: "Dù sao em cũng là tổng tài Tưởng thị, nếu để anh có thể mua được ngay lập tức, chẳng phải là chứng tỏ em rất không có năng lực?"

Vương Hiểu Giai một câu đánh thức người trong mộng, đúng thế, hắn cùng Vương Hiểu Giai ở Tưởng thị nghiêm túc công tác, chia hoa hồng nhiều hơn, nhưng giá thị trường của Tưởng thị cũng liền tăng, vậy cũng quá mệt.

Tưởng Vân xoay người một cái kéo ôm Vương Hiểu Giai vào trước người, ánh mắt lòe lòe nhìn Vương Hiểu Giai, có chút hưng phấn nói: "Thiên Thảo, chúng ta từ chức đi, đem cổ phần Tưởng thị bán, tự chúng ta mở công ty ~ "

Vương Hiểu Giai bị động tác đột ngột của hắn làm hoảng sợ, vội ôm cổ hắn, oán trách nhìn hắn một cái, "Tự dưng bất thình lình, làm hết hồn..."

Tưởng Vân cười khì khì, xin lỗi, lại khẩn cấp hỏi: "Được không ~ em thấy sao?"

"Thả ra" Vương Hiểu Giai vỗ vỗ tay Tưởng Vân, Tưởng Vân ngoan ngoãn nhìn nàng ngồi tử tế lên ghế salon bên cạnh, trong mắt tràn ngập chờ mong nhìn nàng.

Nói đến chính sự, Vương Hiểu Giai ngồi nghiêm chỉnh, nói: "Chính xác, như vậy kiếm tiền sẽ nhanh hơn, nhưng mà anh nghĩ ra muốn mở công ty gì chưa?"

Tưởng Vân nhất thời thật á khẩu không trả lời được, hắn chính là nghĩ đến tự mình mở công ty, về phần công ty gì, thật đúng là chưa nghĩ ra.

"Em để anh suy nghĩ một chút..."

Tưởng Vân cau mày, đứng dậy tới cửa, nói: "Anh đi lên sân thượng đứng một lát."

Vương Hiểu Giai cũng không ngăn đón hắn, mỉm cười đưa hắn áo khoác, nhìn hắn ra cửa, trở về phòng đi bồi con gái mình chơi đùa.

Đây là một quyết định trọng yếu của cuộc đời hắn, nàng có thể cho ý kiến, nhưng không thể can dự.

Tưởng Vân ở sân thượng hóng gió, đem mọi ngành sản xuất có thể nghĩ đến lướt qua một lần, nhưng vẫn không nghĩ được nên làm cái gì. Dễ kiếm tiền nhất hắn lại không muốn làm, dù sao cũng là tự mình mở công ty, hắn muốn làm chuyện mình thích. Hơn nữa, còn phải sẵn sàng bị Tưởng thị chèn ép, Tưởng thị chỗ yếu nhất là chỗ nào đây... Tưởng Vân nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là gọi điện thoại cho Trần Tư.

"Sao thế?" Hai người bọn họ bình thường không có việc gì sẽ không gọi điện thoại, đều là liên hệ WeChat, lúc này Tưởng Vân gọi điện thoại lại đây, nhất định là có chuyện quan trọng. Trần Tư thấy điện báo biểu hiện, không chút do dự bỏ lại Trần Quan Tuệ chính đang cùng nhau oa trên ghế sa lon xem điện ảnh, đứng dậy đi sang một bên.

Tưởng Vân nhìn không trung có chút khói mù, nhấp nhấp miệng, hỏi, "Tư Tư, cậu ngày trước nói muốn có nhãn hiệu châu báu của riêng mình, hiện tại làm có thể chứ?"

Trần Tư thu đi ý cười trên mặt, trở nên nghiêm túc, hỏi: "Hm? Sao đột nhiên nói chuyện này? Xảy ra chuyện gì?"

"Liên hoan cuối năm hôm đó, tôi cùng Tưởng Hoành gây một trận. Tôi chờ không được lâu như vậy, tôi tính toán rời đi Tưởng thị, bán một phần cổ phần công ty, mở công ty của riêng mình, về sau đem nó mua trở về."

Tưởng Vân ngữ khí cũng không có nhiều gợn sóng lắm, Trần Tư biết, hắn đã quyết định.

"Tuy rằng châu báu mảng này không dễ làm, nhưng có cậu thiết kế, có Thiên Thảo quản lý, tôi tin tưởng nhất định không thành vấn đề."

Trần Tư khẽ cười, hắn đều nói như vậy, nàng chẳng lẽ có thể cự tuyệt được sao? Huống chi, có nhãn hiệu của riêng mình luôn luôn là tâm nguyện của nàng.

Trần Tư lại khôi phục ngữ khí mềm nhẹ bình thường, nói: "Dù sao tôi cũng chỉ biết vẽ vời, những thứ linh tinh khác tôi mặc kệ nha ~ "

"Ừ!"

Tưởng Vân nghe được bạn thân trả lời thuyết phục, cũng cười, "Cậu không sợ lỡ như tôi làm không nổi?"

"Tôi có thể làm gì bây giờ?" Trần Tư vung vẩy tay, giả bộ làm bộ dáng không thể tránh được, "Ai bảo tôi coi trọng cậu làm chi?"

Còn chưa có đáp trả, Tưởng Vân chợt nghe thấy bên kia nhỏ giọng "chất vấn" nói: "Hừ? Người em coi trọng chẳng lẽ không phải tôi?" Không cần nghĩ cũng biết là Trần Quan Tuệ.

Trần Tư đập xuống ma trảo Trần Quan Tuệ muốn nắm mặt nàng, bất mãn nói câu đừng làm rộn, thấy Trần Quan Tuệ vẻ mặt khó chịu, lại hướng điện thoại ngọt ngào nói: "Không sợ, cho dù không có tiền, tôi cũng có đại hồ ly nuôi ~ "

Sắc mặt Trần Quan Tuệ lúc này mới lại tốt lên, thấu qua hôn nàng.

Tưởng Vân vẻ mặt không nói gì, "Đủ rồi cái đồ cuồng tú ân ái, người ta cũng có bạn gái! Còn có con gái! Hừ!"

Kết quả, Tưởng Vân cũng không thu được Trần Tư trả lời, nàng cũng nói không ra lời, Trần Quan Tuệ thẳng tay đem điện thoại treo rồi.

Tưởng Vân bất mãn hướng điện thoại làm cái mặt quỷ, hừ, ai mà không có bạn gái? Hắn đem điện thoại thả lại túi, không nói hai lời đi xuống lầu.

Vương Hiểu Giai đang đem rương đồ chơi của Vương Lạc Nhiên về lại chỗ cũ, tuy rằng mỗi lần Vương Lạc Nhiên đều biết đem đồ thả về rương đồ chơi, bất quá cái rương này đối với tiểu bất điểm kia mà nói vẫn là quá nặng. Thấy Tưởng Vân trở về, nàng cười hỏi: "Nghĩ xong rồi?"

"Ừm." Tưởng Vân tiến lên cầm lấy thùng trên tay Vương Hiểu Giai, thả về chỗ cũ. Nhưng đột nhiên lại có chút băn khoăn.

"Làm sao vậy?"

"Anh nghĩ kỹ rồi, trước bắt đầu làm từ châu báu, Tưởng thị châu báu hiện tại phải dựa vào Tư Tư chống, nếu cô ấy không ở, Tưởng thị châu báu nhất định không phải trở ngại của chúng ta. Vừa mới cùng Tư Tư nói qua, cô ấy đáp ứng rồi." Tưởng Vân dắt tay Vương Hiểu Giai, làm cho nàng ngồi ở bên cạnh mình, một tay nhẹ nhàng xoa bên mặt nàng, trong ánh mắt lại có chút nhát gan, "Nhưng mà anh hơi sợ... Lỡ như làm không tốt... Tư Tư có Quan Tuệ tỷ, vậy em và Nhiên Nhiên làm sao bây giờ?"

Vương Hiểu Giai nghĩ nghĩ, nói: "Ừm... Châu báu quả thật không tồi, có thể xuống tay từ mảng này." Nghe được Tưởng Vân nói nửa câu sau, lại xì nở nụ cười, nói: "Em cũng không cần anh nuôi. Tiền không có kiếm lại là được, lúc nhỏ bao nhiêu tháng ngày khổ sở em đều đã trôi qua, còn sợ chút khổ đó của anh?"

Nàng cầm tay Tưởng Vân, mắt tràn đầy dịu dàng, "Hơn nữa, đã có em và Tiểu Tư, anh còn lo lắng cái gì? Em sẽ không để cho nó thất bại."

Tưởng Vân ngẩn người, hốc mắt hơi hơi đỏ, hắn đem Vương Hiểu Giai ôm thật chặt vào lòng, nở nụ cười, "Vương tổng tài, sao em lại ngầu như vậy?" Đúng là thực lực cua trai, Tưởng Vân thực muốn lấp lóe mắt sùng bái nàng.

"Em yên tâm, anh sẽ cố gắng, sẽ không để cho em chịu khổ."

Vương Hiểu Giai cười ôm lấy hắn, nhẹ giọng nói: "Trước kia xem qua một câu, hiện tại muốn nói cho anh. Bánh mì tự em có thể mua, anh chỉ cần cho em tình yêu là tốt rồi."

Tưởng Vân nở nụ cười, ôm chặt nàng hơn một chút, nói: "Tình yêu đều là của em, năng lực mua bánh mì cho em cũng sẽ có. Như vậy, nếu một ngày em mệt mỏi, vẫn còn có anh có thể chăm sóc em. Chỉ là, Thiên Thảo, anh còn rất nhiều điều không hiểu, cho anh thêm chút thời gian..."

Bên kia Trần Quan Tuệ ăn no cảm thấy mỹ mãn sau, mới nhớ tới nàng có chuyện muốn hỏi. Nàng ôm Trần Tư, cười hỏi: "Nói đi, lại cùng Tưởng Vân bí mật mưu đồ chuyện xấu gì?"

Trần Tư vươn tay vuốt đôi môi sưng đỏ của mình, trừng mắt liếc nàng một cái, bất mãn than thở: "Mới không phải chuyện xấu đâu, chúng ta tính toán tự mở công ty riêng..."

Trần Quan Tuệ nghe Trần Tư nói xong sự tình trải qua, kinh ngạc hết sức, "Vương Hiểu Giai người kia mà cũng đi nổi loạn cùng mấy người? Quả nhiên sức mạnh của ái tình thật vĩ đại..."

Vương Hiểu Giai xem như là người đòi hỏi tính xác thực nhất mà nàng từng gặp, mặc dù ở trên thương trường có rất nhiều việc không xác định, nhưng Vương Hiểu Giai làm ra từng quyết định đều nhất định trải qua nghĩ sâu tính kỹ, nghe Trần Tư nói như vậy, Tưởng Vân quyết định nhất định là đột nhiên, Vương Hiểu Giai cư nhiên cũng sẽ quyết đoán như vậy mà đáp ứng?

Tuy rằng lúc đó đáp ứng Tưởng Vân tự mở công ty chuyện này Vương Hiểu Giai chưa nghĩ nhiều, nhưng kỳ thực đó cũng là một quyết định tốt nhất. Muốn đoạt lại Tưởng thị một cách nhanh nhất, chỉ có biện pháp này. Chẳng qua, quyết định làm rồi, kế tiếp mỗi một bước, Vương Hiểu Giai khẳng định sẽ không khinh suất. Việc này không nên chậm trễ, một ngày sau khi quyết định, nàng cùng Tưởng Vân hai người tìm kiếm các loại số liệu, tốn vài ngày bày bố kế hoạch. Chờ kế hoạch làm tốt, cũng không sai biệt lắm đã đến tết rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net