Chương 37: Viếng mộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm ngoái cùng Tưởng Hoành ồn ào một trận, Tưởng Vân cũng không cần phí tâm nói cái gì với hắn, ngay cả chào hỏi cũng không muốn. Nói nhảm, hắn ở chỗ này cùng vợ con mừng năm mới tốt biết bao, đi Tưởng gia làm gì cho bản thân khó chịu.

Đến 29 âm, Tưởng Vân và Vương Hiểu Giai mới rảnh rỗi, mang theo Vương Lạc Nhiên đi ra ngoài chọn mua đồ tết.

Tuy rằng nói là chọn mua đồ tết, kỳ thực cũng không có gì để mua, trong nhà cái gì cũng không thiếu, chẳng qua là đi ra ngoài tham dự náo nhiệt tìm chút không khí.

Tưởng Vân đem Vương Lạc Nhiên đặt trong xe mua sắm, hai tay đẩy xe, Vương Hiểu Giai thấy nàng không chuyện gì để làm, liền ôm cánh tay hắn. Tiểu cô nương tuy rằng cùng Tưởng Vân đi ra ngoài mua đồ ăn vặt không ít lần, nhưng ba người cùng đi siêu thị như vậy vẫn là lần đầu, bé mở to mắt nhìn đông nhìn tây, hứng thú vô cùng.

Tưởng Vân nhìn như vậy, xoa xoa đầu nhỏ, hỏi: "Tiểu bại hoại, nghĩ muốn cái gì đây? Vui vẻ như vậy?"

"Khì khì khì ~ "

Tiểu cô nương từ chỗ ngồi leo đi ra, dọa Vương Hiểu Giai nhảy dựng, vội đem bé ôm lại, trừng mắt một cái, "Để làm chi lại đi ra? Rất nguy hiểm."

"Khì khì khì ~" Tiểu cô nương lấy lòng ở trên mặt Vương Hiểu Giai hôn bẹp một ngụm, ngọt ngào nói: "Nhiên Nhiên muốn mẹ bế ~ "

Tưởng Vân nhìn tiểu cô nương, lại nhìn Vương Hiểu Giai, thở dài nói: "Aiz, Vương tổng tài, con gái còn biết làm nũng kìa, đúng là di truyền em sao?"

Vương Hiểu Giai trắng mắt liếc hắn, đây là cảm thấy mình không biết làm nũng? Nàng vẻ mặt không sao cả hôn con gái một ngụm, nhìn về phía Tưởng Vân, tự tin cười, "Em biết tán là đủ rồi."

"..." Ay ay ay, bắt nạt quá đáng. Tưởng Vân bĩu môi, từ trong tay Vương Hiểu Giai đem Vương Lạc Nhiên ôm lại đây, để cho bé cưỡi trên cổ mình, nói: "Ngồi tử tế, tiểu bại hoại con béo lên rồi, mẹ bế mệt đó."

"Nga ~" Tiểu cô nương uốn éo, có thể cưỡi trên cổ, bé cũng liền không ngại Tưởng Vân nói bé béo.

Vương Hiểu Giai bất đắc dĩ lắc đầu, cười nhìn Tưởng Vân, phun tào: "Vân bảo, anh bao nhiêu tuổi? Còn ăn dấm chua của con gái?"

"Nào có!" Bị chọc phá tiểu tâm tư Tưởng Vân thoắt cái mặt đỏ, mạnh miệng nói: "Người ta rõ ràng là sợ em mệt hiểu không, hừ..."

"Được được được, Vân bảo biết săn sóc nhất ~" Vương Hiểu Giai nghiêng đầu cười trộm, trấn an nói.

"Vương tổng tài... Em thực qua loa..." Tưởng Vân yên lặng nghiêng đầu, không muốn nói nữa, quyết định phải năm phút đồng hồ không phản ứng nàng.

Vương Hiểu Giai nhìn hắn một cái, đem tiểu tâm tư của hắn nhìn thấu triệt, nàng hắng giọng một cái, hơi hơi ho khan một tiếng, nói: "Vân bảo, em muốn uống nước."

Kết quả Tưởng Vân liếc nhìn chung quanh, liền mang theo Vương Lạc Nhiên đến chỗ để nước uống rót cho nàng cốc nước rồi quay lại, nói: "Nè, không có nước ấm, em chấp nhận uống tạm một ít, đợi lát nữa chúng ta ra ngoài mua đồ uống."

Vương Hiểu Giai mặt mày cong cong, cười đáp trả một tiếng, nhấp miếng nước. Vân bảo nhà nàng thật đúng là cáu kỉnh không được bao lâu.

Kết quả, một nhà ba người đi dạo trong chốc lát, mua ít đồ ăn vặt, lại mua bộ câu đối, liền trở về. Ngược lại Vương Lạc Nhiên, có chút khẩn cấp nghĩ muốn dán câu đối. Trước kia Vương Hiểu Giai cùng con gái hai người ở nhà, cũng lười làm mấy cái này, đều là bảo mẫu a di hàng năm sẽ mua câu đối đến dán lên. Thời điểm đi nhà trẻ, có một hôm giảng đến lễ mừng năm mới, nhóm tiểu bằng hữu đều nói cùng ba mẹ ông nội nãi nãi ngoại công bà ngoại dán câu đối, phóng pháo hoa vân vân, nàng nghe được rất ước ao.

Bất quá Vương Hiểu Giai nhìn thoáng qua thời gian, 8h rưỡi, tiểu cô nương thời gian ngủ cũng sắp tới rồi. Nàng xoa xoa tóc tiểu cô nương, nói: "Ngoan, câu đối chúng ta sáng mai dán, giờ đi tắm rửa, nên ngủ rồi."

"À, được rồi." Tiểu cô nương lưu luyến không rời nhìn thoáng qua câu đối hồng hồng, xoay người chạy đến gian phòng mình đi lấy áo ngủ.

Tưởng Vân cất hết đồ vừa mua, nghe trong phòng tắm Vương Hiểu Giai cùng Vương Lạc Nhiên hai người ha ha cười, tự dưng có chút ưu thương, thật là, nếu hắn còn là một cô nương thì có thể cùng nhau tắm rửa mà...

Chờ Tưởng Vân tắm xong đi ra, Vương Hiểu Giai chính đang oa trên ghế sa lon xem điện ảnh. Hắn đi qua, đem đèn hạ ám xuống, chen vào, đem Vương Hiểu Giai ôm vào lòng. Điện ảnh xem hết, Vương Hiểu Giai cũng mệt rồi.

Tưởng Vân cúi đầu xem bộ dáng nàng có chút mệt mệt, hỏi: "Ngủ rồi?"

"Ừ" Vương Hiểu Giai ở trong lòng hắn cọ cọ, nhắm hai mắt lại, mềm mại nói: "Anh bế em về đi ~ "

Vương Hiểu Giai thanh âm tựa như móng vuốt mèo, gãi gãi làm Tưởng Vân trong lòng ngứa ngứa, hắn đột nhiên cảm thấy, Vương Hiểu Giai vẫn là đừng làm nũng tốt hơn, làm nũng một cái, hoàn toàn không chống cự nổi mà...

Sáng sớm hôm sau, Vương Lạc Nhiên tiểu bằng hữu liền khẩn cấp kéo Tưởng Vân rời giường, "Ba ba! Rời giường thôi! Mặt trời nắng chiếu đến mông rồi!"

Tưởng Vân không dễ gì có cơ hội ngủ nướng, đang muốn giãy dụa một chút, kết quả bị Vương Hiểu Giai không lưu tình chút nào đạp xuống giường, nàng đem chăn quấn lại, mơ hồ nói: "Nhanh đi đi, đừng ồn người ta ngủ..."

"A..." Tưởng Vân buồn bực xoa xoa đầu tóc, mặc vào áo khoác, một tay nhấc Vương Lạc Nhiên khiêng lên, "Đi thôi tiểu bại hoại!"

Vương Lạc Nhiên bị Tưởng Vân khiêng trên vai, khanh khách cười không ngừng. Hai cha con kích động đem câu đối dán, cũng không quan tâm đông lạnh, trở về chỉ thấy Vương Hiểu Giai còn oa ở trên giường.

Tưởng Vân cùng Vương Lạc Nhiên xấu xa liếc nhau, hỏi: "Nhiên Nhiên, tay có lạnh không?"

"Lạnh ~ "

"Hắc hắc hắc" Tưởng Vân cười xấu xa, đem Vương Lạc Nhiên phóng tới trên giường, hô to một tiếng: "Mẹ ấm áp lắm, nhanh qua đi ~ "

Hai cha con liền cùng nhau xốc lên chăn Vương Hiểu Giai, đem hai tay lạnh ngắt dán vào cổ và mặt nàng, Vương Hiểu Giai bị đông lạnh vội chui tọt vào mền, vờ tức giận nói: "Các ngươi hai đứa nhỏ không hay ho này!"

Lập tức đem chăn xốc lên, để cho hai cha con này nhanh chóng chui đi vào.

Ba người náo loạn trong chốc lát, cũng liền rời giường, thời điểm Vương Hiểu Giai giúp Vương Lạc Nhiên đổi áo ngủ Vương Lạc Nhiên còn vẻ mặt khó hiểu, hỏi: "Mẹ, chúng ta hôm nay phải ra ngoài sao?"

"Đúng thế" Vương Hiểu Giai mỉm cười giúp con gái sửa sang lại quần áo, trong ánh mắt đều là hoài niệm, "Chúng ta phải đi gặp bà a, Nhiên Nhiên có còn nhớ bà không?"

"Ừm!" Tiểu cô nương gật gật đầu thật mạnh, "Nhiên Nhiên nhớ rõ bà ~ bà đối Nhiên Nhiên tốt ~ nhưng mà mẹ nói bà sinh bệnh, Nhiên Nhiên không gặp được bà nữa..." Tiểu cô nương nhớ tới ngày trước mẹ ôm bé khóc, ánh mắt liền đỏ.

Vương Hiểu Giai ôn nhu xoa xoa tóc con gái, nói: "Nhiên Nhiên, bà là mẹ của ba, cho nên ba ba sẽ rất thương tâm, Nhiên Nhiên đợi lát nữa phải làm ba vui vẻ một chút, được không?"

"Ừm!" Tiểu cô nương thấu tiến lên đi ôm trụ mẹ mình, ngọng nghịu nói: "Mẹ cũng đừng thương tâm nha..."

Vương Hiểu Giai cười cười, đáp trả một tiếng, ôm lấy Vương Lạc Nhiên ra cửa.

Hôm nay thời tiết thực sáng sủa, ngàn dặm không mây. Xe thể thao chạy tốc độ cao, đổi lại ngày thường, Tưởng Vân nhất định sẽ rất vui vẻ ca hát cho Vương Hiểu Giai cùng Vương Lạc Nhiên nghe. Nhưng mà, từ khi xuất môn, Tưởng Vân đều thực im lặng. Trong xe toàn bộ không khí có vẻ có chút ngưng trọng, chỉ có âm thanh đàn vi-ô-lông du dương truyền đến từ hệ thống xe.

Hôm nay dọc đường đi xe rất ít, Tưởng Vân bọn họ rất nhanh đã đến nghĩa trang. Xuống xe, Tưởng Vân ôm con gái, Vương Hiểu Giai ôm hoa, ba người chậm rãi hướng tới phần mộ của Kỳ Ngọc Dung.

Tưởng Vân đem con gái buông, chậm rãi ngồi xổm người xuống, nhẹ nhàng vuốt ve ảnh chụp trên mộ bia, hốc mắt liền như vậy mà đỏ. Ảnh chụp Kỳ Ngọc Dung trên mộ bia chụp ở thời điểm nàng thân thể tốt, khẽ mỉm cười, trong ánh mắt đều là ôn nhu như nước, thậm chí so với Vương Hiểu Giai còn dịu dàng hơn.

Vương Hiểu Giai đem hoa cầm trong tay phóng tới trước mộ bia, ôn nhu nói: "Kỳ a di, bọn con đến thăm người đây. Hôm nay thời tiết tốt lắm, người nhất định thực thích... Người xem, chuyện con đáp ứng với người con vẫn đang làm tốt, không để cho ai ức hiếp Tưởng Vân, người yên tâm, con sẽ hảo hảo chiếu cố hắn, cũng sẽ hảo hảo chiếu cố chính mình, chiếu cố Nhiên Nhiên, người không cần lo lắng, con trưởng thành rồi, có thể rồi..."

Vương Lạc Nhiên cũng ngoan ngoãn đến trước mộ, nói: "Nãi nãi, Nhiên Nhiên đều nhớ rõ người, Nhiên Nhiên có ngoan ngoãn nghe mẹ nói nga, mỗi ngày đều ngoan ngoãn ăn cơm, cô giáo cho con thiệt nhiều thiệt nhiều hoa hồng nhỏ ~ nãi nãi người yên tâm ~ Nhiên Nhiên sẽ nhanh lớn lên, hảo hảo chăm sóc mẹ ~ chính là... Chính là..." Tiểu cô nương nói xong nói xong, hốc mắt chứa đầy nước mắt, từng giọt từng giọt mới hạ xuống, nức nở nói: "Nhiên Nhiên nhớ người..."

Vương Hiểu Giai hốc mắt cũng đỏ, nàng đem con gái kéo sát vào lòng, mềm giọng an ủi. Thật sự, nàng vốn nghĩ rằng, Kỳ Ngọc Dung qua đời khi đó, nàng khóc đã đủ nhiều, hẳn sẽ không lại khóc.

Tưởng Vân nước mắt đã sớm ngừng không được, hắn chỉ hô một câu "Mẹ ", liền nói không ra lời. Vương Hiểu Giai vươn tay đưa hắn cũng kéo vào trong lòng, vỗ nhẹ lưng hắn, nói: "Rainbow, anh rất tuyệt, a di nhất định sẽ biết, con trai của người, là ưu tú như thế..."

Vương Hiểu Giai biết, Tưởng Vân đối Kỳ Ngọc Dung, không chỉ có có tưởng niệm, còn có thật sâu áy náy. Phần áy náy này, luôn luôn tra tấn hắn. Nếu không, hắn sẽ không đột nhiên thay đổi nhiều như vậy, giống như thay đổi một người; sẽ không ở đêm hôm đó sau khi nghe nàng kể chuyện, sụp đổ khóc lớn; sẽ không đối Tưởng Hoành hận sâu như vậy, ngay cả nhìn cũng không nguyện nhìn hắn.

Qua hồi lâu, Tưởng Vân mới hòa hoãn lại, hắn nhìn mộ bia, trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ. Nàng không phải con trai của bà, nhưng trong lòng nàng hối hận cùng tưởng niệm lại mãnh liệt như vậy, Tưởng Vân gần như tưởng rằng, nàng chính là hắn, mà Kỳ Ngọc Dung, chính là mẫu thân vì hắn trả giá hết thảy.

Tưởng Vân đóng mắt, trong lòng thầm nghĩ: mẹ, xin cho phép con gọi người như vậy, con không biết người cùng Tưởng Vân có phải cùng một chỗ hay không, không biết người đối với con có ý kiến gì không, chính là, con đáp ứng Tưởng Vân, con nhất định sẽ làm được. Còn có, Thiên Thảo mà người yêu thương như con gái, con nhất định sẽ hảo hảo chăm sóc nàng, chỉ hy vọng người, ở thiên đường, có thể an tâm. Phù hộ kế hoạch của chúng con hết thảy thuận lợi.

Thời điểm lại mở mắt ra, tâm tình của hắn đã bình phục rất nhiều. Hắn kéo qua Vương Hiểu Giai, ôn nhu nói: "Tuy chắc là em vẫn chưa muốn gả cho anh, nhưng anh nghĩ, bà nhất định rất muốn nghe em kêu một tiếng mẹ."

Vương Hiểu Giai kinh ngạc nhìn hắn, thật lâu sau, mới đối với mộ bia, thanh âm run rẩy khẽ hô câu: "Mẹ..."

Thật tốt, con cũng là con gái của người.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net