Chương 4: Hợp tác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tưởng Vân xuất môn hầu như không đến một phút đồng hồ, một tiểu ca mặc trang phục bán hàng đi đến, đem một hộp thức ăn phóng tới trước mặt Trần Tư, nói: "Trần tiểu thư xin chào, đồ ăn của ngài, mời từ từ dùng."

Trần Tư vẻ mặt kinh ngạc, "A? Tôi không có gọi đồ ăn a, cậu có phải đưa nhầm rồi?"

"Không có a, tôi vừa mới gọi điện thoại, một vị tiên sinh đón, hắn ở cửa bảo tôi đưa vào cho tiểu thư."

"Tiên sinh? Vừa mới đi ra ngoài người kia?"

"Đúng vậy, ngài chậm rãi dùng." Nói xong, tiểu ca đưa hàng liền tính toán đi, Trần Tư nhanh ngăn lại hắn, "Có thể phiền toái ngài đem số điện thoại của vị tiên sinh kia vừa rồi nói cho tôi biết hay không?"

Tiểu ca đưa hàng do dự một hồi lâu, lại nghĩ thầm người ta đã gọi thức ăn cho nàng, cho dù không nghĩ cưa nàng cũng phỏng chừng là có ý tứ gì đó, liền cho dãy số.

Trần Tư tồn dãy số, do dự trong chốc lát, vẫn là lưu tên "Tưởng Vân". May mà, nàng trước kia lưu chính là "Vân Vân tử ", sẽ không lộn. Tồn xong dãy số, ánh mắt của nàng rốt cục chuyển đến trước mặt hộp thức ăn. Mở ra vừa thấy, là mì udon. Dạ dày vốn trống trơn dưới sự hấp dẫn của mùi hương thức ăn liền có vẻ càng đói bụng, Trần Tư đột nhiên có khẩu vị, cầm lấy chiếc đũa chuyển động. Nàng đột nhiên cảm thấy, có phải người tên Tưởng Vân đều rất tốt hay không?

Tưởng Vân về tới nhà, chính đang phao tắm, liền nhận được tin nhắn. Tưởng Vân mỉm cười, cầm lấy di động, quả nhiên, là Trần Tư. Chỉ ngắn ngủn hai chữ: "Tưởng Vân?"

Tưởng Vân rất nhanh hồi phục: "Phải, về nhà rồi?"

"Còn ở trong tiệm, cảm ơn bữa chiều của anh, lần sau tôi mời anh ăn đi."

Còn tại trong tiệm a... Tưởng Vân hồi phục "Không khách khí, mới nói muốn chiếu cố nhiều hơn đấy thôi, mấy ngày nữa ở công ty gặp."

Trần Tư không có nhắn lại, Tưởng Vân để điện thoại di động xuống, mặt mày lại nhăn đi lên: đã 8h, theo Trần Tư thói quen, lúc này vẫn chưa về nhà, đại khái là trong nhà cha mẹ lại cãi nhau, nàng không muốn trở về. Khó trách nàng hôm nay thoạt nhìn tiều tụy như thế, nghĩ đến hẳn là thúc thúc a di huyên náo càng nghiêm trọng. Tưởng Vân thở dài, đứng lên mặc vào áo tắm, từ trong tủ lạnh cầm lon coca. Hiện tại với hắn mà nói là trọng yếu hơn là, tiến vào Tưởng thị công tác. Nhưng mà hắn cũng thật sự không muốn quay về Tưởng gia nhìn thấy 3 người kia a... Chỉ mới nghĩ đến hắn đều đã cảm thấy khó chịu, điều này kỳ thực làm cho Tưởng Vân có điểm bất an, đó là oán hận của nguyên chủ, không phải của nàng. Nàng có chút lo lắng, liệu có thể ngày nào đó, nguyên chủ lại chạy ra? Tiến vào Tưởng thị công tác còn đỡ, nhưng mà muốn đoạt lại gia sản như thế nào?

Tưởng Vân chính đang đau đầu, đột nhiên, linh quang chợt lóe, nhớ tới người cách vách. Hắn không chút khách khí vỗ trán của mình, thật khờ, bày đặt lớn như vậy một cái đùi không ôm, quay về làm chi cho tự làm mình ghê tởm đâu? Nghĩ như vậy, hắn khoái trá đứng dậy đi cách vách gõ cửa.

Vương Hiểu Giai mới vừa cấp con gái tắm rửa đổi áo ngủ xong, chợt nghe tiếng đập cửa, mở cửa nhìn, thật đúng là làm cho nàng có điểm lăng ngốc: Tưởng Vân mặc áo ngủ, tóc vẫn còn ẩm ướt, cư nhiên cười vui vẻ, cùng nàng nói có việc thương lượng? Nàng cùng hắn có thể có chuyện gì thương lượng?

Bất quá hiển nhiên, Vương Lạc Nhiên không có cho mẹ cơ hội cự tuyệt, nàng vừa nghe đến giọng Tưởng Vân, liền từ trên ghế sa lon nhảy bắn xuống dưới bạch bạch chạy tới cửa ôm lấy Tưởng Vân, ngọt ngào hô: "Ba ba!"

"Ai cha!" Tưởng Vân một phen ôm lấy cục bột nhỏ, ở trên mặt bé con hôn một ngụm. Vương Hiểu Giai không còn cách nào khác, đành phải để cho Tưởng Vân đi vào. Mà Vương Lạc Nhiên thì mãi ôm Tưởng Vân không chịu buông tay, một lớn một nhỏ đùa quên hết trời đất, Vương Hiểu Giai hết cách, mặt trầm xuống, nói: "Nhiên Nhiên, nên đi ngủ."

Vương Lạc Nhiên thấy mẹ có dấu hiệu nổi giận, tuy rằng luyến tiếc nhưng cũng không có cách nào, đáng thương kéo kéo góc áo Vương Hiểu Giai, nói: "Nhiên Nhiên muốn nghe ba ba kể chuyện xưa..."

Tưởng Vân quả thật cũng không nỡ để cho tiểu cô nương đáng yêu này không vui, nãy giờ cùng bé đùa giỡn làm tâm tình hắn tốt lên không ít, chẳng qua là kể chuyện xưa thôi mà, không thành vấn đề đi? Tuy rằng cứ mặc cho con gái nhà người ta kêu bản thân là ba ba mãi thật có điểm không tốt lắm...

Vương Hiểu Giai cúi đầu nhìn bộ dáng con gái đáng thương nhìn nhìn, ngẩng đầu lại còn gặp Tưởng Vân một bộ đáng thương tương tự, cảm giác gió cuốn hỗn độn, thật sự là hết cách với một lớn một nhỏ này, rốt cuộc ai mới là thân sinh chứ hả? Bất đắc dĩ, nàng đành gật gật đầu, tay chỉ chỉ vào phòng, thỏa hiệp. Vương Lạc Nhiên "Ye" một tiếng, xoay người ôm lấy Tưởng Vân. Tưởng Vân thuận tay đem Tiểu cô nương bế lên, ôm đến căn phòng Vương Hiểu Giai chỉ.

Một lát sau, Vương Hiểu Giai lặng lẽ đẩy cửa ra, nhìn thấy một lớn một nhỏ nằm ở trên giường, hài hòa hết sức, cũng không đến quấy rầy, xoay người vào thư phòng, nàng còn có công tác.

Tưởng Vân thật vất vả đem tiểu cô nương hống ngủ về sau, trở ra liền không thấy được người. Phòng ở này thoạt nhìn cùng kết cấu nhà mình không sai biệt lắm, hắn đi đến thư phòng, thử gõ cánh cửa. Quả nhiên, truyền đến Vương Hiểu Giai thanh âm: "Tiến vào."

Vương Hiểu Giai đang xem báo cáo, nàng ra hiệu Tưởng Vân ngồi xuống trước, một lát sau, mới khép lạ văn kiện i trong tay, hỏi: "Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?"

"Vương tổng tài, Tưởng thị còn thiếu người sao?"

"Hử?" Vương Hiểu Giai nghe hắn vừa hỏi như vậy, lập tức tâm tình không tốt, "Làm sao? Lại có ai kính nhờ Tưởng đại thiếu gia an bài công tác? Tưởng thiếu gia sao không trực tiếp tìm Tưởng đổng, tốt hơn so với tìm tôi nhiều!" Thế mà còn tưởng rằng hắn cải tà quy chính, mình nhất định là đầu bị cửa kẹp. Trước kia Tưởng Vân cũng từng sắp xếp cho "nhóm huynh đệ" cùng "nhóm bạn gái" đi Tưởng thị, nhạ không ít phiền toái cho Vương Hiểu Giai.

"Ặc... Không phải người khác, là tự tôi..." Tưởng Vân thấy khí tràng của nữ vương đại nhân toàn bộ khai hỏa, không khỏi có điểm kinh hãi, giải thích: "Tình hình trong nhà tôi cô cũng biết rồi đấy, tôi cũng không thể chắp tay đem Tưởng thị tặng cho đứa con riêng kia đi? Tưởng thị nếu không có mẹ tôi, tuyệt đối không có hôm nay, ông ta không chỉ phản bội mẹ tôi, còn muốn đem thứ thuộc về mẹ đưa cho con riêng, nghĩ đến là đẹp!"

Vương Hiểu Giai nghe hắn giải thích, sắc mặt dịu đi, lại khôi phục dáng vẻ bình thường, nói: "Tuy rằng Tưởng Uyên cũng nháo lên nháo xuống, bất quá so với anh..." Vương Hiểu Giai cao thấp đánh giá Tưởng Vân, vẫn là lưu lại chút mặt mũi cho hắn, "Đại loại thì mạnh hơn một chút."

Tưởng Vân cũng không tức giận, cười cười nói: "Vương tổng tài, tôi biết trước kia tôi biểu hiện rất là không hay ho, cô không tin tôi cũng là bình thường, nhưng mà bây giờ tôi đúng là thật tâm muốn sửa đổi, tôi cảm thấy năng lực mình không kém, vẫn còn có thể cứu chữa, hy vọng tổng tài ngài có thể giúp tôi." Giỡn hoài, dù sao hắn của trước kia cũng được công nhận là tiểu thiên tài, công tác ba năm liền lên tới vị trí phó tổng giám của bộ tiêu thụ, cũng không phải ngồi không, nhìn lại cái bộ dáng của nguyên chủ, hắn còn sợ đột nhiên đối lập dọa đến Vương Hiểu Giai cùng Tưởng Hoành đây này.

"Hây? Giúp anh an bài công tác hay là giúp anh tranh gia sản?" Vương Hiểu Giai tươi cười nghiền ngẫm, nhị thế tổ này còn muốn sửa đổi?

Tưởng Vân ngồi nghiêm chỉnh, khuôn mặt nghiêm túc nói: "Hy vọng ngài có thể dạy tôi, bàn chuyện làm ăn tôi còn không hiểu lắm, hy vọng ngài chỉ giáo nhiều hơn. Những chuyện khác, tôi sẽ không phiền đến ngài." Người tốt như Vương Hiểu Giai, không nên dính dáng đến những chuyện đấu đá tranh giành.

"Anh cảm thấy, tôi sẽ đáp ứng anh? Lấy tình huống hiện tại, tôi hợp tác với Tưởng Uyên càng có lợi hơn đi?"

"Mẹ lưu lại cho tôi 20% cổ phần Tưởng thị, tôi cho ngài 10%."

"Hm?" Vương Hiểu Giai cười cười, nghĩ thầm, người này cũng chịu chi đấy, một bên gõ bàn phím vừa nói: "Điều kiện không tồi, nhưng mà còn chưa đủ làm người động tâm."

"Ách..." Tưởng Vân nhất thời nghẹn lời, 10% còn chưa đủ, người này sao lại khó đối phó như vậy... Hắn thử nói: "Tôi cam đoan thái độ của tôi tuyệt đối tốt hơn Tưởng Uyên."

"Ừm, còn thiếu chút nữa." Vương Hiểu Giai bưng lên chén nước nhẹ uống một ngụm, tiếp tục gõ bàn phím, thản nhiên nói.

"Này..." Tưởng Vân suy nghĩ trong chốc lát, Vương Hiểu Giai cái gì cũng không thiếu, thế thì nàng quan tâm cái gì nhất? Ưm... Đúng rồi! Nhiên Nhiên!

"Tuy nói thế này không tốt lắm, nhưng mà... Nhiên Nhiên thích tôi! Con bé gọi tôi ba ba! Tôi có thể giúp cô chăm Nhiên Nhiên!" Tưởng Vân ánh mắt kiên định, đồng thời ẩn dấu một chút áy náy nhỏ.

"Không xưng "ngài" nữa sao?" Vương Hiểu Giai nở nụ cười, trẻ nhỏ dễ dạy mà, còn biết bắt nhược điểm người ta, "Bài học đầu tiên, nhớ kỹ chưa?"

"Ừm!" Tưởng Vân ánh mắt thoáng lóe sáng, vội vàng gật đầu.

Vương Hiểu Giai tiếp tục gõ bàn phím một hồi, rất nhanh in ra hai trang giấy, đưa cho Tưởng Vân, nói: "Nhìn xem đi, không thành vấn đề liền ký tên."

Tưởng Vân nghe vậy cầm qua, là hợp đồng. Tức là ngay từ đầu đã đồng ý rồi? Hắn lúc ban đầu điều kiện đúng là không đủ, Vương Hiểu Giai tại sao ngay từ đầu đã đánh hợp đồng? Mặc dù có nghi hoặc, Tưởng Vân vẫn đem lực chú ý tập trung ở hợp đồng cầm trong tay.

"Tôi dạy anh trở thành một người nối nghiệp đủ tư cách, anh đưa tôi 10% cổ phần, trong quá trình này phải vô điều kiện tin tưởng tôi, nghe lời tôi, đồng thời làm ba ba của Nhiên Nhiên, có vấn đề gì không?"

Tưởng Vân nhíu mày, bĩu môi nói: "Vô điều kiện tin tưởng, tuyệt đối nghe lời, Vương tổng tài yêu cầu thật cao nha ~ "

"Anh có thể cự tuyệt." Vương Hiểu Giai không thèm để ý chút nào, tiếp tục xem văn kiện của mình.

Tưởng Vân bất đắc dĩ lắc đầu, nở nụ cười. Khí tràng của nữ vương vẫn rất là mạnh nha. Hắn cầm lấy bút trên bàn, không chút do dự ký xuống tên mình, đem hợp đồng đưa tới trước mặt Vương Hiểu Giai, nói: "Vương tổng tài, hợp tác vui vẻ."

"Không sợ tôi lừa anh?" Vương Hiểu Giai vẫn còn chút kinh ngạc, người này sĩ diện như thế, lại có thể hạ thấp tư thái đến mức này?

Tưởng Vân nhún nhún vai, "Tôi cũng không biết vì cái gì, chỉ là thấy thực tin tưởng cô thôi." Vương Lạc Nhiên hiểu chuyện lại khả ái như vậy, hắn cảm thấy được, có thể dạy ra cô bé con ưu tú như thế, Vương Hiểu Giai nhân phẩm cũng sẽ không kém.

Vương Hiểu Giai nhìn hắn một lát, cũng ký xuống tên mình, cười nói: "Không tồi, thái độ rất tốt, anh yên tâm, nếu tôi đã hợp tác, tôi sẽ tận lực dùng khả năng của mình để giúp anh."

Nàng đem một phần hợp đồng đưa tới, nói: "Ngày mai có thể đi làm chứ?"

"Đương nhiên! Vậy sáng mai tôi và ngài cùng đi công ty?" Tưởng Vân lại nghĩ tới lời của tiểu cô nương nói trước khi ngủ, cẩn thận hỏi: "Sáng mai tôi sang làm điểm tâm cho hai người nhé? Nhiên Nhiên nói muốn ăn đồ tôi làm... được không?"

Vương Hiểu Giai nhướn mày, nàng ngược lại muốn nhìn một chút xem thành ý của Tưởng Vân có bao nhiêu đủ, phải biết rằng lúc trước Tưởng Hoành giữa trưa gọi điện thoại tìm hắn, đúng lúc hắn đang ngủ, hắn không nói hai lời phát hỏa bừng bừng. "Mật mã cửa là 53193, sáng mai anh tự qua, ăn lúc 8h, ăn cái gì tùy anh, ok?"

"Không thành vấn đề! Tôi đi xem tủ lạnh nhà cô cái nhé?"

Vương Hiểu Giai khoát tay áo, nói: "Anh tùy ý đi, tôi còn có việc." Nàng xem như phát hiện, cùng công tác có liên quan hắn sẽ gọi "ngài", cùng Nhiên Nhiên có liên quan liền đổi thành "cô", thật đúng là không biết mệt.

Tưởng Vân tâm tình tốt, ra thư phòng, cẩn thận đóng cửa cho kỹ, đi phòng bếp lượn một vòng, nhìn nhìn nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh, nghĩ bữa sáng cho sáng mai.

Vương Hiểu Giai ngưng công tác trong chốc lát, chợt nghe cánh cửa lại mở, nàng vọng qua, gặp Tưởng Vân đứng ở cửa, hướng nàng cười nói: "Vương tổng tài, ngủ ngon, ngài đừng công tác quá muộn, chú ý nghỉ ngơi, sáng mai tôi sẽ chuẩn bị tốt, ngài có thể ngủ thêm một lát."

Vương Hiểu Giai sửng sốt, cũng vội nói ngủ ngon. Trừ bỏ con gái, đã thật lâu không nghe thấy người khác cùng nàng nói ngủ ngon rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net