Chương 42: Tưởng phu nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tưởng Hoành còn tạm ổn, dù sao ở đây nhiều vị nam sĩ như vậy, người không tìm tình nhân sau lưng thê tử sợ là có thể đếm được trên đầu ngón tay, bọn họ đối hắn cũng không nói gì nhiều lắm. Tưởng Hoành mang theo Tưởng Uyên trò chuyện với vài người có quan hệ làm ăn, nghe cũng hòa hợp, nhưng Hướng Mẫn Yến thì không được đãi ngộ tốt như vậy. Các vị phu nhân không vừa mắt nhất chính là tiểu tam, huống chi còn có con riêng lớn như vậy. Tuy rằng nàng bây giờ là "Tưởng phu nhân" hợp pháp, ở mặt ngoài, một đám phu nhân tiểu thư đều đối nàng khách khách khí khí, nhưng vẫn chỉ là nể mặt Tưởng thị, trong lòng không biết phỉ nhổ bao nhiêu đâu.

Các phu nhân tụ tập cùng nhau, đơn giản chính là tám chuyện chồng con hàng hiệu tin đồn vân vân. Nhưng Hướng Mẫn Yến cũng ở chỗ này, các nàng tán gẫu đều tán gẫu không vui. Bất quá đàn phu nhân này đều đã thành tinh, giả bộ không chút khe hở.

Vương Hiểu Giai thấy Tưởng Vân cùng vài thanh niên công tử tán chuyện đang hăng, liền ghé vào lỗ tai hắn thì thầm vài câu, tự mình đi qua chỗ các phu nhân bên kia.

Có phu nhân mắt tinh xa xa nhìn thấy nàng đi qua, chờ nàng đến, liền cười nói: "Vương tổng sao lại qua đây? Không cần bàn chuyện làm ăn?"

Vương Hiểu Giai lễ phép cùng các vị phu nhân thăm hỏi, chỉ bỏ qua mỗi Hướng Mẫn Yến, mới cười đáp nói: "Lúc này lại không có phí tăng ca ai mà làm, nhanh chóng chạy đến đây hít thở không khí cùng Lương phu nhân các dì."

Nói xong, nàng mới nhìn hướng Hướng Mẫn Yến, làm như lơ đãng nói: "Tưởng phu nhân cũng ở đây sao."

Hướng Mẫn Yến mỉm cười, xem như đáp lại, trong lòng thật sự là phiền chết Vương Hiểu Giai cùng Tưởng Vân, hai người kia sao đến chỗ nào cũng âm hồn không tan! Người này vừa lại đây, tình cảnh của nàng liền càng xấu hổ.

Mấy người phu nhân kia nghe Vương Hiểu Giai nói như vậy, đều nở nụ cười, Thẩm phu nhân lúc này cũng đến, nghe được nàng nói như vậy, cười vỗ nàng một chút, nói: "Thôi đi nha đầu này, M.Q.T chính là của nhà cô, bớt đến trước mặt chúng ta giả bộ đáng thương."

Vương Hiểu Giai hô to oan uổng, cười nói: "Đại cổ đông cũng không phải con, hắn tự đi mà bàn chuyện, con cũng phải nghỉ ngơi chứ, khoảng thời gian này bận đến hỏng người."

Thẩm phu nhân còn nói: "Hai đứa khi nào thì phát hành sản phẩm mới? Vẫn chủ yếu đánh lộ tuyến tuổi trẻ? Ôi chao, tiểu thiết kế sư chỗ các ngươi quá tuyệt vời, cái nào cũng đẹp mắt, nếu không phải ta lớn tuổi, ta liền mua cả bộ."

Mấy vị khác phu nhân cũng phụ họa theo, đều bảo Vương Hiểu Giai nhanh chóng cho ra tân phẩm, Vương Hiểu Giai mỉm cười, nói: "Các vị sao lại là lớn tuổi, nhìn so với con cũng không lớn hơn mấy tuổi, rõ ràng ghét bỏ bọn con một đám ấu trĩ, aiz."

"Chậc chậc, xem kìa cái miệng thật là ngọt" Lương phu nhân cười nhìn một vòng, trêu ghẹo nói: "Lại còn là chúng ta không đúng?"

Nào có nữ nhân không thích người khác khen mình tuổi trẻ đâu, hơn nữa còn được nữ nhân tuổi trẻ xinh đẹp như Vương Hiểu Giai khen.

"Còn không phải sao? Bất quá tân phẩm mùa tiếp theo của bọn con đánh chủ đề ưu nhã, các vị nên cổ vũ a, đặc biệt Thẩm phu nhân, ngài nói trọn bộ nga ~" Vương Hiểu Giai quay đầu, nghịch ngợm hướng Thẩm phu nhân nháy mắt mấy cái.

Ều, vẫn là đến nói chuyện làm ăn. Mấy vị phu nhân đều bị chọc cười, Thẩm phu nhân lấy tay điểm điểm lên trán nàng, cười mắng nói: "Giỏi lắm, hóa ra là chờ ta câu này? Mua mua mua, phải mua, con lo mà trữ lại cho ta, Dao Nhi ngày đó trở về nói với ta thiếu chút nữa không lấy được một cái vòng cổ, ta mới biết mấy đứa buôn bán tốt như vậy."

Các nàng ngược lại trò chuyện vui vẻ, hoàn toàn xem nhẹ Hướng Mẫn Yến, coi như nàng không tồn tại. Hướng Mẫn Yến tức giận siết chặt chén rượu, lại không thể nào phát tác, chỉ có thể chịu đựng.

Tưởng Vân chẳng bao lâu sau cũng tới, hắn một tay ôm eo Vương Hiểu Giai, cùng các vị phu nhân chào hỏi, hoàn toàn xem nhẹ Hướng Mẫn Yến, cười hỏi: "Tán chuyện gì? Vui vẻ như vậy?"

Lương phu nhân trêu ghẹo hắn nói: "Tiểu Tưởng qua nhanh như vậy, lo lắng Vương tổng a?"

Có phu nhân nói tiếp, nói: "Lại còn không? Người ta chính là thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt ~ "

Trừ bỏ Hướng Mẫn Yến trên mặt cười cho có lệ, các phu nhân khác đều che miệng cười trộm. Tưởng Vân vẻ mặt vô tội, nhún nhún vai, nói: "Con rõ ràng là lại đây cùng các a di chào hỏi, sao cứ nhất định phải trêu ghẹo con, hơn nữa, các vị cũng không phải một đám soái ca, con có gì cần lo lắng đâu."

"Bọn ta tuy không phải soái ca, nhưng bọn ta có con trai nha ~ "

Lương phu nhân cười nhìn Tưởng Vân, nói: "Vương tổng tốt như vậy, thực thích hợp làm con dâu a ~ "

Mấy vị phu nhân khác cũng liên thanh phụ họa, cùng nhau trêu ghẹo Tưởng Vân.

"Vậy không được, đây là bạn gái của con rồi" Tưởng Vân đem Vương Hiểu Giai vòng vào trong ngực, nói: "Lương a di, người tới chậm một bước rồi, nàng dâu này không thể nhường cho đâu."

Hắn vừa nói như thế, mấy vị phu nhân cười càng hoan, Vương Hiểu Giai oán trách chọc chọc phần bụng rắn chắc của Tưởng Vân, cái lỗ tai có chút ửng đỏ.

"Vân Nhi, Thẩm a di không tranh với ngươi, nhưng ngươi còn không nhanh đem Vương tổng lấy về nhà, Lương a di của ngươi cũng sẽ không hết hy vọng ~ "

Tưởng Vân vẻ mặt ủy khuất, chu miệng nói: "Đó là bởi vì nhà Thẩm a di đều là con gái được không.... Aiz, đáng tiếc Vương tổng còn không muốn gả, con biết phải làm sao bây giờ?"

Vương Hiểu Giai trừng mắt nhìn Tưởng Vân liếc mắt một cái, nói: "Anh không hỏi qua một tiếng sao biết người ta không muốn?"

Lúc này, Hướng Mẫn Yến thật sự là không nghĩ lưu lại chọc cay mắt mình, dù sao nàng ở chỗ này cũng không vui, thẳng bước đi rồi.

"Hửm?" Tưởng Vân cúi đầu nhìn nàng, cười hỏi: "Vậy Vương tổng tài, em nguyện ý gả cho anh không?"

Vương Hiểu Giai xấu xa cười, nói: "Trước mắt còn không muốn ~ "

Tưởng Vân buông tay, nhìn về phía các vị phu nhân, bất đắc dĩ nói: "Mọi người xem, nàng cứ thích bắt nạt con."

"Được rồi đi các ngươi vợ chồng son, đừng ở trước mặt chúng ta tú nữa, đi nhanh lên, bàn chuyện làm ăn của các ngươi đi." Vài vị phu nhân giả giận, trừng mắt bọn họ một cái, cười khoát tay bắt đầu đuổi người.

Tưởng Vân giả bộ đáng thương, thở dài: "Aiz, đáng thương con còn sợ mọi người không vui, đi qua giúp các vị đuổi người, không nghĩ tới lại kết cục như vậy a, vắt chanh bỏ vỏ nga ~ "

Nghe Tưởng Vân vừa nói như thế, vài vị phu nhân trao đổi ánh mắt, đều nở nụ cười. Đích xác, Hướng Mẫn Yến đi rồi cảm giác tốt hơn nhiều. Xem ra đứa nhỏ này trước kia chỉ là đùa nháo một chút, nghiêm túc lên vẫn là tốt lắm.

Hướng Mẫn Yến bên này không dễ chịu, Tưởng Uyên đồng dạng cũng không thoải mái. Tưởng Hoành sau khi mang theo hắn nhận thức một số người, liền cho hắn đi tìm người cùng tầm tuổi, kết quả Đới Manh cũng có mặt. Đới Manh tuy rằng không giống Tôn Nhuế lộ ra ngoài, nhưng hắn đồng dạng cũng chán ghét Tưởng Uyên, chớ nói chi là Tưởng Uyên còn từng làm cho Tôn Nhuế ra tai nạn xe cộ. Vì thế chỉ cần nơi nào có Đới Manh, Tưởng Uyên nói chưa được hai câu liền sẽ bị Đới Manh "làm như vô ý" đâm chọt cho thương tích đầy mình. Không trộn lẫn được vào đám người có cấp bậc ngang ngửa Tưởng thị, Hướng Mẫn Yến cùng Tưởng Uyên chỉ có thể lui cầu thứ yếu, cùng với người thấp hơn một tầng giao tiếp, còn có thể hưởng thụ bọn họ nịnh bợ một chút, Tưởng Uyên cùng Hướng Mẫn Yến buồn bực cả đêm tâm tình rốt cục tốt hơn một ít.

Đáng tiếc, ánh mắt Tưởng Hoành khi rơi xuống bọn họ bên này, lại nửa điểm cũng vui không nổi.

Yến hội chấm dứt, Tưởng Hoành vừa lên xe, sắc mặt liền lạnh xuống. Hướng Mẫn Yến thấy, liền hỏi nói: "Làm sao vậy? Bàn chuyện với ai không thoải mái?"

Tưởng Hoành nhìn nàng cùng Tưởng Uyên liếc mắt một cái, hừ lạnh nói: "Ta mang các người lại đây là để làm gì? Các người cả đêm đều gặp loại người nào?! Những người đó nếu hữu dụng, Tưởng thị ta cũng không cần kinh doanh nữa!"

Hướng Mẫn Yến hảo ý hỏi hắn, không nghĩ tới hắn là khởi binh vấn tội. Nàng cũng không vui, sắc mặt trầm xuống, nói: "Ông nghĩ rằng tôi nguyện ý sao? Có Vương Hiểu Giai cùng Tưởng Vân ở đó làm ầm ĩ, tôi ở trong đám phu nhân kia căn bản không có chỗ đặt chân! Người ta đều xem tôi như không khí! Tôi có thể làm sao?!"

Tưởng Uyên cũng tràn đầy khó chịu, nói: "Đới Manh cùng Tưởng Vân rõ ràng cùng một bọn, con đến chỗ nào hắn đến chỗ nấy, liên hợp một đám người đến đâm thọt, con không đi, ở lại đó chờ bị khinh thường sao?!"

Tưởng Hoành quả thực chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, buồn bực nói: "Các người một là Tưởng phu nhân ta cưới hỏi đàng hoàng, một là Tưởng thị công tử, có thể xuất ra điểm khí tràng hay không?! Nếu bà mở miệng, đám nữ nhân kia còn có thể thật không cho bà mặt mũi sao?! Đới Manh tính cái gì? Du Nhiên Cư của hắn mở có tốt đến mấy, cũng chỉ là cái tiệm cơm, Đới gia chẳng lẽ so được với Tưởng gia ta sao?! Hắn đâm chọt ngươi ngươi không biết đâm chọt lại hắn sao?! Có thể xuất ra điểm khí thế hay không?! Mặc kệ trước kia thế nào, các người hiện tại đều là chính quy, đừng có mãi dán nhãn tiểu tam cùng con riêng cho mình!"

Tưởng Hoành thật sự là tức chết rồi, Tưởng thị gần đây phiền toái không ít, hắn còn muốn mượn cơ hội lần này cho hai bọn họ xuất hiện trước mặt người khác, cũng có thể lôi kéo quan hệ, không nghĩ tới hai mẹ con này ngược lại, một chút khí thế cũng không có.

Bất quá trừ bỏ ba người bọn họ, những người khác tham gia yến hội đều là cao hứng mà đến, tận hứng mà về. Tưởng Vân cùng Thẩm lão gia tử hứa chắc, qua một thời gian ngắn lại đi thăm hắn, lão gia tử còn dặn dò nhất định phải mang Vương Hiểu Giai cùng Vương Lạc Nhiên, Tưởng Vân đáp ứng, hắn mới bằng lòng thả đi.

Tưởng Vân hôm nay buổi tối còn rất cao hứng, uống không ít, lại thay Vương Hiểu Giai cản không ít, lúc này lên xe, rốt cục có điểm hậu tri hậu giác choáng váng đầu. Hắn nghiêng thân tựa vào đầu vai Vương Hiểu Giai, rầm rì hai tiếng. Vương Hiểu Giai xem buồn cười, vươn tay ấn đầu cho hắn, chế nhạo nói: "Ai bảo cứ nhất quyết thay người ta chắn rượu, em cũng không phải không thể uống, hiện tại khó chịu rồi chứ gì?"

Tưởng Vân ôm lấy hông nàng, cọ cọ, không nói lời nào.

Vương Hiểu Giai thấy hắn thực không thoải mái, cũng không nháo hắn, đau lòng sờ đầu của hắn, ôn nhu nói: "Đến, nằm lên đùi, thoải mái một chút."

"Ưn... Không cần" Tưởng Vân ôm tay nàng thật chặt, ngẩng đầu hôn một cái vào vành tai nàng, lại rụt trở về, nói: "Anh muốn ôm em..."

Vương Hiểu Giai bất đắc dĩ, người lớn như vậy co rụt lại rõ ràng không thoải mái được không, nàng đành phải thúc giục lái xe, đi nhanh một chút.

May mà Tưởng Vân chỉ choáng đầu, không quá say, hành động bình thường vẫn là không có vấn đề. Trở về nhà, Vương Hiểu Giai liền cho hắn đi tắm, còn cố ý dặn nước đừng quá nóng. Tưởng Vân hấp tấp vọt vào, trong chốc lát quay về trên giường, hắn mệt quá rồi.

Vương Hiểu Giai tẩy trang đi ra, chỉ thấy Tưởng Vân một đầu ướt sũng ở trên giường, không có biện pháp, đành phải lôi máy sấy ra, vỗ vỗ Tưởng Vân, cho hắn nằm úp sấp, mở gió nhỏ sấy tóc cho hắn.

Sấy tóc xong, Vương Hiểu Giai cúi người, ở trên mặt hắn nhẹ nhàng hôn, nói: "Ngủ ngon."

Không nghĩ tới Tưởng Vân hơi hơi mở mắt, xoay người ôm lấy nàng.

"Em còn tưởng rằng anh ngủ rồi." Vương Hiểu Giai ghé sát vào ngực hắn, nhẹ nhàng cắn cắn cằm hắn, xem như trừng phạt đột nhiên tập kích nàng.

Tưởng Vân trở mình đè nặng nàng, vẻ mặt mơ hồ ghé vào đầu vai nàng, lẩm bẩm nói: "Anh chỉ là muốn nói cho em biết, anh sẽ luôn luôn chờ em..."

"Hm? Cái gì?" Vương Hiểu Giai sửng sốt, chờ nàng cái gì?

Bất quá Tưởng Vân lúc này đã không trả lời nổi nữa, hơi thở của hắn trở nên kéo dài, ngủ mất rồi.

Vương Hiểu Giai dở khóc dở cười, đẩy ra hắn, chính mình đi tắm rửa. Bất quá lúc tắm rửa, nàng đột nhiên nhớ tới chuyện hôm nay phát sinh ở yến hội, thoáng ngẩn ngơ.

Luôn luôn chờ... Là chờ em gả cho anh sao?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net