Chương 43: Chân tướng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tới gần thời gian cơm trưa, Tưởng Vân đưa tay nhìn thoáng qua đồng hồ, liền thu thập văn kiện trên bàn, đi văn phòng Vương Hiểu Giai.

"Hi, sunshine, đến giờ ăn cơm rồi ~ "

Vương Hiểu Giai ngẩng đầu, gặp Tưởng Vân dựa ở cửa, tươi cười còn mang theo một chút lưu manh. Nghe Tưởng Vân nói, Vương Hiểu Giai mới hậu tri hậu giác, mắt nhìn đồng hồ trên bàn, xoa xoa mi tâm, nói: "Thế mà đã giữa trưa? Không được, em quên nói cho anh biết, em hẹn người ta bàn việc, phải đi thành đông bên kia, anh tự mình ăn cơm trưa đi."

"A..." Tưởng Vân lập tức cúi đầu xuống, than thở nói: "Thật hy vọng em đừng có chăm chỉ công tác như vậy..."

Vương Hiểu Giai nhấc túi xách, đi đến trước mặt hắn, cười nói: "Tưởng boss, anh thật đúng là lão bản không giống lão bản nhất mà em từng gặp, nào có ai ghét bỏ người ta chăm chỉ công tác?"

"Xì... Bây giờ là thời gian tan ca..." Tưởng Vân kéo qua vòng trụ hông nàng, cúi đầu thấu qua hôn hôn, nói: "Vậy em phải tử tế ăn cơm, không cho phép ăn ít."

Nói chưa dứt lời, hắn nhắc tới, Vương Hiểu Giai liền buồn bực, nàng oán trách nhìn hắn, nói: "Đều tại anh, ăn cơm với anh làm lượng ăn của em đều tăng rồi..."

Tưởng Vân giống như được khen ngợi, biểu tình lại sinh động lên, nói: "Em trước kia ăn quá ít, chẳng khác gì mèo ăn, ăn nhiều một chút càng tốt ~" Ngay cả khi hắn còn là nữ cũng không ăn ít như Vương Hiểu Giai a.

Vương Hiểu Giai không nghĩ tiếp tục thảo luận cái đề tài buồn bực này, dù sao mỗi lần đều nói không lại hắn. Nàng ôm ôm hắn, nói: "Tự mình đi ăn cơm đi, ngoan ~ "

Tưởng Vân dắt nàng đến cửa thang máy, nói: "Anh đi theo em đến bãi đỗ xe."

Đứa nhỏ này thật đúng là dính người. Vương Hiểu Giai cưng chiều nở nụ cười, có một chốc thôi mà cũng phải cùng nàng cùng nhau, thật là.

Tưởng Vân giúp Vương Hiểu Giai mở cửa xe, thấy nàng đi vào ngồi xong thắt chặt dây an toàn, dặn nàng: "Chạy xe chậm một chút nga."

"Được rồi em biết rồi, anh mau đi đi."

"À đợi một lát" Tưởng Vân vốn tính toán để cho nàng đi, kết quả lại nhớ ra cái gì đó, cúi lưng ghé vào bên cửa sổ, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn Vương Hiểu Giai, nói: "Vương tổng tài, trở về có thể tiện đường ghé Z coffee không? Anh cần hối lộ một chút mỹ vị cà phê cùng đồ ngọt ~ muốn một bánh mousse ô mai ~ à không, mousse matcha ăn cũng rất ngon..." Nói xong, Tưởng Vân ngược lại tự rối rắm trước. Luôn luôn bận bịu, hắn đã lâu không đi Z coffee, tưởng tượng như vậy lại càng muốn ăn...

Vương Hiểu Giai còn tưởng rằng hắn có chuyện gì, không nghĩ tới cư nhiên là bảo nàng đi mua bữa chiều, dở khóc dở cười, sẳng giọng: "Anh a, cùng con gái anh có liều mạng, hai đồ ăn hàng!"

Tưởng Vân nghĩa chính ngôn từ: "Vương tổng tài, ăn đồ ngọt là có thể làm tâm tình tốt hơn, làm việc lâu như vậy, cần thả lỏng thả lỏng mà. Mãnh liệt đề nghị em cũng thử xem, hương vị quán đó tốt lắm ~ "

"Được rồi được rồi, anh nói cái gì đều đúng, " Vương Hiểu Giai xì một tiếng nở nụ cười, hỏi: "Vậy anh muốn bánh loại nào a? Ô mai hay matcha?"

"Ưm... Anh cũng không biết..." Đột nhiên phạm chứng lựa chọn khó khăn.

Vương Hiểu Giai gặp Tưởng Vân vẻ mặt rối rắm, lại bị chọc cười, đưa tay sờ sờ đầu tóc hắn, nói: "Mang hai cái cho Vân bảo nhé ~ hiện tại đi ăn cơm đi thôi."

"Tuyệt!" Tưởng Vân thấu qua, ở trên mặt nàng hôn một ngụm thật mạnh, cười vẫy vẫy tay cho nàng đi rồi.

Vương Hiểu Giai cùng người bàn xong việc, nhớ tới lời Tưởng Vân nói trước khi đi, tay lái chuyển, hướng về Z coffee.

Lúc này tiệm cà phê còn chưa có nhiều người, chủ quán ngẩng đầu thấy là nàng, nhận ra nàng chính là lão bản Trần Tư nói, cười hỏi: "Vương tổng, hoan nghênh quang lâm, muốn gọi cái gì?"

Nghe nàng gọi như vậy, Vương Hiểu Giai sửng sốt, tiến lên, mỉm cười hỏi: "Cô biết tôi a?"

"Lần trước cô tới cùng Tiểu Tư bàn chuyện tôi nhớ rõ, hơn nữa về sau Tiểu Tư đề cập qua rất nhiều lần, nghĩ muốn quên cũng khó."

"Thì ra là như vậy" Vương Hiểu Giai hiểu rõ cười cười, nói: "Tôi muốn một ly cà phê sữa một ly latte, một mousse ô mai một mousse matcha, đều mang đi."

"Mousse ô mai buổi sáng bán hết rồi, hàng mới còn đang đông lạnh, nếu chờ 10 phút, có thể chứ?"

"Ok, tôi chờ một lát." Vương Hiểu Giai nói xong, liền đi đến chỗ ngồi trong góc, không có biện pháp, ai bảo Vân bảo nhà nàng muốn ăn đâu, chờ một lát liền chờ một lát, coi như làm biếng.

Nàng ngồi xuống vừa đúng là chỗ ngồi cũ của Trần Tư cùng Tưởng Vân, bên cạnh chính là treo bưu thiếp Tưởng Vân cùng Trần Tư lẫn nhau viết. Ngọn nến bố trí ban đầu đã lấy đi, bất quá bưu thiếp còn treo không có gỡ xuống.

Lần trước đến Vương Hiểu Giai chỉ lo cùng Trần Tư hàn huyên, không chú ý đến trang trí của quán, lúc này nhàn rỗi không có việc gì, nàng liền nhìn xem xung quanh, rất nhanh liền bị bức tường bên cạnh kia hấp dẫn. Nàng đứng dậy, xem qua, đúng lúc này chủ quán đưa nước lại đây cho nàng, thấy nàng đối những thứ bưu thϊếp này có hứng thú, liền cười cùng nàng giải thích nói: "Đây là Tiểu Tư cùng khuê mật nàng viết."

"Khuê mật? Là tên Tưởng Vân sao?" Vương Hiểu Giai nhớ rõ, Trần Tư nói, Tưởng Vân cùng khuê mật nàng có tên giống nhau.

"Phải nga, lần trước đi cùng các cô cái anh đẹp trai kia cũng tên Tưởng Vân đúng không? Thật trùng hợp ~" Chủ quán buông nước, vừa lúc có người gọi nàng, nàng hướng Vương Hiểu Giai cười cười, liền đi qua.

Vương Hiểu Giai lúc này mới cẩn thận đánh giá những bưu thiếp này, ngày ký tên sớm nhất là tận 6 năm trước. Trên bưu thiếp chữ cùng câu từ đều rất đẹp, đáng tiếc, Vương Hiểu Giai lại cười không nổi.

Nàng vươn tay vỗ nhẹ một tấm bưu thiếp trong đó gửi cho Trần Tư, mang theo run rẩy không dễ phát hiện. Chữ này, chữ của khuê mật Trần Tư, cùng chữ của Tưởng Vân của nàng, là giống nhau.

Tấm này ký tên 3 năm trước. Tuy rằng chữ trên đó so với Tưởng Vân hiện tại kém vài phần tiêu sái, nhưng bút phong lại là giống nhau.

Sẽ có chuyện trùng hợp như thế? Tên giống nhau, bút tích cũng giống nhau? Còn có quan hệ giữa hắn và Trần Tư... Vương Hiểu Giai trong lòng hết thảy hoài nghi lại lần nữa tụ tập, nàng thoát lực ngã về chỗ ngồi, mất hồn mất vía. Trên đời này, chẳng lẽ thực sự có chuyện ly kỳ như vậy?

Chủ quán đem bánh ngọt cùng cà phê đóng gói tốt, lấy lại đây, chỉ thấy Vương Hiểu Giai bộ dáng thất hồn lạc phách, nàng có chút lo lắng hỏi: "Vương tổng? Làm sao vậy?"

Một câu nói kia tỉnh lại Vương Hiểu Giai, nàng có chút bối rối, vẫn cố gắng làm cho mình trấn định xuống, nói: "Không có việc gì." Nói xong, nàng liền cầm lấy đồ trong tay chủ quán, đi ra ngoài. Đi tới cửa mới nhớ chưa trả tiền, lại nhanh chóng qua thanh toán, đi rồi.

Chủ quán thấy nàng như vậy, vẫn có chút lo lắng, nghĩ nghĩ, phát tin nhắn WeChat cho Trần Tư. Dù sao Trần Tư từng nói các nàng quan hệ tốt lắm.

Vương Hiểu Giai rời khỏi Z coffee giống như chạy trốn, lên xe, nàng cơ hồ có chút điên cuồng lấy di động ra bắt đầu tìm tòi "Tưởng Vân tai nạn xe cộ".

Tràng tai nạn xe cộ kia nàng kỳ thực còn một chút ấn tượng, bởi vì đó là tai nạn xảy ra ở trung tâm thành phố, nàng cũng từng nhìn đến tin tức, chẳng qua không có chú ý lắm. Tràng tai nạn xe cộ kia, tin tức lưu lại cũng không nhiều, chủ yếu là về tai nạn xe cộ cùng với người gây họa bị phán quyết và tiếp sau đó, lại không có quá nhiều tin tức về người bị hại. Chỉ lộ ra tên họ, tuổi, cùng với công ty của nàng.

Hình ảnh ở hiện trường tai nạn nhìn thấy ghê người, máu tươi đầy đất, tuy rằng thấy không rõ người bị hại, Vương Hiểu Giai lại bỗng dưng cảm thấy trái tim có chút đau đớn.

Nàng đóng mạnh di động, một tay băng bó ngực, như thiếu dưỡng khí mở miệng thở gấp, một hồi lâu sau mới dần dần hòa hoãn. Nàng lần nữa mở to mắt, liền không còn chút bóng dáng bối rối. Là thời điểm, đi tìm ra chân tướng.

Vương Hiểu Giai không chút do dự khởi động xe, như tên rời cung, chạy ra ngoài thành.

Trần Tư nhận được tin tức chị chủ quán phát tới, cũng cảm thấy có chút lo lắng, liền gọi điện thoại cho Vương Hiểu Giai. Điện thoại vang lên thật lâu, Trần Tư cơ hồ nghĩ đến Vương Hiểu Giai sẽ không nhận. Một giây cuối cùng trước khi tự động cắt đứt, Vương Hiểu Giai vẫn là đón điện thoại.

"Giai tỷ, chị quay về công ty chưa? Không có việc gì chứ? Chị chủ quán vừa mới nhắn tin cho em nói chị có vẻ như không ổn lắm." Trần Tư thanh âm có chút gấp, nàng có chút lo lắng.

"Chị đang trên đường đi nghĩa trang công cộng." Vương Hiểu Giai thanh âm lạnh lùng, làm cho Trần Tư không khỏi kinh hãi. Nàng dừng một chút, còn nói: "Chị ghét nhất chính là bị người thân cận gạt mình."

"Giai tỷ, em..."

Đáng tiếc, Vương Hiểu Giai không có cho nàng cơ hội nói tiếp, không đợi Trần Tư nói xong, nàng đã cúp điện thoại, dứt khoát tắt di động.

Trần Tư nghe được bốn chữ nghĩa trang công cộng, liền biết không ổn rồi. Nhưng mà nàng thế nào cũng không nghĩ ra vì sao Vương Hiểu Giai sẽ đột nhiên hoài nghi như vậy, bất quá hiện giờ việc cấp bách hơn là phải báo cho Tưởng Vân. Trần Tư nhanh chóng đứng dậy chạy tới văn phòng Tưởng Vân, dọa đồng nghiệp bên cạnh một cú sốc.

Vương Hiểu Giai đến nghĩa trang công cộng, hỏi người trông coi, liền rất nhanh tìm được mộ Tưởng Vân.

Nhân viên trông coi mỉm cười nói: "Aiz, đều đã lâu không ai tới rồi, ban đầu có một cô nương một tuần đến một lần, sau lại cũng không có tới, không biết có phải xảy ra chuyện gì rồi không nga."

Vương Hiểu Giai tận lực làm cho mình bảo trì thần sắc như thường, thản nhiên hỏi: "Đại khái từ khi nào thì không người đến?"

Người trông coi cố gắng nhớ lại trong chốc lát, nói: "Đại khái là hai tháng sau khi gặp chuyện không may? Tôi cũng nhớ không rõ lắm..."

"Vậy à, cảm ơn ngài." Vương Hiểu Giai hướng hắn nói tạ ơn, liền xoay người đi về phương hướng nhân viên trông coi chỉ đến.

Hai tháng sau khi gặp chuyện không may... Vương Hiểu Giai chậm rãi đi tới, nghĩ đến: cũng chính là thời điểm đó, sau lần Trần Tư uống rượu, Tưởng Vân cùng Trần Tư quan hệ liền rất tốt. Trần Tư cùng khuê mật nàng cảm tình tốt như vậy, cho dù là bận, không có khả năng lễ tết cũng không đến. Nàng sẽ không nỡ để cho Vân Vân tử của nàng một mình cô linh linh ở trong này.

Chốc lát sau, đã đến nơi nhân viên trông coi nói. Vương Hiểu Giai đột nhiên có chút khiếp đảm, nàng cảm giác, một bước này bước đi ra, nàng sẽ không thu lại được nữa.

Cuối cùng, Vương Hiểu Giai vẫn là đến gần, đến trước mộ, chậm rãi ngồi xổm xuống. Nàng xem ảnh chụp trên mộ bia, nước mắt như vỡ đê, từng giọt từng giọt rơi xuống. Cô gái trong ảnh chụp khẽ mỉm cười, tinh thần tràn đầy sức sống. Mà giữa hai hàng mi lộ ra ôn hòa kia, không hiểu sao cảm giác quen thuộc, rõ ràng chính là người cùng nàng ngày đêm làm bạn, cùng chung chăn gối, nói sẽ luôn luôn chờ nàng, Tưởng Vân.

Vương Hiểu Giai mới mặc kệ việc này có khoa học hay không, nàng chỉ biết là, nguyên lai cái người tên Tưởng Vân từng bước một chiếm cứ toàn bộ nội tâm nàng, không phải đứa con của ân nhân mà nàng cam đoan phải bảo hộ, mà là một cô gái trẻ tuổi đột nhiên bị tai họa bất ngờ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net