Chương 48: Linh hồn và thân thể

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Hiểu Giai tích lũy ấm ức mấy tháng vào giờ khắc này đồng thời bùng nổ, nàng từ giữa trưa đã chưa ăn gì, bôn ba cả ngày, vừa mệt vừa đói, Tưởng Vân còn chọc tức nàng như vậy, thật sự là càng nghĩ càng uất ức, trực tiếp ôm Tưởng Vân khóc không ngừng.

Nàng như vậy, Tưởng Vân cũng không biết làm sao. Nghe Vương Hiểu Giai nói không có không tin hắn, vướng mắc trong lòng hắn rốt cuộc nhỏ bớt không ít, nhưng Vương Hiểu Giai như vậy, bọn họ muốn nói gì cũng không có biện pháp. Hắn đành phải đem nàng ôm lên để nàng ngồi trên chân mình, vỗ nhẹ lưng nàng trấn an. Cho dù khúc mắc nhất thời không có nhanh như vậy cởi bỏ được, hắn cũng luyến tiếc nhìn Vương Hiểu Giai khóc.

Một hồi lâu, Tưởng Vân thấy Vương Hiểu Giai vẫn còn khóc, mới mở miệng, nhẹ giọng nói: "Đừng khóc, lát nữa mắt sưng lên bây giờ." Nàng khóc thật là hung, Tưởng Vân cảm giác đầu vai ướt một mảng lớn.

Vương Hiểu Giai vốn khóc cũng đủ rồi, chỉ là khóc lâu, vẫn nức nở theo quán tính, nghe hắn nói như vậy, mới buông hắn ra, trừng mắt liếc một cái. Tưởng Vân lúc này mới lấy khăn tay đưa cho nàng, Vương Hiểu Giai lau lau nước mắt, lại có chút ngượng ngùng giúp Tưởng Vân xoa cổ. Nàng tức khí lên, vốn là muốn cho Tưởng Vân nhớ kỹ một chút, lực cắn thật sự không nhỏ, máu cũng đều chảy, dấu răng nhìn cũng đúng là có chút ghê người.

Nàng có chút áy náy, nhẹ giọng hỏi hắn: "Đau lắm à?"

"Ừ." Không phải đau, là rất đau. Tưởng Vân với lấy di động đối diện màn hình nhìn nhìn, quả nhiên chảy máu.

"Hừ, đau mới tốt, để anh nhớ cho kỹ, về sau còn như vậy, em liền cắn đứt cổ anh!" Vương Hiểu Giai vốn là áy náy, lại nghĩ tới bản thân vài ngày trước đó chịu ủy khuất, trừng mắt nhìn hắn, đe dọa nói.

Tưởng Vân dở khóc dở cười, đứng dậy đi phòng tắm, dùng nước lạnh đem khăn mặt ướt nhẹp, vắt xong mới đưa cho Vương Hiểu Giai, nói: "Đắp một chút, bằng không ngày mai sẽ sưng."

Vương Hiểu Giai cầm lấy khăn mặt, chỉ thấy Tưởng Vân xoay người muốn ra khỏi cửa phòng, không khỏi giữ chặt hắn, hỏi: "Anh đi đâu?"

"Tôi đi hỏi lão bản có thuốc giảm nhiệt không."

Nghe vậy, Vương Hiểu Giai ngượng ngùng thả lỏng tay, "À."

Chủ quán thấy hắn "chật vật" như vậy, trêu ghẹo nói: "Chọc bạn gái tức giận?"

Tưởng Vân bất đắc dĩ cười cười, nói: "Có điểm phức tạp, Từ ca, có thuốc giảm nhiệt không?"

Chủ quán xoay người từ ngăn tủ bên cạnh lấy ra một hộp nhỏ, đưa cho hắn, nói: "Hòm thuốc, nên có đều có, cô cậu tự mình xử lý đi."

Tưởng Vân nói cảm ơn, xoay người chuẩn bị trở về phòng, chủ quán lại gọi hắn lại, cười nói: "Tiểu tử, có chuyện phải nói rõ a, ta cũng không biết đã gặp qua bao nhiêu người bởi vì hiểu lầm mà tách ra. Gặp hai người đúng là xứng, bỏ lỡ thì thật đáng tiếc."

"Ừm, tôi biết, cảm ơn Từ ca." Tưởng Vân cong cong khóe miệng, xoay người lên lầu.

Đạo lý hắn đều hiểu, chính là khúc mắc trong lòng chung quy không dễ dàng buông như vậy. Nói đến cùng, bọn họ vẫn còn để ý sự kiện kia. Hắn không biết, Vương Hiểu Giai yêu rốt cuộc là ai. Là toàn bộ Tưởng Vân hiện tại trình ra trước mặt nàng người nam nhân này, hay là thứ bên trong thân thể này, linh hồn của hắn.

Chúng ta đã nghe qua rất nhiều đạo lý, nói ra cũng rõ ràng rành mạch, nhưng vẫn không thể trôi qua tốt đẹp cả đời này a. Người là bình phàm, có thất tình lục dục, chú định chúng ta sẽ không thuận theo đạo lý trôi qua cả đời.

Tưởng Vân rất nhanh liền trở về phòng. Thấy hắn trở về, Vương Hiểu Giai đứng dậy, cầm lấy hòm thuốc trong tay hắn, ý bảo hắn ngồi xuống, ôn nhu nói: "Để đấy."

Loại chuyện này không có gì mà so đo. Tưởng Vân liền nghe lời, ngoan ngoãn ngồi xuống.

Vương Hiểu Giai mở ra hòm thuốc, thấy bên trong chỉ có cồn, nhấp môi, mang theo vài phần xin lỗi, nói: "Sẽ đau, anh kiên nhẫn một chút."

"Ừ." Tưởng Vân thản nhiên đáp trả một tiếng, cũng không nhìn nàng.

Không lâu sau, cửa phòng mở. Vương Hiểu Giai cũng vừa xử lý xong vết thương của Tưởng Vân, dọn dẹp hòm thuốc. Tưởng Vân mở cửa, thấy là chủ quán.

"Vừa mới hâm cơm cho hai người, nhân lúc nóng ăn đi." Chủ quán cười ha ha đem khay cầm trong tay đưa cho Tưởng Vân, thấy miệng vết thương trên cổ Tưởng Vân đã xử lý tốt, tiện thể lại nói: "Cái hòm thuốc đưa tôi đi, tôi mang xuống cho."

Nghe vậy, Vương Hiểu Giai liền cầm hòm thuốc đưa qua cho hắn, mỉm cười nói cảm ơn.

Tưởng Vân cũng khẽ cười, nói: "Làm phiền anh, Từ ca, có thể cho chúng tôi hai cái chăn không? Giường nhỏ ngủ không vừa." Lúc đến hắn liền biết, nơi này hết phòng trống rồi.

Tuy rằng giường trong phòng này chỉ có 1m5, nhưng hai người lần lượt ngủ kiểu gì cũng không nhỏ. Chủ quán cũng không đâm thủng, đáp ứng lát nữa đưa chăn lại đây cho hắn rồi rời đi.

Vương Hiểu Giai nghe Tưởng Vân hỏi như thế, trong lòng lại lạnh đi một chút. Tưởng Vân trong lòng vẫn có vướng mắc.

Tưởng Vân lại giống như không có chuyện gì, đem bữa tối mang lên bàn, đưa bát đũa cho nàng, nói: "Ăn đi."

Vương Hiểu Giai hưng trí thiếu thiếu, nhưng chính mình hơn nửa ngày không ăn cái gì, khẳng định không xong, vẫn là cầm lấy bát đũa, tùy ý ăn một chút.

Chủ quán không lâu sau cũng đưa chăn lại đây, Tưởng Vân tính toán trải giường chiếu, liền nói với Vương Hiểu Giai: "Em đi tắm trước đi."

"Em... không mang quần áo..."

"Hả?" Tưởng Vân quay đầu lại, gặp Vương Hiểu Giai vẻ mặt ủy khuất, hắn mới nhớ tới, hình như là không có thấy Vương Hiểu Giai mang hành lý.
"Tới quá mau, không thời gian về nhà lấy quần áo..."

"... Vương tổng tài, ngài thật đúng là thổi gió liền ra mưa..." Tưởng Vân thở dài, đứng dậy lục ra một áo sơ mi đưa cho nàng, nói: "Em chấp nhận mặc tạm đi, đợi lát nữa tắm xong giặt sạch quần áo, ngày mai hong khô một chút hẳn là cũng tạm ổn rồi." May mà có hệ thống sưởi hơi, ở trong phòng mặc như vậy cũng sẽ không lạnh.

Tưởng Vân trải giường xong, liền nằm ở ghế tiếp tục đọc cuốn sách buổi chiều chưa xem xong. Nhưng lúc này tâm tư của hắn làm sao cũng không yên tĩnh xuống được. Vương Hiểu Giai đến đây đảo loạn hết thảy an bài của hắn. Nghĩ đến nàng đang ở, mà ngay cả tiếng nước chảy từ trong phòng tắm truyền đến đều làm cho hắn tâm thần không yên.

Vương Hiểu Giai chẳng bao lâu liền ra đây. Tưởng Vân nghe tiếng nhìn lại, thấy nàng chỉ mặc y phục của mình, đôi chân thon dài còn lộ ra hơn phân nửa, trước ngực hai điểm nhô lên như ẩn như hiện. Tóc của nàng lại dài hơn một chút, đã sắp đến thắt lưng. Nàng nghiêng sang một bên sấy tóc, thả xuống dưới, cả người càng thêm ôn nhu.

Tưởng Vân có chút đui mù. Hắn hình như đã thật lâu chưa nhìn thấy nàng như vậy rồi. Bình thường Vương Hiểu Giai ưu nhã ôn hòa lại cao cao tại thượng, nàng là nữ vương. Mà lúc này, Tưởng Vân mới rõ ràng ý thức được, người trước mắt này, thực sự là của hắn. Điều này đối với Tưởng Vân trước kia mà nói, là nghĩ cũng không dám nghĩ.

Vương Hiểu Giai mỉm cười hướng hắn đi tới, cúi người nhìn nhìn quyển sách trên tay hắn, cười nói: "《1984》a, buổi tối xem sách như vậy không sợ ngủ không ngon?"

"A? Nga, vậy không xem nữa." Tưởng Vân cảm thấy Vương Hiểu Giai cười giống như có thể nhìn thấu tiểu tâm tư của hắn, hắn vội thu sách, đứng dậy cầm lấy quần áo, nói: "Tôi đi tắm."

Lúc Tưởng Vân trở ra, liền thấy Vương Hiểu Giai nằm ở trên ghế, nhìn một quyển sách khác. Hắn đột nhiên có chút không biết làm sao, chỉ có hai quyển sách, Vương Hiểu Giai nhìn một quyển, một quyển khác lại quả thật không thích hợp đọc lúc này, hắn do dự trong chốc lát, yên lặng cầm gối đầu nằm xuống chăn đệm dưới đất, nói: "Tôi ngủ đây, ngủ ngon."

Vương Hiểu Giai nhìn thoáng qua di động, nói: "Sớm như vậy? Còn chưa đến 10h mà."

"Ừm, thời gian nghỉ phải nuôi dưỡng thói quen tốt đẹp, ngủ sớm dậy sớm thân thể khỏe mạnh." Tưởng Vân nghiêm trang nói hưu nói vượn, kỳ thực trong lòng phun tào: còn không đều tại cô, chiếm lấy sách của tôi.

"A? Vậy à" Vương Hiểu Giai bĩu môi, buông sách, đứng dậy tắt đèn, nói: "Em cũng đi ngủ, hôm nay rõ là mệt."

Đèn tắt, Tưởng Vân rốt cuộc thở dài một hơi. Nhưng rất nhanh hắn lại cứng lại rồi, nói: "Vương tổng, có giường cho em ngủ..."

Vương Hiểu Giai xốc lên một góc chăn tiến vào, ôm lấy Tưởng Vân, nói: "Không, một mình ngủ lạnh lắm."

"... Sẽ không thoải mái đâu, em vẫn nên ngủ trên giường đi, có hệ thống sưởi hơi không lạnh." Tưởng Vân một cử động nhỏ cũng không dám, cố gắng nghĩ muốn khuyên Vương Hiểu Giai quay về trên giường. Vương Hiểu Giai thân thể cọ sát hắn, quả thực muốn điên rồi.

Vương Hiểu Giai tựa đầu vào vai hắn, hai tay lại ôm chặt lấy cánh tay hắn, lầm bầm nói: "Không cần, em nói lạnh là lạnh."

Hừ, cho phép anh ngủ giường em, không cho phép em ngủ chỗ anh? Ngạo kiều tiểu cô nương!

Vương Hiểu Giai lại cọ cọ, tìm một tư thế thoải mái, rất nhanh liền ngủ mất. Chính là khổ Tưởng Vân, cả đêm hắn bị làm cho tâm thần không yên, lại không dám lộn xộn, nhịn một lúc lâu cuối cùng mới ngủ.

Kết quả ngủ ngủ, lại biến thành Tưởng Vân đem Vương Hiểu Giai ôm vào trong ngực. Vương Hiểu Giai sáng sớm tỉnh lại, đập vào mắt chính là khuôn mặt an tĩnh của Tưởng Vân, khóe miệng nàng khẽ nhếch, chầm chậm, thấu đi lên ngậm lấy cánh môi mềm mịn, nhẹ nhàng mút vào, lại duỗi ra đầu lưỡi, miêu tả hình dạng môi của Tưởng Vân. Tưởng Vân ngủ thật nhu thuận, Vương Hiểu Giai thực dễ dàng xoay người áp trụ hắn, đầu lưỡi không tốn sức chút nào mở ra khớp hàm, tìm hắn đầu lưỡi đầu đùa giỡn.

"Ưm..." Tưởng Vân mơ mơ màng màng mở mắt ra, cảm thụ một chút tình trạng hiện tại của mình, bị dọa giật thót, vội vàng đẩy ra Vương Hiểu Giai, vẻ mặt mờ mịt nhìn nàng.

Vương Hiểu Giai thấy hắn bộ dạng ủy khuất như tiểu cô nương bị lưu manh ức hiếp, dở khóc dở cười, cười hỏi: "Làm sao? Còn không thể hôn?"

Tưởng Vân đưa tay sờ môi mình, lầu bầu nói: "Tôi không cảm thấy quan hệ hiện tại của chúng ta có thể hôn môi..."

"Cái gì? Nói lớn một chút." Tưởng Vân thanh âm quá nhỏ, bất quá Vương Hiểu Giai vẫn là miễn cưỡng nghe rõ ràng.

Tưởng Vân yên lặng nghiêng thân, đưa lưng về phía nàng, rầu rĩ nói: "Không có gì, tôi ngủ thêm một hồi."

Vương Hiểu Giai thật sự là bất đắc dĩ, nàng tại sao không phát hiện hóa ra Vân bảo nhà nàng có đôi khi túng như vậy đâu?

Nàng đem Tưởng Vân bẻ lại đây, lại đè nặng hắn, hai tay chống bên tai hắn, vẻ mặt nghiêm túc, nói: "Anh nói chuyện tử tế cho em, nói rõ ràng, đang khó chịu cái gì?"

Tưởng Vân không còn cách nào khác, xem Vương Hiểu Giai tư thế này, hắn không trả lời nàng sẽ không tính toán thả. Hắn suy nghĩ kỹ trong chốc lát, mới nói: "Tôi hỏi em, em cảm thấy được như thế nào mới là bản ngã? Là thân thể, hay là cái gọi là linh hồn?"

Chậc, mới sáng sớm cư nhiên muốn thảo luận vấn đề triết học. Vương Hiểu Giai lông mày nhếch lên, phối hợp trả lời: "Linh hồn."

"Ừm, nói như thế, nếu phục chế linh hồn của em, thổi vào một thân thể khác, Vậy người đó chẳng lẽ cũng là em sao? Hay là em cảm thấy, thân thể của em và linh hồn cùng nhau, mới cấu thành em?"

Vương Hiểu Giai xem như hiểu được Vân bảo của nàng đang rối rắm cái gì. Nàng nhướn mày, nói: "Cho nên anh là cảm thấy, thân thể và linh hồn cùng nhau mới cấu thành bản ngã, mà hiện tại thân thể này không phải bản thể của anh, cho nên anh bây giờ cũng không phải anh lúc ban đầu? Sau đó lại bắt đầu rối rắm em thực ra yêu không phải anh chứ gì?"

"... Ừm." Tưởng Vân lia mắt sang bên, không nhìn nàng. Nói chuyện với người thông minh đúng là một chút cũng không lao lực, nhưng có thể đừng nhanh như vậy chọc thủng hay không a ay ay ay, thực ủy khuất.

Vương Hiểu Giai thấy Tưởng Vân vẻ mặt buồn bực, xì một tiếng nở nụ cười, một bàn tay xoa xoa vành tai hắn, hỏi: "Anh sẽ không phải là gần đây luôn đoán mò cái này đi?"

"Cái gì gọi là đoán mò..." Tưởng Vân lại không vui, hắn đây là đang suy nghĩ triết học, là đang nhận thức chính mình được không, sao đến chỗ nàng liền biến thành đoán mò.

"Được rồi, không phải đoán mò, Vân bảo, đầu tiên, anh cũng không có cách nào phục chế linh hồn anh thổi vào nhiều thân thể, cho nên, vấn đề này không thành lập, em không suy nghĩ vấn đề không tồn tại." Vương Hiểu Giai đem đầu hắn chỉnh lại đây, làm cho hắn nhìn mình, lại hỏi: "Nếu quả thật anh cảm thấy thân thể anh và linh hồn ở cùng một chỗ mới cấu thành anh, mà thân thể ban đầu của anh mất rồi, hiện tại người này không phải là anh? Vậy anh là ai hả?"

Tưởng Vân vẻ mặt ủy khuất, nói: "Tôi cũng không biết..." Hắn gần đây phiền muốn chết, Vương Hiểu Giai còn hỏi hắn như vậy.

"Anh cảm thấy người em yêu không phải anh?"

"Tôi không biết..."

Vương Hiểu Giai thật sự là bị tức đến buồn cười rồi, người này, không có chuyện đi đoán mò cái gì nha? Cái đầu nhỏ này, tự buộc mình vứt xuống hố rồi.

Nàng thở dài, nói: "Người trước mắt em là anh, người em yêu cũng là anh. Anh của trước kia em chưa gặp qua, nhưng mà em nghĩ, nếu quả thật gặp được, em nhất định vẫn sẽ yêu anh. Trong mắt em, linh hồn là độc nhất vô nhị. Lối suy nghĩ phương thức hành vi thói quen của anh, đều là bởi vì linh hồn anh, thân thể chỉ là thứ yếu. Cho nên, người em yêu, là linh hồn bên trong thân thể trước mắt. Anh nếu còn nghĩ không thông, cho em chút thời gian, anh tự cảm thụ, được không? Giống như anh lúc đầu muốn em làm như vậy."

Tưởng Vân trong mắt tràn đầy hỗn loạn, hắn suy nghĩ kỹ trong chốc lát, mới gật gật đầu, khẽ đáp ứng một tiếng.

"Tốt lắm" Vương Hiểu Giai vừa lòng niết lỗ tai hắn, khóe miệng gợi lên một nụ cười xấu xa, chậm rãi tiến sát vào hắn, nói: "Vậy em hiện tại có thể hôn anh chưa? Hm?"

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ừm kỳ thực Vân bảo chính là cái tiểu thụ ha ha ha ~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net