Chương 49: Mua nội y

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tưởng Vân thấy Vương Hiểu Giai chậm rãi sát vào, theo bản năng nhắm hai mắt lại. Tuy rằng vấn đề kia hắn vẫn chưa suy nghĩ rõ, bất quá nếu có thể cự tuyệt Vương Hiểu Giai, hắn cũng không phải Tưởng Vân.

Vương Hiểu Giai thấy Tưởng Vân không còn trốn nữa, hài lòng nở nụ cười, nàng thấu đi lên hôn hôn môi hắn, rồi lại dịch đến chỗ nàng cắn ngày hôm qua, khẽ hôn nhẹ, thấp giọng hỏi: "Còn đau không?"

Tưởng Vân ngửa ngửa cổ, có điểm muốn tránh.

"Ngứa..."

Cũng không phải đau cái gì, nhưng mà Vương Hiểu Giai hôn đúng là ngứa.

Vương Hiểu Giai có chút ảo não, ngày hôm qua chính mình hạ khẩu có điểm ác, nàng nghiêng người nằm quay về bên người Tưởng Vân, tựa đầu khoát lên bả vai hắn, nhẹ giọng nói: "Xin lỗi..."

Tưởng Vân cong cong khóe miệng, nghiêng người đè nặng nàng, nói: "Không sao, có điều, Vương tổng, có thể em sẽ cần vì chuyện vừa rồi mà trả giá một chút."

"Hm?"

Vương Hiểu Giai sửng sốt, chỉ thấy Tưởng Vân tiến sát lại hôn nàng, có điểm không được ôn nhu lắm khẽ cắn cánh môi nàng.

"Ưm..."

Vương Hiểu Giai bị động nhận lấy nụ hôn của Tưởng Vân, rất nhanh sau đó đáp trả hắn. Chỉ là khi cảm nhận được thứ gì đó cứng cứng bên đùi, Vương Hiểu Giai đột nhiên nghĩ đến: hình như không nên mới sáng sớm nghịch dại như vậy... Hy vọng nàng vẫn còn có buổi sáng...

Quả nhiên, thời điểm Vương Hiểu Giai tỉnh lại, đã là giữa trưa. Nàng quay đầu nhìn, Tưởng Vân đang nằm đọc sách trên ghế dựa cách đó không xa. Thấy nàng tỉnh, liền buông sách đi tới, ngồi xuống cạnh giường, khẽ cười hỏi: "Muốn ăn cái gì? Cháo hay bánh mì sữa? Hay là chúng ta trực tiếp đi ra ngoài ăn cơm trưa?"

Vương Hiểu Giai bọc chăn ngồi dậy, phía trước quá mệt nên lại ngủ mất, xem ra là Tưởng Vân ôm nàng về giường. Chăn đệm dưới đất đã thu dọn xong xếp ở một bên.

Vương Hiểu Giai tựa vào đầu giường, miễn cưỡng nói: "Không muốn ra ngoài, tùy tiện ăn cái gì đi."

Nàng thật sự không muốn mặc lại quần áo ngày hôm qua. Vương Hiểu Giai quyết định, nếu như không cần thiết, nàng ở đây cả ngày cũng được, không ra ngoài.

Tưởng Vân đáp ứng nàng, liền đứng dậy ra cửa lấy cho nàng "bữa sáng".

Vương Hiểu Giai thuận tay với lấy y phục Tưởng Vân đặt ở đầu giường, mặc vào đi đến phòng tắm. Vốn mùa đông khô hanh, đã không có sữa tắm thì thôi, trong thời gian ngắn lại tiếp tục tắm. Vương Hiểu Giai chầm chậm thở dài, yên lặng đau lòng cho làn da của mình.

Lúc Vương Hiểu Giai đi ra Tưởng Vân đã mang đồ ăn lên đây. Thấy nàng, Tưởng Vân cầm di động hướng nàng quơ quơ, cười nói: "Vương tổng tài, anh đi mua y phục cho, em để anh ở đây vài ngày được không?"

Vương Hiểu Giai cầm qua di động nhìn, là tin nhắn Khổng tỷ gửi đến, tỏ vẻ dù chủ tịch và tổng tài cùng nhau nháo mất tích, công ty cao thấp vẫn vận hành đâu vào đấy, cũng không có chuyện gì khẩn cấp, để cho nàng "chuyên tâm dỗ dành chủ tịch đại nhân", bọn họ còn đang chờ để cuối năm nhận thật nhiều tiền thưởng mà.

Vương Hiểu Giai mỉm cười, nếu đã không có gì, vậy dứt khoát cho bản thân vài ngày nghỉ đi. Nàng nghiêng đầu nhìn Tưởng Vân, cười như có như không, hỏi: "Anh thật muốn tự mình đi mua đồ lót cho em?"

"Anh..." Tưởng Vân sửng sốt một chút, nghĩ đến mình bây giờ là nam, cùng nàng đi còn được, tự mình đi có hơi...

Do dự một giây đồng hồ, Tưởng Vân quyết đoán quyết định, nói: "Vương tổng tài, anh cảm thấy vẫn là cần cùng em đi, lỡ anh chọn đồ không thích hợp em không thích thì thật không tốt, đúng không."

"Không đâu" Vương Hiểu Giai ngồi xuống, cầm lấy cốc uống liền một ngụm sữa, vẻ mặt còn nghiêm túc nhìn hắn, nói: "Vân bảo, em tin tưởng anh mà. Chẳng lẽ cup của em anh còn không biết?"

"Anh... biết..." Tưởng Vân lại một lần nữa cảm nhận được cái gì gọi là tự mình đạp hố, hắn vẻ mặt tuyệt vọng, còn muốn giãy dụa một chút, ngồi xổm bên người Vương Hiểu Giai cọ cọ, làm nũng nói: "Vương tổng tài ~ đi thôi ~ anh muốn cùng em đi dạo phố ~ "

"Em buổi sáng cực nhọc lắm, hiện tại cũng mệt rồi." Vương Hiểu Giai mặt không đổi sắc ăn một miếng bánh mì, nội tâm cười muốn thắt ruột, cũng may mà nàng nhịn được.

"À... Được rồi..." Tưởng Vân cúi đầu, bỉu môi, vẻ mặt ủy khuất. Vui quá hóa buồn, các cụ nói cấm có sai.

Thấy hắn như vậy, Vương Hiểu Giai rốt cuộc nhịn không được, xì một tiếng nở nụ cười, nàng mặt mày cong cong, đưa tay xoa xoa tóc Tưởng Vân, nói: "Đùa anh thôi, đương nhiên phải tự mình đi ~ "

Tưởng Vân nghe vậy, vẻ mặt bị lừa bi thống, trừng mắt nhìn nàng một cái, hừ một tiếng.

Ăn xong, Tưởng Vân cùng Vương Hiểu Giai thay quần áo, liền đi ra ngoài.

Chủ quán ở trong sân đọc sách, thấy hai bọn họ tay trong tay đi ra, liền biết là hòa hảo, cười hỏi: "Đi ra ngoài a?"

"Ừm, Từ ca, trung tâm thương mại gần nhất ở đâu a?"

"Nhìn chất lượng trang phục của hai người, có lẽ là đến khu trung tâm đi." Chủ nhà trọ đứng lên cười cười, đi vào nhà trọ, nói: "Tôi cho cậu mượn xe đi, đương nhiên, gặp chuyện không may phải bồi thường a."

Vương Hiểu Giai cười đón lấy chìa khóa, nói: "Ngài yên tâm, người này còn là cao thủ đua xe mà."

"Hô?" Chủ quán nở nụ cười, hướng Tưởng Vân nói: "Nếu cậu muốn mở xe đi đua, nhớ nộp đủ tiền phạt hộ tôi."

"Không có đâu" Tưởng Vân bĩu môi, hướng chủ quán làm cái mặt quỷ, nói: "Nàng mới không để tôi chạy nhanh đâu, tôi sợ bị đánh."

"Chậc chậc, đủ rồi hai cô cậu, đừng đứng trước mặt tôi tú ân ái, lớn tuổi rồi chịu không nổi kích thích". Chủ quán hướng bọn họ khoát tay, cười nói: "Đi nhanh lên đi."

Tưởng Vân cùng Vương Hiểu Giai nói tạ ơn, liền xoay người đi rồi.

Hai người đi theo hướng dẫn tìm được khu thương mại lớn nhất ở trung tâm thành phố. Lúc này là thời gian đi làm, người trong khu thương mại cũng không quá nhiều. Hai người bọn họ đều có cùng tính khí, có việc phải làm trước cho xong. Vì thế hai người đi thẳng đến tầng nữ trang. Vương Hiểu Giai nghĩ nghĩ, vẫn là phải mua kiện áo ngủ.

"Rainbow, cái này thế nào?"

Vương Hiểu Giai từ gian thử đồ đi ra, đứng ở trước gương, hỏi Tưởng Vân ở phía sau. Nàng chọn một bộ buộc thắt lưng, y phục cắt may rất tốt điểm lên dáng người của nàng. Tưởng Vân đi lên trước, cẩn thận đánh giá trong chốc lát, cười nói: "Đẹp mắt, em mặc gì cũng đẹp ~ "

Vương Hiểu Giai xuyên thấu qua gương, giận hắn liếc mắt một cái, nói: "Ba hoa."

"Nào có, anh nói đều là sự thật!" Tưởng Vân bất đắc dĩ, hắn cùng Vương Hiểu Giai đi dạo phố nhiều lần như vậy, thấy nàng thử qua mỗi một bộ y phục đều siêu cấp đẹp mắt.

Bỗng nhiên, Tưởng Vân xuyên thấu qua gương, phát hiện bên cạnh một người nam nhân không chớp mắt nhìn chằm chằm bên này, lập tức không vui, quay đầu lạnh lùng nhìn hắn, nói: "Tiên sinh, tôi nghĩ anh nhìn bạn gái của người khác như vậy thật không tốt lắm."

"Ai nhìn! Tôi là xem quần áo!" Nam tử kia bị Tưởng Vân chọc thủng, lập tức có chút mất mặt, bạn gái hắn còn ở bên cạnh đây này, nói như vậy đợi lát nữa lại phải nháo, chết cũng không thể nhận.

Bạn gái của nam tử kia lúc này cũng quay đầu, thấy Vương Hiểu Giai, lập tức có chút mặt đỏ. Bạn trai của nàng cái dạng gì nàng biết, xem đương nhiên chính là Vương Hiểu Giai. Nàng có chút ảo não, lôi kéo nam nhân kia ra khỏi cửa hàng.

Vương Hiểu Giai nhìn thấy ánh mắt nam tử kia cũng làm cho nàng có chút không thoải mái, thấy hắn khó chịu, liền phụ họa hắn, nói: "Ừm, dù sao không phải ai cũng tốt được như Vân bảo của em ~ "

"Chính thế, bản công tử rất khó tìm biết không." Bị Vương Hiểu Giai khen một cái như vậy, Tưởng Vân lập tức vui vẻ không ít. Liền dắt nàng đến cửa hàng nội y, nói: "Đi ~ mua xong chúng ta đi ăn gì đó thật ngon ~ "

Con trai bình thường sẽ không đi vào tiệm nội y. Thấy Tưởng Vân nắm tay Vương Hiểu Giai đi vào, hầu như toàn bộ người trong cửa hàng đều trộm đánh giá Tưởng Vân, lại thấy Tưởng Vân bộ dạng soái, một vài ánh mắt khó tránh khỏi to gan hơn.

Vương Hiểu Giai đem cử động của những người này thu hết vào trong mắt, lòng có chút không vui, lúc tiến vào gian thử đồ liền hướng Tưởng Vân gọi: "Rainbow, tới giúp em một chút."

"Hả?" Tưởng Vân ngoan ngoãn đi vào, thấy Vương Hiểu Giai đã mặc xong, vẻ mặt nghi hoặc, hỏi: "Làm sao vậy?"

Vương Hiểu Giai bĩu môi, người này thật đúng là không có một chút tự mình hiểu lấy.

"Đẹp không?"

"Ừ, rất đẹp."

Nghe vậy, Vương Hiểu Giai liền đổi lại y phục, nói: "Vậy lấy hai cái đi."

Đáng tiếc, ra khỏi gian thử đồ, lại đụng phải kẻ làm người ta không vui. Chính là cặp người yêu ban nãy, nhưng mà tên con trai còn đang ở ngoài cửa nghịch điện thoại, cô gái kia thấy hai bọn họ từ phòng thử đi ra, có lẽ không chịu được ban nãy mất mặt, nhẹ giọng mắng: "Không biết xấu hổ". Đáng tiếc Tưởng Vân lỗ tai thính vô cùng, hắn xoay người, lạnh lùng nhìn cô gái kia. Vốn hắn còn đáng thương cô nương này gặp phải một tên tra nam, nhưng tục ngữ có câu, vật họp theo loài, xem ra cô nương này cũng không phải loại vừa.

Hắn hơi kéo khóe miệng, cười nhạo nói: "Ngài và bạn trai ngài thật xứng đôi." Kỳ ba phối tra nam, ừ, tuyệt phối.

Cô gái kia hiển nhiên không nghĩ tới Tưởng Vân nghe thấy, lập tức cũng hơi đỏ mặt, nhưng lại không chịu thua kém, liền tức giận nói: "Ngươi có ý gì?!"

Tưởng Vân nhàn nhạt cười, nói: "Ý trên mặt chữ."

"Ngươi một đại nam nhân đến cửa hàng nội y nữ có thấy xấu hổ hay không a?!" Cô gái kia biết Tưởng Vân khẳng định không có ý tốt, mặt đỏ lên, quát.

Vương Hiểu Giai lại không vui. Có người dám rống Vân bảo nhà nàng, nghĩ nàng là ăn chay sao? Thấy trong cửa hàng không ít người nhìn về phía bọn họ, Vương Hiểu Giai kéo kéo Tưởng Vân, đứng trước người hắn, cố ý cao giọng, nói: "Bạn trai tôi sẽ không nhìn những người khác, ngài thì lại khác, bạn trai ngài thật không thích hợp đưa đến cửa hàng nội y, các vị trong cửa hàng nên cẩn thận một chút."

Ngoài cửa nam nhân kia thấy bên trong nổi lên tranh chấp, cũng chạy nhanh lại đây, đến bên cạnh bạn gái, hỏi: "Làm sao vậy?"

Người trong tiệm nghe Vương Hiểu Giai nói như thế, cũng hiểu được cái gì, ánh mắt nhìn về phía kia đôi tình lữ đều mang theo khinh bỉ. Cô gái kia thấy thế, vừa tức vừa giận, vung tay đi rồi.

Vương Hiểu Giai thấy người đi rồi, hướng Tưởng Vân cười cười, dắt hắn đi hướng quầy thanh toán, nói: "Nhanh đi tính tiền, người ta đói bụng rồi."

Tưởng Vân đi theo nàng, cũng cười. Khoái trá lấy thẻ ra quẹt. Vương tổng tài bao che khuyết điểm hắn đã sớm biết.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net