Chương 50: Tam sinh hữu hạnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người ăn cơm tối xong, Vương Hiểu Giai đi vào buồng vệ sinh. Sau đó cả người liền không ổn rồi. Vương Hiểu Giai vẻ mặt quả thực là sinh không thể luyến, nàng lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho Tưởng Vân: "Xấu hổ... Sinh lý kỳ..."

Tưởng Vân nhìn tin nhắn, lẳng lặng nghĩ đến mấy món bọn họ vừa mới ăn... mấy thứ lạnh tính hơi nhiều, hy vọng Vương tổng tài hai ngày sau sẽ không đau chết...

Có điều nếu Vương Hiểu Giai đã nhắn tin như vậy cho hắn, vậy có nghĩa là: Vương tổng tài không có mang băng...

Tưởng Vân nhanh chóng trả lời: "Chờ anh", bước chân nhanh chóng hướng ra cửa. Trung tâm lớn như vậy, hắn thật không biết phải đi đâu mua băng vệ sinh. Lượn quanh một hồi lâu, Tưởng Vân mới tìm được một cửa hàng, tìm một vòng không thấy được nhãn hiệu Vương Hiểu Giai thường dùng, đành phải cầm lấy loại đắt nhất, dưới ánh mắt săm soi như có như không của mọi người, hấp tấp tính tiền rồi đem đồ nhét vào túi, chạy trở về.

Tới cửa buồng vệ sinh, hắn mới nhắn tin cho Vương Hiểu Giai, bảo nàng đi ra.

"Không tìm được loại em thường dùng, chấp nhận dùng tạm đi..." Nói xong, Tưởng Vân đem túi to có chứa cái quần bọn họ mới mua trước đó đưa cho Vương Hiểu Giai. Vương Hiểu Giai vội cầm lấy, lại vào buồng vệ sinh.

Trên đường trở về, Tưởng Vân thấy Vương Hiểu Giai có chút mệt mỏi tựa vào chỗ ngồi, không khỏi có chút lo lắng, hỏi: "Đau bụng sao?"

"Ừ... Có chút." Vương Hiểu Giai đáp trả một tiếng, lại nói: "Lúc không biết còn không có cảm giác, biết rồi lại không xong..."

Tưởng Vân thấy nàng như vậy, thải chân ga, lại đề cao tốc độ xe.

"Nhưng mà này, Vân bảo, làm một đại nam nhân đi mua băng anh có cảm tưởng gì?"

"À..." Tưởng Vân suy nghĩ trong chốc lát, nói: "Có thể phần lớn bạn trai mà các cô nương gặp phải không đủ tri kỷ, cho nên nhìn rất tò mò, ừm, hình như còn hâm mộ."

Nghĩ vậy, Tưởng Vân nghịch ngợm cười, hướng Vương Hiểu Giai nháy mắt mấy cái, nói: "Vương tổng tài, bạn trai giống như anh vừa đẹp trai lại ôn nhu săn sóc là rất khó tìm đó, em thật không lỗ nha ~ "

Vương Hiểu Giai cười xoa xoa mặt hắn, nói: "Sao em lại không nhìn ra anh vốn tự kỷ như vậy?"

"Nào có, đây là sự thật." Tưởng Vân nghiêm trang, "Nếu không đụng phải em trước, anh nhất định là nam thần thế hệ mới, thuộc loại cua gái kỹ năng max ấy chứ." Tuy rằng bản thân hắn không cảm thấy, nhưng hồi còn đến trường rất nhiều người đều nói nàng vô cùng thu hút các em gái.

"Ừm, cái này đúng, Vân bảo rất biết cách dỗ ngọt." Vương Hiểu Giai tỏ vẻ khen ngợi, thủ đoạn tán tỉnh của Tưởng Vân quả thật so với đại đa số nam nhân tốt hơn nhiều lắm.

"A? Vương tổng tài, em đây là đang khẳng định kỹ thuật tán gái của anh?" Tưởng Vân ánh mắt lập lòe, tràn đầy hài lòng.

"Đúng thế, làm gì kinh ngạc như vậy? Chẳng lẽ em chưa từng khen sao?"

"Chưa từng! Em mỗi ngày chỉ biết dụ dỗ anh... làm anh cứ cho là mình không hấp dẫn..."

"Phải rồi! Em còn đi dụ dỗ cô nương khác! Quá đáng! Hừ!" Nhớ tới những chuyện này, Tưởng Vân vẻ mặt bi phẫn, trừng mắt nhìn Vương Hiểu Giai liếc một cái, tràn đầy lên án.

"Ở đâu ra? Rõ ràng là anh đi dụ dỗ các em gái mà?" Vương Hiểu Giai yên lặng liếc trắng mắt, người này, ác nhân cáo trạng trước.

"Nào có, anh rõ ràng là toàn tâm toàn ý chỉ chọc em và Tư Tư, rõ ràng là em, Quan Tuệ tỷ, Tư Tư, Châu Thi Vũ, Thẩm Mộng Dao, trong công ty còn có Lý Vũ Kỳ cùng một đống tiểu cô nương, ánh mắt nhìn em quả thực là sáng lấp lánh biết không?"

Không đề cập tới Lý Vũ Kỳ thì thôi, vừa nhắc tới, Vương Hiểu Giai liền không vui.

"Người ta Lý Vũ Kỳ rõ ràng thích anh được không, anh xem xem ánh mắt nàng nhìn, chính là nhìn nam thần mà, còn nữa, đừng cho là em không biết mấy tháng nay anh đều là mang nàng đi xã giao, hừ." Vương Hiểu Giai hất đầu qua, nhìn ngoài cửa sổ, không phản ứng hắn.

"Có sao?" Tưởng Vân bất tri bất giác hỏi Vương Hiểu Giai, "Chẳng lẽ không phải cô ấy thích em?"

"... Anh nghĩ hai chúng ta cong thì cả thế giới đều cong sao???" Vương Hiểu Giai vươn tay chọc chọc trán Tưởng Vân, lại nói: "Hơn nữa, trước khi biết anh bên trong là nữ em vốn là thẳng á, thẳng tắp thẳng đuột thế này này." Vương Hiểu Giai oán trách liếc hắn một cái, thật là, lại còn nghi ngờ nàng.

Tưởng Vân quệt miệng, lẩm bẩm: "Anh vốn cũng là thẳng được không... Người ta cũng từng có bạn trai mà..." Tuy rằng đúng là tay còn chưa dắt qua.

Tưởng Vân đem xe dừng xong, tháo dây an toàn, nhìn Vương Hiểu Giai, hỏi: "Đau lắm sao? Anh bế em trở về?"

Đề tài chuyển hơi bị nhanh... Vương Hiểu Giai tự mình cởi dây an toàn, mở cửa xe, nói: "Không sao, em cũng không yếu như vậy."

"Được rồi." Tưởng Vân nhún nhún vai, từ chỗ ngồi phía sau xách đồ vật ra, một tay ôm nàng, đi trở về.

Tưởng Vân mang Vương Hiểu Giai trở về phòng, đem đồ vật thả xuống, liến nói: "Anh đi hỏi một chút xem có đường đỏ và túi chườm nóng không, em chờ một lát, thay quần áo lên giường nằm đi."

Vương Hiểu Giai ừ một tiếng, lúc này quả thật đau dữ dội, nàng thay áo ngủ xong, liền nằm lại trên giường, cuộn thành một đoàn. Cảm giác hai ngày sau sợ là không muốn xuống giường nữa...

Tưởng Vân chẳng được bao lâu liền trở lại, mang theo một cốc giữ nhiệt cùng túi chườm nóng. Hắn đem túi chườm nóng nhét vào ổ chăn để cho Vương Hiểu Giai ôm bụng, rót một cốc nước gừng đường đỏ, ôn nhu hỏi: "Muốn uống một chút hay không? Anh đỡ em ngồi dậy?"

Vương Hiểu Giai gật gật đầu, thuận theo Tưởng Vân ngồi dậy, dựa vào hắn một hơi một hơi uống liền nửa cốc.

Tưởng Vân trước kia cũng chưa từng thấy nàng đau lợi hại như vậy, lập tức trong lòng sốt ruột, đều tự trách mình, quên thời gian, còn mang nàng ăn nhiều đồ lạnh tính như vậy.

"Thực xin lỗi... Anh không nên mang em đi ăn những thứ này..." Tưởng Vân ôm nàng, tràn đầy tự trách.

Vương Hiểu Giai vốn đang rất đau, thấy hắn như vậy, trong lòng tràn đầy ôn nhu, nàng vỗ về mặt hắn, nói: "Ăn làm sao phát tác nhanh như vậy a, là tự em không tốt, hai ngày trước xã giao uống phải rượu lạnh."

Nàng vừa nói như thế, Tưởng Vân trong lòng càng khó chịu rồi, hắn cúi thấp đầu, ủ rũ nói: "Vậy cũng là anh không tốt... Nếu anh không chạy ra ngoài em cũng không cần đi xã giao rồi..."

Vương Hiểu Giai thật sự là bị tức đến buồn cười, nàng nhéo nhéo lỗ tai Tưởng Vân, cười nói: "Sao lại có người thích đem trách nhiệm đổ lên người mình như vậy a?"

Tưởng Vân bỉu môi, cũng không phản kháng, vươn tay giúp nàng xoa hông, nói: "Không chăm sóc tốt cho em là lỗi của anh..."

"Thật đúng là hết cách với anh" Vương Hiểu Giai thở dài, xê dịch đến giữa giường, nói: "Vậy anh bồi thường đi, lên đây ôm em."

Tưởng Vân nghe vậy, ngoan ngoãn nằm xuống, đem Vương Hiểu Giai lãm vào trong ngực, đem túi chườm nóng che cho nàng, lại xoa hông nàng, nhẹ giọng nói: "Em ngủ một hồi đi, ngủ sẽ không đau."

Hiện tại mới 8h hơn, Vương Hiểu Giai cho dù muốn ngủ cũng ngủ không được nha. Nàng chui vào lòng Tưởng Vân cọ cọ, nhớ tới lời Tưởng Vân nói trước khi xuống xe, đột nhiên ngẩng đầu, hỏi: "Anh từng có bạn trai?"

"A? Ừm... Có a..." Tưởng Vân bị chuyển biến đột nhiên này của nàng làm cho trở tay không kịp, ngơ ngác đáp.

Tưởng Vân tay ấm áp, xoa làm cho Vương Hiểu Giai thực thoải mái. Nàng thẳng vươn tay ôm lấy thắt lưng Tưởng Vân, hỏi hắn: "Anh nói em nghe xem nào? Thật tò mò anh sẽ thích cái dạng nam nhân nào ~ "

"Hả?" Tán gẫu đề tài này có phải hơi xấu hổ không???

Không chịu nổi đôi mắt nhỏ chờ mong của Vương Hiểu Giai, Tưởng Vân dừng trong chốc lát, nói: "Anh cũng không biết có tính là thích không, chính là trung học ngồi cùng bàn, ngồi cùng bàn ba năm, sau đó thi đại học xong hắn thổ lộ, anh đáp ứng. Có điều chưa được ba tháng thì chia tay, ngay cả tay cũng chưa dắt qua. Hiện tại ngẫm lại, hắn có đúng là thích anh không anh cũng không biết, khi đó đại khái là anh có hảo cảm với hắn, sau đó lại nghĩ muốn yêu đương một chút, liền mơ mơ hồ hồ cùng một chỗ."

"Tay cũng chưa cầm qua?" Vương Hiểu Giai vẻ mặt khó tin, "Vân bảo, anh có phải lạnh quá dọa sợ người ta rồi?"

"Anh... không có mà?" Tưởng Vân có điểm chột dạ, còn nói: "Nhưng mà anh phát hiện, con người anh khá cực đoan, đối người mình thích đặc biệt tốt, đối người bình thường hình như rất lạnh nhạt, đại học rất nhiều người nói anh cao lãnh..."

Ừm, điểm này nàng cũng phát hiện. Tưởng Vân thích một người thì hận không thể mỗi ngày cùng người ta dính cùng một chỗ, ví dụ như cùng nàng; không thích một người, đúng là nhìn đến liền phiền lòng, chẳng hạn như Tưởng gia ba người kia.

"Vậy nếu có một ngày anh không thích em, có phải cũng muốn cách em thật xa không, giống như phía trước trốn em a?" Vương Hiểu Giai bỉu môi, lẩm bẩm nói.

"Sao thế được?" Tưởng Vân bật cười, "Anh sao lại sẽ không thích em?"

"Ai biết được..." Vương Hiểu Giai cọ cọ trong ngực hắn, buồn bực nói: "Nếu có một ngày anh không thích em, phải nói cho em biết, em sẽ tự mình rời đi. Lãnh bạo lực của anh thật đáng sợ..." Làm nàng như muốn phát điên.

Tưởng Vân khóe miệng khẽ nhếch, trong ánh mắt lại tràn đầy đau lòng. Hắn nhẹ nhàng hôn lên tóc Vương Hiểu Giai, ôm chặt nàng, nói: "Em có biết anh vì sao muốn ở chỗ này không? Chiều hôm trước ngày trở về, anh ra ngoài tản bộ. Lúc đó trời chiều rất đẹp, anh chụp được, liền nghĩ gửi cho em, nhưng rồi vẫn nhịn được. Khi đó anh nghĩ, em nhất định sẽ thích nơi này, bởi vì tà dương rất đẹp, em nói về già muốn ở vùng ngoại ô mua một căn hộ, có cửa sổ thật to sát đất, gian phòng có cửa sổ đó phải nằm ở phía tây... Đêm hôm đó khi ngâm suối nước nóng, ngẩng đầu thì thấy sao băng. Anh lại nghĩ đến em, nhớ tới lần đầu chúng ta xem sao băng. Khi đó anh suy nghĩ, anh về sau có phải vẫn sẽ luôn luôn như vậy? Một người bình bình đạm đạm trôi qua cả đời. Trước kia anh cảm thấy, như vậy cũng rất tốt, nhưng mà đêm hôm đó nghĩ đến, anh đột nhiên thấy chán ghét những ngày như vậy."

"Cứ mỗi lần chúng ta ở cùng nhau, anh thường sẽ nghĩ đến, 5 năm, 10 năm, 20 năm, 30 năm sau, chúng ta sẽ có bộ dạng như thế nào? Anh nghĩ đến rất nhiều chuyện muốn cùng em cùng nhau làm. Anh muốn đưa em đi vòng quanh thế giới, muốn đưa em đi xem cực quang bắc cực, nhìn bầu trời đêm Sahara, đi hành hương ở Lhasa, đi Thổ Nhĩ Kỳ ngồi khinh khí cầu... Anh muốn cùng em hảo hảo đem Nhiên Nhiên nuôi lớn, nó nhất định sẽ giống như em, xinh đẹp ưu tú, có lẽ chúng ta có thể có thêm đứa nhỏ khác, anh hy vọng có một bé trai, như vậy nó có thể cùng với anh bảo hộ em và Nhiên Nhiên... Còn có rất nhiều rất nhiều, nếu như không có em, anh liền cảm thấy, cho dù cuộc đời anh chấm dứt ngay thời khắc này, cũng sẽ không có gì tiếc nuối."

Tưởng Vân nói xong, nhẹ nhàng nâng lên mặt Vương Hiểu Giai, hôn lên nước mắt bên khóe mắt nàng, ôn nhu nói: "Em xem, đều đã như vậy, anh sao có thể không có em đây?"

Vương Hiểu Giai đưa tay ôm hắn thật chặt, một hồi lâu sau, mới nói: "Em đời trước nhất định là cứu vớt cả vũ trụ, đời này mới có thể khiến ông trời cho dù bắt anh đổi một thân thể khác cũng muốn anh đến bên cạnh em..."

"Rõ ràng anh mới là người cứu vớt vũ trụ đây này" Tưởng Vân cười cười, nói: "Bằng không làm sao có em tới cứu vớt cuộc đời vô vọng này của anh?"

Vương Hiểu Giai hít hít mũi, chọc chọc ngực hắn, nói: "Vân bảo, kỹ năng nói tình thoại của anh max điểm."

"Ừm? Vậy sao? Với tư cách là trọng tài duy nhất, em nói cái gì thì chính là cái đấy ~" Tưởng Vân mỉm cười, ừm, được Vương tổng tài khen ngợi rồi.

Một hồi lâu, hai người đều không nói gì thêm. Cứ như vậy mà ôm, Vương Hiểu Giai dựa vào trong lòng hắn, Tưởng Vân giúp nàng xoa eo lưng. Vương Hiểu Giai lúc này rốt cuộc cảm nhận được, Cố Thành vì sao lại nói "Chúng ta đứng đó, không nói lời nào, đã vô cùng tốt đẹp". Chỉ cần cùng Tưởng Vân ở chung một chỗ, làm gì cũng đều rất tốt đẹp, chẳng sợ chỉ là như thế này, an an tĩnh tĩnh ôm nhau.

Thật lâu sau, Tưởng Vân mới nghe được Vương Hiểu Giai lại nói: "Rainbow, khi nào rảnh, cùng em nói một chút về chuyện trước kia của anh được không? Sau lại mang em về lại địa phương trong ký ức của anh đi một chút..."

Tưởng Vân nghe nàng thanh âm có chút mơ hồ, cúi đầu thì thấy, Vương Hiểu Giai đã nhắm hai mắt lại, thoạt nhìn cũng rất mệt nhọc.

Hắn cười đáp: "Được, em muốn biết gì anh đều sẽ nói cho em biết, hiện tại ngủ đi, ngủ ngon."

"Ừm..." Vương Hiểu Giai mơ mơ màng màng đáp trả một tiếng, thỏa mãn mà ngủ.

Em muốn đi qua con đường anh từng đi, ngắm nhìn phong cảnh anh từng nhìn, muốn lại gần anh thêm một chút.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net