Chương 52: Bữa tiệc chớp nhoáng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Liên hoan cuối năm của Tưởng thị tổ chức thực long trọng, đại khái là muốn nói cho ngoại giới, Tưởng thị hoàn toàn không bởi vì Tưởng Vân cùng Vương Hiểu Giai trốn đi mà tổn thất quá nhiều. Nhưng rốt cuộc thế nào, chỉ có chính bọn họ hiểu rõ. Tưởng Uyên đi theo bên cạnh Tưởng Hoành, khách mời đã đến gần hết. Hắn nhìn thoáng qua đồng hồ, khóe miệng hơi hơi gợi lên cười, xem ra Tưởng Vân sẽ không đến đây.

Kỳ thực hắn cũng không hy vọng Tưởng Vân đến, chẳng qua Tưởng Hoành nói muốn thể hiện khí độ của Tưởng thị, hắn mới gửi thiệp cho Tưởng Vân kiểu tượng trưng mà thôi. Tưởng Uyên lễ phép cười, cùng phó tổng của vài công ty trò chuyện, thi thoảng uống ngụm rượu, những phó tổng này không phải có hợp tác với Tưởng thị thì chính là muốn ôm đùi Tưởng thị, cả buổi nói chuyện hơn nửa thời gian là nịnh bợ Tưởng Uyên, làm cho hắn rất thích ý.

Bỗng nhiên, lối vào có chút xôn xao, Tưởng Uyên nhìn qua theo ánh mắt mọi người, khóe miệng ý cười lập tức thu lại. Vương Hiểu Giai khoát tay Tưởng Vân, đang cùng người bên cạnh chào hỏi.

Thấy hắn vọng lại đây, Vương Hiểu Giai nghẹn cười, tiến đến bên tai Tưởng Vân, nói: "Anh xem ánh mắt của Tưởng Uyên, cứ như muốn ăn luôn anh vậy."

Tưởng Vân thấy, thật đúng là. Hắn cúi đầu cùng Vương Hiểu Giai kề tai nói nhỏ, "Vậy không được, anh chỉ có thể bị em ăn."

"Không đứng đắn gì cả."

Vương Hiểu Giai giận liếc hắn một cái, tràn đầy phong tình, Tưởng Vân nhìn mà tâm viên ý mã.

Mọi người thấy bọn họ hỗ động, trong lòng tràn đầy nghi hoặc, rõ ràng phía trước nghe nói hai người bọn họ nháo tan rồi mà, sao hiện tại thoạt nhìn quan hệ vô cùng tốt?

Nói thế nào cũng là sân nhà của Tưởng thị, trước mặt nhiều người như vậy, lễ phép vẫn là nên có. Vương Hiểu Giai cùng Tưởng Vân đến trước mặt Tưởng Hoành, Vương Hiểu Giai mỉm cười, hướng hắn chào hỏi, nói: "Tưởng đổng, đã lâu không gặp."

"Vương tổng, quả thật đã lâu không gặp." Tưởng Hoành gặp Tưởng Vân mặt không chút thay đổi, Vương Hiểu Giai lại một bộ dáng vân đạm phong khinh, trong lòng liền phát bực, ngoài cười nhưng trong không cười, trả lời. Hắn ngược lại cũng không nghĩ tới Tưởng Vân cùng Vương Hiểu Giai sẽ đến.

Tưởng Hoành khẽ hớp một ngụm rượu, thản nhiên nói: "Phía trước nghe nói Vương tổng Tưởng Vân chia tay, giờ xem ra, các người quan hệ vẫn tốt lắm."

"Không nhọc Tưởng đổng lo lắng, chúng tôi rất tốt, hơn nữa, chúng tôi công tư phân minh." Tưởng Vân nhàn nhạt liếc mắt vài vị đổng sự bên cạnh, giải thích. Hiển nhiên là công tư phân minh, nhìn thành tích của M.Q.T, cũng sẽ không có người nghi ngờ bọn họ nhân tư phế công.

Tưởng Vân ôm eo Vương Hiểu Giai, xoay người mang nàng đi. Chào hỏi cũng nói rồi, hắn một chút cũng không muốn cùng Tưởng Hoành ở gần như vậy.

"À phải rồi" Tưởng Vân vốn mang theo Vương Hiểu Giai đi được hai bước rồi, lại đột nhiên dừng lại, quay đầu hướng Tưởng Hoành thản nhiên cười nói: "Nghe nói quả tim ngài không tốt lắm, vẫn là nên chú ý một chút, đừng để ngày nào đó không cẩn thận liền không dậy nổi." Nói xong, Tưởng Vân mang theo Vương Hiểu Giai, cũng không quay đầu lại tiêu sái bước đi.

Xú tiểu tử! Trù hắn chết sao?! Tưởng Hoành xiết chặt chén rượu, bất quá chỉ trong chốc lát lại trầm tĩnh lại, xoay người tiếp tục cùng những đổng sự khác trò chuyện, cứ như chuyện vừa rồi chưa từng phát sinh.

Hừ, đồ không biết tự lượng sức mình, chỉ giỏi nhanh miệng. Không phải không thừa nhận, lần đó nó cùng Vương Hiểu Giai đột nhiên tung chiêu làm hắn trở tay không kịp, chẳng qua hơn nửa năm nay, Tưởng thị cũng khôi phục nguyên khí, kế tiếp hắn sẽ cho nó biết tay! Tưởng Hoành giống như đã nhìn đến tình cảnh Tưởng Vân quỳ trước mặt hắn cầu tha thứ rồi. Đến lúc đó, hắn sẽ cho nó biết, đứa con là đấu không lại lão cha đâu! Tưởng Hoành khẽ mỉm cười, phía sau gọng kính vàng cất giấu ánh mắt giảo hoạt như hồ ly.

Tưởng Vân cùng Vương Hiểu Giai đi sang một bên, Vương Hiểu Giai cười, trộm véo bên hông hắn, nói: "Vân bảo, anh thật biết chọc tức người khác nha."

"Có sao? Anh thấy mình làm còn chưa đủ đâu, phải luyện tập thêm, ngày nào đó thực đem hắn tức chết rồi mới tốt." Tưởng Vân không sao cả nhún nhún vai, vẻ mặt nghiêm túc hỏi Vương Hiểu Giai: "Tức chết người không tính phạm pháp chứ?"

"Tính chứ" Vương Hiểu Giai nhướn nhướn mi, thản nhiên nói: "Anh biết rõ tim ông ta không tốt, còn chọc tức ông ta, gặp chuyện không may có thể tố cáo anh cố ý gϊếŧ người nha."

Tưởng Vân bĩu môi, đáng tiếc, "Ài? Như vậy à? Được rồi vậy anh cứ duy trì thế này cũng được..."

"Nhưng mà Vương tổng tài, sao em lại lợi hại như vậy? Cái gì cũng biết?" Tưởng Vân ôm trụ nàng, vẻ mặt đau khổ hỏi: "Em nhỏ hơn anh 1 tuổi, sao lại biết nhiều như thế? Anh biết đến khi nào mới có thể theo kịp em a..."

"Phụt, anh muốn vượt qua em như vậy sao?" Vương Hiểu Giai mỉm cười, cười hỏi.

"Không phải muốn vượt qua, chỉ là muốn không kém quá xa..." Tưởng Vân có chút không tự tin than thở: "Nếu ngày nào đó em chê anh vô dụng thì không tốt rồi..."

Vương Hiểu Giai nghe vậy, mặt mày cong cong, cười ôm lấy cổ hắn, ra vẻ đứng đắn nói: "Ừm, vậy anh phải cố gắng chăm chỉ nha, để nghĩ xem, về nhà đem luật dân sự luật hình pháp luật kinh tế luật quốc tế đưa cho anh nhìn trước, một tháng nghiệm thu thành quả ~ cứ theo tốc độ như vậy, 3 năm nữa là có thể vượt qua em rồi."

Vương Hiểu Giai nghẹn cười, chọc Tưởng Vân. Giỡn hoài, nàng ở đại học chọn học luật văn bằng hai, hồi trước đọc thuộc điều luật đến muốn ói ra.

"A?" Tưởng Vân vẻ mặt mờ mịt, một tháng phải xem mấy đại bản pháp kia, muốn chết sao??? "Vương tổng tài, chúng ta chậm một chút được không..."

Thấy Tưởng Vân vẻ mặt buồn khổ, nàng rốt cuộc nhịn không được bật cười, xoa xoa lỗ tai hắn, nói: "Thế em không làm được đồ ăn ngon cũng không biết đàn guitar anh cũng sẽ ghét bỏ em sao?"

"Vương tổng tài... Nếu em cái gì cũng biết, có còn muốn để người ta sống không... Em không biết anh làm là được, có cái gì mà ghét bỏ..."

"Thì đó, anh không biết em biết là được rồi, đâu cần anh cái gì cũng biết, Vân bảo, anh phải biết rằng, trên người anh có rất nhiều điểm sáng chói mà em không có, rất hấp dẫn người." Vương Hiểu Giai ôn nhu cười, an ủi hắn.

"Có sao?" Tưởng Vân nghe nàng nói như vậy, ánh mắt đều sáng, nhìn Vương Hiểu Giai, tràn đầy chờ mong.

"Đương nhiên, anh muốn biết, trở về nói sau, hiện tại phải công tác đã ~" Vương Hiểu Giai lại niết vành tai hắn, cười buông hắn ra. Nàng sớm đã nhìn ra, Tưởng Vân nội tâm kỳ thực có chút không tự tin. Tưởng Vân đem nàng nhìn đến quá cao rồi.

"Khụ khụ, hai vị, có muốn chú ý tình hình một chút hay không?" Trần Quan Tuệ đứng ở sau lưng hai người này, một hồi lâu cũng không ai phản ứng nàng, nàng ho khan hai tiếng, lại nói: "Hai người các ngươi ở nhà ở công ty còn chưa quấn quýt đủ, chỗ này cũng muốn tú sao?"

"Thế nào? Tuệ Nhi ghen tị?" Vương Hiểu Giai đến trước mặt nàng, nhẹ nhàng khoát vai nàng, nghiêng đầu chế nhạo nói.

"... Ta có bạn gái, ta ăn dấm chua cái quỷ a..." Trần Quan Tuệ nghĩ đây là trước công chúng, khống chế xúc động nghĩ muốn trợn trắng mắt.

Nàng hướng Tưởng Vân nháy mắt mấy cái, nói: "Tiểu Vân Vân tử, mượn Vương tổng tài nhà cậu một lát ~" Nói xong, không đợi Tưởng Vân đáp lại, đã đem Vương Hiểu Giai kéo sang một bên.

Tưởng Vân vẻ mặt bất đắc dĩ, nhớ tới mục đích hôm nay, thở dài, nhận mệnh đi đến chỗ vài đổng sự của Tưởng thị.

Trần Quan Tuệ lôi kéo Vương Hiểu Giai đến một bên, đầu tiên là thở dài, nói: "Haiz, cuối cùng mấy người chúng ta đều lọt vào tay tiểu cô nương..."

"Hửm?" Vương Hiểu Giai sửng sốt, lập tức kịp phản ứng, Trần Quan Tuệ đã biết.

"Cậu chừng nào thì biết?"

"Lúc hai người mới vừa nháo, thỏ con nhà tôi mất tích ba ngày, làm tôi lo đến hỏng, kết quả một hồi liền đến nói cho tôi biết tin tức kinh bạo như vậy, may mà tôi tim mạch khỏe mạnh..."

Nói xong, Trần Quan Tuệ còn làm bộ vỗ vỗ lồng ngực, Vương Hiểu Giai cười giận liếc nàng một cái, nói: "Được rồi, bớt lảm nhảm, chuyện gì?"

Trần Tư khi đó nói với Trần Quan Tuệ, có lẽ Tưởng Vân sợ nàng hiểu lầm để cho Trần Tư nói. Không phải Trần Quan Tuệ biết trước nàng là được rồi.

Vương Hiểu Giai lại nhớ đến lời Trần Quan Tuệ vừa mới nói, mỉm cười, còn không phải sao, các nàng mấy vị ngự tỷ nữ vương quát tháo thương giới này đều là thua trên tay tiểu cô nương.

"Gần đây có một hạng mục, một công ty của Mỹ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra Tưởng thị sẽ cùng Thẩm thị tranh đoạt. Theo tin tức thì, người phụ trách hình như là bạn học của cậu ở Worton ~" Trần Quan Tuệ nói xong, hướng nàng phao cái mị nhãn, nói: "Giai Giai ~ giúp bọn tôi nha ~ "

Vương Hiểu Giai đem nàng đẩy xa một chút, thanh âm này ngấy chết nga, Vương Hiểu Giai là nữ mà nghe đều nhuyễn hết cả ruột.

"Chẹp, ngài dừng lại, tôi nổi hết da gà rồi, ngài ở nhà cũng làm nũng như vậy với Tiểu Tư?"

"Làm chứ, sao lại không, tâm tình tốt cũng làm nũng, không tốt cũng làm nũng, muốn làm nũng liền làm nũng a." Trần Quan Tuệ không sao cả nhún nhún vai, hỏi nàng: "Cậu ở nhà không làm nũng với Tiểu Vân Vân tử?"

"Ừm... Rất ít." Bản thân nàng chính là một người không làm nũng bao giờ.

"Chậc, nhìn Tiểu Vân Vân tử như vậy, làm nũng chiêu này tuyệt đối dùng tốt, điểm này hai người bọn họ hảo khuê mật tuyệt đối giống nhau." Trần Quan Tuệ lời thề son sắt, chút khả năng quan sát này nàng vẫn phải có. "Uầy, nói thật đi, giúp hay không a?"

"Có thể chọc Tưởng thị tôi sao lại không giúp?" Vương Hiểu Giai mỉm cười, nàng mới không bỏ qua hết thảy chuyện có thể làm cho Tưởng Hoành Tưởng Uyên sốt ruột đâu, "Người phụ trách tên gì? Chuyện lúc nào?"

"Alex, chính là mấy ngày tới." Trần Quan Tuệ cười tủm tỉm lại thấu qua ôm vai nàng, nói: "Yên tâm, Vương tổng, tôi đi cùng cậu, tuyệt đối không để người ta chiếm tiện nghi cậu ~ "

"Tôi... hối hận rồi..." Vương Hiểu Giai đỡ trán, lúc trước Alex này truy nàng truy một trận oanh oanh liệt liệt, phiền nàng đã lâu.

"Aiz đừng nha, đã qua lâu như vậy, lại nói, còn có tôi mà, đừng sợ!"

"Được rồi được rồi, đùa thôi" Thấy Trần Quan Tuệ sốt ruột, Vương Hiểu Giai vội giải thích, "Cậu trở về gửi tư liệu cho tôi, tôi xem trước một chút."

"Ya ~ Giai Giai cậu thật tốt ~" Trần Quan Tuệ ôm nàng, làm bộ chuẩn bị thơm một ngụm, không nghĩ tới bị Tưởng Vân chạy tới một tay chụp Vương Hiểu Giai kéo qua.

Trần Quan Tuệ thấy Tưởng Vân vẻ mặt phòng bị nhìn nàng, trừng mắt liếc hắn một cái, nói: "Hừ, keo kiệt."

"... Quan Tuệ tỷ, tôi phải nói với Tiểu Tư cô muốn hôn bạn gái của tôi..."

Trần Quan Tuệ lập tức câm nín, lại trợn mắt trừng hắn một cái, đi rồi.

Tưởng Vân thấy nàng đi, mới than thở: "Tử tế mà bàn chuyện, sao phải động thủ động cước..." Vương tổng tài là của hắn, mới không để cho người khác thơm đâu, hừ.

Vương Hiểu Giai thấy Tưởng Vân vẻ mặt bất mãn, nở nụ cười, ôm lấy thắt lưng hắn, hỏi: "Nói xong rồi?"

"Ừm, đều nói xong rồi, bọn họ tỏ vẻ sẽ không khó xử chúng ta." Tưởng Vân nghe vậy, gật gật đầu, đáp trả. Mục đích hắn tới, chỉ là thử nói với mấy người đổng sự kia, Tưởng thị cuối cùng vẫn sẽ vào tay hắn, hắn sẽ không để cho bọn họ thua lỗ.

Nếu sự tình đã xong xuôi, vậy có thể đi rồi. Tưởng Vân cũng không quản liên hoan cuối năm của người ta chỉ vừa mới bắt đầu có một lát, mang theo Vương Hiểu Giai ra khỏi hội trường. Lên xe, Tưởng Vân đột nhiên nhớ tới, hôm nay chưa có chọc Tưởng Uyên, lập tức có chút tiếc nuối nhỏ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net