Chương 53: Tranh đoạt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trần Quan Tuệ gửi tài liệu cho Vương Hiểu Giai nói thời gian hẹn với Alex là vào trưa hôm nay. Vương Hiểu Giai nhìn đồng hồ, thấy đã sắp đến, liền đứng dậy, đi đến văn phòng Tưởng Vân.

Nàng nhẹ nhàng gõ cửa hai cái, đẩy ra, liền thấy Tưởng Vân chính đang vùi đầu xem văn kiện, nghe được động tĩnh cũng không ngẩng đầu lên, hỏi: "Ngũ Triết, chuyện gì?"

Vương Hiểu Giai mỉm cười, không đáp lời, hướng hắn đi qua. Còn đi chưa được mấy bước, liền gặp Tưởng Vân ngẩng đầu, có chút khó hiểu nhìn nàng, hỏi: "Sao lại qua đây?"

Vương Hiểu Giai thấy Tưởng Vân rõ ràng trước khi nhìn nàng đã biết là nàng đến, có chút kinh ngạc, hỏi: "Hm? Anh biết là em?"

"Ừ, anh nghe ra được tiếng bước chân của em." Tưởng Vân khẽ cười, buông văn kiện trong tay, chăm chú nhìn nàng.

"Ừ hừ, là vầy..." Vương Hiểu Giai kéo ra chiếc ghế đối diện hắn, hai tay nâng cằm, cười hỏi: "BOSS, em muốn đi giúp Thẩm thị giành một mối làm ăn với Tưởng thị, em cảm thấy anh đưa em đi thì tốt hơn ~ "

"Hm?" Tưởng Vân vẻ mặt khó hiểu, nhìn Vương Hiểu Giai chờ nàng giải thích. Ngày trước Vương Hiểu Giai đi ra ngoài bàn chuyện làm ăn chưa bao giờ bảo hắn đưa đón.

"Bởi vì..." Vương Hiểu Giai có chút không vui bĩu môi, hướng hắn nói: "Người phụ trách của đối phương là bạn học ở Worton, khi đó truy em rất dữ, phiền muốn chết... Sáng nay Quan Tuệ còn nói với em hắn muốn hỏi phương thức liên lạc với em..."

"???!!!" Tưởng Vân vẻ mặt gặp quỷ, "Cho nên cô ta ngày đó nói với em là chuyện này???"

"Ừm." Vương Hiểu Giai gật gật đầu, trong lòng lẳng lặng thay Trần Quan Tuệ cầu nguyện một hồi, hy vọng Trần Tư lần này có thể nhẹ tay một chút...

Tưởng Vân vẻ mặt lạnh lùng: "... Anh phải nói với Tư Tư cô ta bắt nạt anh, sau đó bảo Tư Tư cho cô ta ba ngày không thể xuống giường..."

Ừm, nàng biết ngay là thế này. Vương Hiểu Giai nghĩ nghĩ, lần trước Tưởng Vân "cáo trạng" với Trần Tư xong, nàng cố ý gọi điện thoại cho Thẩm thị, Trần Quan Tuệ quả thật cả ngày không có lên công tác...

Bên kia Trần Quan Tuệ đang chuẩn bị xuất phát đi đón Alex mạc danh kỳ diệu hắt hơi một cái, nàng xoa bóp cái mũi, sao đột nhiên cảm thấy có chút lạnh rồi đó.

"Hừ, ta thật muốn đi xem xem, tên Alex kia cái bộ dạng gì, dám mơ ước bạn gái của ta." Tưởng Vân hừ lạnh một tiếng, lấy áo khoác bên cạnh, dắt tay Vương Hiểu Giai liền đi.

"Trừ bỏ nói chuyện làm ăn, không cho em phản ứng hắn nhiều hơn, gặp mặt bắt tay là đủ, đừng làm cái gì ôm hôn..." Tưởng Vân dừng xe, lại một lần dặn dò.

Vương Hiểu Giai bất đắc dĩ nở nụ cười, "Được rồi được rồi, Vân bảo, dọc đường đi anh niệm chú tám trăm lần, em nhớ kỹ rồi."

Nàng liếc hướng ngoài xe, thấy Trần Quan Tuệ cùng Alex cũng đúng lúc vừa tới, xuống xe vẫy nàng. Vương Hiểu Giai bĩu bĩu môi, ra hiệu cho Tưởng Vân, "Đó, chính ở kia."

Tưởng Vân theo tầm mắt Vương Hiểu Giai nhìn lại, gặp một nam tử cao lớn tóc vàng mắt xanh cùng Trần Quan Tuệ đang đi sang bên này, "Hừ, tuy rằng bộ dạng tạm được, nhưng tuyệt đối không suất được như bản công tử! Cho dù suất được như ta, cũng không ôn nhu săn sóc được như ta!"

Tưởng Vân một bên hừ hừ, thấu qua giúp Vương Hiểu Giai cởi bỏ dây an toàn, nói: "Em tự đi đi, nhớ cách hắn xa một chút... Nếu hắn dám động thủ động cước, gọi điện thoại cho anh, anh bay qua đập hắn!"

Bất quá Tưởng Vân trong lòng có khó chịu như thế nào, vẫn là phân rõ tầm quan trọng của sự tình. Hắn đối với chuyện bọn họ muốn bàn một chút đều không biết, cùng đi qua chỉ có vẻ dư thừa, không chuyên nghiệp.

Vương Hiểu Giai bất đắc dĩ nở nụ cười, sớm biết nàng đã không nói cho hắn, làm hắn hiện tại khẩn trương như vậy. Bên ngoài Trần Quan Tuệ cùng Alex càng ngày càng đến gần, Vương Hiểu Giai lập tức ôm lấy Tưởng Vân, hôn lên.

Tưởng Vân thoáng sửng sốt ngược lại không nghĩ tới Vương Hiểu Giai sẽ như vậy. Hắn thoáng nhìn ngoài cửa sổ xe hai người càng ngày càng gần, khóe miệng hơi hơi nhếch, rất nhanh đảo khách thành chủ, một tay đỡ cổ Vương Hiểu Giai, hôn một hồi lâu.

Tuyên thệ xong chủ quyền Tưởng Vân cười vui vẻ, giúp Vương Hiểu Giai sửa sang lại y phục, nói: "Em đi đi, xong thì nhắn tin, anh qua đón ~ "

"Được ~" Vương Hiểu Giai cười đáp ứng hắn, lúc này mới xuống xe.

Tưởng Vân thấy Vương Hiểu Giai quả nhiên chỉ cùng Alex bắt tay, tránh được hắn ôm, cao hứng hơn, nhìn ba người bọn họ đi lên, mới khởi động xe, rời khỏi bãi đỗ.

Alex thập phần thân sĩ giúp hai vị nữ sĩ kéo ghế, mới ngồi xuống đối Vương Hiểu Giai cười, nói: "Hi, Vương, đã lâu không gặp."

"Đã lâu không gặp, Alex, tiếng Trung của anh đã tốt như vậy rồi, thật lợi hại." Vương Hiểu Giai lễ phép cười, nhớ tới hồi ở Worton hắn mỗi ngày quấn quít bắt mình dạy hắn tiếng Trung, ngẫm lại cũng thật buồn cười.

"Cám ơn ~ đây cũng là công lao của cô ~ lúc ấy vì muốn theo đuổi cô mới học tiếng Trung, không ngờ rằng sau khi tiếp xúc mới phát hiện nàng có mị lực như vậy! Tôi quá thích nàng rồi!"

Nhìn ra Alex là thật sự thích Hán ngữ, thời điểm nhắc đến ánh mắt đều lóe sáng.

Vương Hiểu Giai cùng Alex hàn huyên chuyện cũ một hồi, ba người rất nhanh bắt đầu bàn chuyện chính sự.

"Alex, tuy rằng ở phương diện này Tưởng thị thoạt nhìn so với Thẩm thị có kinh nghiệm hơn, càng thêm thích hợp, nhưng hạng mục này thời gian không ngắn, Tưởng thị gần đây lại không quá thái bình." Trần Quan Tuệ cười cười, trên mặt không chút nào che dấu vui sướng khi người gặp họa.

"Nga? Tôi hình như có nghe qua, Đại công tử của Tưởng thị và Tưởng đổng nháo mâu thuẫn phải không?"

"Cũng không chỉ là mâu thuẫn, là thủy hỏa bất dung ~" Trần Quan Tuệ cười nhìn thoáng qua Vương Hiểu Giai, còn nói: "Hơn nữa, Tưởng đại công tử bây giờ là bạn trai của nàng, anh cho dù không biết Tưởng Vân năng lực thế nào, năng lực của nàng anh sẽ không không biết chứ?"

"Là người ban nãy mới đưa Vương đến đây?" Alex giờ phút này đối Tưởng Vân tràn ngập tò mò, rốt cuộc là người như thế nào, mới có thể làm cho Vương Hiểu Giai yêu. Hắn lại nhìn về phía Vương Hiểu Giai, hỏi: "Vương, hắn là người như thế nào?"

Vương Hiểu Giai bất đắc dĩ oán trách liếc mắt Trần Quan Tuệ một cái, nhớ tới Tưởng Vân, cả người nàng đều trở nên dị thường nhu hòa, ôn nhu cười, nói: "Hắn... là người đáng giá yêu nhất mà tôi từng gặp."

"Alex, tôi cam đoan với anh, ngày nào vẫn còn tôi và hắn, Tưởng thị sẽ không sống dễ chịu được." Vương Hiểu Giai chuyển đề tài, về lại chính sự. Dĩ nhiên, đoạt hạng mục của Tưởng thị cũng là một phương pháp trọng yếu làm cho bọn họ sống không dễ chịu.

"Ha ha ha, cô đều đã nói như vậy, tôi dù thế nào cũng sẽ không tuyển Tưởng thị." Alex ha ha cười, học bá nữ thần năng lực hắn rõ hơn ai hết, Vương Hiểu Giai đã cam đoan như vậy, hắn không có lý do lại chọn Tưởng thị.

"Không giấu hai người, ngày hôm qua phó tổng Tưởng Uyên của Tưởng thị đã đến tìm tôi, bọn họ điều kiện rất tốt, nếu không phải cô nói, tôi một lát nữa hẳn là đang cùng hắn ký hợp đồng." Alex cười lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn, nói: "OK, hiện tại tôi có thời gian. Trần tổng, giành thời gian chúng ta lại hảo hảo nói chuyện hợp đồng đi, bất quá, Vương, có cơ hội cho tôi gặp bạn trai của cô? Tôi rất tò mò ~ "

Trần Quan Tuệ cùng Vương Hiểu Giai nhìn nhau cười, Vương Hiểu Giai cười đáp ứng: "Nếu có thời gian, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm đi, M.Q.T về sau nói không chừng cũng sẽ cùng các anh hợp tác nga ~ "

Bên này ba người nói nói cười cười, chuyện hợp tác gần như đã quyết định. Tưởng Uyên bên kia liền không dễ chịu rồi, hắn cố ý để trống thời gian buổi chiều tự mình đến cùng Alex ký hợp đồng, kết quả hắn gửi tin nhắn nói có việc trì hoãn thời gian, hừ! Hắn đến Trung Quốc chính là để bàn chuyện làm ăn, có thể có cái chuyện gì khác?! Nhất định là Thẩm thị đoạt!

Tưởng Uyên vỗ bàn vang bịch bịch, trong phòng hội nghị những người khác đều cúi đầu ngồi, không dám thở mạnh một tiếng. Tưởng Uyên nổi giận đùng đùng văng ra cánh cửa, trở về phòng làm việc của mình. Hắn vốn trông cậy vào việc bắt lấy hạng mục này để cho Tưởng Hoành xem trọng, vì thế hắn làm chuẩn bị đã lâu, điều kiện đưa ra ở mọi phương diện đều tốt hơn Thẩm thị, kết quả vẫn bị Thẩm thị đoạt! Trì hoãn thời gian, hừ, hoãn cái quỷ! Hơn phân nửa chính là thất bại!

Tưởng thị vốn đang trông cậy vào hạng mục này để ổn định công ty, vì thế gạt không ít hạng mục không lớn không nhỏ, chính là để cấp tài nguyên cho hạng mục này, không chỉ có Tưởng Uyên, ngay cả Tưởng Hoành đều đã định liệu trước, không ngờ lại xảy ra sự cố.

Chưa được mấy ngày, liền có tin tức truyền đến, Alex ký hợp đồng với Thẩm thị, trong đó còn có một đại "công lao" là của Vương Hiểu Giai. Tưởng Hoành nghe được tin tức, tức giận thiếu chút nữa bệnh tim tái phát.

Tưởng Uyên vừa nhận được tin tức không bao lâu, liền nhận được điện thoại nội bộ từ Tưởng Hoành, nghe giọng hắn tràn ngập nộ khí: "Ngươi lại đây cho ta!"

Tưởng Uyên bản thân cũng tức giận hết sức, nhưng vì phải đi gặp Tưởng Hoành, hắn vẫn cần trước hết tỉnh táo lại. Điều chỉnh một hồi lâu, hắn mới bình tĩnh trở về, đi gặp Tưởng Hoành.

Hắn vừa vào cửa, liền có văn kiện ném ập xuống đầu, Tưởng Hoành giận dữ hét: "Sao lại thế này?! Vì cái hạng mục này chúng ta trả giá bao nhiêu ngươi biết không?! Mấy ngày hôm trước còn nói với ta cam đoan không thành vấn đề, kết quả đâu?! Đây là không thành vấn đề mà ngươi nói sao?!"

"Ba, ngài trước đừng tức giận, con..." Tưởng Uyên tiến lên hai bước, còn chưa nói xong, lại bị Tưởng Hoành đánh gãy.

"Ta sao có thể không giận?! Tưởng thị hiện tại phải dựa vào mấy cái đại hạng mục chống đỡ ngươi không biết sao?! Không có hạng mục này sẽ có hậu quả gì ngươi không biết sao?! Uổng công ta tin tưởng ngươi như thế, đem nhiệm vụ giao cho ngươi, ngươi rốt cuộc có phải con trai ruột của ta không?! Vịt nấu chín còn để cho bay?! Ngươi nhìn xem anh ngươi! M.Q.T phát triển tốt như vậy, ngươi sao không thể học một chút?! Mất công ta còn luôn luôn nghĩ ngươi tốt hơn hắn, là ta nhìn nhầm rồi! Ngươi kém hơn hắn nhiều! Cút cho ta!" Tưởng Hoành nói xong, lại bắt đầu ném đồ trên bàn, một vật trang trí thủy tinh liền như vậy ném về phía đầu Tưởng Uyên, hắn không né tránh, rất nhanh liền chảy máu xuống.

Tưởng Hoành cũng chỉ là nổi nóng, không nghĩ thực sự đả thương con mình, nhưng lại không hạ được mặt mũi, lạnh lùng nói: "Ngươi không biết tránh sao?! Tự mình đi bệnh viện!"

Tưởng Uyên cắn chặt hàm răng, hai nắm tay siết vang răng rắc. Hắn cũng không quay đầu lại, ra khỏi cửa.

Tưởng Vân làm sao có thể được như hắn?! Sao lại sẽ tốt hơn hắn?! Hắn từ nhỏ đến lớn chăm chỉ học tập như vậy, trả giá nhiều như vậy, một kẻ ăn chơi trác táng như Tưởng Vân có thể so sánh sao?!

Tưởng Uyên nguyên hốc mắt đều là hồng, không nhìn ánh mắt tò mò của người trong công ty, tự mình đi bệnh viện.

Hừ, Tưởng Vân, ngươi trốn được một lần, ta không tin ngươi còn có thể tránh thoát lần thứ hai!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net