Chương 56: Đi không trở lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giữa trưa lúc sắp tan ca, Khổng tỷ tiến vào gọi Vương Hiểu Giai.

"Vương tổng, đến lúc đi qua rồi, có điều BOSS đi ra ngoài còn chưa trở lại, có cần gọi điện cho hắn không?"

"Hm? Đi ra ngoài?" Vương Hiểu Giai khẽ nhíu mày, lấy điện thoại di động ra thì thấy, không có tin nhắn. Tưởng Vân bình thường đi ra ngoài đều gọi nàng.

"Tôi gọi điện thoại cho hắn, mọi người đi trước đi." Nói xong, Vương Hiểu Giai liền giải khóa, gọi điện thoại cho Tưởng Vân.

Khổng tỷ đáp trả một tiếng, liền đi ra ngoài.

Vương Hiểu Giai liên tiếp đánh vài cuộc điện thoại, đều không chuyển được, lập tức trong lòng có chút cảm giác xấu. Tưởng Vân tiếp điện thoại nàng lâu nay đều rất nhanh. Chẳng lẽ nghĩ muốn cho nàng kinh hỉ? Nhưng cũng không nên không tiếp điện thoại nàng a.

Vương Hiểu Giai nhíu mày, cầm lấy túi xách đứng dậy đi ra ngoài, chắc phải đến hỏi Ngũ Triết xem.

Mọi người trong công ty chuẩn bị đi khách sạn, lúc này hơn phân nửa người đi đến bãi đỗ xe. Vương Hiểu Giai đến cửa thang máy vừa lúc đụng phải Ngũ Triết, liền hỏi: "Ngũ Triết, Tưởng Vân có nói đi chỗ nào khi nào thì trở về không?"

"BOSS buổi sáng đi làm không bao lâu liền cùng Trần Tư đi ra ngoài, nói nếu hắn không trở lại kịp thì chúng ta cứ đi trước, sao thế, hắn không nói với cô à?"

Nghe Ngũ Triết nói như vậy, Vương Hiểu Giai nói chung cũng yên tâm. Người này, khẳng định lại cùng Tiểu Tư đi náo loạn "làm chuyện xấu".

Vương Hiểu Giai mày giãn ra, hơi hơi ngoắc ngoắc khóe miệng, cười nói: "Không có, vậy chúng ta cứ đi trước, mặc kệ hắn. Nhìn xem đồng nghiệp nào không xe, xe tôi vẫn có thể ngồi thêm vài người."

Nhưng mãi đến khi đồ ăn khách sạn đều lên cả rồi, Tưởng Vân vẫn chưa xuất hiện. Vương Hiểu Giai lần nữa gọi điện thoại cho hắn, vẫn đánh không thông.

"Oa, Vương tổng, BOSS đối với cô thật tốt, đồ ăn này, cùng một quy cách với liên hoan cuối năm của chúng ta a ~ "

Đồng nghiệp bên cạnh ngữ khí tràn đầy hâm mộ, Vương Hiểu Giai chỉ khẽ cười cười, nội tâm lại không khỏi lo lắng lên. Cuối cùng, nàng vẫn lấy di động ra, bắt đầu gọi điện thoại cho Trần Tư.

Nhưng đồng dạng, không ai nhận cuộc gọi.

Vương Hiểu Giai đơn giản nói vài câu, liền bắt đầu khai tiệc, nhưng bản thân nàng ăn lại không mùi vị gì. Nàng đột nhiên có chút dự cảm bất hảo.

Không có việc gì... Hắn nhất định là đi chuẩn bị kinh hỉ cho mình thôi...

Vương Hiểu Giai một bên an ủi chính mình, một bên ở trong lòng ngầm bực bội, hắn không biết như vậy sẽ làm nàng lo lắng sao? Chờ hắn trở về nhất định phải hảo hảo giáo huấn hắn một chút, hừ!

Cũng không lâu lắm, xe cứu thương đến rồi. Nhưng Trần Tư cảm thấy được, đó là 15 phút trôi qua dài nhất cuộc đời nàng, mỗi một giây đều như qua một năm.

Nàng luôn tự nói với mình không thể khóc, nhưng nước mắt kia như bị vỡ đê, chảy mãi không ngừng. Cuối cùng, nếu không phải Tôn Nhuế cùng Đới Manh phù nàng, nàng ngay cả đứng lên cũng không nổi.

Thấy xe cứu thương, Trần Tư mới nhớ tới, phải trước báo cho Vương Hiểu Giai. Nghĩ như vậy, Trần Tư có chút hoảng loạn bắt đầu tìm di động của mình. Nhưng lục lọi nửa ngày đều tìm không thấy.

Đới Manh thấy nàng kích động như vậy, vội hỏi: "Làm sao vậy?"

"Di động, tôi phải gọi điện thoại cho Giai tỷ..." Trần Tư vươn tay xoa xoa nước mắt trên mặt, nhớ tới Vương Hiểu Giai, nàng mới bình tĩnh lại một ít, rốt cuộc dừng lại nước mắt.

"Chắc là rơi trên xe, túi xách của cô cũng ở trên đó, lấy di động của tôi mà gọi." Nói xong, Đới Manh lấy ra điện thoại di động của mình. Hai người bọn họ đi theo lên xe cứu thương, Tôn Nhuế lái xe đi phía sau.

Thấy Trần Tư tay cầm di động đều là run rẩy, Đới Manh cầm lại di động, nói: "Để tôi gọi cho."

Tuy rằng đồng dạng thực lo lắng Tưởng Vân, Đới Manh chung quy vẫn bình tĩnh hơn một ít. Điện thoại rất nhanh được tiếp, không đợi hắn mở miệng, đã nghe thấy bên kia Vương Hiểu Giai thanh âm có chút kinh hỉ, hỏi: "Đới Manh, Tưởng Vân ở cùng với các cậu sao?"

Vương Hiểu Giai nhận được điện thoại của Đới Manh, lập tức cảm thấy chính mình có điểm ngốc, tên bại hoại kia muốn làm "chuyện xấu", làm sao mà không gọi Tôn Nhuế cùng Đới Manh đâu? Nàng sớm nên gọi điện thoại cho bọn hắn.

Đới Manh nghe được giọng nói Vương Hiểu Giai kinh hỉ như vậy, lập tức có chút không biết mở miệng như thế nào. Hôm nay còn là sinh nhật của nàng a.

"Hiểu Giai tỷ... Vân ca anh ấy... xảy ra tai nạn xe, bọn em đang ở trên xe cứu thương..."

Vương Hiểu Giai ý cười bên miệng lập tức cứng đờ, "Không nghiêm trọng chứ... Bệnh viện nào..." Nàng chưa từng biết, mình cũng sẽ có thời điểm sợ hãi như vậy.

Lúc này, có đồng nghiệp đang lướt weibo, kinh hô một tiếng: "Á, tai nạn xe cộ."

"A? Chỗ nào? Tôi xem xem..."

"U, thật đúng là, xe đều cháy rụi... Thật nghiêm trọng a, người thế nào?"

"Đợi một lát... Xe này sao nhìn giống xe của BOSS chúng ta..." Những lời này vừa ra, người chung quanh đều dừng lại. Xe của Tưởng Vân là xe thể thao bản giới hạn, cả thành phố không được mấy chiếc...

"Không thể nào... BOSS... Thật đúng là không ở..."

Mọi người quay đầu nhìn về phía Vương Hiểu Giai, chỉ thấy tổng tài bất luận gặp gỡ chuyện gì đều thản nhiên như không của bọn họ, giờ phút này đầy mặt hoảng loạn, chút không để ý hình tượng, rất nhanh chạy ra bên ngoài.

"Không phải chứ..." Mọi người vẻ mặt mờ mịt, có rất nhiều người đứng dậy nghĩ muốn chạy theo Vương Hiểu Giai, vừa lúc có phó tổng gọi lại: "Mọi người ngồi xuống! Ăn đồ của mình đi, Ngũ Triết cùng Khổng tỷ đi theo tôi!"

Khổng tỷ vội vàng cầm lấy túi xách Vương Hiểu Giai thả xuống, đi theo bước nhanh ra ngoài.

Vương Hiểu Giai cố nén nước mắt, đầu ngón tay nắm lấy tay lái vì quá mức dùng sức đều trở nên trắng bệch. Lại là tai nạn xe cộ, vì sao lại là tai nạn xe cộ...

Nàng từng xem hình ảnh tin tức tai nạn của Tưởng Vân trước kia, thoáng ngẫm lại, đã làm cho nàng vô cùng đau lòng. Đới Manh còn nói tình huống không lạc quan... Nàng không dám nghĩ tiếp nữa.

Hắn nhất định không có chuyện gì, nhất định sẽ không.

Tưởng Vân đã nói muốn mãi mãi ở bên nàng, hắn ngoan như vậy, chưa bao giờ nỡ đi lừa nàng, hắn nhất định sẽ luôn luôn ở bên nàng...

Cuối cùng, Vương Hiểu Giai cũng đến được bệnh viện. Nàng thật vất vả chạy đến cửa phòng cấp cứu, bởi vì kịch liệt chạy, nàng từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, vừa thấy Trần Tư, liền đi lên bắt lấy nàng, hỏi: "Hắn thế nào?!"

Trần Tư vừa thấy nàng, nước mắt không dễ gì ngừng lại muốn rớt xuống, vẫn là bên cạnh Tôn Nhuế cùng Đới Manh đi qua, đỡ lấy nàng, giải thích nói: "Bác sĩ đã bắt đầu phẫu thuật, Hiểu Giai tỷ chị đừng gấp... Vân ca sẽ không có chuyện gì..."

Tôn Nhuế thanh âm càng nói càng nhỏ, ngay cả chính hắn đều không tin. Tai nạn nghiêm trọng như vậy, làm sao có thể không có chuyện?

Đới Manh đỡ Vương Hiểu Giai cho nàng ngồi xuống ghế bên cạnh, Vương Hiểu Giai nhìn bọn họ trên người dính đầy vết máu, cố nén nước mắt, lấy điện thoại di động, mở ra tin tức, nhìn đến ảnh hiện trường tai nạn xe cộ, lòng nàng đều lạnh.

"Vì sao... Vì sao lại đi đến đó..." Vương Hiểu Giai siết chặt di động, gần như nghiến răng nghiến lợi nói.

Trần Tư nước mắt lưng tròng, cầm chiếc hộp nhỏ vẫn luôn nắm trong tay đưa cho nàng, nghẹn ngào nói: "Hắn làm cho chị một căn hộ... Bọn em qua đó trang trí..."

Vương Hiểu Giai ngây ngốc nhìn chiếc hộp kia một hồi, mới mở nó ra, trong thoáng chốc nước mắt rơi như mưa.
Trong hộp chứa một chiếc nhẫn tinh xảo, an tĩnh đứng yên ở nơi đó, lam bảo thạch sapphire cực đại rạng rỡ sinh huy, ưu nhã dịu dàng, tựa như Vương Hiểu Giai vậy.

Vương Hiểu Giai nhớ rõ, lam bảo thạch ngụ ý là trung thành, kiên trinh, thành thực.

Đây là hứa hẹn Tưởng Vân dành cho nàng.

Vương Hiểu Giai nắm chiếc nhẫn kia, khóc không thành tiếng.

"Hắn sẽ không xảy ra chuyện, hắn nhất định không có chuyện gì đâu..." Trần Tư nghiêng người ôm lấy Vương Hiểu Giai, an ủi nàng, cũng như an ủi mình.

Vài người chạy tới sau đó nhìn đến cảnh tượng này, dừng lại cước bộ, cũng đỏ hốc mắt.

Giải phẫu tiến hành suốt hơn 10 giờ đồng hồ.

Vương Hiểu Giai cũng những người kia cũng luôn luôn chờ. Trương tỷ cùng A Lê nghĩ mấy người này hẳn đều chưa ăn gì, mua ít đồ lại đây.
"Vương tổng, ăn một chút đi, cô đã cả ngày chưa ăn..."

Vương Hiểu Giai chỉ lắc đầu, tỏ vẻ không đói bụng, vẫn mải nhìn chằm chằm vào phòng giải phẫu.

Khổng tỷ quay đầu hướng Trần Tư, Trần Tư cũng giống như vậy.

Phía trước cảnh sát giao thông đã tới một chuyến, Tôn Nhuế cùng Đới Manh đã đi qua hiệp trợ điều tra rồi.

Rốt cuộc, cửa phòng giải phẫu mở ra. Mọi người nhanh bước lên nghênh đón, Vương Hiểu Giai vội vàng hỏi: "Bác sĩ, hắn thế nào?"

Bác sĩ tháo xuống khẩu trang, nói: "Xem như thoát khỏi nguy hiểm tính mạng, nhưng vẫn phải giám sát nghiêm ngặt ở phòng bệnh, đầu có máu tụ, khi nào có thể tỉnh lại chúng tôi cũng không biết..."

Mặc kệ thế nào, tính mệnh vẫn còn là được. Vương Hiểu Giai cùng Trần Tư nói tạ ơn, theo sát hộ sĩ đẩy giường bệnh của Tưởng Vân đến phòng giám sát.

Trần Quan Tuệ lại đây, thấy Vương Hiểu Giai mặt mày tiều tụy, đi đến trước mặt nàng, nhất thời lại nhớ không nổi lời gì an ủi, đành phải ôm lấy nàng.

Ngược lại Vương Hiểu Giai, còn khẽ mỉm cười an ủi nàng: "Yên tâm, tôi không sao, hắn còn sống, tôi không sợ." Chỉ cần hắn còn sống, hết thảy đều sẽ tốt hơn.

Trần Quan Tuệ gật gật đầu, đem Trần Tư mang về.

Cuối cùng, mọi người đi hết rồi. Vương Hiểu Giai để cho Khổng tỷ đi chiếu cố con gái, bản thân thì lưu lại nơi này. Tưởng Vân trên mặt khối xanh khối tím, đầu bị băng gạc bao lại. Vương Hiểu Giai ngồi ở bên giường, nhẹ nhàng nắm tay hắn dán lên trên mặt, thở phào nhẹ nhõm, nhẹ giọng nói: "Anh làm em sợ muốn chết, có người như anh sao? Hôm nay còn là sinh nhật của em, anh còn chưa chúc em sinh nhật vui vẻ đâu..."
Nàng hiển nhiên không nhận được đáp lại.

"Anh muốn cầu hôn, cứ tử tế mà nói, em đồng ý là được, cứ phải biến thành như vậy dọa em, còn để người khác đưa nhẫn thay, hừ, nếu anh không tự mình đeo cho em, em còn lâu mới đeo nhẫn của anh."

Vương Hiểu Giai vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt Tưởng Vân, "Vân bảo, anh như vậy thật khó coi, mau tỉnh lại đi, bằng không em không cần anh nữa..."

Nàng cứ như vậy, chậm rãi nói xong, đôi mắt chăm chú nhìn Tưởng Vân ngủ say, luyến tiếc rời khỏi dù chỉ một giây.

Vương Hiểu Giai đột nhiên nghĩ, nàng hình như đã thật lâu không kỹ lưỡng ngắm nhìn Tưởng Vân như vậy. Bọn họ luôn bề bộn nhiều việc, tuy rằng luôn tìm cơ hội cùng một chỗ, lại ít có thời gian giống thế này, để cho nàng cứ như vậy lẳng lặng nhìn hắn. Vương Hiểu Giai cong cong khóe miệng, nở nụ cười, ôn nhu nói: "Được rồi, Vân bảo, hai chúng ta lén trốn một lát, nhưng mà chỉ có thể một lát thôi, bằng không công ty của anh không còn em cũng mặc kệ ~ "

Nghỉ ngơi trong chốc lát, thì tốt rồi.
Chỉ cần người còn ở, là tốt rồi.

Tưởng Vân lâm vào một mảnh hắc ám. Hắn như nghe thấy có người đang gọi mình. Có thanh âm của Tư Tư, có Tôn Nhuế, Đới Manh, rất nhiều người hắn biết, còn có, Vương Hiểu Giai.
Nàng giống như khóc. Tưởng Vân cảm thấy được ngực trái nhói đau. Hắn thật muốn ôm nàng một cái, để cho nàng đừng khóc nữa.

Nhưng trước mặt hắn luôn tối đen.
Cuối cùng, ngay cả thanh âm đều dần biến mất.

Tưởng Vân ở trong một mảnh hắc ám, lại một lần nữa mất đi ý thức.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net