Chương 57: Di chúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Hiểu Giai ở bên giường Tưởng Vân đợi một đêm. Sáng ngày hôm sau khi Khổng tỷ đến y phục thay đổi cho nàng, chỉ thấy nàng ghé vào cạnh giường bệnh, ngủ, một tay còn nắm tay Tưởng Vân.

Nàng ngủ cũng không sâu. Khổng tỷ mới đến, nàng liền tỉnh.

Khổng tỷ thả đồ trong tay xuống, có chút đau lòng nhìn nàng, nói: "Vương tổng, tôi mang y phục và bữa sáng tới cho cô, ăn trước một ít, Ngũ Triết mang theo Nhiên Nhiên, cô đừng lo lắng."

"Ừm, cảm ơn." Vương Hiểu Giai trả lại nàng một nụ cười ôn hòa, giật giật thân mình cứng ngắc, cầm tay Tưởng Vân nhẹ nhàng hôn, ôn nhu nói: "Chào buổi sáng."

Nàng tiến buồng vệ sinh rửa mặt một phen, thời điểm ra tới Trương tỷ đã đem bữa sáng mang đến đặt lên bàn.

Đây là bệnh viện tư gia, Tưởng Vân ngụ ở là phòng bệnh rất lớn, có riêng buồng vệ sinh cùng phòng tiếp khách, còn có giường phụ, nhưng Vương Hiểu Giai chính là không nỡ để một mình hắn nằm ở nơi đó.

Rửa mặt sau Vương Hiểu Giai lại trở về là Vương tổng tài lạnh nhạt ôn hòa, thản nhiên tự đắc kia. Nếu không phải hiện tại Tưởng Vân còn nằm trên giường bệnh, Khổng tỷ đều nghĩ đến ngày hôm qua nhìn thấy Vương Hiểu Giai thất thố như vậy, là nàng làm một giấc mộng.

Tưởng Vân nằm viện, có rất nhiều chuyện đều cần Vương Hiểu Giai đến làm. Sáng sớm, liền có không ít người lại đây ân cần thăm hỏi, nàng bận việc cho tới trưa, mới đem một đám người đuổi đi rồi. Đàn hồ ly này, có bao nhiêu người là thật tâm ân cần thăm hỏi, còn không phải sợ Tưởng Vân gặp chuyện không may chậm trễ hạng mục bọn họ hợp tác thôi.

Cũng không lâu lắm, Tôn Nhuế cùng Đới Manh lại tới.

Thấy là hai bọn họ, Vương Hiểu Giai mới thở phào, tiếp đón bọn họ ngồi xuống, rất nghiêm túc hướng bọn họ cúi đầu, ngược lại dọa hai người nhảy dựng, nhanh qua đỡ nàng.

"Hiểu Giai tỷ, chị làm cái gì vậy, đừng dọa em..."

"Đúng thế Hiểu Giai tỷ, hai đứa bọn em không nhận nổi chị như vậy..."

Vương Hiểu Giai khẽ cười cười, để cho bọn họ ngồi xuống, nói: "Tiểu Tư nói với tôi, lúc ấy nếu không nhờ hai người các cậu động tác nhanh, lôi Tưởng Vân từ trong xe ra ngoài, hắn lúc này sợ còn không thể nằm ở đây... Cám ơn các cậu, phần tình này tôi sẽ không quên."

"Ài, Hiểu Giai tỷ chị lại khách khí, Vân ca đối với bọn em giống như ca ca ruột thịt, chị còn khách khí với bọn em làm gì nha? Chị cứ như vậy em không vui đâu." Tôn Nhuế bất mãn, lại nói: "Hiểu Giai tỷ, Vân ca xảy ra chuyện này, chị khẳng định bề bộn nhiều việc, có việc gì cứ gọi bọn em, để cho hai đứa em giúp đỡ một chút."

Đới Manh cũng vội nói: "Đúng vậy Hiểu Giai tỷ, chị đừng cùng bọn em khách khí, cảnh sát giao thông bên kia bọn em đi xử lý, chị đừng lo lắng, Vân ca thế nào?"

Vương Hiểu Giai nghe bọn hắn nói như vậy, cũng không chối từ, cảm kích cười, dù sao còn có rất nhiều chuyện chờ nàng, "Vẫn còn tốt, tuy rằng bác sĩ nói không biết khi nào thì hồi tỉnh, nhưng mà hắn người này, tôi một chút cũng không lo lắng."

Hắn sẽ không nỡ để lại một mình nàng đi đối mặt nhiều như vậy.

"Nhưng mà nói đến thì, Đới Manh, tôi muốn nhờ cậu giúp tôi tìm người tra một chút, tôi cứ cảm thấy, sự tình không đơn giản như vậy..." Vương Hiểu Giai ánh mắt sâu thẳm, nếu quả thật không phải ngoài ý muốn, hừ, nàng nhất định phải làm cho độc thủ phía sau màn nhận thức được cái gì gọi là biết vậy chẳng làm.

Ba người bên này đang nói, tiếng đập cửa vang lên, không đợi Vương Hiểu Giai đi mở cửa, người bên ngoài đã không mời tự vào.

"Vân Nhi đâu? Thế nào rồi?"

Vương Hiểu Giai thấy là Tưởng Hoành, lại thấy phía sau Hướng Mẫn Yến cùng Tưởng Uyên, tâm tình vốn không tốt lúc này lại càng kém. Nàng cười lạnh một tiếng, che ở trước mặt Tưởng Hoành, không chút khách khí nói: "Tưởng đổng, đừng giả vờ như thực lo lắng cho Tưởng Vân, hắn trưa hôm qua gặp chuyện, ngài hiện tại mới đến, có phải hơi chậm hay không?"

Tưởng Hoành bị nàng nói mặt già đỏ lên, cường ngạnh nói: "Cô... Cô tránh ra cho ta!"

Phía sau Hướng Mẫn Yến giờ phút này cũng đi lên, hát đệm nói: "Vương tổng, nói như thế nào, Hoành ca cũng là cha ruột của Vân Nhi, cô chẳng qua chỉ là bạn gái hắn, trên pháp luật nửa điểm quan hệ cũng không có, không có quyền ngăn cản chúng ta đi nhìn hắn."

"Đúng thế, Vương tổng, nói thế nào đi nữa, chúng tôi và ca tôi trên pháp luật vẫn là người một nhà, cô còn chưa gả vào đâu, trông nom có phải quá nhiều hay không?"

Phía trước Tưởng Hoành cùng Hướng Mẫn Yến nói chuyện, Tôn Nhuế cùng Đới Manh không tiện mở miệng, dù sao vẫn là trưởng bối, nhưng Tưởng Uyên vừa nói, Tôn Nhuế lại nhịn không được, hắn đứng dậy ngăn trước mặt Tưởng Uyên, tức giận nói: "Thôi đi ngươi, đừng có một ngụm một cái ca đi, ta sợ Vân ca bị ngươi làm cho buồn nôn, để ngươi đi xem Vân ca, ta còn thật lo ngươi hạ độc thủ! Đừng tưởng rằng lần trước tên nhân viên bảo trì kia chạy thì bọn ta không biết là ngươi làm! Ngươi tốt nhất cầu nguyện Vân ca của ta không có việc gì, nếu có việc, ta là người đầu tiên cho ngươi chôn cùng!"

Tưởng Hoành lập tức sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói: "Tôn công tử, nói chuyện cũng phải chú ý đúng mực! Vương Hiểu Giai, cô tránh ra cho ta! Đó là con trai ta! Hiện tại nó hôn mê, ta mới là người giám hộ của nó! Không chỉ có người ta muốn gặp, M.Q.T ta cũng muốn tiếp nhận!"

"Tưởng đổng, bàn tính không phải đánh như vậy đâu!" Vương Hiểu Giai sắc mặt càng trở nên khó coi, nhưng vẫn đứng chắn trước mặt ba người bọn họ, tuy rằng nàng biết, bọn họ nói đều đúng. Nàng cùng Tưởng Vân còn chưa đăng ký kết hôn, trên mặt pháp luật, hiện tại Tưởng Hoành mới là người giám hộ của Tưởng Vân...

Trần Tư cùng Trần Quan Tuệ vừa đến cửa phòng bệnh, liền nghe thấy Tưởng Hoành lớn tiếng nói: "Vương Hiểu Giai, cô còn như vậy, đừng trách ta không khách khí! Pháp luật không tha cho cô!"

Trần Tư vẻ mặt mờ mịt, vội kéo qua nhân viên y tá đứng ở cửa, hỏi chuyện gì xảy ra.

"Tưởng đổng, phiền toái ngài nhỏ giọng một chút, đây là bệnh viện. Hôm nay tôi dù thế nào cũng sẽ không cho ông qua, M.Q.T lại càng là nghĩ cũng đừng nghĩ đến!" Vương Hiểu Giai biết mình đuối lý, nhưng vẫn mặt không đổi sắc, những thứ của Tưởng Vân, nàng nhất định phải bảo vệ tốt.
Tưởng Hoành nóng nảy, lấy di động ra chuẩn bị báo cảnh sát, không nghĩ tới Trần Tư đột nhiên nhảy ra.

Trần Tư nhảy lên quá nhanh, Trần Quan Tuệ đều bắt không được, nàng chỉ cười lắc đầu, thật đúng là con thỏ con.

Thỏ con kia hiện tại ở trước mặt đại lão hổ không chút nào rụt rè, có pha chút tư thế gà mái hộ gà con, che trước người Vương Hiểu Giai, nói với ba người Tưởng Hoành: "Các ngươi suy nghĩ nhiều, Vân Vân tử sớm đã có chuẩn bị, năm ngoái đã đến chỗ luật sư viết di chúc, nếu quả thật hắn gặp chuyện không may, mọi thứ hắn sở hữu đều do Giai tỷ chi phối, mà nếu không thể tự gánh vác, thì cũng chỉ có Giai tỷ mới là người giám hộ duy nhất của hắn, các ngươi mau chóng đi, đừng ép ta báo cảnh sát, ngày mai ta để luật sư đưa di chúc cho các ngươi xem, hiện tại nhanh chóng cút!"

Hừ, ức hiếp Vân Vân tử của nàng còn chưa tính, còn muốn ức hiếp người Vân Vân tử yêu nhất, cái này nàng thật không thể để yên. Trần Tư thật sự hối hận không gọi theo vài bảo tiêu cao lớn thô kệch, bằng không lúc này chính là đem mấy người kia thỏa thỏa ném văng ra.

Lời nói của Trần Tư làm cho người toàn trường sửng sốt, Tưởng Hoành ba người suy nghĩ trong chốc lát, thấy Trần Tư thực muốn động thủ báo cảnh sát, mới không tình nguyện đi rồi. Vương Hiểu Giai vẻ mặt nghi hoặc, lôi kéo Trần Tư, hỏi: "Em nói thật sao?"

"Ừ, khi đó hắn không phải đem cổ phần công ty bán đấy thôi, vậy thì phần di chúc trước kia lập liền vô dụng, cho nên hắn về sau lại lập một phần nữa, là em cùng hắn đi làm, chỉ có điều hắn nghĩ chuyện này cũng không có gì lớn, nên không nói cho chị biết..." Trần Tư biểu tình nghiêm túc, nhìn Vương Hiểu Giai, còn nghiêm túc nói: "Giai tỷ, chị đừng sợ, chừng nào hắn còn chưa tỉnh lại, em sẽ thay hắn chăm sóc chị cẩn thận!"

Vương Hiểu Giai không biết nên biểu tình như thế nào, vươn tay ôm lấy nàng, nhẹ giọng nói: "Cám ơn em."

Vừa rồi, nàng thật sự hơi sợ. Sợ bọn họ thật sự sẽ cướp đi M.Q.T... Vương Hiểu Giai lần đầu tiên cảm thấy được, những hành động này của Tưởng Vân cũng không phải làm điều thừa.

May mà, hắn sớm có chuẩn bị. May mà, bằng hữu của hắn đáng tin cậy như vậy.

Tưởng Vân nằm lần này, liền suốt một tháng.

Tài xế gây họa vẫn còn chưa bắt được, nhưng Vương Hiểu Giai cũng không tin, cố tình lại trùng hợp như thế. Huống chi, Tưởng Uyên vẫn là có "tiền án".

Đều nói trời tháng sáu là mặt đứa nhỏ, buổi sáng vừa mới mưa, lúc này lại vẫn mây râm mưa phùn. Vương Hiểu Giai mở cửa sổ phòng bệnh, hít thở không khí ướt át bên ngoài, nhìn không ra cảm xúc.

Bàn bên trong phòng bệnh, bày ra hộp cơm, còn có máy tính cùng rất nhiều văn kiện.

Một tháng này, Vương Hiểu Giai cơ hồ đem nơi đây trở thành nhà. Mỗi ngày tan tầm liền thẳng đến bên này, buổi chiều Vương Lạc Nhiên tan học, bảo tiêu sẽ trực tiếp đem người đón sang đây, hai người cùng nhau ăn cơm bảo mẫu đưa tới, qua một hồi, bảo mẫu sẽ đưa Vương Lạc Nhiên về nhà ngủ, mà Vương Hiểu Giai vẫn như cũ ở lại trong này.

Vương Lạc Nhiên lần đầu tiên nhìn thấy Tưởng Vân nằm trên giường không nhúc nhích, ngay tức khắc nước mắt liền rơi xuống rồi, chạy đến cạnh giường bệnh lôi kéo tay hắn gọi ba ba, làm cho Vương Hiểu Giai trong lòng rất không có tư vị. Nàng chỉ nói với con gái, ba ba sinh bệnh, phải hảo hảo nghỉ ngơi. Tiểu cô nương nửa hiểu nửa không gật gật đầu, ngược lại còn ôm lấy nàng an ủi nói: "Mẹ, mẹ đừng lo lắng, ba ba nhất định sẽ tốt..."

Một tháng này, tiểu cô nương trái lại càng ngày càng ngoan, một chút cũng không để Vương Hiểu Giai quan tâm.

Vương Hiểu Giai trở lại bên giường bệnh, ngón tay nhẹ nhàng vỗ về hai má Tưởng Vân, vết thương trên mặt Tưởng Vân ngược lại đã sớm khỏi, băng gạc trên đầu cũng hủy đi, trừ bỏ gầy yếu hơn chút, so với bình thường ngủ không có gì khác biệt.

"Rainbow, đã một tháng rồi, sao anh còn không tỉnh... Một mình em làm hai phần công tác, mệt muốn chết..."

Vương Hiểu Giai khẽ tựa vào đầu vai Tưởng Vân, lẩm bẩm nói.

Một tháng này, nàng phải làm cả công tác của mình lẫn Tưởng Vân, mới có thể để cho M.Q.T vận hành như bình thường, đây thật không tính là cái gì, tra tấn nàng nhất là Tưởng Vân chung quy không tỉnh. Bác sĩ nói Tưởng Vân trạng huống cũng không tệ lắm, máu tụ ở não bộ cũng đang tiêu, nhưng một tháng này, Vương Hiểu Giai quả thật chờ có chút sốt ruột.

Tiếng đập cửa vang lên, Vương Hiểu Giai không cần nghĩ cũng biết, là Trần Tư. Một tháng này, nàng cơ hồ mỗi ngày đều lại đây.

Trần Tư đẩy cửa ra, gặp Vương Hiểu Giai, ngoan ngoãn cười, hỏi nàng: "Giai tỷ, ăn cơm tối chưa?"

Lại hướng nàng quơ quơ cái túi nhỏ trên tay, nói: "Em học làm bánh ngọt, chị muốn thử một lần hay không ~ "

"Chậc, chị mới ăn cơm xong, em lại cho ăn đồ ngọt, cố ý muốn cho chị béo sao?" Vương Hiểu Giai cười đứng dậy, đến trước mặt nàng nhéo nhéo mặt nàng, mặc dù nói như vậy, vẫn nhận lấy gói to trên tay nàng.

Trần Tư làm cái mặt quỷ với nàng, đến bên giường Tưởng Vân nói với hắn trong chốc lát, Vương Hiểu Giai trở về bàn, tiếp tục công tác.

Chẳng được bao lâu, Trần Tư liền qua bên này.

"Giai tỷ, em mới vẽ vài bức, chị muốn xem thử hay không?"

Vương Hiểu Giai nghiêng đầu, chỉ thấy Trần Tư nhàn nhạt cười, đem bức vẽ đưa tới trước mặt nàng. Nàng dĩ nhiên là cười đón lấy.

Vương Hiểu Giai thích nhìn gương mặt cười của Trần Tư. Giống như Tưởng Vân nói vậy, Trần Tư cười thật ấm áp. Hơn nữa, có lẽ Tưởng Vân bản thân cũng không phát hiện, hai người bọn họ cười, kỳ thực rất giống nhau, ôn nhu cởi mở.

Những ngày Tưởng Vân mới xảy ra chuyện, trên mặt Trần Tư cơ hồ không có chút tươi cười nào. Mà ngay cả khi bác sĩ nói Tưởng Vân không có nguy hiểm tính mạng, nàng cũng chỉ nhẹ nhàng thở ra, trên mặt vẫn ngưng trọng. Vẫn là Vương Hiểu Giai không quen nhìn, người như ánh mặt trời trong miệng Tưởng Vân, không nên như vậy, mới cùng nàng nói: "Tiểu Tư, cười một cái được không? Hắn không có việc gì... Hơn nữa, hai người cười rất giống..."

Trần Tư sửng sốt một hồi lâu, nàng nhìn Vương Hiểu Giai ánh mắt mềm mại, mới lại ôn nhu nở nụ cười. Từ đó về sau, gặp Vương Hiểu Giai Trần Tư đều là cười.

Vương Hiểu Giai biết, Trần Tư mỗi ngày lại đây, không chỉ vì thăm Tưởng Vân, cũng là vì cùng nàng. Nụ cười kia, cũng là vì nàng.

Cô nương ngốc. Hai cô nương ngốc.

Cặp khuê mật này không hổ là khuê mật, đối xử với người mình quan tâm đều moi tim đào phổi như vậy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net