Chương 59: Mưu sát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Hiểu Giai rất là thuận theo, ăn xong cháo Trần Tư làm, liền nhìn về phía Thẩm Mộng Dao, khàn giọng hỏi nàng: "Dao Dao, có thể giúp tôi chiếu cố Nhiên Nhiên vài ngày không?"

Thẩm Mộng Dao nhìn nàng, hơi hơi mím đôi môi mỏng, trong chốc lát mới buông ra, đáp: "Chỉ vài ngày, sau đó tôi sẽ không trông nom."

Vài ngày là đủ rồi. Nàng cũng chỉ có thể cho mình thêm vài ngày. Vương Hiểu Giai hơi kéo khóe miệng, nói cảm ơn.

"Tiểu Tư, em có thể mang chị đến căn hộ hắn muốn đưa chị đi nhìn không?"

Ánh mắt của Vương Hiểu Giai làm Trần Tư không thể mở miệng cự tuyệt. Cặp mắt vốn rạng rỡ sinh huy, hiện giờ lại tĩnh lặng như ao tù nước đọng. Còn duy nhất một tia lấp lóe, Trần Tư sợ nếu nàng nói cái gì kiểu như "hảo hảo nghỉ ngơi trước ", sẽ làm mờ nhạt cả tia ánh sáng còn sót lại kia, vội vàng gật đầu, vươn tay đi phù nàng.

Vương Hiểu Giai xốc chăn lên, dịch xuống giường, nằm yên một thời gian dài làm cho nàng toàn thân cứng ngắc, động tác có chút chậm chạp, nếu không phải Trần Tư cùng Trần Quan Tuệ tay mắt lanh lẹ, đỡ nàng, nàng sợ là ngã về lại trên giường.

"Aiz, chậm một chút, Giai Nhi, hay là..."

"Tôi không sao, tôi có thể." Vương Hiểu Giai không đợi Trần Quan Tuệ nói xong, liền đánh gãy nàng, ngữ khí nghiêm túc, không chấp nhận nửa điểm nghi ngờ.

Trần Quan Tuệ muốn nói lại thôi, chậm rãi thở dài, tay đang phù nàng dùng thêm vài phần khí lực.

Thẩm Mộng Dao nhìn ánh mắt lên men, nàng nhận thức Vương Hiểu Giai lâu như vậy, chưa từng thấy nàng thất hồn lạc phách như thế bao giờ, phảng phất như cả người bị rút đi trụ cột.

Ngoại ô thành phố, một gian phòng thuê cũ nát, một nam tử bị hai người vạm vỡ chế trụ, thất kinh, quỳ xuống đau khổ cầu xin hai nam tử quần áo tinh xảo trước mặt: "Tôn thiếu gia, cầu xin ngài, tôi cũng bất đắc dĩ bị ép buộc, mẹ tôi sinh bệnh gấp rút cần tiền mổ, tôi thật sự không có biện pháp a!"

"Ta khinh" Tôn Nhuế một cước đá vào đầu vai hắn, phẫn nộ nói: "Mạng của mẹ ngươi là mạng, mạng của ta và Vân ca ta thì không phải?!"

"Tôn công tử, ngài cát nhân có thiên tướng, cũng không phải không có việc gì sao, ngài đại nhân đại lượng, tha tôi một lần đi..." Nói xong, hắn liền dập đầu binh binh, thanh âm kia thật là "thành ý tràn đầy".

Đới Manh tràn đầy hưng trí, xem hắn dập đầu trong chốc lát, nhìn nhìn lại đồng hồ, mới gọi dừng, cười lạnh nói: "Đừng dập nữa, pháp luật nên làm gì thì làm nấy, bọn ta cũng không báo thù riêng, ngươi cắn Tưởng Uyên đi ra, bọn ta sẽ không tìm phiền toái với người nhà của ngươi, bằng không, hừ, ngươi ráng mà chịu."

"Đem người nhốt lại cho ta, xem kỹ." Đới Manh dặn dò bảo tiêu xong xuôi, quay đầu nói với Tôn Nhuế: "Đi bệnh viện đi, muộn nữa Vân ca ngủ mất."

Tôn Nhuế nhấc chân lại thêm một cước vào ngực người nọ, còn chưa đủ hết giận, hung ác nói: "Con mẹ nó có bản lĩnh chạy thì đừng trở lại, đã trở lại thì đừng nghĩ có ngày lành! Cũng không nhìn xem là ai mà ngươi đã dám trêu?!"

Nếu không phải Đới Manh giữ chặt hắn, hắn không đánh hắn một trận không được. Tôn Nhuế chỉnh chỉnh quần áo, hừ một tiếng, xoay người ra cửa.

"Cũng xem như bắt được tiểu tử này rồi, phế đi không ít sức lực của thiếu gia ta." Tôn Nhuế một bên khởi động xe, mặt mày hớn hở. Gã nhân viên bảo trì này cũng coi như cẩn thận, hai năm mới lén lút trở về, nếu không phải Tôn Nhuế luôn cho người ta chú ý động tĩnh nhà hắn, thật đúng là phát hiện không được.

"Vâng vâng vâng, Tôn thiếu gia nhanh chạy xe đi, bằng không đợi lát nữa Vân ca ngủ mất, chuyện này còn phải để cho anh ấy quyết định."

"Aiz ngươi nói xem, Vân ca tỉnh đã lâu rồi mà sao tinh thần còn không tốt như vậy đâu? Mỗi ngày mệt mỏi không trụ được, ngủ sớm như thế..." Tôn Nhuế một bên than thở, một bên đạp chân ga, chạy đến bệnh viện.

Lúc Tôn Nhuế cùng Đới Manh đến bệnh viện, Tưởng Vân đang nằm trên giường, nhìn trần nhà ngẩn người.

Trong khoảng thời gian hắn tỉnh lại này, tình huống kỳ thực rất không ổn. Tuy rằng bác sĩ kiểm tra thân thể tình hình rất tốt, đang dần khôi phục, nhưng tinh thần hắn luôn luôn mệt mỏi, mỗi ngày có hơn phân nửa thời gian là ngủ. Hắn nghĩ, có lẽ vốn dĩ linh hồn hắn đã rất suy yếu, chỉ là vì Tưởng Vân kia không biết đi đâu, mới tỉnh lại thôi.

Hắn không biết, về sau sẽ như thế nào.

Hắn sẽ sống sót sao? Hay là sẽ lại ngủ không tỉnh dậy?

Sau khi trải qua một lần tử vong, hắn đối tử vong cũng không có gì sợ hãi.
Bất quá, cho dù lưu lại không bao lâu, hắn vẫn hy vọng, có thể tận mắt xem kết cục của ba người kia.

"Hi, Vân ca! Tên nhân viên bảo trì kia bị em tóm được rồi, làm em tốn thật lớn công sức!" Tôn Nhuế cười hì hì vào cửa, nói.

"Nhân viên bảo trì?" Tưởng Vân sửng sốt, lập tức trí nhớ hắn nói cho hắn biết, đó là người Tưởng Uyên mua chuộc để động tay động chân vào xe hắn, hắn vội nhổm dậy, hỏi: "Người đâu?"

"Giam lại rồi, bọn em đi hỏi anh một chút, liền chờ anh ra lệnh ~ "

"Vậy à, tốt lắm." Tưởng Vân khó được nở nụ cười, bất quá nghĩ nghĩ, vẫn là hỏi: "Người gây ra chuyện này tìm được chưa?"

Lái xe gây chuyện chạy ngay tại chỗ, không biết nguyên nhân gì, đến nay còn chưa bắt được.

Đới Manh đẩy kính mắt, đáp: "Nhanh thôi, hai ngày trước thu được tin tức nói nhìn đến hắn rồi, em vừa phái đi nhiều người hơn, phỏng chừng khoảng mấy ngày nay nữa."

Tưởng Vân thật ra nghĩ muốn tận mắt nhìn gã nhân viên kia, đáng tiếc, hắn hiện tại hoàn toàn không có tinh thần. Mới trong chốc lát, liền lại mệt mỏi. Hắn thở dài, nói: "Tam Ca, Đới Manh, cảm ơn các cậu. Nhân viên bảo trì kia trực tiếp giao cho cảnh sát đi, trông coi kỹ chút, đừng để cho kẻ khác lại động tay động chân."

"Aiz được rồi, bất quá Vân ca anh gần đây cứ khách khí như vậy, em không vui đâu a." Tôn Nhuế bất mãn, bĩu môi, oán giận nói.

Tưởng Vân chỉ cười cười, lại nhắm mắt lại, không đáp lời.

Số lần tôi có thể nói cảm ơn với các cậu, sợ là cũng không nhiều nữa.

Cám ơn các cậu, giống như huynh đệ ruột thịt, luôn luôn giúp tôi.

Thấy hắn bộ dáng mệt mỏi, Đới Manh liền lôi kéo Tôn Nhuế đi rồi, trong lòng lại cứ cảm thấy có chút là lạ.

Vương Hiểu Giai một hàng ba người, qua hơn nửa giờ, cũng ra tới ngoại ô. Vương Hiểu Giai tùy ý Trần Tư cùng Trần Quan Tuệ giúp đỡ, từng bước một, mười bậc cấp mà lên, cước bộ chầm chậm, rồi lại kiên định.

Đập vào mắt là một sân vườn. Hàng rào gỗ vây quanh thảm cỏ xanh biếc, chiếc bàn gỗ thô cùng xích đu đứng yên trong gió, ve sầu reo cùng chim hót giao hưởng, gió mát chầm chậm thổi, phất qua bên má nàng, giống như người yêu ôn nhu thì thầm.

Đây đúng là thứ mà nàng muốn.

Vương Hiểu Giai đẩy ra cửa hàng rào, dọc theo con đường đá chậm rãi đi tới, khóe môi treo một nụ cười mềm dịu.

Đến cửa nhà, cánh cửa đóng chặt, điều này làm Trần Tư phạm khó, nói: "Cánh cửa này hình như chỉ nhận vân tay hắn... Mật mã em cũng không biết..."

"Hả? Bằng không đem hắn đến đây mở cửa?" Trần Quan Tuệ nhìn về phía Vương Hiểu Giai, theo bản năng liền biết sẽ bị cự tuyệt.

Quả nhiên, Vương Hiểu Giai thản nhiên nói: "Không cần." Liền tiến lên, không chút do dự đè xuống mật mã nhà mình, cánh cửa quả nhiên mở.

Nàng hài lòng nở nụ cười, nhẹ giọng nói: "Hắn lười như vậy, sẽ không phí tế bào não suy nghĩ mật mã mới đâu."

Trong phòng các vật dụng cơ bản hầu hết đều có, chẳng qua thoạt nhìn vẫn trống trơn, nghĩ đến, hẳn là Tưởng Vân lưu lại muốn cùng nàng cùng nhau trang trí.

Hóa ra mấy tháng thần thần bí bí, là vì cái này.

Cô nương ngốc.

Vương Hiểu Giai phảng phất như có thể nhìn đến nụ cười trên mặt Tưởng Vân, ngâm nga điệu hát, di chuyển vòng quanh gian phòng này.

Hắn khẳng định sẽ cọ lại đây làm nũng với nàng, cầu khen ngợi, giống như dĩ vãng mỗi một lần hoàn thành nhiệm vụ.

Vương Hiểu Giai ở trong sân ngồi trên xích đu một hồi lâu, liền trở lại nhà mình. Địa phương kia, một người lưu lại, rất cô đơn. Nàng thích căn nhà hiện tại hơn, nơi đó có dấu vết của hắn.

Qua mấy ngày, Vương Hiểu Giai liền trở về công ty. M.Q.T là tâm huyết của Tưởng Vân, nàng không thể làm nó xảy ra chuyện.

Lái xe gây họa rất nhanh cũng bị Đới Manh cùng Tôn Nhuế bắt được, ép hỏi một hồi, thật đúng lại là Tưởng Uyên sai sử.

Tưởng Vân để cho Tôn Nhuế cùng Đới Manh đem hai người lần lượt đưa đi cục cảnh sát.

Tưởng Uyên đang ở phòng làm việc của mình công tác, chợt nghe bí thư thông báo nói có cảnh sát muốn gặp hắn, lập tức trong lòng cả kinh, nhưng lại nghĩ, bản thân đều an bài tốt lắm, hẳn là không có vấn đề mới đúng, lúc này mới áp chế bất an trong lòng, đi phòng khách.

Tưởng Hoành nghe nói có cảnh sát lại đây, thoáng chốc mày liền nhíu lại.

Ngày đó đi bệnh viện, lời nói của Tôn Nhuế làm cho hắn canh cánh trong lòng, tuy rằng hắn không hỏi Tưởng Uyên, nhưng cũng hoài nghi Tôn Nhuế nói liệu có thật hay không. Nghe nói có cảnh sát đến, có chút nóng nảy, hướng đến phòng khách.

Tưởng Uyên vào cửa, liền mỉm cười hỏi: "Hai vị cảnh quan, tôi chính là Tưởng Uyên, có chuyện gì?"

Hai cảnh sát liếc nhau, một người trong đó cũng lễ phép mở miệng, nói: "Có người tố cáo, nói Tưởng phó tổng cậu có liên quan với hai vụ án mưu sát, phiền toái cậu theo chúng tôi đi một chuyến."

Tưởng Uyên lập tức sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn cường chống, miễn cưỡng cười hỏi: "Các anh có lầm không? Tôi sao có thể liên quan với án mưu sát chứ?"

"Có lầm hay không, cậu theo chúng tôi đi một chuyến sẽ biết." Nói xong, hai người một trái một phải giữ lấy hắn, để ngừa hắn chạy trốn.

Tưởng Hoành ở cửa, nghe được án mưu sát, thiếu chút đứng không vững. Hắn đẩy cửa, sắc mặt đỏ bừng, hỏi: "Hai vị cảnh quan, hai vụ án mưu sát... Người bị hại là ai?"

Hai vị cảnh quan liếc nhau, do dự trong chốc lát, mở miệng nói: "Tưởng Vân, cũng may con trai trưởng của ngài mạng lớn..."

Về sau cảnh quan lại nói gì đó, Tưởng Hoành đã không biết nữa rồi.

Cư nhiên là thật, con út của hắn cư nhiên đi mưu sát con trưởng của hắn! Đứa con út luôn luôn làm cho hắn vừa lòng, cư nhiên làm ra chuyện như vậy!

Tưởng Hoành chỉ cảm thấy trong nháy mắt trời đất ngả nghiêng, hai mắt tối sầm, cái gì cũng không biết nữa.

Hai cảnh quan cùng Tưởng Uyên đều bị hắn dọa nhảy dựng, cảnh sát vội báo người, gọi 120, tiếp đó vẫn là đem Tưởng Uyên mang về cục cảnh sát.

"Vương tổng, có tin tức truyền đến, nói Tưởng Uyên bị bắt giữ, bởi vì mưu sát BOSS..." Trương tỷ gõ cửa, nói có chút cẩn thận. Từ khi Vương Hiểu Giai trở về, cả người giống như một bộ máy công tác, nhìn thì không vấn đề gì, nhưng lại có cảm giác, không có sinh khí. Nàng không biết xảy ra chuyện gì, rõ ràng Tưởng Vân hiện tại đã tỉnh, nhưng Vương Hiểu Giai cư nhiên lại là một bộ dáng "đau thương chẳng gì bằng khi lòng đã chết".

Vương Hiểu Giai chính đang mây bay nước chảy ký tên, lập tức dừng lại, gắt gao nắm bút.

Tưởng Uyên...

"Chú ý kỹ lưỡng, có tin tức gì lập tức nói cho tôi biết." Vương Hiểu Giai áp bức run rẩy trong thanh tuyến, lạnh lùng nói.

Nàng sẽ bắt hắn phải trả giá đắt, nhất định!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net