Chương 61: Cố hương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cũng may mấy tháng qua, khối thân thể này đã khôi phục rất tốt, tuy rằng tai nạn nghiêm trọng như vậy, nhưng hiện tại Tưởng Vân đã có thể đi lại.

Tưởng Vân khẩn cấp đứng dậy xuống giường, mới vừa ngồi dậy liền hút một hơi khí lạnh, động tác quá nhanh, xả đến miệng vết thương, toàn thân đều không thoải mái. Nhưng hắn hiện tại hiển nhiên không quan tâm được nhiều như vậy, chỉ chú ý tận lực không xả đến vết thương, mang dép lê cầm lấy di động đầu giường liền đi ra ngoài. Hắn thật cẩn thận, cuối cùng tránh thoát hộ sĩ, đón thang máy đi xuống lầu.

Taxi vừa mới hẹn trước đã chờ ở dưới lầu. Tưởng Vân khóe môi treo nụ cười, mở cửa xe, báo địa chỉ nhà, lại nói: "Sư phụ, phiền ngài nhanh một chút."

"Tiểu tử, tôi thấy cậu bộ dạng này, thương thế không nhẹ, tối khuya còn đi đâu a? Nhanh quay về bệnh viện đi, đừng để xảy ra chuyện gì..." Tài xế cao thấp đánh giá Tưởng Vân, bị hắn một thân băng vải dọa sợ, vội khuyên hắn.

"Không sao đâu sư phụ, tôi đây khỏe hơn nhiều rồi, chỉ là thoạt nhìn dọa người, tôi đang vội về nhà, ngài nhanh lên đi." Nếu có thể, Tưởng Vân thật đúng là muốn đổi chỗ với tài xế này, tự mình chạy xe, bất quá hiển nhiên là không có khả năng, Tưởng Vân đành phải liên tục thúc giục tài xế.

Tài xế bị hắn giục giã không cách nào khác, đành khởi động xe chạy về địa chỉ Tưởng Vân vừa báo. Buổi tối ít xe cộ, một đường đều rất thông thuận, Tưởng Vân khóe môi nhếch lên cười, còn ở một bên thúc giục tài xế, nhạ cho tài xế phát phiền, hỏi hắn: "Ta nói tiểu tử, nhà các cậu là có mấy ngàn vạn đang chờ sao, vội vã như vậy? Đang bệnh còn chạy ra, người trẻ tuổi a, không cần ỷ vào tuổi trẻ liền mù quáng náo loạn a..."

Chờ trong nhà chúng ta giá trị so sánh với mấy ngàn vạn còn nhiều hơn. Tưởng Vân thầm oán, Vương tổng tài nhà hắn không chỉ mấy ngàn vạn, mấy ngàn triệu hắn cũng không đổi biết không.

"Không có, sư phụ, thuốc của tôi để ở nhà, ngài nhanh lên, tôi không uống được thuốc sẽ khó chịu."

Tài xế nghe hắn nói, vội đạp chân ga, rất nhanh đã tới nơi. Đến lúc Tưởng Vân muốn xuống xe, hắn mới hậu tri hậu giác kịp phản ứng, hướng hắn hô: "Bệnh viện thuốc gì không có còn chạy về nhà!"

Thuốc trị bệnh tương tư a, toàn bộ thế giới chỉ một phần, ngay tại nhà.

Tưởng Vân tuy rằng nghe được lời nói của tài xế, cũng không rảnh đáp trả hắn, hắn còn đang vội đi gặp Vương tổng tài của hắn đây này.

Lúc này trong nhà bọn họ, Vương Lạc Nhiên ôm búp bê Tưởng Vân tặng nàng, sớm đã ngủ say. Mà ở thư phòng, đèn đuốc sáng trưng. Trên bàn gần như bày đầy văn kiện, Vương Hiểu Giai cơ hồ cả ngày đều bận rộn, gục xuống bàn, bất tri bất giác ngủ mất. Trên màn hình máy tính, màn hình chờ, đều là Tưởng Vân.

Tưởng Vân đến trước cửa nhà, động tác lại chậm lại.

Đây là cái gọi là cận hương tình khiếp.

(*) cận hương tình khiếp: gần đến quê hương tâm tình kinh hãi

Hắn chậm rãi ấn xuống mật mã đã thuộc nằm lòng, đẩy cửa ra, tối mờ như trong dự kiến.

Từ khe cửa thư phòng lộ ra ánh sáng, không ngoài sở liệu, nàng còn đang làm việc.

Hiện tại đã gần rạng sáng.

Tưởng Vân cau mày, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, liền thấy Vương Hiểu Giai lẳng lặng gục xuống bàn, gương mặt ngủ say tiều tụy lại là hắn chưa từng thấy qua.

Tưởng Vân thả nhẹ bước chân, đến trước mặt nàng, vươn tay nhẹ xoa tóc nàng, hốc mắt phiếm lệ, ôn nhu nói: "Người lớn như vậy rồi, sao lại vẫn không biết tự chăm sóc mình?"

Vương Hiểu Giai vốn ngủ không sâu, nàng như nghe thấy được thanh âm quen thuộc, rất nhanh liền tỉnh lại.

Tưởng Vân thấy nàng tỉnh, bộ dáng mơ mơ màng màng, toàn bộ ruột gan nhuyễn hết cả ra, hắn ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vỗ về bên mặt nàng, hơi có chút nghẹn ngào, nói: "Em lại không ngoan rồi, sao lúc này vẫn còn làm việc? Anh thật vất vả đem em dưỡng béo một chút, em thì trong chốc lát lại gầy trở về..."

"Hm? Rainbow?" Vương Hiểu Giai kinh ngạc nhìn hắn, nhất thời phản ứng không kịp, thì thào hỏi.

"Ừ, là anh, anh trở về rồi." Tưởng Vân cố nén lệ trong hốc mắt, vươn tay đem nàng giam vào trong lòng.

Đây là mộng phải không?

Vương Hiểu Giai sửng sốt một hồi lâu, mới vươn tay ôm lấy Tưởng Vân, tựa đầu chôn vào hõm vai hắn, ôn nhu nở nụ cười, cười cười, nước mắt lại rơi xuống.

"Bại hoại, lâu như vậy, anh rốt cuộc cũng chịu xuất hiện trong mộng của em..."

Nghe vậy, Tưởng Vân rốt cuộc nhẫn không được nước mắt, hắn bất chấp đau đớn trên người, ôm thật chặt Vương Hiểu Giai, như muốn đem nàng nhồi tiến vào trong xương máu.

"Thiên Thảo, không phải là mộng, là anh, anh thật sự trở về rồi..."

"Đau..." Cùng với động tác của Tưởng Vân, Vương Hiểu Giai cảm giác được một trận đau đớn, Tưởng Vân dùng sức như muốn nghiền vỡ xương cốt của nàng, nàng không khỏi khẽ hô ra tiếng, nhưng vừa nói ra, bản thân liền ngây ngẩn. Trong mộng, không phải không cảm giác được đau sao?

Cho nên... Đây là sự thực? Rainbow của nàng... Thật sự đã trở lại?

Vương Hiểu Giai cơ hồ không thể tin được, nàng đẩy ra Tưởng Vân, hai tay đang phủng mặt của hắn, kinh ngạc nhìn hắn, tỉ mỉ kỹ lưỡng phân biệt.

Tưởng Vân cầm hai tay nàng, ngừng lại nước mắt, cho nàng một nụ cười thật to, nói: "Thiên Thảo, em xem, là anh thật mà, anh trở về rồi ~ "

Mặt mày lộ ra ôn nhu cưng chiều, ngữ khí quen thuộc kia, rõ ràng chính là Rainbow của nàng a.

Vương Hiểu Giai nhìn hắn, một hồi lâu, rốt cuộc lại một lần nữa nở nụ cười phát ra từ nội tâm, nhưng nước mắt vẫn cứ không ngừng chảy xuống, làm cho Tưởng Vân một trận đau lòng, vội lau nước mắt cho nàng, dỗ dành nói: "Thiên Thảo, anh làm sao nỡ bỏ lại một mình em.... Đừng khóc được không? Lòng anh đều đau..."

Tưởng Vân hốc mắt cũng hồng hồng, thấy không hống được nàng, dứt khoát cũng không hống nữa, gắt gao đem nàng ôm vào trong lòng.

Vương Hiểu Giai lại một lần nữa cắn cổ Tưởng Vân, Tưởng Vân vốn tưởng lần này lại chảy máu, không nghĩ tới, Vương Hiểu Giai chung quy vẫn không đành lòng, chỉ cắn một chút, liền sửa thành một nụ hôn tỉ mỉ.

Nàng nức nở nói: "Rõ ràng đã nói nếu anh còn chạy em liền cắn đứt cổ, tại sao lại không chịu nhớ kỹ ... Để một mình em chờ lâu như vậy... Làm em sợ muốn chết..."

Mỗi lần nghĩ tới, những ngày về sau không còn Tưởng Vân nữa, Vương Hiểu Giai chỉ cảm thấy cuộc sống không có nửa điểm ý nghĩa. Nàng còn sống, chỉ bởi vì còn có con gái.

Tưởng Vân làm sao không phải chịu giày vò, một mình ở trong một mảnh hắc ám, không một tia ánh sáng, không một tia hy vọng.

Lần đầu tiên gặp chuyện không may, hắn chỉ có một vướng bận là Trần Tư, mà lúc này đây, còn có con gái cùng Vương Hiểu Giai.

Nếu thật sự mất, hắn không lo lắng Trần Tư. Khuê mật này, kỳ thực có năng lực kiên cường, có thể hảo hảo tiếp tục sống. Nhưng Vương Hiểu Giai không giống a, hắn thật vất vả mới tiến được vào nội tâm của nàng, thậm chí chiếm cứ một địa phương lớn, nếu hắn mất, sợ là trái tim của Vương Hiểu Giai cũng trống rỗng một khối lớn...

Vừa nghĩ tới hắn phải lưu lại Vương Hiểu Giai một người sống trên đời, Tưởng Vân rốt cuộc cảm nhận được cái gì gọi là tuyệt vọng.

Thật sự là, không cam lòng a.

May mà, hắn còn có thể trở về.

Mất mà lại được, vui sướng điên cuồng.

Nơi gọi là đất khách chẳng qua là chốn bồi hồi của kẻ tha hương.

Nơi gọi là cố hương cũng chỉ vì nơi ấy có người.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net