Chương 62: Lão bằng hữu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rèm cửa dày đặc ngăn chặn ánh mặt trời như lửa ngoài cửa sổ, trong phòng vẫn như cũ một mảnh tối mờ. Trên chiếc giường lớn đầy thư thái, hai bóng người ôm nhau mà ngủ, có lẽ đang làm giấc mộng đẹp, khóe miệng còn mang theo ý cười.

Nữ nhân trên giường động đậy trước, đánh vỡ phần trầm tĩnh này.

Vương Hiểu Giai chậm rãi mở mắt ra, đập vào mắt là cảnh sắc nàng sớm đã thành quen. Ánh mặt trời đem toàn bộ bức màn chiếu bừng bừng, tựa hồ muốn hòa tan chúng nó, chiếu vào trong phòng này. Khóe miệng nàng còn mang theo nụ cười, phảng phất như dương quang nhiệt liệt, lại cũng thật đáng yêu. Tưởng Vân nằm an tĩnh, một tay khoát lên eo nàng, đem nàng cuộn vào trong ngực.

Không phải là mộng, thật không phải là mộng.

Rainbow của nàng, đã trở lại.

Vương Hiểu Giai lẳng lặng nhìn hắn chăm chú, ngón tay nhẹ lướt qua mặt hắn, phủ qua cặp lông mày anh khí, chiếc mũi cao thẳng, tiếp đến đôi môi mỏng, đôi mắt nàng như nước hồ thu, thâm tình bên trong phảng phất như muốn tràn ra.

Nàng nhớ rõ, thân thể ban đầu của Tưởng Vân, cũng là môi mỏng.

Đều nói người môi mỏng tình không lâu dài, Vân bảo nhà nàng có lẽ là ngoại lệ đi.

Tưởng Vân cảm giác trên mặt một trận mềm mềm ngứa ngứa, quấy nhiễu giấc mộng, liền vươn tay chụp lại, cảm giác được là tay Vương Hiểu Giai, lông mi chớp vài cái, vẫn không mở to mắt, chỉ nắm tay mềm kia, đem Vương Hiểu Giai ôm chặt hơn một chút, lầm bầm nói: "Bảo bối đừng làm rộn..."

Tựa như mọi ngày cuối tuần bình thường vậy.

Vương Hiểu Giai cười khẽ, thanh âm như tiếng chuông bạc chọc cho Tưởng Vân đành phải ráng sức mở mắt.

Tưởng Vân mở mắt nhìn nàng, thấu qua hôn hôn môi nàng, lười biếng nói: "Cười cái gì..."

"Không có gì ~" Vương Hiểu Giai không chút nào che dấu vui sướng, cười vô cùng thoải mái.

"Ưm..." Tưởng Vân dụi dụi mắt, mới thanh tỉnh chút, xoay người đè nặng nàng, hảo hảo hôn đôi môi lâu ngày không gặp kia.

Bức màn chắn lại ánh sáng, cũng che mất sắc trời. Đôi người yêu đã lâu không gặp ở trên giường huyên náo vui đến quên cả trời đất.

Di động chấn rung đầu giường, Vương Hiểu Giai mới vừa thoát khỏi "ma trảo" của Tưởng Vân, nghĩ muốn nghe, không ngờ lại bị Tưởng Vân kéo qua, tiếp tục ngang ngược hôn một hồi lâu.

"Ưm... Được rồi đừng làm rộn..." Vương Hiểu Giai thật sự chịu không nổi, giận liếc mắt hắn một cái, xoay người đi lấy di động vẫn đang không ngừng rung.

Tưởng Vân bĩu môi, cũng không ngăn cản nàng lấy điện thoại, chỉ là tay vẫn không an phận ở sau lưng nàng chạy trên làn da nõn nà của Vương Hiểu Giai.

"Vương tổng! Cô cuối cùng cũng chịu tiếp điện thoại! Bệnh viện gọi nói BOSS không thấy nữa!"

Vương Hiểu Giai vừa tiếp điện thoại, liền nghe thanh âm lo lắng của Khổng tỷ, nàng quay đầu nhìn nhìn người không thành thật ở bên cạnh, khó được hướng hắn làm cái mặt quỷ, trong lòng đối Khổng tỷ cùng bác sĩ hộ sĩ bệnh viện yên lặng nói xin lỗi, "Khổng tỷ, chị đừng gấp... Hắn tối qua tự mình về nhà... Chị nói với bệnh viện đừng gấp, đợi lát nữa chúng tôi liền đi qua."

"... Được..."

Khổng tỷ vốn gấp đến cuống cuồng, gọi cho Vương Hiểu Giai mười mấy cuộc điện thoại nàng cũng không bắt máy, giờ thì phảng phất như chậu nước lạnh từ trên trời giáng xuống. Nàng yên lặng cúp điện thoại, thầm nghĩ lẳng lặng. Tuy Tưởng Vân không sao thì tốt rồi, nhưng cũng đừng có dọa người như hai người các ngươi a!

Cúp điện thoại, Vương Hiểu Giai liền xoay người, chọc chọc lồng ngực rắn chắc của Tưởng Vân, hỏi: "Anh lén đi về?"

Tưởng Vân bản năng cảm thấy không tốt, sợ hãi chu miệng, lầu bầu nói: "Bác sĩ chủ trì không ở mà... Anh đợi không kịp..."

Vương Hiểu Giai trừng mắt hắn một cái, lại thấy hắn một bộ ủy khuất rưng rưng, sâu kín thở dài như thỏa hiệp.

Có biện pháp nào đâu, nàng cũng rất muốn sớm một chút nhìn thấy hắn a.

"Rời giường thôi, về bệnh viện trước, cho bác sĩ kiểm tra một hồi, em cảm thấy anh có lẽ xuất viện được rồi." Vương Hiểu Giai quấn chăn ngồi dậy, đánh giá hắn một cái, sẳng giọng: "Dù sao thể lực tốt như vậy."

"Hắc hắc hắc anh cũng thấy thế ~" Tưởng Vân cười tủm tỉm đứng lên, hôn hôn tay nàng, nói: "Ở nhà có lẽ khỏe nhanh hơn ~ "

Hai người thay quần áo xuất môn, Vương Lạc Nhiên tiểu cô nương đang nghỉ hè, cũng không đi đâu, đang cùng bảo mẫu hai người chơi đùa, thấy Tưởng Vân ở, cả hai đều kinh ngạc.

"Nha, Tiểu Tưởng đã trở lại?" Lưu a di vội đứng dậy, hỏi: "Có thể xuất viện? Muốn ăn cái gì, tôi hiện tại đi làm cho cậu."

Mặc dù nói như vậy, Lưu a di vẫn không hiểu ra sao, rõ ràng đoạn thời gian trước Vương Hiểu Giai cơ hồ là hoàn toàn không phản ứng Tưởng Vân, sao mới một buổi tối hai người lại tốt rồi? Thật sự là thế giới người trẻ tuổi nàng không hiểu...

"Lưu a di chào buổi sáng ~ tùy tiện ăn chút gì đó là được ~" Tưởng Vân cười tủm tỉm, tâm tình tốt.

"Cũng không còn sớm, sắp 11h rồi." Vương Hiểu Giai phun tào hắn, lại nhẹ giọng nói: "Con gái anh tự anh hống đi..."

Nghe vậy, Tưởng Vân nhìn về phía Vương Lạc Nhiên, liền thấy bé sợ hãi nhìn mình, không dám tới gần, chỉ nhẹ giọng kêu: "Ba ba..."

Tưởng Vân tràn đầy đau lòng, bước nhanh đi qua bế lên, ôn nhu nói: "Aiz, bảo bối con, ba ba về rồi, đoạn thời gian vừa rồi có phải dọa đến con hay không?"

Tiểu cô nương nghe hắn nói như vậy, lại ủy khuất, chớp chớp mắt to, liền muốn rớt nước mắt, nghẹn ngào nói: "Ba ba đều không để ý Nhiên Nhiên..."

Tưởng Vân vội giúp bé lau nước mắt, hống nói: "Thực xin lỗi bảo bối, ba ba đoạn thời gian trước quá mệt mỏi, không có tinh thần, ba ba cũng rất nhớ Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên tha thứ ba ba được không?"

Vương Hiểu Giai cũng đi tới, khẽ mỉm cười xoa nhẹ tóc con gái, ôn nhu nói: "Nhiên Nhiên, ba ba cũng không phải cố ý, Nhiên Nhiên phải hiểu cho ba ba, được không?"

"Chờ ba ba thân thể khỏe hơn một chút, ba ba liền mang Nhiên Nhiên đi chơi công viên, được không? Bảo bối, hoa hồng nhỏ của con có đầy hộp hay chưa nha?"

Tiểu cô nương nước mắt lưng tròng gật gật đầu, nói: "Đầy... Vậy ba ba phải nhanh khỏe lên, Nhiên Nhiên không tức giận..."

Dùng xong "bữa sáng ", Vương Hiểu Giai liền mang Tưởng Vân trở về bệnh viện, làm một ít kiểm tra, bác sĩ cũng nói có thể xuất viện.

Lập tức Tưởng Vân liền khẩn cấp muốn xuất viện, Vương Hiểu Giai để cho Khổng tỷ đều cấp bác sĩ cùng hộ sĩ phụ trách một bao đỏ thẫm, tự mình nói tạ ơn, làm mọi người không ngừng hâm mộ.

Ngồi ở phó lái, Tưởng Vân quay đầu hướng Vương Hiểu Giai, nói: "Thiên Thảo, chúng ta trước khoan trở về nhà."

Vương Hiểu Giai khóe miệng cong cong, đáp: "Đây cũng không phải đường về nhà a."

Tưởng Vân quay đầu hướng ngoài cửa sổ, nhìn cảnh sắc quen thuộc, khóe miệng không giấu được ý cười.

Vương Hiểu Giai luôn luôn hiểu hắn như vậy.

Xe vượt qua hơn nửa thành phố, cuối cùng dừng ở một con đường quen thuộc.

Vương Hiểu Giai quay đầu, cười nhìn hắn, nói: "Đi đi, em ở chỗ này chờ anh."

Tưởng Vân thấu qua, ở trên mặt nàng nhẹ nhàng hôn, cười nói: "Được vợ như thế còn cầu gì hơn?"

Tưởng Vân xuống xe, đây là một con phố tràn đầy hơi thở văn nghệ, cũng là con đường hắn quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn. Con phố này, hắn không biết đã đi qua bao nhiêu lần. Ánh mặt trời chạng vạng không nắng gắt như ban ngày, trở nên nhu hòa ấm áp, chiếu vào cả con đường, đem bóng kéo ra thật dài.

Có cửa tiệm nào đó đang phát một bài hát xưa cũ, Tưởng Vân từng bước đến gần cửa tiệm quen thuộc kia, nhìn bóng người quen thuộc, lẳng lặng ngồi ở chỗ cũ.

Giống như một lần kia, trên bàn bày ra một cặp cốc. Trần Tư dựa lưng vào ghế, khóe môi cười yếu ớt, lẳng lặng vẽ tranh.

Tưởng Vân chậm rãi đến gần nàng, vươn tay từ sau lưng che hai mắt nàng, ôn nhu nói: "Đoán xem ta là ai."

Đây là trò chơi thuộc về các nàng.

Từ xưa đến nay, chính là trò chơi "ngây thơ" như vậy, Trần Tư đùa không biết chán. Tuy rằng mỗi lần đều không hề trì hoãn đoán được, nàng vẫn làm không biết mệt.

Tưởng Vân ngày xưa từng hỏi nàng, vì sao cứ thích chơi trò này, Trần Tư mặt mày cong cong, tươi cười tỏa nắng, đáp: "Bởi vì trò này chỉ có hai chúng ta chơi ~ "

Trần Tư dừng lại bút vẽ trong tay, ngược lại run rẩy phủ lên đôi tay đang che mắt mình.

Đây không phải đôi tay mềm mại tinh tế mà nàng quen thuộc, nhưng hắn vẫn là nàng.

Tưởng Vân rất nhanh cảm giác được hai tay mình ẩm ướt, Trần Tư cầm thật chặt hai tay hắn, nghẹn ngào nói: "Vân Vân tử..."

"Trả lời chính xác, đáng tiếc không có thưởng." Tưởng Vân cười trêu ghẹo, hốc mắt cũng đỏ. Hắn buông ra Trần Tư, ngược lại xoay người ôm chặt lấy nàng, lẩm bẩm nói: "Tôi về rồi..."

Trần Tư nước mắt không ngừng được, trên mặt nụ cười lại càng thêm tỏa sáng, nói: "Vận may của chúng ta thật sự là tốt quá..."

"Đúng vậy, vận may của tôi quá tốt rồi." Đã chết hai lần, còn có thể sống lại. Còn có thể có cơ hội thực hiện niềm hạnh phúc nhỏ cùng nhau phơi nắng trên mặt cỏ khi chúng ta về già.

Một hồi lâu sau, hai người rốt cuộc dừng lại tâm tình của mình, Tưởng Vân đến đối diện ngồi xuống, liền thấy Trần Tư "cười xấu xa" đem tranh cầm trong tay đưa cho hắn, nói: "Nột, vừa đúng lúc, không cần lén lút tìm cơ hội ~ "

Tưởng Vân cầm lấy thì thấy, là hai bức vẽ thiết kế nhẫn.

"BOSS có vừa lòng?"

Tưởng Vân hai mắt rạng rỡ sinh huy, giương mắt nhìn nàng, cười nói: "Trần đại thiết kế sư thiết kế tôi có khi nào không hài lòng?"

"Đúng rồi, nhẫn cầu hôn của tôi đâu?" Tưởng Vân đột nhiên nhớ tới vụ này. Còn chưa cầu hôn dùng nhẫn kết hôn kiểu gì đây?

"Cậu không phát hiện? Giai tỷ luôn luôn mang theo a." Trần Tư vẻ mặt kinh ngạc.

"Tôi không thấy a..." Tưởng Vân vẻ mặt mờ mịt, nghĩ nghĩ, phỏng chừng Vương Hiểu Giai tắm rửa xong đem nó giấu đi rồi, hôm nay buổi sáng cũng không thấy nàng đeo.

"Đệt... Giờ tôi còn phải hỏi Vương tổng tài để đòi lại nhẫn..."

Trần Tư phì cười ra tiếng, cảnh tượng kia sao mà nghĩ kiểu gì cũng thấy buồn cười nhỉ? Cảm thụ được ánh mắt "muốn gϊết người" của Tưởng Vân, Trần Tư vội nghẹn cười, nói: "Bằng không, cậu đi trộm về?"

"Tôi..."

Tưởng Vân đột nhiên cảm thấy có điểm sinh không thể luyến.

Trần Tư đột nhiên nhớ tới cái gì, mở miệng nói: "Đúng rồi! Căn nhà Giai tỷ cũng xem qua."

"What??? Nàng đi vào rồi???"

"Ờ, đều tại cậu lười, mật mã dùng giống nhau." Trần Tư nhún nhún vai, cầm lấy cốc trà sữa trước mặt nhẹ nhàng uống một hơi, vẻ mặt thoải mái.

"Tôi... Kinh hỉ đều mất hết rồi... Tôi muốn lẳng lặng..." Tưởng Vân ườn ra ghế, không muốn nói chuyện.

Nhưng vừa nghĩ tới Vương tổng tài còn chờ trong xe, Tưởng Vân cũng không trông nom nhiều như vậy, đứng dậy nói: "Thiên Thảo vẫn còn chờ tôi, cậu muốn theo tôi cùng nhau về ăn cơm tối hay không nha? Thuận tiện kêu hồ ly nhà mấy người luôn?"

Trần Tư bĩu môi, nói: "Thôi đi, hai người tiểu biệt thắng tân hôn, tôi không thèm vào giúp vui đâu, qua đoạn thời gian nữa chờ thân thể cậu khỏe hơn một chút tự mình nấu cơm cho tôi, tôi không muốn ăn cơm bảo mẫu làm..." Huống chi, nàng hôm nay là muốn cùng với Đỗ hồ ly trôi qua thế giới hai người.

"Chính hợp ý tôi ~ "

Tưởng Vân lưu lại một câu, nhanh như chớp chạy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net