Chương 64: Đại kết cục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời tiết tháng 6 đã bắt đầu hơi nóng, bất quá đến chạng vạng, ông mặt trời vất vả cần cù công tác suốt cả ngày rốt cuộc cũng mệt mỏi, không có khí lực đi nướng đại địa nữa. Từng trận gió lạnh thổi đi khô nóng thừa lại lúc ban ngày, không khí làm lại từ đầu trở nên mát mẻ thoải mái. Nghênh đón nắng chiều, Tưởng Vân nắm Vương Hiểu Giai cùng Vương Lạc Nhiên, dọc theo hồ nhân tạo tản bộ.

Cách đó không xa có một đám bạn nhỏ tụ tập một chỗ, Vương Lạc Nhiên vừa thấy, liền khẩn cấp buông tay Tưởng Vân, muốn đi tới. Mấy tháng nay, Tưởng Vân mỗi tối đều lôi kéo Vương Hiểu Giai đi ra tản bộ, nói là tốt cho thân thể, thuận tiện liền mang theo con gái đi ra ngoài. Tiểu cô nương sớm đã cùng đám tiểu hài nhi kia trộn lẫn thành quen.

Hiện tại mỗi tối tản bộ gần như là hoạt động tiểu cô nương thích nhất. Tưởng Vân cười buông bé ra, dặn nói: "Đừng cắn bé trai nhà người ta a."

"... Đó chỉ là ngoài ý muốn..." Vương Lạc Nhiên yên lặng cúi đầu chọt chọt hai đầu ngón tay, "Ai bảo hắn muốn cướp đồ chơi của Mộc Mộc..."

Tiểu cô nương tên Mộc Mộc kia hiện tại là "tân hoan" của bé. Ngày hôm qua có tiểu nam hài đoạt món đồ chơi của Mộc Mộc, Vương Lạc Nhiên thấy tiểu cô nương quệt quệt miệng muốn khóc, nhất thời tức giận liền chụp tay người ta cắn một ngụm. May mà Tưởng Vân đúng lúc ngăn lại, mới không làm người ta bị thương.

Vương Hiểu Giai xoa xoa tóc mềm của bé, bất đắc dĩ nói: "Con a, nhìn đến tiểu cô nương xinh đẹp đều không đứng yên được."

"Hắc hắc hắc ~" Vương Lạc Nhiên vẻ mặt lấy lòng chạy tới ôm đùi Vương Hiểu Giai, nói: "Mẹ xinh đẹp nhất ~" Lại vươn tay nhẹ nhàng sờ sờ bụng Vương Hiểu Giai, nói: "Bảo bối, tỷ tỷ đi chơi trong chốc lát, em phải ngoan nga, không cho phép đá mẹ ~ "

Tưởng Vân thấy có tiểu cô nương nhìn về phía bên này, cười trêu ghẹo nói: "Được rồi, bạn nhỏ Vương Lạc Nhiên, tiểu tỷ tỷ Mộc Mộc của con đang gọi kìa."

Vương Lạc Nhiên quay đầu thì thấy, thật đúng vậy, tiểu tỷ tỷ chính đang hướng nàng ngoắc này. Lúc này liền cùng Tưởng Vân và Vương Hiểu Giai nói bye bye, thí điên thí điên chạy tới.

Vương Hiểu Giai nhìn bóng dáng con gái, cười oán trách liếc mắt Tưởng Vân, nói: "Nó cứ thu hút bé gái thích như vậy, cũng không biết có phải theo anh học không."

"Oan uổng" Tưởng Vân vươn tay ôm Vương Hiểu Giai, nàng hoài thai cả người càng thêm nhu hòa, chỉ cần một ánh mắt cũng đủ làm Tưởng Vân tâm viên ý mã, "Vương tổng tài, chính em cũng rất thu hút các cô nương thích được không, cái này chúng ta đã tính rất nhiều lần, tính kiểu gì em cũng toàn thắng a..."

Vương Hiểu Giai dựa hắn, vươn tay véo véo thắt lưng hắn, sẳng giọng: "Ít nhắc đi, còn không phải bởi vì anh bây giờ là nam không thể tùy tiện tán tỉnh các chị em gái, nếu không em sao qua nổi anh."

"Phải phải phải, anh lợi hại nhất, dù sao anh cũng đem em cua được vào tay mà ~" Tưởng Vân vươn tay nhẹ vỗ bụng nàng, cười đáp. Vương tổng tài nói cái gì cũng đều đúng.

Vương Hiểu Giai mang thai sắp 8 tháng, bụng đã rất lớn. Từ lúc mới biết cho đến nay, Tưởng Vân liền giảm lượng công việc cho Vương Hiểu Giai, gần đây lại càng không có chuyện gì làm nàng phiền não, cấp dưới có khó khăn đều tìm Tưởng Vân cùng mấy vị phó tổng. Vương Hiểu Giai cũng trở nên thanh nhàn, mỗi ngày ở văn phòng nhìn văn kiện ký ký tên, xã giao một mực mặc kệ, Tưởng Vân đem hết thảy xã giao đều ném cho mấy phó tổng, mỗi ngày kiên trì cùng Vương Hiểu Giai ăn cơm tản bộ, trời mưa thì lôi kéo nàng dạo quanh trong nhà, còn trông nom đủ loại loạn tùng phèo, làm cho Vương Hiểu Giai mấy tháng này sinh hoạt công tác nghỉ ngơi quả thực khỏe mạnh đến không thể khỏe mạnh hơn được nữa.

Hai người dọc bờ hồ chậm rãi lắc lư, Vương Lạc Nhiên bên kia có mẹ của Mộc Mộc tiểu cô nương hỗ trợ nhìn, cũng không lo lắng.

"Đúng rồi, xế chiều ngày mai có phải có toạ đàm không?" Vương Hiểu Giai tùy ý Tưởng Vân ôm mình chậm rãi lắc lư, đột nhiên nhớ tới, quay đầu hỏi hắn.

"Đúng rồi, về sinh sản, em cũng đừng hòng chạy, cái này anh thay không được a...." Tưởng Vân "cảnh cáo" nàng.

Vương Hiểu Giai chớp chớp mắt, một bộ vô tội, nói: "Em không phải chỉ hai lần không đi thôi sao... Hơn nữa, em đều đã sinh qua một lần..."

Lúc trước hoài thai Vương Lạc Nhiên, Vương Hiểu Giai một thân một mình, cái gì cũng không hiểu, vì đứa nhỏ vẫn là nghe không ít toạ đàm. Chính vì như vậy, Tưởng Vân mới chọn chọn lựa lựa mấy toạ đàm có vẻ tốt nhất, nhưng Vương Hiểu Giai đôi khi lên cơn lười, không thích đi, liền làm nũng với Tưởng Vân. Tưởng Vân chịu không nổi, đành phải tự mình đi nghe, trở về giảng trọng điểm cho nàng.

Tưởng Vân bản thân mấy tháng nay ngược lại đúng là nghe không ít toạ đàm, một số là cùng đi với Vương Hiểu Giai, một số là phương diện tự hắn cảm thấy cần phải chú ý. Vương Hiểu Giai ỷ chính mình từng sinh một lần, lần này lại có Tưởng Vân dốc lòng chăm sóc như vậy, ngược lại lười thêm không ít.

"Đi nghe một chút thôi, giảng viên này nổi danh, dù sao chiều mai cũng không có việc ~ nghe xong anh trở về làm đồ ăn ngon cho em ~" Cưỡng bức đối với Vương tổng tài hiệu quả không lớn, lợi dụ cộng thêm làm nũng càng tốt hơn một chút, Tưởng Vân đối điểm này cũng là thuần thục thành quen.

Không nói đến đồ ăn ngon còn được, hắn vừa nói, Vương Hiểu Giai liền buồn bực. Hai ngày trước soi gương, cảm giác mặt mình lại tròn thêm một vòng...

Vương Hiểu Giai trừng hắn một cái, nói: "Hừ, em đều béo rồi, đều tại anh, em cảnh cáo anh, sinh con xong không cho phép nuôi em như heo..."

Tưởng Vân lại không vui, dừng bước lại cúi đầu nhìn nàng, nói: "Ai nuôi heo? Anh chính là nghiêm ngặt dựa theo thực đơn, là tự em nhịn không được muốn ăn những thứ khác được không... Hơn nữa, béo một chút thì làm sao? Em xem gấu trúc người ta tròn vo, đáng yêu biết bao!" Vương tổng tài gần đây cuồng gấu trúc, không có việc gì liền đi khu gấu trúc lắc lư.

"... Em không còn lời nào để nói..." Vương Hiểu Giai yên lặng cúi đầu, không nói. Dù sao nhóm gấu béo đáng yêu như vậy, lăn qua lăn lại, quá manh... Không nghĩ thì thôi, nghĩ một cái quả thực tâm đều nhũn ra.

Thấy Vương Hiểu Giai không phản kháng, Tưởng Vân đắc ý nở nụ cười, dắt nàng đi tiếp tục lắc lư. Lắc lư trong chốc lát, Vương Hiểu Giai đột nhiên giữ chặt Tưởng Vân, vẻ mặt nghiêm túc, nói: "Không được, chiều mai em muốn bỏ việc, muốn đi xem gấu trúc lăn!"

"... Chiều mai có toạ đàm..." Tưởng Vân đột nhiên có loại cảm giác tự đào hố cho mình.

"Mặc kệ, em muốn nhìn lăn lăn." Vương Hiểu Giai chu miệng, chuẩn bị bật chế độ cố tình gây sự.

Tưởng Vân không còn cách nào khác, chỉ có thể lui mà cầu lần này, khuyên nhủ: "Chúng ta buổi sáng đi được không?"

"Buổi sáng có công tác, hẹn bàn việc, anh không thể đem sự vụ công ty không để ý như vậy." Vương Hiểu Giai cảm thấy nàng cần hảo hảo giáo dục Tưởng Vân một chút, hắn gần đây đối công việc rất là "có lệ" a.

"Cùng Quan Tuệ tỷ khi nào mà không thể bàn? Nếu không để cho Tư Tư đi bàn, cứ quyết định như vậy đi ~" Tưởng Vân không chút sợ hãi, lấy điện thoại di động ra phát tin nhắn cho khuê mật. Có con thỏ ở, còn lo lắng hồ ly này chạy hay sao?

Hai tháng thời gian nhoáng cái trôi qua. Cách dự tính ngày sinh còn có vài ngày, Tưởng Vân liền mang theo Vương Hiểu Giai tiến vào bệnh viện. Nhưng không nghĩ tới, công ty có sự kiện khẩn cấp phải xử lý, bận vài giờ, rốt cuộc thu phục. Nhưng không đợi Tưởng Vân thả lỏng một chút, Khổng tỷ cửa cũng không gõ trực tiếp đẩy vào, hô: "BOSS! Bệnh viện nói Vương tổng sắp sinh!"

"A?!" Tưởng Vân sửng sốt, vội chạy tới bãi đỗ xe.

Thật là! Ranh con này gấp gáp như vậy sao?! Rõ ràng cách ngày sinh dự tính còn có một ngày!

Tưởng Vân một đường chạy không ngừng, nhưng lúc đến bệnh viện Vương Hiểu Giai vẫn là đã vào phòng sinh. Hắn vội để cho hộ sĩ giúp hắn tiêu độc, gấp đến cháy mông.

Hộ sĩ đều nhìn không được, khuyên hắn: "Ai u Tưởng đổng, ngài đừng nóng vội a..."

"Có thể không gấp sao?! Vợ tôi đang sinh con a! Đau lắm! Cô nhanh lên, tôi phải nhanh vào với nàng!"

Hộ sĩ bị hắn "rống", bất đắc dĩ, động tác tăng tốc độ.

"Được rồi, cơ mà Tưởng đổng, tuy rằng sinh con rất đau, nhưng đàn ông như anh làm sao biết sinh con có bao nhiêu đau..."

Nhưng mà hộ sĩ cũng không đợi được Tưởng Vân trả lời, hắn đã xông vào phòng sinh rồi.

Tiến phòng sinh, hắn liền chạy thẳng đến bên người Vương Hiểu Giai cầm tay nàng, ôn nhu nói: "Thiên Thảo, em đừng sợ, anh ở trong này, anh đến rồi..."

Hắn lời này vừa ra, bác sĩ hộ sĩ đều nở nụ cười. Vương Hiểu Giai đầu đầy mồ hôi, vẫn quay đầu giận liếc hắn một cái.

Bác sĩ cười trêu ghẹo hắn: "Tưởng đổng, tôi thấy ngài sợ quá rồi, ngài gấp gì chứ, chúng tôi nơi này rất thuận lợi ~ "

Trong khoảng thời gian này thanh danh Tưởng Vân đau lão bà đều truyền khắp bệnh viện, các nàng công tác nhiều năm như vậy, chưa thấy qua ông chồng nào tuổi còn trẻ mà có thể đem vợ chiếu cố chu đáo như vậy, hoàn toàn không cần hộ sĩ tốn nhiều tâm.

Tưởng Vân sao có thể không sợ đâu? Vương Hiểu Giai mang thai giai đoạn đầu, hắn đi nghe một cái toạ đàm. Buổi toạ đàm kia có thiết bị có thể cho ba ba cũng thể nghiệm một chút cảm giác mẹ sinh con, rất nhiều người căn bản không nghĩ đi thể nghiệm, chỉ có hắn, xung phong nhận việc.

Hắn từng cũng có cơ hội sinh con. Nếu như không có một hồi ngoài ý muốn kia, hắn có lẽ cũng sẽ gả cho một người, sinh con đẻ cái. Nhưng mà hiện tại, hắn cưới một người mà hắn yêu nhất, người yêu của hắn, muốn vì hắn sinh con. Tưởng Vân khi còn là nữ cũng từng nghe nói sinh con rất đau, chỉ là nghe thôi, đã thấy có chút chịu không nổi. Nhưng hiện tại, là Vương Hiểu Giai phải trải qua một lần đau như vậy, hắn cũng muốn biết, chuyện mà người yêu của hắn phải trải qua.

Xế chiều hôm đó, Vương Hiểu Giai đang ngồi trên ghế salon, Tưởng Vân một hồi đến, liền ôm chặt lấy nàng. Vương Hiểu Giai bị hắn làm cho chẳng hiểu ra sao, một hồi lâu, mới nghe thấy hắn nghẹn ngào, nói: "Thiên Thảo... Xin lỗi... Về sau anh tuyệt đối không cần em sinh con nữa..." Cảm giác kia quá đau đớn.

Vương Hiểu Giai không hiểu ra sao, hỏi rõ ràng sau mới biết được là chuyện gì xảy ra, cười xoa xoa đầu tóc hắn, an ủi nói: "Không sao, Nhiên Nhiên em đều đã sinh, không phải vẫn tốt sao?"

Nhưng Tưởng Vân khăng khăng ra sức lắc đầu, cam đoan không bao giờ để cho Vương Hiểu Giai sinh con nữa, làm Vương Hiểu Giai dở khóc dở cười.

Rốt cuộc, theo tiếng khóc vang dội vang lên, Tưởng Vân thời gian giày vò này rốt cuộc trôi qua. Hắn đưa tay cắt cuống rốn cho đứa nhỏ, bác sĩ đem đứa nhỏ giao cho hộ sĩ lau khô, đang muốn hỏi Tưởng Vân muốn ôm đứa nhỏ một cái hay không, chỉ thấy Tưởng Vân lại lủi trở về bên người Vương Hiểu Giai, giúp nàng nhẹ nhàng lau mồ hôi, khẽ hôn lên trán, vành mắt hồng hồng lẩm bẩm nói: "Không sao rồi Thiên Thảo..."

Thấy một màn như vậy, bác sĩ cùng hộ sĩ miệng giấu sau khẩu trang không tự chủ được đều cười. Một đôi này a, thật sự là tiện sát người bên ngoài.

Vương Hiểu Giai mệt mỏi vô cùng, nhìn hắn như vậy, trong mắt tràn đầy đau lòng, khóe miệng khẽ nhếch, khẽ thở ra hai chữ: "Đồ ngốc."

Chỉ đến khi đẩy Vương Hiểu Giai về phòng bệnh, thấy nàng ngủ rồi, Tưởng Vân mới nghĩ đến đi xem con mình.

Thấy hắn đi qua, hộ sĩ đang chiếu cố đứa nhỏ cười trêu chọc nói: "Yo, Tưởng đổng, rốt cuộc nhớ tới con trai ngài?"

Tưởng Vân sửng sốt, hắn thật đúng là không chú ý giới tính đứa nhỏ, "A? Là con trai sao? Tôi còn tưởng là con gái chứ..."

".... Ngài là cha ruột sao... Có con gái còn ghét bỏ con trai giống như ngài tôi đúng là lần đầu tiên gặp..." Hộ sĩ vẻ mặt lạnh lùng. Bất quá Tưởng Vân tính tình hảo, bình thường các nàng cũng nháo thành quen.

"Con gái tốt a, giống mẹ nó đẹp biết bao, cô xem, Nhiên Nhiên cũng rất xinh xắn mà ~ "

"Nhiên Nhiên thì rất ngoan rất đáng yêu rồi, nhưng mà ngài lớn lên đẹp mắt như vậy, không nghĩ rằng con trai cũng sẽ rất tuấn tú sao!"

Tưởng Vân một bên ôm lấy đứa nhỏ, cẩn thận đánh giá trong chốc lát, nhìn trẻ con mặt nhiều nếp nhăn, thần tình hoài nghi: "Hắn hiện tại xấu..."

"Tiểu hài tử đều như vậy... Nảy nở thì tốt rồi..."

Tưởng Vân nhìn trẻ sơ sinh đang ngủ say, khóe miệng lại treo lên nụ cười. Thật tốt, đây là con của hắn và Thiên Thảo.

"Bé trai cũng rất tốt ~ có thể để cho Nhiên Nhiên giày vò ~ về sau còn có thể bảo hộ hai mẹ con các nàng ~" Tưởng Vân vui tươi hớn hở, nguyên một bộ thê nô nữ nhi nô.

Đến buổi tối, Vương Hiểu Giai mới từ từ tỉnh lại. Vừa tỉnh, liền thấy Tưởng Vân ôm đứa nhỏ ở bên giường, chỉ đạo con gái làm bài tập.

Thấy nàng tỉnh, hai mắt hắn thoắt cái biến lấp lánh, nhìn nàng hỏi: "Thiên Thảo ~ em tỉnh rồi ~ có chỗ nào không thoải mái không?"

Vương Lạc Nhiên cũng thấu qua, ngọt ngào gọi: "Mẹ ~ Nhiên Nhiên có đệ đệ rồi ~ "

Mới tỉnh Vương Hiểu Giai còn thực suy yếu, nhè nhẹ nở nụ cười, Tưởng Vân đem nàng nâng dậy, lại đưa đứa nhỏ ôm đến trước mặt nàng, nói: "Em xem ~ là con trai ~ "

"Ừm ~" Vương Hiểu Giai đón lấy con, ôn nhu nở nụ cười, lại giương mắt xem Tưởng Vân, cảnh cáo hắn: "Anh nên đối xử bình đẳng."

"Vậy không được" Tưởng Vân thập phần xấu xa nở nụ cười, gần sát lại ôm nàng, hôn hôn nàng, cười nói: "Con trai con gái đối xử bình đẳng, nhưng yêu nhất vĩnh viễn chỉ có em ~ "

Vương Hiểu Giai bất đắc dĩ trừng hắn một cái, mắt mi cong cong, ý cười càng thêm ôn nhu.

Tình không biết bắt đầu từ khi nào, đến khi phát hiện thì đã đậm sâu.

CHÍNH VĂN HOÀN


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net