Phiên ngoại: Hộp đêm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tưởng Vân sau khi lên làm phó tổng bận không dứt, liền bận thẳng tới cuối năm. Thoáng một cái tháng 12 đã trôi qua, Tôn Nhuế nằm viện ba tháng, tuy rằng chưa hoàn toàn lành lặn, nhưng kiểu gì cũng không chịu ở lại bệnh viện nữa.

Hắn trước đó đang chuẩn bị muốn mở gian quán bar, vốn tính toán tháng 11 khai trương, kết quả xảy ra tai nạn xe, đành gắng gượng chờ đến hiện tại.

Tôn Nhuế này tính tình nôn nóng, làm thế nào cũng chờ không nổi nữa, cũng không quan tâm mình chưa hoàn toàn khỏi, liền chuẩn bị khai trương.

"Uy, Vân ca, quán bar của em khai trương anh có rảnh qua đây đi ~" Tôn Nhuế ngữ khí tung tăng vui sướng.

Tưởng Vân nhìn thoáng qua lịch trên màn hình máy tính, khẽ nhíu mày, "Sao rồi? Có thể xuất viện? Anh nhớ bác sĩ không phải nói đợi đến tết mới được sao?"

Tôn Nhuế một bộ thâm cừu đại hận, mặt đều phình thành một cục, "Em còn nằm ỳ ở đó nữa sẽ mốc meo mất! Nói gì cũng không muốn đi bệnh viện nữa, hừ!"

Tưởng Vân buồn cười, hắn để cây viết trong tay xuống, thoải mái tựa lưng vào ghế ngồi phía sau, trêu tức nói: "Yô? Đới Manh cũng không ngăn cản cậu?"

"Aiz miễn bàn hắn" Nghe Tưởng Vân vừa nói, Tôn Nhuế biểu tình càng khổ, "Anh cũng không biết em mài hắn bao lâu, tảng đá này! Em đáp ứng hắn thiệt nhiều điều kiện, hắn mới đi nói với ba mẹ em, aiz, sao mà mệnh em khổ như vậy đâu!"

"Thôi đi, chú đừng ở trong phúc không biết phúc." Tưởng Vân cười mắng một câu, hỏi thời gian, đồng ý rồi.

Thứ bảy, Tưởng Vân nhìn di động nhắc nhở, mới nhớ tới tối hôm nay quán bar của Tôn Nhuế khai trương.

Hắn gõ cửa thư phòng, thăm dò hỏi: "Thiên Thảo ~ buổi tối quán bar của Tam Ca khai trương, em muốn cùng đi chơi một chút không?"

"Trùng hợp như thế?" Vương Hiểu Giai cầm di động hướng hắn quơ quơ, nói: "Sorry, Tưởng công tử, anh nói chậm một bước, vừa nãy bằng hữu mới hẹn em, buổi chiều em đi ra ngoài a ~ "

Tưởng Vân bất mãn chu miệng, lầm bầm: "Xì... Đã lâu không cùng người ta đi ra ngoài hẹn hò rồi..."

"Hm? Anh nói cái gì?"

Tưởng Vân lắc lắc đầu, nói: "Không có gì, em đi chơi vui vẻ, anh buổi tối ra ngoài."

Vương Hiểu Giai nhìn Tưởng Vân đóng cửa lại, chẳng hiểu ra sao, tự mình lèm bèm cái gì đâu, còn không nói với nàng.

Buổi chiều, Vương Hiểu Giai thay quần áo xong xuôi, Vương Lạc Nhiên liền lạch bà lạch bạch chạy tới ôm lấy chân nàng, ngẩng đầu hỏi: "Mẹ, muốn đi ra ngoài sao?"

"Phải đó" Vương Hiểu Giai xoa xoa đầu nhỏ tròn tròn của con gái, ôn nhu nói: "Nhiên Nhiên muốn đi cùng mẹ không? Hay ở nhà với ba ba?"

"Ưm..." Vương Lạc Nhiên bĩu môi suy nghĩ trong chốc lát, nói: "Nhiên Nhiên muốn đi tìm muội muội chơi ~ đã lâu không gặp ~ "

Con gái của tỷ tỷ Thẩm Mộng Dao nhỏ hơn bé một tuổi, bé luôn luôn kêu muội muội. Vương Hiểu Giai nở nụ cười, nói: "Vậy con đi đem di động mẹ lại đây, mẹ gọi điện cho Cẩm a di ~ "

"Được rồi ~ "

Tiểu cô nương bì bõm cặp chân ngắn, rất nhanh đem di động cầm đến, vẻ mặt chờ mong đưa nó cho mẹ.

Vương Hiểu Giai gọi điện thoại cho Thẩm Mộng Dao, vừa lúc nàng cùng Cố Tương đều nhàn rỗi ở nhà, rất hoan nghênh nàng đưa Nhiên Nhiên qua cùng nhau chơi đùa. Vì thế Vương Lạc Nhiên tiểu bằng hữu liền vẻ mặt sung sướng nhảy bắn ra ngoài, làm cho Tưởng Vân ở phòng khách vẻ mặt khó hiểu.

"Làm sao vậy Nhiên Nhiên? Vui vẻ như vậy?"

"Nhiên Nhiên muốn đi tìm muội muội chơi đùa ~ ba ba ở nhà một mình phải ngoan ngoãn nga ~ "

"Oái?" Tưởng Vân nhìn Vương Hiểu Giai từ trong phòng đi ra, vẻ mặt mờ mịt, "Trong nhà chỉ còn một mình ta?"

Vương Hiểu Giai tiến lên nhéo nhéo mặt hắn, cười nói: "Yep, Vân bảo buổi chiều chăm chỉ học tập, buổi tối là đi ra ngoài chơi được rồi ~ em mang Nhiên Nhiên đi đây ~ "

Nói xong, Vương Hiểu Giai hôn Tưởng Vân một cái, Vương Lạc Nhiên cũng chạy tới ở trên mặt ba ba hôn một ngụm, nói câu "Ba ba tạm biệt ~ ", lập tức cười tủm tỉm nắm tay mẹ mình đi rồi.

Tưởng Vân sửng sốt một hồi lâu, mới tiếp nhận sự thực chỉ còn một mình hắn. Thật ra thì, hắn cũng đã lâu không trôi qua thời gian một người.

Bất quá một mình sinh hoạt cũng là cuộc sống, Tưởng Vân vốn dĩ luôn rất hưởng thụ thời gian ở một mình.

Khó được, vậy dứt khoát nghỉ một hồi tốt lắm. Nghĩ như vậy, Tưởng Vân liền buông xuống máy tính trong tay, đi thư phòng, chọn một quyển tiểu thuyết đọc.

Thời gian đọc sách trôi qua vẫn rất nhanh, Tưởng Vân xem xong tiểu thuyết, trời cũng đã đen. Hắn dứt khoát thay quần áo, trực tiếp đi quán bar của Tôn Nhuế.

Tưởng Vân vào quán bar, liền nhìn thấy Đới Manh cùng Tôn Nhuế. Tôn Nhuế thoạt nhìn khí sắc vẫn rất tốt, Tưởng Vân lúc này mới yên tâm, hướng bọn họ đi tới.

"Hi, Vân ca! Tới sớm như thế? Người còn chưa đến bao nhiêu đâu." Tôn Nhuế vừa thấy hắn, liền nhiệt tình chào hỏi.

"Anh lại đây ăn trực, nhanh gọi ít đồ ăn, anh còn chưa ăn cơm tối đâu."

Đới Manh mỉm cười nhường ghế cho Tưởng Vân, trêu ghẹo nói: "Hiểu Giai tỷ không ở nhà? Vân ca anh cơm tối cũng không ăn?"

"Hắc, Xú tiểu tử" Tưởng Vân trừng mắt hắn một cái, một tay chụp qua, "Còn dám cười ta, lá gan phì ra a ngươi?"

Đới Manh vội vàng xin khoan dung, "Không dám không dám, em cho người đi làm đồ ăn cho ngài ngay đây a ~ "

Nói đến Vương Hiểu Giai, Tôn Nhuế máu bà tám cũng nổi lên, hắn dùng khuỷu tay huých huých Tưởng Vân, vẻ mặt cười xấu xa hỏi: "Vân ca, lần sau em gặp Vương tổng có thể kêu tẩu tử không?"

"Lần sau gặp tự đi mà hỏi a." Tưởng Vân uống một hớp, thản nhiên đáp, lại trừng mắt nhìn Đới Manh còn đứng bên cạnh, nói: "Nhanh đi làm đồ ăn đi, đói chết rồi này."

Đới Manh nhanh chuồn đi, Tôn Nhuế còn vẻ mặt không thể tin nổi, "Em nói này, Vân ca anh về sau không phải là sợ vợ chứ? Cái này còn cần được phê chuẩn?"

"Đây là tôn trọng biết không" Tưởng Vân dửng dưng không để ý, quả nhiên là đại não trời sinh khác biệt, lối suy nghĩ của nam nhân cùng nữ nhân cách nhau không phải một khoảng nửa đoạn, "Đối với người xa lạ còn phải tôn trọng, đối lão bà có thể tùy tâm sở dục muốn làm gì thì làm sao?"

"... Em... Vân ca anh thay đổi đúng là không phải lớn bình thường..." Tôn Nhuế yên lặng xoa xoa cái trán không tồn tại mồ hôi, phun tào.

Rất nhanh, Đới Manh liền mang theo đồ ăn quay trở lại, Tưởng Vân cũng không trông nom bọn họ, để cho bọn họ đi tiếp đón những người khác, tự mình ăn vui vẻ.

Vương Hiểu Giai cùng vài bằng hữu cùng nhau đi dạo phố ăn cơm tối, có bằng hữu còn chưa chơi đủ, đề nghị đi quán bar. Trước đó Thẩm Mộng Dao nhắn tin đến, nói để cho Nhiên Nhiên ngủ lại nhà bọn họ, Vương Hiểu Giai nghĩ Tưởng Vân cũng không ở nhà, một mình nàng trở về cũng buồn chán, liền đồng ý.

"Aiz, biểu muội tôi ở một quán bar, nói cũng không tệ lắm, chúng ta đi qua vui chơi một chút?" Một bằng hữu đề nghị, những người khác tự nhiên không có ý kiến, đoàn người liền lên xe đi quán bar.

"Tỷ! Nơi này!"

Vào quán bar mới chỉ chốc lát, liền thấy một cô nương tầm hơn 20 tuổi lại đây, cách ăn mặc rất có phong cách hộp đêm, mang các nàng đến chỗ ngồi.

Vương Hiểu Giai nhìn nhìn chung quanh, đúng là, quang cảnh cũng không tồi.

"Các vị tỷ tỷ, muốn uống chút gì không? Em mời! Lão bản nơi này là bằng hữu của em ~" Cô gái sáng lạn cười, lấp lánh ánh quang.

Các bằng hữu nghe vậy đều nở nụ cười, Tứ nhi cười nói: "U, lão nhị, biểu muội này của chị đủ hào phóng a ~ "

Bốn người các nàng quen nhau ở nước ngoài, ấn theo tuổi sắp xếp nhất nhị tam tứ, Vương Hiểu Giai lão đại.

Lão nhị bất đắc dĩ lắc đầu, nói: "Tiêu tiền của nhà đương nhiên hào phóng, nàng là đại tiểu thư không biết kiếm tiền khó."

Cô gái không vui, chu miệng nén giận nói: "Aiz tỷ, tỷ thật quá đáng, em mới thất tình, cũng không cho phép tiêu xài một chút bình phục đau xót sao

"U? Gã nam nào gan to bằng trời như vậy, cư nhiên dám đá Amber đại tiểu thư?"

"Aiz không nói nữa, các chị muốn uống gì?" Amber vươn tay kêu phục vụ, hỏi.

Bốn nàng đi quán bar, mỗi lần đều như cũ. Tứ nhi giúp tất cả mọi người gọi đồ, hỏi Vương Hiểu Giai: "Đại tỷ, vẫn là như cũ?"

Vương Hiểu Giai lắc đầu, nói: "Không được, tôi uống nước chanh." Dù sao Vân bảo gần đây ghét bỏ nàng uống rượu. Vương Hiểu Giai nghĩ, khóe miệng ý cười đồng thời mang theo vài phần bất đắc dĩ cùng cưng chiều.

Lão nhị ngồi dựa vào ghế sa lon thoải mái nhất, hỏi: "Aiz, nói một chút đi, ai còn dám đá cô a?"

"Thật tức chết, cho tới bây giờ đều là bổn tiểu thư đá người khác, cư nhiên còn có người dám đá ta?! Nói cái gì tính cách không hợp, lừa quỷ đâu, lão tử cũng không phải muốn kết hôn với hắn, suy nghĩ nhiều quá đi?! Em hỏi thăm, thì ra là coi trọng người khác, gần đây mỗi ngày đều tặng hoa cho Tưởng thị tổng tài, chậc, người ta thì lại một chút cũng không để ý đến hắn, hừ." Amber vừa nhắc đến là lại cáu.

"Tưởng thị tổng tài? Trùng hợp như thế?" Tam nhi quay đầu nhìn Vương Hiểu Giai, vẻ mặt trêu chọc, nói: "Đại tỷ, chị mị lực thật lớn ~ "

"Gì? Chuyện gì xảy ra? Tỷ tỷ này chính là Vương Hiểu Giai?" Cô gái vẻ mặt mờ mịt, cũng không biết nên bày cái biểu tình gì.

Vương Hiểu Giai cũng là vô tội, nhún nhún vai, "Nếu bạn trai cũ của em là phó tổng của Hoành Đạt, thì đúng thế."

"......" Amber tỉ mỉ đánh giá Vương Hiểu Giai một hồi lâu, nội tâm phức tạp.

"Tỷ tỷ, chị bao nhiêu?"

"30, tôi còn có một con gái." Vương Hiểu Giai uống liền ngụm nước chanh, rất hào phóng nói.

"..." Amber nội tâm quả thực chửi thề, tuy rằng Vương Hiểu Giai bộ dạng xinh đẹp không sai, nhưng mà nàng lớn lên cũng không kém a! Hơn nữa Vương Hiểu Giai còn 30! Còn có con gái! Nam nhân kia là mắt mù sao?

"Đại tiểu thư, đây là tự cô không biết nhìn người, đừng đem bực tức trút lên trên người người ta a." Lão nhị nhanh chóng nói lời cảnh cáo đại tiểu thư không biết chừng mực này.

Amber tự nhiên cũng biết chuyện này không phải lỗi của Vương Hiểu Giai, nhưng ngẫm lại vẫn thực bực a, nàng cư nhiên bại bởi một tỷ tỷ 30 tuổi lại còn có con gái!

"Chị nói này đại tiểu thư, cô giao bạn trai cũng thay đổi thất thưởng, không phải càng tốt sao, đỡ cho người ta quấn quít lấy cô." Lão đại khẽ nhấp rượu, trấn an nói.

"... Mặc dù đúng là như vậy, nhưng ngẫm lại vẫn thực bực a!" Amber mạnh mẽ đem cái chén một hơi uống sạch, ném thật mạnh lên trên bàn, tức giận bất bình.

Vương Hiểu Giai bất đắc dĩ cười, nàng thật đúng là lần đầu tiên gặp phải tình huống như vậy.

"A mặc kệ, lão tử muốn đi cua trai! Các tỷ tỷ mọi người tán gẫu đi!" Nói xong, Amber liền đứng dậy, hướng các nàng bày ra một bộ mặt cười tự tin, xoay người đi vào đám đông.

"Chậc, tuổi trẻ thật tốt." Tam nhi nhìn thân ảnh Amber, lầm bầm một tiếng.
"Thôi đi Tam nhi, cô chỉ so với nó lớn hơn ba tuổi, than thở cái gì a, tỷ tỷ ta đều 30 rồi còn chưa nói gì đâu." Lão đại liếc mắt xem thường.

"Ba tuổi a! Đều có sự khác nhau được không! Em cảm thấy em có thể đã 38 chứ không phải 28, hoàn toàn không nghĩ nói chuyện yêu đương..."

"... Cô học tập Đại tỷ cô, bạn trai quản đến ngoan ngoãn vâng lời." Lão nhị ánh mắt đi theo biểu muội mình, lơ đãng nói.

Tứ nhi huých huých khuỷu tay Tam nhi, trêu chọc nói: "Chẹp, vậy Tam tỷ nên hảo hảo tu luyện một chút, Đại tỷ chị nên hảo hảo dạy nàng một chút, thuận tiện cũng dạy em một tẹo ~ "

Vương Hiểu Giai hất đầu liếc mắt khinh bỉ Tứ nhi, thiên kiều bá mị. Mấy người này cứ thích trêu ghẹo nàng.

Amber tiến vào đám đông, nhìn chung quanh một vòng, rốt cuộc tìm được một gã con trai thoạt nhìn không tồi, nàng nhấc lên một nụ cười đắc thắng, đi tới.

Lão đại một bên nhìn Amber, thấy nàng đi vào đám người, liền biết nàng có mục tiêu, bộ dáng xem kịch vui nhìn nàng đi qua.

"Chẹp... Đại tỷ, thời điểm kiểm nghiệm thành quả dạy dỗ tới rồi..." Lão nhị uống cạn chén rượu, lại rót cho mình một chén, tầm mắt ngược lại luôn luôn ở chỗ biểu muội nhà mình bên kia.

Ba người theo ánh mắt của lão đại nhìn lại, Tứ nhi không khỏi cảm thán ra tiếng: "Ôi chồi... phấn khích như vậy?"

"Cái này thực khó xử..." Tam nhi nhìn về phía Vương Hiểu Giai, thấy nàng một bộ dáng không thành vấn đề.

"Không sao cả a, tôi có lòng tin với hắn, hơn nữa, nếu quả thật hắn có thể bị Amber cua đi, cũng xem như là giúp tôi một việc rồi." Vương Hiểu Giai uống nước chanh, thích ý thật sự.

Bên này Tưởng Vân mới vừa ăn xong, chính đang hứng thú xem bartender pha chế rượu đâu, cảm giác được bên cạnh có người lại đây, liền quay đầu nhìn qua.

"Hi, anh đẹp trai, một mình?" Amber vươn tay vén đầu tóc một cái, cười hỏi.

"... Không phải." Tưởng Vân cơ hồ không có nghĩ nhiều, liền mở miệng đáp.

Ha, lừa đảo. Amber trong lòng cười lạnh, nàng vừa rồi xem được một lúc, người này ngồi một mình đã lâu. Nàng ngược lại cực ít gặp phải người cự tuyệt nàng, trong lúc nhất thời, Amber đối Tưởng Vân càng thêm hứng thú.

"Tôi đã nhìn kỹ một lúc rồi, anh chỉ có một mình."

"...Lão bản nơi này là bằng hữu của tôi." Ngụ ý, hắn cũng không phải một người.

"U, vậy thì thật trùng hợp, Tam Ca cũng là bằng hữu của tôi" Amber cười vươn tay phải, nói: "Nếu đều là bằng hữu, tôi tên Amber, anh đẹp trai anh thì sao?"

"...Tưởng Vân." Tưởng Vân tràn đầy bất đắc dĩ, hắn chỉ là muốn hảo hảo nhìn xem bartender pha chế như thế nào thôi a... Cũng không muốn bị bắt chuyện a... Hắn vội vàng nắm tay Amber một chút, liền rụt trở về. Giỡn hoài, nếu nhiễm mùi của người khác, còn không toi đời?

Chưa được bao lâu, bốn người đã thấy Amber nổi giận đùng đùng trở lại.

"U? Sao thế? Đại tiểu thư thất bại?" Lão đại nghẹn cười, trêu chọc nói.

Amber vẻ mặt khó chịu, "Cái đệt, hắn tuyệt đối là cong! Đối mặt bổn tiểu thư tuyệt sắc như vậy mà lại thờ ơ!"

"Không phải đâu, tôi cảm thấy hắn nhất định là thẳng ~" Tam nhi đồng dạng nghẹn cười, đáp lại.

"Làm sao có thể! Vậy tỷ tỷ đi thử xem! Chị nếu có thể lấy được số điện thoại hắn, em liền phục chị!" Amber tức giận thật sự, thấy mấy người các nàng vẻ mặt nghẹn cười, lại càng không dễ chịu rồi.

"Chậc, tôi cũng không có năng lực lớn như vậy, vẫn phải để cho Đại tỷ đi ~" Tam nhi ánh mắt xấu xa nhìn về phía Vương Hiểu Giai, nói: "Đại tỷ, bộc lộ tài năng cho chúng ta xem cái? Để cho tiểu muội muội kiến thức một chút nha ~ "

Lão nhị cũng hướng Vương Hiểu Giai nháy mắt mấy cái, nói: "Đúng vậy Nhị tỷ, cô đi đi ~ "

Lão đại đều lên tiếng rồi, Vương Hiểu Giai vẻ mặt bất đắc dĩ, đứng dậy, hỏi: "Chỉ cần số điện thoại a?"

"Xong bảo hắn mời cả bàn chúng ta!"

Vương Hiểu Giai chầm chậm thở dài, đứng dậy đi qua Tưởng Vân bên kia. Lão đại nghĩ muốn nhân cơ hội giáo dục biểu muội nhà mình, nàng đành phải đi tán tỉnh "tiểu ca đẹp trai".

"Hi, anh đẹp trai, một mình a?"

Sao lại đến rồi, lời dạo đầu còn giống nhau nữa. Tưởng Vân yên lặng trợn trắng mắt xem thường, quay đầu đang muốn bảo người tránh ra, lại thấy là Vương Hiểu Giai.

"Thiên Thảo? Sao em lại ở đây?"

Vương Hiểu Giai tràn đầy ý cười, ngồi xuống bên cạnh hắn, một tay chống đầu, nói: "Biểu muội của bằng hữu nói nơi này không tồi, liền tới đây, chính là cô nương vừa nãy đến bắt chuyện với anh."

Tưởng Vân mới vừa kêu cho nàng một ly nước chanh, nghe nàng nói như vậy, vẻ mặt không vui quay đầu, lên án nói: "Em vậy mà lại trơ mắt nhìn người khác tán bạn trai em!"

"Ừm Vân bảo biểu hiện tốt lắm, em rất hài lòng, về nhà có thưởng." Vương Hiểu Giai sóng mắt lưu chuyển, Tưởng Vân nhìn ngây ngốc sửng sốt.

"...Được rồi..." Hắn có thể làm sao bây giờ? Cũng không phải thực sự tức giận...

Tưởng Vân vươn tay đem sợi tóc rủ xuống của Vương Hiểu Giai dắt ra sau tai, hỏi: "Em chừng nào thì về? Anh chờ em nhé?"

"Ưm... Em cũng có thể rồi, tùy anh đi. Dù sao em cũng là tình địch của cô nương kia ~" Vương Hiểu Giai thoáng suy tư trong chốc lát, cảm thấy đến lúc trở về rồi.

Nghe vậy, Tưởng Vân liền đứng lên, nói: "Thế về thôi, em ra cùng bọn họ chào một tiếng đi?"

"Không cần" Vương Hiểu Giai hướng hắn vươn tay, "Vân bảo, mời giao ra điện thoại di động của anh."

"Nga." Tưởng Vân thật biết điều, cũng không có hỏi nhiều, đem di động giao ra ngoài.

Vương Hiểu Giai ấn vân tay mở khóa, bật giao diện quay số đánh điện thoại lão nhị.

"Bọn tôi đi về trước, mọi người chơi đi ~ "

Bên này lão đại nhìn bọn họ, cười đáp: "Được."

"OK~" Vương Hiểu Giai cúp điện thoại, trả lại di động cho Tưởng Vân, lại nói: "Vân bảo, đem bàn bên kia của bọn em thanh toán là có thể về nhà ~ "

Tưởng Vân dĩ nhiên là đáp ứng, không chút nghi vấn đi thanh toán. Vương Hiểu Giai kéo hắn, ra khỏi quán bar. Trước khi đi, còn quay đầu lại hướng bàn kia cười cười, rất hài lòng nhìn Amber vẻ mặt mờ mịt.

Trở về nhà, hai người tắm rửa xong nằm trên giường, Vương Hiểu Giai mới đem chuyện kể một lượt cho Tưởng Vân, làm Tưởng Vân cũng dở khóc dở cười.

"Cô nương kia thật đáng thương, gặp phải mấy tỷ tỷ kết bè gạt người ta, quá buồn ~ "

Vương Hiểu Giai giận liếc hắn một cái, nàng rõ ràng thực vô tội.

Bất quá, Tưởng Vân lại nghĩ đến Vương Hiểu Giai cư nhiên mặc cho người khác tán hắn, vẫn có chút cáu kỉnh, hừ một tiếng: "Em vậy mà trơ mắt nhìn người khác dụ dỗ anh!"

Vương Hiểu Giai bị hắn đột nhiên bất mãn làm cho sửng sốt, lập tức buồn cười, thật sự là thù dai a. Nàng thấu lên hôn hôn môi hắn, ôn nhu nói: "Bởi vì em tin tưởng anh a ~ "

"..." A tức giận a cư nhiên chỉ mới nói một câu như vậy hắn đã không tức giận nữa rồi... Tưởng Vân trong lòng buồn bực, đành phải cúi đầu làm sâu thêm nụ hôn kia.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net