Chương 37: Cơm đậu nành cùng ấm lòng người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
không nghĩ đến tin tức truyền về lại ngoài dự đoán, non nửa năm, Thẩm Dũng từ một tiểu ác bá, biến thành Thẩm thiếu gia của Đông Hạng phủ được người người tán thưởng.

Phương Thọ thật sự không rõ, mặt khác, khuê nữ Phương Dao nhà mình nghe được tin đó đối việc này cũng có chút hiếu kỳ, liền khuyến khích phụ thân trở về xem một chút, đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra với Thẩm Dũng. Hôm nay vừa thấy mặt, Phương Thọ hối hận không thôi, một hiền rể tốt như vậy đã bỏ lỡ rồi, lại còn tiện nghi cho một nha đầu nấu cơm.

Có điều trên đời này không có thuốc hối hận, Phương Thọ cùng Thẩm Dũng hàn huyên vài câu, nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy không cam lòng, liền hỏi: "Thẩm thiếu gia, đối với Nhất Chước có thoả mãn không?"

Thẩm Dũng mỉm cười, gật đầu: "Đương nhiên là thoả mãn, Thẩm gia ta có quy củ, cả đời chỉ có thể lấy một người vợ, cưới được Nhất Chước là phúc khí của ta."

"Ồ..." Phương Thọ tự nói, Thẩm Dũng không hổ là công tử của Thẩm Nhất Bác, lời này có thể nghe được hai ý. Câu nói "đời này chỉ có thể lấy một người vợ", chính là nhận định ngoài Phương Nhất Chước ra thì không thể lấy người khác. Ngẫm kỹ còn ý tứ oán giận. Chính là nếu như lúc đó người gả thay không phải Phương Nhất Chước mà là cô nương loạn thất bát tao khác, vậy cả đời Thẩm Dũng hắn không phải lỡ dở rồi sao.

Phương Thọ thấy đã không có hy vọng gì, cười gượng hai tiếng, gật đầu: "Tốt tốt, thoả mãn là tốt rồi, ta cũng không có chuyện gì, chỉ đến xem một chút, mang theo ít đặc sản quê nhà lên."

Thẩm Dũng cười cười, mời Phương Thọ ở lại ăn cơm, Phương Thọ sao có thể đồng ý, liền vội vàng cáo từ.

Thẩm Nhất Bác cũng có chút thoả mãn, đi đến thư phòng làm việc.

Thẩm Dũng tiễn lão đầu ra khỏi cửa phủ, sau đó quay về phòng bếp, trên đường gặp Liên Nhi.

Liên Nhi đang ôm củ cải trắng đi ra ngoài.

"Liên nhi." Thẩm Dũng cười hỏi, "Ôm cải trắng đi chỗ nào?"

"Cái này, Thiếu phu nhân nói là muốn ướp, nên trước phơi ra ngoài nắng cho khô chút." Liên Nhi trả lời.

Thẩm Dũng lắc đầu, rau lại đem ra phơi nắng sao, liền cười hỏi, "Có phải Thiếu phu nhân đã hỏi ngươi là ai tới đúng không?"

"Đúng rồi." Liên Nhi nháy mắt mấy cái.

Thẩm Dũng gật đầu, cũng không hỏi nữa, Liên Nhi này là nha đầu thẳng thắn, tất nhiên sẽ nói là Phương Thọ tới, như vậy hiện tại trong lòng Phương Nhất Chước chắc chắn đang bất ổn.

Để Liên Nhi đi, Thẩm Dũng vẫn tiếp tục đi về phía phòng bếp, vào đến cửa thấy Phương Nhất Chước đang đứng bên cạnh bếp lò đến xuất thần, nhưng bên trên bếp lại truyền ra một mùi hương khiến Thẩm Dũng có chút giật mình... Trước đây chưa từng ngửi thấy a, cái gì mà lại thơm như vậy.

"Nương tử." Thẩm Dũng vội chạy vào trong, khiến cho Phương Nhất Chước càng hoảng sợ.

"Cái gì thơm như vậy?" Thẩm Dũng nhấc lên nắp nồi, nhìn vào bên trong, thấy bên trong là một nồi cơm lớn, màu trắng xanh giao nhau đẹp mắt vô cùng, còn tỏa ra hương vị thơm ngào ngạt.

"Cơm đậu nành thịt mặn." Phương Nhất Chước nói, dùng cái môi xới cơm ra bát cho Thẩm Dũng, lại bới xuống đáy nồi xúc lên miếng cháy khô vàng đặt vào một bát lớn, bên trên có rắc thịt vụn, rồi đem qua.

Thẩm Dũng ăn một miếng, cơm dẻo, đậu nành mềm mà thơm, thịt rất vừa miệng, miếng cháy lại càng thơm giòn mang theo hương đậu nành tươi mát và thịt béo ngậy: "Nương tử, ăn thật ngon."

Phương Nhất Chước lại từ trong nồi khác múc ra một chén canh trứng đậu nành, còn có một đĩa lạp xưởng xào rau xanh đặt lên trên bàn.

Thẩm Dũng ngồi xuống ăn, liên tục khen ngon.

"Cái kia, tướng công." Phương Nhất Chước cũng ngồi xuống, do dự một chút, duỗi tay nắm lấy ống tay áo Thẩm Dũng.

"Nương tử, sao lại không ăn?" Thẩm Dũng khó hiểu, chạy đi tự xới một chén cơm cho mình, đưa cho Phương Nhất Chước chén cơm vừa rồi của hắn.

Phương Nhất Chước nhìn một chút, lại từ bọc nhỏ bên hông, lấy ra một tập ngân phiếu, đưa cho Thẩm Dũng.

"Oa." Thẩm Dũng nhìn lướt qua, "Nhiều ngân phiếu như vậy?"

"Là... của hồi môn Phương Thọ đưa cho." Phương Nhất Chước thành thật nói, "Muốn trả lại không?"

"Dựa vào cái gì?" Thẩm Dũng cười, "Đó là của hồi môn của Thẩm gia ta, đưa đến lại đưa về, một phân tiền cũng không phải của bọn họ."

"Ách..." Phương Nhất Chước nhìn Thẩm Dũng, nhỏ giọng hỏi: "Ngươi biết rồi sao?"

Thẩm Dũng cười xấu xa tiến lại gần, "Biết cái gì?"

Phương Nhất Chước nhìn hắn.

Thẩm Dũng đem chiếc đũa đưa cho nàng, cười nói: "Ngươi cho rằng cha mẹ ngốc sao, ngươi vào cửa một vài ngày đã biết rồi."

"Cha và mẹ cũng..." Phương Nhất Chước có chút khẩn trương, Thẩm gia là gia đình giàu có lại là quan, chuyện này đối với Thẩm gia... đúng là không tốt.

"Ừ, cha mẹ nói: nếu ta khiến cho ngươi đau khổ sẽ làm thịt ta." Thẩm Dũng cười nói.

Phương Nhất Chước sửng sốt, Thẩm Dũng tiến lại gần, miệng đầy mỡ dán sát vào quai hàm của nàng, thổi một hơi: "Nương tử... xới cho ta một chén cơm nữa."

Vành mắt Phương Nhất Chước hồng hồng đi xới cơm cho Thẩm Dũng.

...

Đến khi Thẩm Dũng ăn hết bát thứ tư, còn lớn tiếng nói muốn uống nốt nước sốt trứng trong nồi, Phương Nhất Chước liền nắm lấy chóp mũi Thẩm Dũng, cười khẽ: "Đúng là thùng cơm!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net