Âm ngươi một phát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngay khi Tiết Triệt đang nóng lòng muốn ký kết khế ước với Nhện Đỏ, một vị mỹ nữ đã bưng một cái khay lên trên bục đấu giá, thì thầm vào tai Lôi Lỵ Tơ.

Lôi Lỵ Tơ mắt sáng lên, tiếp nhận khay, nói: "Các vị, có tin vui bất ngờ nha. Các vị đều biết Linh thú của Hí Thiên đại nhân là Băng Linh Huyễn Điểu - một trong Ngũ Linh đúng không? Hôm qua, Hí Thiên đại nhân đã sử dụng một cái lông băng của Băng Linh Huyễn Điểu làm vũ khí hàng phục Nhện Đỏ".

Mọi người vừa nghe thấy vật đấu giá có liên quan đến Hí Thiên đại nhân cùng với Băng Linh Huyễn Điểu thì vội dỏng tai lên nghe ngóng, cặp mắt đảo liên tục trên cái khay.

Lần này lại là bảo vật gì nữa đây?

Lôi Lỵ Tơ cũng không muốn câu giờ, vừa nói xong đã lập tức dùng tay kéo xuống tấm vải đỏ phủ trên khay xuống. Một cây kiếm băng tuyết chói mắt hiện ra, một màu băng lam tinh khiết phản chiếu vào đáy mắt mỗi người.

"Băng Vũ! Là Băng Vũ kìa!"

"Chẳng lẽ là Băng Vũ trên người của Băng Linh Huyễn Điểu sao?" Rất nhiều người đã kích động kinh hô lên.

Một cái Băng Vũ trên người Băng Linh Huyễn Điểu, dù ở xa vẫn có thể cảm nhận được nguyên khí dồi dào lưu động, còn có khích phách thuộc về siêu cấp Linh thú!

Ngũ Linh là Linh thú trân quý đến bậc nào, hiện giờ trên toàn bộ đại lục ngoại trừ Thái tử Chiến Dã của Nước Nam Dực đã thu phục được Tử Diễm Hỏa Kì Lân, chỉ còn có Hí Thiên là thu phục được Băng Linh Huyễn Điểu. Nước Đông Ly cùng Nước Tây Nhung mỗi nước có một con (hình như là chưa ai thu phục được), còn lại một con chưa xuất hiện.

Đại lục Tạp Nhĩ Tháp rộng lớn như thế, Linh thú cũng nhiều vô kể, nhưng Ngũ Linh lại là ngoại lệ. Bọn hắn đều là thần thánh bất khả xâm phạm.

Triệu hoán sư nắm giữ Ngũ Linh dù đi đến quốc gia nào cũng đều được tôn kính, bởi vậy bọn hắn cũng không nghèo đến mức mà bán đồ trên người Ngũ Linh. Vì thế khi cây Băng Vũ này xuất hiện đã làm điên đảo phòng đấu giá.

Lôi Lỵ Tơ tràn ngập mê hoặc nói: "Cây Băng Vũ này chính là vũ khí hôm qua Hí Thiên đại nhân dùng để hàng phục Nhện Đỏ, không chỉ vô cùng quý giá mà ý nghĩa cũng không bình thường đâu".

"Cha, đó là Băng Vũ của Băng Linh Huyễn Điểu! Cũng là thuộc tính Băng giống như con! Nếu có Băng Vũ làm vũ khí thì thực lực của con nhất định sẽ nâng cao một bước đấy!". Tiêu Vận ở phòng bên cạnh thấy vậy mừng rỡ nhảy cẫng lên, Hoàng Bắc Nguyệt nghe được khóe môi cũng nhếch lên hài lòng.

Không sai, Triệu hoán sư Băng thuộc tính nếu như có một kiện vũ khí đẳng cấp cao thì thực lực sẽ tăng lên gấp bội. Đây là lý do mà Luyện dược sư cùng Luyện khí sư ở trên đại lục rất được hoan nghênh.

Thông thường một Luyện dược sư giỏi cũng sẽ là Luyện khí sư thành tựu phi phàm, chỉ cần có tài liệu tốt thì hắn sẽ tạo ra vũ khí đẳng cấp cao, đương nhiên với điều kiện là tên Luyện khí sư có cấp bậc cao một chút.

Vũ khí là thứ then chốt quyết định thắng bại trong lúc tác chiến, một tên Tam Tinh Triệu hoán sư nắm giữ vũ khí cao cấp có thể đánh ngang tay với Tứ Tinh Triệu hoán sư không có vũ khí cao cấp trong tay.

Đương nhiên, tiền đề là phải nắm giữ được "linh hồn" bên trong vũ khí đó.

"Ha ha, ngươi định đem thanh Băng Vũ kia bán cho tỷ tỷ của ngươi sao?" Thanh âm của Yểm vang lên trong đầu.

"Không được sao?"

Yểm âm lãnh cười cười: "Nếu như ả không thể khống chế được "linh hồn" bên trong thanh Băng Vũ thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng".

"Việc đó mắc mớ gì đến ta?" Nàng bán đồ chỉ cần chất lượng không thành vấn đề là được, còn sử dụng như thế nào là việc của Tiêu Vận. Huống hồ chưa chắc Tiêu Vận kia có bản lãnh đấu giá được Băng Vũ.

"Dẫu sao hai người các ngươi cũng là chị em ruột nha"

"Chị em ruột?" Hoàng Bắc Nguyệt cười lạnh, những người đối tốt và không tốt với nàng, nàng luôn phân biệt được rõ ràng.

Yểm có chút thở dài, linh hồn cùng tính cách của tiểu hài nữ này hắn thật sự rất thích. Băng lãnh kiêu ngạo nhưng không thiếu tà ác lãnh khốc, rất giống linh hồn hắn, rất giống.

Ha ha, nàng và hắn quả thực là trời sinh một cặp. Lúc trước tên kia phong ấn hắn trong người Hoàng Bắc Nguyệt vốn là để áp chế tà khí, nào ngờ người mà tên đó chọn lựa lại có tính cách giống hắn như đúc.

Trong lúc Yểm đang cười âm hiểm, Lôi Lỵ Tơ cũng bắt đầu đưa ra quy củ đấu giá. Hí Thiên đại nhân quyết định dùng một kim tệ làm giá khởi đầu cho thanh Băng Vũ này, hiện tại thỉnh các vị ra giá đi!"

"Một kim tệ!"

"Một kim tệ hả?"

Một thanh Băng Vũ lấy từ Băng Linh Huyễn Điểu mà giá khởi điểm chỉ có một kim tệ.

Vị Hí Thiên đại nhân kia không hổ là cao thủ, phong độ như vậy thật khiến cho mọi người khâm phục.

Sau khi mọi người biểu đạt kính ý cùng cảm tạ với Hoàng Bắc Nguyệt xong liền bắt đầu dốc hết sức đi đấu giá. Thanh Băng Vũ kia, ai cũng sợ nếu chậm chân một bước sẽ bị người khác cướp mất, bởi vậy biên độ tăng giá của mỗi người đều lớn vô cùng, quả thực làm cho buổi đấu giá loạn tung cả lên!

Vừa mới bắt đầu là mấy trăm kim tệ, về sau trực tiếp biến thành mấy vạn kim tệ luôn.

Hơn nữa sau khi nữ thiên tài Tiêu Vận tăng giá thêm 100 vạn kim tệ, giá cả vẫn tiếp tục tăng.

Hoàng Bắc Nguyệt nghe giá tăng lên không ngừng, ngoác miệng cười. May mắn là có đấu bồng đen che chắn, nếu không để Lạc Lạc thiếu gia thấy được bộ dáng này của nàng chắc chắn sẽ khóc ròng.

"Băng, không nghĩ tới lông vũ của ngươi lại đáng tiền như vậy. Xem ra sau này ta sẽ không phải buồn rầu vì thiếu tiền nữa rồi, hắc hắc."

Băng Linh Huyễn Điểu mặc dù không ở nơi này, nhưng Hoàng Bắc Nguyệt vẫn có thể cùng hắn tâm linh cảm ứng, nàng nói gì tự nhiên Băng Linh Huyễn Điểu đều có thể nghe được.

"Chủ nhân, ngoài kia có rất nhiều dược liệu tinh thạch đáng giá hơn lông vũ của ta, lần sau ta sẽ dẫn ngươi đi tìm". Băng Linh Huyễn Điểu vội vàng nói, vừa nghĩ tới sau này có thể sẽ bị vặt lông đem bán, hắn đã cảm thấy không rét mà run.

Hắn không muốn trở thành chim trụi lông, nếu vậy coi như oai nghiêm một đời mất sạch rồi.

Hoàng Bắc Nguyệt cười hắc hắc: "Dược liệu tinh thạch tất nhiên đáng tiền, lông của ngươi cũng đáng tiền mà!"

Băng Linh Huyễn Điểu nghẹn họng.

"Phụ thân, nhất định phải mua thanh Băng Vũ cho con!" Tiêu Vận nghe thấy thanh âm báo giá liên tục vang lên, không khỏi cuống cuồng.

Tiêu Viễn Trình thấy Công chúa Anh Dạ lười nhác ngồi ở đó không ra giá, dường như không có hứng thú với thanh Băng Vũ này. Công chúa đã không có ý tranh đoạt, hắn có thể đánh bạo đấu giá.

Tiêu Vận là nữ nhi hắn yêu thương nhất, là niềm kiêu ngạo và hy vọng lớn nhất của Tiêu gia, cũng nhờ vào thiên phú của Vận nhi nên lão gia tử mới coi trọng hắn một chút. Cho nên chỉ cần Tiêu Vận có yêu cầu gì hắn cũng đều chiều chuộng.

"Được! Mặc kệ giá cao bao nhiêu phụ thân cũng mua cho con!" Tiêu Viễn Trình hào sảng nói.

Tiêu Vận nghe vậy lập tức cao hứng, tiếp tục ganh đua giá cả khiến người khác trợn mắt há mồm. Cầm di nương mất hứng hừ lạnh một tiếng.

Hoàng Bắc Nguyệt nhĩ lực cường đại, động tĩnh chung quanh dù rất nhỏ cũng rất khó tránh khỏi tai mắt của nàng, bởi vậy động tĩnh bên phía Tiêu Vận nàng đều nghe rõ ràng.

Trong lòng cười lạnh, đều là nữ nhi ruột thịt, một người được chiều chuộng lên rời, một người bị ngược đãi đến cả nô tài cũng không bằng.

Hoàng Bắc Nguyệt lớn như vậy, lúc Trưởng công chúa còn sống, Tiêu Viễn Trình vì lễ nghi nên đối đãi nàng vẫn ổn. Nhưng ngay khi Trưởng công chúa qua đời, thái độ Tiêu Viễn Trình lãnh đạm hơn hẳn, ngay cả một kim tệ cũng không cho nàng.

Còn Tiêu Vận thì sao? Được nâng nui trong lòng bàn tay, cao cao tại thượng, muốn gì được đó.

Hừ, Tiêu Viễn Trình, một ngày nào đó ta sẽ khiến ngươi phải trả giá lớn cho những việc đã làm.

"5.000 vạn kim tệ!" Tiêu Vận tung ra cái giá trên trời khiến mọi người kinh hãi.

Nàng kiêu ngạo đứng bên cửa sổ giống như một nàng công chúa, biết bao nhiêu thiếu gia tiểu thư quý tộc đều ngước nhìn làm cho lòng hư vinh của nàng được thỏa mãn. Giờ khắc này, nàng cảm thấy chính mình là tâm điểm cho vạn người ngắm nhìn. Thân phận thứ nữ giờ khắc này có vẻ mờ nhạt đi một chút.

Trong phòng đấu giá mọi người trố mắt nhìn nhau.

Băng Vũ của Băng Linh Huyễn Điểu phi thường quý giá, nhưng chỉ có tác dụng tốt nhất với người có bản thể nguyên khí là Băng thôi. Hơn nữa nó không có tác dụng quá lớn đối với cao cấp Triệu hoán sư, chỉ có từ Lục Tinh Triệu hoán sư trở xuống mới có thể phát ra uy lực lớn nhất.

Mọi người tranh đoạt thật ra cũng chỉ là vì tính hi hữu của nó, dù gì cũng là Băng Vũ của Băng Linh Huyễn Điểu, để sưu tầm cũng tốt, để làm bảo vật gia truyền cũng được. Nhưng nếu lấy tận 5000 vạn kim tệ đi đấu giá, đầu óc ắt hẳn là bị chập mạch rồi.

Cũng đúng thôi, Tiêu Vận là thiên tài có thiên phú tốt nhất của Tiêu gia, bản thể nguyên khí cũng vừa vặn là thuộc tính Băng, nếu có được Băng Vũ thì thực lực sẽ tăng lên không ít, bởi vậy Tiêu gia cũng chỉ có thể chơi lớn một bữa.

Sau khi giá 5000 vạn kim tệ được đưa ra, cũng không có tên thần kinh nào muốn ra giá nữa. Tiêu Vận dương dương đắc ý nhìn Lôi Lỵ Tơ gõ chùy đấu giá, thanh Băng Vũ kia giờ đã là của nàng rồi.

"Chúc mừng Tiêu Vận tiểu thư đã mua được Băng Vũ". Lôi Lỵ Tơ cười khanh khách nói.

Thấy buổi bán đấu giá đã kết thúc, Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi đứng lên, đến phòng nghỉ ngơi phía sau sân khấu giúp Tiết Triệt ký kết bản mệnh khế ước với Nhện Đỏ.

Trong phòng nghỉ, cha con An quốc công sớm ở đó chờ, ngoài ra còn có Tái Tư - tộc trưởng gia tộc Bố Cát Nhĩ, nữ đấu giá sư Lôi Lỵ Tơ, Thái tử Chiến Dã cùng Công chúa Anh Dạ.

Con Nhện Đỏ kia bị nhốt bên trong lồng sắt, trên người hồng quang ẩn hiện đầy sát khí, đôi mắt tràn ngập hận thù nhìn đám người xung quanh. Tám cái chân nhện mang theo gai nhọn sắc bén liên tục vung lên, từng đạo lôi quang ẩn hiện xung quanh thân thể, phòng vệ chính mình. Như thế đã đủ thấy thực lực của con Nhện Đỏ này mạnh đến mức nào.

Tiết Triệt thấy vậy thần sắc càng trở nên kích động. "Mạnh, quá mạnh mẽ!"

Hắn có thể tưởng tượng được không bao lâu nữa, con Nhện Đỏ này sẽ triệt để thần phục dưới chân mình, mặc hắn điều động! Điều này so với việc tự mình ký khế ước với Linh thú vẫn an toàn hơn.

Bình thường cùng Linh thú ký kết khế ước chính là lợi dụng lẫn nhau, bởi vậy Triệu hoán sư vẫn luôn đề phòng Linh thú cắn trả. Nhưng con Nhện Đỏ này thì khác, nó đã bị Hí Thiên đại nhân hàng phục, cùng hắn ký kết khế ước đã không còn là trợ giúp lẫn nhau nữa mà là Nhện Đỏ đối với hắn cúi đầu xưng thần!

Nhện Đỏ dường như biết Tiết Triệt sắp nô dịch nó, cả người lôi điện bùng lên, sát khí trong mắt ánh tăng vọt, hung hăng nhìn Tiết Triệt. Hai chân trước không ngừng đập vào lồng sắt, giống như muốn lao ra đem Tiết Triệt xé nát thành từng mảnh.

Thấy Linh thú cấp mười một này nổi giận, Tiết Triệt nuốt gấp mấy ngụm nước miếng, trong lòng có chút run rẩy. Đúng lúc này, Lạc Lạc thiếu gia đẩy cửa bước vào, sau lưng hắn là một người áo choàng đen thần bí. Thân hình nhỏ nhắn, nhưng lại ẩn chứa khí tức cường giả, vừa tao nhã lại vừa lãnh khốc. Nàng vừa tiến vào, con Nhện Đỏ đang loạn động kia lập tức yên tĩnh lại, lui dần về sau, lôi điện càng thêm dày đặc, tám chân co lại bày ra một tư thế tự vệ, trong mắt mang vẻ kiêng kị.

Từ ngông cuồng tự đại đến khúm núm e ngại, tất cả chỉ vì một người xuất hiện mà thôi.

Chiến Dã không khỏi chăm chú nhìn Hoàng Bắc Nguyệt, thầm nói: "Vị Hí Thiên này quả nhiên rất lợi hại, chỉ có Linh thú bị người này hàng phục mới biết rõ thực lực đáng sợ ấy".

"Hí Thiên đại nhân!" Tiết Triệt hào hứng đi qua, đối với nàng thi lễ: "Vô cùng cảm tạ ngài!".

Hoàng Bắc Nguyệt nhàn nhạt gật đầu, trong phòng nghỉ nhiều đại nhân vật như vậy mà nàng đều coi như không thấy, cao ngạo lãnh khốc như thế song mọi người đều cảm thấy rất bình thường.

Cường giả có cơ sở để kiêu ngạo, họ đáng được mọi người tôn kính!

Nàng đi tới trước lồng sắt, lãnh đạm nói: "Bắt đầu đi".

Vừa nói xong, nàng liền mở ra lớp phòng vệ nguyên khí trên lồng sắt. Hành động này của nàng lập tức khiến đám người trong phòng nghỉ giật thót.

Công chúa Anh Dạ lớn tiếng nói: "Này ! Cẩn thận lôi điện chung quanh hắn!"

Lúc nãy thấy Công chúa Anh Dạ cùng Tiêu Vận tranh giành, ấn tượng của Hoàng Bắc Nguyệt đối với vị công chúa này không đến nỗi nào. Mặc dù Công chúa Anh Dạ giọng điệu vẫn có chút vô lễ, nhưng cũng chỉ vì sợ nàng bị lôi điện của con nhện đả thương.

"Không sao đâu". Nàng nhàn nhạt nói, giọng điệu nhu hòa hơn nhiều so với lúc đầu nói chuyện với Công chúa Anh Dạ.

Công chúa Anh Dạ chớp chớp mắt, khép miệng lại, thầm nghĩ: "Người này thật kỳ quái, khẩu khí sao lại nhu hòa hơn trước thế?"

Lồng sắt mở ra, Nhện Đỏ vẫn còn sợ hãi uy áp trên người Hoàng Bắc Nguyệt, không dám ho he động đậy gì. Chỉ cần nhớ tới sức mạnh đáng sợ ngày hôm qua, Nhện Đỏ không dám khiêu chiến lần nữa.

Hoàng Bắc Nguyệt vươn tay, đặt trên lưng Nhện Đỏ, dưới đấu bồng màu đen che chắn , vài đầu ngón tay trắng nõn xinh xắn lộ ra, cùng với giáp xác đỏ rực của Nhện Đỏ trở nên chói mắt.

Ánh mắt của Chiến Dã bất giác bị vài đầu ngón tay của nàng hấp dẫn. Vị này quả nhiên là một nữ tử, hơn nữa tuổi vẫn còn rất nhỏ. Nàng rốt cuộc từ đâu đến? Nhỏ tuổi như thế đã có thực lực mạnh mẽ như vậy.

Gia tộc lớn làm bối cảnh, cao nhân chỉ đạo, chỉ cần thiếu một thứ cũng rất khó để tu luyện đến cái cảnh giới này.

"Đến đây đi." Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn về phía Tiết Triệt.

Tiết Triệt trong lòng run lên, lực sát thương Nhện Đỏ quả thực quá lớn, nếu như tới gần không cẩn thận làm nó nổi giận, hắn sẽ bị lôi điện đánh đến xương cốt tiêu tán. Nhưng nếu biểu hiện nhu nhược thì Hí Thiên đại nhân chắc chắn sẽ rất thất vọng, tiền đồ sáng sủa của hắn sau này sẽ bị phá hủy mất.

Tiết Triệt khẽ cắn răng, cuối cùng cũng đánh bạo bước đến.

"Bắt đầu ký khế ước đi."

Tiết Triệt nuốt nước miếng, gật đầu, chậm rãi đưa tay ra đặt lên lưng Nhện Đỏ, thử đè nhẹ xuống, xác định không có chuyện gì mới bắt đầu đọc văn khế ước, cùng Nhện Đỏ ký kết bản mệnh khế ước.

Một luồng sáng nhạt từ lòng bàn tay Tiết Triệt chảy ra, lặng lẽ dung nhập vào trong thân thể của Nhện Đỏ, rốt cục khiến nó chân chính thần phục.

Không ai thấy lúc luồng sáng hiện lên, một tia khí đen mỏng manh từ tay của Hoàng Bắc Nguyệt cũng nhanh chóng dung nhập vào thân thể của Nhện Đỏ.

Hừ, xem ta bẫy chết ngươi thế nào!

"Thành công rồi!" Tiết Triệt đã có thể cảm nhận được khí tức của Nhện Đỏ, thử phát ra tiếng kêu gọi thì Nhện Đỏ cũng đáp lại.

Hắn cuối cùng cũng trở thành chủ nhân của một con Linh thú cấp mười một, chính thức bước vào hàng ngũ cao thủ của Nước Nam Dực.

Trên mặt hồng quang nở rộ, Tiết Triệt lập tức hướng Hoàng Bắc Nguyệt khom lưng 90 độ: "Đa tạ Hí Thiên đại nhân!"

"Không cần cám ơn, chúc mừng Tiết công tử". Hoàng Bắc Nguyệt lạnh nhạt nói, nàng trời sinh tính cách lãnh đạm, không thích ồn ào, bởi vậy chỉ hơi gật đầu liền bỏ đi.

Vẫn kiêu ngạo như lúc tới vậy.

"Hí Thiên đại nhân" Lạc Lạc chạy vội theo, lấy thẻ Rum có ký hiệu của Bố Cát Nhĩ gia tộc giao cho nàng: "Đây là tiền đấu giá ngày hôm nay, chúng ta cũng không có lấy tiền thuê, tổng cộng là 30.000 vạn kim tệ !"

Hoàng Bắc Nguyệt cầm lấy thẻ Rum, trong lòng mừng thầm, 30.000 vạn kim tệ! trong vòng một ngày kiếm được 30.000 vạn kim tệ, nàng thoát khỏi kiếp khổ rồi.

Tất cả những thứ này đều là nhờ công lao của Lạc Lạc, không có hắn kiến nghị giúp nàng bán đấu giá, nàng hiện giờ chắc chắn đang phát sầu vì thiếu tiền rồi.

Nghĩ vậy, Hoàng Bắc Nguyệt vươn tay vỗ bả vai của Lạc Lạc: "Đa tạ".

Lạc Lạc gương mặt tuấn tú lập tức đỏ bừng như tôm luộc, nhỏ giọng lí nhí: "Không cần cám ơn, ta rất vui khi có thể giúp được cho ngài".

Chưa đợi Hoàng Bắc Nguyệt đáp lại, Thái tử Chiến Dã đã từ phía sau nói: "Hí Thiên các hạ, cung yến tối nay hi vọng ngươi đến".

"Ta đã biết, đa tạ Thái tử điện hạ nhiệt tình đón tiếp".

Đối với vị Thái tử lãnh khốc này, Hoàng Bắc Nguyệt cũng không có ác cảm gì. Người này thực lực mạnh mẽ nhưng không có cuồng vọng kiêu căng.

Nàng ghét nhất đám người như Tiết Triệt, Tiêu Vận, thực lực không được bao nhiêu cũng bày đặt kiêu căng phách lối.

" Hí Thiên các hạ, ngươi tham gia cung yến cũng không thể mặc áo đen cũ kĩ như vậy" Công chúa Anh Dạ liếc mắt nhìn Hoàng Bắc Nguyệt nói.

Thực sự là không thể tin nổi, một cường giả Cửu Tinh Triệu hoán sư sao lại mặc áo choàng không phù hợp như vậy?

Nghe được lời Anh Dạ, Hoàng Bắc Nguyệt hơi xấu hổ, tham gia cung yến, cho dù nàng cuồng vọng như thế nào đi nữa cũng phải bày tỏ một chút đối tôn trọng đối với Hoàng Thượng. Ít nhất thì quần áo cũng phải nghiêm chỉnh hơn một chút. Nàng nhàn nhạt gật đầu, lãnh khốc xoay người rời đi.

Lạc Lạc có chút mất hứng nói: "Hí Thiên đại nhân mặc như vậy cũng được! ngươi bắt bẻ gì chứ?".

"Ta không nói chuyện với ngươi!" Công chúa Anh Dạ trừng mắt nhìn Lạc Lạc, ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra ngoài.

Lạc Lạc tức giận đến mức gương mặt thanh tú đỏ bừng lên, đấm ngực giậm chân.

"Lạc Lạc". Một thanh âm uy nghiêm từ phía sau vang lên, Tái Tư tộc trưởng đi lên phía trước, vỗ bả vai Lạc Lạc: "Lần này con làm rất tốt".

Lạc Lạc lập tức mặt mày hớn hở, nhân cơ hội bàn điều kiện: "Nếu vậy phụ thân đáp ứng để con trở thành lính đánh thuê đi!".

Tái Tư tộc trưởng lắc đầu, thực lực của Lạc Lạc thế nào hắn là người rõ ràng nhất. Tuổi trẻ thường kích động, thích mạo hiểm, nhưng nếu sơ suất gặp phải nguy hiểm có thể mất mạng như chơi. Lính đánh thuê đều là dân liếm máu trên lưỡi đao mà sống, Lạc Lạc hiện tại vẫn còn nhỏ, khi trưởng thành hắn mới có thể hiểu nỗi khổ tâm của kẻ làm cha này.

"Việc làm lính đánh thuê sau này hãy nói, hiện tại phụ thân muốn giao cho con một nhiệm vụ".

Nghe được nửa câu đầu, khuôn mặt tươi cười của Lạc Lạc ngay lập tức xụ xuống, nhưng sau khi nghe nửa câu sau, hắn mở to hai mắt: "Nhiệm vụ gì ạ?".

"Vị Hí Thiên đại nhân kia thực lực cường hãn, ta hi vọng con có thể cùng ngài ấy tiếp xúc nhiều một chút, nếu có thể lôi kéo về phe gia tộc ta là tốt nhất".

Cùng nàng tiếp xúc ư?." Tựa hồ là nghĩ tới điều gì, Lạc Lạc trên mặt lúng túng, đỏ bừng lên.

"Sao vậy?"

"À, không có gì." Lạc Lạc vội vàng lắc đầu: " Cha yên tâm, con nhất định trở thành bằng hữu cùng Hí Thiên đại nhân!".

"Trở thành bằng hữu?" Tái Tư cười khổ trong lòng, một tên Cửu Tinh Triệu hoán sư làm sao có thể dễ dàng trở thành bằng hữu với tên nhóc không phải là Nhất Tinh Triệu hoán sư đây?

Đứa con trai này của hắn cái gì cũng tốt, duy chỉ có suy nghĩ là quá ngây thơ rồi.

Hoàng Bắc Nguyệt từ trong chợ Bố Cát Nhĩ đi ra ngoài, đang suy nghĩ nên đi nơi nào mua mấy bộ quần áo thì một chiếc xe ngựa bỗng nhiên dừng lại bên người nàng.

Trên xe nhảy xuống một thiếu nữ vóc người yểu điệu, khuôn mặt diễm lệ, chính là Tiêu Vận.

"Hí Thiên đại nhân, ngài ở nơi nào, để ta đưa ngài về". Tiêu Vận hết sức ân cần nói.

Ta ở Trưởng công chúa phủ đấy, ngươi dám đưa ta về không?

Hoàng Bắc Nguyệt liếc nhìn nàng một cái, giọng nói khàn khàn lạnh nhạt: "Không cần."

"Hí Thiên đại nhân, Vận nhi lấy được Băng Vũ của ngài, bọn ta cảm thấy hết sức vinh hạnh, muốn mời ngài một bữa cơm, không biết đại nhân có thể nể chút mặt mũi này không?"

Tuyết di nương cũng xuống xe, vạn phần nhiệt tình mời nàng.

"Ta có việc". Lạnh lùng ném ba chữ, Hoàng Bắc Nguyệt vòng qua bọn họ rời đi.

Nể mặt mũi của ngươi? Mặt mũi của ngươi đáng giá mấy đồng tiền?

Tiêu Vận nhìn bóng lưng của nàng, cả người đều tỏa ra khí tức của cường giả, khiến người ta không dám lại gần.Trên mặt vừa hâm mộ vừa ghen tỵ: "Nương, khi nào con mới có thể trở thành là Cửu Tinh Triệu hoán sư đây?". Chỉ cần thành Cửu Tinh Triệu hoán sư, cho dù chỉ là thứ nữ cũng sẽ khiến cho mọi người phải ngước nhìn.

"Yên tâm, nương sẽ làm mọi cách giúp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#phượng