Anh Dạ bỏ mình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đế đô Nước Đông Ly.

Ngàn năm lịch sử lắng đọng, đô thành hùng vĩ đứng sững dưới trời quang, cờ bay phất phới, giáp sĩ uy nghiêm, trên tường thành treo đầy đèn lồng màu đỏ, cờ quạt bên ngoài cũng treo lụa đỏ.

Trên đường lớn, một đường bước đi đã thấy màu cờ rực rỡ lay động trong gió.

Đây là tháng ngày mà cả nước đồng khánh.

Đệ nhất công chúa Nước Nam Dực từ ngàn dặm xa xôi xa gả đến, lập gia thất với Thái tử nước Đông Ly, hai nước từ nay về sau ký kết liên minh thông gia, thành chuyện tốt vĩnh viễn. Vì vậy mà chung một đường chống lại kẻ địch bên ngoài.

Trong hoàng cung.

Hoàng đế tuổi đã già, râu mép hoa râm không thể xử lý chánh sự cũng bị lôi ra, ngồi trên long ỷ được mỹ nữ hầu hạ, nhưng không ngừng ngủ gà ngủ gật. Cuộc sống vui mừng như vậy cũng không làm cho hắn khôi phục tinh thần chút nào.

Ở trong đại điện, Thái tử đi tới đi lui, toàn thân mặc hỉ phục, cũng không che lấp được thịt béo rung rung, cằm tròn vo như muốn chảy xuống.

Trong ánh mắt bị thịt mỡ gần che hết lộ ra tia thô bỉ, nghĩ đến năm năm trước từng gặp vị Công chúa Anh Dạ quốc sắc thiên hương, hắn giờ phút này liền không nhịn được muốn lao ra, vội vã đón tân nương trở về, lạy trời đất rồi trực tiếp đưa vào động phòng.

"Điện hạ!" Một tiểu thái giám vội vội vàng vàng chạy vào, ở cửa vấp một cái suýt ngã.

Thái tử ba chân bốn cẳng sải bước tới, vui mừng lẫn sợ hãi hỏi: "Công chúa tới rồi sao?"

Thái giám thở phì phò nói: "Không, không phải, là Nhiếp Chính Vương truyền lời đến, bảo thái tử điện hạ kiên nhẫn chờ, công chúa ở trên đường trì hoãn một hồi, e rằng ngày mai mới tới được!"

"Cái gì!?" Thái tử hô to, cả người suýt nhảy dựng lên, "Công chúa sao có thể trì hoãn bỏ lỡ ngày tốt? Hôm nay là ngày quan trọng của bổn thái tử thành thân, cả nước dân chúng cũng nhìn, sao có thể nói trì hoãn là trì hoãn chứ? Không được, ta muốn đích thân đi nghênh đón công chúa!".

Trong lòng vốn ngứa ngáy khó nhịn, thái tử đang mộng đẹp đêm nay cùng công chúa mỹ lệ một đêm xuân tiêu nghe được tin tức này như sấm sét giữa trời quang, bị giội gáo nước lạnh, tức giận muốn lao ra.

Hắn đường đường là thái tử một quốc gia, tôn quý như thế, ngày thành thân sao lại không có tân nương?

Vừa nói, thái tử nước Đông Ly liền muốn lao nhanh ra, ai ngờ vừa ra tới cửa bị hai thủ vệ lạnh như băng ngăn lại.

"Thái tử điện hạ, Đại tướng quân có lệnh, mời điện hạ kiên nhẫn chờ ở trong cung, sáng ngày mai công chúa vào thành, lập tức sẽ cùng thái tử điện hạ bái đường thành thân."

"Vì sao phải sáng mai? Bản thái tử thành thân là đại sự, há có thể đùa giỡn qua loa? Bọn họ làm việc kiểu gì? Vì sao không đúng hạn đem công chúa đưa tới?" Thái tử nổi giận, tuy nhiên đối mặt với thuộc hạ của Nhiếp Chính Vương Ngụy võ thần cũng không dám làm càn, ngữ khí cũng bình thản ba phần.

"Đại tướng quân làm việc, thái tử điện hạ chẳng lẽ còn hoài nghi sao? Dù sao sớm muộn gì cũng thành thân, thái tử điện hạ cần gì phải nóng lòng?"

Hai người kia lạnh lùng liếc hắn một cái, rất rõ ràng, có Ngụy võ thần ở nước Đông Ly, đừng nói là thái tử, cho dù là lão hoàng đế ngủ bên trong,bọn họ cũng không coi là chuyện to tát gì.

Thái tử thấy ánh mắt nhìn lạnh như băng kia liền vừa giận vừa sợ, thái tử còn muốn nói thêm nhưng tiểu thái giám bên cạnh vội vàng giật nhẹ tay áo hắn, vẻ mặt uất ức.

"Điện hạ, hay là nghe Nhiếp Chính Vương đi, dù sao, sớm muộn đều sẽ đưa công chúa tới." Tiểu thái giám thấp giọng than thở.

"Nhưng Khâm Thiên giám định giờ lành... ." Tiếng nói Thái tử đột nhiên ngưng bặt, cả người sững sờ tại chỗ, trên mặt hồng hào chuyển thành trắng bệch, giống như cầu vồng xuất hiện.

"Điện hạ, chuyện này chỉ có Đại tướng quân một người làm chủ." Tiểu thái giám hút hút cái mũi, không dám nói quá lớn.

"Vô liêm sỉ!" Thái tử trong lòng cũng nghĩ thông đột nhiên tức giận mắng một tiếng, "Ngụy võ thần! Ngươi dám khi quân võng thượng, đại nghịch bất đạo!"

"Điện hạ, điện hạ nói nhỏ thôi, không thể lộ ra a!" Tiểu thái giám luống cuống tay chân ngăn cản hắn.

Thái tử tức giận đến mức đỏ mắt, không kềm chế được, đáng tiếc ngoài cửa hai cao thủ ánh mắt lạnh như băng trông chừng, hắn cũng không dám hô to, đặt mông ngã ngồi dưới đất, u u khóc lên.

"Ngụy võ thần, ngươi khinh người quá đáng!".

Trên long ỷ phía sau, lão hoàng đế ngủ say sưa, nào biết gì chuyện xảy ra, trong lòng mỹ nhân vẫn mơ thấy mộng đẹp.

Ngoài thành.

Đội ngũ đưa dâu của Nước Nam Dực hạ trại nhóm lửa tại chỗ, thành công đưa Công chúa Anh Dạ đến đây, nước Đông Ly tặng không ít rượu tốt thịt ngon, khao binh lính đường xa mệt nhọc.

Nhìn cảnh tượng đội ngũ vui mừng, một đám binh lính cũng không biết trong lòng buồn hay vui.

Công chúa Anh Dạ của bọn họ xinh đẹp thiện lương, nhưng lại gả cho một kẻ tiểu nhân hèn hạ âm hiểm như thái tử nước Đông Ly khiến dân chúng cũng khó có thể tiếp nhận.

Công chúa đáng thương vì Nước Nam Dực, cho dù không muốn cũng bị gả đi lấy chồng xa, không biết cuộc sống sau này trải qua thế nào?

"Tiểu Hầu gia, tới uống một chút rượu cho ấm người đi" Mấy binh lính thét to lên.

Đứng trên bãi đất, nam tử mặc nhung trang xoay người lại, khuôn mặt vẻ đẹp âm nhu giờ phút này đã cứng rắn cương lạnh, thản nhiên cười cười, nói: "Các ngươi uống đi, tối nay cho các ngươi no say một một chầu!"

"Đa tạ Tiểu Hầu gia!" Nghe được lời của hắn, tất cả mọi người cao hứng cười ha hả.

Tiểu Hầu gia Tào Tú Chi của phủ Hoài Bắc Hầu lần này là sứ giả phụ trách hộ tống Công chúa Anh Dạ đến nước Đông Ly hòa thân, dọc đường đi thu liễm tác phong phong lưu tuấn lãng ngày xưa. Rất quy củ, mặc nhung trang, cưỡi tuấn mã, bảo kiếm đeo bên thắt lưng, bên người không có mỹ nữ vờn quanh, so với bình thường chính phái hơn nhiều.

Hắn vốn quen biết Công chúa Anh Dạ vào ngày đi Nước Bắc Diệu, quan hệ không phải ít, sau khi về nước hắn cũng thường thường tiến cung thăm Công chúa Anh Dạ. Công chúa mặc dù không thích hắn tác phong hoa tâm, nhưng cũng không quá chán ghét, dù sao, Tào Tú Chi có cách khiến nàng cười rộ lên.

Tào Tú Chi cũng vui vẻ khi thấy mỹ nhân vui vẻ, không biết vì sao, nhìn thấy nàng khổ sở, hắn sau khi trở về ôm mỹ nhân trong lòng cũng hậm hực, mà chỉ cần nàng cười, bảo hắn làm cái gì cũng được.

Tình cảm khác thường này hắn không phát hiện, nhưng Hoài Bắc Hầu lại phát hiện.

Công chúa Anh Dạ mặc dù cao quý, nhưng có thể trói buộc trái tim con mình, có thể củng cố địa vị của phủ Hoài Bắc Hầu. Nhưng kết hôn với một công chúa, đối với phủ Hoài Bắc Hầu mà nói cũng không phải chuyện tốt.

Hoài Bắc Hầu cùng phu nhân thương lượng nhiều ngày việc hôn nhân này, rốt cuộc muốn dâng tấu lên Hoàng thượng, nhưng không ngờ nửa đường lại xuất hiện sứ giả nước Đông Ly cầu thân, càng không ngờ Hoàng thượng lại cho phép.

Rơi vào đường cùng, Hoài Bắc Hầu chỉ có thể thu hồi tâm tư nhỏ lại.

Mà Tào Tú Chi sau khi biết được tin tức này cũng vội vã tiến cung gặp Công chúa Anh Dạ, không biết bọn họ nói đó, sau khi trở về hắn không nhắc lại chuyện này nữa. Ngược lại xin ý chỉ của Hoàng thượng cho phép hộ tống Công chúa Anh Dạ đến nước Đông Ly.

Nhẹ khẽ vuốt vuốt bảo kiếm trên lưng, Tào Tú Chi ngẩng đầu, nhìn thành trì nước Đông Ly đứng sừng sững cách đó không xa, ánh mắt xinh đẹp tuyệt trần xuất hiện tia sáng phức tạp.

"Thiếu gia!"

Đang nhìn thành trì tự ngẫm, một bóng dáng nhỏ gầy đột nhiên tới gần, quỳ phía sau hắn.

"Làm sao vậy, Tào Chính?" Tào Tú Chi không hứng lắm mở miệng, lúc này hắn chẳng có hứng thú gì, cho dù nước Đông Ly đưa tuyệt thế Đại mỹ nhân ra hắn cũng không muốn liếc mắt một cái.

Khi xuất môn, Hoài Bắc Hầu sai người tên là Tào Chính đi theo hắn. Đây là một cao thủ thuộc tính lôi, giỏi tìm hiểu tin tức và ẩn giấu hành tung.

Nhìn Công chúa Anh Dạ vào thành, Tào Tú Chi cũng không bỏ, lo lắng phái Tào Chính đi theo xem một chút. Nếu thái tử nước Đông Ly vô lễ với công chúa, hắn lập tức vọt vào, mang Công chúa Anh Dạ về Nước Nam Dực!

"Thiếu gia, chuyện này hình như bất thường!" Tào Chính quỳ trên mặt đất nói, "Tiểu nhân phụng mệnh lặng lẽ đi theo công chúa vào thành, người của nước Đông Ly hẳn là phải lập tức đưa công chúa vào hoàng cung thành thân cùng thái tử, nhưng..."

"Nhưng là làm sao?" Nghe điều bất thường, Tào Tú Chi lập tức xoay người, lớn tiếng hỏi.

Tào Chính nói: "Tiểu nhân thấy bọn họ đưa công chúa đến, đến... phủ Đại tướng quân ... ."

"Vì sao? Hiện tại đã qua giờ lành, người của nước Đông Ly muốn làm gì?" Tào Tú Chi quát lớn, hôm nay là ngày hai nước cùng đặt kết minh tốt đẹp, Công chúa Anh Dạ thành thân với thái tử nước Đông Ly, hai quốc minh ước liền đã đặt xong!

Nhưng vì sao lại đưa Anh Dạ đến phủ Đại tướng quân đi?

Tào Chính vuốt mồ hôi trên trán, nói: "Tiểu nhân nghe ngóng, nghe nói ở nước Đông Ly, Hoàng thượng cùng thái tử không có thực quyền, Đại tướng quân Ngụy võ thần mới là người cầm quyền thật sự. Hắn gây rối hậu cung, ra vào cung điện phi tần còn thường xuyên hơn Hoàng thượng, thậm chí ngay cả hoàng hậu cũng không chịu nổi sỉ nhục của hắn nên tự vẫn, còn lại tần phi cung nữ chỉ có thể mặc hắn ức hiếp..."

"Chết tiệt Ngụy võ thần!" Tào Chính chưa nói hết, Tào Tú Chi đã xông nhanh ra khỏi bãi đất, hô lớn: "Toàn bộ tập hợp, lập tức vào thành cứu công chúa!"

Chạy xuống bãi đất nhìn mới phát hiện binh lính vừa rồi còn khoe khoang uống rượu, khoe khoang ăn thịt đều ngã ngổn ngang trên mặt đất, hôn mê bất tỉnh!

Có người hạ độc trong rượu thịt!

Tào Tú Chi cảm giác cả người lạnh lẽo, giật mình nắm bảo kiếm, bị Tào Chính phía sau bắt được, nói: "Thiếu gia, có lừa gạt! Rời khỏi đây trước đã!".

"Không được! Công chúa vẫn ở trong thành, nàng hiện tại chắc chắn..." Nghĩ đến Anh Dạ có thể gặp nguy hiểm, Tào Tú Chi lúc này hạ quyết tâm muốn vào thành!

Tào Chính chắn trước hắn quỳ xuống: "Thiếu gia, bên người Ngụy võ thần rất nhiều cao thủ..."

"Ta mặc kệ cao thủ gì, ta hộ tống công chúa đến nước Đông Ly, sao có thể để nàng chịu nhục?" Tào Tú Chi dắt ngựa khỏi chuồng, sải bước đi, "Tào Chính, ngươi ở bên ngoài tiếp ứng ta! Chờ binh lính tỉnh dậy, lập tức lệnh cho bọn hắn nghiêm chỉnh đợi, không được nháo sự với nước Đông Ly!".

"Thiếu gia! Thiếu gia!" Tào Chính hô lớn, nhưng khoái mã đã bay nhanh vào thành, tro bụi đầy trời.

Vốn là cuộc sống vui mừng, nhưng từ lúc vào thành đã không nghe được tiếng chiêng trống, ngược lại càng ngày càng yên lặng, không giống đại điển hôn lễ trong tưởng tượng, cũng không thấy người nước Đông Ly ra nghênh đón.

Nàng bị người đưa đến một tòa nhà lớn, bảy quẹo tám rẽ, sau đó đưa vào một phòng, để nàng ngồi xuống, sau đó mọi người liền lui ra ngoài.

Anh Dạ lẳng lặng ngồi trong chốc lát, sau đó tự xốc khăn voan hồng, vén châu ế trên trán lên, liếc nhìn xung quanh.

Trong phòng bố trí hoa mỹ tao nhã, chỗ nào cũng là đồ đạc giá trị xa xỉ, nhưng không có chúc mừng cũng không có chữ hỉ, đây căn bản không phải là phòng tân hôn!

Nàng bỗng nhiên đứng lên, phất ống tay áo lớn tiếng nói: "Người đâu!"

Công chúa từ nhỏ mưa dầm thấm đất, khí thế tôn quý như toát ra từ thân thể, tiếng nói vừa cất lên, cửa phòng liền bị mở ra, một người cười lớn đi tới.

"Để công chúa điện hạ đợi lâu, Bổn vương thật không phải!" Nam nhân mặc cẩm y đi ra khỏi bình phong, vết sẹo trên mặt được nụ cười bao phủ nên không quá đáng sợ.

Tuy nhiên vẫn khiến người ta ngứa mắt!

Sắc mặt Anh Dạ hoàn toàn lạnh xuống, người này nàng rất quen thuộc!

"Ngụy võ thần, ngươi mang Bổn công chúa tới đây là ý gì?" Anh Dạ không sợ hãi, lạnh lùng chất vấn.

"Cái này mà công chúa còn không rõ sao?" Ngụy võ thần cười đi tới, mở hai tay ra "Bổn vương hâm mộ đại danh công chúa đã lâu, hôm nay nhìn thấy, thật sự là phúc ba đời!".

Anh Dạ hừ lạnh, không thèm nể mặt mũi, thấy hắn đến gần, hai mắt hung hăng trừng. Ngụy võ thần xem như biết điều liền đứng lại bất động, nhưng nụ cười trên mặt đã thu lại ba phần.

"Bổn vương đã sai người chuẩn bị rượu và thức ăn ngon, tối nay coi như chào mừng công chúa." Ngụy võ thần vẫy tay, thị nữ đã bưng rượu và thức ăn vào, để lên bàn, sau đó khom người lui ra ngoài.

Anh Dạ cũng không liếc nhìn rượu và thức ăn một lần, bình tĩnh ngồi xuống, nói: "Ngụy võ thần, ngươi đãng trí sao? Ta đến nước Đông Ly để làm mẫu nghi thiên hạ, ngươi tính cái gì vậy? Đừng tưởng rằng nắm quyền trong tay thì có thể lướt qua thiên tử, nói đến cùng, ngươi chỉ là một nô tài hèn mọn. Muốn chào mừng Bổn công chúa, ngươi thử soi gương xem chính mình có tư cách hay không!"

Nàng gằn từng tiếng đâm ở chỗ đau của Ngụy võ thần! Nàng đúng là công chúa tôn quý, khí chất trời sinh này còn mạnh hơn Ngụy võ thần từ thân phận nô lệ bò lên địa vị!

Nghe nàng nói xong, sắc mặt Ngụy võ thần biến ảo như cầu vồng, không nhịn được tươi cười, vẻ mặt âm độc nói: "Công chúa Anh Dạ, Bổn vương cất nhắc ngươi, mới đưa ngươi đến phủ! Chứ không đành lòng nhìn ngươi bị súc sinh giày xéo"

"Ngươi còn hơn súc sinh vài phần? Ta chỉ làm hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, nếu ngươi không leo lên đế vị được thì cút xa ra."

"Ngươi..." Ngụy võ thần tức giận, cuối cùng cười lạnh: "Ngươi cho rằng, ngôi vị hoàng đế có gì ghê gớm?"

"Dù sao còn tốt hơn là nô tài!" Anh Dạ nghiêng người ngồi, nửa mắt cũng không ban thưởng cho hắn, "Ngụy võ thần, nếu ngồi ở ngôi vị hoàng đế đều là súc sinh cùng kẻ bất lực mà ngươi cũng không dám soán vị, có thể thấy ngươi cũng uất ức tới cực điểm!"

"Ai nói Bổn vương không dám soán vị? Lão hoàng đế cùng thái tử chỉ là con rối mà thôi, hoàng đế thực sự của nước Đông Ly là Ngụy võ thần ta!"

Anh Dạ hừ lạnh một tiếng "Chờ ngươi khoác lên long bào thì trở lại hỏi Bổn công chúa đi, ngươi bây giờ không xứng!"

Trong mắt Ngụy võ thần bùng lên lửa giận, được lắm Công chúa Anh Dạ, thật không ngờ xem thường hắn!

Hiện tại ở trong phủ Đại tướng quân của hắn, ai có thể từ chối hắn? Cả nước Đông Ly có ai dám nói chữ 'không' với hắn?

Ngụy võ thần bước lên, dự định để công chúa nói lại! Nhưng hắn vừa tới gần, Công chúa Anh Dạ liền bình thản đưa tay lên. Một con dao sắc bén nhẹ nhàng như mây bay gió thoảng đặt ngang trên chiếc cổ xinh đẹp tuyệt trần, tì lên làn da tuyết trắng tinh tế như đồ sứ.

Ngụy võ thần chợt dừng bước chân lại, đổi sắc mặt nói : "Ngươi không muốn sống nữa!"

"Một mình mạng của ta cũng không sao, nhưng Ngụy võ thần ngươi vừa đắc tội với Nước Bắc Diệu, lại dám đắc tội với Nước Nam Dực sao? Ngươi trăm phương ngàn kế kết minh với Nước Nam Dực, chẳng lẽ chỉ vì đạt được Bổn công chúa?".

"Được! Công chúa Anh Dạ, ngươi với cô cô ngươi giống nhau, cận kề cái chết cũng không khuất phục, quả nhiên ngươi mới người thân cùng huyết mạch a!"

"Quá khen, nhưng Ngụy đại tướng quân ngươi không biết, ta cùng hoàng cô là công chúa tôn quý thực sự, con của hoàng hậu, khác nữ nhi do phi tần sinh ra. Chỉ có hoàng tộc mới xứng đôi với ta. Thà làm ngọc vỡ, ngươi không phải thiên tử, không có tư cách chạm vào ta."

"Được!" Ngụy võ thần không giận ngược lại cười, trên mặt vết sẹo càng thêm dữ tợn, "Ngươi bức Bổn vương soán vị, Bổn vương soán cho ngươi xem! Chỉ là một hư danh có gì mà khó."

Anh Dạ nhíu mày nói: "Vậy Bổn công chúa đợi tin lành."

Ngụy võ thần nhìn nàng một cái, xoay người đi nhanh.

Nghe cửa đóng lại, tiếng bước chân đã đi xa, Anh Dạ mới run rẩy buông dao ra, móng tay đã đâm thật sâu vào da thịt, lông mi khẽ run lên, giọt nước mắt lăn xuống.

Nàng đứng lên, đi tới cửa sổ đẩy ra, từ ống tay áo phóng ra một con hạc giấy, trong tay kết ấn, hạc giấy mở cán ra, nàng cúi đầu, nhẹ giọng nói với hạc giấy: "Đi Nước Nam Dực, tìm hoàng huynh, không, đi tìm Bắc Nguyệt, nói cho nàng, ta rất sợ hãi."

Sau khi nói xong, hạc giấy trong tay liền biến thành tia sáng nhỏ biến mất trong không khí.

Đây là phương thức truyền tin của quý tộc Nước Nam Dực, trên hạc giấy rót vào nguyên khí của nàng, sẽ giúp nàng truyền tin tức tới một người khác, mặc dù tiện lợi, nhưng chỉ triệu hồi sư mới có thể làm được, hơn nữa đường xá xa xôi sẽ hao phí rất nhiều nguyên khí.

Bình thường triệu hồi sư lợi hại cũng dùng đại bàng đen đưa tin, nhưng nàng không gọi về được đại bàng đen, chỉ có thể dùng loại hạc giấy này, hy vọng Bắc Nguyệt có thể nghe được lời cầu cứu của nàng.

Nàng đưa hạc giấy trở lại, chợt nghe ngoài cửa sổ có người nhẹ nhàng gõ ba cái, trong lòng nàng vui vẻ, nghĩ thầm Bắc Nguyệt sao lại chạy đến nhanh như vậy, vội vàng đi mở cửa sổ.

"Công chúa!" Nhẹ nhàng kêu một tiếng, Tào Tú Chi ló đầu vào, đầu đầy mồ hôi, thấy nàng không việc gì liền lộ vẻ vui mừng.

"Sao ngươi lại tới đây?" Anh Dạ vội vàng quan sát chung quanh, xác định trong viện không có trọng binh gác, đây là địa bàn của Ngụy võ thần, tự nhiên không cần phải phá lệ 'chiếu cố' nàng.

"Ta lo lắng ngươi!" trên mặt Tào Tú Chi tràn ngập chân tình thật ý lo lắng, "Công chúa, Ngụy võ thần là một tên khốn nạn hèn hạ vô sỉ, ta mang ngươi rời khỏi đây."

"Hai người chúng ta không đi được." Anh Dạ lắc đầu, thấp giọng nói, "Cho dù ra khỏi phủ Đại tướng quân, cũng không có cách chạy khỏi nước Đông Ly. Ngụy võ thần dám một mình mang ta tới đây, nhất định chuẩn bị kỹ càng, không để tin tức truyền về Nước Nam Dực."

Tào Tú Chi nhớ tới binh lính mang theo giờ phút này đều hôn mê bất tỉnh, liền oán hận đấm vào tường.

"Ngươi vào bằng cách nào?" Anh Dạ giờ phút này mới nghĩ tới hỏi, hắn không phải triệu hồi sư, võ đạo cũng rất yếu, sao có thể len lén xông vào phủ Đại tướng quân?

"Ta dùng một ít ảo thuật." Tào Tú Chi nói đến, "Bất kể thế nào, ta mang ngươi rời khỏi phủ Đại tướng quân trước, lão tặc Ngụy võ thần kia gian xảo vô cùng, ta lo lắng ngươi...."

"Không cần, ta đã xúi giục Ngụy võ thần soán vị, hắn tạm thời không dám tới chọc ta, huống hồ, ta đã truyền tin cho Bắc Nguyệt, cô ấy sẽ đến cứu ta."

"Bắc Nguyệt quận chúa?" Tào Tú Chi hoài nghi nói, "Nàng, rõ ràng là nàng cho ngươi tới đây, chính nàng..."

"Bắc Nguyệt là vì Nước Nam Dực!" Công chúa Anh Dạ cao giọng nói, "Nàng quan tâm Nước Nam Dực, cũng sẽ không vô tâm nhìn ta vào chỗ chết! Ta hiểu rõ nàng, ta biết nàng là hạng người gì!"

Biết Anh Dạ cùng Hoàng Bắc Nguyệt cảm tình không như bình thường, Tào Tú Chi dù bất mãn nhưng chỉ có thể câm miệng.

"Ngươi tìm chỗ ẩn nấp đi, nếu Bắc Nguyệt nhận được tin thì nhiều nhất một ngày có thể chạy tới, chỉ cần ta có thể ngăn chặn Ngụy võ thần một hai ngày, ngươi lo lắng cái gì?"

Tào Tú Chi gật đầu, hắn nghĩ đi vào để anh hùng cứu mỹ nhân, ai biết thực lực mình không ăn thua, căn bản không thể cứu nàng ra ngoài, còn để nàng an bài đường lui, trong lòng nhất thời mất mát.

"Vậy chính ngươi cẩn thận, ta tựu lưu ở phụ cận này, ngươi có việc, đã bảo ta."

"Vậy chính ngươi cẩn thận, ta ở gần đây, ngươi có việc thì gọi ta." Tào Tú Chi nói hết thì rầu rĩ lặng lẽ ẩn núp đi.

Anh Dạ trở lại phòng, có hy vọng, nàng yên tâm hơn nhiều.

Không cầu có thể trở về Nước Nam Dực, chỉ cần không để lão gian tặc Ngụy võ thần làm nhục là được.

Mang theo một chút hy vọng, Anh Dạ tháo trang dung, dựa vào gối ngủ.

Hạc giấy truyền tin quả nhiên rất nhanh được đưa đến phủ Trưởng Công chúa, nhưng không ai biết, hôm nay trong phủ không có Bắc Nguyệt quận chúa, chỉ có Hồng Liên.

Lưu Thạch cúi đầu đi vào Lưu Vân Các, trong thoáng chốc nhìn thấy tia sáng yếu ớt vào phòng, hắn lập tức bước nhanh lên, đẩy cửa đi vào.

"Hồng Liên!" Lo lắng hô một tiếng, nhưng lại đổi lấy ánh mắt lạnh như băng mang theo cảnh cáo của nữ tử trong phòng.

"Nói bao nhiêu lần, hiện tại ta là Hoàng Bắc Nguyệt, ngươi gọi sai một lần nữa, ta sẽ đuổi ngươi đi!"

Lưu Thạch tự biết phạm sai lầm, nhưng vậy cũng là vì lo lắng nàng. Nàng không hề cảm kích nên bản thân hắn cũng không tiện nói, trầm mặc cúi đầu.

Hồng Liên mở bàn tay, trong lòng bàn tay một con

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#phượng