Bị vây trong lao tù

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong Thành Tu La...

Vị Ương kéo theo đuôi rắn thật dài, đi về phía đại điện của Huyền Xà Âm Hậu.

Bên ngoài đại điện có không ít thiếu nữ có đuôi dài hoặc những đặc điểm của loài thú đang quỳ, vừa nhìn thấy nàng, tất cả đều cúi đầu hành lễ.

"Vị Ương tôn thượng, xin người vào khuyên nhủ Âm Hậu bệ hạ đi, bệ hạ lại đau lòng nữa rồi." Một thiếu nữ nói.

Vị Ương phất phất tay, nói: "Các ngươi lui xuống đi."

"Vâng!" Nghe được lời của nàng, đám thiếu nữ mới dám cúi đầu, cung kính lui xuống.

Vị Ương chậm rãi đi vào, trong đại điện chỉ có ngọn đèn dầu mờ mờ, không gian bên trong gần như chìm vào bóng tối, chỉ có bên cạnh giường mà Âm Hậu nghỉ ngơi mới có một dãy nến nhỏ. Trong ánh nến u ám, nửa người trên thướt tha của Huyền Xà Âm Hậu như ẩn như hiện, còn chín cái đầu rắn quỷ dị khủng bố thì đã bại lộ dưới ánh nến, phát ra từng tiếng "tê tê" hung dữ.

Nghe được tiếng người vào, Huyền Xà Âm Hậu lập tức đứng lên, trong giọng nói mang theo vài phần vui vẻ hỏi: "Là Dực nhi của ta trở về sao?".

"Âm Hậu, là thuộc hạ." Vị Ương bình tĩnh lên tiếng.

Cảm giác thất vọng thật lớn xuất hiện khiến Huyền Xà Âm Hậu có chút tức giận: "Ngươi tới làm gì? Không phải ta đã nói bất luận kẻ nào cũng không được quấy rầy ta hay sao?"

Vị Ương đi tới bên mép giường quỳ xuống, lần theo ánh nến nhìn vào gương mặt xinh đẹp của Âm Hậu, nói: "Vừa rồi thuộc hạ đã sai ma thú bảo vệ ra ngoài mang vương về, tuy lúc đầu nó không chịu, nhưng vừa nãy thuộc hạ phái người sang đó giám sát thì không thấy nó nữa, chắc đã đi ra ngoài tìm rồi."

Huyền Xà Âm Hậu nghe xong cũng không vui vẻ lên được nhiều, gương mặt vẫn mang theo nét buồn bực như cũ, trong đó còn có vài phần lạnh lẽo, giống như không hề tin tưởng con ma thú bảo vệ kia.

"Nó đi ra ngoài thì có ích lợi gì? Dực sẽ không theo nó trở về đâu. Nếu lúc này Lệ Tà thức tỉnh, để hắn đi còn nắm chắc hơn."

Vị Ương nói: "Vương tộc Ma thú phải đợi vương đăng cơ thì mới có thể tỉnh lại, nếu Lệ Tà đại nhân tự mình đi ra ngoài, chỉ sợ sẽ gây ra một hồi đại nạn".

"Con ma thú bảo vệ kia có năng lực thì thế nào? Cho dù có đem Dực trở về đi nữa, hắn cũng sẽ rời đi tiếp mà thôi." Âm Hậu hết sức không vui nói.

Vị Ương nhìn Âm Hậu, âm thầm suy nghĩ, hàm răng trắng tinh hơi dùng sức khiến đôi môi mềm mại hiện lên một loạt dấu răng nhợt nhạt. Nàng do dự thật lâu mới mở miệng nói: "Âm Hậu, chỉ cần vương trở về, sau này hắn muốn đi cũng không đi được."

"Hừ" Âm Hậu khinh thường cười lạnh, một con rắn nhanh chóng ngẩng đầu để nàng dựa người vào: "Ngươi nghĩ hắn là người nào? Hắn có dòng máu thuần khiết nhất của Thành Tu La, ngay cả ta cũng phải kiêng kị hắn ba phần, ai có thể khống chế được hắn?"

Vị Ương nhẹ nhàng nói: "Âm Hậu, có một vị khách đã đến đây, có lẽ ngài sẽ muốn gặp hắn".

Gương mặt diễm lệ của Huyền Xà Âm Hậu bỗng nhiên trở nên dữ tợn, âm độc nói: "Khách nhân? Ngươi lại dám dẫn "khách" vào đây! Ngươi chán sống rồi sao?"

Trong lúc nói chuyện, một con rắn bỗng nhiên từ phía sau Huyền Xà Âm Hậu trườn đến, hung hăng quấn lấy cơ thể Vị Ương, sau đó hé miệng muốn cắn đứt đầu cô ta!

"Âm Hậu tha mạng! Người nọ nói hắn là bạn cũ của ngài!" Vị Ương sợ tới mức hô to, nhưng con rắn kia căn bản không thèm để ý, vẫn há to cái mồm máu.

"A!!!" Vị Ương hoảng sợ hét ầm lên, trong mũi đều tràn ngập mùi máu tanh từ miệng rắn. Trước mắt tối sầm, mắt thấy sắp bị cắn đứt cổ, nhưng dường như con rắn bị cái gì doạ sợ, "xoạt" một tiếng đã lui về phía sau Âm Hậu!

Vị Ương ngẩn ra, ngay cả Huyền Xà Âm Hậu cũng ngây ngốc, nhưng dù sao bà cũng là người cai trị lớn nhất Thành Tu La hiện nay, trong nháy mắt đã kịp phản ứng lại. Chuyện vừa xảy ra chắc chắn là do có người xung quanh quấy phá!

"Lăn ra đây cho ta!" Huyền Xà Âm Hậu tức giận hô to một tiếng, đồng thời cũng âm thầm siết chặt nắm tay.

Có thể không một tiếng động xuất hiện, hơn nữa không ra chiêu nào mà có thể dọa con rắn như vậy, Thực lực của người này tuyệt đối cao hơn bà mấy lần mới có thể tạo thành tình huống như vậy.

Cao thủ có thực lực còn mạnh hơn mấy lần so với bà, trên Đại lục Tạp Nhĩ Tháp còn có người như vậy sao? Bà vừa nói xong, vài tiếng bước chân liền vang lên từ cửa đại điện, trong ánh nến mờ ảo chỉ có thể loáng thoáng thấy một bóng người cao lớn đang chậm rãi đi vào, bóng người cao cao tại thượng, khí thế nghiêm nghị không thể xâm phạm!

Huyền Xà Âm Hậu hoảng sợ, theo bản năng hơi lui về phía sau. Vị Ương vừa rồi bị doạ sợ tới mức rã rời nằm trên mặt đất, nhưng thấy người kia đi tới, nàng lập tức giãy dụa ngồi dậy nhìn người nọ, nói: "Đại...đại nhân!"

Huyền Xà Âm Hậu nhìn Vị Ương, trong mắt hiện lên một tia tức giận: "Tiện nhân! Ngươi dám phản bội ta!?"

"Ta không có..." Vị Ương hô to, nàng làm sao dám phản bội Âm Hậu? Chỉ là người này...

"Là ta!" Người nọ bỗng nhiên mở miệng, giọng nói nhẹ nhàng như dòng sông do băng tuyết tan thành, vừa lạnh lẽo, lại vừa mang theo một loại cảm giác khó có thể diễn tả bằng lời.

Huyền Xà Âm Hậu nhíu mi, rốt cục là thần thánh phương nào? Bà nhất định phải nhìn cho rõ mới được! Bà lạnh lùng hừ một tiếng, ống tay áo khẽ vung lên, nhất thời, toàn bộ đèn dầu trong đại điện đều được thắp sáng! Đại điện rộng lớn đều được làm bằng đá tảng màu đen, thoải mái khoáng đạt. Ngay khi những ngọn đèn được thắp lên, Huyền Xà Âm Hậu cũng ngẩng đầu nhìn chằm chằm về phía trước, sau đó trở nên ngây dại.

Người tới áo đen tóc đen, khuôn mặt tuấn mĩ vô cùng, vừa tôn quý lại vừa lãnh đạm xa cách, tựa như những ngọn núi thấp thoáng phía xa thường thấy trong bức tranh, rõ ràng vừa vươn tay là có thể chạm tới, thế nhưng lại có cảm giác xa xôi mờ ảo. Dưới hàng lông mi đen nhánh là một đôi mắt nhỏ dài, tỏa ra ánh sáng lạnh lùng, dường như ánh sáng lấp lánh chói mắt của những ngọn đèn dầu cũng không thể thâm nhập vào bên trong. Mái tóc đen dài rối tung ở sau người giống như đã hoà làm một với bộ hắc bào, hơi thở của hắn tôn quý tựa như một vị thần tiên hạ trần, khiến người ta không có dũng khí ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Vị Ương lập tức quỳ xuống, cái trán cúi sát xuống mặt đất, căn bản không dám ngẩng đầu lên.

Huyền Xà Âm Hậu hoàn toàn ngây người, từng cái đầu rắn dưới thân lần lượt nhô lên, điên cuồng giương nanh múa vuốt sau lưng. Dường như có thể cảm giác được luồng uy áp mạnh mẽ trên cơ thể người đó, bọn chúng không dám làm càn, chỉ có thể phát ra từng tiếng "tê tê" vô cùng khủng bố.

Lông mày hắn nhíu lại, ánh mắt lướt qua Huyền Xà Âm Hậu. Dung mạo của bà vẫn xinh đẹp như trước, chỉ tiếc phần thân dưới đã biến thành thân rắn.

"Giáng Tuyết." Hắn nhẹ nhàng mở miệng, gọi ra một cái tên xinh đẹp, trong giọng nói mang theo một tia thương tiếc cùng ấm áp.

Nghe hắn gọi cái tên này, Huyền Xà Âm Hậu bỗng nhiên hoảng sợ hét to một tiếng, nàng không tiến lên phía trước mà điên cuồng lùi về phía sau, giống như muốn tìm nơi nào đó để né tránh! Chiếc áo ngủ bằng gấm và chiếc khăn trải trên giường đều bị bà túm lấy, ra sức quấn kín người mình, chỉ có mấy cái đầu rắn vẫn từ trong chăn ngẩng đầu lên, hung dữ nhìn chằm chằm người kia!

Trong cơn khủng hoảng tột độ, Huyền Xà Âm Hậu đột nhiên rút một thanh trường kiếm ở sau lưng ra, hung hăng chém cái đầu rắn ở gần bà nhất, hoàn toàn không nương tay!

Những con rắn này là một bộ phận trên thân thể bà, máu thịt tương liên, bà chém bọn nó cũng giống như tự chém đứt một chân của chính mình, bởi vậy khi đầu rắn vừa đứt, bà cũng đau đến mức kêu lên thảm thiết, thân rắn bị thương bên này cũng điên cuồng giãy dụa.

Máu tươi bắn ra, nhiễm đỏ cả khuôn mặt xinh đẹp của bà, trong cơn đau đớn, mắt của bà đã trở nên ươn ướt, thế nhưng bà vẫn kiên quyết giơ kiếm lên, nhằm về một con rắn khác mà chém.

Thấy hành động của bà, người nọ nhoáng một cái đã biến mất, sau đó xuất hiện ở bên cạnh Huyền Xà Âm Hậu, giữ chặt lấy tay của bà!

Thấy hắn tới gần, Huyền Xà Âm Hậu lại càng thêm sợ hãi, bà điên cuồng lùi về phía sau, tám cái đầu rắn còn lại kia cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa. Bọn chúng vội vã bò về phía giường, cố gắng tránh xa người kia, mà hành động này của bọn chúng lại khiến cả người bà đổ rạp xuống giường.

"Giáng Tuyết!" Thấy bà còn muốn đứng lên tiếp tục chạy trốn, người nọ liền lạnh lùng mở miệng: "Ta đều thấy cả rồi, ngươi không cần phải trốn nữa."

Thân thể mềm mại của Huyền Xà Âm Hậu run lên, nàng xoay người sang hướng khác, chỉ để lại một bóng lưng run rẩy, gương mặt chôn sâu trong hai bàn tay, thấp giọng khóc nức nở: "Ngươi đừng nhìn ta, đừng nhìn ta."

Vị Ương bị chuyện vừa rồi doạ cho sợ tới mức không nói nên lời, mà tình huống lúc này lại làm nàng cảm thấy hoang đường hơn, không thể tượng tượng nổi! Âm Hậu khóc sao? Vị Ương không dám nói lời nào, chỉ trơ mắt nhìn người kia chậm rãi đi qua, sau đó vươn tay ôm lấy cơ thể Huyền Xà Âm Hậu từ phía sau, hoàn toàn không để ý tới tám cái đầu rắn ghê tởm kia.

"Cho dù ngươi biến thành bộ dạng gì đi nữa, ngươi vẫn mãi mãi là Giáng Tuyết của ta, vĩnh viễn không thay đổi." Giọng nói trầm thấp từ tốn vang lên bên tai Âm Hậu. Bà cảm thấy căng thẳng, sau đó đột nhiên xoay người nhào vào lồng ngực người kia khóc lớn: "Quân Ly ca ca!"

Trong tiếng khóc kia chứa đựng bao nhiêu nỗi khổ tâm chua xót, lo lắng không yên, nghe được chỉ thấy trong lòng rung động.

"Vì sao bây giờ huynh mới đến? Huynh đã đồng ý sẽ mang ta ra khỏi nơi này mà!".

"Thật xin lỗi." Hối tiếc cùng ân hận hoá thành một tiếng thở dài. Trong mắt đen hiện lên một tia đau khổ nồng đậm. "Ta đã tới chậm." Không nghĩ tới nhoáng lên một cái đã hơn mười năm, thời gian thật sự trôi rất nhanh.

Âm Hậu từ lồng ngực hắn ngẩng đầu lên, tỉ mỉ nhìn hắn : "Huynh không hề thay đổi chút nào, vẫn là bộ dáng như trước kia."

"Muội cũng không thay đổi." Linh Tôn nghiêm túc nói.

"Ta..." vẻ mặt Âm Hậu buồn bã, một tay ra sức kéo váy của chính mình, còn một tay đen tám cái đầu rắn dữ tợn kia ngăn cản: "Ta đã thay đổi rất nhiều."

Linh Tôn thương tiếc sờ một chút mái tóc dài của bà, thấp giọng nói: "Ta sẽ làm muội trở lại như cũ, rất nhanh thôi."

Trong mắt Huyền Xà Âm Hậu hiện lên vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, nếu là lời của người khác nàng sẽ hoài nghi, nhưng do Quân Ly ca ca nói ra, bà luôn luôn tin tưởng tuyệt đối! Cho dù nhiều năm hắn không tới, bà vẫn tin tưởng hắn nhất định sẽ đến! Quả nhiên, hiện tại không phải hắn đã đến rồi sao?

"Thật vậy không? Quân Ly ca ca, ta có thể quay trở lại hình dáng trước kia sao?" Âm Hậu lúc này giống như một thiếu nữ ngây thơ, ở trước mặt huynh trưởng có thể mặc sức làm nũng.

Linh Tôn gật gật đầu, khóe miệng có chút ý cười: "Ta đã bao giờ lừa gạt muội sao? Chỉ cần ta nhờ đến nàng".

"Nàng? Là ai?" Âm Hậu có chút nghi ngờ hỏi.

Linh Tôn hơi nheo mắt lại, trong con ngươi tối đen có một tia màu đỏ nhanh chóng lướt qua, không ai chú ý tới.

"Hoàng Bắc Nguyệt."

"Hoàng Bắc Nguyệt!" Huyền Xà Âm Hậu bỗng nhiên cao giọng nói.

Linh Tôn nhìn về phía nàng hỏi : "Muội đã gặp cô ta sao?"

Âm Hậu gật gật đầu, trên mặt mang theo hận ý nồng đậm, nghiến răng nghiến lợi nói: "Là con của hắn cùng tiện nhân kia!".

"Cô ta quả nhiên đã tới Thành Tu La." Cũng không ngoài dự đoán của Linh Tôn, năm năm ở chung, tính cách của Hoàng Bắc Nguyệt hắn còn có thể không biết sao? Thành Tu La là một nơi thần bí, chỉ cần có cơ hội, Hoàng Bắc Nguyệt chắc chắn sẽ xông vào một lần, tính cách của nàng luôn mạnh mẽ cương quyết như vậy, rất giống hắn năm đó.

Nói đến Hoàng Bắc Nguyệt, Huyền Xà Âm Hậu liền không nhịn được lửa hận trong lòng, tức giận run cả người: "Hừ! Tiểu yêu tinh này cùng với mẫu thân của nó giống nhau! Loại phụ nữ lẳng lơ chuyên đi quyến rũ nam nhân! Dực nhi của ta, lại đi cùng ả".

"Phong Liên Dực?" Linh Tôn dường như có chút ngoài ý muốn, nhiều năm chứng kiến Hoàng Bắc Nguyệt từ một tiểu cô nương mười hai tuổi trở thành một thiếu nữ, chưa bao giờ thấy nàng có tình cảm đặc biệt với một nam nhân nào. Vẫn luôn nghĩ nàng là một người máu lạnh vô tình, năm năm ở trong Rừng rậm Phù Quang, không tiếp xúc với thế giới bên ngoài, chuyện Phong Liên Dực xảy ra như thế nào?

"Nha đầu ấy cùng Dực nhi hẹn ước cả đời ở Thành Tu La, ta tuyệt đối không cho phép bọn chúng sống cùng một chỗ! Quân ly ca ca, huynh nhất định phải giúp ta! Ta không muốn đứa nhỏ của ta và nữ nhi của tiện nhân kia ở gần nhau!" Âm Hậu vẻ mặt khẩn cầu nhìn Linh Tôn.

Nghe việc Hoàng Bắc Nguyệt và Phong Liên Dực định ở lại Thành Tu La suốt đời, trong mắt Linh Tôn loé sắc lạnh, trong lòng không hiểu vì sao có chút phức tạp hiện lên.

"Đương nhiên." Linh Tôn lạnh lùng mở miệng, màu đỏ sậm trong đáy mắt như ẩn như hiện.

Huyền Xà Âm Hậu lúc này mới chú ý màu sắc kì lạ trong mắt hắn, không khỏi tò mò hỏi: "Quân ly ca ca, mắt của huynh..."

Linh Tôn bỗng nhiên nheo lại ánh mắt, khí trên người phát ra lạnh như băng, Âm Hậu hoảng hốt, sợ sệt nhìn hắn: "Quân ly ca ca?"

"Không cần hỏi nhiều." Linh Tôn nhắm mắt một chút, lại mở ra, con ngươi liền khôi phục về màu đen sâu thẳm, màu đỏ quỷ dị đã biến mất không thấy, giống như ảo giác.

Huyền Xà Âm Hậu lắc đầu, cảm giác điều bất thường, lo lắng nhìn hắn, nhưng cũng không dám nhiều lời nói thêm gì nữa.

"Đem Hoàng Bắc Nguyệt đến gặp ta." Linh Tôn thấp giọng nói.

Huyền Xà Âm Hậu ngẩn ra, có chút khó xử nói: "Dực nhi nói, nếu ta làm tổn thương đến Hoàng Bắc Nguyệt, hắn sẽ...".

"Có ta ở đây, muội sợ cái gì?" Linh Tôn thản nhiên nói.

Huyền Xà Âm Hậu khó hiểu, nhìn về phía Vị Ương, cô ts vừa rồi nói chỉ cần Ô Sát có thể mang Phong Liên Dực trở về, hắn sẽ không thể dời đi?

"Âm Hậu, xin hãy tin tưởng Quân Ly đại nhân đi." Vị Ương xoay người, cung kính nói.

Trong lòng Âm Hậu đối với Quân Ly đương nhiên vạn phàn tin tưởng, nhìn thoáng qua vẻ mặt lạnh lẽo của Linh Tôn, Âm Hậu liền mở miệng nói: "Vị Ương, ngươi mang theo vài người ra ngoài, đem Hoàng Bắc Nguyệt đến Thành Tu La, làm ả bị thương cũng không sao, chỉ cần giữ lại cái mạng là được."

"Vâng!" Vị Ương gật gật đầu, chuẩn bị đi xuống.

"Chờ một chút." Linh Tôn bỗng nhiên lên tiếng, gọi Vị Ương lại, Vị Ương vội vàng cung kính cúi đầu, chờ hắn phân phó.

Đợi hồi lâu, Linh tôn mới thản nhiên nói một câu: "Cô ta đang ở ngay tại Thành Tu La."

Vị Ương và Âm Hậu cùng nhau lắp bắp kinh hãi, Âm Hậu hung hăng nói:

"Hay cho một Hoàng Bắc Nguyệt! Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại xông vào! Vậy cũng đừng trách ta!"

Liếc Vị Ương một cái, Vị Ương liền hiểu ý, đó là Âm Hậu muốn nàng nặng tay! Gật gật đầu rời đi, Hoàng Bắc Nguyệt bắt cóc vương của bọn họ, Vị Ương vẫn còn một bụng tức giận! Lần này sẽ không khách khí với cô ta!

Sau khi Vị Ương ra ngoài, Huyền Xà Âm Hậu mới ngồi cạnh Linh Tôn, nhẹ giọng nói: "Quân ly ca ca, huynh không hài lòng với mệnh lệnh ta vừa ban ra, huynh cũng không nhẫn tâm tổn thương Hoàng Bắc Nguyệt sao?"

"Nói bậy." Linh Tôn cao giọng nói, vẻ mặt bất động như núi, giống như chuyện gì cũng sẽ không làm hắn lay động. Huyền Xà Âm Hậu dựa sát vào hắn, một thân rắn bị chém kéo thật dài trên mặt đất, máu tươi chảy một dòng, rất đau mà bà lại không rảnh để chú ý tới.

"Quân ly ca ca, huynh chưa bao giờ động tình, lại càng không biết gì là động lòng, nhưng vừa rồi ta cảm thấy, huynh dường như..."

"Mau chữa thương đi". Linh Tôn bỗng nhiên đứng lên, không muốn tiếp tục nói chuyện cùng Âm Hậu, mặt lạnh lùng đi ra ngoài, "Ta phải nghỉ ngơi, đừng cho người đến quấy rầy ta."

Huyền Xà Âm Hậu nhu thuận gật đầu, nói: "Ta đã biết."

Nhìn thấy bóng dáng của hắn biến mất, bà mới hiện ra một tia chua xót, khẽ nói "Rõ ràng đã động lòng, lại không chịu thừa nhận." Nhưng mà đối tượng lại là Hoàng Bắc Nguyệt, cho dù hắn thật sự có tình cảm, bà cũng khiến cho tiểu yêu nữ kia chết thảm!

*** Bắc Nguyệt hoàng triều ****

Theo một đường lần trước cùng Phong Liên Dực chạy trốn, rất nhanh liền tìm được hang đá kia, gần như không có vật cản nào đi vào.

Thiên đại Đông Nhi giúp Hoàng Bắc Nguyệt ngồi xuống một góc trong hang, đốt một cây đuốc, ánh lửa chiếu rõ khuông mặt nhợt nhạt của Hoàng Bắc Nguyệt.

"Ngươi có sao không." Thiên đại Đông Nhi hỏi.

Hoàng Bắc Nguyệt lắc đầu, không muốn thời gian bị chậm trễ, liền triệu hồi ra Băng Linh Huyễn Điểu và Tiểu Hổ, mở ra lá chắn băng mà ngày trước nàng vì bảo vệ người kia mà lưu lại.

Gió lạnh buốt không biết từ nơi nào thổi đến, làm bộ xương người kia chậm rãi lộ, Thiên đại Đông Nhi hô nhỏ một tiếng.

Hoàng Bắc Nguyệt khập khiễng đi qua, đã không còn cơ quan, nàng ngồi xuống trước mặt người nọ, cùng hắn mặt đối mặt.

Vạn Thú Vô Cương thấy chủ nhân cũ, vẫn mãnh liệt cảm giác, không an phận kích động, một tia màu đen theo tay nàng tràn đến bộ xương người kia.

Hoàng Bắc Nguyệt nhắm mắt lại, lúc hắc khí đi ra ngoài, trong thân thể phù nguyên chuyển động. Năm loại nguyên khí hòa cùng một chỗ, mà lúc này, một tia màu đen cũng tiến vào giữa phù nguyên, chậm rãi lưu chuyển, vừa rồi vì phong ấn ma thú nên nguyên khí trong phù nguyên có chút nhợt nhạt. Bởi vậy, lúc nguyên khí màu đen xông vào giống như là một trận phá hoại mạnh, xoay tròn vài vòng, bao phủ toàn bộ nguyên khí không màu.

Hoàng Bắc Nguyệt nhăn mi đứng lên, điều này không đúng! Thuật Bùa Chú có năm loại nguyên khí chống đỡ! Không thể để một mình nguyên khí màu đen độc chiếm! Bình thường năm loại nguyên khí dung hợp, hắc khí tiến vào một tia cũng chậm rãi lưu động, không thể như hiện tại. Đúng lúc này, phù nguyên đang xoay tròn đột nhiên bị vỡ nát một khối!

Khối vỡ nhanh chóng biến thành một mảnh nhỏ ra khỏi miệng, giữa phù nguyên 5 loại nguyên khí liền đi theo ra khỏi miệng, chậm rãi chảy ra. Hoàng Bắc Nguyệt phun ra một ngụm máu, nhanh chóng chặt đứt liên hệ với Vạn Thú Vô Cương.

"Sao lại thế này?" Thiên đại Đông Nhi bước qua, dìu lưng của nàng.

Hoàng Bắc Nguyệt lau khô vết máu ở khóe miệng, cứng rắn dứt Vạn Thú Vô Cương ra, ném vào nạp giới. Nạp giới là một không gian khác, cùng nơi này không sinh ra ảnh hưởng gì, nên Vạn Thú Vô Cương sau khi đi vào, mặc dù không an phận động chuyển vài cái, nhưng không thể cùng người kia sinh ra liên lạc.

Hoàng Bắc Nguyệt lắc đầu, hít sâu một hơi, lẩm bẩm: "Quả nhiên có liên quan đến việc tiếp xúc với người này, chẳng lẽ là trận pháp? Hoặc là cấm chế?"

Thiên đại Đông Nhi nghe nàng thấp giọng nói chuyện, mặc dù không hiểu nàng nói gì, nhưng nhìn đến bộ xương người có tóc đỏ rực kia, vẫn có chút không ổn liên tưởng.

"Ngươi vào đây là xem cái này sao? Người kia là ai?" Nàng mở miệng hỏi.

"Cha ta." Hoàng Bắc Nguyệt nói, ở Đông Lăng trước mặt, không có giấu diếm kĩ gì.

Thiên đại Đông Nhi ngẩn ra, nói : "Không phải Hoàng thượng..." Lập tức nàng rõ ràng, người này cùng Hoàng Bắc Nguyệt có màu tóc đỏ rực, bọn họ chắc chắn có quan hệ.

Hoàng Bắc Nguyệt dìu Thiên đại Đông Nhi tay đứng lên, nhìn thoáng qua bộ xương người, thấp giọng nói: "Nếu như ngươi còn sống, có lẽ ngươi có thể cho ta đáp án, nhưng hôm nay ngươi cũng..." Vừa nói, có chút tiếc hận lắc đầu, mục đích của nàng đã đạt được, đáp án kế tiếp phải tự tìm.

"Chúng ta đi ra ngoài đi."

Nơi này lộ ra một luồng khí tức quỷ dị, Thiên đại Đông Nhi quả thật từ lúc vào đã cảm thấy bất an, nghe xong lời của nàng liền không nói hai lời dìu nàng xoay người.

"Còn muốn chạy sao?" Đột nhiên cửa đá chuyển động, có giọng nói vang lên, ngay sau đó cuồng phong gào thét đi vào.

Hoàng Bắc Nguyệt thân thể cứng đờ, liền buông ra bị Thiên đại Đông Nhi dìu tay, chậm rãi quay đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy một nữ tử nửa người nửa rắn chậm rãi đi tới, nếu chỉ nhìn nửa người trên, nhất định sẽ cảm giác được nữ nhân này lớn lên xinh đẹp động lòng người, mặc dù ánh mắt quá mức lãnh đạm, nhưng không hề ảnh hưởng đến vẻ phong thái lạnh lùng diễm lệ. Chỉ là quỷ dị thân rắn, coi như bề ngoài xinh đẹp cũng không át

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#phượng