Cảnh còn người mất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phủ trưởng công chúa

Trong nhà ăn, Phương di nương đã mấy trăm lần buồn bã lo lắng hỏi Phong Nhã Ngọc: "Rốt cục Nguyệt nhi làm sao vậy? Nhiều ngày không ra khỏi cửa, bên ngoài Lưu Vân Các đều có người canh gác, ngay cả ta cũng không cho vào."

"Phương di yên tâm, sư phụ đang tu luyện đó. Ngươi cũng biết lúc triệu hồi sư đột phá cấp bậc đều phải mấy ngày mấy đêm khổ luyện, lúc này ngàn vạn lần không thể bị quấy nhiễu được!" Phong Nhã Ngọc vừa mở miệng nhét đồ ăn vào, vừa lặp lại câu trả lời cả trăm lần.

Sư phụ giữ hắn lại chính là vì trấn an Phương di nương cùng những người khác trong phủ. Đám người A Tát Lôi giờ phút này vẫn canh giữ xung quanh Lưu Vân Các của sư phụ!

"Mặc dù thế nhưng ta e ngại nàng tuổi quá nhỏ, khổ luyện như thế liệu có mệt chết thân thể không?"

Phương di nương mỗi ngày cũng chuẩn bị nhiều thuốc bổ, chờ bồi bổ thân thể cho Hoàng Bắc Nguyệt. Kết quả đợi một ngày lại một ngày, nàng không được ăn. Số thuốc bổ này lại đưa cho Phong Nhã Ngọc. Vài ngày qua nuôi hắn thành mập mạp.

"Yên tâm đi, sư phụ rất lợi hại !" Phong Nhã Ngọc tự hào nói.

Phương di nương cười khổ một tiếng, nói : "Hai ngày này không chỉ người trong cung phái đến, còn có Gia tộc Bố Cát Nhĩ, phủ An Quốc công, Công chúa Anh Dạ cũng tự mình tới, không thể không gặp ai được."

"Những người này, sư phụ muốn gặp tự nhiên sẽ gặp." Phong Nhã Ngọc ăn miếng xủi cảo tôm cuối cùng, thỏa mãn dựa vào ghế.

"Ý của ngươi là, sư phụ không muốn gặp ta?"

Đang ngồi cảm thán vẻ đẹp nhân sinh, bên ngoài đột nhiên có giọng nói trong sáng của thiếu niên truyền đến. Rất nhanh thấy một thiếu niên cao quý tuấn lãng đi tới. Áo da màu xám tinh sảo, một cái áo lông cáo màu đen từ trên vai xuống đến hông, da giày màu đen phát ra những tiếng vững chắc trên mặt đất, trong tay nắm một thanh kiếm, giống tộc người du mục vừa đi săn thú về.

"Ngươi là...?" Phong Nhã Ngọc ngẩng đầu đánh thiếu niên quý khí này, cảm giác hình như đã gặp ở đâu đó.

"Ngươi?" Đối phương cũng thấy hắn quen mắt, hai người đánh giá lẫn nhau.

Phong Nhã Ngọc trong đầu sáng ngời, liền nhớ tới người này là thiếu gia Lạc Lạc của Gia tộc Bố Cát Nhĩ! Ngày đó lúc ở Huy Kinh, Quyền vương tự mình tiếp kiến hắn, lúc ấy Phong Nhã Ngọc cũng ở đấy!

Vì sợ bị nhận ra, Phong Nhã Ngọc vội vàng đứng lên, khụ một tiếng, nói: "Sư phụ đang bế quan tu luyện, không muốn bất luận kẻ nào quấy rầy, xin mời ngày khác trở lại đi!"

Hoàn hảo, lúc đầu hắn không thích dự họp bàn mấy chuyện với Quyền vương, tất cả chỉ vội vã gặp mặt liền rời đi, không gặp vị thiếu gia Lạc Lạc này, nếu không, hôm nay lộ tẩy?

Lạc Lạc quả thực không nhớ được đã gặp hắn ở đâu, bị lời nói của hắn kích động một chút, mày kiếm nhíu lại: "Ai là sư phụ của ngươi?"

"Bắc Nguyệt quận chúa là sư phụ của ta!" Thấy hắn có vẻ không nhận ra bản thân, Phong Nhã Ngọc mới dám lớn mật nói chuyện.

"Nói bậy! Sao ta không biết?" Lạc Lạc nóng nảy, thiếu niên trước mắt này, lớn lên mi thanh mục tú, môi hồng răng trắng, quả nhiên là quý công tử nuông chiều từ bé, khẳng định từ nhỏ không nếm trải đau khổ, làm sao có thể là đồ đệ của sư phụ?

Hắn không biết, ở trong lòng Phong Nhã Ngọc, chính hắn cũng là người như vậy? Có điều, Phong Nhã Ngọc quả thật yếu ớt hơn. Lạc Lạc từ nhỏ lớn lên, mặc dù cũng trải qua cuộc sống cơm bưng nước rót, nhưng thường xuyên len lén đi theo đám lính đánh thuê rèn luyện. Trong gia tộc Bố Cát Nhĩ, vì trí óc thông minh linh hoạt nên được một số trưởng lão khen ngợi.

Phong Nhã Ngọc thì hoàn toàn là đóa hoa trong nhà ấm. Nhã hoàng hậu quá mức cưng chiều, khiến hắn không hiểu thế giới này.

"Sư phụ thu ta làm đồ đệ, tại sao cần ngươi biết?" Phong Nhã Ngọc bất mãn nói.

Lạc Lạc lập tức nói: "Ta là đồ đệ đầu tiên mà sư phụ thu nhận, ngươi từ đâu chạy tới?"

Phong Nhã Ngọc mở to mắt nhìn Lạc Lạc, bộ dáng chấn động. Lạc Lạc chờ hắn lấy cớ gì để nói, đợi hồi lâu lại thấy Phong Nhã Ngọc vui mừng lẫn sợ hãi chớp chớp mắt, hô một tiếng: "Sư huynh!"

Lạc Lạc lập tức đen mặt, "Ai là sư huynh của ngươi?"

"Sư phụ nhiều lần nói sư huynh tuổi nhỏ tài cao, thông minh hơn người, lại chăm chỉ hiếu học. Hôm nay rốt cuộc nhìn thấy sư huynh, Tử Diệu thật cao hứng a!"

"A? Sư phụ nói vậy thật sao?" Sắc mặt Lạc Lạc như mây mù tản ra, cảm giác đột nhiên thân thiết với thiếu niên này hơn, mừng khấp khởi hỏi: "Sư phụ còn nói gì nữa?"

"Bố Cát Nhĩ Lạc Lạc! Ngươi không thể có một chút tiền đồ sao?" Vừa đi vào, Công chúa Anh Dạ chứng kiến việc này liền hừ lạnh một tiếng.

Tên thiếu niên Tử Diệu này mặc dù nhìn đơn thuần, nhưng còn thông minh hơn mấy phần đồ đần Lạc Lạc Bố Cát Nhĩ.

Phong Nhã Ngọc nhìn thấy nàng liền trốn phía sau Lạc Lạc, lần trước nàng đến suýt bị nàng đánh! Nữ nhân xinh đẹp đều không dễ chọc.

"Ta chỉ theo tiểu sư đệ ta nói mấy câu mà thôi." Lạc Lạc nói, quả nhiên đã kéo gần lại khoảng cách với Phong Nhã Ngọc, "Tử Diệu, sư phụ vẫn chưa thể xuất quan sao?"

"Vâng! Đại khái chắc phải vài ngày nữa" Phong Nhã Ngọc vội vàng nói.

Công chúa Anh Dạ lạnh lùng nói: "Ngươi nói với nàng, Hi Hòa cô cô không quản nghìn dặm xa xôi trở về gặp nàng, nàng có muốn gặp hay không?!"

Phong Nhã Ngọc ngây ngẩn cả người, hắn không biết Hi Hòa cô cô là ai, nhưng nhìn vẻ mặt Công chúa Anh Dạ thì có lẽ là người không dễ chọc.

"Công chúa đừng nóng giận, để Tử Diệu đi hỏi một chút là được." Phương di nương nhìn thấy chuyện không ổn, liền vội vàng đi ra hoà giải, vỗ vỗ đầu Phong Nhã Ngọc, để hắn đi hỏi.

Phong Nhã Ngọc gật đầu, liền chạy ra, vừa vặn gặp A Lệ Nhã vẫn canh giữ ở Lưu Vân Các, liền hỏi: "A Lệ Nhã, sư phụ xuất quan sao?"

"Nhanh đi!" A Lệ Nhã ngẩng đầu, nhìn thấy Lạc Lạc cùng Công chúa Anh Dạ đang ở đó, khuôn mặt liền đỏ bừng vô cùng đáng yêu.

Công chúa Anh Dạ liếc nàng một cái, ngữ khí bình thản, nhưng lại có một chút chút quan tâm hỏi: "Nàng không có việc gì chứ?"

"Hết thảy mạnh khỏe." A Lệ Nhã cẩn thận nói.

"Nói cho nàng, ngày mai thái hậu thiết tiệc rượu tại cung Dục Tường, mừng Hi Hòa cô cô trở về, nàng muốn đến thì đến." Nói xong, Công chúa Anh Dạ liền đi ra ngoài. Lạc Lạc cũng đành phải theo sau.

"Công chúa kiêu kỳ" Phong Nhã Ngọc bĩu môi nói, liền hỏi A Lệ Nhã: "Ngày mai sư phụ có thể xuất quan sao? Đã vài ngày rồi đấy."

A Lệ Nhã cười rộ lên, má lúm đồng tiền trên gương mặt nhợt nhạt đáng yêu: "Nhanh thôi, gấp cái gì?" Vừa nói, cầm một ít đồ ăn, trở lại Lưu Vân Các.

Mà lúc này ở Lưu Vân Các. Từng đợt hắc khí như có linh hồn kéo đuôi dài trôi tới trôi lui ở trong phòng, có thể thấy dấu vết xẹt qua của chúng, chính là một bùa chú phức tạp.

Một con rồng toàn thân tuyết trắng xoay quanh phòng, trong miệng ngậm cổ ngọc màu đen. Hắc khí từ phía trên hắc ngọc tản mát ra.

Long xoay quanh trung tâm, hắc khí tuôn ra rầm rầm như nước ao sóng bọt. Sau một lát, một khuôn mặt thanh lệ thoát tục xuất hiện từ trong hắc khí. Đôi mắt nhắm lại, hai hàng lông mi thật dài như cây quạt có chút rung động.

Trong mi tâm mơ hồ có một hình chú văn hỏa diễm dần hiện ra. Hào quang màu đỏ chợt lóe, nàng nhíu mày một chút.

"Chúc mừng chủ nhân, chú ấn Hỏa đã xuất hiện!" Nến Đỏ cao hứng nói.

Hoàng Bắc Nguyệt nhắm hai mắt, lúc chú ấn Hỏa xuất hiện, nàng cảm giác bốn phía trong không gian, tất cả nguyên khí thuộc tính hỏa dũng mãnh cuồn cuộn không ngừng tiến vào thân thể mình.

Lại một lần nữa cấu tạo ra Phù Nguyên, so với trước lớn hơn mấy lần, đang thong thả xoay tròn tiếp nhận nguyên khí thuộc tính hỏa mãnh liệt!

Nóng! Rất nóng!

Trên trán bắt đầu chảy ra từng giọt mồ hôi lớn, nhưng khi nguyên khí thuộc tính hỏa hung mãnh tiến lại, dần dần, tốc độ xoay tròn của Phù Nguyên càng lúc càng nhanh. Nhan sắc bị quá nhiều nguyên khí thuộc tính hỏa rót vào mà đỏ bừng như lửa.

Nàng lo lắng liệu Phù Nguyên có bị nổ mạnh hay không, giọng nói Nến Đỏ liền truyền đến: "Chủ nhân không cần lo lắng, nguyên khí hỏa đang rèn Phù Nguyên, rất nhanh sẽ ổn."

Quả nhiên, Nến Đỏ nói vừa xong, nguyên khí hỏa tiến vào liền bớt hung mãnh, mà giữa Phù Nguyên như nham thạch nóng chảy, nguyên khí hỏa cuồn cuộn xoay tròn, tinh thuần vô cùng!

"Trước đây chủ nhân đã đúc Phù Nguyên một lần, hơn nữa đã đạt tới cảnh giới nguyên thiên thứ tư, cho nên hiện tại cấu tạo ra Phù Nguyên đã đột phá nguyên thiên thứ tư ngay từ lần đầu, thật sự công hiệu gấp rưỡi!" Nến Đỏ mừng rỡ nói.

"Nhưng cảnh giới bốn nguyên thiên không phải có năm loại thuộc tính song song sao? Vì sao hiện tại chỉ có nguyên khí hỏa chứ?" Hoàng Bắc Nguyệt khó hiểu hỏi.

"Trong Vạn Thú Vô Cương có 'hỏa, băng, lôi, thổ, phong' năm loại thuộc tính, có thể đồng thời có được, nhưng cần từng bước tu luyện ra chú ấn tương ứng. Hiện tại chủ nhân đã có Chú ấn Hỏa, khi nào có đủ bốn loại chú ấn còn lại, năm loại thuộc tính trong Phù Nguyên sẽ vận chuyển song song ."

Nến Đỏ kiên nhẫn giải thích "Trước người kia dạy chủ nhân tu luyện Phù Nguyên, phương pháp của hắn mặc dù cũng có thể đạt được một phần sức mạnh của Vạn Thú Vô Cương. Nhưng ngay từ đầu để năm loại thuộc tính song song, cuối cùng sẽ làm Phù Nguyên tan vỡ, nuốt chửng bản thể, cho nên hắn lấy Phù Nguyên của chủ nhân cũng là một chuyện tốt."

Hoàng Bắc Nguyệt ngẩn ra, vội hỏi: "Vậy hắn sử dụng Phù Nguyên cũng biết sẽ tan vỡ sao?"

"Ta nghĩ, người này nếu biết có thể đạt được Phù Nguyên như vậy, nhất định có phương pháp khắc chế."

Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu, quả thật, nếu biết rõ Phù Nguyên sẽ tan vỡ, Linh Tôn sẽ không phí nhiều khí lực đoạt Phù Nguyên của nàng như vậy.

"Nến Đỏ, tại sao cái đầu tiên ta đạt được là Chú ấn Hỏa?" Hoàng Bắc Nguyệt rất khó hiểu, nàng vẫn lấy hệ công kích Băng làm chủ, theo lý thuyết phải đạt được Chú ấn Băng mới đúng chứ.

Nến Đỏ nhẹ nhàng xoay người, biến thành bộ dáng cô gái loài người, đưa tay bắt được Vạn Thú Vô Cương, cười nói: "Cái này đại khái là do trong Bùa Phong ấn thú của chủ nhân có Ma thú Hỏa Diễm."

Ma thú bảo vệ của Thành Tu La có thể tưởng tượng ngọn lửa cường đại đến mức nào? Nếu lúc ấy không ra vẻ đáng yêu mà bị Hoàng Bắc Nguyệt thừa dịp bắt được, sợ rằng cả đời này ít người có thể đối địch với hắn. Đáng tiếc, một ma thú siêu cường, vì muốn ra vẻ đáng yêu mà mất tiền đồ.

"Trên người hắn nguyên khí hỏa rất tinh thuần mạnh mẽ, tuyệt đối vượt trên hàn khí của Băng Linh Huyễn Điểu mấy chục lần."

Hoàng Bắc Nguyệt vô thức cười rộ lên, không ngờ Hỏa Diễm ma thú còn có thể trợ giúp cho mình lợi thế như vậy.

"Đúng vậy, vì hắn nguyên khí hỏa thuần khiết, chủ nhân mới đạt được Chú ấn Hỏa nhanh như vậy!" Nến Đỏ cười nói.

Bùa Phong ấn thú cùng bản thể nguyên khí của triệu hồi sư liên hệ cùng một chỗ. Trong lúc Hoàng Bắc Nguyệt tu luyện, nguyên khí hỏa của Ma thú Hỏa Diễm cũng sẽ bị nàng điều động.

"Ma thú Hỏa Diễm thuộc đẳng cấp quá mạnh mẽ, vừa bắt đầu khống chế có chút khó khăn, tuy nhiên, chờ năm loại chú ấn đầy đủ, khống chế hắn cũng dễ dàng." Nến Đỏ mắt sáng rực lên.

Hoàng Bắc Nguyệt do dự một chút, liền hỏi: "Nến Đỏ, nếu xuất hiện thần thú nhập ma, đối phó thế nào?"

"Phong ấn!" Nến Đỏ thốt ra, "Chỉ có duy nhất biện pháp này, bởi vì bọn họ là bất tử, chỉ cần có tội nghiệt sẽ sống lại."

Hoàng Bắc Nguyệt loáng thoáng cảm giác bất thường, nhưng bất thường thế nào nhất thời không nghĩ ra được. Mặc kệ thế nào, cấu tạo lại được Phù Nguyên, hơn nữa rõ ràng còn cường đại hơn trước, tâm tình nàng rất cao hứng.

Cùng Nến Đỏ bế quan vài ngày, cũng đến lúc đi ra ngoài. Sửa soạn y phục trên người, cùng Nến Đỏ đi ra. Ngoài cửa đã thấy Cát Khắc vừa lành vết thương đang đứng ôm hai tay canh gác như một pho tượng tượng đá. Những người còn lại cũng phân bố ở các nơi. Cho dù là ban ngày, mỗi người đều có bộ dáng cẩn thận tỉ mỉ. Có một đám đồng bạn như vậy, sao có thể không an tâm đây?

"Vương!" A Tát Lôi vừa quay đầu lại nhìn thấy nàng, vui mừng lẫn sợ hãi hô to, những người còn lại cũng vội vàng quay đầu lại.

Hoàng Bắc Nguyệt cất bước đi ra, trên người mặc váy trắng thuần khiết, tóc cũng buộc lỏng, khuôn mặt không chút phấn son cười tươi rạng rỡ, khiến không dám nhìn thẳng vào ánh sáng ấy. Dù không có gió nhưng làn váy vẫn phất phới bay lên. Bước chậm nhẹ nhàng, phong thái thanh tao lan ra mười dặm.

Mọi người nhất tề sửng sốt, được, hào khí thật tốt a.

"Chúc mừng vương!" A Tát Lôi dẫn đầu hô một câu, những người khác cũng theo sát mà chúc mừng.

Hoàng Bắc Nguyệt cười cảm tạ. Hỏi A Lệ Nhã gần đây chuyện gì xảy ra. A Lệ Nhã vội vàng chuyển lời của Công chúa Anh Dạ.

"Công chúa Hi Hòa." Trong trí nhớ, đây là người đối xử với Bắc Nguyệt quận chúa rất tốt, chỉ tiếc hàng năm không ở đế đô, ngoảnh đi ngoảnh lại, đã mười năm chưa gặp Công chúa Hi Hòa.

Trở về Thành Lâm Hoài, Hoàng thượng cùng thái hậu nhiều lần triệu nàng tiến cung. Nàng không tuân theo lần nào, thậm chí Hoàng thượng tự mình đến, nàng cũng dám để người ngăn cản bên ngoài cửa.

Lúc này, Công chúa Hi Hòa cũng tới, không có lý do gì tiếp tục chối từ. Vậy thì đi thôi!

Xế chiều ngày hôm sau, nàng mang bốn người A Lệ Nhã, Nến Đỏ, A Tát Lôi và Cát Khắc tiến cung.

Ngồi trong xe ngựa, đi qua ngã tư đường quen thuộc, tới cửa cung, thủ vệ vừa nhìn thấy xe ngựa của phủ trưởng công chúa, liền không dám ngăn trở, lập tức cho qua.

Trong cung, nàng đã rất quen thuộc đường đến Dục Tường cung. Lúc còn nhỏ thường xuyên theo Trưởng công chúa Huệ Văn tiến cung. Đó là một đường dài dằng dặc buồn chán.

Tại cửa Dục Tường cung, Tô ma ma sớm chờ ở bên ngoài, như muốn đón trước nàng đi vào.

"Quận chúa, ngài trưởng thành." Tô ma ma cảm khái nói, mấy năm không gặp, bà thật sự già đi rất nhiều.

"Tô ma ma có khỏe không?"

"Lão thân hết thảy đều tốt." Tô ma ma chà xát nước mắt ở khóe mắt, kéomàn cửa cho nàng đi vào, "Mau vào thôi, thái hậu rất nhớ mong người."

Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu, đi vào trong phòng, vượt qua bình phong thêu hoa, hoa nến ấm áp liền ập vào mặt.

Dục Tường cung hôm nay thật sự tề tụ, không chỉ có thái hậu, ngay cả Hoàng thượng, hoàng hậu, Chiến Dã cùng Công chúa Anh Dạ đều ở đây chờ nàng.

Nàng đi vào đã có cung nhân thông báo. Thái hậu cùng Hoàng thượng lập tức ngẩng đầu lên, nhìn thấy nàng đi tới, nhưng lại không thốt nên lời.

Hoàng Bắc Nguyệt dựa theo cấp bậc lễ nghĩa, đi tới hành lễ. Nàng sắc mặt rất lạnh nhạt, cung kính, giữ khuôn phép, giống con cái hoàng thất bình thường tiến cung bái kiến thái hậu cùng Hoàng thượng, nửa điểm vượt qua cũng không có.

Sợ bị nàng oán hận, thái hậu kinh ngạc không biết nên mở miệng như thế nào. Tưởng rằng sẽ chứng kiến một người gầy gò thương tâm, Hoàng thượng cũng quên nói chuyện.

Riêng hoàng hậu run run một chút liền nói: "Bình thân, quận chúa mời ngồi, hôm nay đều là người trong nhà, không cần câu thúc."

Hoàng Bắc Nguyệt cám ơn ân đứng lên. Thái hậu cùng Hoàng thượng lúc này mới lấy lại tinh thần. Thái hậu ho khan vài tiếng, cung nữ lập tức tới chụp lưng giúp bà thuận khí.

Thái hậu đã già, hiện không còn dáng vẻ quắc thước như trước, đầu đầy tóc bạc, nếp nhăn như khe rãnh, thân thể cũng ngày càng yếu đi. Hoàng Bắc Nguyệt ngồi xuống trước, trao đổi ánh mắt với A Lệ Nhã, A Lệ Nhã hiểu ý liền cầm hộp đi vào quỳ xuống.

"Quận chúa nghe nói thái hậu thân thể không khỏe, liền mang theo Ngưng ngọc đan dâng lên, nguyện cho thái hậu khỏe mạnh trường thọ." Vừa nói, một bên mở ra hộp gấm, trong hộp mười hai viên ngưng ngọc đan mượt mà bóng loáng.

Ngưng ngọc đan là thực vật trân quý cỡ nào, đối với người thân thể suy yếu là thánh phẩm điều dưỡng tốt nhất. Có điều luyện chế khó thành, bởi vậy trong hoàng thất rất khó có vài viên.

Trước trong cung cất kỹ một quả, lúc Trưởng công chúa Huệ Văn bệnh nặng, Hoàng thượng hạ lệnh đưa cho Trưởng công chúa Huệ Văn điều dưỡng. Mà hiện tại, Hoàng Bắc Nguyệt đưa tới mười hai viên.

Tích thủy chi ân dũng tuyền tương báo*, nàng vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên.

*Câu này có nghĩa là: làm ơn thì chỉ bằng một giọt nước nhỏ, còn báo ơn đền ơn người khác như một dòng suối mạnh mẽ, ý đề cao sự ơn nghĩa đối vs người có ơn.

Thái hậu kinh ngạc nhìn ngưng ngọc đan trong hộp gấm, ngẩng đầu, khuôn mặt tái nhợt, ánh mắt khôn khéo phức tạp nhìn thoáng qua Hoàng Bắc Nguyệt.

Hoàng Bắc Nguyệt xuất phát từ tấm lòng nói: "Đây là một chút tâm ý của Bắc Nguyệt, hy vọng thái hậu vui lòng nhận cho."

"Đứa trẻ ngoan, để ngươi bận tâm nghĩ tới ai gia." Nghe khẩu khí nàng bình thản, tựa hồ như chưa từng xảy ra chuyện gì, thái hậu tự nhiên cũng muốn biểu lộ bộ dáng không có chuyện gì xảy ra. Kỳ thật bà biết, đứa nhỏ này không thể quên chuyện ngày trước.

Nếu không, nàng cũng không hết lần này tới lần khác không tới, bây giờ lại đưa mười hai viên ngưng ngọc đan. Nàng đang báo ân, người một nhà nào cần báo ân báo thù? nhưng nàng lại muốn báo. Đây là Bắc Nguyệt muốn dùng loại phương thức khác nói cho nàng: chuyện đã qua, nàng không quên!

Đứa nhỏ này, thông minh như mẫu thân mình. Nhưng Huệ Văn không có thủ đoạn lãnh khốc dứt khoát như nàng.

Người bên ngoài chứng kiến chỉ hiểu cháu gái hiếu thuận tổ mẫu, không nhìn ra thâm ý của hành động này như thái hậu nhiều tuổi và Hoàng Bắc Nguyệt tâm kế.

Một động tác phá hủy tư tưởng muốn muốn bồi thường cùng chuộc tội của Thái hậu. Nàng không cần bồi thường. Sự kiện kia vốn không có đúng sai, chỉ là đứng ở lập trường bất đồng, không cùng cảm thụ mà thôi.

Ở Bắc Nguyệt quận chúa, nàng đúng là mất đi mẫu thân, mất đi gia đình. Mà ở thái hậu lại cứu một quốc gia, cứu ngàn vạn gia đình. Nào có đúng sai đây? Mọi người bất đồng mà thôi.

Đời này mặc kệ thái hậu làm gì, nàng cũng sẽ không quên sự kiện kia, cho nên tốt hơn hết là không làm.

Hoàng thượng nhìn hành động của Bắc Nguyệt, trong lòng tràn đầy cảm khái và vui sướng, cảm giác nàng đã trưởng thành và hiểu chuyện. Kế tiếp, Hoàng thượng hỏi nàng này mấy năm nay trải qua chuyện gì. Nàng đúng mực trả lời, tóm lại bình bình đạm đạm, không để Hoàng thượng lo lắng.

Chiến Dã cùng Anh Dạ ở một bên nghe liên tiếp nhíu mày, nàng làm sao có thể trôi qua không một gợn sóng như vậy? Một màn ở Nước Bắc Diệu kia cũng đủ kinh tâm động phách!

Công chúa Anh Dạ mấy lần định mở miệng nói chuyện, đều bị Chiến Dã ngăn lại, cuối cùng thái hậu hạ lệnh bày tiệc, người một nhà coi như đầm ấm vui vẻ ăn bữa cơm rau dưa.

Đêm nay Hoàng thượng vô cùng cao hứng, uống rất nhiều rượu, sau nói mê sảng, vẫn nói muốn phong nàng làm công chúa, cấp cho nàng đất phong lớn nhất, cho nàng vô thượng quyền thế cùng vinh quang ở Nước Nam Dực. Cuối cùng lại muốn phong nàng là vua.

Hoàng hậu sắc mặt khó coi cực kỳ, ăn một nửa viện cớ thân thể không thoải mái sớm rời đi.

Hoàng Bắc Nguyệt cũng xấu hổ đến cực điểm, Hoàng thượng muốn nói mê sảng đúng là ngăn cũng không được, có thể thấy lúc còn trẻ nhất định tính cách thất thường.

Thái hậu cười nói: "Rượu vào liền nói bậy, Hoàng thượng uống nhiều quá."

"Đúng vậy! Cũng may không phải trong triều, nếu không 'quân không nói đùa', Bắc Nguyệt sợ rằng trở thành nữ vương đầu tiên của Nước Nam Dực!" Công chúa Anh Dạ cũng vội vàng cười nói, hòa giải bầu không khí.

Không ai ngờ hôm nay nói đùa, ngày sau vậy mà thành thật.

"Hoàng thượng không chịu được tửu lượng, người đâu, đưa Hoàng thượng hồi tẩm cung nghỉ ngơi." Thái hậu uy nghiêm hạ lệnh.

Tiểu thái giám bên người hoàng thượng không dám chậm trễ, lập tức sai cung nhân dìu Hoàng thượng ra ngoài.

"Nguyệt nhi, không nên lại rời đi, Trẫm cái gì cũng cho ngươi, Trẫm xin lỗi hoàng tỷ, Trẫm truyền lại cho ngươi hết thảy" Hoàng thượng vừa đi vừa lớn tiếng nói mê sảng.

Hoàng Bắc Nguyệt chỉ thản nhiên cười, Công chúa Anh Dạ ngây thơ nói: "Phụ hoàng thật tối với hoàng cô, quả nhiên là tình

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#phượng