Cây Bất tử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên người thoa đầy chất lỏng tước tia thảo nên vô số Phù Quang cùng một ít linh thú thính hơi đều lẩn tránh. Càng tới gần chỗ khe núi sâu có Cây Bất tử thì lại càng có linh thú cường đại lui tới.

Từ từ, vài luồng uy áp cường đại càng tới gần.

Nến Đỏ ẩn giấu hơi thở, tận lực không lấy nguyên khí cường đại đi khiêu chiến thần thú nơi này, dù sao nếu một đám thần thú cùng công kích thì đại họa với bọn họ.

Nguyệt Dạ sắc mặt ngưng trọng nhìn xung quanh, Phù Quang tụ tập ở trên nhánh cây cao, ánh sáng lấp lánh như ánh trăng chiếu đến ánh tuyết trên người Băng Linh Huyễn Điểu.

Ánh sáng trong suốt hài hòa thoáng hiện lên bốn phía.

Vạn Thú Vô Cương vốn an tĩnh hồi lâu đột nhiên tuôn ra vô số hắc khí trước thân thể nàng, hình thành lá chắn che đường đi lên phía trước.

Băng Linh Huyễn Điểu mở cánh ra, đứng ở giữa không trung không nhúc nhích.

"Tránh ra!" Nguyệt Dạ lạnh lùng mở miệng, đã chạy tới đây thì không một ai có thể ngăn cản nàng.

Nhưng Vạn Thú Vô Cương không có cực nhỏ động tĩnh gì, hắc khí tràn ngập cố chấp ngăn cản bọn họ.

Nguyệt Dạ bỗng nhiên đứng thẳng trên lưng Băng Linh Huyễn Điểu, môi mím thật chặt, Nến Đỏ liền vội vàng kéo nàng, "Chủ nhân, nó muốn nói cho chúng ta biết bên trong rất nguy hiểm, để chúng ta không nên vào."

"Thật vất vả mới đi tới đây!" Nguyệt Dạ nhẹ nhàng cắn môi, tay buông xuống bên người nắm chặt lại.

"Nến Đỏ cũng tuyệt đối không lui về phía sau!" Nến Đỏ hất khuôn mặt nhỏ nhắn lên kiên quyết nói,"Tuy nhiên, chủ nhân rèn luyện cùng Vạn Thú Vô Cương, nếu cả hai đều cố chấp như vậy, cho dù tìm được mà Vạn Thú Vô Cương không hợp lực thì cũng không lấy rễ cây ra được."

Rèn luyện......

Trong lòng Nguyệt Dạ vừa động, trải qua thời gian dài, nàng cũng muốn rèn luyện tốt với hắc ngọc này, nhưng nàng không phải Hoàng Bắc Nguyệt sức mạnh cường đại trước kia, hắc ngọc này đôi khi sẽ không nghe lời nàng, bởi vì nàng không đủ sức mạnh áp chế nó!

Nàng bây giờ chỉ duy nhất là người mang khế ước cùng Vạn Thú Vô Cương, cho nên nó phải bảo vệ nàng, nếu có nguy hiểm đến tánh mạng thì Vạn Thú Vô Cương nhất định sẽ cố gắng ngăn cản nàng mạo hiểm!

Bởi vậy không cần suy nghĩ nhiều cũng biết, đường đi tới Cây Bất tử có bao nhiêu hung hiểm!

Người của Tư U Cảnh không biết khi nào thì sẽ chạy tới, có lẽ giờ phút này đang trên đường đi.

Rèn luyện?

Nàng hiện tại làm sao có thời giờ rèn luyện cùng Vạn Thú Vô Cương.

Trong đầu hiện lên ý niệm lạnh như băng khiến Nguyệt Dạ cũng không khỏi tự chủ vuốt mồ hôi!

Nhưng cho dù nàng muốn phá đầu ra cũng không nghĩ được biện pháp hữu hiệu thứ hai.

Bất luận thế nào ý niệm điên cuồng trong đầu vẫn cố chấp quanh quẩn, như ma chướng không tiêu tán được.

Dù sao đều phải mạo hiểm, không bằng thử một lần đi!

Trong lòng thì thào nói, nếu có thể thành công thì sau này sẽ giảm bớt được rất nhiều phiền toái.

Trong đầu đấu tranh kịch liệt thì sắc mặt cũng càng ngày càng nghiêm lạnh, trên khuôn mặt thanh lệ nhỏ nhắn chậm rãi xuất hiện vẻ mặt lãnh khốc, cằm hất lên, độ cong lạnh như băng khiến Nến Đỏ cũng hồi hộp.

Một cảm giác quen thuộc dường như đang từ từ trở về.

Nguyên khí màu đen ngưng tụ càng ngày càng dày đặc, cuối cùng biến thành vách tường đen nhánh, hoàn toàn ngăn trở đường phía trước của bọn họ.

Phù Quang trên đỉnh đầu cảm nhận được sức mạnh của Vạn Thú Vô Cương lập tức kinh hoảng chạy trốn .

Vài luồng nguyên khí cường đại gần đây bị nguyên khí tản mát từ Vạn Thú Vô Cương dọa nên chậm rãi rời xa bọn họ.

Vừa hay!

Khóe miệng nhếch lên, làn môi tinh xảo nở nụ cười nhẹ, rét lạnh thấu xương.

Giằng co cùng Vạn Thú Vô Cương trong khoảng cách hơn mười thước, hai bên khí thế cũng tăng vọt, có cảm giác hết sức căng thẳng!

Đồng tử màu lam lạnh liếc hắc khí đối diện, Nguyệt Dạ ngón tay di động, nạp giới trên ngón tay đột nhiên lóe sáng, một thanh chiến đao màu tuyết trong suốt xuất hiện trong tay.

Tuyết Ảnh Chiến Đao vừa xuất hiện, Nến Đỏ cùng Băng Linh Huyễn Điểu đồng loạt ngẩn ra.

"Chủ nhân?" Nến Đỏ nhìn về phía nàng, thấy trên mặt nàng sát ý lạnh lùng, trong lòng đột nhiên hiểu ra, đôi mắt lập tức trợn to.

Chủ nhân không phải muốn...?

Chủ nhân không phải là......

Nến Đỏ còn chưa nghĩ hết, Nguyệt Dạ đã nói khẽ với Băng Linh Huyễn Điểu quát: "Tiến lên!"

Với mệnh lệnh của nàng, Băng Linh Huyễn Điểu luôn luôn không nghi hoặc, cho dù phía trước là núi đao biển lửa cũng không do dự!

Tật phong xẹt qua, sương lạnh bay ra, trong nháy mắt, nguyên khí lạnh như băng tứ tán trong không khí.

Trên Tuyết Ảnh Chiến Đao ánh sáng trong suốt hiện lên, ánh sáng lạnh lẽo trong nháy mắt chiếu sáng đôi mắt màu lam lạnh.

Nhìn chằm chằm nguyên khí màu đen bất động, Nguyệt Dạ chậm rãi vươn tay còn lại, bàn tay trắng nõn thon dài như nữ tử nhu nhược không có xương, song ngón tay mở ra lại tràn ngập sức dãn, dùng sức nắm Tuyết Ảnh Chiến Đao!

Hai tay cùng nắm chuôi đao, trên ngón tay, hàn khí trắng đục chảy vào Tuyết Ảnh Chiến Đao.

Ánh sáng nhạt hiện lên, lặng lẽ bốc lên hàn khí, nhưng lại toát ra hơi thở hung hãn!

Băng Linh Huyễn Điểu ngẩn ra, mắt trợn to, hơi thở này quen thuộc vô cùng.

Trong thân thể Nến Đỏ bỗng nhiên dâng lên sự hưng phấn, nàng vui mừng lẫn sợ hãi nhìn Nguyệt Dạ.

Dưới ánh tuyết chiếu rọi, tóc đen bay múa, bên tai một lọn tóc đỏ tươi như lửa!

Dưới hàn khí của Băng Linh Huyễn Điểu, không khí ấm áp xung quanh trong nháy mắt lạnh đi vô số lần.

Nguyên khí màu đen chắn phía trước đột nhiên bị xúc động, thậm chí có nhân tính hóa lui về phía sau một chút.

Trên mặt của cô gái lạnh như băng nhưng lại có ý cười cuồng ngạo!

Chỉ cách nguyên khí màu đen vài chục bước, Nguyệt Dạ không do dự giơ Tuyết Ảnh Chiến Đao lên, thân đao mang theo hàn khí kéo thành một vệt tàn ảnh dài theo sát Nguyệt Dạ.

Toàn bộ sợi tóc bay bổng lên, trong con ngươi màu lam lạnh của Nguyệt Dạ lóe ánh tuyết, sâu bên trong là màu đen nồng nặc khiến kẻ khác kinh hãi.

Cắn răng chịu đựng nguyên khí điên cuồng bị hút ra khỏi thân thể, chống lại hình thái loài người của nàng.

Thắng thua, sống chết, tất cả phụ thuộc vào một chiêu này.

Khi nàng hạ chiến đao chém xuống, không khí chung quanh như bị một lực lượng lớn chấn động làm méo mó một chút.

Mặc dù một khắc kinh tâm động phách không ai chú ý nhưng không gian thật sự méo mó.

Dưới ánh đao huy hoàng, vạn thú vô cương cũng không yếu thế, trong nháy mắt nguyên khí màu đen nổi lên, hình thành một bàn tay thật lớn từ trên không trung chụp xuống.

Gió bão vù vù trong nháy mắt thổi bật gốc mấy cây cổ thụ! Mấy cây liên tiếp đổ xuống.

Băng Linh Huyễn Điểu ngược gió, vẫn hung mãnh không sợ chết nghênh đón.

Nguyệt Dạ hung hăng cắn răng, mũi chân đạp lên lưng Băng Linh Huyễn Điểu, trong nháy mắt tuôn ra một đám hoa băng, nàng mượn lực nhảy lên.

Ngẩng đầu, bàn tay thật lớn màu đen hung mãnh đè xuống, nàng lạnh lùng nhếch miệng, Tuyết Ảnh Chiến Đao cũng hung hãn nghênh đón!

Hàn khí băng màu trắng đột nhiên đánh lên nguyên khí màu đen vững chắc như không thể phá vỡ!

Nguyên khí không ngừng bị rút khỏi thân thể, hai luồng nguyên khí trắng đen mới đầu đánh vào nhau không thể tách ra, sau khi áp sát hình thành một cái viên cầu lớn xoay tròn!

Lúc áp sát, sắc mặt Nguyệt Dạ càng ngày càng khó coi, một tiếng kêu rên, đôi mắt màu lam lạnh bị màu đen chiếm cứ, hoàn toàn biến thành một mảnh đen nhánh!

"Chủ nhân!" Nến Đỏ quát to một tiếng, muốn xông lên cứu viện, lại bị Băng Linh Huyễn Điểu mở cánh ngăn cản.

Lúc này linh hồn Nguyệt Dạ cùng Vạn Thú Vô Cương tiến hành rèn luyện giao chiến, ngoại nhân không thể quấy rầy, nếu không thất bại thì chỉ có nếm trái đắng.

Nến Đỏ cũng hiểu điều này, bởi vậy cắn môi nắm tay thật chặt, lo lắng nhìn.

Giữa không trung, Nguyệt Dạ cắn răng, hai mắt cố chấp quật cường nhìn chằm chằm nguyên khí màu đen.

Trong lòng hiểu đây là hành vi rất mạo hiểm, đã biết cử động vừa rồi chính là Vạn Thú Vô Cương khiêu chiến, nếu nó tích cực phản kháng thì sức mạnh linh hồn nhất định không chống cự được.

Nhưng nàng đánh cuộc!

Đã có khế ước, Vạn Thú Vô Cương tuyệt đối trung thành với nàng! Có điều lúc này khối hắc ngọc cường đại cũng sẽ sinh ra một tia phản nghịch.

Phục tùng chủ nhân kém hơn mình đúng là bất cứ kẻ mạnh nào cũng không thể chấp nhận!

Nàng giờ phút này đánh cuộc có thể ép được tia phản nghịch đó xuống không!

Bất cứ giá nào phải ép xuống.

Nàng là dân cờ bạc trời sinh!

Chẳng có cái gì trong tay, chỉ duy nhất có tính mạng để đánh cược.

Môi tái nhợt, nguyên khí tiêu hao cực độ, sức mạnh của Vạn Thú Vô Cương không hề yếu bớt, vẫn cường thịnh đến khó tin!

Nhưng mặc dù vậy cũng khiến nàng dao động!

Trong lòng nàng chấp niệm càng sâu, càng mạnh, càng khổng lồ!

Từ lúc nàng mở to mắt, lần đầu tiên chứng kiến thế giới xa lạ này, mọi người, sự tình, nàng không hề biết gì!

Đối với siêu cấp sát thủ kiếp trước mà nói, loại cảm giác này là dày vò nhất, nàng chưa bao giờ nói ra, nhưng trong lòng vẫn để ý!

Trong bản tính sẽ không cho phép nàng yếu như vậy!

Cho nên, dù chỉ còn cơ hội nhỏ nhoi nàng cũng sẽ nắm chặt, không tiếc trả giá tất cả để đổi lấy!

Nguyên khí hàn băng màu trắng bị hắc khí từ từ áp chế chỉ còn một chút nhỏ đột nhiên thẩm thấu ra khỏi hắc khí.

Đôi mắt Nguyệt Dạ đột nhiên trợn to, trong mắt màu đen nồng nặc từ từ bị đuổi đi, chậm rãi bị một tia trong suốt màu lam lạnh thay thế!

Tóc đen bay múa như mang theo sức sống, bên tai lọn tóc đỏ tươi hỗn loạn hết sức tươi sáng!

Sức mạnh cường đại từ sâu trong linh hồn chậm rãi tràn ra, Vạn Thú Vô Cương đột nhiên ngẩn ra, sau đó chậm rãi lui bước.

Mặc dù không cam lòng bị áp bách, nhưng sức mạnh từ sâu trong linh hồn Nguyệt Dạ mang theo hơi thở khế ước khiến nó không thể không thần phục.

Ầm...

Một tiếng vang thật lớn, hắc khí tứ tán ra, thân thể Nguyệt Dạ cũng bị lực nổ đẩy bắn ra ngoài, từ giữa không trung bay xuống.

Băng Linh Huyễn Điểu vỗ cánh, bay xẹt qua mặt đất tiếp được thân thể nàng đang hạ xuống, vòng quanh một vòng chỗ cây đại thụ đổ ngã, sau đó đứng trên một thân cây đổ ngã.

Hắc khí bốn phía tràn ngập như sương mù tách khỏi mặt trời, chậm rãi tan thành mây khói.

Giõ bão chậm rãi tiêu tan, sức mạnh rung động lòng người cũng biến mất theo.

Vạn Thú Vô Cương ở trong phong ấn lại tản mát ra nguyên khí màu đen tẩm bổ nàng hồn phách của nàng.

Nguyệt Dạ nằm ở trên lưng Băng Linh Huyễn Điểu, thở hổn hển vài hơi thật sâu, nhìn trên mu bàn tay mơ hồ xuất hiện lông hồ ly liền cười thờ phào.

Suýt nữa thì ......

Trong Rừng rậm Phù Quang chỗ nào cũng có cây cối cao lớn che hết thảy ánh sáng trên đỉnh đầu. Ánh trăng không thể chiếu vào, bởi vậy nàng không thể dựa vào ánh trăng hóa thành hình người.

Hiện tại chỉ có thể dựa vào thuật pháp của Yểm, hơn nữa nguyên khí cuồn cuộn không ngừng cung cấp, mới có thể duy trì cái dạng này, nếu không chỉ có thể biến về hình dáng tiểu hồ ly.

Lúc này, thân thể hồ ly tự nhiên có chút bất tiện.

"Chủ nhân, ngươi xem bên kia!" Trận đánh vừa rồi kinh tâm động phách, Nến Đỏ tập trung tinh thần xem nên không chú ý bốn phía.

Lúc chiến đấu dừng lại, bốn phía im ắng, nàng mới mơ hồ nghe được tiếng thác nước chảy từ phía tây truyền đến.

Cây cối cao lớn đổ hết làm hiện ra một ít cảnh tượng đã bị cành lá sum suê che lấp.

Hơi nước màu trắng từ xa xa tràn tới, chậm rãi phiêu tán trong rừng cây, giống sương mù trên trần gian.

Nguyệt Dạ chậm rãi ngồi xuống, đưa mắt nhìn lại, rất xa, ánh sáng mịt mờ ngoài việc chiếu sáng hơi nước màu trắng thì chẳng thấy gì khác, nhưng bên tai vẫn có thể nghe thấy tiếng nước thác nước chảy.

Xem ra, bọn họ đã ở bên bờ khe nước.

Đem bản đồ Cát Khắc vẽ ra nhìn, thác nước ngay phía đông khe núi, cách chỗ bọn họ không xa.

Vừa rồi giằng co cùng Vạn Thú Vô Cương tiêu hao lượng nguyên khí lớn, vì phòng ngừa biến thành hồ ly, Nguyệt Dạ nghỉ ngơi tại chỗ một canh giờ mới để Băng Linh Huyễn Điểu tiếp tục lên đường.

Vạn Thú Vô Cương lẳng lặng trôi nổi trong phong ấn, không can thiệp vào cử động của nàng nữa, chỉ tản mát ra càng nhiều nguyên khí màu đen chạy tứ tán trong phong ấn.

Một ít thú loại cấp bậc thấp bị Vạn Thú Vô Cương phát ra sức mạnh hù dọa mà chạy đi.

Nhưng vẫn có vài loại thú cường đại vẫn chiếm cứ ở bốn phía.

Bọn họ phải thật cẩn thận đi trước, không kinh động bất cứ con linh thú nào, tránh rước lấy phiền toái.

Băng Linh Huyễn Điểu ẩn tàng hơi thở trên người, hơn nữa có mùi của tước tia thảo nên rất khó phát hiện hành tung của bọn họ.

Nhưng chỗ bọn họ vừa chiến đấu dần dần có một ít linh thú tới gần, ngửi mùi mà nhìn nhau.

Không có hơi thở nhân loại, vừa rồi thần thú chiến đấu ở đây sao?

Loại thần thú gì mà tản mát ra khí tức hủy thiên diệt địa khủng bố như vậy? Chẳng lẽ Rừng rậm Phù Quang lại có một con thần thú cao cấp tới sao?

Tới nơi này, nhất định là hướng về phía Cây Bất tử?

Cho dù tìm được Cây Bất tử thì sao? Ai có thể đánh bại 'Nó' đây?

Băng Linh Huyễn Điểu chậm rãi bay vào khe sâu, tiếng thác nước đinh tai nhức óc truyền đến.

Hẻm núi này rộng bằng mười sân đá bóng lớn, ở giữa lõm sâu xuống, hai bên vách đá mọc đầy cây đại thụ rậm rạp, một ít dây leo quấn quanh cành lá, từ trên cây quấn xuống.

Thác nước ở phía đông chảy thẳng xuống, tạo nên vô số bọt nước, tất cả nước hội tụ dưới đáy khe sâu, không biết chảy đến đâu.

Ào ào ào...

Bởi vì tứ phía khe sâu vọng lại nên tiếng nước chảy như vạn mã chạy chồm.

Nơi này có ánh sáng, bởi vì dưới đáy nước có hòn đá lấp lánh như ngọc, sạch sẽ trơn nhẵn phô, phát ra ánh sáng nhu hòa, ánh nước lấp lóa chiếu sáng cả khe sâu.

Hơi nước tràn ngập trong hẻm núi, ngăn trở tầm mắt.

Băng Linh Huyễn Điểu cẩn thận tới gần thác nước mới mơ hồ nhìn thấy trong hơi nước chậm rãi xuất hiện một gốc cây đại thụ xanh tốt.

Vòm lá xanh tơi, cành khom buông xuống, giữa cành lá rậm rạp mở vài đóa hoa đỏ tươi như chậu nước rửa mặt lớn.

Cây đứng sừng sững sinh trưởng giữa khe núi, cành lá đan xen chằng chịt, rễ già màu đen có thể thấy rõ ràng dưới đáy nước, từng cái cắm chặt xuống đáy nước.

Chim muông tuyệt tích, không một bóng linh thú.

Ngay cả Phù Quang cũng không dám bay đến.

Tới gần khe sâu đã có hơi thở cường đại cảnh cáo người dám cả gan xông tới.

Cây Bất tử thần thánh cùng cường đại, không chấp nhận bất cứ vật dơ bẩn gì tới gần.

Nguyệt Dạ lặng lẽ gõ vài cái lên lưng Băng Linh Huyễn Điểu, để nó không nên tới gần, mà chậm rãi chuyển tới bờ thác nước, lợi dụng tiếng thác nước ngăn cách nguyên khí trên người bọn họ.

Nàng loáng thoáng cảm giác nơi này không đơn giản, không nên an tĩnh như vậy.

Thác nước chảy rất hung mãnh, ngay cả Băng Linh Huyễn Điểu cũng không đi vào được, bởi vậy chỉ có thể bồi hồi đứng bên ngoài.

Nến Đỏ nhìn chung quanh một chút, tìm một chỗ nước chảy yếu hơn lặng lẽ phóng thích một ít nguyên khí mở thác nước ra, Băng Linh Huyễn Điểu lập tức bay lọt vào.

Nến Đỏ cũng lập tức thu hồi nguyên khí, không tiết lộ cực nhỏ chút nguyên khí nào.

Bên trong thác nước có sơn động không lớn không nhỏ, bên trong có bàn đá ghế đá đầy đủ, trên mặt đất có dấu vết đống lửa, trên đống lửa có một cái chảo, bên trong là cháo đã cứng thành đá.

Khí tức cuộc sống đậm đặc như vậy cho thấy chỗ này từng có người sinh sống.

Nến Đỏ lấy một khối đá phát sáng chiếu chung quanh sơn động, đột nhiên cười nói: "Nơi này chỉ sợ là chỗ A Cha sinh ra!".

Nguyệt Dạ gật đầu, nàng vừa rồi cũng nghĩ đến.

Hiên Viên Vấn Thiên sinh ra ở đây, người hơn mười năm trước làm rung trời chuyển đất, hắn sinh tồn thế nào ở chỗ hung hiểm ác liệt này.

Nến Đỏ nhanh nhẹn cầm bát đũa lên nhìn, tưởng tượng thấy tình cảnh A Cha sinh hoat ở đâu liền không biết trời đất là gì nữa.

Đột nhiên, Nguyệt Dạ đoạt đá phát sáng trên tay nàng, cất nhanh vào nạp giới.

Chung quanh trong nháy mắt tối sầm xuống.

Nến Đỏ trái tim nhấc lên một cái, hạ giọng hỏi: "Chủ nhân? Làm sao vậy?"

"Xuỵt". Nguyệt Dạ đặt tay ở bên môi, nhẹ nhàng nói, sau đó vẫy tay Nến Đỏ một cái, hai người chậm rãi đi tới cửa động gần thác nước.

Chỗ này là chỗ thác nước chảy yếu nhất, loáng thoáng có thể nhìn thấy bên ngoài.

Đáy nước trong suốt, ánh sáng chớp động khiến ngay cả có hơi nước trong hẻm núi những vẫn có thể nhìn thấy rễ Cây Bất tử.

Chỉ thấy nhánh cây an tĩnh đột nhiên lay động một chút, sau đó truyền đến tiếng sàn sạt, tựa hồ có thứ gì đó vòng quanh cây đại thụ xuống.

Nguyệt Dạ cùng Nến Đỏ nín thở nhìn, đại khí cũng không dám xông ra.

Sau một lát, rốt cuộc nhìn thấy một con rắn lớn đen từ trên nhánh cây bò xuống, trên đầu hình tam giác cực đại có một con mắt màu xanh. Trong con ngươi màu xanh mơ hồ có bóng dáng một đóa hoa màu đỏ.

"Bích Tình Hồng Hoa Xà Vương!" Nến Đỏ không nhịn được hô nhỏ một tiếng, vội vàng che miệng lại, nhưng cũng khó che giấu được sự khiếp sợ của nàng.

Nguyệt Dạ không cần nhìn về phía nàng, Bích Tình Hồng Hoa Xà Vương, vừa nghe tên cũng biết là một kẻ khó giải quyết!

Nhìn thần sắc trên mặt Nến Đỏ khó coi, Nguyệt Dạ lại càng xác định vậy đại gia hỏa kia khó đối phó!

"Bích Tình Hồng Hoa Xà Vương là thần thú cấp mười hai!" Nến Đỏ cố gắng đè thấp giọng nói, "Tính tình hết sức hung tàn, là thần thú mạnh nhất còn tồn tại! Lực chiến đấu kinh người, nếu thần thú vương tộc không hiện diện thì bọn nó chính là vương giả!".

Nguyệt Dạ nghe được mày chậm rãi nhíu chặt, nếu con thần thú như vậy bảo vệ Cây Bất tử thì muốn lấy rễ cây càng thêm khó khăn.

"Thật sự kỳ quái, nghe nói Bích Tình Hồng Hoa Xà Vương đã chết, sao lại gặp phải ở đây?" Nến Đỏ trăm mối vẫn không có cách giải.

"Chẳng lẽ có liên quan tới Cây Bất tử?" Nguyệt Dạ lớn mật đoán, ánh mắt càng kiên định khi nhìn về phía Cây Bất tử.

Nến Đỏ gật đầu, nhẹ giọng nói:"Có thể."

Hai người nín thở, lặng lẽ nhìn ra bên ngoài, Bích Tình Hồng Hoa Xà Vương từ trên cây xuống uống nước, trên đầu hình tam giác từng lớp vảy cứng rắn như thép nguội, không thể phá vỡ.

Nó ghé sát miệng vào nước, hai mắt màu xanh nheo lại, chậm rãi uống một ngụm.

Đột nhiên, động tác uống nước ngừng lại, nó chợt quay đầu, đôi mắt màu xanh nhìn thẳng về chỗ bọn họ sau thác nước!

Hoa hồng trong con ngươi mở ra quỷ dị, vẻ tức giận tràn ngập trong ánh!

Bị phát hiện!

Nguyệt Dạ kinh hoảng toát mồ hôi lạnh, nghĩ mãi không hiểu bọn họ ẩn giấu tốt như vậy, cực nhỏ hơi thở cũng không tiết lộ. Bích Tình Hồng Hoa Xà Vương vì sao lại phát hiện ra bọn họ?

Tuy nhiên nghĩ thì nghĩ, nhưng hành động lại không hề hàm hồ, lập tức đứng lên, kéo Nến Đỏ nhanh chóng lui về phía sau!

Bích Tình Hồng Hoa Xà Vương dưới tàng cây bất tử gào một tiếng, cả hẻm núi đều bị tiếng rống làm chấn động!

Nước chảy càng mãnh liệt, chỉ nghe bọt nước bên ngoài truyền đến càng mạnh.

"Nó đã tới!" Nến Đỏ lớn tiếng nói, ngẩng đầu nhìn không gian chật hẹp liền tâm hoảng ý loạn.

Quả thực là vờn con mồi sắp chết, căn bản không có đường lui!

Nghĩ đến hậu quả kế tiếp, Nến Đỏ không khỏi đầy người mồ hôi lạnh.

Nhưng Nguyệt Dạ lại chống đỡ nàng, lưng dán vách tường không nhúc nhích, sắc mặt âm lãnh hiếm thấy!

Theo tiếng vang vọng là một tiếng đánh vang lên bên ngoài, sơn động bên trong thác nước lập tức sụp xuống một nửa!

Trên đỉnh đầu đá rơi xuống, ầm ầm cả tòa hẻm núi chấn động, phát ra từng đợt sóng âm phá màng nhĩ.

Trong trong nháy mắt nước từ thác chảy ngược vào, Nguyệt Dạ kéo Nến Đỏ, vẫy tay Băng Linh Huyễn Điểu.

Băng tuyết chợt lóe trước mặt, móng vuốt Băng Linh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#phượng