Chỉnh đốn gia phong
Trong phủ Trưởng công chúa, người của Tiêu gia còn đang ở Học Viện Linh Ương xem thi đấu, Tiêu Trọng Kỳ cùng Tiêu Vận tỷ thí chưa xong nên chưa trở về. Tin tức Hoàng Bắc Nguyệt ở trên sân tỉ thí tỏa sáng vô cùng, liên tiếp đánh bại hai vị cao thủ của phủThượng thư còn chưa có truyền về đến đây, bởi vậy mọi người trong phủ cái gì cũng không biết.
Nàng đi qua hậu hoa viên chuẩn bị trở về Lưu Vân các thì từ ao hoa sen bên kia truyền đến giọng của Cầm di nương.
"Nếu ngươi cố gắng một chút, ta sẽ không tức giận! Ngươi xem bộ dáng vô dụng của ngươi đi, cái gì cũng làm không được, cùng phế vật Hoàng Bắc Nguyệt có cái gì khác nhau?".
Giọng nói của Cầm di nương rất sắc nhọn, nàng biết hôm nay tất cả mọi người đều đi Học Viện Linh Ương, chỉ còn vài di nương cùng các nha hoàn nô tài ở phủ nên nói chuyện không kiêng nể gì .
"Cầm di, con vẫn làm theo lời nương nói, con vốn không có thiên phú, mẹ con cũng không phải danh môn khuê tú thì làm gì có công tử quý tộc nào coi trọng được?". Tiếng thút thít nghẹn ngào này đúng là của Tiêu Linh. Nghe vậy hẳn là bị Cầm di nương mắng đã lâu rồi, trong lòng uất ức vô cùng.
Hoàng Bắc Nguyệt vốn không để ý đến những chuyện vô bổ này , Tiêu Linh cũng không phải thứ tốt, để cho bọn họ chó cắn chó thì nàng rất vui vẻ. Nhưng Cầm di nương này một tiếng mắng nàng là phế vật lại khiến trong lòng nàng bốc hỏa.
Kéo lại vạt áo, Hoàng Bắc Nguyệt bước qua bên đó, hiện tại nàng đã không phải là phế vật, kẻ nào muốn tới tìm chết thì cứ việc tiến lại đây!
"Hừ! Thiên phú, Hoàng Bắc Nguyệt cũng không có, mẹ nàng đã chết không biết bao nhiêu năm nhưng nàng lại có bản lĩnh quyến rũ hết người này đến người khác? Còn ngươi lại vô dụng như vậy!"
Phía sau núi giả bên cạnh ao hoa sen, Cầm di nương chỉ vào Tiêu Linh cay nghiệt mắng, nha hoàn Bội Hương bất đắc dĩ nhìn bà ta. Vừa ngẩng đầu nhìn thấy Hoàng Bắc Nguyệt đi tới, trên mặt nhất thời vui vẻ: "Tam cô nương trở về sớm vậy?" Bội Hương nhận ra Hoàng Bắc Nguyệt lúc này và ngày xưa hoàn toàn khác nhau, vội vàng tới chào hỏi đầu tiên.
"Tỷ thí xong tất nhiên phải về rồi, không nghĩ tới vừa vào cửa là nghe Cầm di nói chuyện không xuôi tai". Ánh mắt Hoàng Bắc Nguyệt lãnh đạm đảo qua mặt Cầm di nương. Cầm di nương ngẩn ra, đúng là không nghĩ tới Hoàng Bắc Nguyệt trở về sớm như vậy. Hiện tại, bà ta không thể muốn đánh là đánh Hoàng Bắc Nguyệt như trước đây. Con trai Tiêu Trọng Kỳ phạm tội lớn, bị người của phủ An Quốc công khắp nơi theo dõi, tính mạng nguy hiểm, chỉ có dựa vào Hoàng Bắc Nguyệt mới miễn cưỡng có cuộc sống an ổn vài ngày.
Cầm di nương chậm rãi thu bớt vẻ kiêu ngạo lại, miễn cưỡng tỏ vẻ tươi cười nói : "Tam cô nương về sớm quá , hôm nay tỷ thí thế nào? Ta nghĩ Tam cô nương là người văn nhã, không thích đánh đánh giết giết, có thua cũng không sao".
Nhìn sắc mặt bà lúc này so với sự kiêu ngạo trước kia thật khác biệt! Nếu Tiêu Trọng Kỳ không đắc tội với phủ An Quốc công, sợ rằng Cầm di nương cũng không biểu hiện tốt đẹp gì với nàng. Dựa theo kinh nghiệm trước đây, Hoàng Bắc Nguyệt mà có dũng khí mở miệng nói chuyện như vậy, Cầm di nương đã sớm tát cho nàng một cái.
"Ai nói ta thua? Cầm di vì sao phải trù ẻo ta?" Hoàng Bắc Nguyệt sắc mặt nghiêm lại, giọng nói trong nháy mắt liền lạnh xuống, giống như thật sự tức giận.
Cầm di nương giật mình, từ nhỏ nhìn Hoàng Bắc Nguyệt lớn lên vẫn chưa từng thấy phế vật này sắc mặt âm trầm như vậy.
"Tam cô nương không thua sao?" Cầm di nương nói với vẻ bất mãn, chẳng lẽ năm nay Thương Hà viện trưởng cùng giám khảo đều có ý thả lỏng, để phế vật này thắng?
"Nghe ý tứ Cầm di hình như rất hy vọng ta thua?" Hoàng Bắc Nguyệt sắc mặt âm trầm :"Cầm di hai năm nay ở trong phủ không có người quản lý, quả nhiên không coi ai ra gì".
Cầm di nương vốn là người nóng nảy, vẫn ẩn nhẫn với Hoàng Bắc Nguyệt là vì con trai mình, nhưng hiện tại nghe phế vật vô lễ với mình như thế, trong lòng nhất thời lửa giận bùng lên
: "Tam cô nương nói thế là ý gì? Trong phủ có lão gia làm chủ, chúng ta có lão gia quản lý, Tam cô nương nói lời này là đem địa vị lão gia đặt ở đâu?. Nàng không nói lời này còn tốt, vừa nói lập tức khiến Hoàng Bắc Nguyệt nắm được nhược điểm!
"Lão gia làm chủ?". Hoàng Bắc Nguyệt cười lạnh một tiếng, giọng nói nghiêm khắc: "Ta thấy trong phủ này muốn làm loạn rồi. Hoàng thượng sắc phong phủ Trưởng công chúa, khi nào đến phiên người của Tiêu gia làm chủ!". Giọng nói sắc lạnh của nàng làm Cầm di nương sợ đến ngây người, phải mất chốc lát mới hồi phục tinh thần, nhìn lại Hoàng Bắc Nguyệt giống như một người xa lạ.
"Này, trưởng công chúa qua đời nhiều năm, trong phủ tất nhiên là lão gia làm chủ!". Cầm di nương nói hợp tình hợp lý, không phát hiện được chỗ nào không đúng.
"Ta còn chưa chết đâu! Người của Tiêu gia dám ở trong phủ Trưởng công chúa khoa tay múa chân, xem ra hôm nay ta không chỉnh đốn gia phong một chút thì tôn nghiêm hoàng thất của Nước Nam Dực chỉ sợ không còn sót lại chút gì!"
Trên mặt Hoàng Bắc Nguyệt trong nháy mắt như bị mây đen che kín, lạnh lùng đến đáng sợ! Khí thế lạnh như băng trên người nàng dọa Cầm di nương sợ đến mức phải lui về phía sau mấy bước, tuy nhiên, bà ta rất nhanh liền phản ứng lại, trước mắt bà rõ ràng là một phế vật!
Quả thực gặp quỷ! Thế nào bà lại bị một phế vật dọa đến sợ hãi như vậy?
"Hoàng Bắc Nguyệt, hôm nay ngươi uống lộn thuốc có phải không? Đừng cho là ta nhường nhịn ngươi, ngươi liền đè đầu cưỡi cổ ta, ngươi chỉ là ... ."
Lời phẫn nộ của Cầm di nương còn chưa nói hết, một cái tát nặng nề đã giáng trên mặt bà!
Chát! Một tiếng nặng nề vang lên, lực đạo lớn như vậy, căn bản không phải của một tiểu cô nương mười hai tuổi! Cầm di nương bị đánh ngã ra ngoài, đụng vào núi giả, ngã nhào vào ao sen.
Hoàng Bắc Nguyệt từng bước đi tới, bộ đồ cưỡi ngựa trên người làm nàng anh khí bừng bừng, căn bản không giống một tiểu cô nương nhu nhược mười hai tuổi. Nàng vẻ mặt lạnh lẽo, khí thế mạnh mẽ làm đám người hầu sợ tới mức không dám thở mạnh.
Bội Hương ngây người một chút, nhìn thấy Hoàng Bắc Nguyệt phát uy, trong lòng nhất thời vui vẻ, đi lên nói: "Tam cô nương đừng nóng giận tổn hại đến sức khỏe." Nha hoàn ở xung quanh nhìn Bội Hương trở mặt nhanh như vậy cũng lắp bắp kinh hãi. Cầm di nương bình thường thủ đoạn rất lợi hại, hôm nay Hoàng Bắc Nguyệt bất ngờ phát uy, Cầm di nương không phòng bị kịp, dù sao chẳng ai ngờ một phế vật đột nhiên có dũng khí to gan như vậy!?. Chờ Cầm di nương có chuẩn bị thì Hoàng Bắc Nguyệt làm sao chịu nổi! Cho nên bọn nha hoàn vội vàng chạy ra ao hoa sen cứu người: "Phu nhân cẩn thận!".
Cầm di nương oa oa kêu to, được bọn nha hoàn từ trong ao sen lạnh như băng kéo lên, trên người chật vật không chịu nổi. Hoàng Bắc Nguyệt đứng ở bên ao hoa sen, bộ trang phục cưỡi ngựa màu đỏ che đôi chân thon dài xinh đẹp đứng từ trên cao nhìn xuống, cả người nhất thời như cao lớn không ít.
"Phu nhân? Cầm di thật có mặt mũi! Nhanh như vậy liền thành phu nhân của phủ trưởng công chúa. Thật đáng mừng rồi!". Hoàng Bắc Nguyệt sắc mặt lạnh đến đáng sợ, khí thế cường đại làm mấy nha hoàn kia cũng không dám nói lời nào đều im lặng cúi đầu.
Cầm di nương bị ướt lạnh, hàm răng run lên cầm cập, nước bùn dính đầy trên mặt khiến vẻ mặt bị lấm lem, nhìn rất đặc sắc. "Ngươi, ngươi hôm nay phản rồi! Các ngươi thất thần cái gì? bắt nha đầu kia lại! Hôm nay không dạy dỗ ngươi, sau này làm sao sống yên ổn được!".
Cầm di nương gân cổ hô to, mấy gia đinh trong hoa viên nghe xong giống như hung thần sát khí đi tới. Bọn họ bị Cầm di nương thu mua, nên răm rắp nghe lệnh Cầm Di Nương. Hơn nữa, Hoàng Bắc Nguyệt ngay cả cha cũng không thương yêu, khiến nàng chịu chút đau khổ cũng không việc gì phải sợ.
Nhìn đám gia đinh tiến đến, Bội Hương trong lòng lại cười lạnh. Một đám người không có mắt, Tam cô nương nếu vẫn mềm yếu vô năng thì sao dám xuống tay với Cầm di nương? Hôm nay, Tam cô nương rõ ràng muốn lập uy ở trong phủ, làm những người đó hiểu rõ ràng, ai mới là chủ nhân chân chính của phủ Trưởng công chúa này!
Tuy nhiên, nàng không biết thực lực của Hoàng Bắc Nguyệt đến cùng là thế nào, nhìn thấy mấy gia đinh khỏe mạnh như vậy trong lòng cũng cảm thấy không yên.
"Tam cô nương, nhiều người như vậy..." Ở từ đường, Tam cô nương vừa ra tay liền vặn gãy cổ tên gia đinh nên nàng biết Tam cô nương này có chút bản lĩnh.
Hoàng Bắc Nguyệt ánh mắt lạnh lùng nhìn thoáng qua. Một đám không biết sống chết!
"Bội Hương, đem roi ngựa của lão Trương đến đây." Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng mở miệng. Lão Trương là người chăn ngựa vừa mới đưa nàng trở về, hiện tại đang ở ngoài cửa. Bội Hương đáp ứng một tiếng, lập tức đi ra ngoài, cầm roi ngựa trở về giao cho nàng. Đi đầu là một gia đinh cao lớn uy mãnh, cơ thể rắn chắc, ánh mắt hung ác liếc nhìn Hoàng Bắc Nguyệt một cái: "Tam cô nương, gần đây ngươi rất kiêu ngạo rồi!"
Ba!
Ánh sáng lạnh trong mắt Hoàng Bắc Nguyệt chợt lóe, roi ngựa hung hăng vút lên. Nàng lần này không lưu tình gì hết, nhớ tới mấy người này bình thường ỷ vào uy thế Cầm di nương, khi không có tiền uống rượu đánh bạc thì tới tìm nàng gây phiền toái, cướp đồ của nàng. Trưởng công chúa lưu lại nhiều vật như vậy đều là bị mấy tên súc sinh này cướp đi!
Không thể tha thứ nhất chính là, bọn họ dám ức hiếp Đông Lăng, người bảo vệ Hoàng Bắc Nguyệt! Trong lòng hận ý càng tăng, nàng không xem tên trước mắt là con người, mà là một con súc sinh đáng chết! Một roi vút ra, tên gia đinh kia không thể phản kháng, bị đánh bay ra ngoài, thân thể cao lớn, nặng nề ngã trên mặt đất, đánh bay vài hòn đá trên núi giả! Một ngụm máu lớn phun ra. Thân thể gia đinh từ trên núi giả chưa kịp rơi xuống, thân pháp Hoàng Bắc Nguyệt rất nhanh đã đi đến, tiếp tục hung hăng quất hai roi. Trên người gia đinh kia máu tươi giống như nước ào ào chảy xuống.
Kêu thảm thiết hai tiếng, gia đinh cao lớn như vậy lại nằm chết ở trên núi giả, khắp người chảy máu. Tình cảnh thật quá khủng khiếp. Nhìn cảnh tượng đó, đám nha hoàn kia hoảng sợ kêu: "Giết người! Giết người!"
Hoàng Bắc Nguyệt quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng đảo qua, tất cả thanh âm sợ hãi đều im bặt, mọi người cẩn thận ngậm miệng, không dám thở mạnh.
Đám gia đinh bên kia vừa nãy định vây bắt Hoàng Bắc Nguyệt, nhưng bây giờ ai nấy đều sắc mặt trắng bệch, sợ hãi nhìn nàng. Lúc này, Hoàng Bắc Nguyệt như Tử thần trong địa ngục, lạnh lùng lãnh khốc.
Trực tiếp giết một người, làm tất cả mọi người câm miệng! Thủ đoạn quả quyết ác độc như vậy, căn bản không giống một nữ hài tử mười hai tuổi sẽ làm được! Mà là ma quỷ mới làm được.
Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi di chuyển bước chân, mỗi khi nàng đi một bước, những người đó đều lui một bước, tựa như chỉ cần khí tức của nàng đến là sẽ gặp nạn, chết thảm giống như tên kia. Sát khí quỷ dị như vậy giống như một người đi ra từ nơi máu chảy thành sông, thây chất thành núi, lạnh lẽo kinh khủng.
Đi tới bên ao hoa sen, Cầm di nương đã được bọn nha hoàn kéo lên, giờ phút này mấy người phụ nữ tụ thành một đám cả người run rẩy nhìn nàng. Cầm di nương thường ngày kiêu ngạo ngang ngược, lúc này cũng không dám nói một chữ, trong cổ họng lắp bắp giống như mắc nghẹn. Bà hai tay run rẩy, trong lòng sợ hãi, nhìn thoáng qua cây roi trong tay Hoàng Bắc Nguyệt, máu tươi vẫn còn theo cây roi từng giọt từng giọt nhỏ xuống, làm nơi mà nàng đi qua kéo theo một vệt máu thật dài.
Cầm di nương nhát gan lui về phía sau nha hoàn. Từ lúc chào đời tới nay, bà chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi như bây giờ. Cái chết của tên gia đinh kia chính là vết xe đổ! Chính bà là người sai hắn đi đối phó với Hoàng Bắc Nguyệt. Nay Hoàng Bắc Nguyệt đã giết chết hắn, có phải hay không cũng muốn giết chết bà!
Nha đầu kia, nha đầu kia trở nên đáng sợ như vậy từ khi nào?
Hoàng Bắc Nguyệt đứng trước mặt bọn họ, ánh mắt hơi hạ xuống, lãnh khốc nhìn chằm chằm Cầm di nương: "Ai cho phép ngươi đi lên?"
Cầm di nương sửng sốt, còn đám nha hoàn kia thì run lẩy bẩy. Bọn họ hình như không nghe rõ lời Hoàng Bắc Nguyệt nói, trong khoảng thời gian ngắn vẫn cứ ngây ngốc đứng tại chỗ.
"Nhảy xuống!" Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng quát khẽ một tiếng, trong lời nói mang theo khí tức máu lạnh nồng đậm !
Cầm di nương và mấy ả nha hoàn lại càng hoảng sợ, không dám nhiều lời. Bọn họ vội vã nhảy vào hồ sen, ngâm mình trong nước hồ lạnh như băng.
Trong mấy năm qua, đây là lần đầu tiên nàng thấy mụ Cầm di nương vốn ương ngạnh phách lối lại chật vật như vậy. Thật hả giận, thật thoải mái!
"Tam... Tam tiểu thư, nơi này hay là để nô tỳ trông chừng cho, ngài... ngài mau về nghỉ ngơi đi." Nhìn thấy một màn giết người tàn nhẫn kia, Bội Hương vẫn còn rất sợ hãi, nói chuyện với Hoàng Bắc Nguyệt cũng lắp ba lắp bắp. Trong lòng ả âm thầm vui mừng, may mà bản thân mình thông minh, nhìn xa trông rộng, đã sớm vào dưới trướng của Tam tiểu thư, bằng không, với tác phong hung hãn trước đó, nàng nhất định sẽ bị giết!
Tam tiểu thư thủ đoạn tàn nhẫn, không hề lưu tình, chỉ cần thấy người nào đáng chết là ngay lập tức giết, vô cùng quyết đoán. Trong đám người Hoàng tộc, quý tộc ở Nước Nam Dực cũng không có mấy người như Tamtiểu thư.
Bội Hương dám khẳng định, tương lai Tam tiểu thư nhất định là người làm đại sự, phủ Trưởng công chúa nho nhỏ này căn bản không thể giam cầm nổi nàng, không, phải nói là cả Nước Nam Dực này cũng không phải là địa phương nàng sẽ cất cánh bay cao.
Hoàng Bắc Nguyệt nhàn nhạt nhìn thoáng qua mấy ánh mắt tràn đầy sợ hãi trong ao sen, đang muốn gật đầu, tính cách Bội Hương ngoan độc, nàng đương nhiên rất yên tâm.
Nhưng lúc này, tiếng của một nha hoàn từ phía hoa viên bên kia truyền tới: "Là ai đang nháo loạn? Gây ầm ĩ không cho Tuyết phu nhân nghỉ ngơi".
Vừa nói, mấy ả nha hoàn xinh xắn vừa hộ tống Tuyết di nương vốn đang ngủ trưa chậm rãi đi tới.
Tuyết di nương cũng không ngờ Hoàng Bắc Nguyệt lại trở về sớm, bởi vậy khi ả vừa thấy nàng, phản ứng đầu tiên là ngẩn ra, nhưng sau khi trông thấy Cầm di nương đang ngâm mình ở trong ao sen lạnh như băng, lúc này ả mới kinh hãi.
Cầm di nương vốn lớn lối sao lại chật vật như vậy ?
Sau đó, ánh mắt nàng vừa vặn đảo tới hòn núi giả sau lưng Hoàng Bắc Nguyệt. Xác tên gia đinh bị quất chết vẫn còn treo lủng lẳng tại đó, cảnh tượng máu me đầm đìa này khiến bước chân của Tuyết di nương khựng lại.
Mấy nha hoàn bên người Tuyết di nương kêu lên sợ hãi: "Người chết! Người chết! Mau lên, nhanh đi báo quan, trong nhà có người chết!"
Bội Hương liếc mắt nhìn Hoàng BắcNguyệt, thấy nàng thần tình lạnh nhạt, dường như không có ý định nói chuyện, bởi vậy vội vã lớn tiếng nói: "Nhao nhao cái gì? Đám nô tài này là trong phủ nuôi, chết một hai người thì sao chứ? Báo cho quan? Quan nào dám quản chuyện này?!"
Thời đại này, trong nhà quý tộc nào cũng nuôi nô tài. Loại người này đời đời kiếp kiếp đều làm nô, tính mạng, tự do, tất cả đều thuộc về chủ nhân. Từ khi sinh ra bọn họ đã là nô tài, đời đời kiếp kiếp, trừ phi chủ nhân tâm tính thiện lương, giải trừ khế ước nô dịch cho bọn hắn, bằng không, trong ghi chép của quan phủ, bọn họ vẫn mãi mãi là nô.
Sinh tử của đám gia nô này quan phủ không quản được. Nói đơn giản thì bọn họ cũng giống như súc vật, sinh tử đều do chủ nhà quyết định, không liên quan gì đến người ngoài.
Chế độ nuôi nô tài trong nhà đã kéo dài đời đời kiếp kiếp, Hoàng Bắc Nguyệt từ lúc tới đã vô cùng phản cảm với quy định này, hiện tại cũng vậy.
Khi Trưởng công chúa còn sống, nàng đã giải hết khế ước nô dịch cho đám gia nô trong phủ Trưởng công chúa, trả lại tự do cho bọn họ, còn cho thêm tiền để bọn họ tự mưu sinh kiếm sống.
Nhưng từ khi Trưởng công chúa qua đời, TiêuViễn Trình cùng mấy mụ di nương đều cảm thấy một quý tộc mà không nuôi vài gia nô thì quá mất mặt, bởi vậy liền lấy giá cao mua một nhóm về, nuôi dưỡng trong hậu viện của phủ Trưởng công chúa .
Chính vì biết rõ như vậy nên khi ra tay đánh ác nô, nàng không hề hạ thủ lưu tình. Mạng của tên nô tài kia là của nàng, nàng muốn giết thì giết!
Bội Hương nói xong, nha hoàn kia cũng không dám hô hào nữa, chỉ khiếp đảm lui về phía sau một bước, nhỏ giọng nói: "Phu nhân, ngươi xem, trong tay Tam tiểu thư đang cầm một cây roi, liệu có phải là hung khí hay không?".
Tuyết di nương đã sớm chú ý tới cây roi trong tay Hoàng Bắc Nguyệt. Cây roi kia vẫn còn dính máu, kéo thành một vệt máu dài trên mặt đất. Nói như vậy, gia đinh kia là do Hoàng Bắc Nguyệt giết?
Sắc mặt Tuyết di nương trong nháy mắt trở nên tái nhợt, cả người bỗng nhiên phát lạnh, cái lạnh thấu xương.
Hoàng Bắc Nguyệt nhìn nàng một cái, vừa lạnh lùng nở nụ cười vừa từng bước đi tới trước mặt Tuyết di nương.
Tuyết di nương bị khí tức máu lạnh trên người nàng dọa cho hoảng sợ, từng bước từng bước lùi về phía sau, nhưng động tác của nàng vẫn quá chậm, chỉ trong mấy bước Hoàng Bắc Nguyệt đã đến trước mặt nàng.
"Tam... Tam tiểu thư, ngươi muốn gì?" Tuyết di nương lắp bắp hỏi, trái tim trong ngực đập nhanh đến mức muốn vọt cả ra ngoài. Bởi Tuyết di nương tâm cơ thâm trầm nên không để lộ vẻ sợ hãi ra mặt như Cầm di nương. Biểu tình bây giờ của bà ta mặc dù hơi khó coi, nhưng ít nhất vẫn nặn ra được một nụ cười.
"Hôm nay tỷ thí quá mệt mỏi, ta muốn nhờ Tuyết phu nhân giúp một chuyện". Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi mở miệng, bỗng nhiên nâng cây roi trong tay lên.
"Ngươi muốn làm gì". Tuyết di nương hô to một tiếng, trên mặt rốt cục cũng lộ ra thần sắc kinh hoảng!
Nàng không thể không sợ! Thi thể máu tươi đầm đìa vẫn treo lủng lẳng trên núi giả, còn cả đám người thần sắc tràn ngập kính sợ kia nữa.
Sắc mặt Tuyết di nương trắng bệch nhìn Hoàng Bắc Nguyệt, ngực phập phồng liên tục, nếu không phải có nha hoàn đỡ một bên, chắc chắn bà ta đã ngã xuống.
Hoàng Bắc Nguyệt nghiêng đầu, có chút đùa giỡn cười cười: " Tuyết phu nhân sợ cái gì?"
Ba chữ "Tuyết phu nhân" được Hoàng Bắc Nguyệt cố ý nhấn mạnh, rơi vào tai Tuyết di nương lại tràn ngập cảm giác châm chọc trào phúng.
"Tam tiểu thư nói đùa, sao có thể gọi ta là "phu nhân" chứ, đều là do đám nha hoàn không hiểu chuyện này gọi bừa, nói ra sẽ bị cười chê. Đây rõ ràng là "danh bất chính, ngôn bất thuận, Tam tiễu thư vẫn gọi ta là di nương đi." Tuyết di nương không phải là loại người không có đầu óc như Cầm di nương, nàng rất biết thời thế.
Tiếng nói của Tuyết di nương run rẩy, Hoàng Bắc Nguyệt cũng biết ả ta sợ quá rồi. Nàng tùy ý lắc lắc cây roi trong tay, sau đó đem roi nhét vào trong lòng Tuyết di nương, đặt trên bộ y phục được làm từ tơ lụa quý giá của ả.
Máu tươi dính trên roi ngay lập tức nhuộm đẫm y phục của Tuyết di nương, màu đỏ tươi diễm lệ càng làm nổi bật lên sắc mặt trắng bệch của Tuyết di nương.
Tuyết di nương nuốt nước miếng một cái, miễn cưỡng lên tiếng: "Tam tiểu thư, đây là...?"
"Lúc nãy ta đã nói muốn nhờ di nương giúp một chuyện". Hoàng Bắc Nguyệt nhàn nhạt nói: "Cầm lấy"
Tuyết di nương hít sâu một hơi, cắn môi, run rẩy vươn tay, nhưng tay nàng vừa đụng phải cây roi dính máu đã lập tức rụt về. "Tam tiểu thư, ta...ta sợ máu".
"Cầm!" Hoàng Bắc Nguyệt quát lạnh một tiếng, vẻ mặt lạnh băng.
Tuyết di nương không thể làm gì khác ngoài việc chậm rãi giơ tay nhận lấy. Khi hai tay chạm vào cây roi kia, vẻ mặt nàng gần như muốn khóc.
Nàng không phải là thiên kim tiểu thư từ nhỏ sống trong nhung lụa, mà là con của một gia đình bình thường. Chỉ là từ khi đi theo Trưởng công chúa Huệ Văn, Trưởng công chúa cố ý giáo dục nàng theo lễ nghi của đại gia khuê tú, sau này lại gả cho Tiêu Viễn Trình làm di nương, cũng chưa từng trải qua vất vả gì, đãi ngộ thường ngày cũng không khác biệt mấy so với chính thất phu nhân.
Nàng từ đó tới giờ chưa từng thấy đồ vật dính máu chứ nói gì đến việc cầm trên tay. Nhưng hôm nay bị Hoàng Bắc Nguyệt uy hiếp, nàng không thể không cầm.
Hoàng Bắc Nguyệt lui lại một bước, nhàn nhạt nhìn thoáng qua đám
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net