Chủ của hắc ngọc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên vai bị người vỗ nhẹ, Nguyệt Dạ tưởng cô gái kia đột nhiên quay lại, quay đầu lại. Trước mắt chỉ thấy một khuôn mặt quyến rũ tươi cười. Nàng sợ đến sửng sốt, chủ nhân khuôn mặt tươi cười vui vẻ kia vươn tay, nắm hai bên gò má nàng, ha ha cười cười: "không nên mê luyến nhìn chằm chằm ta nha, ta biết xấu hổ đấy".

Trên trán Nguyệt Dạ nổi đầy gân xanh, người này vẫn không hề biết lễ tiết".

Đẩy tay hắn ra, xoa xoa gương mặt của mình, hỏi:"Sao ngươi ở đây?"

"Vừa nhìn thấy một người quen, đuổi tới đây lại không thấy, ai ngờ đụng phải ngươi." Vạt áo màu đỏ nhẹ nhàng bay múa, Yểm chậm rãi đứng ở trước mặt nàng, giơ tay lên, mở ra một thanh ô màu đỏ, che lên đỉnh đầu hai người.

"Đừng chặn ánh trăng của ta!" Nguyệt Dạ đi ra khỏi ô, hai tay khoanh trước ngực, chế giễu nhìn hắn,"Ngươi mà có người quen à?".

Trong ấn tượng của nàng, Yểm là một tên rất quái gở, ngoại trừ ma thú quỷ dị dưới biển lửa trong tòa tháp thứ bảy kia, vẫn chưa bao giờ thấy hắn nói chuyện thân cận với những người khác, cho tới bây giờ một thân một mình, tính tình cao ngạo.

Yểm thở dài cười:"Luôn có một, hai người đấy."

Nguyệt Dạ cười hắc hắc, tò mò hỏi:"Vậy ngươi gặp là nam hay là nữ a?"

"Ngươi đoán xem." Yểm nhìn nàng, sóng mắt quyến rũ lưu chuyển, vẻ đỏ sậm đặc biệt yêu dị.

Nguyệt Dạ nhìn ngẩn ra, sau đó sờ sờ trên người nổi da gà, thật sự là yêu thị mị hành, người bình thường không tiêu thụ được.

"Dù sao không phải là người tốt!" Thấp giọng lẩm bẩm một câu, Nguyệt Dạ không muốn nói chuyện với hắn ở đây, đi đến phía sau Học viện Linh Ương.

Yểm theo kịp, đuổi theo nàng nói:"Là một tiểu mỹ nhân tuyệt sắc."

"A, thật không." Nguyệt Dạ thản nhiên nói, trong đầu nghĩ tới cô gái vừa rồi giống hệt Bắc Nguyệt quận chúa.

"Này này, vẻ mặt ngươi thờ ơ quá, cảm giác ta không đáng giá như củ cải trắng vậy!" Yểm bất mãn trừng mắt nhìn bóng lưng của nàng, nha đầu kia...

Nguyệt Dạ nghiêm túc quay đầu nhìn hắn:"Cải trắng có thể ăn, ngươi có thể sao?"

"Cải trắng đẹp hơn ta sao?" Yểm kêu to, suýt đi tới bóp cổ nàng.

Nguyệt Dạ cười, hai tròng mắt cong lên như hai vầng trăng lưỡi liềm tinh sảo: "Cải trắng thì ngọt."

"Ta, ta cũng ngọt ...." Giọng nói không nắm chắc.

"A? thật không? ngọt thế nào?" Nguyệt Dạ nhếch khóe miệng, dưới ánh trăng lộ ra hai cái răng nanh nho nhỏ sắc bén, lóe lên tia sáng nhỏ, cảm giác có chút khát máu.

Trong lòng Yểm co rút nhanh, trái tim bang bang nhảy dựng, cảm thấy không thể nhìn thấu khuôn mặt nhỏ nhắn tinh sảo dưới ánh trăng.

Thật đúng là.... đẹp đến chói mắt!

Thấy hắn đột nhiên không nói, không phù hợp với cá tính háo thắng của hắn chút nào! Nguyệt Dạ liền hỏi:"Ngươi quen người tên là 'Triệt nhi' sao?"

"Ừ?" Yểm nhìn đôi môi đầy đặn của nàng, có chút không thể hoàn hồn.

Dưới ô màu đỏ, khuôn mặt nam tử hoa lệ, như thần tạo hóa ra, có đôi khi khiến cho người ta bội phục.

Hắn đẹp như vậy, sẽ làm ông trời cũng ghen ghét mất.

Nguyệt Dạ đưa tay nện một phát vào bờ vai của hắn, Yểm lúc này mới khôi phục, không cảm thấy xấu hổ gì, ngược lại cười nói:"Ngươi hỏi cái gì?"

"Ta vừa rồi nhìn thấy Bắc Nguyệt quận chúa, nhưng không phải là cô ấy." Nguyệt Dạ suy nghĩ một chút lời của mình, sợ làm người nghe không hiểu, đang muốn giải thích, Yểm lại ha ha cười rộ lên.

"Quả nhiên là cô ta!" Nụ cười âm lãnh đọng ở trên mặt, dường như cái gì cũng hiểu.

Nàng còn chưa nói gì mà hắn đã hiểu, lần đầu tiên có cảm giác bội phục Yểm.

"Cô gái kia nhờ ta tìm giúp một người gọi là Triệt nhi, ta tìm ở đâu đây?" Nguyệt Dạ buồn bực.

"Loại chuyện này không cần để ở trong lòng, đi, ta mang ngươi đi một nơi thú vị." Yểm chỉ tùy ý cười cười, không để ý chút nào chuyện vừa rồi, kéo tay Nguyệt Dạ đi.

Nguyệt Dạ bỏ qua hắn, nói:"Ta không có thời gian chơi đùa, ta muốn đi Học viện Linh Ương."

"Ngươi muốn vào Cung Vạn thú?" Yểm nhíu lại mi, sắc mặt không tự nhiên.

Nguyệt Dạ thông minh, vẻ mặt hắn biến hóa không ẩn giấu, nàng tự nhiên nhìn rõ, hỏi:"Chỗ đó không thể vào sao?"

"Không......" Yểm do dự nói,"Nguyệt Dạ, ngươi là người thứ nhất tiến vào Cung Vạn thú, có phát hiện cái gì đặc biệt không, như...... một người chẳng hạn?"

Nguyệt Dạ căng thẳng trong lòng, đột nhiên nhớ tới lúc vào mật thất cùng Băng Linh Huyễn Điểu, nhìn thấy nữ tử tuyệt sắc kia.

Chẳng lẽ cô gái kia có cái gì đặc biệt sao? ngay cả Yểm đều để ý nói...

Trong đầu lóe ra vô số ý niệm, Nguyệt Dạ trong lòng quyết định một chút mới nói: "Đó là vùng đất phong ấn, nếu có người, chắc là bị phong ấn bên trong."

"Không phải phong ấn." Yểm lắc đầu, giọng nói đột nhiên trở nên rất trầm,"Nàng đã chết."

"Người chết sao lại ở trong Cung Vạn thú?" Nguyệt Dạ cười hỏi.

Yểm giơ tay lên, vuốt vuốt tóc của nàng, cười nói: "Có một số việc gặp đúng dịp, ngươi sẽ không hiểu."

"Ngươi không nói ta đương nhiên không rõ!" Nguyệt Dạ bĩu môi, đẩy tay hắn ra,"Ngươi giấu diếm ta như vậy, xem ra không coi ta làm bằng hữu, nếu nói như vậy thì từ biệt luôn, sau này cũng đừng qua lại!"

Nàng xoay người, giận dỗi bỏ đi.

Yểm dở khóc dở cười, nha đầu kia thật sự là ngang ngạnh a!

Ba chân bốn cẳng đuổi theo, hắn bước chân lớn, vài bước tới ngay trước mặt nàng, bắt được tay nàng nói :"Chuyện rất phức tạp, trải qua trăm năm, ta sợ nhất thời không nói hết, không phải cố ý gạt ngươi."

"Vậy ngươi nói ý chính là được!" Nguyệt Dạ cười hì hì, vì muốn dụ hắn nói ra điều chính mình muốn nghe, Nguyệt Dạ không tiếc hi sinh tay thanh bạch, mặc hắn cầm lấy.

"Ý chính..."

"Tỷ như ngươi vừa nói, người trong Cung Vạn thú ấy!"

"Ta cũng chỉ đoán nàng ở bên trong, không chừng đoán sai rồi." Yểm ngưng mi, rất ít khi nhìn thấy hắn thần sắc ngưng trọng, cho nên Nguyệt Dạ cũng thu hồi tươi cười, không còn nói giỡn .

Nàng thật cẩn thận hỏi:"Vậy ngươi nói cho ta biết, nàng là ai?"

"Nàng là Hiên Viên Cẩn, hơn một trăm năm trước, trên Đại lục Tạp Nhĩ Tháp, không ai có thể đối địch được với nàng." Yểm lôi kéo tay nàng, chậm rãi đi dưới ánh trăng phủ kín ngã tư đường.

Hiên Viên Cẩn? Tên này nàng chưa bao giờ nghe đến, có điều dòng họ Hiên Viên rất đặc biệt, hơn nữa mấy ngày hôm trước, nàng nghe người tên là Lệ Tà cũng nhắc qua một người họ Hiên Viên.

Hình như gọi là...... Hiên Viên Vấn Thiên?

"Ngươi lần trước chẳng phải hỏi ta chuyện về Vạn Thú Vô Cương sao?" Yểm mỉm cười, cứ thế nói tiếp, "Cẩn nhi, chính là người sáng tạo ra Vạn Thú Vô Cương."

Nguyệt Dạ kinh ngạc, trong đầu bỗng nhiên hiện ra gương mặt cô gái kia, nàng không quá hai mươi tuổi, đã vậy quá lợi hại...

"Nàng là một thiên tài, cả đời chỉ say mê với đủ loại thuật pháp cường đại. Nàng trời sinh có thể gọi về năm loại thuộc tính nguyên khí, bởi vậy đánh bạo nghiên cứu Vạn Thú Vô Cương. Ngày qua ngày, đều là ta làm bạn với nàng. Ông trời không cô phụ khổ tâm của nàng, Vạn Thú Vô Cương rốt cuộc thành công, người thứ nhất thí nghiệm chính là nàng..."

Nguyệt Dạ nghe xong trợn to hai mắt, mặc dù không rõ Vạn Thú Vô Cương đến tột cùng là cái gì, nhưng nghe khẩu khí của Yểm thì nhất định là một cái đủ để hủy diệt trời đất.

Hắn chỉ hời hợt nói mấy câu, nhưng quá trình đó tuyệt đối khổ không thể tả, lúc Vạn Thú Vô Cương nghiên cứu ra, nhất định trời đất biến sắc.

"Vạn Thú Vô Cương có thể truyền thừa, tỏ vẻ nàng thật sự thành công đúng không?"

Yểm hoảng hốt cười một chút, gật đầu: "Xem như thành công chứ, nhưng ngay lúc đó Cẩn nhi không nghĩ đến sau khi nàng chết, Vạn Thú Vô Cương sẽ có lực cắn trả mạnh như thế".

"Cắn trả?" Nguyệt Dạ không hiểu.

"Lần nọ ở phía dưới tòa tháp thứ bảy, còn nhớ ma thú Quân Ly không?".

Nguyệt Dạ gật đầu, đây chính là ấn tượng khắc sâu a! Mặc dù không tận mắt thấy, nhưng hơi thở khủng bố cả đời nàng cũng không quên được!

"Hắn vốn là thần thú." Yểm hời hợt nói một câu.

Nguyệt Dạ chợt dừng bước chân lại, ngẩng đầu, ngược ánh trăng, nhìn dưới ô đỏ, khuôn mặt Yểm tươi cười, trái tim bất giác mãnh liệt run lên một chút: "Đó là do Vạn Thú Vô Cương cắn trả?"

Yểm nhẹ nhàng gật đầu.

"Chuyện này quá kinh khủng, từ thần thú biến thành ma thú, đó là..."

Yểm cười khẽ, thần nhập ma không tính là khủng bố, càng khủng bố là mất đi bản thân.

Trong mắt hắn đến nay còn chưa tán lệ khí, có điều hắn rất may mắn. Năm đó Hiên Viên Vấn Thiên phong ấn hắn trong thân thể Hoàng Bắc Nguyệt. Nha đầu kia về sau trở nên rất cường đại, trực tiếp áp chế tà tứ ma tính của hắn. Bùa phong ấn ngày ngày biến hóa, hắn đi ra mới có thể tìm về bản thân đã đánh mất.

Nếu thân thể phong ấn là người khác, hoặc đổi thành Bắc Nguyệt quận chúa hôm nay, hắn sợ rằng còn quấy đến thế gian chao đảo một lần nữa!

"Hiên Viên Cẩn nếu cường đại thì vì sao chết trẻ như vậy, Vạn Thú Vô Cương cường đại thế, nàng hẳn là nghiên cứu thêm nhiều giải pháp khác, nàng là thiên tài, nhất định có cách phá giải!" Nguyệt Dạ kích động nói.

Yểm nói: "Nàng khó sinh mà chết..."

Dứt lời, đôi mắt đỏ nhạt đột nhiên ngưng một chút, Yểm nghiêng đầu hỏi: "Làm sao ngươi biết nàng chết trẻ?"

Ánh mắt dần đỏ sậm, ngữ khí chất vấn sắc bén như đao.

Nguyệt Dạ nghẹn một chút, thầm nghĩ không xong! Một câu làm lộ tẩy!

"Cái này, ta chỉ đoán mò thôi." Nguyệt Dạ trấn định nói.

Yểm rõ ràng không tin, đột nhiên cất bước về phía nàng.

Nguyệt Dạ vội vàng xoay người, bả vai lại bị hắn đè chặt lại, giọng nói mang theo một tia tức giận từ phía sau truyền đến: "Ngươi gặp nàng rồi phải không?"

"Ta không có!"

"Ngươi nói láo!" Yểm hung hăng nói,"Trong Cung Vạn thú ta tìm khắp nơi cũng không có bóng dáng của nàng, nói, ngươi phát hiện nàng ở đâu?"

"Ngươi không phát hiện ra thì sao ta có thể phát hiện được? Ta lại không nhận ra nàng!" Nguyệt Dạ dùng sức không thoát được, tâm tư vừa chuyển đã nói: "Kỳ thật, nàng căn bản không muốn gặp ngươi!"

Yểm ngẩn ra,"Nàng không thể còn sống!"

Thừa dịp hắn này ngẩn ra, Nguyệt Dạ liều mạng giãy ra, dốc hết sức chạy như điên về phía trước.

Biết trúng bẫy của nàng, Yểm có chút tức giận, thấy nàng chạy, ống tay áo đột nhiên bay bổng lên, đóa hoa yêu hồng chui ra khỏi ống tay đuổi theo nàng.

Nguyệt Dạ đầu đầy mồ hôi, phía sau có tiếng xé gió của cánh hoa đến gần, nàng đột nhiên rụt người xuống, ngửa về phía sau. Những đóa hoa kia dán vào hai gò má của nàng bay ra ngoài. Nàng thở phào nhẹ nhóm, chuyển sang một hướng khác.

Yểm lạnh lùng nhìn nàng, đóa hoa bay về phía trước lại quay vòng sang hướng khác đuổi theo nàng.

Nha đầu kia không phải là đối thủ của hắn? Hắn không muốn thương tổn nàng, chỉ cần nàng nói Cẩn nhi ở đâu!

Mắt thấy cánh hoa sẽ quấn lên Nguyệt Dạ, đột nhiên mấy cái nhũ băng từ trên trời nện xuống, bang bang bang vài tiếng, đóng đinh những đóa hoa trên mặt đất!

Nguyệt Dạ ngẩng đầu nhìn, mừng rỡ: "Thối điểu! Ngươi tới vừa lúc!"

Băng Linh Huyễn Điểu liếc nàng một cái, móng vuốt bắt được cánh tay, mở cánh bay vào trong mây, Nguyệt Dạ lớn tiếng cười rộ lên.

Mà Yểm lại kinh ngạc đứng tại chỗ, nhìn nơi bọn họ biến mất, hồi lâu mới thì thào nói: "Băng Linh Huyễn Điểu..."

Băng Linh Huyễn Điểu bay đến ngoài thành, hơi thở biến mất, mang Nguyệt Dạ ẩn thân trong một sơn động.

Nguyệt Dạ nói chuyện vừa hỏi thăm Yểm ra cho Băng Linh Huyễn Điểu, hắn nghe hồi lâu không nói gì, Nguyệt Dạ hỏi: "Nến Đỏ chắc cũng bị Vạn Thú Vô Cương cắn trả?"

Băng Linh Huyễn Điểu không nói gì, tỏ vẻ không phủ nhận, Nguyệt Dạ trầm mặc, nếu nói như vậy, cứu cô ấy ra chưa chắc là chuyện tốt.

"Không ngờ Vạn Thú Vô Cương là thứ này, cho dù lực lượng cường đại, cũng có thể hủy diệt." Nguyệt Dạ ôm đầu gối, gương mặt áp vào đầu gối, ánh trăng từ cửa động chiếu trên người nàng, có một vầng sáng mỏng manh khiến nàng thoạt nhìn càng có thần thái mộng ảo.

Băng Linh Huyễn Điểu nói :"Linh tôn bắt được Nến Đỏ, lấy Lửa trừng phạt đốt nàng bảy bảy bốn mươi chín lần, nếu vượt qua được, có thể đốt hủy khế ước giữa thần thú cùng Vạn Thú Vô Cương."

"Đó không phải là chuyện rất tốt sao!" Nguyệt Dạ sáng mắt lên, hóa ra vậy con ma thú giam giữ Nến Đỏ là muốn cứu nàng!

"Nhưng không ai có thể vượt qua bốn mươi chín lần Lửa trừng phạt nung khô, đó là cháy linh hồn a! Sau Bốn mươi chín lần, linh hồn cũng sẽ bị đốt thành tro!" Băng Linh Huyễn Điểu trầm giọng nói,"Linh tôn chẳng qua muốn thí nghiệm mà thôi!".

Linh hồn cũng đốt thành tro...

Nguyệt Dạ sắc mặt tái nhợt chớp mắt một cái, sau đó gian nan nói: "Nếu bọn họ ngay từ đầu không ký kết khế ước cùng Vạn Thú Vô Cương thì tốt rồi."

Băng Linh Huyễn Điểu cười lạnh lắc đầu: "Không thể, bộ tộc bọn họ là thú mà Vạn Thú Vô Cương tuyển định khế ước, bởi vì lực lượng cường đại, vừa lúc phối hợp cùng Vạn Thú Vô Cương."

Nguyệt Dạ nắm tay một chút, nói :"Nói đi nói lại, là do Vạn Thú Vô Cương gây họa! Hiên Viên Cẩn nghiên cứu ra thứ này, tại sao có thể mặc kệ lực cắn trả lực chứ?"

"Hiện tại nói cũng vô dụng, nếu người mà chúng ta phát hiện ở trong cung Vạn thú đúng là Hiên Viên Cẩn, bây giờ chúng ta đi Cung Vạn thú một chuyến đi."

"Ngươi nói là..."

"Hiên Viên Cẩn mặc dù đã chết, nhưng thân thể nàng cường đại. Nếu ngươi có thể lấy được linh thể của nàng, đi cứu Nến Đỏ sẽ có thêm hy vọng".

Nguyệt Dạ cười hắc hắc:"Thối điểu, ngươi muốn theo ta đến một chỗ đi!"

Nàng đứng lên, đi tới cửa động, ánh trăng chiếu trên người, nàng một tay khoát lên cánh Băng Linh Huyễn Điểu, một tay chỉ vào tòa tháp thứ bảy xa xa cao vút trong học viện Linh Ương. Ánh trăng sáng tỏ, trên ngón tay nàng hình thành vòng sáng nhỏ, nhẹ nhàng chợt hiện qua.

Khuôn mặt tươi cười ngẩng lên, sang sảng nói: "Ta nhất định sẽ thoát khỏi phong ấn!"

Băng Linh Huyễn Điểu ngẩng đầu lên, hào quang màu xanh đầy trời. Hắn nhớ về quá khứ, quãng thời gian cùng cô gái kia tiêu sái bay lên, kề vai chiến đấu.

Có kinh nghiệm lần trước cùng Lệ Tà tiến vào Cung Vạn thú, Nguyệt Dạ lúc này hiểu cách lợi dụng nguyên khí trên hắc ngọc, mở trận pháp thất tháp ra. Nàng cùng Băng Linh Huyễn Điểu trong nháy mắt biến mất ở trung tâm bảy tòa tháp, sau một lát đã xuất hiện trong Cung Vạn thú.

Ánh tuyết trên người Băng Linh Huyễn Điểu có thể chiếu ra tia sáng, một người một chim đi ở giữa bia đá.

Nguyệt Dạ nhắm mắt lại, trong đầu thoáng hiện qua quãng đường lần nọ cùng Băng Linh Huyễn Điểu đi vào. Mấy tấm bia đá có quy luật bố trí, lần đầu tiên nàng được nguyên khí trong hắc ngọc chỉ dẫn, mà lần này, nàng hoàn toàn nhớ kỹ đi như thế nào.

Đứng trước một tấm bia cao vút không thấy mặt, Nguyệt Dạ vươn tay, quay một vòng Hồ Ly ba đuôi trấn thủ trước tấm bia đá. Tấm bia đá rời sang bên cạnh, lộ ra một cái cửa cao bảy thước.

"Hồ ly này quả thật rất giống ta nha!" Nguyệt Dạ không quên cười với tượng hồ ly, lần đầu tiên tới đây, bối rối chính là nhìn thấy con hồ ly này, cảm giác giống với tiểu hồ ly phong ấn mình, sờ soạng một chút, mới có thể phát hiện mật đạo ngầm.

Đi vào mật thất, Băng Linh Huyễn Điểu cũng thu nhỏ lại đi theo.

Gian mật thất này không lớn, nhưng trên mặt đất bày một ít dụng cụ chế thuốc, một ít quyển sách trân quý cũng tùy ý phân tán.

Trừ những thứ ở ngoài, trong mật thất còn có một chiếc giường ngọc, từng đợt hàn khí ở phía trên thẩm thấu nhè nhẹ ra. Nữ tử dung mạo kinh diễm nằm ở phía trên, y phục không hoa lệ, nhưng sạch sẽ chỉnh tề, búi tóc đơn giản kéo, không có bất cứ châu báu trang sức gì, trên mặt một tầng son hơi mỏng, màu da thoạt nhìn hồng nhuận một ít.

Lông mi dài có chút run rẩy trước hàn khí, thoạt nhìn như là ngủ thiếp đi, tùy thời đều thức dậy.

Cái mũi thanh tú khéo léo thẳng tắp, môi sắc đỏ bừng, khóe môi hơi mím, vừa nhìn liền biết là người tính cách cường thế bá đạo.

Cho dù đã chết nhiều năm, lúc này nhìn nàng vẫn có uy lực khiếp người, khiến người ta đối với khuôn mặt xinh đẹp tuyệt sắc tuyệt đối không có ý niệm tà ác trong đầu.

Nguyệt Dạ nhìn nàng, Băng Linh Huyễn Điểu còn muốn chạy tới chạm một chút, lại bị Nguyệt Dạ đưa tay ngăn cản.

Băng Linh Huyễn Điểu khó hiểu, Nguyệt Dạ cũng khẽ nhíu mày, cẩn thận nói: "Không nên hành động thiếu suy nghĩ, ngươi nhìn bên trên đi."

Tay nàng chỉ chỉ phía trên giường ngọc lạnh, đối diện Hiên Viên Cẩn có một gương đồng mặt trơn bóng, qua nhiều năm vẫn sáng rõ ràng, ánh vào dung nhan như ngọc của Hiên Viên Cẩn.

"Hiên Viên Cẩn là một thiên tài, cảm thấy hứng thú với võ học cùng thần khí, thực lực cường đại, thử hỏi một nữ tử như vậy, sẽ giống nữ tử bình thường tự kỷ thích đẹp sao? cho dù chết cũng muốn chiếu gương?"

Nghe Nguyệt Dạ nói, Băng Linh Huyễn Điểu cũng chợt hiểu, âm thầm bội phục Nguyệt Dạ quan sát rõ ràng, nếu vừa rồi khinh thường, sợ rằng hậu quả rất nghiêm trọng.

Nhìn phía trên gương, Băng Linh Huyễn Điểu cũng khó hiểu:"Vậy rốt cục là làm gì bây giờ?"

Nguyệt Dạ nhặt một khối dược liệu từ mặt đất lên, ném qua, dược liệu vừa mới tới phạm vi gương chiếu xạ, đột nhiên 'Xẹt xẹt" một tiếng, không còn tro bụi!

Hung hăng nuốt nước miếng, Nguyệt Dạ nhìn Băng Linh Huyễn Điểu, nói: "Gương này hẳn là Hiên Viên Cẩn chế tạo, người này thật sự là kỳ tài."

"Có cái gương này ở đây, làm sao đến gần nàng được?"

"Chúng ta di chuyển nàng từ phía dưới." Nguyệt Dạ chỉ chỉ phía dưới giường ngọc lạnh. Ngọc lạnh rất đặc thù, cứng rắn hơn cả thép nguội, cho nên nàng do dự một chút.

Băng Linh Huyễn Điểu nói: "Ta thử xem."

Trên cánh, nguyên khí băng thẩm thấu ra ngoài, như lưỡi dao sắc bén cắt mặt bên của giường ngọc, dùng sức mạnh lớn nhất, nhưng chỉ để lại một dấu vết nhợt nhạt.

Nguyệt Dạ liếc nhìn, đi qua nói:"Tiếp tục."

Băng Linh Huyễn Điểu không do dự, lại một lần nữa nguyên khí băng sắc bén cắt tới, cùng lúc đó, Nguyệt Dạ giơ tay lên, đầu ngón tay vừa động, nguyên khí màu đen đổ xuống.

Trong phong ấn hắc ngọc nhảy lên một chút, như linh thú bị bụi phủ phá chỗ yếu nhất trong nhà lao xông ra.

Trên đỉnh đầu Nguyệt Dạ lập tức chảy mồ hôi lạnh.

Nhìn hắc khí cùng nguyên khí băng của Băng Linh Huyễn Điểu giao hội một chỗ, cùng cắt trên giường ngọc lạnh. Tia lửa bắn ra, ngọc lạnh cứng rắn lập tức lộ ra lỗ hổng thật sâu!

Băng Linh Huyễn Điểu khiếp sợ nhìn nàng, nguyên khí màu đen quen thuộc này...

"Lo lắng làm gì? Tiếp tục đi!" Nguyệt Dạ lau mồ hôi trên trán, nói với Băng Linh Huyễn Điểu.

Băng Linh Huyễn Điểu vội vàng thu hồi suy nghĩ chính mình, cùng nàng hợp lực, tiếp tục cắt giường ngọc.

Nửa canh giờ sau đáy giường ngọc bị xẻo một khối, hình thành một không gian có thể chứa được một người.

"Ta vào xem." Nguyệt Dạ nhắm mắt lại, biến thành một con tiểu hồ ly, tiến vào trong giường ngọc, cảm giác lạnh lẽo nhè nhẹ lan tràn ở trên người, nàng rùng mình, thân thể lông xù quay một vòng tròn, sau đó ngẩng đầu nhìn lại.

Tấm ván gỗ?

Đập vào mắt là một khối gỗ lim bình thường, Nguyệt Dạ ngẩn ra, trong giường ngọc vì sao có một một khối gỗ lim chứ?

Không đợi nàng hiểu rõ ràng, trên gỗ lim đột nhiên mọc ra rất nhiều chạc cây, trong nháy mắt liền biến thành dây leo vươn dài như cánh tay!

Nàng biết vì sao có gỗ lim rồi!

Nguyệt Dạ vội vàng lui về phía sau, bốn chân cũng chạy như điên ra, nhưng dây leo tốc độ nhanh hơn. 'Vù' một tiếng vươn đến, cuốn lấy bụng của nàng, thoáng cái kéo nàng đi vào!

Không gian không quá nửa thước, nàng muốn biến thành người thì cũng không thể xoay ra được.

Tất cả mọi thứ diễn ra trong chớp mắt, dây ở trên bụng càng quấn càng chặt, cơ hồ không thở nổi! Bên ngoài Băng Linh Huyễn Điểu đã sớm nghe thấy động tĩnh, vội vàng tiến lên cứu nàng.

Song không ngờ chính là chiếc gương chiếu lên giường ngọc đột nhiên mở rộng phạm vi chiếu xạ, bao phủ toàn bộ giường ngọc.

Băng Linh Huyễn Điểu vừa tới gần, trên người hàn băng lập tức bị hòa tan hơn phân nửa!

Hắn không thể

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#phượng