Chức mộng thú

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời dần lộ ra tia sáng, ánh dương từ những đám mây rọi xuống, xuyên qua những phiến lá làm rừng rậm có vẻ thần bí.

Đội ngũ mệt mỏi rốt cục cũng chạy tới bên ngoài Rừng rậm Phù Quang. Đêm qua trì hoãn rất nhiều thời gian, gặp phải Đoàn Lính đánh thuê Tứ Hải vô lại, các đệ tử và sư phụ đều không nghỉ ngơi tốt, lúc này vẻ mặt ai nấy đều uể oải mệt mỏi.

Lần đầu tiên bước vào Rừng rậm Phù Quang nguy hiểm trong truyền thuyết, không ít đệ tử đang uể oải tinh thần cũng trở nên hưng phấn, tò mò đánh giá mọi thứ xung quanh.

Phù Quang trôi lơ lửng , phương xa u ám không nhìn thấy được có cảm giác thần bí, còn có từ xa xa truyền đến tiếng linh thú kêu rống.

Lão sư đã dặn dò không thể vận dụng nguyên khí, chuyện này không thể lấy tính mạng ra đùa, không ai dám khinh thường, áp chế nguyên khí trong cơ thể, cẩn thận bước đi.

Tiến vào trong Rừng rậm Phù Quang, căn cứ vào kinh nghiệm, Nam Cung trường lão tìm một chỗ tương đối an toàn để cho bọn họ hạ trại nghỉ ngơi và hồi phục.

"Buồn ngủ quá", sau khi dừng lại , chỉ nghe đến không ít đệ tử bắt đầu oán giận ngáp mấy cái.

Mà ngay cả Hoàng Bắc Nguyệt cũng cảm thấy hai tròng mắt híp lại, ý nghĩ hỗn loạn. Lều vải quấn một nửa, công chúa Anh Dạ liền tựa vào bả vai nàng, mệt mỏi nói: "Ta buồn ngủ quá, Bắc Nguyệt, ta chợp mắt một lát".

Vừa nói xong, tiếng nói càng ngày càng nhỏ, cuối cùng, đầu nghiêng sang một bên, cứ thế thiếp đi.

Hoàng Bắc Nguyệt cũng không chống đỡ được, trên thân thể giống như mỗi tế bào đều la hét mệt mỏi quá buồn ngủ quá, đều muốn nghỉ ngơi.

Ngước mắt nhìn lại, hơn một trăm học sinh, cộng thêm lão sư cũng lười biếng ngồi hết xuống, nếu không phải ngồi chợp mắt thì trực tiếp nằm ngủ, chỉ có Nam Cung trưởng lão là cố gắng tranh đấu cơn buồn ngủ.

Hoàng Bắc Nguyệt híp mắt, trong lòng âm thầm cảnh giác tình huống này bất thường! Sao tất cả mọi người đều mệt mỏi như thế này? Hoàn toàn không bình thường. Ý thức của nàng rất mạnh mẽ, nhất là lúc hưng phấn sẽ không dễ dàng cảm giác mệt mỏi, đặc biệt những đệ tử này mới tiến vào Rừng rậm Phù Quang thì phải cảm thấy mới mẻ tò mò nhất chứ. Ở một nơi xa lạ, tiềm thức của con người sẽ tiến hành tìm kiếm đối với bên ngoài chứ không thể cứ không có phòng bị gì mà ngủ như vậy. Không đúng, tình huống này rất bất thường!

Hoàng Bắc Nguyệt giãy dụa một chút, đang muốn ngồi xuống, nhưng đột nhiên thấy một hình ảnh vỡ nát thoáng qua. Đó là hình ảnh lúc bé, cả nhà đầm ấm vui vẻ ở trên sườn núi ăn cơm dã ngoại, nàng mặc váy có nơ con bướm, nhìn thấy trên bãi cỏ, một con rắn màu đen ngẩng đầu, tò mò nhìn nàng.

Nàng không hề sợ, vươn bàn tay nhỏ bé mập mạp ra cầm con rắn lên, để nó quấn quanh cánh tay mình, sau đó liền trở về khoe ba ba mụ mụ nói: "Nhìn! Có rắn!"

Mụ mụ kinh ngạc kêu một tiếng, ba ba thì nhanh như tia chớp xách miệng con rắn ra vứt sang một bên.

Hoàng Bắc Nguyệt còn nhỏ tức giận nói: "Nó sẽ bị đau!".

"Bảo bối, đó là rắn, sẽ cắn người, sau này con không được động đến nó!" Mụ mụ lòng vẫn sợ hãi, ôm nàng mà nói không ngừng.

"Hừ, nó sẽ không cắn con!" Tiểu Hoàng Bắc Nguyệt trề môi nói.

Lúc này, có một người đàn ông mặc một bộ đồ màu trắng, tóc màu đen giống như tơ tằm gấm vóc buông nhẹ trên vai đi đến, nhặt con rắn màu đen trên mặt đất lên, quay đầu lại, đôi mắt hẹp dài liếc bọn họ một cái, ánh mắt tôn quý kiêu căng kia cơ hồ làm cho người ta muốn quỳ bái.

Hắn để con rắn trên tay, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt đầu nó, lạnh lùng hừ một tiếng, nói : "Đại nạn sắp tới, cũng nên tôn trọng sinh linh một chút đi".

Lời hắn nói thật không may mắn, nhưng khí chất của người này làm người khác cảm thấy thật thoải mái, không thể phản bác hắn, bởi vậy ba ba chỉ khách khí cười cươi với hắn, nói: "Con rắn này hù dọa đến con gái tôi, tình thế cấp bách mới khiến nó bị thương, thật sự xin lỗi".

Người nọ có vẻ hưởng thụ với sự hạ mình của ba ba, cúi đầu nhìn Hoàng Bắc Nguyệt, hỏi: "Cháu không sợ nó sao? Nó là loại rắn độc nhất trên thế giới này, được xưng là 'độc vương', giết người vô hình".

Tiểu Hoàng Bắc Nguyệt lắc đầu, mắt to chớp một cái, dứt khoát nói: "Không sợ!".

Khóe miệng người kia có chút cong lên, giống như cười với nàng, rồi cũng không nói gì nữa, mang theo con rắn rời đi.

"Thật sự là người kỳ quái, lại đi nuôi loại rắn độc này". Mụ mụ nhìn bóng lưng của hắn vẫn có chút sợ hãi.

Ba ba cười nói: "Người kì lạ trên đời này nhiều không kể xiết, đại khái thì anh ta cũng là một trong số đó!".

Mụ mụ cau mày nói: "Anh ta nói đại nạn sắp hạ xuống, là ý có ý gì?".

Vừa mới dứt lời, bầu trời xuất hiện một tiếng sấm, ầm vang giữa trời, tiếp theo mưa to tầm tã rơi xuống.

Ba ba cười khổ nói: "Nhìn, đây không phải là đại nạn hạ xuống sao?".

Cả nhà vội vàng rời khỏi sườn núi, chạy vào trong xe đỗ bên đường, vừa lên xe, trên máy tính có tín hiệu vang lên, ba ba mở máy lên, trên màn hình là một sĩ quan tuổi còn trẻ, làm một cái lễ nói: "Tư lệnh, nhà sinh vật học Ái Đức Sâm chạy trốn tới Bắc Mỹ bị bắt được, trên người hắn mang theo vi khuẩn 'X - độc trùng' đã bắt đầu sinh trưởng, có thể sẽ khuếch tán, xin mời ngài quay về tổng bộ chỉ huy hành động!"

Ba ba sắc mặt nghiêm trọng gật đầu, nói: "Tôi biết rồi".

Nói xong, ba ba đóng máy tính lại nói với tiểu Hoàng Bắc Nguyệt, giọng điệu xin lỗi: "Nguyệt, xin lỗi, ngày nghỉ lần này ba ba phải đi trước rồi, con theo mụ mụ phải ngoan ngoãn nghe lời, biết không?".

"Ba ba đi bắt người xấu, người là đại anh hùng!" Tiểu Hoàng Bắc Nguyệt hiểu chuyện nói.

Ba ba và mụ mụ cùng nhau cười.

Xe chạy ở trong trời mưa to, thời gian mà lần cuối cùng người một nhà bên nhau bị nước mưa làm ướt hết, giống như có một tầng sương mù bao phủ vận mệnh bọn họ phía trước.

Trên tấm kính trong nhà trẻ, một tầng sương mù mỏng manh ngưng tụ, tiểu Hoàng Bắc Nguyệt dùng ngón tay vẽ một khuôn mặt tươi cười thật to ở phía trên.

Nước mưa cọ rửa khuôn mặt tươi cười trên tấm kính, bóng dáng ba ba chậm rãi chạy tới gần.

Hoàng Bắc Nguyệt hô to một tiếng, mặc kệ cô giáo vẫn đang giảng bài chạy ra bên ngoài.

"Ba ba!" Hô to một tiếng rồi nhào vào trong lòng ba ba, ba ba đem nàng ôm lấy, lập tức xoay người lên xe.

Nàng líu ríu nói chuyện, không có chú ý đến sắc mặt tái nhợt của ba ba.

"Lần này sao trở về nhanh như vậy?" Mụ mụ tiến ra, chưa kịp đến gần bọn họ thì đột nhiên tiếng súng vang lên, mụ mụ gục ngã trong vũng máu. Ba ba gầm nhẹ một tiếng, móc súng ra hướng nơi phát ra tiếng súng bắn một phát.

Có người lên tiếng rồi ngã xuống, nhưng mà càng có nhiều tiếng súng điên cuồng bắn phá phía sau. Ba ba bảo vệ nàng trong ngực, máu tươi tràn ra, "Nguyệt, con phải kiên cường".

"Kẻ phản nghịch đã chết! Nhiệm vụ hoàn thành, thu đội!". Phía sau là giọng nói lạnh như băng.

Nước mắt trào ra như trút, nàng giãy ra khỏi lòng ba ba, khóc hô to: "Các ông là đồ chó má vong ân phụ nghĩa, tôi muốn giết các ông".

Vừa nói xong, băng vũ chợt xuất hiện trong tay, từng đợt khí lạnh lan tràn, những tay súng bắn tỉa này sửng sốt, đột nhiên toàn bộ biến mất. Phù Quang lập lòe, đột nhiên bên tai vang lên từng tiếng chém giết!

"Hừ! Ta mới là mạnh nhất! Các ngươi đều chết đi!".

"Đồ tiện nhân ngươi ! Nghĩ rằng lớn lên xinh đẹp hơn ta sao, dám vênh váo đắc ý như thế! Đoạt người mà ta thích, ta giết ngươi!".

"Ta là thứ nữ thì làm sao? Ta có chỗ nào không mạnh bằng ngươi? Ngươi đừng đắc ý!".

Bốn phía đều là tiếng nói hỗn loạn, mọi người thi triển toàn lực, tự giết lẫn nhau!

Hoàng Bắc Nguyệt hô to một tiếng, đột nhiên có đôi tay ôm chặt lấy, sâu trong ác mộng, hay là cảnh tượng đáng sợ làm nàng không an tĩnh được, gào thét muốn báo thù!

"Hoàng Bắc Nguyệt! Tỉnh táo lại!"

"Buông ta ra! Ta muốn giết đám chó má vong ân phụ nghĩa này! Giết bọn họ!".

"Đó là cảnh ảo, tỉnh lại!" Tiếng nói lo lắng không ngừng vang lên bên tai, sau đó đột nhiên ấu thú 'ngao' một tiếng, móng vuốt hổ vung lên, một vệt màu vàng xé rách không khí hướng phía sau Hoàng Bắc Nguyệt, bỗng một vật nhỏ lăn từ trên cây xuống.

"A! Ô ô ô!" tiếng kêu kỳ quái hoảng sợ vang lên, vật nhỏ trên mặt đất lăn qua lăn lại, bị tiểu Xích Kim Thánh Hổ cắn ở trong miệng, giãy dụa vài cái thì nằm yên.

Cùng lúc đó, Hoàng Bắc Nguyệt đang phát điên đột nhiên sửng sốt, rồi an tĩnh lại, thân thể mềm mại ngã vào trong lòng Phong Liên Dực. Hai mắt mờ mịt ngước lên, không phải trong đô thị mưa to tầm tã mà là rừng rậm âm u, cùng Phù Quang quỷ dị.

Trước mắt là một gương mặt xinh đẹp tuấn mỹ, trên mặt lộ ra lo lắng nhìn nàng: "Không sao chứ?".

Hoàng Bắc Nguyệt nhìn hắn, môi run nhè nhẹ hai cái, hốc mắt chậm rãi đỏ lên, một tầng nhợt nhạt lệ ý hiện ở bên trong. Nhiều năm qua, đây là lần đầu tiên nàng lộ ra vẻ yếu ớt như vậy, hận không thể khóc lớn một hồi.

Phong Liên Dực đau lòng nhìn nàng, chậm rãi kéo nàng vào trong lòng, vỗ lưng của nàng, ôn nhu nói: "Không có gì, chỉ là cảnh trong mơ mà thôi".

"Cảnh trong mơ" Hoàng Bắc Nguyệt run rẩy nói, "Đây không phải là cảnh trong mơ".

Phong Liên Dực nhẹ giọng nói: "Đó là cảnh ảo mà Chức mộng thú tạo ra, có thể đem hoàn cảnh thê thảm nhất trong lòng người tái hiện lại, để bọn họ không dám đối mặt quá khứ, hãm sâu trong đó, cuối cùng vì cảnh ảo mà chết".

Hoàng Bắc Nguyệt cắn môi hít thở thật sâu, hung hăng nuốt nước miếng, thân thể vẫn đang không ngừng run rẩy.

"Chức mộng thú chết tiệt!" Việc cũ nàng không muốn nhớ đến mà nó lại xuất hiện trực tiếp trước mặt.

Chức mộng thú đã bị tiểu Xích Kim Thánh Hổ cắn ở miệng, những Chức mộng thú còn lại nhìn thấy thần thú xuất hiện cũng sợ hãi chạy trốn mất dạng.

Đệ tử cùng lão sư tự giết lẫn nhau cũng yên tĩnh trở lại, ngã trên mặt đất, giống như ngủ thiếp đi.

Ngay cả Nam Cung trưởng lão cũng bất ngờ, vừa rồi hắn cũng bị trúng chiêu, ở trong cảnh ảo suýt chút nữa ra tay giết một người đệ tử.

May là Xích Kim Thánh Hổ kịp thời bắt được Chức mộng thú, nếu không sẽ có rất nhiều thương vong. Trên mặt đất ngổn ngang người nằm, trên người ít nhiều đều mang theo vết thương.

Đẩy Phong Liên Dực ra, Hoàng Bắc Nguyệt đã khôi phục vẻ thanh lạnh bình thường, có điều sắc mặt có chút trắng bệch mất tự nhiên.

Miệng Xích Kim Thánh Hổ vẫn ngậm chặt Chức mộng thú. Loài vật này chỉ lớn hơn nắm tay một chút, thân mình tròn tròn bị vài cánh hoa bao lại, lộ ra hai con mắt rất lớn, hết sức lo sợ nhìn Hoàng Bắc Nguyệt.

"Ô ô ô!! Chi chi chi!!!" Chức mộng thú vừa mở miệng, phát ra tiếng vô cùng chói tai, chỉ muốn ném văng nó đi.

"Câm miệng!" Hoàng Bắc Nguyệt khẽ quát một tiếng, nhấc Chức mộng thú lên, viên bi nhỏ này trên người còn có tay chân ngắn ngủn.

Linh thú này được ghi ở trong sách rằng có rất ít người nhìn thấy, vốn tưởng rằng bọn chúng hẳn là tuyệt tích, hoặc sống ở sâu trong Rừng rậm Phù Quang, không ngờ có thể gặp ngay ở bìa rừng?

Bị tiếng hét lớn của nàng hù dọa, Chức mộng thú uất ức ngậm miệng, không dám lên tiếng nữa.

Phong Liên Dực thấy nàng nhìn chằm chằm Chức mộng thú, không biết đang suy nghĩ gì, nhưng có vẻ không định giết nó.

"Bọn chúng thật sự có thể tạo cảnh ảo trong mơ sao?". Hoàng Bắc Nguyệt thấp giọng hỏi.

"Chúng có năng lực đó, chỉ cần từng trải qua một lần thì nó có thể tái hiện lại".

Hoàng Bắc Nguyệt suy nghĩ chốc lát, con ngươi trong suốt nhìn chằm chằm Chức mộng thú, mắt lóe sắc lạnh, vật nhỏ sợ hãi khóc nức nở.

Phong Liên Dực nhìn thấy liền buồn cười, nói: "Bọn chúng lá gan rất nhỏ, chỉ dám trốn tránh bí mật thôi".

"Bọn chúng là linh thú, chỉ cần ký kết khế ước là nói chuyện được đúng không?"

Phong Liên Dực sửng sốt, chẳng lẽ nàng muốn ký kết khế ước với Chức mộng thú? Con vật này mặc dù năng lực không tồi, nhưng gặp phải người sớm có phòng bị thì sẽ không dễ dàng làm họ trúng chiêu như vậy.

"Cách thức trao đổi ngôn ngữ của chúng rất đặc biệt, linh thú thuộc về tâm trí rất khó trao đổi."

Hoàng Bắc Nguyệt hơi híp mắt: "Mặc kệ ngôn ngữ thông hay không, trên thế giới này có một loại trao đổi vạn năng, đó chính là đe dọa!". Vừa nói, Bắc Nguyệt nhẹ buông tay, ném Chức mộng thú xuống đất, nói với Xích Kim Thánh Hổ: "Cắn nó!"

Một tiểu cầu dao động trước mắt, tiểu Xích Kim Thánh Hổ lập tức hưng phấn, xem Chức mộng thú như cuộn len mà gặm.

"Chi chi chi!" Chức mộng thú sợ đến hồn siêu phách tán, càng không ngừng 'Chi chi chi' kêu thảm.

Hoàng Bắc Nguyệt mặt không chút thay đổi nhìn, Phong Liên Dực thì cảm thấy buồn cười, lắc đầu, bị thần thú gặm không bị hù chết mới là lạ.

Bị gặm trong chốc lát, Chức mộng thú bắt được một cơ hội từ miệng tiểu Xích Kim Thánh Hổ chạy ra ngoài, cái chân nho nhỏ vội vàng chạy trối chết. Nhưng vừa chạy được vài bước đã bị Hoàng Bắc Nguyệt duỗi chân đá trở lại.

"A ô ô ô! !" Chức mộng thú phát ra tiếng kêu thảm thiết, bị gặm đầy người nước miếng, biết trốn không thoát, mắt to bắt đầu nháy chớp, đáng thương cầu cứu Hoàng Bắc Nguyệt.

Hoàng Bắc Nguyệt ngồi xuống, kiêu ngạo nhìn: "Nghe lời ta, không cho trốn".

"A a! Chi chi!"

"Không được 'a', cũng không cho phép 'chi', ta nghe không hiểu, đồng ý thì nháy mắt, không đồng ý cũng đừng chớp".

Chức mộng thú trợn mắt sửng sốt một chút, đột nhiên Hoàng Bắc Nguyệt ánh mắt âm lãnh trầm xuống, nó lập tức nháy mắt lia lịa.

Hoàng Bắc Nguyệt khóe miệng cong lên, nói với tiểu Xích Kim Thánh Hổ: "Thả nó".

Tiểu Xích Kim Thánh Hổ hé miệng nhả Chức mộng thú ra, nó quỳ rạp trên mặt đất. Tiểu hổ hai mắt đen láy linh động nhìn chằm chằm Chức Mộng Thú, muốn gặm nó một lần nữa.

Hoàng Bắc Nguyệt nâng Chức Mộng Thú lên, vừa cầm một cái khăn lau khô nước miếng trên người nó, vừa liếc nhìn đám người đang nằm ngổn ngang trên mặt đất, nói: "Làm bọn họ tỉnh lại đi".

Chức Mộng Thú rất nghe lời chớp chớp mắt, sau đó mở hết toàn bộ cánh hoa trên người ra, trên đỉnh đầu nó có một cọng hành hơi nhọn màu xanh biếc. Cọng hành lay động trong không khí, phát ra những tiếng khó nghe vô cùng, giống như sóng siêu âm, từng đợt từng đợt tỏa ra. Những đệ tử cùng sư phụ vốn đang ngã trên mặt đất chậm rãi tỉnh dậy.

Hoàng Bắc Nguyệt thu Chức Mộng Thú vào túi, dặn dò nó không được lộn xộn, sau đó đi qua đỡ Công chúa Anh Dạ từ trên mặt đất ngồi dậy.

"Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Công chúa Anh Dạ mở to mắt, sắc mặt tái nhợt, chỉ cảm thấy đau đầu không ngừng. Sau cơn ác mộng, trong lòng nàng vẫn còn sợ hãi, ánh mắt mờ mịt nhìn bốn phía.

"Tỉnh lại là tốt rồi." Thấy Công chúa Anh Dạ không bị thương, Hoàng Bắc Nguyệt cũng yên tâm, lúc bị vây trong cơn ác mộng, nàng hình như đã động thủ với Công chúa Anh Dạ – người đứng gần nàng nhất. Cũng may có Phong Liên Dực kịp thời kéo nàng lại, bằng không, dưới trạng thái nổi điên đó, Công chúa Anh Dạ sao có thể chống lại nàng đây?

Nhắc tới mới nhớ, lúc nãy chỉ có Phong Liên Dực và hộ vệ Vũ Văn Địch của hắn không bị rơi vào cảnh ảo của Chức Mộng Thú. Rốt cục là tại sao? Mọi người đều cùng nhau vào, hơn nữa không ai biết trước Chức Mộng Thú sẽ gây chuyện! Việc này có điểm kỳ quái, chẳng lẽ người của Thành Tu La có bí pháp đặc thù gì hay sao? Bọn họ căn bản không bị cảnh ảo của Chức Mộng Thú lừa gạt, hơn nữa, hắn còn biết trước Chức Mộng Thú sẽ xuất hiện?

Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu lên, nhàn nhạt liếc Phong Liên Dực một cái, vẻ hoài nghi trong ánh mắt không che giấu. Nàng không tin hắn, hoàn toàn không tin hắn, con người này căn bản không hề cho người ta cảm giác có thể tín nhiệm được!

Phong Liên Dực sửng sốt, nụ cười trên môi chậm rãi biến mất. Hắn đem tầm mắt dời đi chỗ khác, không nhìn nàng, chỉ cúi đầu ôn nhu thăm hỏi Công chúa Anh Dạ.

Quả nhiên có vấn đề!

Hoàng Bắc Nguyệt cũng thu hồi ánh mắt, nhìn về phía đám đệ tử cùng sư phụ đã tỉnh táo lại.

"Trưởng lão, đây hẳn là do Chức Mộng Thú gây ra!" Lôi viện sĩ cùng vài vị lão sư khác lúc nãy rơi vào cảnh ảo, bộ dáng lúc này vừa chật vật, lại có chút xấu hổ. Chức Mộng Thú có thể đem sự việc mọi người không muốn đối mặt nhất hiện ra, vì thế những sư phụ ngày thường ra vẻ đạo mạo tự nhiên mang trong lòng hổ thẹn.

Nam Cung trưởng lão cũng có chút xấu hổ, chòm râu dài rối loạn không ít. Hắn ho nhẹ một tiếng, nói: "Không nghĩ tới ở ngoại vi Rừng rậm Phù Quang lại có Chức Mộng Thú xuất hiện, lần rèn luyện này nhiều biến cố thật".

Quách viện sĩ đi tới, trên người hắn có nhiều vết thương tương đối nghiêm trọng. Vừa rồi trong cảnh ảo, hắn cùng Lôi viện sĩ khai chiến. Hai người không ai hơn ai, đều bị thương, bởi vậy không dám đối mặt với nhau.

"Trưởng lão, nhiều học sinh bị thương quá, đa số đều là trọng thương, các sư phụ cũng bị thương rất nghiêm trọng, lần rèn luyện này chỉ sợ là..." Nam Cung trưởng lão đứng lên, ngẩng đầu nhìn bốn phía, khắp nơi hỗn độn, có đệ tử bị chém mất một cánh tay, có người bị trọng thương khắp người, tiếng kêu khóc vang lên không ngớt.

Nam Cung trưởng lão nhíu mày, cảm thấy mình có chút già đi, lần này chỉ sợ là lần rèn luyện tổn thất thảm trọng nhất từ khi Học Viện Linh Ương sáng lập. Chức Mộng Thú mặc dù nhỏ nhưng lực sát thương quả thật vô cùng kinh người! Bọn chúng là ác ma có thể làm sống dậy nơi đen tối nhất trong lòng con người.

Nam Cung trưởng lão uy nghiêm nói: "Chữa thương trước đi, những ai không bị thương thì tạo thành vài tiểu đội đi tuần tra. Đề phòng Chức Mộng Thú lại tập kích, mọi người phong bế thần thức lại, chỉ trao đổi với nhau bằng động tác thôi!"

"Vâng!" Vài vị lão sư không bị thương dẫn một đám đệ tử đi tuần tra.

Sau khi Phong Liên Dực chữa trị cho những người bị thương nghiêm trọng xong, Nam Cung trưởng lão đi tới, nói: "Chúng ta mới tiến vào Rừng rậm Phù Quang không bao lâu mà đã gặp phải Chức Mộng Thú, tình huống này quả thật rất không bình thường, Dực vương tử có ý kiến gì không?".

Phong Liên Dực nhàn nhạt cười: "Ta đoán việc này có liên quan tới vụ Linh thú bạo động lần trước".

Nam Cung trưởng lão gật đầu, nói : "Ta cũng nghĩ vậy. Mấy năm gần đây Rừng rậm Phù Quang không yên bình, biến hóa rất nhiều, ngay cả Chức Mộng Thú còn chạy ra vùng ngoại vi thế này, nếu đi tiếp chỉ sợ sẽ có uy hiếp càng kinh khủng".

"Vậy trưởng lão dự định thế nào?" Phong Liên Dực hỏi, đi ra ngoài rèn luyện, mọi việc đều do Nam Cung trưởng lão định đoạt.

Nam Cung trưởng lão sắc mặt nghiêm trọng nói: "Lấy tình huống trước mắt, chúng ta chỉ có thể trở về mà thôi".

Phong Liên Dực nhíu mày, hắn không ngờ phải quay về, xem ra lần rèn luyện này không viên mãn rồi.

Đệ tử cùng lão sư bị thương rất nhiều, cuộc hỗn chiến vừa rồi mọi người đều rơi vào ác mộng, bọn họ thấy mình phải đối mặt với địch nhân mà mình hận nhất nên dốc hết sức chém giết. Khi đó nguyên khí dao động quá lớn, khá nhiều Phù Quang bị hấp dẫn bay đến, có người bị Phù Quang tấn công, bởi vậy tổn thất rất thê thảm.

"Dực vương tử." Nam Cung trưởng lão đột nhiên thấp giọng hỏi: "Lúc nãy bị vây khốn trong cảnh ảo, Bắc Nguyệt quận chúa có động thủ với người nào không? Thực lực thế nào?".

Con mắt màu tím nhạt hơi chuyển, Phong Liên Dực kinh ngạc, ngay cả Nam Cung trưởng lão cũng bắt đầu chú ý đến nha đầu kia, xem ra việc tiếp tục giả heo ăn thịt hổ của nàng không còn dễ dàng nữa rồi.

"Ta vừa rồi cũng bị Chức Mộng Thú vây khốn, không thấy gì cả, nhưng Công chúa Anh Dạ ở gần Bắc Nguyệt quận chúa nhất không hề bị thương, ta nghĩ thực lực của cô ấy cũng chỉ trong phạm vi có thể tưởng tượng được mà thôi".

Nam Cung trưởng lão vuốt vuốt chòm râu, thần sắc hơi thất vọng. Thực lực của Bắc Nguyệt quận chúa chỉ ở trong phạm vi có thể tưởng tượng được thôi sao? Hắn vẫn mong chờ nha đầu này sẽ cho hắn một cái kinh hỉ, chẳng lẽ là hắn đoán sai?

"Hôm nay may mà có Dực vương tử, chờ thương thế của đám đệ tử ổn định lại thì chúng ta lập tức lên đường trở về".

"Không sao, chỉ nhấc tay thôi mà". Phong Liên Dực khiêm tốn cười cười, cùng Nam Cung trưởng lão tán gẫu vài câu rồi đi ra

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#phượng