Cứu viện Hoàng tử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thành Tu La vừa hạ lệnh giết sạch lính đánh thuê trong thiên hạ thì toàn bộ Đại lục Tạp Nhĩ Tháp vốn đang yên bình bắt đầu sinh linh đồ thán.  Mấy người của Thành Tu La chạy qua bên cạnh, Hoàng Bắc Nguyệt dính sát lưng vào thân cây, chờ bọn hắn đi xa mới chậm rãi ngồi xuống, dựa vào thân cây nghỉ ngơi trong chốc lát.

Nàng lấy nước từ nạp giới ra, chậm rãi uống vài ngụm, nhổ sạch máu đen trong miệng ra, thuận tiện gột rửa tay. Làm hết thảy mọi việc, nàng rất bình tĩnh, trong đầu bình lặng như không có bất cứ gì liên hệ với thế giới này.

"Ôi... ." Một tiếng thở dài chậm rãi  vang lên từ trong lòng, giống như có thể nhìn thấu hết thảy: "Hoàng Bắc Nguyệt, nếu khổ sở thì khóc đi, sẽ thoải mái một chút."

Hoàng Bắc Nguyệt cúi đầu không trả lời, Yểm còn nói: "Ta không nhìn ngươi, ta nhắm mắt lại! Thật nhắm mắt lại! Ta không nhìn thấy gì hết, ngươi đang làm gì đó? Nhìn không tới a nhìn không tới".

Thật lâu không thấy phản ứng, Yểm tự cãi nhau với mình lâu sinh ra nhàm chán, nữ nhân này ý chí sắt đá, nào có dễ dàng khóc như vậy? Rơi vào đường cùng, Yểm không thể làm gì khác hơn là mở mắt ra "Hoàng...". Cảnh vật trước mắt lắc lư mơ hồ, hơi nước phủ lên mờ mờ mịt mịt hết thảy. Yểm ngây ngẩn cả người, chuyện gì vậy? Một tiếng nức nở yếu ớt truyền vào lỗ tai, hắn mới chợt tỉnh ngộ, nàng, nàng không phải đang khóc chứ?. Bị phong ấn trong thân thể nàng, hắn luôn thông qua ánh mắt nàng mà xuyên thấu hết thảy, không ngờ lúc nàng khóc, hắn chứng kiến hết thảy cũng là lệ mưa lất phất.

Yểm trầm mặc không dám mở miệng, bên tai chỉ quanh quẩn tiếng khóc bị đè nén, dưới ánh trăng, gió tựa hồ thổi tiếng khóc bay đi rất xa. Đối với ma thú mà nói, khóc cùng nước mắt là một chuyện khó mà tin được, vì bọn họ chưa bao giờ khóc, bọn họ cùng loài người và tất cả các loại thú khác nhau, bọn họ chính là do tà ác ngưng tụ, trời sinh mạnh mẽ, không biết nước mắt là vật gì. Tuy nhiên có lẽ hôm nay đã biết rồi, hóa ra nước mắt chảy vào trong lòng có mùi vị chát đắng khổ sở như vậy.

"Hoàng Bắc Nguyệt, có phải ta là người đầu tiên thấy ngươi khóc đúng không?" Đợi khi tiếng khóc của nàng dần dần bình tĩnh, Yểm mới mở miệng hỏi.

Hoàng Bắc Nguyệt đỏ hồng mắt lạnh lùng nói: "Ngươi không phải người."

Yểm....

Đây là kỳ thị chủng tộc sao?

"Này này, ta quan tâm ngươi a, nếu thật sự thương tâm thì thả ta ra, ta giúp ngươi giết hắn!" Yểm hung hăng nói.

Hoàng Bắc Nguyệt đứng lên, dùng ống tay áo xoa xoa hai tròng mắt, sau khi khóc, tâm lý quả thật thoải mái không ít, nàng cũng không cảm thấy mất mặt khi khóc trước mặt Yểm. Người vốn nên như vậy, muốn cười liền cười, muốn khóc sẽ khóc.

Nghe Yểm nói, nàng thấp giọng cười một tiếng, nói: "Yểm, ngươi biết điểm khác nhau rõ nhất giữa người và thú là cái gì không?"

Yểm mất hứng nói: "Là cái gì?"

"Người rất phức tạp, mà thú rất đơn giản."

Yểm nói: "Thú đôi khi cũng rất phức tạp."

Hoàng Bắc Nguyệt lắc đầu nói: "Không đồng dạng như vậy, tựa như ta mới vừa rồi khóc, là bởi vì căm hận Phong Liên Dực phản bội cùng lừa gạt, nhưng ta không như ngươi muốn giết hắn, trái lại, trong lòng ta vẫn không nỡ giết hắn."

Yểm lẩm bẩm nói: "Hiện tại không nỡ, sau này sẽ là mối họa lớn!"

"Thả ngươi ra cũng là một mối họa lớn!" Hoàng Bắc Nguyệt thờ ơ cười, ngẩng đầu liền nhìn thấy một linh thú khổng lồ bay về bên này, mơ hồ có thể nhìn trên lưng linh thú có bóng dáng nam tử trẻ tuổi.

"Bắc Nguyệt quận chúa!" Hình như nhìn thấy nàng nên nam tử trẻ tuổi kia cao hứng kêu một tiếng, bay nhanh đến, đáp xuống mặt đất, ngẩng đầu mừng rỡ nhìn nàng, "Rốt cuộc tìm được ngươi, thật tốt là ngươi không sao!"

"Tại sao Vũ Văn đại nhân lại đi theo ra?" Hoàng Bắc Nguyệt cười gật đầu với hắn, ấn tượng với Vũ Văn Địch từ lúc còn ở Nước Nam Dực cũng rất tốt, là người trung tâm, cương trực.

Vũ Văn Địch giấu vẻ lo lắng, khó xử nói: "Vương gia hôm nay có lẽ đã làm quận chúa rất thất vọng? Hy vọng quận chúa không nên..."

"Vũ Văn đại nhân nếu như vì quan tâm ta mà đến thì có thể miễn, ta không yếu ớt như vậy." Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên cười nói.

Yểm trong lòng 'hứ' một tiếng nói: "Vừa rồi không biết là người nào khóc đây?"

Hoàng Bắc Nguyệt mặt không đổi sắc cười, âm thầm nói: "Ngươi tiếp tục nhiều chuyện!"

Yểm vui tươi hớn hở chạy về sâu bên trong hắc thủy cấm lao.

Vũ Văn Địch đứng có chút không tự nhiên, thân thể dựa vào linh thú Hỏa Mục chim đại bàng, cười khổ nói: "Quận chúa quả là khác với người bình thường."

Nghe ngữ khí hắn tựa hồ có lời muốn nói, nhưng không thốt ra được, Hoàng Bắc Nguyệt liền đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Vũ Văn đại nhân, có việc gì xin nói thẳng đi."

Vừa dứt lời, Vũ Văn Địch liền 'phù phù' một tiếng quỳ trên mặt đất, điều này hiển nhiên là lần đầu tiên hắn quỳ trước một phụ nữ, vì vậy khuôn mặt trẻ tuổi lập tức đỏ lên.

Hoàng Bắc Nguyệt sửng sốt, nói : "Ngươi làm gì vậy?"

"Tại hạ có một việc muốn quận chúa hỗ trợ, xin quận chúa nhất định phải đáp ứng!"

"Ngươi đứng lên trước đi đã!" Hoàng Bắc Nguyệt giận tái mặt nói.

"Tại hạ biết chuyện này là ép buộc, nên nhất định phải quỳ nói!" Vũ Văn Địch ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đầy tơ máu, sợ rằng lúc này hắn thấy bất ổn hơn bất kỳ ai khác.

Thấy thái độ của hắn như thế, Hoàng Bắc Nguyệt cũng không bắt buộc: "Được, ngươi nói đi."

Vũ Văn Địch nói: "Quận chúa đã gặp Hoàng tử thứ mười một, cảm nhận thế nào?"

"Rất thiện lương, thông minh lanh lợi." Hoàng Bắc Nguyệt đánh giá đúng trọng tâm, trầm ngâm một lát rồi thêm một câu: "Nuông chiều từ bé, không biết thế sự."

"Quận chúa chỉ gặp Hoàng tử thứ mười một vài lần mà đã biết tính cách người như thế, thật sự rất lợi hại." Ánh mắt Vũ Văn Địch lóe sáng: "Chuyện mà ta muốn xin quận chúa chính là có liên quan tới Hoàng tử thứ mười một."

"Ngươi muốn ta cứu hắn?" Hoàng Bắc Nguyệt híp con ngươi, nghe nói hiện tại Hoàng tử thứ mười một Phong Nhã Ngọc bị giam lỏng trong cung, Quyền vương bị lật đổ, hắn cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp gì.

"Quận chúa, trước Tề vương đối với Hoàng tử thứ mười một cũng có thân tình, đúng là Hoàng tử thứ mười được Quyền vương ủng hộ, nhưng hắn không có nửa điểm muốn thay thế Tề vương. Tề vương cũng biết rõ như thế nên hắn không xuống tay với Hoàng tử thứ mười một. Nhưng hiện tại..." Vũ Văn Địch nói một nửa, nhớ tới Tề vương đã biến thành Tu La vương, liền hung hăng cắn răng, "Ta không hy vọng tương lai Tề vương hối hận, huống hồ Hoàng tử thứ mười một là hoàng tộc chính thống của Nước Bắc Diệu, gia phụ cùng không ít cựu thần cũng hy vọng có thể cứu hắn một mạng!".

"Ta không giúp được ngươi." Hoàng Bắc Nguyệt lãnh đạm nói, nàng hiện tại tự thân khó bảo toàn, nếu trở lại hoàng cung Thành Huy Kinh, bị người của Thành Tu La phát hiện, không biết sẽ chết như thế nào.

Như là đã sớm liệu được sự cự tuyệt của nàng, Vũ Văn Địch cũng không quá thất vọng, hắn cắn răng, do dự trong chốc lát rồi nói: "Quận chúa còn nhớ Thái tử Chiến Dã cùng Công chúa Anh Dạ vẫn còn ở Nước Bắc Diệu chứ."

Hoàng Bắc Nguyệt đang chống tay vào thân cây khô, bất giác nắm chặt tay lại, một tầng vỏ cây suýt bị nàng nắm vỡ. Ánh mắt ẩn giấu vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng, "Ngươi có ý tứ gì?"

"Nước Bắc Diệu hỗn loạn, lẽ ra Thái tử Chiến Dã và Công chúa Anh Dạ cùng người của Gia tộc Bố Cát Nhĩ phải trở về Nước Nam Dực, nhưng vì Công chúa Anh Dạ không tìm được quận chúa sẽ không chịu rời đi, Thái tử Chiến Dã chỉ có thể ở lại cùng, hôm nay hai người đang tránh né ở Vũ Văn gia của ta, nếu người của Thành Tu La biết thái tử Nước Nam Dực cùng công chúa đang ở Thành Huy Kinh, bọn họ..."

"Vũ Văn Địch!" Hoàng Bắc Nguyệt tức giận quát một tiếng, "Ngươi dám uy hiếp ta? Ta cho ngươi biết, ngươi chỉ cần đụng vào một sợi lông của họ, ta diệt Vũ Văn gia của ngươi rồi dẫn bọn hắn đi!"

"Tại hạ đương nhiên tin tưởng Bắc Nguyệt quận chúa có thể làm được, nhưng khi đó cũng sẽ kinh động người của Thành Tu La." Vũ Văn Địch khổ sở nói, hắn không am hiểu uy hiếp người, huống chi là uy hiếp Hoàng Bắc Nguyệt.

Hắn cũng ngoài dự liệu, chỉ là vì bảo trụ Hoàng tử thứ mười một, ngoại trừ có thể trông cậy vào Bắc Nguyệt quận chúa kinh tài tuyệt thế này thì không có biện pháp nào khác.

Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng cười, con ngươi trong suốt nhìn hắn, Vũ Văn Địch vội vàng cúi đầu, không dám đối mặt cùng nàng.

"Được, ta đồng ý, có điều ta chỉ đem hắn ra khỏi hoàng cung, sẽ không bảo vệ hắn." Trên bụng vết thương có chút đau, trong đêm đen Vũ Văn Địch cũng không nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của nàng.

"Tất nhiên rồi, quận chúa chịu giúp ta đã là ân tình rất lớn!" Vũ Văn Địch lập tức cao hứng nói, "Quận chúa yên tâm, để cứu Hoàng tử thứ mười một, cao thủ của gia tộc Vũ Văn ta sẽ tùy quận chúa chỉ huy!"

"Không cần!" Hoàng Bắc Nguyệt phất tay cự tuyệt, chuyện liên quan đến sống chết, những người mà chưa từng tiếp xúc cùng hợp tác thì không thể tin được. Nhiều người chỉ vướng chân vướng tay. Việc cứu viện khẩn cấp, trước kia nàng từng tham gia rất nhiều lần, cứu nhân vật trọng yếu, nguyên thủ quốc gia, chỉ cần có người tiếp ứng, còn nàng đều một người một ngựa hành động.

"Ta muốn nghỉ ngơi vài ngày, người của Vũ Văn gia chỉ cần ở bên ngoài tiếp ứng Hoàng tử thứ mười là được." Hoàng Bắc Nguyệt mím môi suy nghĩ một chút, "Còn nữa, giúp ta lấy được bản đồ chi tiết của hoàng cung Nước Bắc Diệu, tốt nhất là bản thiết kế ban đầu kiến tạo hoàng cung!".

Vũ Văn Địch sửng sốt, nói : "Thứ này, chẳng quốc nào bảo tồn mà?"

Nếu như để lại bản thiết kế hoàng cung, nhỡ bị mất trộm, khác gì gây chuyện kinh thiên động địa?

"Vũ Văn Địch, từ khi Nước Bắc Diệu kiến quốc tới nay, gia tộc Vũ Văn các ngươi là gạo cội, lúc mới lập hoàng cung Bắc Diệu, coi như gia tộc các ngươi phụ trách đi, vậy mà bản thiết kế không có sao?"

Vũ Văn Địch nuốt nước miếng, tâm lý càng kính nể Hoàng Bắc Nguyệt, không nghĩ ra nàng hiểu rõ lịch sử Nước Bắc Diệu, chẳng trách nàng làm việc luôn cẩn thận!

"Được, ta sẽ tìm bản thiết kế đến, ngươi muốn nghỉ ngơi mấy ngày?"

Hoàng Bắc Nguyệt ấn vết thương trên bụng một cái, môi tái nhợt nói: "Ba ngày, vô luận thế nào, trong ba ngày này, các ngươi tìm mọi biện pháp ngăn Tề vương không sát hại Hoàng tử thứ mười một đi."

"Không thành vấn đề!" Vũ Văn Địch lập tức gật đầu đáp ứng, "Tin tức của ngươi, ta sẽ nói cho Thái tử Chiến Dã cùng Công chúa Anh Dạ, mời bọn họ nhanh trở về Nước Nam Dực."

Khẽ gật đầu, Hoàng Bắc Nguyệt nhanh nhẹn nhảy đến thân cây xa, giọng nói từ xa vọng lại: "ba ngày sau, ta sẽ xuất hiện tại Vũ Văn gia!"

Vũ Văn Địch nhìn thân ảnh nhanh nhẹn của nàng, mới từ đứng lên khỏi mặt đất, xoay người, nhẹ nhẹ vỗ về lông vũ của Hỏa Mục Chim Đại Bàng, thấp giọng nói: "Hy vọng ta không làm sai."

Hoàng Bắc Nguyệt đi ra hướng ngoại thành, triệu hồi Băng Linh Huyễn Điểu ra, sai nó mang lọ máu của Phong Liên Dực cho đám người A Tát Lôi, sau đó rồi trở về tìm nàng.

Băng Linh Huyễn Điểu rất am hiểu hành tung ẩn giấu, có lẽ là do trước kia không có linh thú không gian, luôn lén lút trốn ở bên người nàng nên đã là thói quen.

Nhìn Băng Linh Huyễn Điểu rời đi, Hoàng Bắc Nguyệt tìm một ngôi miếu đổ nát, ẩn thân trong đó chuyên tâm dưỡng thương, đồng thời lấy Vạn Thú Vô Cương ra nghiên cứu một chút, nhưng vẫn không có cách nào khám phá bí mật bên trong.

Nàng cùng Yểm nghiên cứu nhiều lần, tựa như vừa mới bắt đầu vậy, vẫn không có đầu mối.

"Có lẽ, cần phải có chìa khóa đi." Lúc Yểm lần thứ N chui ra khỏi Vạn Thú Vô Cương vẫn không thu hoạch được gì, hắn chỉ có thể nói như vậy, "Bên trong từng đạo vách tường màu đen, giống cửa ra vào, đại khái muốn cái chìa khóa đi."

"Chìa khóa dạng gì đây?" Hoàng Bắc Nguyệt thì thào nói, mấy ngày chuyên tâm dưỡng thương, dựa vào trân quý linh đan diệu dược, vết thương đã chậm rãi khôi phục.

Nàng thể chất rất tốt, hơn nữa tựa hồ có lực lượng thần bí trợ giúp, hai ngày này mỗi lần tỉnh lại, cũng cảm giác vết thương khôi phục hơn phân nửa, giống hệt lúc ở địa lao trong Thành Tu La.

Hai ngày lục lọi, nàng rốt cuộc cũng rõ ràng, lực lượng thần bí là từ trong Vạn Thú Vô Cương phát ra, nàng hiện tại mặc dù rất ít liên lạc với Vạn Thú Vô Cương, nhưng trong khối hắc ngọc này lại luôn có lực lượng rất nhỏ trợ giúp nàng. Cho dù không còn phù nguyên, Vạn Thú Vô Cương vẫn trợ giúp nàng, phát hiện này khiến nàng có cảm giác được an ủi hơn.

Hai ngày này, trong ngôi miếu đổ nát cũng có mấy đội lính đánh thuê tới tránh né, đều tụm năm tụm ba tiểu đoàn đội, bị đuổi giết rất chật vật, vì Hoàng Bắc Nguyệt trốn âm thầm, nên những người đó không phát hiện ra, căm giận bất bình nói một sự tình.

"Nghĩ không ra Tề vương cấu kết với Thành Tu La! Lần này Đại hội liên minh lính đánh do hắn chủ trì, e rằng sớm đã định đuổi tận giết tuyệt toàn bộ đoàn lính đánh thuê Trên Đại lục Tạp Nhĩ Tháp!"

"Hừ! Đầu tiên là tiến vào Thành Tu La, hiện tại lại hạ lệnh tuyệt sát! Được một cái Tề vương a! từng bước tính toán thận trọng, trước đã xem thường hắn rồi!"

"Lúc này thật sự tổn thất rất lớn, Đoàn Lính đánh thuê Phệ Diễm cũng tổn thất một nửa, ngay cả thủ lĩnh Thượng quan Vô Vân cũng bị trọng thương!"

"Đừng nói Đoàn Lính đánh thuê Phệ Diễm, mà ngay cả Thương hà viện trưởng Linh Ương Học Viện của Nước Nam Dực cũng hơi kém bị vây công chết trận, may là Thái tử Chiến Dã kịp thời xuất hiện, nếu không thật là một tổn thất lớn a!"

"Không hổ là Thái tử Chiến Dã của chúng ta! Quá lợi hại! Nhờ ngài ấy ra tay đánh lui người của Thành Tu La, chúng ta mới có cơ hội trốn ra được như thế này!"

"Đúng vậy, quả thật là tuyệt thế thiên tài của Nước Nam Dực chúng ta, mấy năm qua, Thái tử Chiến Dã tu vi tăng tiến không ít, vừa ra tay thật sự là kinh tài tuyệt thế a!"

Cuộc trò chuyện vừa rồi lòng đầy căm phẫn đối Tề vương, sau lại biến thành khen ngợi thái tử Chiến Dã, xem ra những người này là đoàn lính đánh thuê của Nước Nam Dực.

Biết Chiến Dã đang trên đường về Nước Nam Dực, Hoàng Bắc Nguyệt cũng yên tâm hơn, không nghe lính đánh thuê nói chuyện nữa, chuyên tâm nhắm mắt tĩnh dưỡng ở một nơi bí mật gần đó. Khi trời tối, lính đánh thuê thừa dịp bóng đêm chạy đi sẽ tương đối an toàn hơn.

Hoàng Bắc Nguyệt mở to mắt, vỗ vỗ bụi đất trên người, đi tới bên ngoài ngôi miếu đổ nát. Băng Linh Huyễn Điểu sáng sớm đã trở lại, quả nhiên máu có tác dụng đối với độc của Cát Khắc, hẳn sẽ không có việc gì.

Hoàng Bắc Nguyệt yên tâm cười cười, nhảy lên lưng Băng Linh Huyễn Điểu, thừa dịp bóng đêm lặng lẽ hướng Thành Huy Kinh, đi tới chỗ gia tộc Vũ Văn.

Giờ phút này, ở Vũ Văn gia có mấy nhân vật trọng yếu đang ở đó, mỗi người sắc mặt ngưng trọng ngồi, nội tâm lo lắng chờ đợi.

"Ta nghĩ lúc ấy không nên để Thái tử Chiến Dã cùng Công chúa Anh Dạ rời đi, Nguyệt Dạ biết bọn họ đã đi liệu có thể giữ hẹn đến đây sao?" Một trưởng lão lớn tuổi buồn bã lo lắng nói.

Ngồi ở đầu dưới Vũ Văn Địch lập tức nói: "Đại trưởng lão, Nguyệt Dạ các hạ nếu đã đáp ứng chắc chắn sẽ đến, ngươi không nên lo lắng!"

"Địch thiếu gia, ngươi lòng dạ rộng rãi thiện lương, không biết thế gian này lòng người hiểm ác, chuyện liên quan tới sinh tử, hắn sao dễ dàng đồng ý đến?" Đại trưởng lão lắc đầu, đứng lên, "Ta xem, phải nghĩ biện pháp khác cứu Hoàng tử thứ mười một đi."

"Đại trưởng lão..." Vũ Văn Chiến thấy hắn định đi, liền lên tiếng ngăn cản, vừa mới mở miệng, có một bóng người đã né qua cửa.

Hơi thở lạnh lẽo bỗng nhiên chạy vào phòng, mọi người sửng sốt, một đám cao thủ không kịp phản ứng, chợt nghe thấy một giọng nói lạnh lùng: "Chuẩn bị tốt chưa?"

Vũ Văn Địch bỗng nhiên đứng khỏi ghế, vừa rồi mặt mày còn ủ rũ, trong nháy mắt đè xuống lo lắng, tươi cười nói : "Chuẩn bị tốt!"

Vũ Văn Chiến lúc này mới nhìn thấy người vừa rồi lắc mình vào là người luôn mang theo mặt nạ quỷ Nguyệt Dạ các hạ, lập tức cũng thở phào một cái, tới thì tốt rồi!

Nguyệt Dạ này quả nhiên không làm người ta thất vọng, đã đáp ứng liền can đảm làm, khiến người ta bội phục!

Vũ Văn Chiến tự mình cầm một cái túi phong thư bằng da trâu đi tới, đưa cho nàng, "Đây là bản thiết kế hoàng cung lúc đầu, trải qua hơn trăm năm, trong cung tu sửa vô số lần, có nhiều chỗ có điềm xấu..."

"Không sao." Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng tiếp nhận túi phong thư, mở ra, lấy bản vẽ hơi ố vàng nhìn vài lần, trong đầu ghi nhớ nhanh đại khái hình dáng, sau đó mới bỏ bản vẽ vào trong nạp giới, xoay người rời đi.

"Phái người ở bên ngoài tiếp ứng, bất quá ta nói trước, ta cũng không thể cam đoan bảo toàn hắn không bị thương!"

"Có thể cứuHoàng tử thứ mười một ra đã là vạn hạnh, chịu một chút thương không sao cả."

Vũ Văn Địch theo ra ngoài, đi tới cửa liền không thấy bóng dáng Hoàng Bắc Nguyệt, mơ màng đứng trong chốc lát, liền xoay người trở về. Đại trưởng lão vừa rồi còn hoài nghi, lúc này đứng ở cửa có chút xấu hổ cúi đầu.

Lúc kiến tạo hoàng cung cổ kính đều đã đào các thông đạo bí mật dùng để ứng phó với các tình huống khẩn cấp. Sau này, quý tộc mỗi nước cũng ưa chuộng dùng mật đạo trong phủ đệ. Tuy nhiên, mật đạo hoàng cung luôn luôn bí mật, trừ Đế hậu đương nhiệm, không người nào biết, Gia tộc Vũ Văn năm đó đốc tạo hoàng cung len lén để lại một phần bản thiết kế, mặc dù không đủ chi tiết, nhưng bằng năng lực của nàng, mật đạo phức tạp này cũng không làm khó được nàng!

Ngoài Hoàng thành chỗ sông đào có lối vào mật đạo, được một cây cầu bảo vệ, đẩy ra vài viên gạch bò vào, một mùi ẩm mốc lâu ngày đập vào mặt. Trên mặt đất rất ướt, một bước một vũng nước, cũng may trên đỉnh giá đỡ rất rắn chắc, trải qua hơn trăm năm vẫn không sụp đổ.

Mấy trăm năm không có ai ra vào mật đạo, Hoàng Bắc Nguyệt rất nhanh hành tẩu, hình dáng đại khái của hoàng cung đã ở trong đầu nàng, không cần nhìn kiến trúc phía trên cũng có thể chậm rãi tính tới địa phương nào rồi. Mặc dù ở trong mật đạo bí ẩn, nhưng bước chân nàng cũng rất nhẹ, loại mật đạo này bình thường đều có cửa thông gió, nếu phát ra tiếng động kéo người của Thành Tu La tới sẽ rất khó nuốt trôi.

Tính toán sắp tới Cung Phượng Nghi của Nhã hoàng hậu, trước mắt xuất hiện ngã ba đường, càng đến gần trung tâm hoàng cung, những lối rẽ lại càng nhiều, giống như dây leo quanh co khúc khuỷu, càng ngày càng không tìm được đường ra.

Hoàng Bắc Nguyệt đứng ở ngã ba đường trước mặt, ngưng mi cẩn thận nhìn, trong đầu hồi tưởng cấu tạo hoàng cung Bắc Diệu, đang muốn lấy ra bản thiết kế nghiên cứu một chút, đột nhiên phía sau truyền đến tiếng bước chân.

Tiếng bước chân đột nhiên vang lên, không hề có dấu hiệu báo trước, với năng lực của nàng cũng không phát hiện được tiếng bước chân, người này thực lực tuyệt đối ở trên nàng!

Hoàng Bắc Nguyệt bóng lưng cứng đờ, lập tức phản xạ có điều kiện lấy vũ khí ra.

Nhưng đúng lúc này, người phía sau đã có chút bất đắc dĩ nói: "Ôi, không nghĩ ra ngươi cũng trở về, nơi này thật đúng là một cái đại mê cung a."

Người quen sao?

Nàng thấy giọng nói này rất xa lạ, hoàn toàn không nhận ra! Nhưng chờ đã... Giọng nói này, tựa hồ có chút quen tai.

"May là không mang theo Mặc Liên đi cùng, nếu không, sợ rằng hắn cũng bị vây ở trong mê cung này vĩnh viễn." Người kia cười lắc đầu, một đám ánh sáng chậm rãi từ phía sau đi tới đây, rõ ràng là hướng về phía nàng: "Hồng Liên tôn thượng, ngươi nói kế tiếp nên làm gì bây giờ? Không thể quanh quẩn mãi ở chỗ này?"

Ngọn đèn chậm rãi chiếu vào mặt Hoàng Bắc Nguyệt, vì không làm người khác chú ý, lúc nàng tiến vào đã gỡ mặt nạ quỷ đáng sợ xuống, hiện tại khuôn mặt chỉnh trang hoàn toàn lộ rõ dưới ngòn đèn của Mạnh Kỳ Thiên.

Tên Mạnh Kỳ Thiên này đầu óc rất thông minh, đáng tiếc thân thủ không có gì đặc biệt, thực lực bây giờ mạnh hơn nàng một chút, tuy nhiên khi đánh nhau, thực lực mạnh mẽ không nhất định sẽ thắng. Hiện tại hắn chỉ có một mình, muốn động thủ giải quyết hắn cũng không khó, cùng lắm hao chút thời gian mà thôi.

Nếu như hắn trong chốc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#phượng