Dạ Già Vương (Vua che màn đêm)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau rời khỏi sơn cốc, Hoàng Bắc Nguyệt mang Băng Linh Huyễn Điểu cùng Tiểu Hổ, Chi Chi đi vào Rừng rậm Phù Quang.

Lúc đầu tiến vào, dọc đường đi có Linh Tôn che chở, đám thần thú muốn đối đầu bọn họ đều nhượng bộ lui binh. Mà bây giờ đi ra, các loại uy hiếp đều rối rít xuất hiện, đếm không xuể linh thú hung mãnh truy đuổi nàng như âm hồn không tan.

Không thể gọi Băng Linh Huyễn Điểu ra, mà bay ở giữa không trung lại càng dễ trở thành mục tiêu để công kích. Nàng chỉ có thể đi dọc theo đường mà đi và dựa vào uy của thần thú Tiểu Hổ dọa nạt một vài linh thú, nhưng cũng không thể thường xuyên thả Tiểu Hổ ra, dù sao trong Rừng rậm Phù Quang có rất nhiều thần thú cường đại, nếu không cẩn thận lọt vào lãnh địa của một thần thú cao cấp nào đó thì coi như xong rồi.

Rừng rậm Phù Quang rất rộng lớn, từ bên trong đi ba ngày ba đêm mà vẫn có cảm giác ở sâu trong rừng. Hoàng Bắc Nguyệt không khỏi nghi ngờ có phải bị lạc đường hay không.

Đến đêm, Hoàng Bắc Nguyệt tìm một cành cây to định nghỉ ngơi, vừa mới nằm xuống, chợt nghe thấy tiếng bước chân truyền đến. Nàng lập tức ngồi dậy, đây là tiếng bước chân của con người! Chẳng lẽ ở trong rừng rậm Phù Quang này, đoàn lính đánh thuê có thể vào được sao? Không biết thực lực của đám lính đánh thuê này mạnh mẽ cỡ nào mà dám xông vào sâu trong rừng đến vậy?

Dù sao hiện tại nàng cũng đang bị lạc đường, lặng lẽ theo sau đám lính đánh thuê này, biết đâu có thể đi ra ngoài. Nghĩ vậy, Hoàng Bắc Nguyệt từ tán lá rậm rạp nhìn xuống, chỉ thấy phía dưới có cây đuốc chậm rãi tới gần đây, tổng cộng có bốn cây đuốc, từ bốn hán tử da ngăm đen giơ lên.

Bốn người kia đều vây quanh một lão già tóc hoa râm, trên người lão chỉ mặc duy nhất trường bào màu xám, trên áo choàng thần bí có đồ đằng hội họa, bởi vì trời quá tối nên không nhìn rõ lắm.

"Tộc trưởng đại nhân, ngài nói với người kia, liệu hắn có giúp chúng ta không?" Trong đám kia, một đại hán cẩn thận hỏi, thoạt nhìn trên khuôn mặt có chút lo lắng.

"Cũng chỉ có thể thử một lần, hắn đã trở về rừng rậm, ngoài hắn ra, không ai có thể đối phó với thần thú cấp 6." Lão râu mép hoa râm kia âu sầu nói, ngẩng đầu nhìn về phía trước một chút: "Nhanh đi thôi, đường còn xa".

"Tộc trưởng, chờ chúng ta trở về, có thể cứu kịp bọn họ không?" Một đại hán lau khóe mắt, giọng nói nghẹn ngào.

Tộc trưởng đó cũng buồn bã lo lắng, không nắm chắc mọi chuyện. Hoàng Bắc Nguyệt ở trên nhánh cây nghe, trong lòng buồn bực, hóa ra không phải đoàn lính đánh thuê mạo hiểm, mà là dân bản địa trong rừng rậm Phù Quang.

Nghe nói trong này có một bộ lạc với hơn một nghìn năm lịch sử, người trong tộc đều rất lợi hại, toàn tộc đều có gien triệu hoán sư, bọn họ có một lãnh địa ở trong Rừng rậm Phù Quang, địa vị ngang hàng cùng các thần thú khác. Mà đó chỉ là lời đồn thổi thôi, bởi vì không ai dám đi vào sâu bên trong rừng rậm Phù Quang như thế này, mà những người của bộ lạc cũng chưa bao giờ đi ra khỏi Rừng rậm Phù Quang. Xem ra, hôm nay nàng đã gặp được bộ lạc thần bí đó, nghe bọn họ nói chuyện, có lẽ bị thần thú lợi hại uy hiếp, không còn cách nào khác, chuẩn bị đi tìm cứu binh. Chuyện này cũng chẳng liên quan tới nàng, Hoàng Bắc Nguyệt chuẩn bị nằm xuống, tiếp tục nghỉ ngơi. Nhưng vào lúc này, giữa nhánh cây trên đỉnh đầu, đột nhiên truyền đến một âm thanh khiến lòng người lạnh ngắt.

Hoàng Bắc Nguyệt mở to mắt, nhìn thấy một con rắn rất lớn từ trong cành lá chui đến. Trên cái đầu màu đen, hai tròng mắt gắt gao nhìn nàng, trong miệng phun ra lưỡi dài, giống như muốn quét mặt của nàng.

Hoàng Bắc Nguyệt nhíu mày, mắt lóe sáng, lạnh lùng hừ một tiếng: "Muốn chết !" Sau đó thân thể từ trên nhánh cây nhẹ nhàng hạ xuống, trong tay lấy ra một lá bùa dán vào đầu con rắn, ngọn lửa lóe lên, trong chốc lát lửa đã khiến thân thể khổng lổ của con rắn đen bốc cháy.

Con rắn kêu la một tiếng, Hoàng Bắc Nguyệt toàn thân mặc y phục màu đen, vững vàng rơi trên mặt đất, thản nhiên tự đắc, giống như không có chuyện gì phát sinh.

Động tĩnh phát ra thật lớn, khiến cho đoàn người đi đường kia cùng tộc trưởng râu bạc hoảng sợ, bốn đại hán cầm cây đuốc xoay người lại, không nói điều gì, rút ra vũ khí chuẩn bị chiến đấu.

"Dừng tay!" Tộc trưởng râu tóc hoa râm giơ tay lên, hô một tiếng uy nghiêm, bốn người đại hán lập tức cung kính lui từng bước.

Một đại hán thấp giọng nói: "Tộc trưởng, xin ngài cẩn thận một chút, người này trông rất quỷ dị!"

Trông Hoàng Bắc Nguyệt là một nữ hài tử tuổi còn trẻ, dáng dấp xinh đẹp động lòng người, nhưng lại mặc một áo quần đen âm trầm, mái tóc màu đen cột lại buông xuống vai, khuôn mặt lạnh như băng không nói gì. Y phục của nàng có mấy chỗ bị rách, dính một chút nước bùn, xem ra là ở trong rừng rậm Phù Quang bôn ba rất lâu mới tới được đây.

Thử hỏi, một nữ hài tử làm sao có thể một mình xuất hiện tại Rừng rậm Phù Quang? Nơi này không phải là cái chợ! Mỗi một chỗ đều có nguy hiểm, tùy thời tùy nơi mà có thể mất đi tính mạng.

Cho dù cô gái này có là một vị triệu hoán sư thực lực mạnh mẽ cũng không thể tiến vào Rừng rậm Phù Quang sâu đến vậy! Cho nên thân phận rất khả nghi! Trong Rừng rậm Phù Quang không thiếu những thứ kì lạ, quái gở, ai biết cô gái này là loại người gì!

Hoàng Bắc Nguyệt tai thính mắt tinh, đại hán vừa rồi nói chuyện không thật sự hạ thấp giọng, nàng tự nhiên có thể nghe thấy được.

"Quỷ dị! Chả lẽ con đường này các ngươi không đi được? Ta đi được thì thành quỷ dị?" Lạnh lùng châm chọc lại, Hoàng Bắc Nguyệt đi một bước sang bên cạnh, thân thể con hắc xà kia bị lửa thiêu cháy sạch còn dư lại một đống xương, từ trên nhánh cây rớt xuống.

Tộc trưởng râu bạc vừa nhìn, nhất thời kinh hãi, ngẩng đầu kích động nhìn Hoàng Bắc Nguyệt: "Ngươi từ đâu tới đây?"

Hoàng Bắc Nguyệt nhìn dáng dấp hắn trông có vẻ hiền lành, hơn nữa là một lão gia gia, nếu đối với hắn không khách khí cũng không tốt, nên nói : "Ta từ giữa Rừng rậm Phù Quang tới, đang muốn ra bên ngoài." Nàng vừa thốt lên xong, mấy người kia lập tức mở to hai mắt, vẻ mặt hoài nghi nhìn nàng.

"Tiểu cô nương, lời này không nên nói lung tung, ở giữa Rừng rậm Phù Quang làm sao có thể dễ dàng đi vào đi ra?" Một đại hán sắc mặt nghiêm túc hơn những người khác nói.

Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng liếc nhìn hắn, nói: "Vì sao ta phải nói lung tung? Các ngươi không vào được, không có nghĩa người khác cũng không vào được". Nói xong, mặc kệ những người này, cứ thế tránh ra, dự định tìm một chỗ nào đó để nghỉ ngơi.

"Cô nương xin dừng bước!" Tộc trưởng râu bạc lo lắng hô một tiếng, sau đó thân thể già nua vội vàng đi tới, dĩ nhiên ôm quyền khom lưng đối với nàng.

Hoàng Bắc Nguyệt lập tức mau tránh ra, nói: "Lão tiên sinh, không nên đa lễ, bèo nước gặp nhau, việc này không cần lễ nghĩa quá mức như vậy!".

"Không, không, có thể một mình xông vào Rừng rậm Phù Quang, tuyệt đối không phải người tầm thường, cấp bậc lễ nghĩa này, cô nương đáng được nhận."

Đôi mắt Hoàng Bắc Nguyệt có chút chợt lóe, khẩu khí lão tộc trưởng này rõ ràng ý muốn mượn sức nàng. Tại sao? Là bởi nàng vừa rồi chế phục hắc xà kia khiến hắn nhìn ra cái gì sao?

Lập tức vẻ mặt Hoàng Bắc Nguyệt không thay đổi, hỏi: "Lão tiên sinh có chỉ giáo gì?".

"Chỉ giáo thật không dám, lão phu là tộc trưởng Hách Na Lạp trong rừng rậm, các hạ lẻ loi một mình, không bằng làm khách đến bộ lạc chúng ta hai ngày, trong bộ lạc chúng ta gần đây xảy ra một chuyện lớn, khẩn cầu các hạ giúp đỡ". Tộc trưởng Hách Na Lạp thành khẩn nói.

Quả nhiên là muốn mượn sức mạnh của nàng, Hoàng Bắc Nguyệt suy nghĩ một chút, nàng luôn không thích xen vào chuyện của người khác khiến tự tìm phiền toái cho mình, tuy lão tộc trưởng này nói với thái độ thành khẩn, nhưng nàng muốn nhanh chóng ra khỏi rừng rậm, không muốn trì hoãn thời gian ở chỗ này lâu thêm nữa.

Nàng nghĩ như vậy, mấy người đại hán bên kia liền tỏ vẻ lo lắng, nói: "Tộc trưởng đại nhân, hay chúng ta nhanh chóng mời vị cao thủ mà ngài nói đi, cần gì quan tâm tiểu cô nương này!".

"Đúng vậy, tộc trưởng đại nhân, Bách Mục Hàn Thiềm cũng không phải dễ đối phó, là thần thú cấp 6 đó!".

"Người trong tộc của chúng ta đã bị nó sát hại nhiều như vậy, không thể mạo hiểm nữa!"

Tộc trưởng Hách Na Lạp phất phất tay, nói: "Đừng nói nữa, việc này ta tự có quyết định!" Dứt lời liền nhìn về phía Hoàng Bắc Nguyệt, nói: "Mong các hạ không phiền, bọn họ chỉ là lo lắng cho người trong tộc".

Hoàng Bắc Nguyệt vốn không định xen vào chuyện của người khác, nhưng vừa nghe đến "Bách Mục Hàn Thiềm", trong lòng đột nhiên nhớ lại chuyện cũ.

Năm đó gặp mẹ của Tiểu Hổ - Xích Kim Thánh Hổ bị Bách Mục Hàn Thiềm đánh trọng thương, sau khi sinh Tiểu Hổ thì lập tức qua đời. Năm đó nàng đã hứa với Xích Kim Thánh Hổ sẽ giết Bách Mục Hàn Thiềm báo thù cho nó! Chẳng phải đây là một thời cơ sao?.

" Lão tộc trưởng, tại sao Bách Mục Hàn Thiềm lại chạy đến lãnh địa của các ngươi?" Hoàng Bắc Nguyệt hỏi.

Tộc trưởng Hách Na Lạp nghe Hoàng Bắc Nguyệt hỏi vậy, liền biết là có hy vọng, lập tức nói: "Các hạ không biết, Bách Mục Hàn Thiềm vốn chiếm cứ Suối Nước Nóng trong cốc ở Rừng rậm Phù Quang, bỗng nhiên năm năm trước lại đi ra xâm chiếm lãnh địa của chúng ta. Trong năm năm, người trong tộc của chúng ta đã chiến đấu với nó không biết là bao lần, chết thảm nhiều vô cùng, lần này nó đánh lén bộ lạc chúng ta, đã bắt đi mấy đứa trẻ rồi."

Chiếm cứ Suối Nước Nóng trong cốc.... Hoàng Bắc Nguyệt nghe xong liền dở khóc dở cười, hóa ra tai họa của tộc Hách Na Lạp là do nàng và Linh Tôn. Năm đó Linh Tôn đi đến Suối Nước Nóng, quả thật có một con thần thú chiếm cứ, nhưng sợ hãi khí lực của Linh Tôn liền lặng lẽ lẩn trốn, cũng không dám trở về nữa.

Hóa ra đó là Bách Mục Hàn Thiềm! Quả là oan gia ngõ hẹp, trời cao cũng muốn nàng đi báo thù. Tinh thần Hoàng Bắc Nguyệt rung động, tu luyện tới năm năm, còn chưa chân chính đối đầu với cường địch, Bách Mục Hàn Thiềm thật xui xẻo, đúng lúc giúp nàng luyện tập thêm.

"Lão tộc trưởng, lúc này có lẽ ta có thể giúp các ngươi!" Hoàng Bắc Nguyệt cười nói.

Tộc trưởng Hách Na Lạp lập tức phấn khởi nói: "Các hạ có thể giúp ta, thật vô cùng cảm kích!"

Bốn ngươi đại hán kia nghe Hoàng Bắc Nguyệt đáp ứng, không khỏi cảm thấy choáng váng, tiểu cô nương này chẳng lẽ không nghe rõ sao? Đây chính là thần thú cấp 6 đó!

"Hừ! Tiểu cô nương, ngươi đừng có khoác lác, chuyện này không thể đùa giỡn được!" Một đại hán nói.

"Cát Khắc, không được vô lễ!" Tộc trưởng Hách Na Lạp quát một tiếng.

Đại hán được gọi là Cát Khắc kia không phục nói: "Tộc trưởng đại nhân, Cát Khắc ta chỉ tôn kính cường giả, đối với tiểu cô nương lai lịch không rõ ràng, xin thứ lỗi cho ta không thể tâm phục khẩu phục!"

Hoàng Bắc Nguyệt miễn cưỡng liếc mắt nhìn hắn: "Ngươi muốn tâm phục khẩu phục?"

"Không sai!" Cát Khắc lớn tiếng nói.

Khóe miệng Hoàng Bắc Nguyệt nhếch lên, vươn một tay ra, nói: "Có gan thì tới đây". Cát Khắc sửng sốt, cũng hiểu Hoàng Bắc Nguyệt đang khiêu chiến hắn, thấy dáng vẻ nàng lãnh tĩnh ung dung, nắm chắc mười phần như thế, trong lòng không khỏi chột dạ.

Chẳng qua hắn là người của tộc Hách Na Lạp, là dũng giả trời sinh, đối mặt với bất cứ kẻ địch nào cũng tuyệt đối không e sợ! Quát lớn một tiếng, trong hai tay ánh chớp lóe qua, tay trái nắm rìu, tay phải nắm búa, thể hình hắn vạm vỡ, vóc người cao lớn, vũ khí này vừa vặn thích hợp hắn!

Hoàng Bắc Nguyệt nhẹ nhàng quét mắt một cái, chỉ thấy phía sau hắn còn có một con sư tử có bờm chậm rãi đi ra.

Linh thú cấp mười hai, Bá Vương Sư! Quả nhiên là có mấy phần thực lực, bằng không sao có thể sinh tồn ở trong Rừng rậm Phù Quang.

"Băng!" Hoàng Bắc Nguyệt cũng trầm giọng quát một tiếng, triệu hồi ra Băng Linh Huyễn Điểu, băng loan điểu màu trắng to lớn vừa xuất hiện, người gọi là Cát Khắc kia liền ngẩn ra một chút.

Tộc trưởng Hách Na Lạp lập tức liền nói: "Đây là Băng Linh Huyễn Điểu, một trong 'Ngũ Linh".

Băng Linh Huyễn Điểu? Mọi người đồng loạt ngẩn ra, Cát Khắc có chút kinh ngạc nhìn Hoàng Bắc Nguyệt, Hoàng Bắc Nguyệt cười nói: "Tới đây, đừng thất thần nhé!"

Nói xong, thân hình lưu loát nhảy lên lưng Băng Linh Huyễn Điểu, một tay nắm chiến đao bay thấp tới, lướt qua phía trên đỉnh đầu Cát Khắc, chiến đao chém nghiêng một cái, Cát Khắc dũng mãnh giơ rìu lên chống đỡ, tay kia cần búa đập lên sống đao của nàng.

Với sức mạnh của triệu hoán sư, một búa nện xuống nếu người đỡ thực lực hơi kém một chút thì đao đã tuột khỏi tay và văng đi rồi. Nhưng người mà hắn đối mặt là Hoàng Bắc Nguyệt! Nàng há là người có thể dễ dàng đối phó?

Trong khoảnh khắc chiến chùy đập lên, khóe miệng Hoàng Bắc Nguyệt khẽ nhếch, tay không nắm chiến đao nhẹ nhàng tạo một cái quyết ấn, nhỏ giọng nói một câu: "Bùa Ngự lôi, lôi võng!" Sau đó liền cấp tốc lùi lại.

Cát Khắc vừa định đuổi theo, đồng bạn phía sau đột nhiên hét một tiếng: "Cẩn thận phía trên!" Cát Khắc thân kinh bách chiến, lập tức lăn xuống đất, muốn lăn sang một bên, nhưng thân thể của hắn vừa chạm đất, đất đai trên đó đột nhiên biến mất một cách thần kỳ!

Thân thể của hắn bị vây khốn ở trong hố đất, một tấm lôi võng lập lòe ánh chớp từ trên đỉnh đầu đè xuống! Bao trùm hắn ở trong.

Một trận chiến đấu cứ như thế kết thúc, chưa tới nửa phút ngắn ngủi mà thôi!

Tộc trưởng Hách Na Lạp vẫn chưa kịp phản ứng, ba đại hán còn lại cũng mang bộ mặt đờ đẫn, Cát Khắc bị vây trong hố đất còn trợn lớn mắt, giống như hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì. Hoàng Bắc Nguyệt ngồi ở trên lưng Băng Linh Huyễn Điểu, một tay nâng chiến đao, một tay đặt trên đầu gối đã được co lên, tiêu sái mà hỏi: "Thế nào, phục chưa?"

Cát Khắc ngơ ngác, tròng mắt xoay một chút, lẩm bẩm nói: "Phục, phục rồi..."

Tộc trưởng Hách Na Lạp vội vàng tiến lên, cung kính nói: "Đa tạ các hạ nương tay". Mặc dù chênh lệch thắng thua hiển nhiên như thế, nhưng tộc trưởng Hách Na Lạp vẫn nhìn thấy rất rõ, tiểu cô nương này đã nương tay rồi, nếu không, lôi võng kia hoàn toàn có thể vây chết Cát Khắc!

"Lão tộc trưởng, người trong tộc của ông đều rất lợi hại". Hoàng Bắc Nguyệt nhảy từ trên lưng Băng Linh Huyễn Điểu xuống, để Băng Linh Huyễn Điểu trở lại không gian linh thú, cũng cất chiến đao đi, khôi phục thành thiếu nữ lạnh nhạt mặc bộ y phục đen kia.

"Quá khen rồi". Tộc trưởng Hách Na Lập tự hào cười một cái, vội vàng nói: "Các hạ, xin đi theo lão phu cùng vào trong bộ lạc đi".

Hoàng Bắc Nguyệt nói: "Vừa rồi ta nghe các ngươi nói muốn đi tìm một vị cao nhân, không tìm nữa sao?"

"Ôi, nói thật, lão phu cũng không chắc vị cao nhân đó có ra tay giúp đỡ hay không, hơn nữa hành tung của hắn bất định, chưa chắc có thể tìm được". Tộc trưởng Hách Na Lạp lo âu nói.

"Thì ra như thế." Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu, sự bất đắc dĩ và sốt ruột của những người này, nàng cũng có thể cảm giác được. Nếu như là gia viên của nàng bị xâm chiếm, tộc nhân bị bắt đi, nàng cũng nôn nóng như vậy.

Cát Khắc kia được thả ra khỏi lôi võng, mặt mày đầy bụi đất, đi đến trước mặt nàng, cúi thấp đầu, chậm rì mà nói: "Các hạ, vừa rồi... đã thất lễ!".

"Người không biết vô tội." Hoàng Bắc Nguyệt hờ hững nói.

Cát Khắc lập tức ngẩng đầu, quỳ một gối xuống, tay nắm thành quyền, đặt ngang ở trên ngực, nói: "Thưa các hạ tôn kính, ta là dũng sĩ của tộc Hách Na Lạp, ngài đã đánh bại ta, xin cho phép ta đem sinh mạng giao cho ngài!"

Hoàng Bắc Nguyệt có chút khó hiểu mà nhìn về phía tộc trưởng Hách Na Lạp, ông ta vuốt râu cười nói: "Cát Khắc, ngươi quyết định xong rồi?".

"Vâng, thưa tộc trưởng! Ta tâm phục khẩu phục!" Cát Khắc kiên định nói.

Tộc trưởng Hách Na Lạp bấy giờ nhìn Hoàng Bắc Nguyệt, nói: "Cát Khắc là đệ nhất dũng sĩ của tộc Hách Na Lạp bọn ta, tộc bọn ta có quy định, phàm là người có thể chiến thắng đệ nhất dũng sĩ, hắn sẽ hiến sinh mạng cho người đó!"

Hoàng Bắc Nguyệt hiểu ra, vội vàng nói: "Ta cũng không phải người của tộc Hách Na Lạp, quy định này ngươi có thể không tuân thủ, ta không cần tính mạng của ngươi".

Cát Khắc ngẩng đầu lên, mang vẻ đã chịu khuất nhục, đột nhiên cầm lấy một thanh chủy thủ vắt ngang trên cổ: "Các hạ nếu không cần, ta sẽ hiến sinh mạng cho rừng rậm vô biên nơi đây!"

Hoàng Bắc Nguyệt vội vàng giơ tay ngăn cản hắn, dở khóc dở cười mà nói: "Ngươi bình tĩnh một chút, ta chấp nhận là được, ngươi nếu đã giao sinh mạng cho ta, vậy quyền quyết định nằm ở ta, ta muốn ngươi giữ lại tính mạng, sau này tận trung cho ta!"

Cát Khắc lập tức mừng húm, hai tay ôm quyền, âm thanh vang dội mà nói: "Vâng!"

Tộc trưởng Hách Na Lạp mừng rỡ cười lên: "Các vị, chúng ta về bộ lạc đi."

Ba đại hán kia liền đi đến, tới tấp ôm quyền với Hoàng Bắc Nguyệt, thái độ khác hẳn, bây giờ bọn họ đã bội phục tiểu cô nương trẻ tuổi này từ tận đáy lòng. Không chỉ bởi vì nàng có thực lực, con người của nàng cũng đáng kính nể!

Một đoàn người vội vàng chạy về bộ lạc của tộc Hách Na Lạp, Hoàng Bắc Nguyệt cảm thấy rất lạ, bọn họ quanh năm sinh sống trong Rừng rậm Phù Quang, phải ăn phải uống, phải đi ra săn bắt, làm sao né tránh được công kích của đám phù quang kia đây? Sau khi hỏi tộc trưởng Hách Na Lạp mới biết, thì ra bọn họ phát hiện một loại thực vật tên là Cỏ Tước Ti, có mùi rất đặc thù, khiến cho Phù Quang ghét vô cùng. Bọn họ dùng Cỏ Tước Ti nấu nước, tẩm lên y phục, Phù Quang ngửi thấy sẽ tránh xa.

Hoàng Bắc Nguyệt nghe xong rất kinh thán, trong lòng dự tính sau này nhất định phải mang chút Cỏ Tước Ti để đi Rừng rậm Phù Quang thuận tiện hơn.

Bộ lạc Hách Na Lạp nằm ở phía sau một gò núi, có một con sông nhỏ trong veo vắt ngang qua, bọn họ xây dựng nhà cửa bên con sông, cư trú từ đời này đến đời khác. Vốn ở đây được xem như thế ngoại đào viên, bởi vì hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài, phong cảnh ưu mỹ, bầu khí mộc mạc, nhưng sau năm năm từ khi Bách Mục Hàn Thiềm tới, cả bộ lạc đã bị phá hủy mấy lần, bây giờ nhìn lại là một mảnh tiêu điều. Cư dân trong bộ lạc đều trốn ở trong nhà, không dám đi ra, khắp nơi trong bộ lạc đều đốt đuốc, trên quảng trường ở giữa còn có một đống lửa thịnh vượng.

Hoàng Bắc Nguyệt nhìn quanh bốn phía, trầm ngâm nói: "Tộc trưởng, Bách Mục Hàn Thiềm kia sợ ánh sáng?"

Tộc trưởng Hách Na Lạp bội phục nhìn nàng một cái, nói: "Không sai, trên người nó có quá nhiều mắt, nếu có ánh sáng chiếu xạ, mắt của nó sẽ không mở ra được".

Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#phượng