Đan dược Tẩy tủy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sơ xuất duy nhất của Hoàng Bắc Nguyệt chính là nàng vẫn chưa biết Mặc Liên của Điện Quang Diệu đã được Tiêu Vận dẫn đến, nếu biết nàng cũng sẽ không quyết định như vậy.

Nàng cùng Đông Lăng trở lại Dung Nguyệt Hiên, vừa về tới, tiểu Xích Kim Thánh Hổ đã lon ton chạy đến, vui sướng chạy vòng vòng quanh chân của Hoàng Bắc Nguyệt.

Đông Lăng thấy vậy cười nói: "Tiểu Hổ, ngươi đừng gây chuyện nữa, đi, ta mang ngươi đi ăn."

Hoàng Bắc Nguyệt đang định đi về phòng chợt dừng bước lại, quay đầu lại nói: "Tiểu Hổ?"

Đông Lăng ngượng ngùng nói: "Chỉ thuận miệng gọi thôi, Đông Lăng vẫn đang chờ tiểu thư đặt tên cho nó đây."

"Vậy gọi Tiểu Hổ đi, rất tốt mà." Hoàng Bắc Nguyệt nhìn thoáng qua bộ dáng hoạt bát của tiểu Xích Kim Thánh Hổ, cảm thấy cái tên Tiểu Hổ này rất hợp với khí chất của nó.

Quay đầu định đi về phòng, nàng tình cờ thấy bóng dáng nhỏ nhắn của tiểu Chức Mộng Thú ngồi trên bệ cửa sổ. Nó lấy một hạt mầm màu đen từ trong cái túi nhỏ ra, dùng đôi tay ngắn ngủn cầm chặt, ánh mắt nhìn chăm chăm về phương hướng của Rừng rậm Phù Quang sụt sịt vài cái, hai mắt ngập nước. Mới đến một ngày thôi mà đã nhớ nhà đến mức như vậy.

Hoàng Bắc Nguyệt nhìn nó, nhớ lần đầu tiên bị sư phụ mang đi, nàng cũng từng len lén nhìn về hướng nhà của mình như vậy. Nàng đi tới vỗ nhẹ vào đầu tiểu Chức Mộng Thú làm nó "chi" một tiếng nhảy dựng lên, ôm chặt lấy hạt mầm, vô cùng lo sợ nhìn chằm chằm Hoàng Bắc Nguyệt.

Hoàng Bắc Nguyệt buồn cười hỏi: "Ngươi có tên không?, có thì nháy mắt, không có thì đừng nháy mắt."

Tiểu Chức Mộng Thú trợn to đôi mắt, không dám chớp lấy một cái.

"Không có tên sao? Vậy ta đặt cho ngươi một cái tên."

Tiểu Chức Mộng Thú chớp chớp mắt nhìn nàng, tựa hồ rất mong chờ cái tên được đặt.

Hoàng Bắc Nguyệt suy nghĩ một chút nói: "Ngươi cả ngày cứ "chi chi nha nha", vậy cứ dùng mấy từ đó làm tên đi. Ngươi thích Chi Chi hay là Nha Nha?"

Tiểu Chức Mộng Thú chớp chớp mắt, "chi chi nha nha" kêu vài tiếng.

Hoàng Bắc Nguyệt biết là không thể cùng hắn trao đổi, bởi vậy nói: "Thích Nha Nha thì nháy mắt, thích Chi Chi thì không nháy mắt."

Tiểu Chức Mộng Thú lập tức trợn mắt.

Xem ra là thích Chi Chi rồi. Hoàng Bắc Nguyệt khóe miệng khẽ nhếch, đột nhiên nổi ý muốn trêu đùa nó: "Ngươi thích Chi Chi sao? Ta lại thấy Nha Nha tương đối dễ nghe hơn."

Tiểu Chức Mộng Thú dùng cái chân ngắn ngủn lon ton đi đến, đem khối hạt mầm màu đen cẩn thận đưa cho Hoàng Bắc Nguyệt, "chi chi nha nha" vài tiếng, bộ dạng kia rõ ràng là muốn lấy lòng nàng.

Hoàng Bắc Nguyệt rốt cục cười rộ lên: "Chi Chi, ta không hiểu ngươi đang nói gì."

Tiểu Chức Mộng Thú thất vọng, cánh hoa trên người cũng cụp xuống, bày ra bộ dáng ủ rũ.

Hoàng Bắc Nguyệt sờ sờ đầu nó: "Được rồi, không phải ta vẫn gọi ngươi là Chi Chi sao? Nếu ngươi không vui, ta sẽ lấy lại cái tên đó."

Cánh hoa trên người tiểu Chức Mộng Thú lập tức mở ra, lộ ra cái mặt tròn tròn đang ngây ngốc cười.

"Tốt lắm, ngươi cũng đi ăn cái gì đi." Thấy nó cao hứng, không còn nhớ nhà, Hoàng Bắc Nguyệt cũng không cần lo lắng nữa.

Chi Chi đi được hai bước, chuẩn bị nhảy từ bàn xuống, hình như nhớ ra cái gì, nó lại xoay người trở về, đem hạt mầm đặt trước mặt Hoàng Bắc Nguyệt, chớp chớp mắt cười với nàng.

Hoàng Bắc Nguyệt cầm lấy hạt mầm nhìn một chút, không biết đây là hạt mầm của thực vật gì, so với ngón cái của nàng thì lớn hơn một chút, đen nhánh, bởi vì được Chi Chi lấy ra chơi đùa mỗi ngày nên vỏ ngoài của nó nhẵn bóng.

"Ừ, cám ơn ngươi." Mặc dù không biết đây là cái gì, nhưng nhìn bộ dáng chờ mong của Chi Chi, Hoàng Bắc Nguyệt vẫn tỏ vẻ cảm tạ.

Chi Chi vui vẻ, lúc này mới nhảy khỏi bàn rời đi. Hoàng Bắc Nguyệt thu hạt mầm vào nạp giới, sau đó chống cằm ngồi bên cửa sổ. Hồi tưởng lại mộng cảnh của Tuyết di nương, trong lòng nàng lại nổi lên một trận nghi hoặc.

Câu "rời xa chốn thị phi, đừng nên dấn thân vào nhà Đế Vương" của Trưởng công chúa Huệ Văn quả thật là ý vị thâm trường, cẩn thận nghĩ nghĩ, nàng chợt phát hiện, không lẽ chuyện này có liên quan đến người trong hoàng thất?

Có thể dùng một chén thuốc độc hại chết Trưởng công chúa, cả Nước Nam Dực này có mấy người có năng lực như vậy chứ? Càng cẩn thận suy nghĩ, nội tâm nàng lại càng lạnh lẽo cùng thê lương. Trưởng công chúa Huệ Văn, bà ấy cả đời không làm gì chuyện xấu, tại sao lại có kết cục như vậy?

Mặc dù không phải là con ruột, nhưng chính mắt nhìn thấy tất cả, trong lòng nàng làm sao quên được, hết thảy những ảo tưởng tốt đẹp trong lòng dường như cũng từ từ sụp đổ. Hoàng Bắc Nguyệt tâm tình buồn khổ đi ra ngoài, lấy áo choàng màu đen phủ lên người, triệu hoán Băng Linh Huyễn Điểu bay lên bầu trời đêm.

"Hoàng Bắc Nguyệt, có một số việc biết càng nhiều lại càng thống khổ, chi bằng cái gì cũng không biết, như vậy sẽ tốt hơn." Yểm ở trong thân thể nàng, nàng buồn đương nhiên hắn cũng có thể cảm nhận được, bởi vậy mới đi ra nói hai ba câu khuyên nhủ nàng.

Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng nhìn về phía trước, trong ánh mắt che một tầng bóng mờ không dễ thấy: "Ta đã nhìn thấy, sao có thể giả vờ không biết được!"

"Biết rồi thì sao? Nếu quả thật là do người trong hoàng thất gây ra thì ngươi dự định làm thế nào?"

Hoàng Bắc Nguyệt trầm mặc không nói, chính bởi vì nghĩ đến những thứ này, lòng nàng mới càng thêm buồn bực. Càng đến gần chân tướng, nàng lại có cảm giác chán nản, tâm tình của Trưởng công chúa Huệ Văn năm đó sẽ như thế nào? Người hại bà không ngờ lại là thân nhân của bà!

Gió đêm vù vù thổi qua gò má nàng, xen lẫn vài mảnh bông tuyết, mùa đông của Thành Lâm Hoài cũng đã bắt đầu rồi.

"Yểm, mặc kệ chân tướng cuối cùng là như thế nào, ta tuyệt đối sẽ không trốn tránh!" Tiếng nói kiên định vang vọng trong gió, ẩn chứa khí thế sắc bén.

Yểm ngẩn ra, không biết nên nói thế nào mới tốt. Hắn rốt cuộc phải bội phục sự dũng cảm quả quyết của nàng, hay phải thở dài trước sự cố chấp quật cường của nàng đây? Cô gái này quá cao ngạo, trong ánh mắt không dung một hạt cát nào!

"Băng, đi Phủ Con tin." Hoàng Bắc Nguyệt đưa tay phủi bụi tuyết trên gương mặt, lần nữa khôi phục thần sắc trong trẻo lạnh lùng, hạ lệnh với Băng Linh Huyễn Điểu.

Băng Linh Huyễn Điểu lập tức vỗ cánh bay về hướng Phủ Con tin.

Mấy năm nay Nước Nam Dực cùng Nước Bắc Diệu chung sống hoà bình, không phát sinh chiến sự, bởi vậy việc canh gác đối với con tin của Nước Bắc Diệu cũng không quá nghiêm mật.

Hoàng Bắc Nguyệt tránh né tai mắt xung quanh, rất nhanh đã hạ xuống. Nàng để Băng Linh Huyễn Điểu rời đi, còn mình thì chậm rãi tiến vào phòng có ánh đèn.

Tiếng đàn "trang tranh" đột nhiên vang lên, khoan thai nhã nhặn, khiến kẻ khác không khỏi mê mẩn. Tiếng đàn này rất bình thản, lại giống như tiên âm, chỉ tùy ý gảy cầm huyền vài cái, giai điệu đã xâm nhập vào lòng người, như cành liễu trong gió xuân, lơ đãng thổi tới nơi mềm mại nhất trong lòng người.

Nàng chậm rãi đi về hướng tiếng đàn, chỉ thấy bên ngọn đèn có một người đang ngồi, y phục trắng hơn tuyết, mặt mày như họa.

"Đinh" một tiếng, tiếng đàn đã dừng lại. Phong Liên Dực ngẩng đầu lên, nhìn thấy nàng liền mỉm cười: "Ngươi đã đến rồi."

Khẩu khí bình thản, giống như nàng chính là người nhà mới đi ra ngoài một chuyến trở về vậy.

Hoàng Bắc Nguyệt liếc hắn một cái, lạnh nhạt nói: "Sao không đàn nữa?"

"Một người độc tấu, cảm thấy không thú vị." Ngón tay thon dài của Phong Liên Dực nhẹ nhàng xẹt qua dây đàn, ống tay áo thật dài tựa như mây trôi bồng bềnh trên đàn cổ, càng khiến hắn tao nhã như tiên giáng trần.

"Tài đánh đàn của Dực vương tử cao siêu, khúc điệu cao thâm, đương nhiên chỉ có thể một người độc tấu." Hoàng Bắc Nguyệt nhàn nhạt nói.

Phong Liên Dực khẽ cười: "Cũng không hẳn vậy, trước đây không lâu từng có một người thần bí, dùng tiêu cùng ta hợp tấu một khúc, tình cảnh hôm ấy quả thật suốt đời khó quên."

Hoàng Bắc Nguyệt mặt không chút thay đổi nhưng trong đầu lại nhớ tới một khúc cầm tiêu hợp tấu lúc ấy. Một lần đó, nàng cũng suốt đời khó quên, tiếng đàn của hắn siêu phàm thoát tục, đương thời tuyệt đối không có người thứ hai.

Tiếng tiêu kia của nàng chỉ là thổi lung tung một phen, so sánh với hắn quả thật là tự bêu xấu.

Phong Liên Dực nhìn nàng đột nhiên trầm tĩnh, trên mặt mang theo vài phần vui vẻ hỏi: "Không biết Bắc Nguyệt quận chúa có tinh thông loại nhạc khí nào không?"

"Không tinh thông gì cả." Hoàng Bắc Nguyệt nói nhanh: "Ta không biết một chữ âm luật nào."

"Thì ra là như vậy?" Phong Liên Dực ôn nhã gật đầu: "Hôm nay tuyết rơi, quang cảnh rất đẹp, Bắc Nguyệt quận chúa nếu có nhã hứng, không bằng để ta dạy cô đánh đàn đi?"

Hoàng Bắc Nguyệt liếc hắn một cái, biết hắn muốn chuyển dời trọng tâm câu chuyện, không để nàng lúng túng. Dù sao cũng là nàng đột nhiên xông vào nhà hắn, hắn không tức giận, ngược lại còn đối đãi nàng như khách quý, như vậy đã rất tốt rồi, nàng đương nhiên sẽ biết điều làm khách.

"Dực vương tử hăng hái như vậy, ta tất nhiên sẽ phụng bồi." Nàng đi qua, Phong Liên Dực đứng lên, nhường vị trí cho nàng ngồi xuống.

Hắn khom người xuống, tỉ mỉ giảng giải tri thức trụ cột trong việc đánh đàn cùng chỉ pháp cơ bản. Giọng điệu trầm thấp của hắn chậm rãi vang lên, giống như âm phù khiến người khác thấy tâm thần yên ổn.

Ngón tay của Hoàng Bắc Nguyệt tùy tiện gảy nhẹ dây đàn, âm thanh réo rắt liên tiếp phát ra. Thật ra nàng cũng có chút hiểu biết về cầm kỹ, sư phụ nàng là một kỳ nhân lục nghệ tinh thông, cái gì cũng biết, cái gì cũng tinh, là một người hoàn hảo không tỳ vết. Sư phụ từng dạy nàng đánh đàn, nhưng nàng không có thiên phú ở môn này, không thể đạt được trình độ xuất thần nhập hóa.

Phong Liên Dực nhìn thoáng qua cách thức nàng dùng khi gảy đàn liền biết nàng cũng tinh thông cầm kỹ, bởi vậy không giải thích nhiều nữa: "Quận chúa thông minh hơn người, mới đó đã học xong."

"Đây là do Dực vương tử dạy tốt." Hoàng Bắc Nguyệt hiếm khi khiêm tốn một hồi: "Mới vừa rồi khi tiến vào ta có nghe Dực vương tử đàn một khúc, rất êm tai, không biết khúc đó tên là gì?"

Phong Liên Dực ngẩn ra, trong nụ cười có chút trốn tránh: "Đây chỉ là một khúc nhạc ta tự phổ trong lúc rãnh rỗi, vẫn chưa hoàn thành, làm quận chúa chê cười rồi."

"Ta thấy rất hay, Dực vương tử mặc dù chỉ tùy ý gảy đàn, nhưng phần tình cảm bao hàm trong tiếng đàn đó quả thật làm người khác động dung." Mi mắt Hoàng Bắc Nguyệt hơi cong, quay đầu nhìn hắn, nụ cười mang theo vẻ giảo hoạt: "Trong khúc nhạc ấy, hình như mang theo ý tương tư nha?"

Phong Liên Dực nheo mắt, trong nụ cười có vài phần mất tự nhiên: "Quận chúa nói đùa, ta nào có tương tư, chỉ là nhất thời có chút cảm khái mà thôi."

Hoàng Bắc Nguyệt dùng tay chống cằm, nhìn bộ dáng xấu hổ lúng túng của người này, trong lòng chợt đắc ý. Người này biết rất nhiều bí mật của nàng, bởi vậy khi ở trước mặt hắn, nàng cũng không cần phải ngụy trang thành hình tượng tiểu thư khuê các rụt rè.

Vài bông tuyết từ trên bầu trời rơi xuống mắc trên tóc nàng, Phong Liên Dực ngẩng đầu nhìn thấy, liền duỗi tay phủi phủi bông tuyết đi.

Hoàng Bắc Nguyệt cười nói: "Chẳng lẽ là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình?"

Nàng đúng là cố ý trêu ghẹo hắn, không ngờ vẻ mặt hắn thật sự thay đổi, Hoàng Bắc Nguyệt bật cười một tiếng, ghé vào đàn cổ cười rộ lên. Đàn tranh bị dao động, phát ra những tiếng réo rắt còn trong hơn cả tiếng đàn.

Phong Liên Dực cúi đầu nhìn nàng, thấy nàng cười vui vẻ như thế, phần buồn bực lúc nãy phảng phất như bị quét sạch, chính hắn cũng cười rộ lên.

Bông tuyết phiêu đãng, sương đêm quạnh hiu, nửa đêm trăng khuyết, đối ứng thành đôi. Tình cảnh này, nếu như đổi một loại tâm cảnh cùng thời gian khác, nó sẽ trở thành một cảnh đẹp hoa mỹ.

"Điện hạ, khúc Nguyệt Phách vừa nãy thuộc hạ đã cho nhạc công ghi lại rồi, quả thật là ý cảnh tuyệt đẹp, khúc điệu triền miên."

Trong lúc hai người đang cười to, Vũ Văn Địch tay cầm một tờ giấy có in hình hoa vội vã đi tới, vừa thấy có người khác, hắn không khỏi ngây ngẩn.

Phong Liên Dực thu lại nụ cười, sải bước đi tới, trong nháy mắt đã chộp được tờ giấy trong tay Vũ Văn Địch, nhanh chóng thu vào ống tay áo.

Hoàng Bắc Nguyệt xoay người lại, Vũ Văn Địch nhìn thấy nàng cũng ho nhẹ một tiếng, lúng túng nói: "Không biết Bắc Nguyệt quận chúa ở đây, thất lễ."

Hoàng Bắc Nguyệt nhàn nhạt liếc hắn một cái, nụ cười trên mặt cũng thu lại. Thì ra khúc nhạc tràn ngập ý tương tư kia gọi là Nguyệt Phách.

Phong Liên Dực nhớ tới lời viện cớ vừa rồi, không khỏi có chút xấu hổ. Hoàng Bắc Nguyệt đứng lên, nụ cười trên mặt mặc dù đã biến mất, thế nhưng vẻ lạnh nhạt bình thường cũng đã nhạt đi.

"Ta đêm khuya bái kiến chỉ là muốn hỏi Dực vương tử một tiếng, vật ta muốn đã có chưa?" Giọng điệu của nàng đã không còn vẻ thân cận như ban nãy.

Phong Liên Dực trong lòng có chút đau xót, một tia thất vọng bất chợt xẹt qua mi mắt tuyệt sắc, hắn nhanh chóng xoay người, trong nháy mắt đã khôi phục lại dáng vẻ lãnh đạm không màng thế sự.

"Mấy ngày nữa chính là thời cơ tốt nhất."

"Vậy thì tốt, ta sẽ chờ hồi âm của Dực vương tử." Hoàng Bắc Nguyệt đứng lên vòng qua đàn cổ, gật đầu với Phong Liên Dực cùng Vũ Văn Địch: "Cáo từ."

Phong Liên Dực nhất thời nóng lòng nói: "Bắc Nguyệt"

Hoàng Bắc Nguyệt không quay đầu lại, chỉ nhàn nhạt đáp: "Dực vương tử vẫn nên xưng hô với ta một tiếng quận chúa đi, như vậy mới hợp quy củ."

Nói xong, nàng gọi Băng Linh Huyễn Điểu đến, nhảy lên lưng nó, trong nháy mắt đã khuất bóng.

"Quy củ sao?" Phong Liên Dực khổ sở cười. Vũ Văn Địch len lén liếc hắn một cái, có chút xấu hổ nói: "Điện hạ, có phải là do ta lúc nãy..."

"Nàng rất thông minh, sớm muộn cũng sẽ biết." Phong Liên Dực thở dài, lấy tờ giấy từ trong ống tay áo ra, cười nói: "Ngươi cũng thật có lòng, còn bảo nhạc công nhớ kỹ."

"Một khúc này của Điện hạ thật sự quá tuyệt diệu, không nhớ kỹ thì rất đáng tiếc."

"Nhớ kỹ thì có ích lợi gì? Quả thật là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình." Phong Liên Dực đem tờ phổ nhạc đặt trên cổ cầm, xoay người đi vào trong phòng, đóng cửa lại.

Vũ Văn Địch sửng sốt, lầm bầm nói: "Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình? Chẳng lẽ khúc Nguyệt Phách này của Điện hạ, chữ "Nguyệt" là chỉ Bắc Nguyệt quận chúa?"

Nghĩ như vậy, Vũ Văn Địch liền đi đến trước cửa, gõ hai cái, nói: "Điện hạ không nên lo lắng như thế, có lẽ không phải là nước chảy vô tình đâu, chẳng qua là Bắc Nguyệt quận chúa tuổi còn quá nhỏ, chưa hiểu rõ sự tình."

Nói xong Vũ Văn Địch rụt cổ, hắn biết hắn đang xen vào việc của người khác, nhưng thấy điện hạ chán nản như thế, hắn không đành lòng nên mới lắm miệng nói mấy câu. Sau đó lặng lẽ đi ra.

Trong phòng, Phong Liên Dực ngồi bên cạnh cửa sổ. Một vầng trăng khuyết treo lơ lửng trên trời. Đôi mắt màu tím của hắn phản chiếu ánh trăng, lộ ra tia sáng mê ly, mê hoặc tâm hồn người khác.

"Ta biết nàng hiểu, nhưng trái tim của nàng, ta lại không hiểu được nửa phần." Tiếng nói trầm thấp tựa như một tiếng thở dài vang vọng trong đêm khuya.

Trong bóng đêm, Băng Linh Huyễn Điểu cưỡi gió bay cao, Hoàng Bắc Nguyệt ngồi trên lưng nó, sắc mặt nàng vẫn trong trẻo lạnh lùng, tâm tình không chút gợn sóng.

Yểm trầm mặc một lát, chợt bật cười: "Tương vương hữu mộng, thần nữ vô tâm, Cửu hoàng tử của Nước Bắc Diệu thật là một người thú vị nha, không ngờ lại nảy sinh tình cảm yêu đương với một nha đầu độc ác như ngươi."

Hai mắt Hoàng Bắc Nguyệt chợt lóe sắc lạnh, khóe miệng cong lên, dùng giọng điệu giọng mỉa mai nói: "Ngươi ghen tỵ sao? Lão quái vật, ngươi sống lâu như vậy, đã có ai vì ngươi xuất ra một mảnh chân tình chưa?"

Yểm hừ một tiếng, có chút kiêu ngạo nói: "Trước khi bị phong ấn, trên trời dưới đất đều chỉ có mình ta duy ngã độc tôn, khi đó, trên thế gian nào có ai có thể cùng ta sánh vai, phong tư của ta lúc đó, nha đầu nhà ngươi sao có thể tưởng tượng được?"

"Hắc hắc, ngươi không phải đang nói khoác chứ? Dáng vẻ của ngươi khi ở trong Hắc Thủy Cấm Lao có điểm nào gọi là phong tư sao?" Hoàng Bắc Nguyệt trào phúng nói.

"Hừ! Dáng vẻ đó chỉ là hình thái sau khi ta bị phong ấn mà thôi, chờ ta ra ngoài được thì..."

"Ngươi không thoát ra được đâu!" Hoàng Bắc Nguyệt hừ lạnh: "Ngươi là lão quái vật vô dụng, ngươi không giúp ta được cái gì hết, suốt ngày chỉ biết châm chọc khiêu khích, có quỷ mới cho ngươi thoát ra ngoài! Chờ ta tìm ra bí mật của Vạn Thú Vô Cương, ta nhất định sẽ giết chết ngươi!"

"Ngươi...ngươi đã đáp ứng thả ta ra ngoài nha!" Yểm nóng nảy nói.

"Đáp ứng rồi thì sao? Đối với loại người như ngươi, dù không giữ chữ tín thì ta cũng không thấy mất mặt!"

Yểm hít sâu mấy hơi, tức đến mức hô hấp không thông, nếu không phải giờ phút này đang bị phong ấn, hắn nhất định sẽ đánh nha đầu kia một trận! Quá không nghe lời! Quá kiêu ngạo rồi!!!

Hoàng Bắc Nguyệt cười lớn. Nghe tiếng cười cuồng ngạo này, Yểm không khỏi cẩn thận suy nghĩ lại, hình như hắn bị nàng chơi một vố rồi!

Mới rồi đang nói chuyện của nàng, hắn có nói Phong Liên Dực nảy sinh tình cảm với nàng, nha đầu này chắc hẳn ngượng ngùng nên mới chuyển đề tài, đùa cợt hắn! Hừ, thật là một nha đầu giảo hoạt mà!

"Hoàng Bắc Nguyệt, ngươi năm nay thật sự chỉ mới mười hai tuổi thôi sao?"

"Hừ, mười hai tuổi thì sao?" Nàng đương nhiên không phải mười hai tuổi! Chỉ là, lúc nàng mười hai tuổi cũng chẳng thua kém bao nhiêu so với hiện tại!

"Ta sống nhiều năm, gặp qua vô số thiếu niên thiên tài, phàm là người lợi hại từ nhỏ, bản tính đều âm ngoan lãnh khốc, quả thật chưa bao giờ thấy nha đầu nào còn ranh mãnh hơn cả quỷ như ngươi!"

"Đó là do ngươi kiến thức có hạn! Không biết tuổi càng nhỏ càng dễ thành tinh sao? Lão quái vật, ngươi quá khinh thường người khác, sớm muộn gì cũng sẽ thua trên tay ta mà thôi!" Trong mắt Hoàng Bắc Nguyệt lộ ra một tia lạnh lẽo.

Yểm nhẹ giọng hừ một tiếng: "Ta chỉ là người ăn nhờ ở đậu, không thèm đấu miệng với ngươi nữa!". Hắn thừa nhận là tài miệng lưỡi của mình không bằng nha đầu này, mỗi lần đấu người thua luôn là hắn.

Hoàng Bắc Nguyệt cười nhẹ một tiếng, nói : "Yểm, đến tột cùng trước kia ngươi là thứ gì, lợi hại như thế mà vẫn bị người khác phong ấn sao?"

Nhắc tới chuyện cũ, Yểm không khỏi thở dài một hơi: "Nếu không phải nhất thời khinh thường, ta cũng sẽ không luân lạc đến mức này! Hoàng Bắc Nguyệt, ngươi thả ta ra đi, ta chỉ giúp ngươi, tuyệt đối sẽ không hại ngươi đâu!"

Chuyện này về sau hãy nhắc lại, Hoàng Bắc Nguyệt cắt đứt lời hắn: "Yểm, ta muốn ngươi nói hết mọi chuyện của Điện Quang Diệu cùng Thành Tu La cho ta biết, hai nơi này là uy hiếp lớn nhất đối với ta hiện tại!"

"Nói cho ngươi, ta cũng không có chỗ tốt gì nha..." Yểm nhỏ giọng nói thầm. Trước mặt Hoàng Bắc Nguyệt, hắn căn bản không thể nói điều kiện, nha đầu kia hoàn toàn nắm quyền chủ động, hắn chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời, nàng muốn biết cái gì thì phải nói cho nàng biết. Nếu không may chọc nàng mất hứng, vậy hắn sẽ bị nàng uy hiếp ngay.

"Chỗ tốt có rất nhiều, nhưng phải xem biểu hiện của ngươi thế nào đã." Hoàng Bắc Nguyệt nhếch môi mỉm cười.

Yểm không có cách nào, không thể làm gì khác hơn ngoài việc biết gì nói nấy, đem hết thảy tin tức về hai tổ chức mạnh mẽ nhất trên đại lục Tạp Nhĩ Tháp là Điện Quang Diệu cùng Thành Tu La nói cho nàng.

Khoảng hơn ba trăm năm trước, Điện Quang Diệu mới xuất hiện trên đại lục Tạp Nhĩ Tháp, khi đó, Thành Tu La đã là một tổ chức hắc ám xưng bá đại lục từ lâu. Bọn họ rất cường đại và thần bí, vô số người mạo hiểm không sợ chết muốn đi thăm dò Thành Tu La, song kết quả đều là một đi không trở lại.

Thành Tu La rất thần bí, thủ đoạn làm việc của bọn họ vô cùng kín kẽ, không lưu lại bất cứ dấu vết gì. Tục truyền từng nói, người của Thành Tu La đều

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#phượng