Đi Ngược Lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên đại Đông Nhi hoảng hốt chạy ra khỏi Thành Tu La, có Chi Chi trợ giúp nên không bị ảo cảnh mê hoặc, quãng đường đi rất thuận lợi! Từ hầm tối trong sơn động trốn ra, bên ngoài có ánh sáng nhàn nhạt phía chân trời, mang theo vài phần cảm giác tịch liêu.

Thiên đại Đông Nhi bị thương mấy chỗ, một nhát kiếm của Vị Ương không thể nói giỡn, dọc theo đường đi không biết chảy bao nhiêu máu, nhưng nàng cũng cố nén đau, duy trì thanh tỉnh. Trong lòng ôm Chi Chi, cự tê giáp long đi trên mặt đất khiến từng đợt đất rung núi chuyển, bên này núi rừng rậm rạp, hẻo lánh, người ở rất thưa thớt, bởi vì Thành Tu La ở gần đây nên càng thêm hoang vu thưa thớt.

Ở trong rừng đi hồi lâu, Thiên đại Đông Nhi đã loáng thoáng không chống nổi nữa, cố gắng mở to mắt, nhưng phía trước quang cảnh chập chờn, không thấy rõ gì nữa. Đột nhiên cự tê giáp long vấp một cái, thân thể to lớn lay động một chút khiến Thiên đại Đông Nhi ngã xuống! Cả đau đều không cảm giác được, nàng quay người muốn đứng lên, nhưng thử nhiều lần cũng không gượng dậy được.

Chi Chi từ trong lòng nàng chui ra, cánh tay tinh tế nho nhỏ cố gắng kéo nàng lên, nhưng hắn nhỏ như vậy, làm sao kéo được nàng? Đang lúc này, có tiếng nói mơ hồ từ xa xa truyền đến, là giọng nói của nữ tử.

"Nơi quỷ quái này mà cũng tới được? Mặc Liên, ngươi đừng chạy loạn được không?" Rõ ràng người mà cô gái kia gọi cũng không nghe lời, cho nên cô ta hổn hển hét to vài tiếng.

Mặc Liên...

Thiên đại Đông Nhi mơ hồ nghe thấy tên này, liền cố gắng xoay người lại. Chi Chi hiểu ý, liền vội vàng chạy lên trên ngọn cây nhìn xung quanh, đồng thời không sợ chết kêu to 'chi nha chi nha'.

"Tiếng gì vậy?" Ở xa xa Hồng Liên đột nhiên dừng bước lại, nghiêng tai nghe xong liền nhìn về phía Mạnh Kỳ Thiên, chờ hắn xác định.

Mạnh Kỳ Thiên trầm ngâm một chút rồi nói: "Chức mộng thú."

Hồng Liên liếm khóe miệng, nói với vẻ tà ác: "Đang tâm tình không tốt, vừa lúc gặp gỡ đồ của Thành Tu La, ta phải thu thập gọn hắn!" Vừa nói, ả liền bước về phía trước, Mạnh Kỳ Thiên bất đắc dĩ lắc đầu theo sau.

Hai người vừa cất bước bước, đột nhiên thấy Mặc Liên từ một hướng khác đi đến bay xẹt qua, vạt áo màu đen lung lay một chút liền biến mất không gặp. Hồng Liên ngây người một chút, hô lớn: "Mặc Liên thối! Ngươi vừa làm cái quỷ gì?"

Mặc Liên không đáp lại, bay nhanh đến chỗ Chi Chi trên ngọn cây, với tay bắt lấy Chi Chi đang hốt hoảng.

"Chi nha chi nha..." Chi Chi sợ đến mất mật, tay chân giãy dụa suy nghĩ né ra, hàm răng không ngừng run lẩy bẩy. Mặc Liên sờ soạng đầu Chi Chi, sau đó môi khép mở, chậm rãi nói: "Chi Chi."

Chi Chi ngẩng đầu, nhìn thấy đúng là Mặc Liên, mở to hai mắt nhìn, quên mất sợ hãi. Nó đi theo Hoàng Bắc Nguyệt, nhiều lần gặp Mặc Liên nên đã quen, nó liền khoa tay múa chân 'chi chi nha nha' nói loạn lên.

Mặc Liên đương nhiên không hiểu, hắn cũng không nhìn thấy động tác của Chi Chi, tuy nhiên gần đây có hơi thở linh thú, hắn cảm giác nguyên khí thuộc tính thổ đang dao động. Hai mắt không nhìn thấy, tự nhiên các giác quan khác lại nhạy bén. Hắn mang Chi Chi từ trên cây nhảy xuống, dựa vào hơi thở đi tới trước mặt Thiên đại Đông Nhi.

Cự tê giáp long nhìn thấy Mặc Liên, phẫn nộ gầm nhẹ một tiếng, cúi xuống vươn tay muốn kéo Thiên đại Đông Nhi lại, nhưng bị nàng lắc đầu ngăn trở.

"Cứu, cứu nàng... . . ." Thiên đại Đông Nhi quỳ rạp trên mặt đất, tay nắm đá vụn cùng bùn đất, vừa nói, bên khóe miệng cuồn cuộn chảy máu.

Giọng nói này hắn nhận ra, quan trọng là hắn biết Chi Chi, đây là chức mộng thú của Hoàng Bắc Nguyệt.

"Người nào?" Giọng nói hơi có vẻ lãnh đạm.

Thiên đại Đông Nhi nghĩ Mặc Liên là người thuộc Điện Quang Diệu, hắn khó mà cùng Thành Tu La là địch, liền nói: "Đi tìm Phong Liên Dực, nói cho hắn biết, Hoàng Bắc Nguyệt...ở Thành Tu La!".

Khuôn mặt của Mặc Liên từ lạnh nhạt liền chuyển thành sắc bén, lạnh giọng hỏi: "Cái gì?"

Thiên đại Đông Nhi khóc ròng nói: "Chúng ta sau khi đi vào, gặp Vị Ương, Hoàng Bắc Nguyệt để ta đi ra trước, nhưng cô ấy...."

Nàng chưa dứt lời, chỉ cảm thấy trước mặt một trận gió thổi qua, sau đó ngẩng đầu lên, thiếu niên trước mặt đã không thấy bóng dáng. Thiên đại Đông Nhi nhìn quanh, ngay cả Chi Chi cũng không thấy, mơ hồ thấy phía trước Hồng Liên cùng Mạnh Kỳ Thiên bước tới.

Hồng Liên nhìn thấy Thiên đại Đông Nhi liền cau mày: "Nha đầu kia nhìn quen mặt nhỉ!"

Mạnh Kỳ Thiên nổi tiếng với trí nhớ kinh người, gặp qua ai là không quên được, liếc mắt nhìn thấy Thiên đại Đông Nhi, liền nhớ năm năm trước, nha đầu này suýt bị Hồng Liên giết chết, vốn là nha hoàn của Hoàng Bắc Nguyệt, không khỏi cau mày do dự: "Hả? tưởng cô ta chết rồi chứ?"

Hồng Liên tâm tính cao ngạo, người có thể làm ả nhớ kỹ không nhiều lắm, năm đó Đông Lăng bị ả ném về phía con chim chín đầu, người chết trong tay ả nhiều không đếm xuể, một tiểu nhân vật như vậy sao nhớ được. Huống chi năm năm, một tiểu nha đầu trưởng thành, khuôn mặt đều có chút thay đổi, Hồng Liên càng không có ấn tượng.

"Mạnh Kỳ Thiên, ngươi nhận ra nha đầu kia? Ái chà, lớn lên khá tốt, không phải là tình nhân cũ của ngươi chứ?" Hồng Liên châm chọc cười rộ lên, dù sao không biết Mặc Liên chạy đi đâu, nàng cũng chẳng biết làm gì.

Mạnh Kỳ Thiên thản nhiên cười cười, chưa trả lời Hồng Liên, chỉ nhìn Thiên đại Đông Nhi cùng Cự tê giáp long bên cạnh mà phán đoán thực lực. Trình độ của hắn mạnh hơn Đông Lăng, bởi vậy rất chuẩn xác đoán được thực lực của nàng, phán đoán sau lúc, lại kêu một tiếng ngạc nhiên: "Thất Tinh."

Còn nhớ rõ năm năm trước lúc đầu tiên nhìn thấy nha đầu kia, ngay cả một sao cũng không có, hơn nữa thân thể suy yếu, nguyên khí hỗn loạn. Không ngờ năm năm ngắn ngủi, dĩ nhiên phát triển đến Thất Tinh, cho dù ăn Tẩy Tủy đan, loại tốc độ phát triển này cũng quá kinh người!

"Thất Tinh triệu hồi sư?" Hồng Liên không thèm để ý, cấp bậc này chỉ là con kiến yếu ớt đối với Hồng Liên, chẳng có hứng thú động thủ.

"Xem ra cũng không sống nổi, ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có, vô vị." Hồng Liên mất hứng bĩu môi, xoay người đi về hướng bên kia, "Này, Mạnh Kỳ Thiên, ngươi còn không đi sao? Ta đi tìm Mặc Liên, rừng rậm thế này hắn một mình chắc chắn không đi ra được."

"Tới ngay đây." Mạnh Kỳ Thiên nhìn thoáng qua Thiên đại Đông Nhi, liền xoay người đuổi theo Hồng Liên, đi vài bước lại quay lại, từ nạp giới lấy một cái chai nhỏ ra, đưa đến trước mặt Thiên đại Đông Nhi, "Không phải đáng thương ngươi, chỉ là không muốn tương lai thế gian này thiếu một vị cao thủ."

Ném cái chai, Mạnh Kỳ Thiên rời đi, Thiên đại Đông Nhi cầm cái chai lên, ý niệm muốn sống mãnh liệt thúc giục, giờ khắc này, kể cả độc dược nàng cũng ăn!

*** Bắc Nguyệt hoàng triều ****

Trong phòng giam âm u, mùi máu tươi nồng đậm, trong bóng tối vài ngọn nến le lói, khiến khung cảnh vốn u ám càng thêm khủng bố.

"Ô... ." Một tiếng kìm nén đau nhức vang lên ở giữa phòng giam an tĩnh, đá phát sáng chiếu ra vài tia sáng nhỏ. Hoàng Bắc Nguyệt dựa vào Tiểu Hổ, mở quần áo ra, dùng đan dược trừ độc hòa cùng nước bôi vào vết thương trên bụng.

Trừ độc dược ở thời đại nào cũng bỏng rát, so với lúc bị thương còn đau gấp mấy lần! Cũng may nàng lấy được rất nhiều dược liệu quý ở Rừng rậm Phù Quang, cho nên luyện chế thuốc chữa thương thuộc loại cao cấp, rất nhanh có thể cầm máu giảm nhiệt.

Miệng xé một dải quần áo dính máu, chính mình xử lý vết thương tựa như xuyên thủng ngực bụng, đau nhức vẫn có thể chịu được, nhưng trên trán cũng tràn ra nhiều giọt mồ hôi lớn.

Tiểu Hổ ở bên cạnh, thỉnh thoảng lại dùng đầu cọ bả vai của nàng, trong giám thần thú, Tiểu Hổ còn ít tuổi, chỉ tương đương với con nít hai ba tuổi, có đôi khi không hiểu chuyện, nhưng có lúc rất tri kỷ. Hoàng Bắc Nguyệt cười một chút, xoa xoa mồ hôi trên trán, dựa vào thân thể Tiểu Hổ, vận động một chút cũng cảm thấy rất mệt. Trong thân thể trống rỗng, so với lúc lực lượng tràn đầy lại khiến người ta có cảm giác nổi giận.

Yểm cũng trầm mặc, hắn luôn miệng ác độc, nhưng lúc này cũng không đả kích Hoàng Bắc Nguyệt, nếu đổi lại, thành quả mà hắn tận tâm khổ luyện nhiều năm lại bị người mà mình tín nhiệm tàn nhẫn cướp đoạt, nhất định hắn sẽ nổi giận. Nếu đổi lại là hắn, không tiếc hết thảy đại giới, cũng phải cùng Linh tôn đánh đến cùng! Coi như phù nguyên bị phá hủy cũng không quan hệ! Nhưng nha đầu Hoàng Bắc Nguyệt kia tuổi còn nhỏ mà lại trấn định như thế, cá tính lãnh khốc khiến hắn cũng bội phục.

Yểm ở hắc thủy cấm lao trầm mặc một hồi, đột nhiên cảnh giác ngẩng đầu lên, nói : "Có người tới."

Hoàng Bắc Nguyệt lông mi giật nhẹ, lập tức liền cười khổ nói: "Tới thì tới, dù sao hiện tại ta cũng không có khí lực phản kháng".

Mất phù nguyên, lại bị trọng thương như vậy, không thể hành động, nếu hiện tại có triệu hồi sư nhất tinh xuất hiện, chỉ sợ cũng có thể làm thịt nàng. Tiểu Hổ nhe răng gào hai tiếng, dùng cái đuôi kéo nàng về phía sau, sau đó như chiến sĩ dũng mãnh đứng chắn cửa lao.

Một bóng dáng vặn vẹo chậm rãi xuất hiện trên mặt đất, sau một lát, Vị Ương nhìn Hoàng Bắc Nguyệt đánh giá, cười lạnh nói: "Quả nhiên chưa chết."

Tiểu Hổ vung móng vuốt sang một bên, xích hỏa ngưng tụ thành lưỡi dao sắc bén đánh về phía Vị Ương, cô ta khinh thường liếc mắt nhìn Tiểu Hổ, đuôi rắn đảo qua, dễ dàng chặn lại lưỡi dao sắc bén, không hề tốn hao bất kỳ khí lực gì!

"Thần thú chưa trưởng thành thì là cái thá gì trước mặt ta?" Vị Ương vừa nói, trường kiếm chậm rãi ngưng tụ ở trong tay: "Ta đến là để chấm dứt thống khổ của ngươi, dù sao Linh tôn đại nhân cũng muốn ngươi chết."

"Giết ta, Phong Liên Dực sẽ không bỏ qua ngươi." Hoàng Bắc Nguyệt cau mày nhìn Vị Ương, nữ nhân trong thành Tu La đều có chút điên cuồng, thực lực của Vị Ương có thể đứng đầu Mười hai Ma Thần, tuyệt đối không phải giả dối, Tiểu Hổ cùng Băng Linh Huyễn Điểu cộng lại cũng không phải là đối thủ của cô ta.

Vị Ương lạnh lùng cười, nói: "Bệ hạ vĩnh viễn sẽ không biết, người sắp đăng cơ, ngươi đến Địa ngục ăn mừng cho bệ hạ đi."

Đăng cơ?

Hoàng Bắc Nguyệt nheo mắt lại, giữa ánh nến le lói mà cười rất tự tin: "Sẽ không đâu".

"Hừ! Ngươi không tin cũng vô dụng, đừng vọng tưởng bệ hạ sẽ vì ngươi, đó là Tu La vương tôn quý, mà ngươi, chẳng là cái thá gì!" Nhìn thấy Hoàng Bắc Nguyệt tự tin tươi cười, Vị Ương liền giận dữ, điên cuồng mà muốn đánh vỡ nụ cười tự tin kia. Trường kiếm vung lên, cấm chế ở cửa lao bị bổ ra, Vị Ương kéo thân rắn dài xông tới, đuôi rắn hất văng Tiểu Hổ toàn thân lửa cháy vàng rực ra, trên đuôi bị lửa cháy làm tổn thương một chút, nhưng cô ta chẳng hề có chút cảm giác nào.

"Ngươi chịu chết đi!" Vị Ương vừa nói, trong mắt lóe lên vẻ điên cuồng, trường kiếm chém xuống Hoàng Bắc Nguyệt!

Hoàng Bắc Nguyệt ngưng mi, cánh tay cầm tuyết ảnh chiến đao không có khí lực, không nâng nổi lên. Chẳng lẽ phải bỏ mạng ở đây sao?

Chính nghĩ như vậy, đột nhiên trong gang tấc, thân thể Vị Ương như búp bê bay tung lên. Thân rắn thật dài đụng phải đỉnh tường phòng giam, làm rớt xuống từng khối đá vỡ vụn. Một khối đá gần rơi xuống đỉnh đầu Hoàng Bắc Nguyệt, nàng đưa tay ngăn cản, bóng ma màu đen lại đột nhiên xẹt qua, biến khối đá vụn đang rơi xuống thành bột mịn, phiêu tán trong không khí.

Hoàng Bắc Nguyệt nao nao, ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy bóng ma màu đen bao phủ xuống, hai cánh tay duỗi ra, ôm lấy nàng.

"Mặc Liên!" Vị Ương bị đánh bay hú lên quái dị, có chút phẫn nộ, có chút sợ hãi, hiển nhiên có vài phần e ngại Mặc Liên.

Vị Ương vừa kêu một tiếng, Mặc Liên liền giơ tay lên, lôi quang màu đen từ đầu ngón tay tuôn ra ngoài, chiếu sáng vẻ mặt hoảng sợ của Vị Ương, cô ta giơ kiếm lên cố gắng chặn lại, toàn thân bỗng nhiên xuất hiện một màu Băng Oánh, như một tầng khí ngưng tụ thành quần áo mặc ở trên người!

"Giáp phòng hộ nguyên khí thuộc tính Băng!" Hoàng Bắc Nguyệt trong lòng kinh ngạc, Vị Ương đã có thể lấy nguyên khí ngưng tụ thành giáp phòng hộ, thực lực sợ rằng sắp tiếp tiến vào Thiên cấp. Nhưng làm Hoàng Bắc Nguyệt kinh hãi kỳ thật không phải cấp bậc của Vị Ương, mà là... Mặc Liên! Nếu như nói thực lực của Vị Ương trên đại lục Tạp Nhĩ Tháp như là thần, thì trước mặt Mặc Liên vẫn vô dụng, vậy thực lực của Mặc Liên đến tột cùng là cấp bậc gì đây?

Hoàng Bắc Nguyệt hồi tưởng một chút, chính mình cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy Mặc Liên ra tay thực sự, sức mạnh của hắn khủng bố như vậy, còn có thần thú Huyễn linh thú không biết tiến hóa tới cấp bậc gì rồi, chỉ cần vừa xuất hiện, tất cả cao thủ trước mặt hắn cũng phải buồn bã thất sắc. Người như vậy, sau này trở thành kẻ địch thì thật sự rất đáng sợ.

Vị Ương lấy nguyên khí thuộc tính băng làm khôi giáp phòng hộ, ngăn cản Mặc Liên một kích kia, trong miệng mặc dù nhổ một ngụm máu, song vẫn có thể đứng lên, thực lực đã làm người ta nhìn với cặp mắt khác xưa.

Mặc Liên mất hứng, giơ tay lên lần nữa, chuẩn bị giải quyết triệt để nữ nhân này.

"Không cần giết cô ta, chúng ta đi thôi." Hoàng Bắc Nguyệt ống tay áo của Mặc Liên, thấp giọng nói.

Vị Ương không thể chết được, cô ta đứng đầu Mười hai Ma Thần của Thành Tu La, thực lực của Vị Ương có thể sánh ngang với Hồng Liên của Điện Quang Diệu, Thành Tu La cùng Điện Quang Diệu vừa đối lập lẫn nhau, vừa kiềm chế thế lực của nhau, vì vậy mới có thể duy trì thăng bằng nhiều năm. Nếu Hồng Liên hoặc Vị Ương chết, loại thăng bằng này sợ rằng sẽ bị đánh vỡ, Mặc Liên xuất hiện đã làm thăng bằng hướng về Điện Quang Diệu, mà Thành Tu La không có vương giả, như thiếu Vị Ương, phần thăng bằng này sợ rằng sẽ bị Điện Quang Diệu đánh vỡ. Đến lúc đó, chỉ sợ là đông đảo quốc gia cùng thế lực trên Đại lục Tạp Nhĩ Tháp sẽ bị nạn trước tiên. Loạn lạc trăm năm trước có lẽ sẽ lại một lần nữa xuất hiện.

Hoàng Bắc Nguyệt không phải người buồn lo vô cớ, cũng không phải do lòng từ bi, nàng không hy vọng loạn lạc xuất hiện vào lúc này, không muốn đám người bên cạnh nàng bị cuốn vào hỗn loạn.

Mặc Liên rất nghe lời nàng, nàng nói không giết, hắn liền không ra tay, âm lãnh khuôn mặt có chút quỷ dị, Vị Ương cắn răng, không cam lòng hỏi: "Mặc Liên, ngươi đây là ý gì? Cô ta là người của Điện Quang Diệu sao?"

Mặc Liên không nghĩ trả lời Vị Ương, cái giọng nói này khiến hắn nghe ngứa tai, muốn động thủ để tiếng nói này vĩnh viễn biến mất, lấy lại an tĩnh!

"Ta không phải người của Điện Quang Diệu." Hoàng Bắc Nguyệt từ từ mở miệng, nét mặt trắng bệch biểu lộ một chút thản nhiên tươi cười, "là bằng hữu của hắn, đúng không?".

Vẻ mặt âm lãnh của Mặc Liên cũng chậm rãi tiêu tán đi, thay thế bởi một chút ấm áp cười nhạt, hắn gật đầu, "Đúng."

Vị Ương khó hiểu, không lý giải được nhìn bọn họ. Bằng hữu? Vậy là vật quỷ gì?

"Vẻ mặt như vậy thật đáng thương." Hoàng Bắc Nguyệt tiếc hận lắc đầu, "trong thành Tu La đoạn tình tuyệt ái, các ngươi sẽ không hiểu rõ tình yêu cùng tình bằng hữu, chính là một loại ràng buộc vĩnh hằng."

"Cái loại quỷ quái này chẳng có ích lợi? Ta còn lạ gì!" Vị Ương bị Hoàng Bắc Nguyệt nhìn với ánh mắt đáng thương thì giận dữ, tức giận hô lớn.

"Đương nhiên là có ích lợi, ngươi xem Mặc Liên không phải tới cứu ta sao?" Hoàng Bắc Nguyệt dương môi cười, nhìn vẻ mặt Vị Ương hổn hển, trong lòng không biết đồng tình hay là đáng thương. Một người không có cảm tình, dù cường đại bao nhiêu đều cô độc tịch mịch. May là Phong Liên Dực lựa chọn rời bỏ toàn bộ Thành Tu La, nếu hắn biến thành người không có cảm tình, nàng không biết nên làm cái gì bây giờ.

Nghe nàng nói xong, Vị Ương trố mắt rồi lại không rảnh nhìn bọn họ, nếu đánh, nàng không đánh lại được Mặc Liên, nói, nàng cũng không nói thắng Hoàng Bắc Nguyệt, tâm lý phẫn hận không chịu nổi! Tình bạn, tình yêu đều là vật quỷ! Ở Thành Tu La, mấy thứ này không cần thiết. Chỉ cần sức mạnh, chỉ mạnh mẽ hơn là tốt rồi!

Không cần nói nhảm với Vị Ương nữa, Mặc Liên ôm Hoàng Bắc Nguyệt ra khỏi phòng giam, triệu hồi Huyễn linh thú, ngồi trên lưng hắn bay ra ngoài. Dám một mình xông vào Thành Tu La cứu người, lại đường hoàng rời đi, hung mãnh như thế, Mặc Liên quả không phải người thường.

Hoàng Bắc Nguyệt dựa vào bờ vai Mặc Liên, đã an toàn, tâm thần trầm tĩnh lại, trong lồng ngực hỗn độn như một mảnh đào sông lấp biển, một ngụm máu tươi chậm rãi chảy xuống.

Chi Chi chạy từ đầu của Huyễn linh thú tới, nhìn thấy vết thương cùng khóe miệng đầy máu của nàng, liền khoa tay múa chân kêu 'chi chi nha nha', lo lắng đến mức nước mắt lưng tròng.

Mặc Liên không nhìn thấy, nhưng có thể ngửi thấy mùi máu tanh, trên người nàng nồng đậm mùi máu tanh hắn không thể quên, bởi vậy trầm mặc một chút, liền lấy nạp giới mà trước đây Hoàng Bắc Nguyệt cho hắn, lấy ra rất nhiều chai lọ đến, hỏi: "Loại nào?"

Hoàng Bắc Nguyệt cúi đầu nhìn, khóe miệng có chút giương lên, những chai thuốc này là nàng để lại trong nạp giới, chỉ có một ít thuốc cơ bản chữa thương, đối với vết thương nhẹ thì không thành vấn đề, nhưng với vết thương nghiêm trọng như hiện tại thì không có tác dụng gì.

"Không cần." Hoàng Bắc Nguyệt lắc đầu, "Ta đã xử lý qua vết thương, chắc không có vấn đề gì lớn."

Vết thương chảy máu đúng là không có vấn đề gì, nhưng phù nguyên bị lấy đi tạo thành thương tổn, trong khoảng thời gian ngắn rất khó khôi phục. Nàng hiện tại tương đương với năm năm trước, không có phù nguyên, thậm chí so với lúc đó càng không ổn.

"Là ai?" Mặc Liên trầm giọng hỏi.

Hoàng Bắc Nguyệt biết hắn hỏi là ai đả thương nàng thành như vậy, nhưng chuyện này nàng không muốn Mặc Liên dính dáng vào, hắn không cần phải là địch với Linh tôn. Hắn tâm tư đơn thuần, muốn vì nàng báo thù, nhưng thù này chỉ có chính mình giải quyết, nếu không, nàng sẽ không cam lòng!

"Việc này ngoài ý muốn thôi." Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên nói, "Mặc Liên, cám ơn ngươi tới cứu ta, mệnh này là ta nợ ngươi."

"Không cần cám ơn." Mặc Liên tận tâm nghĩ ra một câu rồi nói: "Ngươi bị thương, ta rất khó bỏ qua."

Hoàng Bắc Nguyệt ngẩn ra, lập tức cười nói: "Nếu như ngươi bị thương, ta cũng sẽ rất khó bỏ qua."

Mặc Liên cũng ngẩn ra, sau đó nụ cười trên mặt nở rộ như hoa tươi, Hoàng Bắc Nguyệt nhìn hắn dễ dàng cao hứng như vậy, tâm lý cảm thán thật là một người dễ thỏa mãn, sống như vậy sẽ không thấy mệt mỏi.

Có Mặc Liên bên cạnh, thành thật mà nói nàng rất yên tâm, thiếu niên này mặc dù là người của Điện Quang Diệu, nhưng lại có cảm giác đáng tin cậy hơn bất luận kẻ nào, ít nhất hắn tuyệt đối sẽ không làm thương tổn nàng, điểm này rất rõ ràng .

Mất máu quá nhiều, người rất dễ bị mơ hồ, huống chi hiện tại ở trong hoàn cảnh an toàn, dựa vào bả vai ấm áp của Mặc Liên, nàng có chút mệt nhọc.

Mặc Liên không biết nàng mệt mỏi, trong đầu đột nhiên nhảy ra một ý nghĩ, liền hỏi: "Cái gì vậy? Tình yêu?".

"A...." Hoàng Bắc Nguyệt miễn cưỡng lên tiếng, sau đó cười nói: "Vật này không có hình tượng cụ thể, đại khái nó là một loại cảm giác."

"Cảm giác?"

Hoàng Bắc Nguyệt mệt mỏi cười nói: "Có nghĩa là lúc không nhìn thấy một người, sẽ ngày đêm mong nhớ người đó, mất ăn mất ngủ, hình ảnh trong đầu đều là người đó, rất muốn gặp mặt, nhưng lúc ngươi nhìn thấy người đó, lại thấy sợ hãi, sợ người đó rời đi mất, tim đập rất nhanh...."

Vừa nói chậm rãi, Hoàng Bắc Nguyệt cười rộ lên, nàng nói những lời này với Mặc Liên làm gì? Hắn đầu óc đơn thuần, làm sao hiểu rõ loại cảm giác phức tạp này? Huống hồ, lời nàng nói cũng không hoàn toàn gọi là tình yêu, tình yêu là loại cảm giác nói không nên lời. Nàng cười cười, đôi mắt từ từ nhắm lại, dựa vào bờ vai của hắn trầm lắng mê man.

Mặc Liên sợ sệt nghĩ, mong nhớ, cùng trống ngực....

Chi Chi đứng ở trên đầu gối Mặc Liên, ngẩng đầu nhìn hắn suy tư, chớp mắt và 'chi' một tiếng.

Mặc Liên cầm Chi Chi lên, đặt trên ngực, để lỗ tai nó dán vào ngực mình, Chi Chi bất ngờ không phòng ngự, cái mặt tròn bị ghì chặt đến méo mó, tay chân ra sức lay, không biết Mặc Liên muốn làm gì.

Một lúc lâu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#phượng