Đứng vào hàng ngũ Vương Giả

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối tháng hai, đại quân khải hoàn trở về, dân chúng trong Thành Lâm Hoài đều tuôn ra đường, cầm hoa quả hoan nghênh binh lính viễn chinh trở về.

Thiệt hại nhỏ mà thu hoạch lại lớn, chỉ sợ là cả ngàn năm trên Đại lục Tạp Nhĩ Tháp mới có một lần chiến tranh hoàn mỹ như vậy.

Từ nay về sau, cái tên 'Hoàng Bắc Nguyệt' sẽ vĩnh viễn được ghi vào sử sách, được nhà sử học cùng nhà mưu lược, nhà quân sự chiêm ngưỡng. Ở đại chiến này ngoài cơ trí, tỉnh táo, cùng với lãnh huyết, được sử sách ca tụng say sưa thì cũng có vài dòng lên án.

Trong chiến thắng này, sự hi sinh của Công chúa Anh Dạ và Tiểu Hầu gia Hoài Bắc hầu khiến trong lòng mọi người dù vui sướng nhưng cũng sinh ra cảm giác bi thương.

Công chúa Anh Dạ bị mang về Nước Nam Dực, Hoàng thượng vạn phần bi thống, nhưng trong thắng lợi vui sướng, hàng vạn hàng nghìn dân chúng kiễng chân chờ mong, bởi vậy Hoàng thượng chỉ có thể đè nén bi thống, sai người bố trí tang lễ long trọng, sau đó khen ngợi ban thưởng các chiến sĩ có công trong chiến tranh.

Nước Nam Dực bản đồ chưa từng mở rộng như vậy, từ tây sang đông, đến phía nam hình thành một bức bản đồ rộng lớn, chiếm cứ hơn nửa đất đai của Đại lục Tạp Nhĩ Tháp, hình thành cục diện đối lập với nước Bắc Diệu cường đại, thậm chí có xu hướng rộng lớn hơn.

Nếu không phải trong cuộc chiến này, Nước Bắc Diệu cũng chia cắt một nửa nước Đông Ly thì Nước Nam Dực tuyệt đối là đế quốc lớn nhất Trên Đại lục Tạp Nhĩ Tháp.

Hoàng thượng sao có thể mất hứng? Bách quan làm sao có thể mất hứng? Dân chúng làm sao có thể mất hứng?

Phủ Trưởng Công chúa, Lưu Vân Các.

Trong cung đưa tới lễ phục hoa lệ trải trên giường, gấm vóc màu đen, thêu hoa văn như ý hình mây màu vàng sậm, cùng với đồ án cát tường giao long ra biển. Con rồng trên lễ phục thiếu một móng vuốt, tượng trưng cho thân vương bên dưới hoàng thượng mới có thể mặc.

Lễ phục không phải kiểu dáng nữ tử mà là dựa theo phong cách nam tử, căn cứ theo kích thước thân thể của nàng mà cắt may.

Phía trên lễ phục ánh lên màu vàng của hoa văn rồng có chút chói mắt, không ai dám nhìn chằm chằm.

Hoàng Bắc Nguyệt ngồi trước bàn trang điểm, vừa mới tắm rửa xong, mái tóc đen nhánh buông dài trên vai, nàng chỉ mặc một cái áo trắng rộng thùng thình, nhan sắc trắng trong thuần khiết, không có chút hoa văn trang sức nào.

Tóc đen dán vào quần áo, nước tí tách rơi xuống.

Nàng ngẩng đầu, nhìn chính mình trong gương đồng, một gương mặt xanh xao hơi tiều tụy, nhưng vẫn thanh lệ động lòng người, mặt mày như họa, ngũ quan tinh sảo.

Đôi mắt trong suốt lạnh lùng nhìn mang theo vài phần mỉa mai, đôi môi duyên dáng nhếch lên, như là khinh thường người khác.

Nến Đỏ chậm rãi đi tới phía sau, thấp giọng nói: "Chủ nhân, thay lễ phục thôi, đến giờ tiến cung rồi."

"Công chúa Hi Hòa thế nào?" Hoàng Bắc Nguyệt như không nghe thấy lời của nàng, vừa mở miệng liền hỏi.

Nến Đỏ nói: "Theo lời dặn của chủ nhân đã giao công chúa cho Ngụy võ thần. Hai người kia chó cắn chó, náo loạn rất đặc sắc. Nhưng Ngụy võ thần nhiều lần hỏi thăm, Hoàng thượng khi nào mới phong hắn là Đại Đô Đốc, tiếp quản Nước Tây Nhung. Người này rất có thủ đoạn, tới Nước Nam Dực đã bắt đầu chạy chung quanh để kết giao quyền quý."

"Quyền quý của Nước Nam Dực không dễ kết giao như vậy, huống chi hắn là Ngụy võ thần, là con sói bên người quân vương, có mấy người dám tin tưởng hắn?" Hoàng Bắc Nguyệt cười lạnh.

"Chủ nhân nói đúng, hắn mặc dù nịnh hót khắp nơi, tan hết tiền tài, nhưng trong lúc quan trọng thế này, chẳng ai dám thân cận với hắn. Gặp hắn tới nhà thì ai nấy đều giả bộ bệnh."

Hoàng Bắc Nguyệt đã sớm ngờ tới sẽ như vậy, hôm nay Nước Nam Dực không ai không biết nàng cùng Chiến Dã mới có tiếng nói trọng lượng nhất, chỉ cần bọn họ không tỏ thái độ, ai dám tới gần tổ ong vò vẽ Ngụy võ thần chứ?

Nến Đỏ nhìn bộ dáng nàng lạnh lùng, do dự nói: "Chủ nhân, ngươi thật sự không giết Ngụy võ thần sao?"

"Ta đã lập khế ước, tự nhiên sẽ không giết hắn."

"Nhưng... ."

"Ta không giết hắn, tự có trời xử lý. Hắn hiện tại không phải tràn đầy hy vọng sao? Sau này sẽ phát hiện hoa trong gương, trăng trong nước so với chết trận sa trường càng khủng bố hơn!"

Nến Đỏ có vẻ hiểu ra, gật đầu, cười nói: "Tâm tư Chủ nhân thật khó đoán! Giờ lành nhanh đến, chủ nhân nhanh thay lễ phục đi."

Hoàng Bắc Nguyệt nhìn thấy lễ phục từ gương đồng, nói: "Đó là phục sức của thân vương... ."

"Lần này hành động của Hoàng thượng có chút quá mức?" Nến Đỏ cũng bất an nhìn lễ phục, "Ta nghe nói, Hoàng thượng vốn muốn phong chủ nhân là Công Chúa Vĩnh Ninh, sau thái hậu ngăn cản nên đem phong hào "Vĩnh Ninh' cho Công chúa Anh Dạ, sau đó Hoàng thượng liền ra thánh chỉ, phong chủ nhân là vương, phong hào là 'Ninh'."

"Vĩnh Ninh, Ninh... ." Hoàng Bắc Nguyệt lắc đầu cười khẽ, "Không nói đến Vĩnh Ninh là phong hào dành cho dòng chính công chúa. Một chữ Ninh là tôn hào mà hoàng tử con vợ cả mới có thể sắc phong. Ninh Vương, Hoàng thượng không phải là qua mắt thiên hạ cho thấy ta là con của người sao?"

Vương hầu công khanh mặc dù phong hào khác nhau, nhưng từ xưa đến nay có quy định, Hoàng tử con của Hoàng thượng và vợ cả mới có thể gắn với một chữ vương, như Tuyên vương, Thọ vương, Lệ vương.

Hai chữ đứng trước vương mới là phong cấp cho đại công thần, tựa như Tĩnh An vương - phụ thân hoàng hậu, cùng với Tiêu Dao Vương.

Nến Đỏ không ngờ mấy phong hào có nhiều học vấn như vậy, nhất thời có chút nóng nảy, "Vậy làm sao bây giờ? danh dự của Trưởng công chúa... ."

"Hoàng thượng chắc là điên rồi."

"Chủ nhân!" Nến Đỏ vội vàng lên tiếng ngăn cản nàng, nơi này tuy là phủ Trưởng Công chúa, nhưng tai vách mạch rừng, không được nói bậy về Hoàng thượng.

"Có quan hệ gì?" Hoàng Bắc Nguyệt không thèm để ý, "làm cũng làm rồi, còn sợ người biết sao?"

Nến Đỏ cầm lấy lược, chậm rãi chải tóc cho nàng, "Cứ thế mãi sợ rằng không tốt, chủ nhân tìm một cơ hội nói rõ cho Hoàng thượng."

"Hoàng thượng rất đáng thương, ta không muốn nói ra chân tướng." Hoàng Bắc Nguyệt nhẹ giọng thở dài.

Nến Đỏ cũng biết nguyên nhân trong đó, Hoàng thượng tốt với chủ nhân như vậy, tốt quá mức. Ngay cả Công chúa Anh Dạ chết cũng không thấy Hoàng thượng quá bi thương, chỉ một lòng muốn dành điều tốt nhất cho chủ nhân.

Bây giờ cõng thêm một chữ vương, khó bảo đảm sau này không gây ra động tĩnh lớn hơn. Dựa theo tính nết hoàng thượng, không chừng sau này ngay cả ngôi vị hoàng đế cũng muốn truyền cho Hoàng Bắc Nguyệt.

"Chủ nhân, một lần nhẫn tâm không sao, quan trọng là có thể khiến Hoàng thượng thanh tỉnh." Nến Đỏ nói.

Hoàng Bắc Nguyệt trầm mặc nghe, một lát sau mới nói: "Chờ những phong ba qua đi, liên tiếp đả kích sẽ phá hủy một người."

Hoàng thượng thật lòng thương yêu Anh Dạ, cũng thật tâm thương yêu nàng. Nhưng hiện tại hắn mất đi Anh Dạ, chỉ có thể đem tất cả chuyển đến nàng. Nếu như ngay cả nàng cũng mất đi, nàng không muốn ngay lúc này dao động Nước Nam Dực.

Nến Đỏ chậm rãi vấn tóc cho nàng. Nàng không thích trang sức châu hoa, hơn nữa để hợp với lễ phục thì chỉ đơn giản buộc gọn, gài kim quan thiếu niên, đơn giản lại đại khí.

Mặc lễ phục vào, buộc đai lưng lên, vóc người thon dài, hoa văn hoa lệ làm tăng thêm khí chất cao quý, giống như cây tường vi trong gió lạnh.

Khuôn mặt trắng trong thuần khiết, bởi vì quá tái nhợt nên chỉ có thể dùng chút son nhạt tô điểm thêm nhan sắc, cô gái trong gương liền có thêm vài phần sinh khí, thoạt nhìn tư thế oai hùng, tuấn mỹ không thua nam tử.

Ngắn ngủi liếc bộ dáng chính mình, Hoàng Bắc Nguyệt không nhìn thêm, xoay người ra khỏi cửa.

Đông qua xuân tới, tuyết đọng chưa tan, nhưng vài cành hoa đào trong viện đã ló nhụy, chẳng mấy mà nở rộ.

Người trong phủ đều nói đây là điềm lành, quả nhiên, hiện tại Bắc Nguyệt quận chúa được phong vương. Vinh quang của phủ Trưởng Công chúa sẽ trường tồn, đây là điềm lành lớn nhất!

"Nguyệt nhi, khí trời lạnh, phủ thêm áo choàng đi." Phương di nương dẫn một đám nha hoàn đi ra, trên tay cầm một áo choàng lông chồn.

Hoàng Bắc Nguyệt sải bước lên ngựa, nhìn bà cười nói: "Không cần, ta không lạnh, di nương vào nhà đi, ta sẽ về nhanh thôi."

Nói xong giục ngựa đi cùng Nến Đỏ biến mất ở cuối phố lớn.

Bóng lưng màu đen đơn bạc gầy yếu, nhưng lại bền bỉ vô hình, khiến người ta có cảm giác buông lỏng mà dựa vào.

Chỉ cần dựa vào nàng, bả vai nàng có thể chống đỡ hết thảy.

Phương di nương cười, để nha hoàn đổi toàn bộ đèn lồng trong phủ qua, sai phòng bếp chuẩn bị thức ăn Bắc Nguyệt thích, cảnh tượng bận rộn hẳn lên.

Hoàng cung.

Hoàng Bắc Nguyệt được phép cưỡi ngựa tiến cung, không ai dám ngăn trở, vó ngựa đạp trên nền nhà lạnh cứng, tiếng vang cộp cộp không ngừng.

Đầu xuân se lạnh, gió vẫn lạnh liệt, Hoàng Bắc Nguyệt xuống ngựa, giao cho cung nhân rồi tự mình đi vào.

Ven đường gặp phải không ít quan viên. Bọn họ thấy nàng liền cung kính vội tới hành lễ, thuận tiện chúc tụng, song trên mặt mỗi người cũng có thần sắc sợ hãi bất an, thậm chí có một chút bất mãn.

Hoàng Bắc Nguyệt làm bộ không biết gì, lễ phép hàn huyên vài câu cùng bọn họ.

Đang nói chuyện với Binh Bộ thượng thư, đột nhiên ngẩng đầu nhìn thấy Chiến Dã cũng đi tới, mấy vị đại thần đi theo phía sau hắn, trong đó có Hoài Bắc hầu - phụ thân Tào Tú Chi.

Lão nhân vừa mất đi con trai mà mấy thế hệ đơn truyền nên bi thương khổ sở. Người vốn hăng hái nhưng lúc này tóc cũng bạc trắng một nửa, run rẩy đi theo phía sau Chiến Dã, như một cụ già cao tuổi.

Gió lạnh đột nhiên thổi từ bốn phương tám hướng đến, xa xa không biết hương hoa mai từ đâu theo gió bay tới, thấm vào ruột gan.

Hương mai này là từ chỗ Hoàng Bắc Nguyệt thổi tới, chính là tòa cung điện hoa mai nở rộ phía sau lưng nàng.

Ngửi thấy mùi thơm, Chiến Dã cũng ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy nàng. Ánh mắt bất ngờ chạm vào nhau. Chiến Dã cũng không ngờ đột nhiên nhìn thấy nàng, trong lòng dựng lên tầng tầng phòng ngự suýt sụp đổ.

Hắn là người buồn vui tức giận không hiện lên mặt, tính cách lãnh khốc kiên nghị, trong lòng dù có hàng vạn hàng nghìn biến hóa, biểu hiện ra vẫn có thể không cảm xúc.

Hắn vốn ngẩng đầu muốn tìm kiếm nguồn gốc hương mai, bởi vậy lúc ánh mắt va chạm với nàng liền tự nhiên rời đi, liếc về tường cung phía sau, không nhìn thấy cái gì mới đưa ánh mắt trở lại.

Nhìn nàng, nhưng lại cố ý trốn tránh đôi mắt trong suốt của nàng.

Hoàng Bắc Nguyệt cũng nhìn hắn, thần sắc hai người đều rất lạnh nhạt, không hề mất tự nhiên, như là mỗi ngày lâm triều đều gặp mặt.

Khách sáo mà không bước tiếp, hai người khẽ gật đầu, lễ phép mà xa cách, sau đó Chiến Dã liền mang người đi vào đại điện trước.

Hoàng Bắc Nguyệt có chút sợ sệt nhìn bóng lưng Chiến Dã, dù không tỏ thần sắc lãnh đạm với nàng, không có cực nhỏ oán giận, càng không trách móc gay gắt, chỉ là khách khí gật đầu nhưng cũng khiến nàng cũng có cảm giác xa cách.

Năm đó bên bờ sông Ngọc thủy, thiếu niên mặc cẩm y bào màu đen cùng uống một chén nước đã nói với nàng: "Ta và ngươi cùng uống xong nước sông mẹ, hy vọng một ngày nào đó ngươi có thể trở lại mảnh đất này."

Cùng uống nước sông mẹ nhất định sẽ trở về.

Nàng đã trở về, mang về biên giới rộng lớn cho Nước Nam Dực, vinh quang vô thượng, nhưng lại mang đi mất muội muội mà hắn quan tâm thương yêu từ nhỏ.

'Ta hy vọng ngươi có thể trở về'.

Có lẽ quay ngược thời gian lại, Chiến Dã nhất định sẽ hối hận khi nói với nàng như vậy, hắn sẽ không hy vọng nàng trở về.

Đờ đẫn đi vào đại điện, thấy Hoàng thượng ngồi trên long ỷ cao. Trong điện trang nghiêm sáng ngời, văn võ bá quan ngay ngắn trật tự quỳ gối hô to vạn tuế.

Nàng cùng mọi người quỳ xuống, chết lặng hô vạn tuế theo. Nàng biết Chiến Dã đứng bên cạnh. Người quen thuộc nhưng hơi thở hơi lạnh như băng lại phảng phất xa cách muôn trùng.

Nàng nghe thấy tiếng hô trầm thấp cứng nhắc lãnh đạm không có cảm tình của Chiến Dã.

Hoàng thượng tuyên bố bình thân, chúng đại thần đứng lên, nàng cũng đứng lên theo. Hoàng thượng rất cao hứng, đứng trước long ỷ, đi hai bước rồi ngồi trở lại, ánh mắt rõ ràng nhìn nàng, nhưng nàng lại cúi thấp đầu.

Hoàng thượng nói rất nhiều, nàng không nghe lọt, kế tiếp thái giám bắt đầu giấy Tuyên, ngợi khen sắc phong tướng sĩ có công.

Lúc thái giám cất tiếng, nàng bên tai ong ong như có vật gì nổ mạnh, thế nên nàng không nghe được gì cả, chỉ nghe thấy duy nhất tiếng hít thở của bản thân.

"Ninh Vương còn không mau tạ ơn?" Phía sau không biết đại thần nào tốt bụng vỗ một chút bả vai của nàng, thấp giọng nói một câu.

Hoàng Bắc Nguyệt lúc này mới khôi phục, như máy móc quỳ xuống tạ ân.

"Bắc Nguyệt a, lúc này ngươi chiến công hiển hách, giúp Trẫm đoạt được Nước Tây Nhung cùng nước Đông Ly, đây là công lao bằng trời, Trẫm đặc biệt cho phép ngươi một nguyện vọng, ngươi có thể tùy ý yêu cầu, Trẫm đều chấp thuận." Hoàng thượng sắc mặt hồng nhuận, thoạt nhìn tinh thần gấp trăm lần, vỗ về chòm râu cười nói.

Hoàng thượng vừa ra lời vàng ngọc, chúng thần đều ồ lên.

Bất cứ nguyện vọng gì? Nếu Ninh Vương tham lam đòi hỏi quá mức thì phải làm thế nào?

Sắc mặt Hoàng Bắc Nguyệt bình tĩnh, từ lúc đi vào đến hiện tại cũng không hề thấy tươi cười. mặc dù từng có trường hợp nữ tử được phong vương, nhưng chỉ là hình thức mà thôi, hơn nữa phong hai chữ vương chỉ trên danh nghĩa mà thôi.

Tựa như nữ hoàng Nước Tây Nhung đầu hàng, bị Nước Nam Dực phụng dưỡng, cũng sẽ phong làm Tây Nhung vương.

Tuyệt không có nữ tử nào có thể phong một chữ vương, Hoàng Bắc Nguyệt là trường hợp duy nhất từ xưa đến nay.

Chúng thần cũng đưa mắt chuyển hướng nàng, ngay cả ánh mắt Chiến Dã cũng thản nhiên đảo đến.

Hoàng Bắc Nguyệt tiến lên từng bước, chắp tay nói: "Thần là nữ tử, không nên quan tâm triều chánh, lần này chỉ có một tâm nguyện, mong Hoàng thượng cho phép thần từ quan, tới sống tại đất phong Thanh Hà."

Hoàng Thượng vốn đang tươi cười đột nhiên sửng sốt, nụ cười trên mặt dần biến mất, bị mấy câu nói của nàng khiến chấn động không thốt lên lời.

Bách quan cũng không dám nói gì, trong đại điện hào khí nhất thời có chút cứng đờ.

Hoàng Bắc Nguyệt vẫn duy trì động tác cúi đầu vừa rồi, như là không hề cảm giác thấy hào khí trầm mặc trong đại điện, chỉ một lòng chờ hoàng thượng đáp lại.

Hôm nay tiền đồ của nàng thẳng tiến, tương lai đầy vinh quang. Mười bảy tuổi vang danh thiên hạ, đánh một trận được phong vương, sau này khi Nước Nam Dực nhất thống thiên hạ, với uy vọng của nàng, nhất định công thành danh toại, lưu danh trăm năm.

Cả Đại lục Tạp Nhĩ Tháp cũng không có phụ nữ vinh quang như nàng. Không, cho dù nam tử cũng không có!

Nàng sinh ra vốn đã cao quý, lại còn có thực lực như vậy, lại không nắm chặt cơ hội mà lại muốn rời khỏi vinh quang về ở ẩn?

Bao nhiêu người nằm mơ cũng không có được thứ tốt như thế, vì sao nàng lại không biết quý trọng chứ?

Hoàng thượng chậm rãi thu liễm nụ cười trên mặt, nhìn chằm chằm Hoàng Bắc Nguyệt hồi lâu, mãi mãi không đoán ra được tâm tư của nàng!

Nàng rốt cục muốn gì? Mặc kệ là cái gì, chỉ cần nàng nói ra hắn đều chấp thuận!

"Việc này bàn sau, bãi triều!" Hoàng thượng đột nhiên đứng lên, liếc nhìn Hoàng Bắc Nguyệt một cái rồi mới phẩy tay áo bỏ đi.

Văn võ bá quan cũng nhìn nàng một chút, thấy nàng vẫn cúi đầu, môi mím chặt có chút nghiêm túc, liền không dám đi lên nói thêm gì, tất cả đều lui ra.

Chỉ có Chiến Dã đứng bên cạnh nàng, thấp giọng hỏi một câu: "Sao phải khổ thế chứ?" Có cảm giác lành lạnh.

Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi hạ hai tay xuống, cười nhẹ một tiếng liền xoay người đi ra ngoài.

Trong đại điện ấm áp, nhưng ra cửa liền rét lạnh, từng đợt mùi hương hoa mai thơm ngát, lạnh thấu xương.

Nàng hít sâu một hơi, chậm rãi bước xuống bậc thang dài dằng dặc, bóng dáng cao ngạo.

Chiến Dã ở sau lưng cảm thấy không thể nhìn thấu người này, ngay từ đầu hắn căn bản không biết nàng.

Nàng từ nhỏ nhu nhược thích khóc, nhưng ngắn ngủn mấy năm lại biến thành Hí Thiên cường đại. Nàng có tình có nghĩa với bằng hữu, nhưng lại có thể máu lạnh lợi dụng Anh Dạ đã chết để áp chế hắn.

Có lẽ nàng không làm sai gì cả, hết thảy đều xuất phát vì đại cục, vì Nước Nam Dực, vì hắn. Nhưng phương thức này khiến hắn không có cách nào tiếp nhận.

Hắn không thể nhìn thấy thi thể Anh Dạ mà vẫn có thể vui mừng hưởng thụ thắng lợi.

Vẻ mặt Chiến Dã cô đơn nhìn bóng lưng nàng, mấy lần định mở miệng gọi nhưng không biết nên nói cái gì liền thôi.

Ánh mắt chăm chú dõi theo, đột nhiên bóng dáng thiếu nữ kiên định thẳng thắn trước mắt không hề báo hiệu ngã xuống bậc thang, lăn tròn như tượng gỗ xuống đất.

Chiến Dã ngẩn ra, lập tức chạy nhanh xuống.

"Bắc Nguyệt!" Nâng nàng dậy, lật qua, trên trán một vết bầm lớn, trên mặt tràn đầy nước mắt, hai mắt cũng khóc đỏ.

Chiến Dã đột nhiên ngơ ngác nhìn nàng, lập tức hiểu ra. Từ lúc ở trong đại điện nàng vẫn cúi đầu, không để ai nhìn, chắc là cố gắng đè nén nước mắt.

Chờ bách quan đi nàng mới đi, cũng là không muốn để người ta nhìn thấy bộ dáng này.

"Sao ngươi phải như vậy" - ra vẻ mạnh mẽ quật cường như thế!

Hoàng Bắc Nguyệt nắm áo hắn, chôn khuôn mặt vào ngực hắn, nức nở nói một tiếng: "Xin lỗi"

Tim Chiến Dã như bị đao cắt, vành mắt cũng đỏ lên, không biết làm gì, chỉ có thể dùng sức ôm chặt nàng.

Hắn không có cách nào trách nàng, bởi vì mọi chuyện vốn không phải nàng sai.

Người kiên cường như nàng mà khóc ở trước mặt hắn, có thể thấy trong lòng nàng hối hận đến mức nào.

Cái trán của nàng vẫn nóng bỏng, từ ngày từ biệt trên chiến trường, nha đầu ngốc này nói sẽ tự mình trị liệu, căn bản lừa gạt hắn!

Cơn sốt liên tục, mấy ngày mấy đêm chưa chợp mắt, khổ tâm tính toán, tâm lực lao lực quá độ mới không thể chống đỡ nổi nữa mà ngã xuống.

Chiến Dã ôm lấy nàng, bước nhanh ra ngoài.

Biệt viện ngoài thành.

Uống dược liệu đặc thù do luyện dược sư sắp đặt mới để nàng ngủ, Chiến Dã đem khăn lông lau trên trán nàng, xoay người bỏ thêm vài loại dược liệu vào lư hương, để nàng có thể ngủ sâu thêm một chút.

Đại phu nói nàng vất vả quá độ, bệnh lâu không trừng trị, khí huyết ứ trệ mới có thể đột nhiên té xỉu.

Che lư hương, Chiến Dã quay người lại, ngồi ở bên giường lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt có chút lưu luyến si mê.

Nến Đỏ ở bên ngoài ngó dáo dác không dám đi vào, Chiến Dã đã sớm biết nàng tới, thu hồi ánh mắt nói: "Vào đi."

"Đa tạ thái tử điện hạ." Nến Đỏ nhanh tay nhanh chân đi tới, cầm một ít đan dược quý hiếm ra nói: "Những thứ này do chủ nhân luyện chế, đều là linh dược thượng đẳng mà chủ nhân thường dùng."

Chiến Dã gật đầu, ý bảo nàng bỏ dược liệu xuống.

Nến Đỏ nói: "Hôm nay đa tạ thái tử điện hạ mang chủ nhân về. Chủ nhân đã lâu không nghỉ ngơi, ngẫu nhiên ngủ thiếp đi cũng bừng tỉnh vì ác mộng. Hôm nay coi như lần đầu tiên ngủ được an ổn như vậy."

"Đây đều là..., nàng đúng là..." Chiến Dã dừng một chút mới nói " Là muội muội của ta."

Cho dù không muốn thừa nhận thì sao? Đây là sự thật, đúng là vận mệnh không thể tránh khỏi.

Nến Đỏ lặng lẽ ngẩng đầu liếc nhìn hắn, phát hiện người này sắc mặt lãnh khốc quả thực đáng sợ, muốn nói ra nhưng lại không dám.

Chiến Dã thấy nàng muốn nói lại thôi, không thể làm gì khác hơn là hỏi: "Ngươi muốn nói cái gì?"

"Ta..." Nến Đỏ ngượng ngùng nói, "Kỳ thật, chủ nhân không phải là muội muội của thái tử điện hạ, điểm này mong điện hạ không cần quá rối rắm."

Chiến Dã đột nhiên nhìn chằm chằm nàng: "Ai nói cho ngươi biết?"

"Chuyện này là thật, phụ thân của chủ nhân là Hiên Viên Vấn Thiên, người mà trưởng công chúa yêu, là A Cha của ta. Nếu chủ nhân là huyết mạch của hoàng thượng thì tuyệt đối không thể tu luyện Vạn Thú Vô

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#phượng