Giả mạo Tề vương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lên đường được hai ngày, cuối cùng cũng tới kinh đô của nước Bắc Diệu, bên ngoài thành đã có không ít binh đoàn lính đánh thuê tự mình hạ trại, bởi vì có quá nhiều người tới, hơn nữa đều là lính đánh thuê các nước cùng người của các đại gia tộc, cho nên Quyền vương hạ lệnh binh đoàn lính đánh thuê và người của các đại gia tộc phải hạ trại ở ngoài thành, vài ngày nữa cuộc tỉ thí trên lôi đài cũng diễn ra ở khu bình nguyên ngoại thành. Một khi triệu hoán sư đã tung ra chiêu thức thì phạm vi ảnh hưởng của nó cực kỳ lớn, nếu như ở trong thành đấu, quả thật rất bất tiện, lính đánh thuê đều hiểu được mệnh lệnh của Quyền vương, vì vậy cũng bằng lòng hạ trại theo lời truyền đạt của sứ giả Nước Bắc Diệu phái tới.

Địa vị của gia tộc Bố Cát Nhĩ ở các quốc gia rất đặc biệt, là đệ nhất gia tộc trên đại lục Tạp Nhĩ Tháp, ở Nước Bắc Diệu cũng có thế lực không nhỏ, vì thế họ không gặp bất cứ trở ngại nào khi vào thành. Mặc dù Lạc Lạc tiếp tục ngỏ ý đồng hành, nhưng Hoàng Bắc Nguyệt vẫn từ chối ý tốt của hắn, hạ trại ở bên ngoài có thể thám thính càng nhiều tin tức, nếu đã vào thành e là sẽ không thể đi lại lung tung được nữa. Huống chi bọn họ ở đây cũng có thể vào thành, có điều không được phép xậm phạm vào khu vực đóng quân mà thôi.

Sau khi Lạc Lạc thất vọng rời đi, Hoàng Bắc Nguyệt sai đám người Cát Khắc đóng trại cẩn thận, sau đó chuẩn bị vào thành xem qua một chút. Đoàn lính đánh thuê chỉ có mười mấy người như bọn họ chỉ được sắp xếp ở nơi hẻo lánh nhất, chung khu vực với vài đoàn lính đánh thuê cấp thấp.

Vừa dựng trại xong, đã có người tới chào hỏi. Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu, thấy người tới là một người đàn ông trung niên dáng dấp khôn khéo, mặt chuột mũi khoằm, hắn chỉ mang theo một tiểu đội khoảng hơn hai chục lính đánh thuê, nhìn thoáng qua cũng biết thực lực chẳng có là bao.

"Vị này chính là đoàn trưởng của đoàn có phải không?" Người đàn ông trung niên kia coi như cũng có mắt nhìn, vừa tới thấy Hoàng Bắc Nguyệt mang mặt nạ đã biết là thủ lĩnh của đám lính đánh thuê khác.

Cát Khắc nói: "Đây là Nguyệt Dạ công tử của chúng ta, xin hỏi các hạ có gì chỉ giáo?"

Người đàn ông trung niên kia cũng không khách khí, với những tiểu đoàn lính đánh thuê kiểu này cần gì câu nệ, dù sao mọi người đều có cấp độ thấp giống nhau.

Trên đất lát một tấm thảm mỏng, Hoàng Bắc Nguyệt ngồi phía trên, nam tử kia liền tự giác ngồi sang phía đối diện nàng, xoa xoa tay nói: "Ta tên là Tông Nam, là đội trưởng của đoàn lính đánh thuê Thập Hổ".

Hoàng Bắc Nguyệt nhàn nhạt gật đầu, không nói câu nào. Tông Nam nói tiếp: "Nguyệt Dạ, ta thấy người của ngươi cũng không nhiều, hai ngày sau đã bắt đầu tổ chức tỷ thí lôi đài rồi, các ngươi ít người, tham gia tỷ thí sợ là cũng chỉ được vài ba người, hơn nữa chưa chắc đã có thể thắng được những cao thủ trong đoàn lính đánh thuê có thực lực khác, hay là...".

"Không cần." Hoàng Bắc Nguyệt không đợi hắn nói xong đã thẳng thừng cự tuyệt: "Tông Nam đội trưởng, ta mang người tới xem cho biết mà thôi, được lên lôi đài hay không cũng không có vấn đề."

Tông Nam sửng sốt, có chút giật mình: " Các ngươi đến xem chơi ư? Chậc chậc, thật đáng tiếc! Các ngươi không biết bên trong Thành Tu La có bao nhiêu bảo bối cực kỳ quý giá sao? Đó là một nơi vô cùng tốt, nếu có thể dẫn theo người gia nhập Liên minh cùng đi đến đấy, chúng ta chẳng cần chiến đấu, mà vẫn có thể âm thầm lấy được những vật dụng hiếm có bên trong rồi bán đi, ha ha..."

Thì ra đoàn lính đánh thuê Thập Hổ là một đám buôn lậu, loại đoàn gian thương này thông thường không có mấy cao thủ, nhưng đa số đều là những người có mắt nhìn đồ không tệ, biết phân biệt bảo bối giá trị hay không. Bọn họ thường xuyên tự mình mạo hiểm kiếm chác, hoặc rình mò quanh Công hội lính đánh thuê, khi có cao thủ nào cần có một đoàn lính đánh thuê cùng làm nhiệm vụ cao cấp, bọn họ sẽ đi theo cao thủ tham gia, nhân tiện nhặt nhạnh vật phẩm.

"Nơi hiểm dữ như Thành Tu La mà các ngươi cũng dám đi?" Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng nói.

Tông Nam vô sỉ cười nói: "Không vào hang cọp sao bắt được cọp con! Huống chi còn có vô số các đại cao thủ của binh đoàn lính đánh thuê lớn mạnh, lại càng an toàn ấy chứ".

Sắc mặt của Hoàng Bắc Nguyệt sau mặt nạ hoàn toàn trầm xuống, nói: "Ngươi thích chịu chết thì cứ đi, đừng kéo theo ta".

Tông Nam hừ một tiếng: "Nhát gan như chuột! Mấy người các ngươi thì đợi đến bao giờ mới làm nên việc lớn? Một đám tiểu tử thối vắt mũi chưa sạch!".

Hoàng Bắc Nguyệt cười lạnh: "Tiểu tử thối vắt mũi chưa sạch?, tốt nhất ngươi nên cầu nguyện lên lôi đài chớ gặp phải người của ta!"

Tông Nam đứng lên, cũng khinh bỉ cười một tiếng: "Ngươi bớt nói khoác đi, có giỏi thì ra mà quyết đấu với đệ nhất binh đoàn lính đánh thuê xem nào!".

" Ngươi nghĩ ta ngu ngốc giống ngươi sao? Đệ nhất binh đoàn lính đánh thuê chẳng đắc tội gì với ta, tại sao ta phải ra mặt khiêu chiến với họ?".

" Đừng có hối hận đấy! Không hợp tác cùng bọn ta, có ai thèm để ý tới loại vô danh tiểu tốt như các ngươi!" Tông Nam lên tiếng giễu cợt, ngẩng đầu ưỡn ngực xoay người trở về bản doanh của mình.

Đi được nửa đường, có mấy người che mặt mặc trường bào màu xanh, hầm hầm sát khí đi tới, bởi vì phần lớn mấy người này vóc dáng nhỏ nhắn, nên ắt hẳn là một đoàn thiếu nữ, Tông Nam kia nghĩ vậy thì không để ý họ, trực tiếp đi qua.

Lúc sắp đụng phải thiếu nữ đi trước, có một tia sáng hình chữ thập lóe lên, trên lồng ngực Tông Nam lập tức xuất hiện hình chữ thập nhuốm đầy máu tươi! Quần áo cũng rách nát không còn nguyện vẹn!

Những người xung quanh thi nhau hít một ngụm khí lạnh, rối rít nói: "Thập Huyết Quang! Tổ chức Đệ nhất sát thủ của đại lục Tạp Nhĩ Tháp!"

Tên Tông Nam đã ngã xuống đất từ bao giờ, bị dọa sợ đến nỗi run rẩy co quắp người lại.

Người rút kiếm, chính là một trong mấy cô gái đi phía sau, họ đeo khăn che mặt, lạnh lùng nói:"Đồ không có mắt, không nhìn thấy thiếu cung chủ của bọn ta sao? Hôm nay tâm tình thiếu cung chủ chúng ta tốt, nên tha cho nhà ngươi một mạng đấy!".

"Đa... Đa tạ thiếu cung chủ, tiểu nhân không dám nữa..." Tông Nam lạnh run, đúng là mắt mù mới gặp phải một tên tổ tông thế này.

Cô gái đi đầu được gọi là thiếu cung chủ chẳng thèm liếc hắn lấy một cái, ở đây đều là những đoàn lính đánh thuê nhỏ xíu không được tích sự gì, không đáng lọt vào mắt. Nhưng ở nơi kia có một người rất kỳ quái ngồi, mang mặt nạ quỷ trên mặt, lạnh lùng thoát tục, không mảy may chú ý chuyện bên ngoài. Cho dù vừa rồi ở đây xảy ra chuyện, nàng hình như cũng không buồn liếc mắt qua một cái. Người này, sao lại có thể lạnh lùng bình tĩnh đến thế? Lạnh nhạt tới nỗi...

Thiếu cung chủ kia vừa quay người, đang muốn đi về bên này, đột nhiên phía trước có người hô lên: "Tề Vương tới!" Người của mấy đoàn lính đánh thuê nhỏ bên này cũng vội vàng đứng lên, rối rít nhìn về phía trước. Thiếu cung chủ kia cũng thu hồi ánh mắt, mang nhóm người của mình rời khỏi.

"Vương, hình như mấy vị giám khảo của cuộc tỷ thí lần này đều đến rồi." A Tát Lôi chạy tới thông báo tin tức, mang theo nụ cười gian: "Người được xưng là Tề Vương kia trông thật là...tuyệt sắc khuynh thành".

"Tiểu tử ngươi, rốt cuộc là đi xem cái gì vậy hả!" Cát Khắc trừng hắn một cái.

A Tát Lôi cười hì hì, nói: "Không nhìn không được mà, những cô nàng lính đánh thuê kia chen lấn như điên như dại, ta chỉ tò mò nhìn sơ qua vài cái mà thôi."

"Không có tiền đồ!"

Hoàng Bắc Nguyệt hờ hững lắng nghe, không phản ứng gì quá lớn, thuận miệng hỏi: "Giám khảo có những ai?"

"Theo ta được biết, Nước Bắc Diệu có Tề Vương và Quyền Vương, Nước Nam Dực có Thương Hà viện trưởng, Nước Tây Nhung có quốc sư Thiên Đại Mê Ly, còn có người đồng hành với chúng ta ban nãy, Lạc Lạc Bố Cát Nhĩ, cũng là một trong những giám khảo".

"Lạc Lạc cũng là giám khảo?" Hoàng Bắc Nguyệt bất giác nhếch khóe miệng, tốt xấu gì đồ đệ của nàng cũng không làm mất mặt nàng, chẳng qua Lạc Lạc cũng là đại biểu cho cả gia tộc Bố Cát Nhĩ khổng lồ.

A Tát Lôi bổ sung: "Còn có một vị giám khảo chưa tới, nghe nói là Đại tướng quân Ngụy Võ Thần của Nước Đông Ly, còn lại thì không biết".

"Ngụy Võ Thần?" Hoàng Bắc Nguyệt nheo mắt, không ngờ lại gặp gỡ tên khốn đó ở ngay đây!

A Tát Lôi gật đầu, nói: "Vương, chúng ta không qua đó xem thử sao?"

"Các ngươi muốn xem thì cứ đi đi, ở đây ngột ngạt quá, ta ra ngoài đi loanh quanh một chút".

"Vâng, Vương, xin ngài cẩn thận!" Mấy người này lần đầu tiên ra ngoài, nghe thấy có thể hoạt động tự do đều rất cao hứng.

Một mình Hoàng Bắc Nguyệt đi ra bên ngoài doanh địa của lính đánh thuê, nơi đây là một vùng bình nguyên, vào buổi tối, gió đêm chầm chậm thổi, ánh hoàng hôn ở đằng xa cùng cây cối xanh tươi càng khiến khung cảnh thơ mộng.

Hoàng Bắc Nguyệt ngả mình trên một tảng đá lớn, để gió thổi lên mặt mình, vừa định lấy mặt nạ xuống cho thoáng khí, thì cách đó không xa đột nhiên có tiếng bước chân vang lên. Tiếng bước chân đó đi đến phía sau tảng đá lớn liền dừng lại, sau đó một tiếng bước chân nhởn nhơ tự đắc khác cũng từ một bên khác đi tới.

"Tề Vương điện hạ, xin nhất định phải đến chỗ hẹn, công chúa chờ ngài!" Một thanh âm trong trẻo của thiếu nữ truyền tới.

Hoàng Bắc Nguyệt nhướng mày, Tề Vương?

"Nhất định phải tới!" Thiếu nữ nói xong, vội vàng rời đi tránh bị người khác nhìn thấy. Gió đêm từ phương xa thổi tới, mang theo làn hương cỏ xanh thoang thoảng, tiếng bước chân của người kia vẫn nhàn nhã bước tiếp.

Hoàng Bắc Nguyệt từ tảng đá chậm rãi ngồi dậy, hai tay chống ra sau, hơi nghiêng đầu, nhìn nam tử trẻ tuổi mặc bạch y đằng sau tảng đá.

Người đó nghe thấy động tĩnh lập tức xoay người, đôi mắt màu tím nhàn nhạt nhìn chằm chằm nàng, có chút sắc bén. Dung mạo tuyệt sắc, vẫn câu hồn đoạt phách như xưa: "Ngươi là ai?"

Hoàng Bắc Nguyệt giật mình ngẩn ngơ, hơi nheo mắt, không dùng giọng giả, chỉ thản nhiên nói: "Ta theo hẹn mà đến".

Người kia nhíu mày, hiển nhiên nghe không hiểu, đang định ngưng thần suy nghĩ kỹ lại, có phải là đã từng tiếp xúc với người mặt quỷ quái này ở đâu đó hay không. Hắn chưa nghĩ xong, thì một luồng khí mang theo băng lạnh đánh lên lồng ngực, vừa nhanh vừa chuẩn!

Tề Vương vội vàng lùi lại, trên mặt nổi lên vẻ sắc bén, có chút hung ác, thấy không thể tránh né hàn băng, liền vươn tay một cái, một thanh loan nguyệt đao tức thì xuất hiện trong tay, mũi đao lóe sáng, sẵn sàng nghênh đón hàn băng kia!

BANG - Một tiếng vang lên, hàn băng bị loan nguyệt đao chặn đứng, nhưng thân thể của Tề Vương bị đẩy mạnh về phía sau, hắn loạng choạng vài bước, khiếp sợ ngẩng đầu nhìn người đeo mặt nạ quỷ này!

"Ngươi là ai?" Hắn lạnh lùng quát, thực lực người này hùng mạnh như thế, chẳng lẽ là người trong đoàn lính đánh thuê lớn nào? Vì sao trước nay hắn chưa từng nghe nói có cao thủ kỳ quái như vậy xuất hiện?

"Vấn đề này ta phải hỏi ngươi mới đúng". Sau khi Hoàng Bắc Nguyệt xuất ra một chiêu thì không tiếp tục ra tay nữa, chỉ khoanh tay, đứng thẳng người trên tảng đá lớn, dùng tư thế cao cao tại thượng nhìn xuống cái người tự xưng "Tề Vương" này!

Tề Vương sắc mặt cứng đờ, nói: "Ta là Tề Vương của Nước Bắc Diệu, ngươi là ai mà lại dám vô lễ với bổn vương?"

"Đường đường là Tề Vương mà không nổi một chiêu của ta, thực lực yếu ớt đến nỗi khiến người ta thất vọng". Khuôn mặt Hoàng Bắc Nguyệt đã có chút âm u.

Người đó sửng sốt, lúng túng nói: "Bổn vương từ nhỏ thân thể yếu đuối, không giỏi tập võ, thực lực không thể so sánh với cao thủ có thiên phú!"

Hoàng Bắc nguyệt ánh mắt lạnh đến cực điểm, trong giọng nói cũng tràn ngập sát khí: "Ta cảnh cáo ngươi, nếu còn dám mạo nhận hắn, ta sẽ lập tức giết ngươi."

Nghe nàng nói, người kia vẫn có mấy phần sợ hãi, dù sao sau một chiêu vừa rồi, hắn đã biết thực lực người này sâu không thể lường, vô cùng khủng bố! Nàng nói muốn lấy mạng hắn, tuyệt đối không phải nói giỡn!

"Các hạ rốt cuộc là ai? Chuyện của Nước Bắc Diệu chúng ta, xin các hạ đừng hỏi nhiều!" Dưới tình thế bất đắc dĩ, người kia chỉ có thể nói như vậy. Lời này chẳng khác nào thừa nhận hắn không phải Phong Liên Dực!

Ánh mắt Hoàng Bắc Nguyệt lóe lên hàn quang, trong lòng chẳng hiểu sao lại trở nên gắt gỏng: "Ta cứ thích hỏi nhiều, ngươi làm gì được ta nào?"

"Ngươi..." Người đó phẫn nộ, lại chuyển sang uy hiếp: "Các hạ, đừng quên đây là Nước Bắc Diệu!".

"Uy hiếp ta? Ngươi chán sống rồi!" Trong mắt Hoàng Bắc Nguyệt toát ra sát khí, thình lình duỗi tay vung ra một sợi băng vũ, ánh sáng lạnh lẽo băng giá chỉ trong chớp mắt đã khiến không khí xung quanh giảm đi mấy độ!

Người kia vội vàng lùi lại, trong mắt nỗi sợ hãi tột cùng, gương mặt giống hệt Phong Liên Dực mà lại lộ biểu cảm như vậy thật buồn cười. Bất luận là hình tượng quý công tử nhẹ nhàng phong nhã tuấn dật, hay là hình tượng cao thủ Thành Tu La âm độc thần bí, tất cả đều mang một vẻ như mây bay gió thoảng, dù trời long đất lở cũng không thể khiến ánh mắt hắn có một chút thay đổi. Người này giả mạo cũng quá không giống rồi.

"Ngươi, ngươi vì sao lại có..." Người kia vừa mở miệng định hỏi, băng vũ trong tay Hoàng Bắc Nguyệt đã biến thành tuyết ảnh chiến đao.

Rạch một nhát đao giữa không trung, từng miếng băng sắc bén thi nhau trồi lên từ mặt đất. Mặc kệ người kia có lùi lại bao nhiêu bước, những mảnh băng kia vẫn cứ đuổi theo hắn! Mà hắn chỉ có thể hết lần này đến lần khác vung loan nguyệt đao tứ tung, dùng thuộc tính hỏa của đao hết lần này đến lần khác chặt đứt tảng băng! Nhưng thực lực của hắn yếu hơn Hoàng Bắc Nguyệt rất nhiều, thoáng chốc đã không chống đỡ nổi những tảng băng kia, dưới chân chỉ khựng lại một cái, đột nhiên một cây băng đã xuyên từ dưới đất qua bắp chân hắn! Hắn ngã nhào xuống đất, bất chấp tất cả, cũng lo không nổi việc động tĩnh quá lớn có thể dẫn tới đám lính đánh thuê ở trong doanh địa bên kia. Người mang mặt nạ quỷ này thực sự quá biến thái, nếu không triệu hoán linh thú ra thì chỉ có nước chết!

"Hỏa Mục Đại Bàng Điểu!" Một ánh lửa bừng bừng sượt qua, người kia được ngọn lửa bao lấy, quấn lên giữa không trung, những tảng băng kia hung hãn dựng lên từ mặt đất, suýt chút nữa chọc thủng thân thể hắn! Người nọ toát mồ hôi lạnh. Hỏa Mục Đại Bàng Điểu là linh thú cấp mười hai thuộc tính hỏa, toàn thân tắm trong ngọn lửa hừng hực, đôi mắt đỏ thẫm một màu, nhìn chằm chằm Hoàng Bắc Nguyệt mà ré lên một tiếng.

Hoàng Bắc Nguyệt hừ lạnh: "Linh thú cấp mười hai cũng dám hò hét trước mặt ta? Băng Linh Huyễn Điểu!" Nếu không phải mấy ngày nay Tiểu Hổ tâm tình sa sút và đang dưỡng thương thì một khi Xích Kim Thánh Hổ đã ra tay, linh thú cấp mười hai này tuyệt đối phải lao mình chạy về không gian linh thú luôn ấy chứ!

Sự khác biệt của thần thú và linh thú, nói là một trời một vực cũng không ngoa! Có điều, Băng Linh Huyễn Điểu là một trong "ngũ linh", thuộc siêu cấp linh thú, đối mặt với linh thú cấp mười hai thì chẳng hề gì!

Băng Linh Huyễn Điểu mang theo một làn khí lạnh thấu xương, chưa xuất hiện đã phóng ra một trận gió tuyết cuồng bạo bổ nhào về phía Hỏa Mục Đại Bàng Điểu! Đại bàng rú một tiếng, vừa lùi về sau, vừa không chịu yếu thế mà đáp trả bằng một đám lửa cuồn cuộn.

Hoàng Bắc Nguyệt giơ tuyết ảnh chiến đao chém ngọn lửa thành hai mảnh, sau đó nhảy lên lưng Băng Linh Huyễn Điểu bay xuyên qua trung tâm ngọn lửa.

Ngươi kia chật vật xuyên ra khỏi cơn lốc băng tuyết của Băng Linh Huyễn Điểu, vừa nhìn thấy Hoàng Bắc Nguyệt đang đằng đằng sát khí, liền lập tức hét lớn: "Đừng đánh nữa! Ngài là Bắc Nguyệt quận chúa!".

Hoàng Bắc Nguyệt hơi sửng sốt, có thể dựa vào Băng Linh Huyễn Điểu đã nhận ra nàng? Căn cứ vào tin tức mà hai ngày nay nghe ngóng được, gần như không có ai biết chuyện Bắc Nguyệt quận chúa chính là Hí Thiên, cái ngày nàng bộc lộ thân phận, chỉ có Hồng Liên và Mạnh Kỳ Thiên của Điện Quang Diệu, còn có Chiến Dã và Anh Dạ ở đấy. Hai nhóm người này đều sẽ không rảnh đến mức tuyên truyền chuyện của nàng cho toàn thiên hạ đều biết, trừ Công chúa Anh Dạ đã nói cho Lạc Lạc thì thân phận này của nàng vẫn là bí mật. Nhưng ngoại trừ những người này, người biết thân phận nàng chỉ có Phương di nương và Phong Liên Dực mà thôi! Phương di nương thì không dám nói lung tung, người này cũng không phải Phong Liên Dực, vậy hắn là người của Phong Liên Dực?

Hoàng Bắc Nguyệt dừng lại, liếc xéo hắn: "Ngươi là ai?"

"Là ta!" Người kia nhìn thấy Băng Linh Huyễn Điểu xong đã hoài nghi rồi, bây giờ nghe nàng hỏi như thế, liền hoàn toàn xác định thân phận của nàng. Trên khuôn mặt của Phong Liên Dực kia, tức thì lộ ra thần sắc mừng rỡ, hắn vươn tay, xé mặt nạ trên mặt xuống, lộ ra một gương mặt trẻ tuổi tuấn tú.

Hoàng Bắc Nguyệt nheo mắt nhìn hắn một hồi, nói: "Vũ Văn Địch?"

Người phía sau mặt nạ, quả nhiên chính là người luôn trung thành đi theo Phong Liên Dực khi còn ở Nước Nam Dực năm đó - Vũ Văn Địch: "Bắc Nguyệt quận chúa còn nhớ tới ta, thật tốt quá, ta..."

"Đi trước đã!" Động tĩnh quá lớn đã khiến những lính đánh thuê bên kia chú ý, có khí tức của rất nhiều người đang di chuyển sang bên này, Hoàng Bắc Nguyệt bỏ lại một câu, liền cưỡi Băng Linh Huyễn Điểu bay ra chỗ khác.

Vũ Văn Địch đã xé mặt nạ xuống, đương nhiên không thể để ai nhìn thấy, cho nên cũng lập tức đi theo. Bọn họ vừa mới đi khỏi, ngay sau đó đã có một toán lính đánh thuê chạy tới, nhìn thấy một đống hàn băng nhọn hoắt trên mặt đất, đều lộ ra thần sắc kinh ngạc.

"Xem ra vừa rồi có cao thủ chiến đấu ở đây! Nhìn những lớp băng kia, trình độ này tuyệt đối là dấu tích của cửu tinh triệu hoán sư!"

"Còn có vệt lửa cháy đen lưu lại, cũng là dấu tích của của cửu tinh triệu hoán sư!"

"Trận chiến của hai vị cửu tinh triệu hoán sư. Đây... Đây là cao thủ của phe nào chứ, còn chưa lên lôi đài đã đấu riêng trước rồi?" Mọi người quay đầu nhìn nhau, các đoàn lính đánh thuê lớn đều biểu thị mình vô can, cao thủ của bọn họ đâu có dễ dàng ra tay chiến đấu chứ?

"Chậc chậc, băng này, ối..." Một người vươn tay sờ miếng băng kia, tức thì rụt tay lại, ngón tay bị khí buốt lạnh cắt chảy máu! Mọi người đều giật mình hãi hùng, đây, đây là hàn băng gì vậy? Sao có thể lợi hại như thế?

"Thương Hà viện trưởng! Ngài đến xem bên này!" Mấy lính đánh thuê của Nước Nam Dực dẫn theo Thương Hà viện trưởng râu dài phất phơ, tiên phong đạo cốt đi tới. Lính đánh thuê ở đây cho dù không phải người của Nước Nam Dực đều lộ ra thần sắc tôn kính vị cường giả đức cao vọng trọng như thế.

Thương Hà viện trưởng cúi đầu nhìn lớp băng, ông vươn ngón tay, đầu ngón tay được xoay quanh bởi khí xoáy, lướt qua từng cây băng, cuối cùng hơi nhíu mày lại.

"Băng Linh Huyễn Điểu?" Ông thì thầm một tiếng, bởi vì không chắc chắn, nên không muốn tạo nghi hoặc cho mọi người xung quanh. Nhưng thiếu cung chủ Thánh Huyết cung đứng gần ông nhất cũng đang nhìn những miếng băng kia, vừa định vươn tay ra thì nghe thấy tiếng của Thương Hà viện trưởng, tuy nàng không nghe rõ lắm nhưng vẫn ngẩn ra.

"Thương Hà viện trưởng?" Thiếu nữ lạnh lùng cất tiếng, rõ ràng là giọng điệu đầy nghi ngờ.

Thương Hà viện trưởng vội vàng ngẩng đầu, nói: "Quả thật là một vị cao thủ thực lực không tầm thường!"

Thiếu cung chủ kia hỏi: "Có phải Viện trưởng đã nhận ra ai rồi không?".

"Cao thủ mang thuộc tính băng nhiều như thế, lão phu sao có thể nhận ra được?" Thương Hà viện trưởng lắc đầu, song trong lòng vẫn phân vân lưỡng lự. Linh thú có thuộc tính băng thông thường rất khó nhận ra, nhưng Băng Linh Huyễn Điểu là một trong "ngũ linh", vẫn có dấu vết để nhận biết, Thương Hà viện trưởng là người từng trải, có kinh nghiệm phong phú, đương nhiên ánh mắt phải tốt hơn người khác. Có điều cửu tinh triệu hoán sư Hí Thiên nổi danh ở

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#phượng