Hoàng thất phân tranh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vua của Nước Bắc Diệu đã băng hà từ năm năm trước, triều thần đón Cửu hoàng tử đang làm con tin ở Nước Nam Dực về, vốn định đưa Cửu hoàng tử lên ngôi, nào ngờ Nhã hoàng hậu cùng Quyền vương lại ngăn cản. Bọn họ nói đất nước đang trong thời kì quốc tang, không thích hợp trắng trợn phô trương, bởi vậy đã hoãn việc cử hành lễ đăng cơ, một lần hoãn này là cả năm năm liền.

Quyền vương nắm quyền hành lớn trong tay, không hề có cảm tình tốt với Cửu hoàng tử vẫn luôn làm con tin ở nước ngoài kia, trái lại còn ủng hộ một vị hoàng tử khác của Nhã hoàng hậu – Thập Nhất hoàng tử Phong Nhã Ngọc.

Dân gian đồn đại rằng vị Thập Nhất hoàng tử kia chính là do Nhã hoàng hậu cùng Quyền vương tư thông sinh ra, cho nên Quyền vương rất thiên vị hắn. Tâm tư của Quyền vương rất thâm trầm, hắn biết Cửu hoàng tử Phong Liên Dực rất được lòng dân, nếu hắn muốn nâng đỡ Thập Nhất hoàng tử thì chướng ngại vật lớn nhất chính là Cửu hoàng tử Phong Liên Dực. Nhiều năm qua, Quyền vương trăm phương ngàn kế mưu tính, nhiều lần muốn mưu hại Cửu hoàng tử nhưng không lần nào thành công.

Ở bên ngoài nhìn vào chỉ thấy Nước Bắc Diệu gió êm sóng lặng, nhưng kì thực bên trong, Quyền vương cùng Cửu hoàng tử đã lộ mặt thật, ngay cả Nhã hoàng hậu cũng hoàn toàn không có chút tình cảm nào với đứa con này của mình. Trên thực tế, nội loạn của Nước Bắc Diệu đã sớm bắt đầu rồi!

Đêm khuya.

Trên một thân cây cách phủ Quyền vương độ bảy tám thước, Hoàng Bắc Nguyệt lặng lẽ ẩn nấp sau đám cành lá, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào hậu viện của Phủ Quyền vương.

Đêm đã khuya như vậy mà thư phòng trong hậu viện của Phủ Quyền vương vẫn sáng đèn, không biết đám người này đang làm gì. Tòa vương phủ này được canh phòng rất nghiêm mật, không thua kém hoàng cung, những người đi tuần tra đều là cao thủ, hơn nữa bốn phía còn có cao thủ thuộc tính Phong bảo vệ, chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay là bọn họ sẽ phát hiện ra ngay.

Hoàng Bắc Nguyệt dựa vào thân cây, để dễ dàng hành động, nàng cố ý mặc một bộ nam trang nhẹ nhàng đơn giản. Chất vải màu đen tôn lên khí chất cao ngạo thanh lãnh của nàng, mái tóc dài dùng một dải lụa cột lên cao. Dưới ánh trăng, mặt nàng như quan ngọc, mắt như điểm nước sơn, đen láy mà thâm thúy, thân hình tinh xảo nhưng lại không có sự mềm mại của nữ tính, thay vào đó là vẻ đại khí, nụ cười mang theo nét phóng khoáng tiếu ngạo thiên hạ!

Đợi một lúc lâu mới thấy một chiếc xe ngựa từ ngã tư đường phía xa xa chậm rãi tới gần, sau đó lén lút dừng lại ở cửa sau của Phủ Quyền vương. Phu xe nhảy xuống, đi tới trước cánh cửa gõ hai cái, sau đó lại tiếp tục gõ ba cái. Một lúc sau, cánh cửa hé ra một cái khe nhỏ.

Một nam cao thủ đi tới, lấp ló nhìn chung quanh một chút, sau khi xác định không có ai đi theo, hắn mới hoàn toàn mở cửa ra.

Một nam nhân gầy ốm bước xuống xe ngựa, dường như hắn rất sợ lạnh, hai tay đều giấu trong ống tay áo, từng bước run rẩy đi tới cửa. Hắn chỉ cao tới eo của tên cao thủ này, thân hình tuy ốm như một con khỉ nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ sắc sảo không tầm thường. Cao thủ đứng ở cửa không dám có chút chậm trễ, cung kính đón hắn đi vào, sau đó mới đi ra đóng cửa lại.

"Cát đại nhân, Vương gia chờ ngài đã lâu."

"Ta cũng không có biện pháp, dọc đường này có rất nhiều cơ sở ngầm, ta phải thật cẩn thận mới không bị Tề vương phát hiện." Cát đại nhân xoa xoa tay, dường như hắn thật sự sợ lạnh.

Địa thế của Nước Bắc Diệu không giống với Nước Đông Ly và Nước Nam Dực, bởi vì lãnh thổ nằm ở phương Bắc, khí hậu ở đây lạnh hơn phương Nam rất nhiều, mỗi lần đông đến là tuyết bay đầy trời, bao phủ vạn vật.

"Nói rất đúng, Cát đại nhân cẩn thận như vậy là rất tốt."

Người này cúi đầu cười cười, nhưng trong lòng lại âm thầm hừ lạnh: không phải là do chủ nhân của ngươi sao! Nếu không phải Vương gia có việc cầu người thì sao có thể mặc người tùy ý gây khó dễ như vậy!

Bọn họ cùng nhau đi về phía thư phòng, căn bản không chú ý tới một hắc y nhân cũng lặng lẽ đi theo sau! Những người này làm sao có thể phát hiện ra nàng được, bọn họ đã sớm bị huyễn cảnh của Chức Mộng Thú mê hoặc, cho dù là mấy tên cao thủ Phong thuộc tính kia cũng không thể phát hiện ra được!

Hoàng Bắc Nguyệt vỗ đầu Chi Chi làm nó thẹn thùng chớp chớp mắt, trên khuôn mặt tròn hiện lên một tầng ửng đỏ, thật không biết tiểu gia hỏa này học được chiêu thẹn thùng từ lúc nào.

Thấy bọn họ đi vào thư phòng, Hoàng Bắc Nguyệt cũng lắc mình đi theo. Những dinh thự cổ đại này đa số đều có mật thất, Quyền vương và người này lén lút gặp mặt, vậy chuyện mà bọn họ bàn luận nhất định là chuyện cơ mật, đương nhiên sẽ không thể tùy tiện ngồi trong thư phòng.

Mật thất ở phía dưới cái bàn đọc sách, cơ quan được khởi động, cái bàn liền dịch chuyển sang một bên, lộ ra một cái cầu thang đi thông xuống dưới. Người nọ dẫn Cát Đan đi xuống, Hoàng Bắc Nguyệt trong nháy mắt theo sát, cái bàn học lập tức trở về vị trí cũ.

Động tác của nàng rất nhanh!

Người này tựa hồ cảm nhận được một cơn gió thổi tới từ phía sau, bởi vậy nghi hoặc quay đầu lại, thế nhưng ngoài việc đầu có chút đau ra, hắn hoàn toàn không thấy gì khác lạ.

Hoàng Bắc Nguyệt lúc này đang dán sát vào vách tường, một tay ôm Chi Chi, một tay lặng lẽ nắm lấy phù ấn, nếu người này phát hiện, nàng sẽ không nương tay. Cũng may, người kia chỉ nhìn thoáng qua một cái rồi quay đầu, tiếp tục dẫn Cát Đan đi xuống, Hoàng Bắc Nguyệt thấy vậy cũng len lén đuổi theo.

Đám người liên tục vòng vèo qua vài cánh cửa đá mà vẫn chưa tới nơi. Mật thất này hết sức bí ẩn, dọc đường chỉ có vài ngọn đèn lờ mờ, chung quanh đều là những con đường u ám có không ít lối rẽ và cửa đá, giống như một cái mê cung, người không biết đường mà đi vào tuyệt đối sẽ bị lạc ngay lập tức.

Hoàng Bắc Nguyệt vừa đi vừa âm thầm ghi nhớ lại đoạn đường mà mình đi qua để tiện thoát ra ngoài.

Hơn mười phút sau, người nọ đẩy cửa của một gian thạch thất, hướng Cát Đan làm một cái thủ thế "xin mời", Cát Đan thấy vậy liền xoa xoa tay tiến vào.

"Cát đại nhân, ta đợi ngài đã lâu." Một tiếng nói tràn ngập khí thế từ trong thạch thất vang lên, vừa nghe đã biết chủ nhân của giọng nói này chắc chắn là người có địa vị cao quý.

"Khiến Vương gia đợi lâu rồi, thật ngại quá." Cát Đan ôm quyền thi lễ.

Hoàng Bắc Nguyệt nấp trong góc tối, dưới ánh đèn dầu sáng rỡ, một người nam nhân trung niên mặc y phục hoa lệ, vóc người to lớn từ sau bàn đọc sách đi tới. Trên người hắn phát tán ra khí thế uy nghiêm, mặc dù trên mặt mang theo nét tươi cười nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy vài phần sợ hãi.

Cát Đan thấy hắn cũng nở nụ cười đáp lại.

"Cát đại nhân từ ngàn dặm xa xôi đến, vậy mà ta lại không tiếp đãi chu đáo, thật là thất lễ quá." Trung niên nam nhân này đúng là Quyền vương của Nước Bắc Diệu, cũng chính là đệ đệ của tiên hoàng.

Cát Đan cười hắc hắc, nói: "Trước khi tới Đại tướng quân đã nhắc nhở, lần này lén lút gặp Vương gia, không nên để người khác chú ý, phải tận lực cẩn trọng."

Quyền Vương cũng cười nói: "Không biết dạo này Ngụy đại tướng quân có khỏe không?"

"Đại tướng quân tốt lắm, phiền Vương gia quan tâm rồi." Cát Đan cười nói, vừa nhìn đã biết tên này là hạng người khôn khéo giảo hoạt.

Vừa nghe đến bốn chữ "Ngụy đại tướng quân", đôi mắt Hoàng Bắc Nguyệt liền lóe sắc lạnh! Người mà bọn họ nói tới chẳng lẽ là Đại tướng quân Ngụy Võ Thần của Nước Đông Ly? Trên Đại lục Tạp Nhĩ Tháp này, Đại tướng quân họ Ngụy, trừ Ngụy Võ Thần ra thì đâu còn ai khác! Tên Quyền vương này không ngờ lại cấu kết cùng với lão gian tặc Ngụy Võ Thần kia! Quả thật không thể tha thứ! Lúc trước nàng muốn đối phó hắn chỉ là vì muốn giúp Phong Liên Dực, nhưng bây giờ, bản thân nàng cũng muốn thu thập lão tặc này!

Ánh mắt lạnh như băng của nàng nhìn chằm chằm hai người kia, chỉ thấy Cát Đan đột nhiên đè thấp giọng nói: "Đại tướng quân nói, sự việc lần này, Nước Đông Ly nhất định sẽ toàn lực ủng hộ Vương gia, đợi Vương gia đoạt được tất cả, ngài ấy hy vọng hai nước có thể kết một mối nhân duyên với nhau!".

"Ha ha ha!" Quyền vương ngửa đầu cười to: "Thập Nhất hoàng tử năm nay mười tám tuổi, đã có thể kết hôn, nghe nói thiên kim của Ngụy đại tướng quân đã trưởng thành, nếu hai nước kết duyên, vậy Ngụy đại tiểu thư nhất định sẽ trở thành hoàng hậu của Nước Bắc Diệu!"

"Nếu đã như thế, tại hạ phải chúc mừng Vương gia trước rồi!" Cát Đan vuốt vuốt nhúm râu dưới cằm, cười nói: "Lúc Vương gia động thủ , Đại tướng quân cũng sẽ điều binh ở biên cương trợ giúp Vương gia một tay, có điều việc này sẽ hao phí rất nhiều..."

Quyền vương vội vàng nói: "Điều binh hết bao nhiêu, Nước Bắc Diệu sẽ gánh chịu toàn bộ, xin Đại tướng quân cứ yên tâm!".

"Chuyện này..." Cát Đan vuốt vuốt nhúm râu dưới cằm, trong mắt lộ ra nét giảo hoạt.

Thấy bộ dáng này của Cát Đan, đáy lòng Quyền vương có dự cảm không tốt, song hắn vẫn tỏ ra bình thản hỏi: "Không biết Ngụy đại tướng quân có chuyện gì khó xử hay không?".

"Chuyện khó xử đương nhiên là có." Cát Đan cũng không muốn giấu diếm, nếu đang đàm phán điều kiện thì cứ nói ra sự thật là tốt nhất, cứ trốn trốn tránh tránh chỉ lãng phí thời gian: "Vương gia cũng biết, mặc dù Đại tướng quân ở Nước Đông Ly quyền cao chức trọng, thế nhưng trên đầu ngài còn có Hoàng thượng, chuyện đại sự như khởi binh sao có thể tự tiện chủ trương được đây?"

Quyền vương gật đầu nói: "Cát đại nhân nói rất đúng, chỉ là không biết Hoàng thượng của quý quốc có dự định gì?"

Tuy ngoài miệng khách sáo nhưng trong lòng Quyền vương lại đang ngấm ngầm chửi rủa: cái tên Ngụy Võ Thần này thật biết nhân cơ hội lừa gạt, ai mà không biết Nước Đông Ly chỉ có Đại tướng quân Ngụy Võ Thần chứ không hề có hoàng thất! Vị hoàng đế kia vẫn phải trông cậy vào Đại tướng quân, chỉ cần Ngụy Võ Thần nói một câu, vị hoàng đế kia sao dám nói chữ "không"?

"Hoàng thượng luôn luôn coi trọng và tín nhiệm Đại tướng quân, chỉ là sự tình lần này quá mức quan trọng, cho nên Hoàng thượng nói, không biết Vương gia có thể xuất ra một chút thành ý hay không?"

Quả nhiên!

Ngụy Võ Thần kia làm sao có thể giúp người không công được! Cho dù có gả nữ nhi sang đây thì thế nào chứ.

"Chuyện này..." Quyền vương không hề lộ ra thần sắc không vui, dù sao cũng đều thuộc dạng hồ ly giỏi tính toán, hắn không thể dễ dàng lộ vẻ trở mặt được?

Thấy hắn do dự, Cát Đan liền tiến lên chắp tay, sau khi mời Quyền vương khom lưng xuống, Cát Đan thấp bé cố gắng kiễng mũi chân lên mới có thể lặng lẽ nói mấy câu bên tai Quyền vương.

Vì cách nhau một khoảng, hơn nữa Cát Đan lại là người khôn khéo giảo hoạt, bởi vậy tiếng nói chuyện của hắn rất nhỏ, Hoàng Bắc Nguyệt căn bản không nghe rõ! Không biết tên này đang nói cái gì?

Sau khi nghe xong, sắc mặt Quyền vương đột nhiên đại biến. Hắn ngẩng đầu chấn kinh nhìn Cát Đan, vẻ mặt này tuyệt đối không phải giả vờ!

Cát Đan vuốt cằm cười nói: "Sao nào? Hành động lần này của Đại tướng quân chúng ta có phải đã đủ thành ý rồi hay không?"

"Cát đại nhân, điều ngươi nói là thật chứ?" Quyền vương vội vàng nói.

"Tại hạ phụng mệnh Đại tướng quân mà đến, cũng có nghĩa lời nói của ta đang đại biểu cho Ngụy đại tướng quân của Nước Đông Ly, sao ta lại nói dối Vương gia chứ?" Cát Đan chắp tay nói.

Quyền vương suy nghĩ một chút, trong đầu và trong lòng là một mảnh rối bời, lời nói Cát Đan làm Quyền vương vốn không muốn thỏa hiệp cũng phải do dự một phen.

"Không biết điều kiện của Đại tướng quân là cái gì?" Một lát sau, Quyền vương hít sâu một hơi, rốt cuộc cũng ra quyết định cuối cùng.

Trong ánh mắt khôn khéo của Cát Đan lộ ra một tia hài lòng, so với Tông Nam, gương mặt gian xảo của hắn càng khiến người ta ngứa mắt hơn!

Hắn vươn hai ngón trỏ chập lại thành hình chữ thập, sau đó cười với Quyền vương: "Ý của Vương gia như thế nào?"

"Cái này, cái này cũng quá..."

"Vương gia!" Cát Đan ngắt lời của hắn: "Chỉ cần ngài đáp ứng, lại thêm Đại tướng quân của chúng ta trợ giúp, cả Nước Bắc Diệu này đều sẽ là của ngài, mười tòa thành trì này thì tính cái gì?"

"Mười tòa thành trì này đều là những tòa thành trọng trấn ở biên cương Nước Bắc Diệu! Nếu như cắt ra nhường cho các ngươi thì coi như phía Đông Nam của Nước Bắc Diệu sẽ hoàn toàn bại lộ, đến lúc đó..."

Cát Đan ôm tay, tựa hồ có chút bất mãn nói: "Vương gia nói như vậyquả thật đã làm cho Đại tướng quân của chúng ta thất vọng và đau lòng rồi! Đại tướng quân thành ý mười phần, muốn cùng Vương gia kết quan hệ thông gia, sau này hai nước liên minh với nhau, sao có thể xâm phạm nhau được?"

"Nhưng mà..." Quyền vương vẫn do dự.

Lấy mười tòa thành trì (của Nước Bắc Diệu) tiếp giáp với Nước Đông Ly làm vật trao đổi, hành động bán nước như thế ngày sau nhất định sẽ lưu danh xấu ngàn năm!

"Vương gia có thể chậm rãi cân nhắc việc này, chờ Vương gia suy nghĩ rõ ràng xong, tại hạ sẽ tới lần nữa." Cát Đan cười ha hả nói, chuyện này bọn họ không cần lo lắng, người phải sốt ruột ngược lại chính là Quyền vương này. Bọn họ cứ chậm rãi chờ là được, không vội, không vội.

Quyền vương cũng cau mày, nói: "Việc này đã là tình thế lửa xém lông mày, Bổn vương quả thật không có thời gian cân nhắc."

"Vậy Vương gia...".

Quyền vương xoay người cầm lấy một quyển sách trên bàn, sau đó mở ra, bên trong đúng là bản đồ của mười tòa thành trì. Hai tay hắn không ngừng run rẩy, do dự không biết có nên đưa tấm bản đồ này cho bọn họ hay không.

Cát Đan cũng không thúc giục, chỉ ôm tay cười ha hả nhìn, chờ hắn quyết định.

Trong lòng do dự đấu tranh hồi lâu, Quyền vương rốt cuộc cũng đem tấm bản đồ đưa cho Cát Đan, nói: "Cát đại nhân, mời xem qua."

"Nhân phẩm của Vương gia, tại hạ rất tin tưởng, việc này quyết định như vậy đi, đến lúc đó Vương gia chỉ cần nói một câu, Đại tướng quân nhất định sẽ xuất lĩnh đại quân tới đóng quân tại biên giới của hai nước, tới lúc đó, xem tên Tề vương kia có thể làm được gì!" Cát Đan hài lòng cười nói.

"Việc này toàn bộ đều phải dựa vào Đại tướng quân, xin Cát đại nhân trở về nói cho Đại tướng quân biết, Bổn vương vô cùng cảm kích ngài ấy." Quyền vương đã mất đi mười tòa thành trì, vậy mà ngoài miệng còn phải nói một tiếng cảm tạ, ắt hẳn là trong lòng đang rất đau khổ đây.

Cát Đan cười nói: "Đại tướng quân chỉ hy vọng Thập Nhất hoàng tử có thể đối xử thật tốt với Tam tiểu thư mà thôi, dù sao Tam tiểu thư cũng là hòn ngọc quý trên tay Đại tướng quân."

"Nhất định, nhất định!" Quyền vương vội vàng nói.

Hòn ngọc quý trên tay? Nếu thật sự là hòn ngọc quý, sao hắn lại đem con gái đến trao đổi với bọn họ được?

"Đêm đã khuya, tại hạ cũng không quấy rầy Vương gia nghỉ ngơi nữa, xin cáo từ." Cát Đan hành lễ cáo từ, Quyền vương cũng đứng dậy hộ tống hắn, mãi đến khi thấy Cát Đan được người hầu mang đi, hắn mới ở trong thư phòng phát tiết hết sự bực tức!

Hừ! Hôm nay hắn có việc cầu người, đương nhiên là phải nhẫn nhịn, chờ tương lai hắn làm Nhiếp Chính Vương, chân chính nắm Nước Bắc Diệu trong tay, hắn sẽ từ từ đòi lại hết chuyện ngày hôm nay!

Cát Đan lên xe ngựa, ung dung huýt sáo, tâm tình rất tốt, chuyện đại sự này mà thành, hắn nhất định sẽ được phong quan phong hầu, từng bước thăng chức, tài nguyên ùn ùn đổ vào.

Hoàng Bắc Nguyệt ngồi trên đỉnh xe ngựa lạnh lùng híp mắt, không ngờ Quyền vương cùng Ngụy Võ Thần lại bắt tay giao dịch với nhau, hơn nữa còn đem mười tòa thành trọng trấn ở biên giới chắp tay dâng tặng cho Nước Đông Ly, tất cả chỉ vì dã tâm muốn nắm trong tay Nước Bắc Diệu. Hành động dốc hết vốn gốc như thế, tên Quyền vương này cũng thật tàn nhẫn!

Cũng không biết lúc nãy Cát Đan đã nói gì với Quyền vương mà lại khiến cho hắn hạ quyết định nhanh như vậy?

Nàng lặng lẽ đi theo Cát Đan, tới trước một căn biệt viện ở thành Bắc, xe ngựa dừng lại, Cát Đan lúc này mới xuống xe đi vào trong. Căn biệt viện này rất bình thường, thoạt nhìn cũng không có gì thu hút, đèn đóm cũng không sáng rõ, có vẻ như là căn nhà của một gia đình nhỏ mà thôi.

Sau khi vào sân, Cát Đan liền vô cùng cao hứng đi về phía hậu viện, trong hậu viện vẫn còn một gian phòng còn sáng đèn, Cát Đan tiến lên gõ gõ cửa, sau đó cung kính nói: "Tam tiểu thư, sao ngài còn chưa nghỉ ngơi?"

"Hừ, nơi này làm sao ngủ được?" Trong phòng truyền đến giọng nói mềm mại uyển chuyển của một nữ tử, như đang ca hát, vừa nghe đã có thể khiến cho người khác say mê không ngừng.

Cát Đan say mê nghe, thế nhưng nét mặt cũng không dám lộ ra vẻ bất kính, thẳng thắn nói: "Chuyện đã đàm phán thành công, Quyền vương đã đáp ứng rồi, ngày mai hạ quan phải về nước bẩm báo với Đại tướng quân, còn Tam tiểu thư, người..."

"Yên tâm, ta sẽ đi Phủ Quyền vương." Âm thanh say lòng người kia lạnh lùng vang lên, tựa như một giọt sương trắng trong tiết trời thu lạnh lẽo.

Cát Đan khom người gật đầu nói: "Tam tiểu thư là người thông minh, biết lấy đại cục làm trọng, Đại tướng quân rất an tâm về người."

Nữ tử trong phòng cũng không nói chuyện nữa, ánh đèn từ cửa sổ tản mát ra giống như tiếng nói của chủ nhân nó, trong trẻo mà lạnh lùng.

Cát Đan nhìn cửa sổ hồi lâu, đôi mắt gian xảo như mắt chuột khẽ đảo một vòng: "Đại tướng quân nói, một khi đại sự thành, ngài sẽ đón Tam tiểu thư trở về ngay lập tức, có điều lúc này Tam tiểu thư phải chịu khổ một phen rồi."

"Không có gì là khổ hay không khổ cả, cái mạng này là do cha mẹ ban cho, ta làm sao cãi lời được!" Tam tiểu thư cười lạnh một tiếng: "Cát Đan, khi quay về ngươi hãy chuyển cáo cho phụ thân ta một tiếng, nói rằng ta đã hy sinh hạnh phúc cả đời để thành toàn cho hắn, chỉ hy vọng hắn có thể đối đãi với mẫu thân ta thật tốt, đừng cô phụ sự hy sinh của ta."

"Vâng vâng vâng, tiểu nhân nhất định sẽ chuyển lời, Tam tiểu thư nghỉ ngơi sớm đi, ban đêm trời lạnh sương giá, xin đừng để bản thân bị cảm lạnh." Cát Đan mang theo vài phần quan tâm nói.

"Hừ, ngươi sợ cái gì? Sợ ta cảm lạnh, thân thể ốm yếu, nam nhân kia sẽ không thích ta phải không?" Tam tiểu thư châm biếm nói, trong giọng nói mang theo vài phần phong lưu hàm xúc không nói nên lời. Chẳng trách tên Cát Đan kia lại si ngốc động tâm, giọng nói này lọt vào tai, ngay cả Hoàng Bắc Nguyệt thân là nữ tử cũng không chịu được nữa là.

"Không không không, tiểu nhân không dám, tiểu nhân không dám." Cát Đan lập tức cúi đầu nói: "Tam tiểu thư hãy nghỉ ngơi đi, tiểu nhân xin phép cáo lui."

Nói xong, hắn từ từ lui về phía sau, không dám ngẩng đầu lên. Tới cửa tiểu viện, hắn còn chưa chịu rời đi, ánh mắt si ngốc tham lam nhìn thoáng qua song cửa sổ vẫn còn sáng đèn kia, giống như có thể xuyên qua cánh cửa thấy nữ tử đáng yêu, mềm mại, động lòng người bên trong.

Chỉ tiếc, nàng ấy không thuộc về hắn.

"Tam tiểu thư, nếu có một ngày Cát Đan ta có thể đứng trên ngôi vị cửu ngũ kia thì nguyện vọng lớn nhất của ta chính là có thể làm bạn cả đời cùng nàng!". Cát Đan siết chặt nắm tay, lặng lẽ rời đi.

Chờ Cát Đan rời đi, Hoàng Bắc Nguyệt mới quay đầu nhìn vào cửa sổ, âm thầm đoán xem vị nữ tử bên trong rốt cục là như thế nào. Ngẫm lại đoạn đối thoại vừa rồi của bọn hắn, vị Tam tiểu thư này hẳn là nữ nhi của Ngụy Võ Thần. Vậy cũng có nghĩa nàng chính là người được đưa tới Nước Bắc Diệu để thành thân với Thập Nhất hoàng tử? Không ngờ tên Ngụy Võ Thần này lại đi trước một bước, đem nữ nhi gả sang đây, chẳng trách vừa rồi Cát Đan chỉ nói nhỏ vài câu là Quyền vương đã cảm thấy đủ thành ý, sau đó lập tức đáp ứng cắt nhượng thành trì.

Thì ra là dùng mỹ nhân kế!

Nàng lại càng tò mò đối với nữ tử trong phòng, bởi vậy liền liếc mắt nhìn sang bên kia, không ngờ cánh cửa đó cũng vừa vặn hé mở, sau đó, một góc áo màu đỏ tươi liền lộ ra.

Dưới tấm lụa mỏng là đôi chân ngọc tinh xảo trắng nõn, mắt cá chân mang theo một chuỗi chuông bạc, trong lúc đi lại, chuông bạc vang lên từng tiếng đinh đang, tiếng chuông này không giống với tiếng những chiếc chuông bạc bình thường, nó dễ nghe hơn, hơn nữa còn mang theo cảm giác mềm mại đáng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#phượng