Hôn lễ hoành tráng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bầu trời sáng sủa, nắng sớm sơ hiện, liếc mắt một cái thấy nhan sắc trong lành, cuối chân trời có ánh sáng tinh tế len lỏi qua.

Giơ tay lên che mắt, ánh sáng xuyên thấu qua kẽ ngón tay, nhẹ nhàng rơi vào trong con ngươi, nhất thời bị ánh mắt thanh lạnh hấp thu mà biến mất.

Đứng ở đỉnh tòa tháp thứ bảy, đưa mắt nhìn cả tòa Thành Lâm Hoài đều bị nắng sớm bao phủ, trước hừng đông an tĩnh luôn yên tĩnh không tiếng động như vậy.

Nàng đứng ở chỗ đây không ẩn giấu khí tức, bởi vậy không lâu sau, trên bầu trời trống trải có một bóng dáng bay xẹt qua, một tiếng hạc kêu, tiên phong đạo cốt Thương Hà Viện trưởng tới bên cạnh nàng.

Chòm râu dài phiêu tán trong gió, trường bào xám trắng, sạch sẽ xuất trần.

Mặc dù tuổi già, nhưng đôi mắt Thương Hà Viện trưởng vẫn khôn khéo phát sáng, tốt xấu đúng là qua trăm năm, kiến thức rộng rãi, bởi vậy liếc nàng một cái cũng nhân tiện nói: "Lão phu cảm giác các hạ nhìn rất quen, nhưng không dám quyết định, không bằng mời các hạ báo danh cho lão phu đi."

Sợi tóc màu đỏ bay múa trong gió, toát lên vẻ không thể che giấu, giống như đường chân trời chậm rãi xuất hiện ánh mặt trời, kinh diễm sặc sỡ.

Cười nhẹ một tiếng, nàng ngẩng đầu nói: "Đệ tử Hoàng Bắc Nguyệt, bái kiến viện trưởng."

Thương Hà Viện trưởng vỗ chòm râu ngẩn ra, lập tức cười ha ha "Ngươi rốt cuộc lại xuất hiện a! Từ biết một người tên là Hí Thiên điều trị khỏi mắt của Bắc Nguyệt quận chúa, lão phu biết là ngươi đã trở về."

Hoàng Bắc Nguyệt khiêm tốn cười cười, ở trước mặt lão giả này, chính mình là đệ tử, không cần bày ra cái giá thanh cao.

Ở trong ánh mắt người bảo thủ, nàng chỉ là nha đầu chưa trưởng thành.

Hai người đứng trong gió một lát, đột nhiên Nguyệt Dạ mở miệng hỏi: "Viện trưởng cũng biết dưới tòa tháp thứ bảy là cái gì chứ?"

Thương Hà Viện trưởng sắc mặt ngưng trọng gật đầu, ngón tay chỉ vào hướng trận pháp của bảy tòa tháp nói: "Năm đó người kia lưu lại trận pháp, thứ nhất là truyền thừa sở học suốt đời, thứ hai là hy vọng lấy trận pháp áp chế thứ đáng sợ dưới lòng đất."

Hoàng Bắc Nguyệt cũng không ngoài ý muốn, lấy sự thông minh của Hiên Viên Vấn Thiên, làm sao có thể không biết biển lửa dưới đất là một thật tai hoạ ngầm chứ?

"Trận pháp bảy tòa tháp có thể vĩnh viễn chế ngự biển lửa sao?"

Thương Hà Viện trưởng lập tức sắc mặt nghiêm túc, lắc đầu nói :"Người kia nói, chỉ cần có Linh tôn đại nhân bảo vệ thì gối cao không lo, nếu Linh tôn đại nhân rời đi, như vậy..."

"Xem ra, người kia cũng liệu hết thảy, song ngay cả hắn cũng không tiếp tục ngăn trở được." Hoàng Bắc Nguyệt thở dài một hơi, cười khổ.

"Hí Thiên các hạ, không gạt ngươi, tai nạn ngoài thành lần nọ không phải động đất, mà là..."

"Ta biết." Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu "Thái tử Chiến Dã đã nói với ta."

"Vậy theo ý ngươi, có thể giải quyết thế nào?" đôi mắt tinh anh của Thương Hà Viện trưởng tràn ngập chờ mong nhìn nàng.

Có thể thấy hắn ôm hy vọng rất lớn vào nàng.

Trong lòng kiềm nén, tuy nhiên nàng nghiêm túc nói: "Ta hao hết ngàn vạn cực khổ, thậm chí hy sinh Anh Dạ mới để Nước Nam Dực trở thành đế quốc lớn mạnh nhất Trên Đại lục Tạp Nhĩ Tháp, sao có thể nhẫn tâm nhìn nó tiêu vong chỉ trong một đêm chứ. Như vậy khác gì làm Anh Dạ thất vọng."

Thương Hà Viện trưởng vui vẻ nói:"Thái tử điện hạ quả nhiên không nhìn lầm người! Các hạ đúng là cứu tinh của Nước Nam Dực, lão phu muốn tấu lên Hoàng thượng......"

Hoàng Bắc Nguyệt thành khẩn nói "trong phủ Trưởng công chúa có một vị Bắc Nguyệt quận chúa đã đủ rồi, Hí Thiên chỉ là người ngoài."

Thương Hà Viện trưởng ngẩn ra, nàng nói tiếp: "Hôm nay gặp ta, mời viện trưởng giữ bí mật, nếu thái tử điện hạ hỏi, người chuyển cáo hắn: Cho dù không có Anh Dạ, còn có muội muội ta vì hắn phân ưu, hắn cao hứng thì ta cũng cao hứng."

"Những lời này, vì sao Hí Thiên các hạ không chính miệng nói với thái tử điện hạ?"

Hoàng Bắc Nguyệt nói :"Ngay trước mặt hắn ta không nói được, trước mặt hắn, ta không có tư cách nhắc tới Anh Dạ."

"Các hạ......"

"Mong viện trưởng hỗ trợ, Hoàng Bắc Nguyệt vô cùng cảm kích!"

"Haiz, được rồi." Thương Hà Viện trưởng tiếc hận nói.

Vị Hí Thiên các hạ hôm nay thoát thai hoán cốt, không hề liên quan tới Bắc Nguyệt quận chúa, mặc dù nguyên do hắn không hiểu rõ, nhưng ít ra biết nàng không có quan hệ huyết thống với Thái tử Chiến Dã.

Nữ tử này không chỉ có thực lực cường đại, hơn nữa thông minh quyết đoán, nếu nàng có thể kết hợp cùng Thái tử Chiến Dã, đối với Nước Nam Dực như hổ thêm cánh.

Nhưng mặc dù hắn nghĩ như vậy, nhưng sự thật dường như đi ngược lại ý nghĩ của hắn.

Xem ra, Nước Nam Dực không có phúc khí có được một vị thái tử phi kinh tài tuyệt thế, thậm chí là hoàng hậu tương lai.

Mặc dù đáng tiếc, nhưng không có cách nào.

Hướng Thương Hà Viện trưởng thỉnh giáo rất nhiều chuyện về biển lửa bên dưới, Hoàng Bắc Nguyệt mới rời khỏi tòa tháp thứ bảy, trở lại Tỏa Nguyệt Lâu.

Đám người Cát Khắc muốn hộ tống xác ba thanh niên trở về Rừng rậm Phù Quang, chỉ để lại huynh muội A Tát Lôi cùng A Lệ Nhã đi theo nàng.

Tự mình tiễn bọn họ rời đi, Hoàng Bắc Nguyệt mới nhớ tới Phong Liên Dực còn chưa rời đi.

Hắn không nhúng tay vào chuyện của bọn họ, bởi vậy một mực chờ nàng trong thư phòng.

Hoàng Bắc Nguyệt hít sâu một hơi, đi đến thư phòng.

Giọng nói Nến Đỏ từ trong không gian linh thú truyền đến: "Chủ nhân muốn nói thế nào với hắn?"

"Theo tình hình thực tế mà nói." Hoàng Bắc Nguyệt bình thản nói, vẻ tỉnh táo khiến Nến Đỏ cũng không nói nên lời.

Đẩy cửa thư phòng, Phong Liên Dực ngồi ở sau bàn, trên bàn chất đống các loại hồ sơ, dường như che lấp hắn.

"Nguyệt nhi, lại đây." Nghe được tiếng mở cửa, Phong Liên Dực cười nói một câu, sau đó từ sau bàn học đi tới "Chỗ này ghi lại năm đó Yểm tàn phá bừa bãi Đại lục Tạp Nhĩ Tháp, không ít thông tin là do cao thủ từng tiếp xúc với hắn để lại. Mỗi nước nhìn đoạn lịch sử ấy mà thấy hổ thẹn nên những tư liệu đều bị niêm phong cất vào kho, hơn nữa xóa tất cả thông tin từ dân gian."

Hoàng Bắc Nguyệt nhìn tư liệu xếp thành chồng núi nhỏ, trong lòng hơi đổ vỡ, tuy nhiên sắc mặt như thường, chỉ hơi mệt mỏi cười nói: "Ngươi một mình lấy tư liệu của Nước Bắc Diệu ra, không sợ bị sử quan viết loạn sao?"

"Ảnh Hoàng làm việc, sao bị phát hiện chứ?" Nụ cười chậm rãi nhiễm khóe môi "Huống hồ, ngươi không phải người ngoài."

Ngón tay động vào một phần tư liệu chậm rãi dừng một chút, nhưng rất nhanh lại tiếp tục động vào.

Song cái biến hóa rất nhỏ này làm sao có thể thoát được cặp mắt khôn khéo của hắn.

Mi tâm nhíu một cái, hiểu rõ nàng nhất, cho nên động tác dừng lại ngắn ngủi lại như búa tạ gõ trong lòng hắn, khiến nụ cười trên mặt hắn dần dần biến mất.

Hắn mím môi, hồi lâu không nói gì, chỉ nhìn bóng dáng nàng, chờ nàng mở miệng trước.

Nhận thấy sau lưng trầm mặc giống như chất vấn khiến nàng không còn cách nào giả bộ bình tĩnh, chậm rãi xoay người nhìn hắn.

"Ta có mấy câu muốn nói cho ngươi" Nàng không ngờ bản thân vừa mở miệng, giọng nói đã khô khốc như vậy.

Phong Liên Dực cẩn thận nhìn vẻ mặt đoan trang của nàng, trong lòng vốn còn một tia hi vọng, lúc nàng mở miệng đã hoàn toàn vụn vỡ.

"Nói cái gì?" Hắn bình tĩnh hỏi.

Tay rời khỏi tư liệu, nàng đi tới bàn ngồi xuống, một tay chống cằm, thản nhiên nói: "Trước kia ta không biết mình vĩ đại như vậy, có thể cứu Nước Nam Dực mà trả giá hết thảy. Ta tưởng ta luôn là người máu lạnh ích kỷ, làm như vậy hình như là phản bội chính mình, ngươi có thấy thế không?"

"Ta..."

"Thực xin lỗi."

Trước khi hắn nói ra bất cứ lời gì, nàng đã nặng nề tung ba chữ kia đến, như một bức tường dày che ở trước mặt hắn, khiến hắn không tới được.

Phong Liên Dực kinh ngạc ngẩng đầu, nhiều sách chất thành núi che chắn nàng, căn bản là không nhìn thấy vẻ mặt của nàng.

Trong nháy mắt, trái tim và đầu óc hắn trống rỗng, không hề có cảm giác gì.

Hắn biết đây không phải là chết lặng, mà là một loại cảm giác khác.

Sau khi nghe nàng nói, hắn không nói gì, xoay người đi, chờ hắn mở cửa đi tới trong viện mới cảm giác trong lòng đau đớn nghiêng trời lở đất.

Trước mắt mơ hồ, lúc hắn đi xuống cầu thang suýt vấp ngã xuống.

A Tát Lôi như gió lốc xông tới đỡ lấy hắn, cười hì hì hỏi: "Bệ hạ nghĩ cái gì mà xuất thần như vậy? Vương chúng ta không làm chuyện gì xấu với ngài chứ?"

Chuyện của Hoàng Bắc Nguyệt cùng Phong Liên Dực bọn họ đã sớm hiểu trong lòng, nếu vương thích thì bọn họ ủng hộ đến cùng.

Bởi vậy lúc này trên mặt A Tát Lôi lộ nụ cười chế nhạo.

Phong Liên Dực kinh ngạc cúi đầu, nhìn hắn một cái, thản nhiên cười nói: "Tình yêu của nàng đúng là một thanh kiếm sắc, một khắc yêu thương nàng cũng nên chuẩn bị sẵn sàng tùy thời bị đâm, bị thương, bị giết chết."

Nói xong, hắn đẩy A Tát Lôi ra, bước nhanh đi.

"Kiếm sắc?" A Tát Lôi vuốt đầu suy tư hồi lâu cũng không nghĩ ra được, rơi vào đường cùng chỉ có thể vào thư phòng.

"Vương?" A Tát Lôi đi tới bàn mới nhìn thấy Hoàng Bắc Nguyệt vẫn ngồi ở ghế không nhúc nhích, trong lòng chột dạ, đang muốn hỏi, đã thấy nàng đột nhiên ngẩng đầu lên, thần sắc bình thường.

"Làm sao vậy?"

"Vừa rồi nhìn thấy Tu La vương đi ra ngoài, giống như bị kích thích không nhỏ, không ngờ Tu La vương luôn luôn bình tĩnh lại lộ ra loại vẻ mặt này."

Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên liếc hắn, nói: "Ta cảm giác thân là nữ tử mà thật sự xấu hổ trước mặt ngươi."

"Vì sao?" A Tát Lôi khó hiểu hỏi.

"Ngươi trong lòng mạnh mẽ đến kỳ lạ, khiến ta xấu hổ vô cùng."

A Tát Lôi thẹn thùng, ha ha cười, nói: "Vương thiệt là, chính ngài không có thứ gì cũng không thể ghanh tị với ta như vậy chứ!"

Hoàng Bắc Nguyệt cười 'Khì khì' một tiếng, cúi đầu, không ai nhìn dưới cặp kia mang theo ý cười ẩn giấu khổ sở bi thương.

Ba ngày kế tiếp bình thản trôi qua, đảo mắt tới hôn lễ của Bắc Nguyệt quận chúa.

Sáng sớm, muôn người trong Thành Lâm Hoài đều đổ xô ra đường, vui mừng tấu nhạc, trời không sáng mà bắt đầu tấu vang, từng nhà cũng mở cửa, hai bên ngã tư đường treo đầy đèn lồng tiên hoa, đường đi trải thảm đỏ từ phủ trưởng công chúa tới cửa hàng của gia tộc Bố Cát Nhĩ bên ngoài thành.

Mười dặm màu đỏ, hôn lễ thật thịnh thế!

Trong phủ Trưởng Công chúa, sáng sớm bận tối mày tối mặt, so sánh với nơi náo nhiệt này, Tỏa Nguyệt Lâu lạnh giá hơn nhiều.

Hoàng Bắc Nguyệt sáng sớm rời giường, tắm rửa thay quần áo, ngồi trước bàn trang điểm, để Nến Đỏ cùng A Lệ Nhã trang điểm trang phục.

Tóc vấn chập trùng, từng lọn tóc mai hôn má hồng, mi như vẽ, rửa mặt trang điểm.

Gài đóa hoa tôn lên khuôn mặt, la quần thêu uyên ương song song.

Tay A Lệ Nhã khéo léo vẽ một đóa mẫu đơn tinh sảo giữa trán, cầm lấy lăng kính đến gần cho nàng xem, nhỏ giọng hỏi: "Đẹp không Vương?"

Hoàng Bắc Nguyệt nhìn gương cười, tuyệt sắc như thế khiến chính mình cũng cảm giác xa lạ.

"Tùy tiện là được." Nhìn trang điểm đã ổn, trên tóc không nên gài nhiều, thuận tiện đeo một tán hoa xinh xắn.

La quần màu đỏ chót kéo lê ra đất, tươi đẹp vui mừng.

Hoàng Bắc Nguyệt quay đầu nhìn lại, không do dự dùng ánh chớp chém đứt làn váy rườm rà trên mặt đất.

Tầng tầng lớp lớp giá y (áo cưới) quá phiền toái, bên trong mười mấy tầng sa, không biết A Lệ Nhã tìm giá y rườm rà như vậy ở đâu.

"Vương, không đợi đội ngũ đón dâu tới đón sao?" A Lệ Nhã khóc mấy đêm, giờ phút này tiếng nói đã sớm khàn.

Hoàng Bắc Nguyệt cười nói: "Nếu tới rước dâu thật, cả Thành Lâm Hoài sẽ rối loạn, tự mình đi thôi."

A Lệ Nhã chạy theo nàng, muốn cùng nhau đi, lại bị Nến Đỏ ngăn lại.

"A Lệ Nhã muội muội, ta đi theo chủ nhân là được, không cần lo lắng."

Hai người này thân thủ đều là số một số hai, sau khi nói xong, Băng Linh Huyễn Điểu xuất hiện, hai người liền song song rời đi.

Một chút đỏ tươi ở giữa không trung tươi đẹp biết bao.

Rừng rậm mênh mang, liếc mắt nhìn đều thấy xanh ngát không tới cuối, một trận gió xẹt qua bầu trời, rừng rậm nhất thời như sóng biển nhấp nhô.

Cuối biển rừng, hai bóng dáng màu đỏ đen bay vút qua bầu trời, cuối cùng rơi vào trên một cây đại thụ.

Đen quỷ dị, đỏ đẹp đẽ, hai người đối lập mãnh liệt, nhưng cũng không ảnh hưởng tới chuyện bọn họ đồng hành.

Sau khi bóng dáng yêu hồng an định, tay trái giương lên, trong tay liền xuất hiện một cây dù (ô) màu đỏ, hắn chậm rãi xòe ra, chống đỡ ánh sáng trên đầu, ai oán nói: "Dọc đường đi không cho giết người, rốt cuộc làm sao mới được giết?"

"Giết kẻ yếu thì có gì khoái?"

Hai người này đúng là Yểm cùng Quân Ly, hai con ma thú có thể khiến thiên hạ rung chuyển, giờ phút này đang tranh luận một vấn đề có thể giết người hay không.

"Bổn đại nhân thích ngửi mùi máu, không giống ngươi?" Yểm mị hoặc liếm liếm môi, hành động tương đương gợi cảm.

Nhưng yêu mỵ thế nào thì Quân Ly cũng không nhìn qua, Yểm bắt đầu vô tình cười nhạo hắn: "Hắc tử (nốt ruồi đen), ngươi thật tẻ nhạt, ngươi nói xem ngoài việc mỗi ngày ngăn ta giết người, ngăn ta chạy loạn, rốt cuộc ngươi còn thích gì nữa a?"

Hắc tử (nốt ruồi đen) là Yểm đặt biệt danh cho Quân Ly, hắn tựa hồ có cảm giác bài xích gọi thẳng tên người khác.

Hoàng Bắc Nguyệt ở trong miệng hắn là Xú nha đầu, Phong Liên Dực là đồ quỷ sứ chán ghét, Mặc Liên là tiểu hỗn đản, Quân Ly là hắc tử (nốt ruồi đen).

"Có liên quan gì đến ngươi." Quân Ly thản nhiên nói, đột nhiên ngước mắt liếc nhìn bầu trời xanh biếc.

Yểm vẫn lải nhải oán giận, ăn không ngon, chơi không vui, giết người cũng không lưu loát.

Quân Ly lựa chọn bỏ ngoài tai tất cả những lời hắn nói, hỏi: "Ngươi thật sự không nhớ rõ Hoàng Bắc Nguyệt?"

Yểm chống ô nhỏ màu đỏ, làm một động tác ngoái đầu lại, yêu nghiệt cười "ai bảo ta không nhớ rõ cô ta?"

"Ngươi nhớ kỹ?"

"Đương nhiên." Chiếc dù đỏ chậm rãi xoay tròn trong tay, hắn che miệng cười "Thì tính sao? Nhớ kỹ sẽ không thể giết cô ta được? Cẩn nhi ta cũng giết, huống chi là cô ta?"

Quân Ly từ chối bình luận, trầm mặc.

Yểm nhớ ra cái gì đó, đột nhiên quay đầu lại kích động nói: "Ta nhập ma trước ngươi, ma tính ngươi lớn, về phần thực lực còn chưa thử, không bằng hiện tại đánh một hồi, thế nào?"

"Không hứng thú."

"Hắc tử (nốt ruồi đen), ngươi không phải là sợ chứ?"

Quân Ly khinh thường hừ nhẹ một tiếng.

Yểm nóng nảy, bắt đầu chất vấn: "Ngươi thật tẻ nhạt? Không cho ta giết người coi như xong, lại còn không đánh với ta, vậy ngươi nói chúng ta rột cuộc muốn làm cái gì?"

Quân Ly ngẩng đầu, thản nhiên nói một câu: "Tới rồi."

"A?" Yểm không rõ lý do, trong đầu đầy nghi vấn cùng không cam lòng, không thể làm gì khác hơn là cũng ngẩng đầu nhìn theo ánh mắt của hắn.

Xa xa dưới trời quang, một màu tuyết trắng trong suốt đột nhiên xuất hiện, trong nháy mắt đã đến gần, chính là một con Băng Loan Điểu màu tuyết trắng, trên lưng chim có thiếu nữ mặc y phục đỏ trang điểm xinh đẹp đứng đón gió.

"Tiểu mỹ nhân tuyệt sắc..." Yểm thì thào nói, hai mắt nhìn thẳng "Hắc tử, có cảm giác quen quen hay không?"

"Băng Linh Huyễn Điểu." sau khi Quân Ly trả lời hắn liền đi tới phía trước, vừa vặn Băng Linh Huyễn Điểu cũng tới gần, cô gái kia nhìn hắn một cái nhẹ nhàng nhảu khỏi lưng chim.

Trước khi rơi xuống, Quân Ly vốn định bắt tay nàng, song thoáng chớp mắt, bóng dáng yêu hồng lại lắc mình lên trước hắn.

"Hóa ra là ngươi!" Yểm dùng ô đỏ nhẹ nhàng xòe ra, ôm lấy Hoàng Bắc Nguyệt mảnh khảnh kéo tới trước mặt mình "Ngươi cố ý mặc xinh đẹp như vậy để hợp đôi cùng bổn đại gia sao?".

Cả người hắn yêu hồng, cùng giá y màu đỏ của nàng thật đúng là vừa vặn xứng đôi.

Tuy nhiên, không ngờ hắn nhập ma vẫn tự kỷ như vậy.

Hoàng Bắc Nguyệt cười nhẹ nhìn hắn "Ngươi suy nghĩ nhiều quá." Lập tức vượt qua hắn, đi tới trước mặt Quân Ly, thần sắc lạnh nhạt nhìn hắn "Ta tới."

Yểm quay đầu, nhíu mi nhìn bọn họ.

Quân Ly không nhiều lời, chỉ nhẹ nhàng cầm tay nàng nói một câu: "Đi thôi."

"Trước khi đi, ta có chuyện muốn hoàn thành." Nàng đứng bất động.

Quân Ly nhẹ nhàng liếc nàng, trong ánh mắt không chứa bất cứ tâm tình gì.

Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu, trang phục trang điểm đẹp, nàng biết mình giờ phút này đẹp thế nào, có Yểm ở đây, nàng cũng không thua kém nhiều.

Tuyệt sắc khuynh thành, có thể khiến bất cứ kẻ nào động dung.

Trang sức màu đỏ diễm lệ, nàng nhẹ nhàng cười nói với hắn: "Sau khi hoàn thành chuyện này, ta nghĩ ta không còn vấn vương điều gì với nước Nam Dực nữa."

Quân Ly chuyển mắt thản nhiên nói: "Cho ngươi một canh giờ."

"Đa tạ." Hoàng Bắc Nguyệt cười dịu dàng, quay đầu đi, nhìn thấy ánh mắt Yểm vẫn kỳ quái nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt của nàng cong lại, ý cười dư dật, "Làm sao vậy?"

"Không có gì." Yểm bĩu môi "Nhìn tới nhìn lui, ta thấy ngươi cũng dễ nhìn."

"Yểm các hạ dáng vẻ khuynh quốc, thiên hạ vô song." Hoàng Bắc Nguyệt không keo kiệt ca ngợi hắn, khen hắn hai câu cũng không mất gì, khiến hắn cao hứng một chút thì sao lại không làm?

Nàng trước kia một mực nghĩ đến cảm thụ của hắn, muốn hắn vui một lần đều không có cơ hội.

Quả nhiên, nghe được câu khích lệ của nàng, Yểm lập tức hết sức hưởng thụ cười rộ lên, không hề có bộ dáng khiêm nhường.

Hoàng Bắc Nguyệt nhân cơ hội nói: "Yểm các hạ, mời ngươi giúp một việc được không?"

"Nói nghe xem." Tâm tình của hắn tốt, thương lượng cái gì cũng được.

"Có thể cùng ta đi tham gia hôn lễ của Bắc Nguyệt quận chúa không, ta muốn đưa một phần hạ lễ cho nàng."

Yểm không cự tuyệt, dù sao trong lúc rãnh rỗi, đi theo nàng một chuyến cũng không sao, có điều hắn sẽ thu một ít lợi tức khác là được.

Quân Ly không ngăn cản, hai người một trước một sau bay theo hướng Thành Lâm Hoài.

Trên đường gió ào ào, nhưng y phục trên người Yểm không bị quấy nhiễu chút nào, chỉ hơi đong đưa, vừa đúng mỹ cảm.

Chống cây dù đỏ như tản bộ bên hồ, nhàn nhã vô cùng.

Hoàng Bắc Nguyệt âm thầm bội phục, cảnh giới như vậy muốn hao phí rất nhiều nguyên khí, nàng cũng không thể tùy tiện đùa giỡn như thế, vậy mà hắn lại rất tùy ý.

Quả nhiên, ma thú đều là nghịch thiên.

"Xú nha đầu." Yểm tản mạn hỏi "Ngươi mặc thành như vậy là muốn làm gì?"

"Thành thân cùng Quân Ly" Hoàng Bắc Nguyệt không e dè nói.

Yểm đột nhiên dừng lại, vẻ mặt trầm lạnh: "Ai cho phép?"

"Ta nguyện ý." Hoàng Bắc Nguyệt cười nhạo "Ta gả cho người nào còn cần chỉ thị của ai sao?"

Yểm nhất thời không nói được cần xin chỉ thị người nào, nhưng vẫn mạnh miệng hỏi: "Hắn có điểm gì tốt? Ngươi để mắt đi đâu vậy?"

"Ta cũng không biết hắn tốt ở điểm nào, nhưng ta vẫn cứ gả cho hắn." Vì Nước Nam Dực, nhưng lời này nàng chỉ lặng lẽ nói trong lòng.

Kế tiếp trên đường, Yểm rất buồn bực, hắn vừa khuynh quốc vừa khuynh thành, mà mỹ nhân bên cạnh lại muốn gả cho người khác! Mặc kệ thế nào đều không khoa học a!

Muôn người đều đổ xô ra đường cái của Thành Lâm Hoài.

Hai người cùng nhau bay vút đến trên không thành thị, lấy kết giới ẩn giấu bóng dáng, ánh mắt quét một vòng xuống phía dưới, rất nhanh thấy giờ phút này tân nương được nghênh ra khỏi phủ trưởng công chúa, đi tới trước quảng trường của gia tộc Bố Cát Nhĩ.

Nơi đây đã sớm chật ních dân chúng.

Lần này hôn lễ long trọng, thái hậu, Hoàng thượng cũng có mặt, trước quảng trường, trên khán đài đều có quân đội sâm nghiêm hộ vệ và cao thủ ẩn núp.

Bên cạnh Đế vương là Thương Hà Viện trưởng cùng một đám cao thủ.

Hoàng thân quốc thích, vương công quý tộc, sứ thần mỗi nước đều tề tụ

Ánh mắt đảo qua từng người trên khán đài, nhưng không nhìn thấy Phong Liên Dực, Hoàng Bắc Nguyệt thầm nghĩ kỳ quái, vì sao hắn không có mặt? Hiện tại đi đâu?

Nhưng nghĩ nhiều cũng vô dụng, nàng âm thầm thu liễm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#phượng