Hồng Liên tôn thượng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa đi được vài bước, phía sau vang lên một tiếng hô vô lễ: "Là ai ở đây? Mau cút ra đây!".

Hoàng Bắc Nguyệt khẽ chau mày, trong Rừng rậm Phù Quang lại có người! Không bị uy áp của Hổ lông vàng hù dọa, khẳng định cũng là cao thủ.

Nàng xoay người, người phía sau đã bước lên, nghe những tiếng bước chân kia, đảm bảo không dưới mười người.

"Thì ra là một tiểu nha đầu! Hù chết đại gia ta!".

"Này, một nha đầu bình thường làm sao dám một mình xông vào Rừng rậm Phù Quang? Ta thấy hơn phân nửa là một cao thủ ngụy trang! Đinh Kỳ, ngươi đừng khinh địch!".

"Hoàng Thiệu đại ca nói rất đúng, bây giờ nha đầu toàn không phải hạng bình thường! Nhìn xú nữ nhân Hồng Liên kia thì biết, hừ, nhắc tới đã thấy bực!".

Người tên Đinh Kỳ kia chính là người đã hô quát, lúc này nghe xong hai người đồng bạn nói, cũng gật đầu nói: "Đúng vậy, không thể khinh địch, tiểu nha đầu này nhất định có gì đó kỳ quái! Này, Tiểu nha đầu, ngươi từ đâu tới đây?".

Bọn họ có mười người, hơn nữa đều là cao thủ, đối mặt một tiểu nha đầu bí ẩn mà lại phòng bị như vậy.

Hoàng Bắc Nguyệt liếm môi, những người này có lai lịch gì? Tại sao lại nhắc tới Hồng Liên? Hơn nữa giọng nói bực tức có vẻ như quen biết với Hồng Liên.

Nàng không lên tiếng, Đinh Kỳ liền tiến lên, Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu nhìn Đinh Kỳ, hắn thấy nàng lập tức mặt mũi biến sắc, một luồng khí lạnh lướt qua sống lưng, hắn rùng mình một cái, cũng không tự chủ được lui về phía sau mấy bước, sau đó hét một tiếng, ngã nhào trên mặt đất.

Hoàng Bắc Nguyệt sửng sốt, nàng dễ dọa người như vậy sao?

Những người đi cùng hắn thấy hành động này tưởng hắn gặp đối thủ cường đại, cũng đều lấy ra vũ khí, trong mười mấy người này còn có bốn triệu hoán sư. Hơn nữa bốn người đều là thất tinh trở lên, đều triệu hồi linh thú trên cấp 10 ra ngoài!

Còn lại vài người cũng đều là Hoàng Kim chiến sĩ trở lên! Thậm chí còn có một gã sơ cấp Kiếm Thánh!

Xung quanh đằng đằng sát khí, tên ngã nhào trên mặt đất kia đột nhiên hô to: "Đừng động thủ! Không được làm càn!".

Hắn vừa hô lên, tất cả mọi người nhìn nhau, Hoàng Thiệu nói: "Đinh Kỳ, ngươi sao thế?".

Hoàng Bắc Nguyệt cũng không hiểu gì, nói đánh là đánh, nói không đánh là không đánh. Nàng vừa vặn xoa tay, chuẩn bị thi triển một chút quyền cước.

Đinh Kỳ đứng lên, bò đến chỗ Hoàng Bắc Nguyệt, quỳ lấy lòng nói: "Hồng Liên tôn thượng, sao ngài lại ở đây? Tiểu nhân vừa rồi có mắt như mù không nhìn thấy Thái Sơn, đắc tội, đắc tội!".

Hoàng Bắc Nguyệt nhíu mày, Hồng Liên tôn thượng?

Những người khác nghe được Đinh Kỳ nói cũng đều chấn động, sắc mặt biến đổi, vội vàng thu hồi vũ khí, chạy lên nhìn, lập tức quỳ xuống.

"Hồng Liên tôn thượng, tiểu nhân biết sai rồi! Biết sai rồi! Cầu ngài khai ân, tha bọn tiểu nhân, lần sau không dám nữa, tôn thượng ngang với trời, thọ cùng đất! Tung hoành tứ hải! Ai dám tranh phong!".

"Tung hoành tứ hải! Ai dám tranh phong!"

"Tôn thượng vạn tuế! Vạn tuế!"

Trong nháy mắt, những người vừa rồi còn đòi động thủ với nàng, giờ phút này tất cả đều quỳ gối trước mặt lấy lòng cầu xin tha thứ, quá vô lý.

Hoàng Bắc Nguyệt tóc đỏ rực, bộ dáng băng lãnh vô tình càng làm những người này e ngại không ngừng.

Trong lòng âm thầm nghĩ, tại sao bọn họ gọi nàng là 'Hồng Liên tôn thượng'? Chẳng lẽ, nàng rất giống Hồng Liên - người giết Tư Mã Quy Yến trong nháy mắt đó?

Không đúng, ngày đó Tư Mã Quy Yến nhìn thấy nàng không hề giật mình kinh ngạc? Chẳng lẽ ngày đó hắn không nhìn thấy bộ dáng của Hồng Liên?

Hồng Liên là người của Điện Quang Diệu, mà Điện Quang Diệu nổi danh là nơi thần bí khó lường, người của bọn họ tất nhiên sẽ không dễ dàng lộ diện trên thế gian. Nghĩ thế, Hoàng Bắc Nguyệt âm thầm yên tâm, nếu những người này nhận lầm nàng thì đâm lao phải theo lao, giả bộ một chút cũng không sao.

Nàng mặt không thay đổi nhìn những người này, nghĩ tới hành động cùng ngữ điệu cao ngạo khi nói chuyện của Hồng Liên ngày đó.

"Hừ, lũ các ngươi cũng dám ở sau lưng nói ta nói bậy, quả nhiên là chán sống!".

Giọng nói lạnh như băng thốt ra, mấy người kia liền run run.

Hoàng Thiệu lúc này vội vàng nói: "Xin Tôn thượng bớt giận, bọn tiểu nhân nói sai rồi, nhất định sẽ chịu phạt!".

"Chịu phạt? Được! Trước tiên đều cắt một ngón tay đi!" Hoàng Bắc Nguyệt cong khóe miệng ngạo mạn.

Đám người Hoàng Thiệu sắc mặt tái nhợt, nhưng Hồng Liên nói phải cắt, bọn họ sao dám cãi lời. Hồng Liên tôn thượng là người của Điện Quang Diệu, trừ Thánh quân là người mạnh nhất, cả đại lục Tạp Nhĩ Tháp cũng không có người dám trêu cô ta?

Những triệu hoán sư cửu tinh lợi hại, Hồng Liên tôn thượng chỉ cần một kiếm lập tức giết đến không còn mảnh giáp! Những tiểu nhân vật như bọn họ nào có tư cách cãi lời Hồng Liên tôn thượng? Hơn nữa Hồng Liên tôn thượng tính tình hung tàn, nếu không làm theo kết quả sợ rằng sẽ thảm hại hơn. Mười mấy người cũng biết rõ đạo lý này, chỉ có thể thuận theo lời Hồng Liên tôn thượng, tự cắt một ngón tay mới có thể tránh được một kiếp. Bởi vậy mỗi người lấy ra dao hoặc vũ khí của mình, cắt bỏ ngón út.

Nhất thời, vài tiếng rên vang lên trong Rừng rậm Phù Quang.

Phù Quang đang bay trong không trung cũng bị chấn động, ngửi thấy mùi máu tươi nên chúng hưng phấn, hơn nữa vừa rồi mọi người lộ ra nguyên khí, bởi vậy rất nhiều Phù Quang vây lại đây, bay tới bay lui tại nơi ngón tay bị đứt.

Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng cười, thật đúng là một đám ngốc biết nghe lời, bởi vậy có thể thấy Hồng Liên đúng là một nhân vật lợi hại, những người này không dám nghi ngờ lời của nàng, thậm chí tự mình hại mình, có thể tưởng tượng bình thường Hồng Liên có bao nhiêu uy phong!

"Hồng Liên tôn thượng, xin ngài nguôi giận". Hoàng Thiệu mặc dù đau đến đầu đầy mồ hôi, tuy nhiên vẫn lấy lòng nói với nàng.

Hoàng Bắc Nguyệt nhẹ nhàng hừ lạnh: "Máu tanh thật làm người ta kinh tởm!".

"Đúng vậy! Đúng vậy!" Nghe nàng nói như vậy, Hoàng Thiệu lập tức dùng tay bới đất che đi vết máu, những người khác nhìn thấy cũng làm theo.

Hoàng Bắc Nguyệt lúc này mới hài lòng , tản mạn mà cao ngạo hỏi: "Các ngươi sao lại tới đây?".

Hoàng Thiệu lập tức nói: "Thưa tôn thượng, ngày hôm qua ngài sai chúng thuộc hạ đến Rừng rậm Phù Quang tìm kiếm thần thú bị thương, bọn thuộc hạ đi vào hồi lâu cũng không phát hiện tung tích, xế chiều hôm nay rốt cuộc nghe được tiếng các linh thú chạy trốn ở phía đông rừng rậm, nghĩ tới đúng là thần thú xuất hiện, vì vậy liền chạy tới".

Hóa ra là vì Hổ lông vàng bị thương nặng, Hổ lông vàng từng nói bị Bách Mục Hàn Thiềm làm trọng thương , Hồng Liên ngày hôm trước còn đang ở thành Lâm Hoài, nhanh như vậy đã biết động tĩnh trong Rừng rậm Phù Quang, quả là cao thủ.

Nàng đúng là một người một ngựa xuyên qua Rừng rậm Phù Quang, hay là đi cùng với nam nhân xuất hiện ngày đó? Mặc kệ như thế nào, loại thực lực này cũng quá kinh khủng.

Ở tình huống linh thú đang chạy loạn, trong Rừng rậm Phù Quang chỗ nào cũng tràn ngập nguy hiểm, trước mắt nàng không có ý nghĩ muốn xuyên qua rừng rậm. Hồng Liên kia, quả thật rất lợi hại!

"Vậy hiện tại như thế nào? Tìm được thần thú kia không?" Hoàng Bắc Nguyệt lạnh giọng hỏi, trong lòng nàng Xích Kim Thánh Hổ còn đang ngủ say, hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại, nàng dùng áo choàng bao bọc bên ngoài, những người này cũng không nhìn thấy nó.

"Thưa tôn thượng, bọn tiểu nhân vừa chạy đến nơi thần thú phát ra uy áp, nhưng lại phát hiện nó đã chết, cho nên... ." Hoàng Thiệu vừa nói, tiếng nói thấp xuống, vô cùng sợ hãi bị trách phạt.

"Vậy thú hạch đâu?" Hoàng Bắc Nguyệt thoáng nhìn, ánh mắt lạnh lùng, trên người nàng phát ra hơi thở mạnh mẽ, lập tức làm mấy nam nhân cao lớn cúi người xuống thật thấp, chỉ kém không dán người trên mặt đất.

Hoàng Thiệu nơm nớp lo sợ nói: "Thú hạch, thú hạch... ."

"Hử? Không có sao?" Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng hỏi, "Sau khi thần thú chết, sao lại không có thú hạch? Có phải mấy người các ngươi tư tàng rồi ...!?".

"Tôn thượng minh xét, chúng tiểu nhân tuyệt đối không có cái lá gan này!" Hoàng Thiệu run rẩy nói to, "Chúng tiểu nhân... lúc chạy đến thần thú đã chết, thú hạch cũng không thấy, nhưng hiện trường có dấu vết đánh nhau, chỉ sợ... là... là có người nhanh chân đến trước!".

Hoàng Bắc Nguyệt buồn cười, mấy người này nếu biết người nhanh chân đến trước chính là nàng, mà bọn họ còn ở nơi này quỳ xuống cầu xin nàng tha thứ, chẳng phải là muốn tức chết rồi sao?

"Chuyện này, ta sẽ điều tra rõ ràng, các ngươi nếu dám lừa gạt, hừ...biết hậu quả ra sao chứ?".

"Dạ, dạ, đa tạ tôn thượng khai ân!". Hoàng Thiệu và đám người liên quan lập tức dập đầu bái tạ.

"Đứng lên đi." Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng vung tay lên.

Đám người Hoàng Thiệu đứng lên, Đinh Kỳ lập tức nịnh nọt nói: "Tôn thượng, tóc này màu sắc diễm lệ, đặt trên người ngài thật sáng rực không thể tả!"

Mọi người đều gật đầu như gà mổ thóc, chưa từng gặp Hồng Liên tôn thượng một đầu màu đỏ rực rỡ như vậy, còn hơn trước tóc đen, càng có vẻ kiêu ngạo tươi đẹp, không ai bì được!

Hoàng Bắc Nguyệt mắt lạnh đảo quanh, nói : "tóc này là một chuyện ngoài ý muốn, sau này ai dám nhắc lại, giết không tha!".

Nàng dùng uy hiếp lớn như thế là vì sợ những người này đem chuyện gặp nàng nói ra, đến lúc đó bị Hồng Liên thật sự biết, nàng không thể yên ổn được.

"Vâng!" Nhóm người kia lập tức khom người trả lời, ngẫm lại cũng đúng, Hồng Liên tôn thượng từ trước thích nhất mái tóc đen nhánh xinh đẹp, mặc dù hôm nay thay đổi tóc đỏ cũng sặc sỡ loá mắt, nhưng là chuyện ngoài ý muốn, sao nàng có thể thay đổi màu tóc mà mình yêu thích chứ?

Bọn họ mà làm Hồng Liên tôn thượng mất thể diện thì ..., sau này nhất định phải ngậm chặt miệng lại, tuyệt đối không thể nói lung tung, nếu không, khó giữ được cái mạng nhỏ này!

Nơi này đang nói chuyện, đột nhiên phía trước truyền đến tiếng bước chân, tiếp theo một bóng dáng màu trắng tinh khiết từ trong ánh sáng của Phù Quang đi tới.

Mấy người Hoàng Thiệu lập tức tiến lên, để biểu hiện lòng trung tâm, dũng cảm không sợ chết che Hoàng Bắc Nguyệt ở sau lưng, một bộ dạng thấy chết không sờn.

Bước chân của bóng dáng màu trắng dừng lại, nhìn thấy tình cảnh này cũng thoáng lắp bắp kinh hãi, đôi mắt màu tím dưới ánh sáng của Phù Quang hiện lên mấy phần mê ly.

Hoàng Bắc Nguyệt thầm nghĩ trong lòng: không xong, sao Phong Liên Dực lại tới đây?

Nàng vừa định mở miệng nói hai câu nhắc nhở Phong Liên Dực, lấy sự thông minh của hắn hẳn là sẽ không nói lung tung, nhưng nàng chưa kịp mở miệng, Hoàng Thiệu đứng phía trước thấy rõ bộ dáng Phong Liên Dực, liền giật mình hô một tiếng:

"Thành Tu La...! Là người của Thành Tu La!".

"Hoàng đại ca nói gì thế?"Đinh Kỳ sợ hãi hô một tiếng.

Hoàng Thiệu không để ý tới hắn, quay đầu lặng lẽ đối Hoàng Bắc Nguyệt nói: "Tôn thượng, kia là người của Thành Tu La, tiểu nhân tận mắt nhìn thấy, giờ phải làm sao?".

"Thành Tu La...".

Hoàng Bắc Nguyệt vừa thì thầm vừa suy nghĩ, ngẩng đầu liếc nhìn Phong Liên Dực, hắn thần sắc lạnh nhạt, không có vẻ ngạc nhiên gì.

Thành Tu La là tổ chức hắc ám âm trầm khủng bố nhất trên đại lục Tạp Nhĩ Tháp, đó là nơi đáng sợ hơn cả địa ngục, mỗi người trong Thành Tu La đều tàn nhẫn khát máu, lãnh khốc vô tình, nếu dám chọc giận bọn họ, kể cả một quốc gia cũng bị diệt sạch.

Một nơi kinh khủng như thế, trên đại lục Tạp Nhĩ Tháp ai nghe thấy đều biến sắc, nhưng đồn đại vẫn là đồn đại, bộ dáng thật sự của người trong Thành Tu La như thế nào căn bản không ai biết.

Phong Liên Dực, thực sự là người của Thành Tu La?

"Ngươi không nhận lầm chứ?" Hoàng Bắc Nguyệt lạnh giọng hỏi

Hoàng thiệu vội vàng nói: "Hồi tôn thượng, người này trong đám quái vật ở Thành Tu La nổi bật như vậy, tiểu nhân làm sao có thể nhận lầm?".

Phong Liên Dực lớn lên khuynh quốc khuynh thành, người nào từng gặp hắn dù chỉ liếc mắt một cái cũng suốt đời khó quên.

Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu, lại nhìn Phong Liên Dực liếc mắt một cái, gặp hắn không có động tĩnh như cũ, nói: "Người này lai lịch không nhỏ, thực lực sâu không lường được, các ngươi không đối phó được, đi đi".

Đám người Hoàng Thiệu vừa nghe, liền mừng rỡ: "Tôn thượng thần võ! Đa tạ tôn thượng!".

Người người trong Thành Tu La đều rất khó đối phó, tuy nhiên có Hồng Liên tôn thượng ở đây, bọn họ cũng yên tâm hơn nhiều.

"Xin tôn thượng hãy cẩn thận!" Hoàng Thiệu vừa nói, chính mình cùng một đám huynh đệ từ từ lui lại phía sau.

Hoàng Bắc Nguyệt vẫn nhìn thẳng Phong Liên Dực, lúc này mới thản nhiên mở miệng, có vài phần đùa giỡn: "Thành Tu La, Dực vương tử lai lịch lớn thật".

Phong Liên Dực cũng chậm rãi cười rộ lên: "Ta là gì so với Hồng Liên các hạ chứ?".

Hoàng Bắc Nguyệt hừ lạnh một tiếng: "Hừ, chớ ở trước mặt ta làm bộ làm tịch, sớm biết ngươi không phải người tốt, không ngờ đúng là không phải người tốt thật!".

Phong Liên Dực sờ sờ cái mũi, cười sung sướng: "Lại tức giận?".

Hoàng Bắc Nguyệt ánh mắt chợt trở nên lạnh lẽo, hung hăng nhìn hắn.

Phong Liên Dực lập tức nói: "Quên đi, lần sau cô muốn biết cái gì, cứ việc hỏi ta, ta quyết không giấu diếm".

"Ai muốn biết cái gì của ngươi? Ngươi là ai thì có liên quan gì với ta?". Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng nói xong, ôm ấu thú Xích Kim Thánh Hổ rời đi.

Hắn bị giọng điệu lạnh như băng của nàng đả kích, trong lòng có chút mất mát, Phong Liên Dực nghiêng đầu nhìn nàng, nụ cười yêu nghiệt mới chậm rãi thu lại một ít: "Mấy người kia nhìn thấy bộ dáng của ta, giữ lại là một tai họa, ta đi giải quyết chúng".

"Hừ, loại chuyện này còn muốn ta động thủ sao?". Hoàng Bắc Nguyệt tràn ngập tư thái của nữ vương nói.

"Hiểu!." Phong Liên Dực gật đầu, không dám tiếp tục quấy rầy nữ vương, thân hình chợt lóe liền biến mất.

Đám người Hoàng Thiệu chuồn đi rất nhanh, lát nữa Hồng Liên tôn thượng đánh nhau với người của Thành Tu La sẽ đưa tới vô số Phù Quang, ở lại rất bất lợi, hơn nữa bọn hắn cũng chỉ như những con tôm con tép có thể làm gì được, tốt nhất là nên trốn xa một chút .

"Hoàng đại ca, ta cảm thấy Hồng Liên tôn thượng hôm nay có chút kỳ quái." Đinh Kì một bên bước nhanh, một bên nghi hoặc nói.

Một người khác cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý: "Hình như Mặc Liên tôn thượng không đi cùng ngài ấy".

Hoàng Thiệu nói : "Đại khái là tóc của Hồng Liên tôn thượng có chút kì quái, cho nên chúng ta cảm thấy khác nhau đi. Hơn nữa Mặc Liên tôn thượng cũng không thích hành động cùng Hồng Liên tôn thượng".

"Hoàng đại ca nói cũng đúng, nếu không là phải kiến thức đời sống của Mặc Liên tôn thượng quá kém thì cũng sẽ không đi cùng Hồng Liên tôn thượng". Đinh Kì gãi gãi đầu, rốt cuộc tiêu tan nghi ngờ cười rộ lên.

"Hy vọng Hồng Liên tôn thượng thuận lợi giải quyết người của Thành Tu La kia".

Sắc mặt Hoàng Thiệu nghiêm trọng nói: "Chỉ sợ người kia không dễ giải quyết như vậy, lần trước ta nhìn thấy hắn, hắn chính là... "

"Hoàng đại ca cẩn thận!" Đinh Kì đột nhiên hô to một tiếng nhưng không kịp nữa, hắn mới vừa hô lên, đầu của Hoàng Thiệu đã lăn xuống đất.

Không một tiếng động! không một bóng người! Chỉ có một trận gió nhẹ thổi qua, vô cùng quỷ dị trong rừng rậm u ám âm trầm này.

"Là ai?" Đinh Kì xoay người hét lớn, nhưng xung quanh hư không u ám, không nhìn rõ cái gì!

Phù Quang khẽ nhúc nhích, mấy con Phù Quang thật dài bay đến trước mặt Đinh Kì, hắn vô cùng tức tức giận, kiếm trong tay chém vào đám Phù Quang.

Đầu của đồng bạn ngay bên chân, hắn cũng bất chấp sống chết, cao thủ đang ẩn dấu này khẳng định sẽ không bỏ qua cho bọn họ.

Nhưng hắn vừa nâng kiếm lên, Phù Quang đột nhiên 'xì xì' một tiếng, cả thân rung động, sau đó há miệng cắn cổ của hắn. Mà mấy con Phù Quang khác cũng bắt đầu hút máu hắn.

"Đinh lão nhị!" mọi người đều hô to, lấy ra vũ khí cùng triệu hồi thú, tiến lên tấn công đám Phù Quang.

Tốc độ hút máu của Phù Quang cực nhanh, còn khủng bố hơn Dơi Xanh rất nhiều, chỉ trong chốc lát mà Đinh Kì đã bị hút đến hấp hối, ngã trên mặt đất.

"Mẹ nó! Rốt cục là người nào?!" Một người không nhịn được, đứng lên hét lớn, đột nhiên một trận gió xẹt qua mặt, sau đó hắn trợn tròn mắt, đầu cũng từ trên cổ lăn xuống đất.

"Quỷ, có quỷ!" Mấy người chứng kiến tình cảnh này cũng thất kinh, xoay người bỏ chạy, nhưng được vài bước, bốn phương tám hướng tuôn ra một trận kình phong, trong gió kia giống như mang theo tiếng gào khóc thảm thiết, truyền đến vô số tiếng hét, mang theo vô số đao phong sắc bén, nhanh chóng xoay tròn, người chạy trốn mặc dù là triệu hoán sư, triệu hồi thú, hay là cao tủ võ đạo, tất cả kêu thảm rồi đều bị cắn nát! Trong cuồng phong xoay tròn, máu tươi bắn ra, trên mặt đất máu thịt lẫn lộn, vô cùng thê thảm!

Trong khoảng khắc, toàn bộ mười mấy triệu hoán sư thất tinh, hoàng kim chiến sĩ, sơ cấp Kiếm Thánh đều chết thảm! Còn lại một đống cặn bã! Đinh Kì trên mặt đất co quắp hai cái, bởi vì cổ bị Phù Quang cắn đứt nên không kêu thành tiếng được, máu chảy ra bên ngoài như nước.

Hắn mở to hai mắt nhìn một đám Phù Quang, một người mặc y phục trắng chậm rãi đi tới, trong tay phải gió vô hình ngưng tụ thành một thanh kiếm.

Trong mắt Đinh Kì dần lộ vẻ hoảng sợ, nhìn kẻ mặc đồ trắng với một thanh kiếm, trong miệng nôn ra một ngụm máu, hàm hồ phun ra vài chữ: "Ngươi... . Phải.. Phải.. . Vương...."

Không đợi hắn nói xong, Phong Liên Dực nhẹ nhàng vung kiếm, thân thể Đinh Kì liền bị chém đứt làm hai. Kiếm trong tay biến thành một trận gió tiêu tán vô hình, Phong Liên Dực lạnh lùng liếc thi thể, khuôn mặt tuyệt sắc bao phủ một tầng lạnh lẽo.

"Giải quyết chưa?" Phía sau truyền đến giọng nói thanh thúy của Hoàng Bắc Nguyệt. Vẻ lạnh lẽo trên mặt Phong Liên Dực lập tức biến mất, con ngươi màu tím hiện ra vẻ ôn nhu, mang theo ý cười.

"Ngươi đừng tới đây, nhìn thấy sẽ không thoải mái". Phong Liên Dực cười xoay người trở lại, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoàng Bắc Nguyệt mang vẻ lãnh khốc, ý cười thật sâu: "Để đợi lâu rồi".

Hoàng Bắc Nguyệt hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý sự tận lực lấy lòng cùng quan tâm của hắn, xoay người thẳng lưng rời đi.

Sau khi hai người rời đi một lúc lâu, đống máu thịt vô cùng thê thảm bị Phù Quang vây lại ăn hết sạch sẽ, sau khi ăn sạch chỗ đó, mục tiêu của Phù Quang chuyển về hướng Đinh Kì đã bị chém thành hai nửa

Lúc hào quang lóng lánh tụ tập lại, một luồng nguyên khí màu đen sẫm đột nhiên đánh vào đám Phù Quang, chúng liền hóa thành tro bụi.

Một bóng dáng màu đen, lặng yên không một tiếng động đi tới bên người Đinh Kì, thoạt nhìn bóng dáng cho thấy tuổi cũng không lớn, khoảng mười mấy tuổi, mặc một bộ y phục màu đen vô cùng tinh xảo, áo choàng không che khuất mặt, một khuôn mặt âm trầm quỷ dị, có chút trắng bệch mất tự nhiên.

Nếu không trắng bệch quỷ dị thì có thể coi là một gương mặt tuấn mỹ thanh tú. Hai mắt hắn rất lớn, rất sâu, màu đen đen láy, làm người ta có cảm giác tóc gáy dựng thẳng, nhìn kỹ đồng tử mắt gần như bất động, nói cách khác, hắn không nhìn thấy cái gì cả. Có điều mắt bị mù, động tác cũng rất lộn xộn, ngồi xổm xuống bên người Đinh Kì, cái tay tái nhợt từ trong áo choàng vươn ra, đặt ở trên đầu Đinh Kì.

Khóe miệng mấp máy, tiếng nói như suối lạnh, trong trẻo nhưng lạnh lùng đến quỷ dị, lặng lẽ thì thầm: "Trường nhân thiên nhận, thập nhật đại xuất, hồn hề quy lai!".

Đinh Kì vốn đã chết đi, con ngươi đột nhiên chuyển động, miệng đầy máu, đúng là hắn đã sống lại! Nhưng nửa đoạn thân thể bị chém đứt đau đớn, làm cho hắn thống khổ kêu thét lên, nội tạng máu thịt từ trên người chảy xuống, nhìn vừa khủng bố lại vừa kinh tởm!

Ánh mắt tan rã chậm rãi ngước lên, nhìn thấy bóng đen quỷ dị phía trước, trong mắt lóe sáng: "Mặc, Mặc Liên tôn thượng... ."

"Người nào hạ thủ?" thiếu niên mở miệng, giọng nói lạnh như băng.

"Tu, Thành Tu La cùng... Tóc đỏ ... . Hồng Liên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#phượng