Huyền xà Âm Hậu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nghe xem, vương lại bắt đầu đánh đàn rồi, chắc là lại ở trong huyễn cảnh" Trong một viện tử khác, thiếu nữ đuôi cáo A Ly và mấy cô gái ngồi cùng nhau, nghe thấy tiếng đàn liền ngẩng đầu lên nghe một cách say sưa.

"Vương thật đáng thương, ngày nào cũng lặp lại cảnh mộng thế này, nhất định rất đau khổ?" Một thiếu nữ lẩm bẩm nói.

"Huyễn cảnh thì mỹ lệ, nhưng sau khi huyễn cảnh biến mất, chính là nỗi thất vọng vô tận, không biết trong huyễn cảnh, vương đã nhìn thấy ai?"

"Nhất định là người trong lòng của vương, từ sau khi vương từ Nước Nam Dực trở về, thì cứ luôn đánh khúc nhạc này, đó là cô gái như thế nào đây? Thật ngưỡng mộ nàng ta."

"Nghe nói công chúa Anh Dạ của Nước Nam Dực và vương là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, công chúa Anh Dạ là mỹ nhân được công nhận trên đại lục, có lẽ chính là nàng ta."

A Ly khẽ nhíu khuôn mặt xinh đẹp nói: "Công chúa Anh Dạ dù có xinh đẹp, cũng chỉ là người bình thường, làm sao xứng với vương của chúng ta được?"

Mấy thiếu nữ đều ngẩn ra một chút, rồi sau đó gật đầu: "Cũng phải, cô gái có thể đứng ở bên cạnh vương, nhất định phải đủ cường đại! Bọn họ phải sóng vai nhìn thiên hạ, quyết không thể là một con chim non để vương bảo vệ!"

"Nghe xem, hình như có tiếng tiêu?" A Ly đột nhiên nói, nghiêng tai lắng nghe.

Đột nhiên có tiếng tiêu thanh thoát lọt vào trong tiếng đàn, đàn và tiêu dung hợp với nhau vô cùng hài hòa, nghe hay tuyệt vời, hệt như âm thanh đến từ trời. Mấy thiếu nữ đều trở nên say sưa, giống như đang lâng lâng trong giấc mộng đẹp, đến khi kịp phản ứng, đột nhiên có một cơn ớn lạnh thấu xương lướt qua người, A Ly mở to mắt đầu tiên, bất thình thình nhìn thấy trước mặt có một nữ tử mặc váy dài màu xám đang đứng, mái tóc mềm mượt màu đen buông ở trên vai, không có bất cứ trang sức nào, bóng lưng thoạt nhìn lại rất đẹp!

"Vị Ương tôn thượng!" A Ly thoáng cái đứng lên, động tĩnh này cũng khiến những người khác bừng tỉnh, tới tấp mở mắt, nhìn thấy người phía trước đều cực kỳ hoảng sợ, che miệng không dám lên tiếng.

Vị Ương quay đầu sang, lạnh lùng hỏi: "Có người xông vào các ngươi cũng không biết sao?"

A Ly cùng một đám thiếu nữ đều quỳ xuống, kinh hoảng nói: "Xin tôn thượng bớt giận, bọn nô tỳ lập tức đi xem xét!"

"Không cần nữa." Vị Ương giơ tay lên, "Hư huyễn chi cảnh là tử trận, chờ ta mở mắt trận ra vây khốn người này, đừng hòng chạy thoát!".

Đám người A Ly thở dài nhẹ nhõm, hôm nay tâm tình Vị Ương tôn thượng tựa hồ khá tốt, nếu như bình thường thì chết chắc rồi. "Vậy, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?" A Ly hỏi.

"Âm Hậu đã bị tiếng tiêu đánh thức, lát nữa sẽ đến, các ngươi ở chỗ này chờ nghênh đón, ta đi đối phó một người khác." Vị Ương hơi nghiêng đầu, bên khóe miệng hiện lên một nụ cười âm tà.

"Một người khác?!" A Ly giật mình, sao lại còn người khác chứ? Tại sao đột nhiên có nhiều người xông vào Thành Tu La như vậy, chẳng lẽ bên ngoài đã xảy ra chuyện gì ghê gớm rồi sao?

Sau khi cười một cái, Vị Ương liền khôi phục thần sắc lãnh khốc, nói: "Người đó không dễ đối phó, người của Điện Quang Diệu quả nhiên không tầm thường, dám đơn thương độc mã xông vào! Ta đi bắt hắn, làm tế phẩm hiến cho Âm Hậu!"

Sau khi nói xong, làn váy màu xám của Vị Ương khẽ phất, cả người liền biến mất ở trong ánh sáng của dạ minh châu. Đám người A Ly nuốt nước miếng, vẫn chưa hết sợ hãi mà vuốt ngực, may mà người của Điện Quang Diệu đánh lạc chú ý của Vị Ương tôn thượng, nếu không bọn họ sẽ chết rất khó coi!

"Các ngươi chờ ở chỗ này nghênh đón Thiên Hậu, ta vào xem là chuyện gì xảy ra." A Ly nhỏ giọng phân phó.

"A Ly, cẩn thận một chút." Đám thiếu nữ đều lo lắng dặn dò nàng, người mà không một tiếng động xông vào Thành Tu La chắc chắn không tầm thường, nếu A Ly bị gì thì mọi người sẽ không vui.

"Yên tâm đi." A Ly nói xong, liền lặng lẽ tới gần hồ nước nóng, càng đến gần, tiếng cầm tiêu hợp tấu kia càng rõ ràng, đây quả thực giống như là loan phượng cùng cất tiếng hót, tiếng đàn cùng tiếng tiêu đều hoàn mỹ làm sao, phối hợp ăn ý, khúc nhạc được diễn tấu thật tuyệt vời động lòng người.

Nàng vừa mới đi vào, tiếng nhạc liền dừng lại, trong lòng không khỏi có chút thất vọng, trống rỗng. Chẳng qua A Ly rất tò mò, rốt cuộc là người thế nào, có thể hợp tấu cùng vương, còn hợp tấu thật hoàn hảo. A Ly vươn đầu vào, từ giữa cành lá tầng tầng lớp lớp của giàn hoa, thấp thoáng nhìn thấy cảnh tượng trong đình. Tu La vương mặc y bào màu trắng thùng thình, ngồi chống một tay, tư thế biếng nhác, trên mặt mang nụ cười dịu dàng ưu nhã, giống như đang say sưa trong sự vật nào đó, đôi mắt màu tím mỹ lệ chứa đầy hào quang đặc biệt khó có thể diễn tả bằng lời, vừa rực rỡ vừa sâu lắng, làm A Ly như cảm thấy cả người mình bị lâm vào trong đó.

Tu La vương như vậy hoàn toàn xa lạ với nàng, trước giờ chưa từng thấy qua, loại thần thái ôn nhu đó, thật sự muốn dìm chết người ta mà! Trong lòng A Ly có loại cay đắng và buồn khổ nói không nên lời, vừa là ghen ghét, vừa là hâm mộ, càng muốn nhìn người thổi tiêu kia có bộ dạng gì !

Hoàng Bắc Nguyệt ngồi đối diện với Phong Liên Dực, đưa lưng về phía A Ly nên không thấy rõ mặt, không biết Bắc Nguyệt nói gì mà làm Phong Liên Dực cười rộ lên. Nhìn tấm lưng kia, mặc bộ quần áo màu đen, thân hình ưu mỹ, bóng lưng hết sức lạnh lùng, thoạt nhìn càng thêm lãnh liệt khí phách hơn so với Vị Ương, giống như phong thái vương giả trời sinh, mặc kệ ngồi ở nơi nào đều phát tán ra hào quang khiến người ta không dám nhìn thẳng. Tóc dài màu đen được buộc bằng dây nơ màu đen, cũng không có bất kỳ trang sức dư thừa nào, càng tôn lên sự thanh cao. Trang phục như vậy, thấy thế nào cũng là một vị nam tử! Chẳng lẽ, Tu La vương tôn quý của bọn họ, vậy mà là... Suy nghĩ trong đầu chưa thành hình, A Ly đã căng thẳng lông tơ toàn thân dựng đứng, lập tức trốn đi, không dám nhìn nữa, nhưng trong khoảnh khắc vừa rồi, A Ly vẫn nhìn rõ bộ dạng của người dám xông vào Thành Tu La kia! Một người thật là đẹp! Không hề thua kém Tu La vương của bọn họ! Ngũ quan tinh xảo, dung nhan tuyệt sắc, lông mày tú lệ, con ngươi trong suốt nhưng sắc bén, trắng đen rõ ràng, giống như suối nước ngầm lạnh giá, khiến người không dám nhìn thẳng, phía dưới sống mũi cao thẳng, là đôi môi màu hồng có hơi cong lên, lộ ra vài phần lãnh ngạo không thể xâm phạm. Trong khoảnh khắc ánh mắt đó quét tới, giống như một tia sáng lạnh lẽo sắc bén đầy chết người!

Trái tim A Ly đập không ngừng, âm thầm nghĩ: người nọ rốt cuộc là ai? Tại sao có thể thần không biết mà lẻn vào trong Thành Tu La, vương còn cùng hắn chuyện trò vui vẻ và cười một cách vui sướng như vậy?

"Nàng đang nhìn gì vậy?" Phong Liên Dực mỉm cười hỏi.

Hoàng Bắc Nguyệt thu hồi ánh mắt, thản nhiên cười nói: "Bị phát hiện rồi."

"Tiếng tiêu của nàng khoa trương như vậy, không bị phát hiện thì Thành Tu La trở thành hư danh mất?" Phong Liên Dực cũng cười rất thanh nhã.

"Nếu đã bị phát hiện, ta cũng chỉ có thể đi trước một bước, lần sau lại tới thăm chàng". Hoàng Bắc Nguyệt uống nửa chén rượu làm ấm người, định đứng lên.

Phong Liên Dực túm lấy tay nàng, trên mặt mang nụ cười thanh tuyệt, nói: "Đi không được nữa?".

Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi híp con mắt, nói : "Quả nhiên bị chàng tính kế."

"Bị nhốt trong hư huyễn chi cảnh, ta cũng hết cách, chẳng qua có thể giữ nàng lại, ta thật cao hứng."

"Phong Liên Dực, chàng chê mạng của ta quá dài, muốn ta giảm thọ có phải không?"

"Sao lại vậy? Có ta ở đây, ai dám làm giảm thọ của nàng?" Phong Liên Dực mỉm cười nói, kéo tay nàng để nàng ngồi xuống, ân cần giúp nàng rót rượu.

Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng nói trong trẻo của thiếu nữ: "Tham kiến Âm Hậu bệ hạ!" Tay nắm chén rượu của Hoàng Bắc Nguyệt khẽ lay động, Âm Hậu, chúa tể chân chính của Thành Tu La, nghe nói là một nữ nhân ác độc, thủ đoạn tàn nhẫn, người ngoài gọi bà là 'Huyền Xà Âm Hậu'!

Sắc mặt Phong Liên Dực cũng dần dần trầm xuống, nụ cười trên mặt chậm rãi trở nên lạnh nhạt như băng, con mắt màu tím lóe một tia hận ý rất nhỏ.

Sàn sạt — Giống như tiếng rắn trườn trên mặt đất, sau đó từ cửa viện của ôn tuyền, có một con rắn màu bạc to bằng cây cột ló đầu vào, lưỡi rắn đỏ tươi phun ra ngoài, hai con mắt màu xanh thẫm nhìn chằm chằm Hoàng Bắc Nguyệt, sau đó phát ra một tiếng rống giận như xé!

Phong Liên Dực cũng giật mình, lập tức kéo Hoàng Bắc Nguyệt đứng lên, nhưng con rắn dài màu bạc kia đột nhiên trườn vào, phía sau nó còn mấy con đều rất to lớn, đếm kỹ tổng cộng có chín con! Mà giữa chín con rắn là một nữ nhân diễm lệ được nâng lên ở trong những con rắn đang khua loạn. Không, không phải được nâng lên, mà bà ta căn bản cùng một thể với chín con rắn kia! Chín con rắn đó mọc ra từ dưới bụng của bà ta, như là chân của bà ta vậy!

Nữ nhân đó có sắc đẹp khuynh quốc, thuộc loại tuyệt sắc diễm lệ, mặt như hoa xuân, môi đỏ căng mọng, giống như vừa mới hút máu! Trên người bà ta mặc quần áo tươi sáng, trên đó có vô số trang sức hoa lệ tinh tế, làn váy tung bay, nếu như không có chín con rắn lớn hung dữ dưới thân, nhìn sơ tựa như tiên nữ tuyệt sắc hạ phàm!

"Đồ tiện nhân, sao ngươi lại ở đây?" Xà nữ kia vừa xông tới, nhìn thấy Hoàng Bắc Nguyệt liền hét to lên. Tiếng hét đó không phải phẫn nộ, mà giống như muốn xé rách hết thảy, mang theo hận ý điên cuồng!

Hoàng Bắc Nguyệt nhíu mày, vừa tới đã bị mắng tiện nhân, trong lòng nàng sao mà vui cho được? Mặt mày trầm xuống, liền nói: "Quái vật như ngươi là thứ gì?"

"Ngươi dám sỉ nhục ta!" Chín con rắn dưới thân bà ta đồng loạt rít lên, một con trong đó bất thình lình trườn ra, kêu rống một tiếng, ngay sau đó đớp về phía Hoàng Bắc Nguyệt, trên hàm răng nó thoáng lóe lên ánh sáng chói, phát ta từng đợt khí lạnh!

Hoàng Bắc Nguyệt vươn tay nắm lấy tuyết ảnh chiến đao, vừa định chém ra, bóng dáng màu trắng phía trước đột nhiên lóe lên, một trận gió cuốn qua, làm nhẹ bay tóc của nàng, ầm một tiếng, một trận gió lạnh liền thổi đến, nàng duỗi tay ngăn lại, từ khe hở ngón tay nhìn thấy Phong Liên Dực đứng trước mặt, một tay giơ lên, gió lốc to lớn ở trước mở thành một cái lốc xoáy khổng lồ, con rắn kia vừa đập đầu lên trên, liền sản sinh gió lốc mãnh liệt như vậy!

Sợi tóc của hắn cùng trường bào trên người đều phiêu lên một cách sắc bén, sắc mặt lãnh khốc nhìn chằm chằm vào con rắn, trong đôi mắt tím tràn ngập ánh sáng lạnh lẽo!

Ngao — Con rắn kêu rống một tiếng, tựa hồ có chút kiêng kỵ đối với hắn, không dám tiếp tục tiến công, liền dữ tợn lui trở về.

Tê tê — Chín con rắn cùng nhau phun nọc rắn, tràn ngập uy hiếp nhìn Hoàng Bắc Nguyệt, tựa hồ chỉ cần tìm được cơ hội, sẽ cùng nhau đánh thốc tới, xé nàng thành mảnh vụn! Hận ý mãnh liệt trong mắt rắn quá rõ ràng, giống như có thực thể, làm cho trong lòng Hoàng Bắc Nguyệt thắc mắc, trong trí nhớ, hình như nàng chưa từng đắc tội với quái này? sao nó hận nàng tới vậy?

"Dực, ta tốt với ngươi như vậy, ngươi lại báo đáp ta như thế sao?" Âm thanh mị hoặc không giống âm thanh gào rít vừa rồi, khiến người nghe cực kỳ không thoải mái.

Phong Liên Dực chậm rãi hạ tay xuống, lãnh đạm giương mắt nói: "Ta không cho phép bất luận kẻ nào thương tổn nàng ấy."

Trong mắt xà nữ kia hiện lên nỗi thống hận mãnh liệt, nhưng không lập tức phát tác, chỉ nhẫn nại hỏi: "Vì sao?"

"Đáp án chính là lý do người nhốt ta lại."

Xà nữ sửng sốt một chút, lập tức lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Ngươi gạt ta."

Phong Liên Dực nhìn bà ta, mỉm cười lạnh nhạt: "Nếu ta muốn gạt người, thì sẽ không để bị nhốt ở đây đâu".

"Dực, ngươi là Tu La vương, ngươi làm sao có thể có cảm tình chứ? Ngươi nên quên hết những cái đó đi! Ngươi là tồn tại chí cao vô thượng nhất trên đời này, ngươi làm sao có thể..."

"Đó không phải là điều ta muốn!" Phong Liên Dực lạnh lùng cắt ngang lời bà ta, "Đó là mộng tưởng của riêng người, không phải là của ta."

"Ngươi là tâm huyết của cả đời ta, ta tuyệt đối không cho phép ngươi phản bội ta!" Xà nữ kia đột nhiên tức giận, chín con rắn dưới thân cùng nhau gào rống xông tới, "Là con tiện nhân này! Hết thảy đều tại con tiện nhân này!"

Phong Liên Dực đem Hoàng Bắc Nguyệt che chở ở phía sau, thấp giọng nói: "Bà ta là mẫu thân của ta."

Trong tay Hoàng Bắc Nguyệt vốn cầm sẵn một cái bùa ấn, cho dù không đối phó nổi yêu nữ rắn này thì ít nhiều cũng làm bà ta trọng thương! Nhưng vừa nghe Phong Liên Dực nói, đột nhiên lặng đi một chút, đôi mắt trong suốt giương lên nhìn về phía hắn: "Bà ta?"Thì ra nữ nhân rắn này chính là Huyền Xà Âm Hậu của Thành Tu La? Một quái vật đầu người thân rắn?

Khóe miệng Phong Liên Dực nở nụ cười có chút cay đắng, không tiếp xúc với ánh mắt kinh ngạc của nàng, mà tiến lên một bước, che ở trước mặt nàng, nói: "Mẫu hậu, nếu như người giết nàng ấy, ta cũng sẽ không sống một mình đâu!"

Âm Hậu ngẩn ra, trong ánh mắt thoáng hiện một tia cuồng loạn hô lên: "Ả ta có cái gì tốt? Ngươi vì ả mà biến ta thành thế này, ta nhất định phải giết ả!"

Hoàng Bắc Nguyệt nhíu mày, yêu nữ này rõ ràng thần trí có vấn đề, coi nàng thành một người khác mất rồi, nhưng nàng không muốn xui xẻo chịu tội thay người khác như vậy!

Vươn tay kéo Phong Liên Dực một cái, nói: "Tránh ra trước đã!"

"Không thể ra khỏi hư huyễn chi cảnh, nàng cứ trốn ở phía sau ta, bà ấy sẽ không thương tổn ta!" Phong Liên Dực bảo vệ nàng lùi lại mấy bước, mấy câu vừa rồi, hắn cũng tràn ngập nghi hoặc, chỉ là hiện tại không có thời gian nghĩ nhiều.

Thực lực của Âm Hậu quá kinh khủng, hắn cùng Hoàng Bắc Nguyệt cộng lại không phải là đối thủ, hiện tại chỉ hy vọng bà ta nguôi giận, nếu không hai người bọn họ đều phải chịu thiệt thòi lớn! Đặc biệt là Hoàng Bắc Nguyệt, không biết tại sao, Âm Hậu từ khi vừa nhìn thấy nàng là cứ như thể có thâm thù đại hận vậy!

"Trốn ở phía sau chàng?" Hoàng Bắc Nguyệt cười khẽ một tiếng, "Ta vẫn chưa vô dụng đến mức đó đâu!"

Nếu đã không thể ra khỏi hư huyễn chi cảnh, cho dù nơi này có lớn, sớm muộn cũng sẽ bị Huyền Xà Âm Hậu bắt được, không bằng bây giờ cứ liều chết một phen, không chừng có cơ hội sống!

Hoàng Bắc Nguyệt vừa nói, vừa cầm tuyết ảnh chiến đao, quát khẽ một tiếng triệu hoán ra Băng Linh Huyễn Điểu, nhảy lên lưng nó, rồi bay vút lên cao, chiến đao vừa vung lên, vô số miếng băng liền bổ nhào về phía Huyền Xà Âm Hậu. Bên trên hồ nước là trần nhà màu tuyết trắng, không cao, hơn nữa có trận pháp của hư huyễn chi cảnh, bay đến độ cao nhất định sẽ trở nên vô dụng!

Yểm ở bên trong không vui nói: "Mỗi lần gặp phải đối thủ mạnh như vậy, ngươi không bức chết chính mình thì không cam tâm sao?"

"Bớt nói nhảm đi, lai lịch của lão yêu hậu này là gì? Ta có mấy phần thắng?" Hoàng Bắc Nguyệt thấp giọng hỏi.

"Phần thắng?" Yểm cười nhạo, "Gặp phải Huyền Xà Âm Hậu ngươi còn muốn có phần thắng? Mau nghĩ biện pháp trốn khỏi đây đi!"

"Nếu trốn được thì ta còn ở đây sao?" Hoàng Bắc Nguyệt cả giận nói, ngay từ đầu nàng đã có thể cảm nhận được uy áp mạnh mẽ chưa từng có trên người Huyền Xà Âm Hậu! Giống như lần ở trong Rừng rậm Phù Quang, Linh Tôn đột nhiên biến thành người khác, đôi mắt màu đỏ, chiến đao màu đen, khi đó uy áp trên người Linh Tôn cũng khiến nàng suýt nữa tắt thở!

Hôm nay gặp phải Huyền Xà Âm Hậu, loại cảm giác đó lại tới, mặc dù không bằng sự cường hãn của Linh Tôn, nhưng cũng làm nàng không dám khinh thường.

Bên tai kịch liệt vang lên tiếng gió gào thét như dã thú gầm rống, là công kích của nguyên khí thuộc tính phong! Hoàng Bắc Nguyệt vung đao ngăn lại, tức thì gan bàn tay tê dại, nhíu mi một chút, ném bùa ấn trong tay ra. "Bùa Ngự Phong!"

Lúc nguyên khí thuộc tính phong sắp đến gần nàng, đột nhiên phương hướng bị đảo ngược, cuồng phong rít gào liền bị điều khiển xoay ngược lại, cuồn cuộn lao về phía Âm Hậu!

Đối với cường giả cỡ Âm Hậu thì Bùa Ngự Phong cảnh giới thứ 4 có thể dễ dàng né tránh, căn bản không cần để vào mắt! Nhưng khiến Hoàng Bắc Nguyệt giật mình chính là sau khi Bùa Ngự Phong đánh qua, Âm Hậu không hề trốn tránh, vẻ mặt cuồng nộ trong nháy mắt bị ngưng đọng, kinh ngạc nhìn Hoàng Bắc Nguyệt, mặc cho cuồng phong bị đảo ngược đánh lên người bà.

Sau một tiếng hô nhỏ, thân thể Huyền Xà Âm Hậu bay về phía sau, chín con rắn dữ tợn quay cuồng ở trong gió xoáy! Thân hình Phong Liên Dực chợt lóe, vọt đến phía sau Huyền Xà Âm Hậu, chặn lại thân thể của bà, không để bà bị đập mạnh lên vách tường phía sau!

"Mẫu hậu?" Phong Liên Dực cũng khó hiểu với phản ứng của bà.

Huyền Xà Âm Hậu ngơ ngác ngẩng đầu, cuồng phong tản ra, thiếu nữ đứng ở trên lưng Băng Linh Huyễn Điểu cầm tuyết ảnh chiến đao, khuôn mặt tinh xảo nhuộm lên mấy phần giận dữ, vẻ mặt không che giấu được nét thanh lệ tuyệt sắc.

Hoàng Bắc Nguyệt đứng ở trên lưng Băng Linh Huyễn Điểu, tóc tản ra, sợi tóc đen nhánh từ từ bị nhuộm thành màu đỏ như lửa! Màu đỏ rực khiến mắt của Huyền Xà Âm Hậu cũng đỏ lên!

"Ngươi, là ngươi!" Huyền Xà Âm Hậu giơ tay lên, chỉ vào Hoàng Bắc Nguyệt mà điên cuồng gào hét, nguyên khí xung quanh do phẫn nộ của bà mà kịch liệt dao động!

"Ta không nhận ra ngươi." Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng nói.

"Ha ha ha —" Huyền Xà Âm Hậu ngửa đầu cười điên cuồng, "Ngươi dám nói ngươi không nhận ra ta! Mấy năm thôi mà ngươi đã hoàn toàn quên mất ta rồi!" Bà dữ tợn cười lớn, chín con rắn vì phẫn nộ của bà mà càng thêm cuồng loạn hưng phấn. "Nhưng ngươi có hóa thành tro ta cũng nhận ra! Ngươi đã sống lại! Ngươi đã sống lại lần nữa!"

Hoàng Bắc Nguyệt không nói gì mà nhìn bà, ánh mắt thoáng liếc qua Phong Liên Dực, không cần mở miệng nói chuyện, Phong Liên Dực cũng hiểu được ý nàng. Có chắc bà ấy bình thường không?

Phong Liên Dực gật đầu cười khổ, thấp giọng nói: "Mẫu hậu nhận lầm người rồi, nàng là Bắc Nguyệt quận chúa của Nước Nam Dực, năm nay mới mười bảy tuổi."

"Nước Nam Dực, Bắc Nguyệt quận chúa..." Huyền Xà Âm Hậu thì thào nói, trên mặt xuất hiện thần sắc có mầy phần mờ mịt thê lương, "Mười bảy năm trước, ánh trăng của Nước Bắc Diệu thê mỹ đến thế, các ngươi, các ngươi vậy mà... ."

Huyền Xà Âm Hậu nghiến răng nghiến lợi nói, thân thể phẫn nộ run rẩy. "Gạt ta! Các ngươi luôn gạt ta! Hại ta biến thành thế này! Các ngươi lại tằng tịu với nhau sinh hạ một đứa con gái!" Huyền Xà Âm Hậu gào rống, dùng một chưởng đánh Phong Liên Dực văng sang bên cạnh, sau đó chín con rắn đều dựng lên. Nắm thanh bảo kiếm trong tay, mũi kiếm dần hiện ra ánh lửa rực cháy! Cao thủ sở hữu thuộc tính phong và thuộc tính hỏa! Hoàng Bắc Nguyệt không kịp nghĩ nhiều, tức khắc triệu hoán Tiểu Hổ từ không gian linh thú ra.

Tiếng gầm rống của Xích Kim Thánh Hổ chấn động trong không khí, vóc dáng Tiểu Hổ đột nhiên lớn lên, há miệng cắn vào một con rắn! Bị cắn, con rắn điên cuồng hét thảm, sau đó mấy con rắn phía sau liền cùng nhau quay đầu lại, cắn vào thân thể Tiểu Hổ, ra sức kéo xé! Xích Kim Thánh Hổ là thần thú, da thịt trên người cứng rắn như sắt, rất khó cắn xé, nhưng bị cả mấy con cùng nhau kéo xé, vẫn bị rách mấy vết thương! Có thể thấy chín con rắn kia không thua gì Bách Mục Hàn Thiềm trước đó!

Tiểu Hổ phẫn nộ nhe răng, giơ móng vuốt lên, Lửa vàng ngưng tụ ở trên móng vuốt, cào một vệt máu ở trên người con rắn đứng gần đó nhất, tức thì trong không khí tràn ngập mùi da thịt cháy khét!

Bên này tình hình chiến đấu của thú cùng thú rất kịch liệt, bên kia Huyền Xà Âm Hậu giơ kiếm so một chiêu cùng Hoàng Bắc Nguyệt, đánh lui Hoàng Bắc Nguyệt ra ngoài, khí huyết cuộn trào trong ngực! Cuộc chiến mới bắt đầu đã vô cùng kịch liệt! Thực lực cách xa, gần như không có gì gay cấn, Hoàng Bắc Nguyệt không cam lòng cắn răng, liên tiếp mấy cái bùa chú khác thuộc tính đều bị Huyền Xà Âm Hậu chặn lại! Nữ nhân này tựa hồ hiểu rõ Thuật Bùa chú, nhìn thấy nàng đồng thời sử dụng nhiều loại phù chú khác thuộc tính như vậy cũng không hề ngạc nhiên.

Hốc mắt Huyền Xà Âm Hậu đã đỏ bừng, hoàn toàn mất đi lý trí, chỉ một lòng muốn đưa thiếu nữ trước mắt vào chỗ chết!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#phượng